Trình Gia Nhà Tôi
C2: Trình Ngạn.

Sau khi Phạm Duy nói ra suy đoán về zombie, Trình Gia rung chân nhìn Bối Dao mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Phạm Duy, miệng lẩm bẩm mấy câu chửi cô nhảm nhí.

Cô lười quan tâm, đứng dậy đi một vòng căn phòng, rồi lục lọi một hồi lâu, cho đến khi phát hiện thứ trong tủ thì hai mắt nhanh chóng sáng lên.

Cô vươn tay định cầm thì thấy tay mình đang run bần bật, nói không sợ là giả, không biết đám người ở dưới là cái loại gì, cũng không rõ tình hình hiện tại như thế nào, bố mẹ có ổn không, khi nào thì tới lượt mình bị cắn.

Quan trọng là...

Mẹ nó chứ, cô chưa kịp vui mừng vì khỏi chạy deadline thì bàng hoàng nhận ra bé Duy của cô có nguy cơ trở thành bé zombie, cái cô Nguyễn Thu Thu ngực giả thì sắp thành con zombie ngực giả, công chúa Bối tất nhiên vẫn là công chúa trong giới zombie ....

"Mày tìm gì vậy? Tao tìm dùm cho." Phạm Duy nhìn Trình Gia muốn lục tung căn phòng thì không nhịn được hỏi.

Trình Gia hít một hơi thật sâu, làm công tác tư tưởng cho bản thân xong, cô lập tức với tay vào ngăn tủ cầm lên một cây búa: "Tìm đồ tấn công."

Phải, là đồ tấn công.

Không phải phòng thủ.

Bọn cô cũng không chắc khi bước chân ra khỏi căn phòng này sẽ là một thế giới như thế nào. Ngoại trừ zombie thì con người càng đáng sợ hơn.

Là một đứa số phim, số sách đọc còn nhiều hơn cả cơm, cô có thể lờ mờ hình dung ra được khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.

Thay vì đợi người đến cứu, cô thà tự cứu chính mình.

Nguyễn Thu Thu nghe Trình Gia nói xong giống như được bật lại nút nguồn, vội vàng chạy lại tủ quần áo, tay chân loạng choạng bới tung lên, sau đó mừng rỡ lôi ra được mấy cái thẻ tín dụng và đồ trang sức.

"....."

Phạm Duy bĩu môi đỡ Bối Dao đứng dậy rồi chạy theo Trình Gia tìm cho mình cái gì đó để cầm. Tiêu chí hàng đầu là lăn lộn cùng Trình Gia nhất định sẽ có thịt ăn, trước giờ cô ta đều rất mù quáng với nhận định này của mình. Cầm trong tay con dao rọc giấy, Phạm Duy nước mắt lưng tròng vội gọi điện thoại cho gia đình.

Phía bên kia Bối Dao cùng Trình Gia cũng lôi điện thoại ra.

Nhưng Phạm Duy lại không gọi được.

"Cô chủ?" Phía bên kia vang lên ba hồi thì đã có người bắt máy. Trình Gia vừa định gọi bố liền nuốt trở lại.


"Bố con đâu rồi ạ?"

"Cô chủ, cô chủ của tôi, cô không sao chứ? Tôi vừa định gọi cho cô đây. Bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, cô nhất định phải tự bảo vệ bản thân. Đại tá dặn dò tôi gọi điện gấp cho cô, cô yên tâm, Đại tá đã lệnh cho một nhóm người sang tìm cô rồi."

Nghe được tình hình không khả quan cho lắm, Trình Gia nhíu chặt mày: "Con không sao, bố mẹ và anh hai con vẫn ổn chứ?"

Trợ lý Lê bên kia vội vàng nói: "Một tiếng trước Đại tá đã trở về quân đội. Bà chủ ở trong nhà, xung quanh đều được canh gác cẩn thận. Còn cậu chủ thì theo đội chi viện, là được điều đi ở thành phố của cô đó. Cô chủ, cô phải cẩn thận nha!"
1

Trình Gia thở phào nhẹ nhõm rồi lại suy nghĩ một lúc lâu: "Trợ lý Lê, phiền chú nói với bố con là không cần điều người sang chỗ con đâu. Con có thể tự lo được."

"Không được, không được ..." Trợ lý Lê trộm lau mồ hôi, ai mà không biết nhà họ Trình từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé, ba đời cũng chỉ có mỗi Trình Gia là con gái, vừa được sinh ra là cả gia đình đều yêu thương không ngớt, cô là cục cưng trên đầu quả tim của mỗi một người nhà họ Trình.

Cô mà có chuyện gì thì mười trợ lý như ông ta cũng không đền nổi.

"Chú cứ chuyển lời cho bố con như vậy đi. Từ nhỏ đến lớn con đã theo anh hai tôi quậy phá, tin tưởng con một chút. Chưa kể đến chú đã bảo ông anh kia cũng sắp sửa chi viện sang đây. Không cần lo đâu."

"Không được đâu cô chủ. Cô làm ơn nghe tôi nói..." Trợ lý Lê gấp tới mức muốn khóc.

Phía bên trợ lý Lê nghe tiếng cười nhẹ trong điện thoại thì nổi da gà. Không nói hai lời lập tức nuốt hết mấy câu mình định nói vào trong.

Dưới ánh mắt của đám binh nhất bên ngoài, ông ta đang cong lưng nói chuyện thì bật người nghiêm chỉnh đứng thẳng: "....Tôi sẽ chuyển lời. Cô chủ, cô bảo trọng."

Không đợi trả lời liền cúp điện thoại.

Mỗi lần cô cười là có chuyện.

Ghê lắm! Ông ta sợ hãi đó!
1

Cúp điện thoại, cuối cùng một phần căng thẳng của Trình Gia cũng được dỡ bỏ.

Cả nhà không sao là tốt.


Hiện tại cô chỉ cần làm duy nhất một việc: Bảo vệ bản thân thật tốt.

Phạm Duy lo lắng tới phát khóc, cô ta nói với Trình Gia: "Tao không gọi cho bố mẹ được."

"Ngoan ngoan, đừng hoảng, hai bác làm trong bệnh viện. Có lẽ công việc nhiều quá nên không có thời gian nghe máy." Trình Gia ôm Phạm Duy, vỗ nhẹ vài cái lên lưng cô nàng như trấn an.

Sau khi Nguyễn Thu Thu nhét hết đống trang sức vào cặp thì xoay lại hỏi Bối Dao: "Bây giờ sao đây?"

Nghe bố nói sẽ cho một nhóm người sang đây bảo vệ mình, Bối Dao bèn thở phào, không còn quá sợ hãi nữa.

Cô ta không trả lời Nguyễn Thu Thu mà hắng giọng với Trình Gia bằng điệu bộ khinh khỉnh: "Nhỏ kia."

Trình Gia buông Phạm Duy ra, nghi ngờ nhìn Bối Dao.

"Bố tao sẽ cho người qua đây bảo vệ chúng ta. Tao miễn cưỡng cho mày một slot, mày đừng có ra ngoài. Tao không muốn bản thân từng bại dưới nhan sắc của một con zombie."

Trình Gia phụt cười, từ đầu cô đã cảm thấy Bối Dao trừ tính tình công chúa thì thật ra không có gì khiến người ta chán ghét cả.

Chỉ là được nuông chiều quá mức nên hơi kiêu ngạo. Song người đẹp thì tất nhiên có tư cách để kiêu ngạo.

"Rồi mày định hít không khí để sống à?" Tuy rằng trong phòng vẫn có vài đồ ăn vặt nhưng ai biết được khi nào thì quân chi viện tới, đồ ăn có đủ cầm cự không.

Chưa kể tòa A, B đang cháy, sớm muộn gì cũng lan tới bên đây. Khi đó khỏi cần trở thành zombie, trực tiếp trở thành heo quay mẹ rồi.

Bối Dao: "......." Mặc dù nó nói đúng nhưng mà mình vẫn tức quá luôn!

Nguyễn Thu Thu tiến lại gần Bối Dao: "Bối Dao, mày cho tao đi chung nhé?"

Bối Dao bĩu môi khinh thường.

Tất nhiên là khinh thường rồi.


Dù cô ta ghét Trình Gia song cũng là ghét thôi. Trình Gia dù nghèo, cơ mà người ta nghèo sạch, dù rách, cơ mà rách thơm. Ai như cái thứ chỉ biết dạng chân kiếm tiền này, đã vậy còn vô cùng tự hào dạng khắp Đại học.

Thiếu điều đổi tên thành Nguyễn Dạng Dạng!

Í ẹ trong lòng một hồi, Bối Dao cũng phất tay bỏ qua, xem như niệm tình chị em kí túc: "Ừ."

Trình Gia - Nghèo cho sạch, rách cho thơm - Bỏ hết mì ly, đồ ăn vặt và một số thứ cần thiết vào cặp, kéo theo Phạm Duy cũng ôm cái cặp to đùng tiến về cánh cửa.

Sau đó quay đầu lại hỏi Bối Dao và Nguyễn Thu Thu đang ngẩn người nhìn cô: "Có đi không?"

Nguyễn Thu Thu vừa định bảo không thì Bối Dao bên cạnh đã cắn răng trả lời: "Đi!"

Ngồi cũng chết, ra ngoài cũng chết, không bằng đi theo con điên Trình Gia, nó mà điên lên thì zombie cũng phải sợ. Chẳng hiểu sao Bối Dao rất có lòng tin ở Trình Gia, lòng tin với độ điên của cô. Nghĩ vậy, Bối Dao không chần chờ, chạy lại lấy con dao gọt hoa quả nằm trên bàn.

Trình Gia nhướng mày nhìn theo Bối Dao, phát hiện công chúa Bối cũng khá dễ thương rồi lại lạnh nhạt đưa mắt qua Nguyễn Thu Thu đang khó chịu bên cạnh.

Nhìn vậy thôi chứ theo kinh nghiệm coi phim của cô thì cái loại nhân vật như Nguyễn Thu Thu sống dai nhất đó! Bởi mới nói, trừ nhân vật chính ra, người tốt đều chết sạch ở mấy tập đầu, chờ đến lúc người xấu bị trừng phạt thì không biết tụi nó đã uống được bao nhiêu ly trà sữa!!!

Ôi, tự dưng thèm trà sữa quá.

Trong đầu nghĩ vậy Trình Gia liền bừng bừng sức sống nói với Phạm Duy: "Bé Duy, xuống dưới mua trà sữa!"

Phạm Duy vừa được điểm danh: "......."

Bối Dao vừa ngập tràn lòng tin với Trình Gia: "......."

....

Thành phố S.

Trên quốc lộ xuất hiện hàng loạt chiếc xe quân đội, xung quanh là cảnh tượng mấy chiếc xe đâm ngổn ngang vào nhau, có chiếc bốc khói mù mịt, có chiếc lật ngửa nằm phơi bụng, thậm chí phần đầu xe của vài chiếc đã bị cán nát. Con đường vốn tấp nập, đông đúc ấy vậy mà bây giờ không có lấy một bóng người, im ắng đến đáng sợ.

Thế nên âm thanh róc rách của tiếng xăng chảy xuống mặt đường hòa lẫn với chất lỏng màu đỏ tươi giống như được phóng đại gấp trăm lần, đâm vào thính giác của những người mặc bộ đồ rằn ri trên xe quân đội.

Một người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế phó lái nhíu mày nhìn cảnh tượng bên ngoài, trên tay là bộ đàm không ngừng phát ra âm thanh báo cáo:

"Báo cáo, hiện tại vẫn chưa phát hiện có người sống sót ở khu vực A1. Khu vực B1 cứu được năm nghìn người."


Khu vực A1 cũng tức là phạm vi nhà trẻ và trường tiểu học. Không có người sống sót.

"Tiếp tục chi viện. Người của quân đội đang cho thêm người xuống." Anh ta trầm giọng nói, sau đó tắt bộ đàm rồi quay sang nạt nộ người đang lái xe: "Chạy nhanh lên. Mày chạy xe đạp đấy à?!"

Hoàng Tùng - Tự thấy bản thân chạy nhanh vãi - Đau đớn trả lời: "Ông nội của em ơi, em đã chạy hết tốc độ rồi. Anh đừng lo, em gái sẽ không sao đâu."

"Mày gọi ai là em gái, đấy là em gái của bố." Trình Ngạn giơ tay vỗ "bốp" vào đầu Hoàng Tùng, anh ta rất không hài lòng với việc có người giành em gái của mình.

Hoàng Tùng gật đầu lia lịa: "Em gái anh, em gái anh sẽ không sao."

Trình Ngạn kiêu ngạo ngẩng đầu, tất nhiên em gái anh sẽ không sao, con bé rất trâu bò chó, từ nhỏ đã chạy theo mông anh ta học tập, dù không thể đỉnh hơn anh nhưng cũng rất giỏi đó! Song nghĩ tới dáng vẻ Trình Gia mồm miệng độc địa thì anh ta lại thấy nhức trứng.

Nhìn mặt mũi Trình Ngạn như bị táo bón, Hoàng Tùng đắn đo một lúc, khẽ hỏi: "Anh Ngạn, cái bên Warriors á, em nghe nói tụi nó sẽ chi viện bên khu vực C3, tức là chỗ của bé Gia. Hình như không tới lượt anh gặp em gái đâu, anh được phân bên khu D mà, anh kêu em chạy nhanh làm gì?"

"Thì tao làm xong nhiệm vụ ở khu D rồi tao chạy qua C3 đoàn tụ với em gái tao không được hay gì!"

Đã không nhắc thì thôi, mỗi lần nhắc Trình Ngạn tức đến mức muốn uống trà sữa ba tháng mới hết tức được.

Đáng lẽ anh ta đã định xin chi viện bên khu C3.

Dù ông già nhà anh ta không dặn thì anh ta có bán thân cũng phải chạy sang bảo vệ em gái. Nhưng cái tên bên đội đặc biệt Warriors ỷ vào việc chức vụ cao hơn liền giành nhận nhiệm vụ, rồi nói một đống lí do gì mà khu C3 là khu nguy hiểm nhất, chỉ có đội đặc biệt mới đảm đương được.

Cái quần!!!

Từ hồi cấp ba, cái tên họ Phó đấy đã không phải là người tốt.

Hai người đối đầu với nhau từ năm mười tám tuổi cho tới giờ là hai mươi tám tuổi.

Phàm là Trình Ngạn muốn cái gì, gã ta đều cà lơ cà phất giật trước.

Chòi má, thằng đó giành mười năm, giành thành sở thích luôn á!

Lúc anh ta tủi thân kể lể bi kịch của mình rồi phẫn nộ nói xấu tên họ Phó đó với Trình Gia, con bé liền dùng ánh mắt rất kì quái để nhìn, nhìn tới mức muốn lủng một lỗ trên mặt anh ta.

Trình Ngạn nuốt nước bọt, ấp úng hỏi cô làm sao. Trình Gia lắc đầu rồi tiếp tục nhìn anh ta:

"Em cược năm ly trà sữa tên họ Phó đó thích anh."

Trình Ngạn: !!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương