Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
-
Chương 199: Kẻ Nào Tham Hủ
** Kẻ Nào Tham Hủ
**
Buôn bán không cần vốn, lại dùng voi để chuyên chở gạo. Trịnh Cán không thể nào chịu được điều này, đây rõ ràng lại có kẻ bên dưới tham ô, ăn cắp lương hướng. Tham ô , cá nhân hắn cho đó là chuyện hết sức bình thường, đời làm quan ai chẳng vô tình cố ý tham ô biển thủ, người xưa chẳng phải đã có câu sao, Muôn dặm làm quan chỉ vì tiền, nếu như tên quan nào vỗ ngực ra vẻ thanh liêm, thì Trịnh Cán còn âm thầm khinh bỉ hắn, Có lẽ hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự tham ô nếu nó nằm trong giới hạn, nhưng dám dùng voi chiến của hắn, dùng con đường trường sơn mà hắn phải mấy bao công sức xẻ đá phá núi thì hắn tuyệt đối không cho phép, đây là xuất hiện sự bành trướng độc quyền, sự phá giá nghiêm trọng, nếu để lâu dài rất dễ ảnh hưởng đến căn cơ lập quốc
Đối với các vùng đất mới để giữ cho việc cân bằng quyền lực. để thuận tiện trong việc điều hành, hắn để cho quân chính độc lập, các vùng đất mới này đều có sự tự trị nhất định, cho phép chúng trong số một số sự vụ nhất định có thể thay mặt triều đình trung ương mà quyết định. Quân chính sự vụ hằng ngày hắn , Trịnh Cán không hề hỏi han đến. đại quyền hắn ban cho những kẻ đứng đâu nơi này gần như một vị vương gia, nhưng tất cả mọi quân chính đại sự. phải có sự phê duyệt cuối cùng của hắn Đương kim Hoàng đế Đại việt, Trịnh Cán. Cho dù hắn chưa bao giờ tới những vùng đất mới, cũng như rất ít khi cam thiệp vào việc bổ nhiệm, nhưng hoàng quyền và quyền hành tối cao về hành chính vẫn nắm giữ ở trong tay hắn. Để khống chế những vùng đất này, hắn không tiếc hao phí một lượng lớn nhân lực vật lực, thậm chí phải tạm thời thỏa hiệp với nước ngoài, tu kiến những con đường lớn, lại mỗi cách trăm dặm thiết lập một tòa trạm dịch, trang bị phương tiện có thể nói là bậc nhất. Những công văn quan trọng của các vùng đất mới này, với phương thức hỏa tốc tiếp sức truyền tin đến Thăng Long. với thời gian nhanh nhất. công văn liền có thể đưa tới trên bàn trong ngự thư phòng của hắn. không chỉ có như thế, hắn lại ở các vùng đất đó triển khai vô số Ảnh vệ được huấn luyện đặc biệt. để đảm bảo sự nhanh chóng và mau lẹ của tình báo. Hết thảy những cố gắng đó không hề uổng phí. cho dù hắn không ở Thượng lào, hay Quảng Bình, nhưng những nơi đó các chính sách mới của Triều đình vẫn duy trì không hề gián đoạn.
Vậy mà trong lúc đó, lại có kẻ dám qua mặt hắn, sử dụng nhân lực và vật lực của Triều đình để làm giàu cho bản thân, hơn nữa còn làm giàu một cách trắng trợn,. Điều này là tuyệt đối không thể chấp nhận. Trịnh Cán chắp tay sau lưng ở trong phòng đi qua đi lại, hắn đang suy nghĩ, cái ung nhọt rốt cục xảy ra ở nơi nào? Hắn không chỉ phải cắt đi đống thịt thối kia. mà còn phải đoạn tuyệt sự phát sinh của thứ đó.
Lương thực của vùng Thượng Lào xuất phát từ ba khối, thứ nhất là quân đội làm kinh tế, thứ hai là thuế của nhân dân, thứ ba là thuế của các thương nhân đi qua vùng đất này để sang miến điện. thuế thương do chính hắn phê chuẩn hạn mức, nên không thể nào thiếu được
Như vậy vấn đề chắc chắn là xuất hiện ở chỗ còn lại, lương thực của quân đội làm ra là trực tiếp cung ứng cho quân đội, Trịnh Cán không tin rằng Chỉ huy quân đội ở đó dám ăn bớt. cho dù có, thì quan quân phía dưới cũng sẽ tố giác hắn. hắn sẽ chết không có đất chôn.
Vậy thì chỉ còn lại thuế ruộng của bá tính. trong đó có phần phức tạp, nếu sổ sách nghiêm mật. thì cũng rất khó ra tay làm bậy. Lúc này, Trịnh Cán bỗng nhiên nhớ tới một việc, theo quy định dự trữ chiến lược của triều đình, cứ hai năm một lần, lương thực dự trữ phải đổi mới bỏ cũ ra sủ dụng số lượng mỗi lần là không hề nhỏ, chẳng lẽ vấn đề phát sinh là chỗ này.
Hắn còn đang suy nghĩ thì thái giám đã vào tấu:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương tiên sinh đã đến, đang đợi ở bên ngoài,”
Đây nhất định là Vương Lâm đã tra ra được điều gì rồi, hắn lập tức mệnh nói: “Cho truyền!"
Tên thái giám vâng lệnh lùi ra, một tiếng hô lập tức vang lên:
“ Hoàng thượng có chỉ, Truyên Vương Lâm vào cung kiến giá”
Lát sau, Vương Lâm vội vàng đi vào, quỳ nói:
“Hạ thần tham kiến Hoàng thượng!"
“Miễn lễ!"
Trịnh Cán ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào hắn. chờ đợi câu trả lời:
“Hoàng thượng, Hạ thần giả dạng có mối làm ăn lớn dò hỏi, tên kia nhất thời nói ra, đông chủ của tiệm gạo là Đại quan chuyển vận chi sứ Văn Hoài Viễn."
Con ngươi của Trịnh Cán dần dần co rút lại, Tên này bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, tôm tép còn chẳng xứng, mấu chốt là nghĩa phụ của hắn. Bùi Danh Toại, không biết hắn có dính lứu gì không .
“Tiệm gạo làm ăn thế nào”
Vương Lâm đáp: “Bẩm hoàng thượng, trong khi uống rượu, tên chưởng quầy tưởng thần thực sự làm ăn lớn nên đã tiết lộ. nếu chúng thần mua số lượng lớn đông chủ của bọn họ thậm chí cho phép bọn họ có thể bán với một trăm đồng mỗi đấu."
“Cái gì!"
Trịnh Cán tức giận xô đổ hết chiếc bàn trước mặt hắn, giá gạo trên thị trường chí ít là hai trăm đồng. thêm tiền vận chuyển, thì ít nhất phải thêm năm mươi đồng. hắn cả gan dám bán với giá đó. có thể tưởng tượng giá mua vào của bọn họ thấp đến mức nào.
Trịnh Cán chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lúc này hạ lệnh nói: “Lập tức vận dụng hết thảy lực lượng tóm cổ tên này bí mật mang về đây,."
“Ty chức tuân mệnh!"
Thứ mà Văn Hoài Viễn dùng để chở gạo là voi chiến nằm trong tượng binh. như vậy thì nhất định phải có được công văn phê duyệt của Trấn Thủ Thượng lào, như vậy giới chóp bu của nơi đó rất có thể cũng liên quan đến vụ án. Trịnh Cán âm thầm suy tính, Lê Viên, Trương Ân, Bùi Danh Toại và một số cận thần khác Nếu dính líu vào vụ án, thì đó chính là tai tiếng lớn nhất từ khi hắn Trịnh Cán đăng cơ. vượt xa cả vụ án tham ô lương bổng ở An Quảng. quả thực làm cho hắn Trịnh Cán có chút phát cuồng rồi.
Đám này đã bắt đầu manh nha ý định này từ khi nào, ngoài ba người này ra còn có ai cấu kết không, có ai dính lưu không, nếu thực sự bóc trần thì sẽ gây ảnh hưởng thế nào, đây là những điều mà Trịnh Cán muốn biết ngay lập tức, Ngay khi Vương Lâm rời đi, hắn lại cho gọi ảnh vệ ra một loạt mệnh lệnh, rồi mới ngồi xuống thở phì phò, cơn giận của hắn khiến cho đám cung nữ thái giám, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
**
Buôn bán không cần vốn, lại dùng voi để chuyên chở gạo. Trịnh Cán không thể nào chịu được điều này, đây rõ ràng lại có kẻ bên dưới tham ô, ăn cắp lương hướng. Tham ô , cá nhân hắn cho đó là chuyện hết sức bình thường, đời làm quan ai chẳng vô tình cố ý tham ô biển thủ, người xưa chẳng phải đã có câu sao, Muôn dặm làm quan chỉ vì tiền, nếu như tên quan nào vỗ ngực ra vẻ thanh liêm, thì Trịnh Cán còn âm thầm khinh bỉ hắn, Có lẽ hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự tham ô nếu nó nằm trong giới hạn, nhưng dám dùng voi chiến của hắn, dùng con đường trường sơn mà hắn phải mấy bao công sức xẻ đá phá núi thì hắn tuyệt đối không cho phép, đây là xuất hiện sự bành trướng độc quyền, sự phá giá nghiêm trọng, nếu để lâu dài rất dễ ảnh hưởng đến căn cơ lập quốc
Đối với các vùng đất mới để giữ cho việc cân bằng quyền lực. để thuận tiện trong việc điều hành, hắn để cho quân chính độc lập, các vùng đất mới này đều có sự tự trị nhất định, cho phép chúng trong số một số sự vụ nhất định có thể thay mặt triều đình trung ương mà quyết định. Quân chính sự vụ hằng ngày hắn , Trịnh Cán không hề hỏi han đến. đại quyền hắn ban cho những kẻ đứng đâu nơi này gần như một vị vương gia, nhưng tất cả mọi quân chính đại sự. phải có sự phê duyệt cuối cùng của hắn Đương kim Hoàng đế Đại việt, Trịnh Cán. Cho dù hắn chưa bao giờ tới những vùng đất mới, cũng như rất ít khi cam thiệp vào việc bổ nhiệm, nhưng hoàng quyền và quyền hành tối cao về hành chính vẫn nắm giữ ở trong tay hắn. Để khống chế những vùng đất này, hắn không tiếc hao phí một lượng lớn nhân lực vật lực, thậm chí phải tạm thời thỏa hiệp với nước ngoài, tu kiến những con đường lớn, lại mỗi cách trăm dặm thiết lập một tòa trạm dịch, trang bị phương tiện có thể nói là bậc nhất. Những công văn quan trọng của các vùng đất mới này, với phương thức hỏa tốc tiếp sức truyền tin đến Thăng Long. với thời gian nhanh nhất. công văn liền có thể đưa tới trên bàn trong ngự thư phòng của hắn. không chỉ có như thế, hắn lại ở các vùng đất đó triển khai vô số Ảnh vệ được huấn luyện đặc biệt. để đảm bảo sự nhanh chóng và mau lẹ của tình báo. Hết thảy những cố gắng đó không hề uổng phí. cho dù hắn không ở Thượng lào, hay Quảng Bình, nhưng những nơi đó các chính sách mới của Triều đình vẫn duy trì không hề gián đoạn.
Vậy mà trong lúc đó, lại có kẻ dám qua mặt hắn, sử dụng nhân lực và vật lực của Triều đình để làm giàu cho bản thân, hơn nữa còn làm giàu một cách trắng trợn,. Điều này là tuyệt đối không thể chấp nhận. Trịnh Cán chắp tay sau lưng ở trong phòng đi qua đi lại, hắn đang suy nghĩ, cái ung nhọt rốt cục xảy ra ở nơi nào? Hắn không chỉ phải cắt đi đống thịt thối kia. mà còn phải đoạn tuyệt sự phát sinh của thứ đó.
Lương thực của vùng Thượng Lào xuất phát từ ba khối, thứ nhất là quân đội làm kinh tế, thứ hai là thuế của nhân dân, thứ ba là thuế của các thương nhân đi qua vùng đất này để sang miến điện. thuế thương do chính hắn phê chuẩn hạn mức, nên không thể nào thiếu được
Như vậy vấn đề chắc chắn là xuất hiện ở chỗ còn lại, lương thực của quân đội làm ra là trực tiếp cung ứng cho quân đội, Trịnh Cán không tin rằng Chỉ huy quân đội ở đó dám ăn bớt. cho dù có, thì quan quân phía dưới cũng sẽ tố giác hắn. hắn sẽ chết không có đất chôn.
Vậy thì chỉ còn lại thuế ruộng của bá tính. trong đó có phần phức tạp, nếu sổ sách nghiêm mật. thì cũng rất khó ra tay làm bậy. Lúc này, Trịnh Cán bỗng nhiên nhớ tới một việc, theo quy định dự trữ chiến lược của triều đình, cứ hai năm một lần, lương thực dự trữ phải đổi mới bỏ cũ ra sủ dụng số lượng mỗi lần là không hề nhỏ, chẳng lẽ vấn đề phát sinh là chỗ này.
Hắn còn đang suy nghĩ thì thái giám đã vào tấu:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương tiên sinh đã đến, đang đợi ở bên ngoài,”
Đây nhất định là Vương Lâm đã tra ra được điều gì rồi, hắn lập tức mệnh nói: “Cho truyền!"
Tên thái giám vâng lệnh lùi ra, một tiếng hô lập tức vang lên:
“ Hoàng thượng có chỉ, Truyên Vương Lâm vào cung kiến giá”
Lát sau, Vương Lâm vội vàng đi vào, quỳ nói:
“Hạ thần tham kiến Hoàng thượng!"
“Miễn lễ!"
Trịnh Cán ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào hắn. chờ đợi câu trả lời:
“Hoàng thượng, Hạ thần giả dạng có mối làm ăn lớn dò hỏi, tên kia nhất thời nói ra, đông chủ của tiệm gạo là Đại quan chuyển vận chi sứ Văn Hoài Viễn."
Con ngươi của Trịnh Cán dần dần co rút lại, Tên này bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, tôm tép còn chẳng xứng, mấu chốt là nghĩa phụ của hắn. Bùi Danh Toại, không biết hắn có dính lứu gì không .
“Tiệm gạo làm ăn thế nào”
Vương Lâm đáp: “Bẩm hoàng thượng, trong khi uống rượu, tên chưởng quầy tưởng thần thực sự làm ăn lớn nên đã tiết lộ. nếu chúng thần mua số lượng lớn đông chủ của bọn họ thậm chí cho phép bọn họ có thể bán với một trăm đồng mỗi đấu."
“Cái gì!"
Trịnh Cán tức giận xô đổ hết chiếc bàn trước mặt hắn, giá gạo trên thị trường chí ít là hai trăm đồng. thêm tiền vận chuyển, thì ít nhất phải thêm năm mươi đồng. hắn cả gan dám bán với giá đó. có thể tưởng tượng giá mua vào của bọn họ thấp đến mức nào.
Trịnh Cán chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lúc này hạ lệnh nói: “Lập tức vận dụng hết thảy lực lượng tóm cổ tên này bí mật mang về đây,."
“Ty chức tuân mệnh!"
Thứ mà Văn Hoài Viễn dùng để chở gạo là voi chiến nằm trong tượng binh. như vậy thì nhất định phải có được công văn phê duyệt của Trấn Thủ Thượng lào, như vậy giới chóp bu của nơi đó rất có thể cũng liên quan đến vụ án. Trịnh Cán âm thầm suy tính, Lê Viên, Trương Ân, Bùi Danh Toại và một số cận thần khác Nếu dính líu vào vụ án, thì đó chính là tai tiếng lớn nhất từ khi hắn Trịnh Cán đăng cơ. vượt xa cả vụ án tham ô lương bổng ở An Quảng. quả thực làm cho hắn Trịnh Cán có chút phát cuồng rồi.
Đám này đã bắt đầu manh nha ý định này từ khi nào, ngoài ba người này ra còn có ai cấu kết không, có ai dính lưu không, nếu thực sự bóc trần thì sẽ gây ảnh hưởng thế nào, đây là những điều mà Trịnh Cán muốn biết ngay lập tức, Ngay khi Vương Lâm rời đi, hắn lại cho gọi ảnh vệ ra một loạt mệnh lệnh, rồi mới ngồi xuống thở phì phò, cơn giận của hắn khiến cho đám cung nữ thái giám, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook