Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
-
189: Đại Chiến Thị Nại 8
Đại Chiến Thị Nại 8
Trên mặt trận trên biển
Nguyễn Anh đã bắt đầu triển khai chiến dịch Thị Nại.
Hôm nay hắn đã mở hội nghị thứ ba trong một ngày để bàn cách tiến vào đầm thị nại, Hội nghị mở ra suốt từ trưa cho đến tối mịt mới kết thúc, ngay khi hội nghị vừa kết thúc không được bao lâu thì từ trận doanh của Đại Nam có hơn chục chiến thuyền nhanh chóng đi ra, hơn chục chiến thuyền này đều là chiến thuyền mà Nguyễn Anh thu được của Mạc Quan Phù trên biển, lúc này đám người trên thuyền cũng ăn mặc giống hết như hải tặc, mười chiếc chiến thuyền này sau khi đi một vòng thì nghênh ngang tiến vào đầm thị nại,
Chỉ huy mười chiếc chiến thuyền này là con trai nuôi thứ hai của Lê Văn Duyệt, Lê Văn Khoa, toàn thân hắn đang mặc một bộ quần áo của Hải tặc, tay còn đeo năm sáu cái nhẫn vàng, bên cạnh hắn là một tên thân binh cũng ăn mặc theo kiểu hải tặc phúc kiến, cả hai đang chỉ trỏ trên bản đồ, tên thân binh chốc chốc lại gật đầu, còn cách cửa Thị Nại chừng 1 dặm thì bỗng xuất hiện một tàu chiến của Tây Sơn, Lê Văn Khoa và đội binh sĩ giả Hải tặc không khỏi bàng hoàng, nơi này tại sao lại có trạm kiểm soát của quân Tây Sơn? Bọn chúng tính lập mưu gì? Hay đã phát hiện ra cái gì, nhưng cho Dù cho có ý ngăn cản một thuyền này cũng quá yếu, có thể làm gì được chứ?
Thế nhưng Lê Văn Khoa lại vui mừng khôn xiết.
Một thuyền này có thấm vào đâu, chỉ cần nhanh gọn tóm bọn chúng thì có thể sẽ biết nội tình quân địch, việc này có thể bớt đi bao nhiêu nguy hiểm, Nghĩ tới đấy, Lê Văn Khoa lòng không khỏi nóng như lửa đốt, nhát định phải tóm được bọn này, Lê Văn Khoa liền lấy tay ra hiệu, tên thân binh gật gật đầu, trên khóe miệng nở một nụ cười ác độc.
hắn vội vã phi báo cho các thuyền khác sẵn sàng,
Không đến nửa thời gian uống một chén trà, mười chiến thuyền đã chạm mặt chiếc thuyền tuần tra phía trước.
Một đội gồm tên tiểu tướng và hai mươi gã quân lính Tây Sơn đi lên boong, trông chúng không có gì nghi ngờ cả.
Tin tức đám hải tặc bị bắt giữ sớm đã truyền tới đây, đám tuần tra tin rằng đây chính là số hải tặc chạy thoát được, vì thoạt trông trên mười chiếc thuyền này còn in hằn dấu vết của chiến trận,
Một tên hải tặc giả hướng phía quân Tây Sơn mà nói:
“ Các vị quan gia, mau thông báo cho Đại nhân, Mạc Vương đã bị Đại nam bắt sống rồi,
Tên tiểu tướng hất nhẹ tay, một chiếc ván được bắc qua, năm bảy tên hải tặc nhảy sang, lúc này thì tên tiểu tướng cảm thấy đám này rất lạ mặt liền hỏi , các ngươi hãy mau xưng mật khẩu
“Tây Sơn Bất Diệt”
Tên tiểu tướng kia đọc
Tên hải tặc giả kia nói
“mật khẩu là…”
Hắn còn đang nhíu mày trả lời, nhưng đột nhiên có tiếng quát to:
-Động thủ.
Chưa dứt lời, đám hải tặc đã giơ cao thanh đao sắt bén, không cần đợi cho quân Tây sơn kịp hoàn hồn, lưỡi đao lạnh sắc cứ thế đâm vào lồng ngực chúng.
Quân Tây Sơn hoảng sợ trừng trừng con mắt, đang muốn ngẩng đầu lên trời mà thét dài thì liền bị Lê Văn Khao bóp chẹn cổ họng.
“Chết Đi”
…..
Ở bên trong Đầm thị nại, lúc này Võ Văn Dũng vẫn còn chưa ngủ.
lão cùng với bộ sậu của mình vẫn còn đang bày mưu tính kế, đây là trận chiến quyết định, không ai muốn có một sơ suất gì.
Sau khi đã dùng bữa ăn đêm.
Vũ Văn Dũng liền hỏi:
“Tin tức từ ngoài khơi đã về chưa,”
Hôm trước tin tức đám hải tặc do Mạc Quan Phù cầm đầu đại bại, đã truyền đến đây, thế nhưng Vũ văn Dũng muốn biết rõ hơn cho nên, hắn đã đã cấp tốc lệnh thám báo đi dò xét, chắc cũng sắp đến nơi.
Nghe thấy lão hỏi, một viên tướng đứng ra nói:
-Đại soái, vẫn chưa tới ạ
Võ Văn Dũng đập bàn, nói
-Còn chưa biết toàn quân bị diệt hãy có người chạy thoát được, thế nhưng quyết không để bị động bất ngờ, lệnh cho ba quân sẵn sàng chiến đấu
Nguyễn Văn Ngũ lắc đầu nói:
-Đại xoái xin yên tâm, Lê Văn Duyệt nhất định không thể lọt vào đây một bước
Phạm Văn Đinh cũng đồng ý:
-Đúng vậy, đại soái, Quân Đại Nam không chỉ phải đối phó với hai lộ quân tinh nhuệ của chúng ta mà chúng còn phải đối mặt với vô số đại pháo ở hai bên núi tam tòa.
Hơn nữa, nếu chúng lọt vào tất sẽ bị tầng tầng lớp lớp vây đánh.
Lê Văn Duyệt dù có anh dũng hơn người cũng không thể kéo quân phá tan được vòng vây lần này.
“-Vậy được”
Võ Văn Dũng gật đầu, nói với đám tướng lĩnh
“-Các ngươi hãy đi nghỉ một chút, thế nhưng nhớ theo sát dị động của quân địch, tùy thời báo lại”.
Dứt lời, Võ Văn Dũng lại cố ý nói với Nguyễn Văn Ngũ:
“Văn Ngũ tướng quân, phải thêm thám báo ra, ta muốn Nguyễn Anh một ngày ngáp mấy lần cũng phải nắm rõ”
Nguyễn Văn Ngũ vội đáp:
“-Đại soái yên tâm, mạt tướng quyết không làm nhục mệnh”
“Tốt”
Võ Văn Dũng gật đầu
Hắn vừa vừa dứt lời, Một tên tiểu tốt bỗng nhiên đi vào bẩm:
-"Đại soaí, Đám hải tặc của Mạc Quan Phù chạy thoát tới đây, xin được vào gặp."
-A
Võ Văn Dũng nghe vậy lập tức chấn động, Nguyễn Văn Ngũ cùng Phạm Văn Định sắc mặt thay đổi, cả hai vội quát
-"Mau, chặn chúng lại không được để người tới vào trại! Còn nữa, khẩn trương kích trống thổi kèn, triệu tập quân đội! Nhanh đi!"
-…
Tên tiểu tốt nhất thời chưa hiểu việc, quay về hướng Võ Văn Dũng dò xét.
-Còn thất thần làm gì?
Võ Văn Dũng bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ thét
-Còn không mau đi.
-Vâng
lúc này hắn mới vái chào, xoay người hoang mang khẩn trương thực hiện lệnh, Võ Văn Dũng xoay người mặc giáp, Văn Ngũ, Văn Định khẩn trương tiến lên, luống cuống tay chân giúp Võ Văn Dũng mặc áo giáp.
Phía ngoài doanh trại, mười chiếc chiến thuyền đã lọt được vào trong trận địa
Có thể nói, Lê Văn Khoa đánh cuộc lần này không tồi, chẳng mất nhiều sức lực cũng đi vào được nơi hiểm yếu
Giữa ban ngày mà tên tướng gác bức tường rào ngăn đầm không hề nghi ngờ, sau khi Lê Văn Khoa đáp đúng mật khẩu hắn lập tức sai người mở cổng, hắn nói vọng xuống:
“Anh em cứ yên tâm mà vào, trong này cho dù bọn chúng có ba đầu sáu tay cũng không lọt vào được”
Lê Văn Khoa bước mạnh lên bức raò, tay phải đặt lên chuôi đao.
“-Đại huynh quá lời, chúng tôi từ trên biển đến có chút quà mọn”
Đã từng nghe đám hải tặc này vô cùng giàu có, viên tướng Tây Sơn kia vội vã chạy tới, toét miệng cười
“Khách sao khách sáo”
“ bản tướng cung kính không bằng tuân lệnh”
Lê Văn Khoa đột nhiên nhếch miệng cười, thoáng chốc liền lộ ra hai hàm răng nanh dày đặc, Tây Sơn tiểu tướng liền không tự chủ được rùng mình một cái, chân lui về phía sau nửa bước, ngay sau đó, Lê Văn Khoa rào rào rút đao, chỉ một đao, đã chém chết hắn
Lê Văn Khoa dơ cao thanh đao về phía trước, hơn trăm quân sĩ liền liều chết từ thuyền nhảy lên trên, số còn lại nhanh chóng lái mười chiếc chiến thuyền lao về phía trước
Đúng lúc đó,
Hơn 50 quân sĩ trấn thủ trên rào đã bị Lê Văn Khoa và đám binh sĩ chém chết không sót một tên.
Tuy nhiên lúc này, quân Tây Sơn trong đại trại thủy quân cũng đã vang lên tiếng kèn, tiếng trống không ngừng, cùng với đó là tiếng quân sĩ trong thuyền hốt hoảng chui ra, vừa hỗn loạn vừa mặc áo giáp.
Lê Văn Khoa nhảy từ trên rào xuống một chiếc chiến thuyền gần nhất, giơ cao thanh đao quát:
-Các huynh đệ, có thấy còn tàu chiến lớn nhất kia không? Đó chính là tàu của Võ Văn Dũng, mau xông lên, chém chết Võ Văn Dũng
Dứt lời, Lê Văn Khoa lập tức rút dao xoay người, hướng về lều lớn mà lao tới.
-Chém giết Võ Văn Dũng
-Chém giết Võ Văn Dũng
-Chém giết Võ Văn Dũng
trăm tướng sĩ cùng hưởng ứng, anh dũng lao về phía trước.
cả đám điên cuồng nhảy nhót, bám sát Lê Văn Khoa, nhằm phía thuyền lớn mà xông tới.
Đồng thời hắn hạ lệnh:
“ cảm tử quân, mau đốt thuyền”
Võ Văn Dũng khoác bạch lân ngân giáp, buộc tử kim quan bước ra.
Lúc Nguyễn Văn Ngũ, Phan Văn Định cùng bộ hạ chạy ra, họ chỉ nhìn thấy đám quân sĩ sớm đã bị láo loạn hết rồi.
Trong đám quân sĩ hỗn loạn đó chỉ thấy có một viên tướng dáng người cao to, cường tráng của quân Đại Nam, trên tay hắn cầm một thanh đao như phi đao dài, chẳng ai có thể ngăn cản hắn nhằm hướng này mà lao tới.
Sau lưng tên tướng sĩ đó, mấy trăm quân Đại Nam tinh nhuệ cùng dùng những binh khí kì quái anh dũng liều chết đồng loạt lao đẩy những chiếc thuyền bốc cháy lao về phía trước.
Quân Tây Sơn lúc này mới lóc ngóc từ các cự hạm đi ra, liều chết mà ngăn cản, nhưng thực chất là ngăn không nổi.
Dưới sức mạnh như vũ bão của quân Đại nam, phòng thủ gấp gáp của quân tây sơn dễ dàng bị sụp đổ.
Chưa tới 500 quân sĩ Đại Nam bất ngờ tấn công khiến cho Võ Văn Dũng kinh sợ thất thần.
Thiên quân vạn mã liều mình cứu chúa, e rằng cũng chỉ tới đó mà thôi! Không ngờ lại dũng mãnh đến vậy.
Trong đám loạn quân, Lê Văn Khoa một mình liều chết mà lao tới, hắn dũng mãnh ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc như lửa chăm chú nhìn lên phía trước.
Phía trước có một đám quân Tây Sơn, nhất nhất cẩn thận bảo hộ cho tên tướng mặc áo giáp bạc, đầu đeo tử kim quan.
-Võ Văn Dũng, chính là Võ Văn Dũng.
Lê Văn Khoa đằng đằng sát khí kêu lớn.
Chẳng cần nhìn rõ bộ mặt của tên tướng, nhưng chỉ nhìn chiếc áo giáp kia cũng đủ để đoán ra đó chính là tên Võ Văn Dũng.
Giết Võ Văn Dũng, chỉ cần giết Võ Văn Dũng, tình thế sẽ thay đổi,
Ngô Lệ, mau đẩy thuyền đến chỗ kia.
mau bắn chết Võ Văn Dũng, bắn chết Võ Văn Dũng.
Do quá kích động, giọng của Lê Văn Khoa như có vẻ lạc đi.
Ngô Lệ lúc này lui về phía sau hai bước, bẻ bánh lái, máy chiếc thuyền lập tức chuyển hướng, đồng thời đám tử sĩ bắn tên rào rào về phía đó
-Đại soái cẩn thận.
Tên tướng sĩ bảo hộ bên cạnh Võ Văn Dũng đột nhiên nhìn thấy mũi tên dũng mãnh đang thẳng hướng mà lao tới, hắn không do dự chắn ngay trước mặt Võ Văn Dũng.
, cây tiễn cắt gió trong không trung, nhanh như chớp lao tới trước mặt y, y dùng kiếm chống đỡ nhưng không kịp.
Lúc đó chỉ nghe " vèo" một tiếng giòn tan, mũi tên bắn thẳng vào mặt hắn, lực bắn quá mạnh khiến toàn bộ đầu y như muốn nổ tung ra.
Đứng sau viên thân binh, Võ Văn Dũng chỉ cảm thấy một chất lỏng gì đó ấm ấm đột nhiên bắn tung tóe trên mặt y.
Đồng thời, một mùi tanh hôi xuyên qua khứu giác xâm nhập vào tâm phế khiến y không khỏi rùng mình.
Võ Văn Dũng nhìn lên, chỉ thấy 3 phần mũi tên đã xuyên qua não của viên thân binh, Võ Văn Dũng không khỏi rùng mình kinh hãi, Chỉ một chốc, sắc mặt lão đột nhiên biến sắc, trắng bệch và tái mét.
Hắn đã nổi điên
Từ lúc cầm quân cho tới này, Võ Văn Dũng chưa từng gặp tình huống nào nguy hiểm như vậy.
Hắn quát lớn:
“Toàn quân chỉnh đốn, đánh đắm thuyền bọn chúng đi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook