Trình Gia Có Hỉ
-
Chương 46: Trình gia có hỉ (thượng)
Gia Lập khởi động xe chạy về phía bờ sông, mặt không chút thay đổi, không
nói được một lời. Hai người đều trầm mặc, đều tự trong lòng có chút suy
nghĩ. Xuân Hỉ vụng trộm liếc anh một cái, lại tựa đầu xoay trở về, nhìn
ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt một góc quyển nhật ký. Đây là bí mật
của cô, là bí mật không muốn chia sẻ với bất kì kẻ nào, Gia Lập cũng
không được. Cô có loại cảm giác như bị lột trần trước mặt bao nhiêu
người, cảm thấy thẹn, Gia Lập nhất định sẽ cho rằng hành vi này của cô
giống như một vở hài kịch thật buồn cười.
Xe chạy tới một toà nhà gần bờ sông, là toà nhà mới xây xong, hơn nữa sắc trời còn sớm, trong khu nhà người ở có vẻ rất thưa thớt, yên tĩnh vô cùng.
Gia Lập ấn còi đưa xe đỗ dưới tầng lầu của toà nhà, Xuân Hỉ bị anh lôi kéo xuống xe, không khí trong lành làm cho đầu óc hỗn độn của cô có chút ngẩn ra, thanh tỉnh không ít.
Anh mím môi nắm tay cô tiến vào tầng trệt, đi thang máy chạy đến tầng mười lăm.
Xuân Hỉ thử giãy tay anh ra, bởi vì sức của anh rất lớn, nắm làm xương ngón tay của cô hơi hơi đau. Nhưng mà Gia Lập không mảy may thay đổi một chút, ngược lại nắm càng chặt, Xuân Hỉ đều phân không rõ mồ hôi trong lòng bàn tay là của cô hay là anh.
"Anh dẫn em tới nơi này làm gì? Sẽ không phải giết người diệt khẩu chứ..." Xuân Hỉ suy đoán không hề ăn khớp.
Gia Lập không để ý tới cô điên ngôn điên ngữ, một bàn tay từ túi lấy ra chìa khóa mở cửa. Phòng số 1501. Anh đẩy cửa ra, đập vào mặt là một trận gió đến, pha lẫn mùi vôi trong phòng mới. Anh đưa cô đến giữa phòng khách, sau đó đem chìa khóa đặt ở trong tay cô, nói: "Thích không?"
Xuân Hỉ trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, cầm chìa khóa nghĩ nghĩ mới nói ra: "Anh nói phòng ở?"
Gia Lập cười cười: "Ừm, có thích hay không? Em không phải nói thích có nhà ở nhìn ra sông Trường Giang sao?"
Anh đưa cô đến ban công, đối diện chính là nước sông Trường Giang chảy cuồn cuộn. Cô từng nói qua: "Về sau em kết hôn, nhà mới tuyệt đối không trang hoàng như vậy, đơn giản một chút là được rồi. Uhm, đầu tiên phòng phải nhìn ra cảnh sông, chính là đứng ở trên ban công, trước mặt chính là nước sông cuồn cuộn, buổi tối xem mặt trời lặn khẳng định rất được. Phòng khách nếu chủ đề là màu da cam, thì có vẻ ấm áp! Phòng ngủ phải dán giấy màu vàng nhạt, có hoa văn như này..."
Xuân Hỉ nhìn ánh mặt trời đang dâng lên, hốc mắt liền đỏ. Cô bắt lấy ống tay áo của Gia Lập, hỏi: "Anh mua lúc nào? Có đắt hay không? Phòng nhìn ra quanh cảnh sông Trường Giang chắc rất đắt tiền! Anh sao lại tiêu tiền loạn lên như thế chứ? Còn có, anh mua phòng ở cho em làm gì?"
"Phòng mới để kết hôn." Gia Lập nói, anh từ trong túi quần lấy ra một cái hộp, mở lấy nhẫn kim cương bên trong ra, đặt trước mắt Xuân Hỉ, Xuân Hỉ lập tức liền toét miệng, cười rộ lên: “Anh đang cầu hôn sao?"
Gia Lập nhướng mày, loại chuyện cầu hôn này là lần đầu tiên anh làm, đương nhiên cũng là một lần cuối cùng, anh không giống như người khác, thổ lộ cũng không, nhưng mà cô nhóc Xuân Hỉ này, nếu không cầu hôn với cô, cô sẽ không gả, cho nên dù xấu hổ cũng muốn thỏa mãn cô một chút vậy.
Gia Lập nhìn ánh mặt trời mới lên, ánh nắng màu da cam chiếu rọi bọn họ, rất rực rỡ, "Lấy mặt trời làm chứng, anh Trình Gia Lập hiện tại cầu hôn với tiểu thư Cố Xuân Hỉ, anh ăn nói không tốt, tính tình không tốt, công việc không thể thường xuyên ở cùng em, thỉnh thoảng còn có thể giáo huấn em, quở trách em, quản em. Như vậy xin hỏi em nguyện ý gả cho anh sao?"
Xuân Hỉ cười cười, dẩu môi nói: "Em đây thích ăn ngon lười biếng, trí nhớ cũng không tốt, cả ngày bừa bãi, còn có thể lạc đường! Uhm... Có chút hư vinh, khi anh dạy em, quở trách em, quản em, em khẳng định sẽ tranh luận với anh, không nghe anh nói, còn có em có bệnh công chúa! Vậy anh nguyện ý lấy em sao?"
Gia Lập cười rộ lên, nhéo nhéo hai má của cô: "Em nói xem?"
Xuân Hỉ ha ha cười, đoạt nhẫn trong tay anh đeo vào ngón tay của cô, giơ tay lên thưởng thức một phen, dào dạt đắc ý nói: "Đương nhiên nguyện ý, bà xã hiền lành như em đi tìm ở chỗ nào hả? Sớm cầu hôn một chút em sẽ sớm gả cho anh, Gia Lập, không phải em nói anh, nhưng anh đôi khi cũng có lúc không thông suốt như thế, có phải gần em quá hay không, gần mực thì đen nha!"
Gia Lập ôm cô vào lòng, cúi đầu muốn hôn cô. Xuân Hỉ bỗng nhiên ngăn chặn môi của anh, sẵng giọng: "Anh còn không giải thích chuyện tối hôm qua, mơ tưởng ôm mỹ nhân về!"
Gia Lập đem cằm đặt ở đỉnh đầu của cô, "Tối hôm qua vốn không có việc gì. Anh lừa em đi bệnh viện không phải vì Y Đình, mà là đi lấy chìa khoá phòng mới. Phòng ở khu này bán rất nhiều, còn lại không phải hướng không tốt mà là không nhìn được cảnh sông Trường Giang, anh nhờ một người bạn hỗ trợ mới mua được căn hộ này. Ngày hôm qua anh ta giúp anh lấy chìa khoá về nhà, nhưng mà hôm nay anh ta đi công tác, anh phải vội vã cầm, cho nên mới đi lấy. Lúc trở về ở ven đường nhìn thấy Y Đình đang ngồi trên mặt đất khóc, không thể không quan tâm."
Xuân Hỉ ê ẩm nói: "Vậy anh có chuyện gì về cô ấy đều muốn nhúng tay vào sao, làm gì mà lại ôm cô ấy? Em không thích."
"Được được, về sau anh thấy cô ấy sẽ cách xa một chút." Gia Lập bất đắc dĩ nói, trong lời nói lộ vẻ sủng ái.
"Nhưng mà Y Đình vì sao thương tâm như vậy chứ? Đúng rồi, người đàn ông kia tìm cô ấy là thần thánh phương nào?" Giải quyết xong vấn đề bên trong, Xuân Hỉ rốt cục lại tám chuyện luôn.
"Là vị hôn phu của cô ấy."
"Vậy hắn ta đối với Y Đình nhất định không tốt, bằng không Y Đình làm sao có thể khóc thảm như vậy." Xuân Hỉ khó có được lúc đồng tình với Y Đình.
"Chuyện người khác em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Huống hồ Y Đình cũng sắp đi rồi." Gia Lập nói.
"A? Nhanh như vậy? Cũng không đúng, sớm đi sớm..."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Gia Lập cúi đầu ngăn chặn đôi môi. Anh đem cô ôm rất chặt, đôi môi mềm mại của cô làm anh say mê đến thật lâu không thể quên. Nếu nói Xuân Hỉ ở rất lâu trước kia đã thích Gia Lập, như vậy Gia Lập thì sao? Bí mật này chỉ sợ chỉ có chính anh biết.
Một năm trước kia Xuân Hỉ mười lăm tuổi, Gia Lập còn đang ở bên ngoài học nghiên cứu sinh. Lúc nghỉ hè Gia Lập ở lại bệnh viện địa phương thực tập, Xuân Hỉ đi thăm anh thuận đường dạo chơi một chút.
Gia Lập rất cao hứng, ít nhất anh hơn một năm rồi không nhìn thấy Xuân Hỉ. Ở nhà ga nhìn thấy cô đeo theo một cái ba lô to gian nan từ trong đám người vây quanh vẫy tay về phía anh, một khắc kia, toàn bộ tâm tư của anh đều là tràn đầy sung sướng.
Anh để cô tạm thời ở lại ký túc xá, bạn học cùng phòng trở về nhà, vừa vặn thừa ra một cái giường ngủ cho Xuân Hỉ. Ban ngày anh phải đi làm, cô liền một mình ở ký túc xá đọc tiểu thuyết, tivi, thỉnh thoảng đi dạo một chút lại bị lạc đường, ở buồng điện thoại ven đường gọi điện thoại cho anh, cô ủy khuất sắp khóc lên làm cho anh cả một ngày đều tâm thần không yên. Giống như từ nhỏ đều như thế này, mỗi một hành động mỗi một câu nói của cô, đều có thể tác động đến cảm xúc của anh.
Một đêm kia, Gia Lập tham gia bữa ăn tiễn sư huynh cùng sư tỷ sắp tốt nghiệp, uống một chút rượu, đã khuya mới trở về ký túc xá. Thời điểm anh đẩy cửa đi vào, liền ngửi thấy được mùi hương thản nhiên trên người Xuân Hỉ, anh sửng sốt một chút mới nhớ lại hoá ra Xuân Hỉ ở trong này. Anh đi đên bên giường của cô, thay cô đắp lại chăn, lướt nhẹ trên chiếc trán, Xuân Hỉ hơi hơi mím, môi thật thà chất phác ngủ ở dưới ánh trăng có vẻ càng đáng yêu.
Có lẽ là ma chướng, Gia Lập lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát không khỏi đưa tay xoa môi của cô, vuốt nhè nhẹ lặp đi lặp lại, cuối cùng, anh chậm rãi hạ xuống, hôn lên.
‘Ma chướng là những chướng ngại, ngăn chận việc tu hành và sự thăng tiến của trí tuệ’, đại khái ở đây ý chỉ u mê, mê muội
Mềm mại đụng vào làm cho huyết mạch Gia Lập phun trào, kìm lòng không đậu hôn cô sâu hơn, bàn tay cũng tham lam tiến vào vạt áo của cô, vuốt phẳng vòng eo của cô, nhẹ nhàng hướng lên trên phủ lên ngực của cô. Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi hô hấp của Xuân Hỉ không thoải mái khẽ kêu lên một tiếng, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phút chốc rời ra.
Anh ngồi yên ở bên giường Xuân Hỉ, cũng không dám nhìn cô. Cô mới mười lăm tuổi! Anh sao lại có thể... Chỉ có chính anh biết anh cũng không uống rượu, anh rất tỉnh! Anh lại có thể đối với em gái mình trân trọng từ nhỏ làm ra loại chuyện dâm loạn này!
Từ đó về sau, Gia Lập liền bắt đầu đối với Xuân Hỉ dần dần lãnh đạm, anh sợ bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ làm ra chuyện gì mà anh cũng không thể khống chế được với Xuân Hỉ.
Nếu bọn họ đều thẳng thắn một chút, thì có thể sớm vài năm trước bọn họ đã kết hôn, hiện tại thậm chí có thể ẵm đứa nhỏ. Song cũng may mắn, bọn họ vẫn không có cách xa nhau.
Khả năng, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên càng thấy không rõ.
…….
Không đến vài ngày, chiếc nhẫn toả sáng kim cương trên tay Xuân Hỉ đã bị cặp mắt sắc của mẹ già cô phát hiện. Việc vui truyền ngàn dặm, không đến mấy giờ, phạm vi mấy hộ gia đình đều là biết lão Trình gia cùng lão Cố gia việc vui tới gần.
Khi Cố gia đắm chìm ở trong vui sướng, Thẩm Y Đình cũng đến cáo biệt.
"Mẹ, vẫn cảm tạ mẹ năm đó đã thu lưu con, đời này con đều nhớ rõ ân huệ của người và ba đối với con. Cám ơn ba mẹ." Thẩm Y Đình nói.
Mẹ Cố lưu luyến không rời, hai mắt đẫm lệ gật gật đầu: "Bé ngoan, hãy sống tốt, không cần nhớ thương chúng ta, qua năm mới gọi điện báo bình an là được rồi!"
Thẩm Y Đình hàn huyên cùng ba Cố mẹ Cố một lát, lại cáo biệt với Xuân Hỉ. Thẩm Y Đình kéo Xuân Hỉ đến phòng ngủ của cô, từ trong túi lấy ra cái hộp đưa cho Xuân Hỉ: "Nghe nói cô cùng Gia Lập sẽ kết hôn, chúc mừng hai người. Cái này cho cô, tôi đưa lễ vật kết hôn."
Xuân Hỉ mở hộp ra vừa thấy, một chuỗi vòng cổ thủy tinh hoa lệ, cô phân biệt đẳng cấp một chút, lắp bắp kinh hãi nho nhỏ: "Thi Hoa Lạc Thế Kỳ?"
Thẩm Y Đình cười rộ lên: "Chị gái cô vẫn còn tiền, đừng khách khí với tôi!"
‘Chị gái cô’ ba chữ này đánh trúng vào điểm nhạy cảm của Xuân Hỉ, cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ Gia Lập, làm bạn trưởng thành cùng cô, đại khái cũng chỉ có Thẩm Y Đình .
Thẩm Y Đình cầm tay cô nói: "Hãy quý trọng Gia Lập, còn có, chú ý thân thể của mình, trái tim khó chịu thì phải rèn luyện rèn luyện nhiều hơn, chuyện này tôi có kinh nghiệm, bệnh tim của tôi dường như đã khỏi hẳn, còn phải do may mắn, ba mẹ cô năm đó đã thu lưu tôi, bằng không đã sớm chết ở bệnh viện không có người quan tâm."
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, không rõ: "Cô bị bệnh tim?"
"Đúng vậy, bằng không khi đó chúng ta làm sao lại ở chung một phòng bệnh."
Xuân Hỉ nghi hoặc, không đúng a, thời điểm cô nằm viện rõ ràng là thân thể rất suy yếu nên nằm viện điều trị a!
"Vậy tôi cũng bị bệnh tim?" Xuân Hỉ nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Y Đình sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cười rộ lên: "Bằng không cô cho là Gia Lập vì sao lại lựa chọn học y, vì sao lựa chọn chuyên khoa tim mạch này?"
"A?" Xuân Hỉ càng thêm hồ đồ.
Thẩm Y Đình vỗ vỗ vai cô cười thoải mái: "Tôi hay nói đùa!"
Xuân Hỉ xuy một tiếng, cô gái này trước khi đi còn không quên đùa giỡn cô, thật sự là chán ghét!
Thẩm Y Đình lúc đến cũng là Gia Lập và Xuân Hỉ đi đón, lúc đi cũng là Gia Lập cùng Xuân Hỉ đưa đi.
Đại sảnh sân bay, Xuân Hỉ nhìn bóng dáng Thẩm Y Đình rời đi, lại cảm thấy có chút thê lương, cô giống như có tâm sự không nói hết chôn giấu dưới đáy lòng, cô cười rất sáng lạn nhưng mà Xuân Hỉ lại cảm thấy cô tuyệt đối không vui vẻ. Lần ly biệt này, có lẽ tiếp theo gặp lại cũng là mười mấy năm sau. Xuân Hỉ đột nhiên nghĩ, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, cô cũng không tất yếu lại đi chán ghét một người mười mấy năm cũng không thấy mặt.
"A, cô ấy sao lại đi cửa kia?" Xuân Hỉ chỉ vào phía trước hỏi.
Gia Lập nói: "Đúng vậy, cô ấy không trở về nhà, trực tiếp đi Australia."
"Đi Australia làm gì?"
"Anh làm sao mà biết?"
"Kỳ thật... Y Đình cũng không có đáng ghét như vậy, có phải hay không?"
"Anh lại chưa từng chán ghét cô ấy."
"Vậy anh tại sao không chán ghét cô ấy? Cô ấy cướp đi ba mẹ em, cướp đi búp bê vải của em, còn đoạt đi anh nữa!" Xuân Hỉ khóc lóc om sòm nói.
Gia Lập cười cười: "Cô ấy chỉ là không có cảm giác an toàn. Em ngẫm lại xem, một đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ ở bệnh viện, may mắn có thể được cha mẹ em thu lưu, cô ấy nhất định nắm chắc cơ hội, không cho mình lại bị vứt bỏ. Cô ấy hao hết tâm tư lấy lòng ba mẹ em còn có hàng xóm chung quanh, làm một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi em không biết là rất đáng buồn sao? Cô ấy lấy lòng anh, nếu anh nói với cô ấy nhiều lời một chút có thể làm cho cô ấy an tâm hơn một chút, như vậy cớ sao mà không làm chứ?"
"A, như vậy sao, vậy cô ấy hiện tại hình như không được tốt lắm."
"Em cũng biết? Ít nhất bệnh của cô ấy đã được trị, cũng có tiền đi Australia, ít nhất so với trước kia, hoàn cảnh của cô ấy tốt hơn không ít."
Nói đến bệnh, Xuân Hỉ nhớ tới Thẩm Y Đình nói đùa cô cũng bị bệnh tim, nhưng cô sẽ không tin tưởng, nếu cô bị bệnh tim sao còn có thể vui vẻ đến tận bây giờ chứ?
Xe chạy tới một toà nhà gần bờ sông, là toà nhà mới xây xong, hơn nữa sắc trời còn sớm, trong khu nhà người ở có vẻ rất thưa thớt, yên tĩnh vô cùng.
Gia Lập ấn còi đưa xe đỗ dưới tầng lầu của toà nhà, Xuân Hỉ bị anh lôi kéo xuống xe, không khí trong lành làm cho đầu óc hỗn độn của cô có chút ngẩn ra, thanh tỉnh không ít.
Anh mím môi nắm tay cô tiến vào tầng trệt, đi thang máy chạy đến tầng mười lăm.
Xuân Hỉ thử giãy tay anh ra, bởi vì sức của anh rất lớn, nắm làm xương ngón tay của cô hơi hơi đau. Nhưng mà Gia Lập không mảy may thay đổi một chút, ngược lại nắm càng chặt, Xuân Hỉ đều phân không rõ mồ hôi trong lòng bàn tay là của cô hay là anh.
"Anh dẫn em tới nơi này làm gì? Sẽ không phải giết người diệt khẩu chứ..." Xuân Hỉ suy đoán không hề ăn khớp.
Gia Lập không để ý tới cô điên ngôn điên ngữ, một bàn tay từ túi lấy ra chìa khóa mở cửa. Phòng số 1501. Anh đẩy cửa ra, đập vào mặt là một trận gió đến, pha lẫn mùi vôi trong phòng mới. Anh đưa cô đến giữa phòng khách, sau đó đem chìa khóa đặt ở trong tay cô, nói: "Thích không?"
Xuân Hỉ trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, cầm chìa khóa nghĩ nghĩ mới nói ra: "Anh nói phòng ở?"
Gia Lập cười cười: "Ừm, có thích hay không? Em không phải nói thích có nhà ở nhìn ra sông Trường Giang sao?"
Anh đưa cô đến ban công, đối diện chính là nước sông Trường Giang chảy cuồn cuộn. Cô từng nói qua: "Về sau em kết hôn, nhà mới tuyệt đối không trang hoàng như vậy, đơn giản một chút là được rồi. Uhm, đầu tiên phòng phải nhìn ra cảnh sông, chính là đứng ở trên ban công, trước mặt chính là nước sông cuồn cuộn, buổi tối xem mặt trời lặn khẳng định rất được. Phòng khách nếu chủ đề là màu da cam, thì có vẻ ấm áp! Phòng ngủ phải dán giấy màu vàng nhạt, có hoa văn như này..."
Xuân Hỉ nhìn ánh mặt trời đang dâng lên, hốc mắt liền đỏ. Cô bắt lấy ống tay áo của Gia Lập, hỏi: "Anh mua lúc nào? Có đắt hay không? Phòng nhìn ra quanh cảnh sông Trường Giang chắc rất đắt tiền! Anh sao lại tiêu tiền loạn lên như thế chứ? Còn có, anh mua phòng ở cho em làm gì?"
"Phòng mới để kết hôn." Gia Lập nói, anh từ trong túi quần lấy ra một cái hộp, mở lấy nhẫn kim cương bên trong ra, đặt trước mắt Xuân Hỉ, Xuân Hỉ lập tức liền toét miệng, cười rộ lên: “Anh đang cầu hôn sao?"
Gia Lập nhướng mày, loại chuyện cầu hôn này là lần đầu tiên anh làm, đương nhiên cũng là một lần cuối cùng, anh không giống như người khác, thổ lộ cũng không, nhưng mà cô nhóc Xuân Hỉ này, nếu không cầu hôn với cô, cô sẽ không gả, cho nên dù xấu hổ cũng muốn thỏa mãn cô một chút vậy.
Gia Lập nhìn ánh mặt trời mới lên, ánh nắng màu da cam chiếu rọi bọn họ, rất rực rỡ, "Lấy mặt trời làm chứng, anh Trình Gia Lập hiện tại cầu hôn với tiểu thư Cố Xuân Hỉ, anh ăn nói không tốt, tính tình không tốt, công việc không thể thường xuyên ở cùng em, thỉnh thoảng còn có thể giáo huấn em, quở trách em, quản em. Như vậy xin hỏi em nguyện ý gả cho anh sao?"
Xuân Hỉ cười cười, dẩu môi nói: "Em đây thích ăn ngon lười biếng, trí nhớ cũng không tốt, cả ngày bừa bãi, còn có thể lạc đường! Uhm... Có chút hư vinh, khi anh dạy em, quở trách em, quản em, em khẳng định sẽ tranh luận với anh, không nghe anh nói, còn có em có bệnh công chúa! Vậy anh nguyện ý lấy em sao?"
Gia Lập cười rộ lên, nhéo nhéo hai má của cô: "Em nói xem?"
Xuân Hỉ ha ha cười, đoạt nhẫn trong tay anh đeo vào ngón tay của cô, giơ tay lên thưởng thức một phen, dào dạt đắc ý nói: "Đương nhiên nguyện ý, bà xã hiền lành như em đi tìm ở chỗ nào hả? Sớm cầu hôn một chút em sẽ sớm gả cho anh, Gia Lập, không phải em nói anh, nhưng anh đôi khi cũng có lúc không thông suốt như thế, có phải gần em quá hay không, gần mực thì đen nha!"
Gia Lập ôm cô vào lòng, cúi đầu muốn hôn cô. Xuân Hỉ bỗng nhiên ngăn chặn môi của anh, sẵng giọng: "Anh còn không giải thích chuyện tối hôm qua, mơ tưởng ôm mỹ nhân về!"
Gia Lập đem cằm đặt ở đỉnh đầu của cô, "Tối hôm qua vốn không có việc gì. Anh lừa em đi bệnh viện không phải vì Y Đình, mà là đi lấy chìa khoá phòng mới. Phòng ở khu này bán rất nhiều, còn lại không phải hướng không tốt mà là không nhìn được cảnh sông Trường Giang, anh nhờ một người bạn hỗ trợ mới mua được căn hộ này. Ngày hôm qua anh ta giúp anh lấy chìa khoá về nhà, nhưng mà hôm nay anh ta đi công tác, anh phải vội vã cầm, cho nên mới đi lấy. Lúc trở về ở ven đường nhìn thấy Y Đình đang ngồi trên mặt đất khóc, không thể không quan tâm."
Xuân Hỉ ê ẩm nói: "Vậy anh có chuyện gì về cô ấy đều muốn nhúng tay vào sao, làm gì mà lại ôm cô ấy? Em không thích."
"Được được, về sau anh thấy cô ấy sẽ cách xa một chút." Gia Lập bất đắc dĩ nói, trong lời nói lộ vẻ sủng ái.
"Nhưng mà Y Đình vì sao thương tâm như vậy chứ? Đúng rồi, người đàn ông kia tìm cô ấy là thần thánh phương nào?" Giải quyết xong vấn đề bên trong, Xuân Hỉ rốt cục lại tám chuyện luôn.
"Là vị hôn phu của cô ấy."
"Vậy hắn ta đối với Y Đình nhất định không tốt, bằng không Y Đình làm sao có thể khóc thảm như vậy." Xuân Hỉ khó có được lúc đồng tình với Y Đình.
"Chuyện người khác em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Huống hồ Y Đình cũng sắp đi rồi." Gia Lập nói.
"A? Nhanh như vậy? Cũng không đúng, sớm đi sớm..."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Gia Lập cúi đầu ngăn chặn đôi môi. Anh đem cô ôm rất chặt, đôi môi mềm mại của cô làm anh say mê đến thật lâu không thể quên. Nếu nói Xuân Hỉ ở rất lâu trước kia đã thích Gia Lập, như vậy Gia Lập thì sao? Bí mật này chỉ sợ chỉ có chính anh biết.
Một năm trước kia Xuân Hỉ mười lăm tuổi, Gia Lập còn đang ở bên ngoài học nghiên cứu sinh. Lúc nghỉ hè Gia Lập ở lại bệnh viện địa phương thực tập, Xuân Hỉ đi thăm anh thuận đường dạo chơi một chút.
Gia Lập rất cao hứng, ít nhất anh hơn một năm rồi không nhìn thấy Xuân Hỉ. Ở nhà ga nhìn thấy cô đeo theo một cái ba lô to gian nan từ trong đám người vây quanh vẫy tay về phía anh, một khắc kia, toàn bộ tâm tư của anh đều là tràn đầy sung sướng.
Anh để cô tạm thời ở lại ký túc xá, bạn học cùng phòng trở về nhà, vừa vặn thừa ra một cái giường ngủ cho Xuân Hỉ. Ban ngày anh phải đi làm, cô liền một mình ở ký túc xá đọc tiểu thuyết, tivi, thỉnh thoảng đi dạo một chút lại bị lạc đường, ở buồng điện thoại ven đường gọi điện thoại cho anh, cô ủy khuất sắp khóc lên làm cho anh cả một ngày đều tâm thần không yên. Giống như từ nhỏ đều như thế này, mỗi một hành động mỗi một câu nói của cô, đều có thể tác động đến cảm xúc của anh.
Một đêm kia, Gia Lập tham gia bữa ăn tiễn sư huynh cùng sư tỷ sắp tốt nghiệp, uống một chút rượu, đã khuya mới trở về ký túc xá. Thời điểm anh đẩy cửa đi vào, liền ngửi thấy được mùi hương thản nhiên trên người Xuân Hỉ, anh sửng sốt một chút mới nhớ lại hoá ra Xuân Hỉ ở trong này. Anh đi đên bên giường của cô, thay cô đắp lại chăn, lướt nhẹ trên chiếc trán, Xuân Hỉ hơi hơi mím, môi thật thà chất phác ngủ ở dưới ánh trăng có vẻ càng đáng yêu.
Có lẽ là ma chướng, Gia Lập lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát không khỏi đưa tay xoa môi của cô, vuốt nhè nhẹ lặp đi lặp lại, cuối cùng, anh chậm rãi hạ xuống, hôn lên.
‘Ma chướng là những chướng ngại, ngăn chận việc tu hành và sự thăng tiến của trí tuệ’, đại khái ở đây ý chỉ u mê, mê muội
Mềm mại đụng vào làm cho huyết mạch Gia Lập phun trào, kìm lòng không đậu hôn cô sâu hơn, bàn tay cũng tham lam tiến vào vạt áo của cô, vuốt phẳng vòng eo của cô, nhẹ nhàng hướng lên trên phủ lên ngực của cô. Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi hô hấp của Xuân Hỉ không thoải mái khẽ kêu lên một tiếng, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phút chốc rời ra.
Anh ngồi yên ở bên giường Xuân Hỉ, cũng không dám nhìn cô. Cô mới mười lăm tuổi! Anh sao lại có thể... Chỉ có chính anh biết anh cũng không uống rượu, anh rất tỉnh! Anh lại có thể đối với em gái mình trân trọng từ nhỏ làm ra loại chuyện dâm loạn này!
Từ đó về sau, Gia Lập liền bắt đầu đối với Xuân Hỉ dần dần lãnh đạm, anh sợ bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ làm ra chuyện gì mà anh cũng không thể khống chế được với Xuân Hỉ.
Nếu bọn họ đều thẳng thắn một chút, thì có thể sớm vài năm trước bọn họ đã kết hôn, hiện tại thậm chí có thể ẵm đứa nhỏ. Song cũng may mắn, bọn họ vẫn không có cách xa nhau.
Khả năng, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên càng thấy không rõ.
…….
Không đến vài ngày, chiếc nhẫn toả sáng kim cương trên tay Xuân Hỉ đã bị cặp mắt sắc của mẹ già cô phát hiện. Việc vui truyền ngàn dặm, không đến mấy giờ, phạm vi mấy hộ gia đình đều là biết lão Trình gia cùng lão Cố gia việc vui tới gần.
Khi Cố gia đắm chìm ở trong vui sướng, Thẩm Y Đình cũng đến cáo biệt.
"Mẹ, vẫn cảm tạ mẹ năm đó đã thu lưu con, đời này con đều nhớ rõ ân huệ của người và ba đối với con. Cám ơn ba mẹ." Thẩm Y Đình nói.
Mẹ Cố lưu luyến không rời, hai mắt đẫm lệ gật gật đầu: "Bé ngoan, hãy sống tốt, không cần nhớ thương chúng ta, qua năm mới gọi điện báo bình an là được rồi!"
Thẩm Y Đình hàn huyên cùng ba Cố mẹ Cố một lát, lại cáo biệt với Xuân Hỉ. Thẩm Y Đình kéo Xuân Hỉ đến phòng ngủ của cô, từ trong túi lấy ra cái hộp đưa cho Xuân Hỉ: "Nghe nói cô cùng Gia Lập sẽ kết hôn, chúc mừng hai người. Cái này cho cô, tôi đưa lễ vật kết hôn."
Xuân Hỉ mở hộp ra vừa thấy, một chuỗi vòng cổ thủy tinh hoa lệ, cô phân biệt đẳng cấp một chút, lắp bắp kinh hãi nho nhỏ: "Thi Hoa Lạc Thế Kỳ?"
Thẩm Y Đình cười rộ lên: "Chị gái cô vẫn còn tiền, đừng khách khí với tôi!"
‘Chị gái cô’ ba chữ này đánh trúng vào điểm nhạy cảm của Xuân Hỉ, cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ Gia Lập, làm bạn trưởng thành cùng cô, đại khái cũng chỉ có Thẩm Y Đình .
Thẩm Y Đình cầm tay cô nói: "Hãy quý trọng Gia Lập, còn có, chú ý thân thể của mình, trái tim khó chịu thì phải rèn luyện rèn luyện nhiều hơn, chuyện này tôi có kinh nghiệm, bệnh tim của tôi dường như đã khỏi hẳn, còn phải do may mắn, ba mẹ cô năm đó đã thu lưu tôi, bằng không đã sớm chết ở bệnh viện không có người quan tâm."
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, không rõ: "Cô bị bệnh tim?"
"Đúng vậy, bằng không khi đó chúng ta làm sao lại ở chung một phòng bệnh."
Xuân Hỉ nghi hoặc, không đúng a, thời điểm cô nằm viện rõ ràng là thân thể rất suy yếu nên nằm viện điều trị a!
"Vậy tôi cũng bị bệnh tim?" Xuân Hỉ nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Y Đình sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cười rộ lên: "Bằng không cô cho là Gia Lập vì sao lại lựa chọn học y, vì sao lựa chọn chuyên khoa tim mạch này?"
"A?" Xuân Hỉ càng thêm hồ đồ.
Thẩm Y Đình vỗ vỗ vai cô cười thoải mái: "Tôi hay nói đùa!"
Xuân Hỉ xuy một tiếng, cô gái này trước khi đi còn không quên đùa giỡn cô, thật sự là chán ghét!
Thẩm Y Đình lúc đến cũng là Gia Lập và Xuân Hỉ đi đón, lúc đi cũng là Gia Lập cùng Xuân Hỉ đưa đi.
Đại sảnh sân bay, Xuân Hỉ nhìn bóng dáng Thẩm Y Đình rời đi, lại cảm thấy có chút thê lương, cô giống như có tâm sự không nói hết chôn giấu dưới đáy lòng, cô cười rất sáng lạn nhưng mà Xuân Hỉ lại cảm thấy cô tuyệt đối không vui vẻ. Lần ly biệt này, có lẽ tiếp theo gặp lại cũng là mười mấy năm sau. Xuân Hỉ đột nhiên nghĩ, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, cô cũng không tất yếu lại đi chán ghét một người mười mấy năm cũng không thấy mặt.
"A, cô ấy sao lại đi cửa kia?" Xuân Hỉ chỉ vào phía trước hỏi.
Gia Lập nói: "Đúng vậy, cô ấy không trở về nhà, trực tiếp đi Australia."
"Đi Australia làm gì?"
"Anh làm sao mà biết?"
"Kỳ thật... Y Đình cũng không có đáng ghét như vậy, có phải hay không?"
"Anh lại chưa từng chán ghét cô ấy."
"Vậy anh tại sao không chán ghét cô ấy? Cô ấy cướp đi ba mẹ em, cướp đi búp bê vải của em, còn đoạt đi anh nữa!" Xuân Hỉ khóc lóc om sòm nói.
Gia Lập cười cười: "Cô ấy chỉ là không có cảm giác an toàn. Em ngẫm lại xem, một đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ ở bệnh viện, may mắn có thể được cha mẹ em thu lưu, cô ấy nhất định nắm chắc cơ hội, không cho mình lại bị vứt bỏ. Cô ấy hao hết tâm tư lấy lòng ba mẹ em còn có hàng xóm chung quanh, làm một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi em không biết là rất đáng buồn sao? Cô ấy lấy lòng anh, nếu anh nói với cô ấy nhiều lời một chút có thể làm cho cô ấy an tâm hơn một chút, như vậy cớ sao mà không làm chứ?"
"A, như vậy sao, vậy cô ấy hiện tại hình như không được tốt lắm."
"Em cũng biết? Ít nhất bệnh của cô ấy đã được trị, cũng có tiền đi Australia, ít nhất so với trước kia, hoàn cảnh của cô ấy tốt hơn không ít."
Nói đến bệnh, Xuân Hỉ nhớ tới Thẩm Y Đình nói đùa cô cũng bị bệnh tim, nhưng cô sẽ không tin tưởng, nếu cô bị bệnh tim sao còn có thể vui vẻ đến tận bây giờ chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook