Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
-
Chương 28: Dũng cảm tiến tới
Kịch chiến tại Phá Bản môn mặc dù phải tạm dừng vì tính mạng của hai người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu bị uy hiếp, nhưng lại có một nơi không phải.
Đó là trận chiến trong Hồi Xuân đường.
Hoa Khô Phát vốn canh giữ trong Hồi Xuân đường, hắn ở nơi này phát hiệu lệnh, Ôn Mộng Thành lại điều động chủ lực phía bên ngoài, hai người trong ứng ngoài hợp, hỗ trợ lẫn nhau.
Như vậy, Hồi Xuân đường đã trở thành “trung tâm chỉ huy” của hai đảng Phát Mộng.
Hiện giờ Ngô Kinh Đào không đi chỗ khác, lại chọn ngay chỗ này đi đến, hơn nữa còn đi vào.
Cũng không phải là không ai ngăn cản hắn, mà là người ngăn cản hắn (thậm chí chỉ có ý định ngăn cản hắn) đều bị đánh ngã, đánh tan, đánh chết.
Hắn vừa đi vừa lau mặt, vừa đi vừa hát, vừa hát vừa lau.
Tay trái của hắn lau mặt mình, lau chùm râu ngắn, lau môi hình lăng, lau tóc mai bên tai, lau vạt áo cổ họng, chủ yếu vẫn là lau xem nơi nào có mồ hôi, hắn phải dùng vải cẩn thận hút hết nó.
Nhưng hắn vẫn đả thương người, giết người, đánh ngã kẻ địch.
Chỉ dùng một tay.
Tay phải.
Hắn vừa đi vừa tay vung mắt nhìn, lần lượt giết chết những người chặn đường hắn, sau đó đi vào Hồi Xuân đường.
Đi vào Hồi Xuân đường, cũng giống như nắm giữ trung tâm tác chiến.
Có thể như vậy sao?
Đây là một loại “dũng cảm tiến tới”, trong vòng vây của cường địch giống như đi vào chỗ không người.
Cho nên Hoa Khô Phát lập tức nghênh đón hắn.
Y biết người tới là ai.
“Kinh Đào Công Tử” Ngô Kỳ Vinh nhìn có vẻ trẻ tuổi, hoàn toàn khác hẳn với công lực cao cường của hắn.
Ngoài ra mặt mũi lương thiện và thủ đoạn tàn nhẫn của hắn cũng tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Vừa lúc, Hoa Khô Phát đứng nghênh đón trước mặt hắn cũng tạo thành một sự so sánh khác.
Một mập, một gầy.
Người hình dáng tiều tụy đương nhiên là Hoa Khô Phát.
Con người của y vốn rất nóng tính, gặp chuyện không vừa ý là nổi trận lôi đình, hò hét chửi bới.
Nhất là ngày đó Nhậm Lao và Nhậm Oán giết con trai độc nhất của y là Hoa Tình Châu, con người của y lại càng gầy còm mảnh khảnh.
Cho dù có mở nhiều yến tiệc, thế lực Phát đảng càng mạnh càng thịnh, Hoa Khô Phát ăn uống thả cửa, nhưng y giống như từ lúc này không thể mập thêm, cũng từ chối tăng thêm bất kỳ một miếng thịt, một chút mỡ nào.
Mọi người đều biết y rất nhớ con mình.
Mọi người đều hiểu được Hoa thủ lĩnh vẫn luôn nhớ mãi không quên muốn báo thù.
Thù là phải báo, đó thật sự là huyết hải thâm cừu.
Y chỉ có một đứa con trai.
Y căm hận Nhậm Lao và Nhậm Oán.
Cho nên quần hiệp cũng cố ý sắp xếp y đến Phá Bản môn này, chứ không phải “pháp trường”.
Bởi vì người phụ trách áp giải phạm nhân giám sát chém đầu tại pháp trường chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán.
Nếu như Hoa Khô Phát nhìn thấy “Lưỡng Nhậm Song Hình”, rất có thể sẽ không nhịn được, báo thù cho con.
Nhưng đây không phải là lúc báo thù riêng. Vào thời khắc quan trọng này, tư oán tích oán rất có thể làm lỡ chuyện lớn.
Đây là hành động cứu người.
Do đó, Hoa Khô Phát phụ trách bên phía Phá Bản môn. Y cũng hiểu được thâm ý của đám người Vương Tiểu Thạch, hơn nữa cũng phục tùng.
Thù là phải báo, nhưng không phải là bây giờ.
Y vẫn nóng nảy, giận dữ và gầy ốm.
Ngô Kỳ Vinh lại vừa lúc tương phản.
Hắn luôn ôn hoà, mỉm cười, còn mập mạp.
Dáng vẻ của hắn nhìn nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi (nhưng không ai biết tuổi tác thật sự của hắn).
Nhưng hắn lại rất “phúng phính”.
Nếu như nói hắn chỉ hai mươi bốn tuổi, vậy thì eo của hắn ít nhất phải bốn mươi hai tấc.
Hắn từng cười nói: “Mỗi miếng thịt, mỗi hạt cơm mà ta ăn vào, đều ‘phát huy đầy đủ’, ngay cả mỗi ly nước uống vào trong bụng đều dùng để sinh thịt, mập thêm.”
Hắn giống như một người béo phì.
Thông thường người béo phì đều rất ôn hoà.
Hòa khí phát tài.
Có điều, Kinh Đào Thư Sinh lại có một tiếc nuối lớn.
Hắn mập mạp, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu tiền.
Không có tiền cũng không có địa vị, hắn dù có một thân bản lĩnh cũng phải thắt lưng buộc bụng, sống một cách buồn bực chán nản. Muốn hắn vào nhà cướp của, giết người cướp tiền, hắn lại khinh thường không làm. Lại nói, không phải cứ có võ công là có thể làm xằng làm bậy, dù sao trên đời còn có đám người Bổ Vương Lý Huyền Y, Bổ Thần Lưu Độc Phong, Tứ Đại Danh Bổ, Đan Nhĩ Thần Tăng, Uyên Ương Thần Bổ, Hoắc Mộc Lăng Đăng, Gia Cát tiên sinh, bổ khoái lớn gan Lý Đại, công sai cẩn thận Đào Khương, Quỷ Bổ Gia, giữ gìn pháp luật, trừng trị kẻ ngang ngược.
Hắn bởi vì ái mộ Lôi Thuần, cho nên bị chiêu mộ vào Lục Phân Bán đường.
Lôi Thuần vì muốn giành được sự tín nhiệm của Thái Kinh, mới có thể tranh hùng đấu thắng tại kinh sư, cho nên trước mặt Thái Kinh cũng cố ý khoe khoang trong tay mình có nhân tài như Kinh Đào Công Tử.
Thái Kinh là hạng người thế nào. Hắn một mặt khen ngợi Ngô Kỳ Vinh, mời Ngô Kinh Đào dốc lực trong chuyện xử trảm hai khâm phạm Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, nhưng lại ngầm chiêu mộ kẻ thù không đội trời chung của Ngô Kỳ Vinh là Diệp Thần Du cống hiến cho hắn.
Thái Kinh từng thăm dò và lôi kéo Ngô Kỳ Vinh phục vụ cho hắn, nhưng hắn lại không thể đánh động người trẻ tuổi này.
Thực ra Ngô Kỳ Vinh không phải không động tâm, mà là hắn có mấy điểm băn khoăn và lo lắng.
Thứ nhất, hắn biết Thái Kinh là một kẻ cáo già, hơn nữa quyền cao chức trọng. Đi theo loại người này, làm người khó, làm việc cũng không dễ, chỉ có hắn nuốt trọn mình, không có chuyện mình có thể ăn hết của hắn.
Thứ hai, thủ hạ Thái Kinh cao thủ như mây, nhân tài rất nhiều. Mặc dù mình cũng là nhân vật phi thường, nhưng dù có thể được hắn trọng dụng, cũng phải đấu tranh rất nhiều. Hắn thích hưởng lạc, chỉ hứng thú với chuyện có hứng thú, nhưng không muốn hao phí thời gian và tâm lực vào minh tranh ám đấu.
Thứ ba, hắn không thích phương pháp mà Thái Kinh lôi kéo hắn, giống như chỉ cần đi theo Thái Kinh là sẽ có vinh hoa phú quý, một bước lên mây, hắn cảm thấy không có ý nghĩa.
Huống hồ, hắn muốn đi theo Lôi Thuần.
Hắn thích Lôi Thuần.
Bởi vì làm việc với Lôi Thuần, có thể khiến cho hắn thỏa mãn, kiêu ngạo, thậm chí càng giống như một nam tử hán, đại trượng phu.
Đây chỉ là lý do thứ nhất.
Nguyên nhân không chỉ như vậy.
Lôi Thuần còn có thể “hốt thuốc đúng bệnh”.
Nhờ được Đa Chỉ Đầu Đà giới thiệu, Lôi Thuần vừa thấy người trẻ tuổi này liền thăm dò tính tình của hắn, nàng lập tức giao ba “chuyện quan trọng nhất” trong Lục Phân Bán đường cho Ngô Kỳ Vinh đi làm, hơn nữa còn nói với hắn như sau:
- Huynh là nhân tài, Lục Phân Bán đường chúng ta mặc dù cũng là bang phái có thực lực số một số hai trong kinh thành, nhưng vẫn không mời nổi huynh. Nếu huynh có thể làm việc cho chúng ta, thứ duy nhất chúng ta có thể báo đáp chính là giao cho huynh làm chuyện lớn và chuyện quan trọng.
Chỉ với câu này, Kinh Đào Thư Sinh đã phục đến sát đất.
Hắn vốn có hảo cảm với Lôi Thuần, hơn nữa càng không tiếc bán mạng cho nàng.
Bởi vì hắn chỉ cần một “người biết xem hàng”.
Lôi Thuần khen ngợi hắn.
Hơn nữa, thực ra Lôi Thuần ngoài miệng nói “không mời nổi hắn”, nhưng sau khi hắn gia nhập Lục Phân Bán đường, chỉ cần hắn muốn thì bạc xài không hết. Cũng chỉ cần làm tốt “chuyện lớn”, địa vị của hắn sẽ sừng sững không ngã, mà không cần phải ứng phó với những chuyện trong quan trường.
Chuyên gia dĩ nhiên quan trọng, nhưng nhân tài đều phải dùng ngân lượng bồi dưỡng ra.
Lôi Thuần phái hắn “hầu hạ” Tô Mộng Chẩm, thực ra là “giám thị” Tô lâu chủ. Lúc đầu Ngô Kỳ Vinh không thích nhiệm vụ này, nhưng Lôi Thuần lại hỏi mọi người:
- Ta có một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, người chấp hành phải là nhân vật phi thường, không chỉ thân mang tuyệt kỹ, còn phải thông minh tuyệt đỉnh, có thể tùy cơ ứng biến, hơn nữa phải có thể chịu khổ mới chấp hành được.
Nàng đã sớm bảo Địch Phi Kinh ngầm ra hiệu với mọi người, không cần ai đứng ra nhận mình là nhân vật như vậy.
Sau đó nàng lại nói đầy ẩn ý:
- Người có thể cong cũng có thể duỗi, võ công trí tuệ đều cao, quá ít… Trong suy nghĩ của ta đã có một người, nhưng mời y làm chuyện này, quả thực là quá lãng phí nhân tài như y, quá ủy khuất cho y.
Lúc nói, khóe mắt lại liếc về phía Ngô Kỳ Vinh.
Ngô Kinh Đào liền bước ra, bày tỏ nguyện ý cống hiến. Lôi Thuần cũng ra vẻ vui mừng, lập tức bổ sung ý nghĩa trọng đại của nhiệm vụ này:
- Ngoài mặt là huynh đi cùng với một bệnh nhân, nhưng tên bệnh tật này lại là nhân vật đáng sợ có thế lực nhất trong kinh thành hiện nay, hắn tùy thời có thể nổi dậy, tạo phản, đối kháng với chúng ta. Một mình hắn có thể thắng được cả một đội quân, nhưng cũng chỉ có huynh là có thể một người khống chế cả một đội quân.
Từ đó, Ngô Kinh Đào giám sát Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm dưới tình thế trói buộc, bệnh hết phương cứu chữa, lại bị Thụ Đại Phong dùng độc khống chế, cộng thêm nhân vật như Kinh Đào Thư Sinh ngày đêm không mỏi giám sát, y mới không có sức xoay chuyển trời đất, không thể trở mình, cuối cùng đành phải chết để tạ thiên hạ.
Nhưng trước khi buông tay rời khỏi cõi trần, y vẫn tiêu diệt huynh đệ kết nghĩa Bạch Sầu Phi do mình một tay bồi dưỡng nên, nhưng cũng một tay hủy diệt y.
Như vậy, Lôi Thuần càng hiểu rõ tính khí của Ngô Kinh Đào. Nàng biết Kinh Đào Thư Sinh thích ca múa cổ nhạc, khi khen thưởng hắn đều ban thêm cho hắn một số vũ công nhạc kỹ tinh thông vũ đạo.
Vì muốn biểu thị mình không có hai lòng với Thái Kinh, mà lại thật sự có thực lực, nàng đành phải xuất lực “thị uy” trong sự kiện “giám trảm” lần này. Nhưng nàng lại không muốn đệ tử Lục Phân Bán đường đối địch hoàn toàn với hào kiệt võ lâm kinh thành, do đó nàng phái Kinh Đào Thư Sinh ra trận. Nàng biết Ngô Kinh Đào sẽ không phản bội nàng.
Trước giờ Ngô Kỳ Vinh chỉ nhớ ân oán, không phân thị phi.
Hắn cảm thấy đây là chuyện lớn.
Lôi Thuần phái hắn đi làm “chuyện lớn”, hắn cảm thấy rất vinh hạnh.
Hắn đương nhiên cố hết sức.
Thái Kinh thấy Lôi Thuần tiến cử Kinh Đào Thư Sinh tới, trong lòng biết không lôi kéo được người này. Hắn một mặt hoan nghênh tiếp nhận, âm thầm mời Diệp Thần Du tương trợ, một mặt lại bày tỏ chuyện “phục kích” lần này là do đám người Đa Chỉ Đầu Đà, Long Bát phụ trách, không liên quan đến hắn, cho nên Ngô Kỳ Vinh nên làm việc theo lệnh của người do hắn phái ra.
Hắn không muốn nhận ân tình này của Lôi Thuần.
Khó khăn nhất là chịu ân huệ của mỹ nhân, một kẻ xảo quyệt tựa hồ ly tinh giống như Thái Nguyên Trường, đương nhiên biết cái gì phải “cột”, cái gì phải “tháo”, cái gì nên “trao”, cái gì cần “đẩy”, cái gì nhất định phải “tiêu” hay là “hóa” mới được.
Ngô Kinh Đào đương nhiên không phục mấy người Long Bát, Nhậm Lao, Nhậm Oán, hắn chỉ miễn cưỡng có hảo cảm với Đa Chỉ Đầu Đà.
Do đó hắn nguyện ý chấp nhận sự điều động của Đa Chỉ Đầu Đà.
Phương pháp Đa Chỉ Đầu Đà liên hệ với hắn là dùng nhạc cụ.
Tiêu.
Hắn và Đa Chỉ Đầu Đà ban đầu chính là dùng âm nhạc kết giao. Hắn thích âm nhạc, thấy Đa Chỉ Đầu Đà dùng chín ngón đánh đàn, lại có thể tấu thành thiên cổ kỳ âm, trong lòng thầm nghĩ: “Người có thể đánh ra khúc nhạc tuyệt với như vậy, con người có xấu thì chắc cũng không xấu bao nhiêu?”
Bằng hữu này có thể kết giao chứ?
Không ngờ ý nghĩ này của hắn cũng giống như ngày đó Vương Tiểu Thạch cảm thấy “Thái Kinh có thể viết ra chữ phiêu dật đạm bạc như vậy, nhân phẩm nhất định có điểm đáng học hỏi”. Thực ra chữ là chữ, âm nhạc là âm nhạc, nghệ thuật là nghệ thuật, chẳng liên quan gì nhiều đến nhân phẩm. Ngươi nhiều nhất chỉ có thể từ trong tác phẩm của họa sĩ nhìn ra tình cảm mãnh liệt của hắn, nhưng chắc chắn không nhìn ra hắn đã từng cưỡng gian hay không. Thực ra Vương Tiểu Thạch cũng không hẳn tin vào chữ của Thái Kinh, chủ yếu là vì hắn muốn khiến Bạch Sầu Phi tin rằng hắn sẽ đi giết chết Gia Cát.
Hắn khâm phục Lôi Thuần, cũng là một loại tâm tình ái mộ, nhưng đạo lý này cũng giống như tiền lệ.
Một cô gái dáng vẻ có xinh đẹp hay không, hoàn toàn không liên quan gì đến việc nàng có thuần khiết, thiện lương hay không.
Nhưng Ngô Kỳ Vinh hoàn toàn dùng tấm lòng son để tưởng nhớ Lôi Thuần, thậm chí còn nghĩ hết biện pháp để khiến mình “ốm” đi một chút, “dễ nhìn” hơn một chút.
Con người Kinh Đào Thư Sinh rất kỳ quái, một khi tâm tình của hắn không tốt, hoặc là cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, hắn sẽ không ngừng ăn và đi nhà xí, hơn nữa mặc cho mình mập lên.
Đây là một loại tự mình vứt bỏ.
Chỉ cần tâm tình xấu đi, hắn cũng sẽ không yêu quý bản thân.
Một khi hắn gặp trắc trở cũng sẽ như vậy.
Cho đến khi hắn gặp được Lôi Thuần.
Lôi Thuần quan tâm hắn.
Đối với hắn, chuyện này còn cao hơn, tốt hơn so với bất cứ thù lao nào trên đời này.
Đó là cảm giác khiến hắn coi trọng bản thân.
Cho nên hắn sẽ vì nàng làm việc.
Vì nàng mà khiến mình không “mập” như vậy.
Vì nàng bán mạng.
Có lúc chỉ cần một câu nói dịu dàng của Lôi Thuần, đã lớn hơn tất cả khen thưởng.
Lôi Thuần vốn biết đặc tính này của Ngô Kinh Đào, cho nên nàng yên tâm để Kinh Đào Thư Sinh tham dự âm mưu kế hoạch của Thái Kinh, bởi vì nàng biết sẽ không mất hắn.
Hắn chỉ sẽ đi làm “chuyện lớn” cho nàng.
Đó là trận chiến trong Hồi Xuân đường.
Hoa Khô Phát vốn canh giữ trong Hồi Xuân đường, hắn ở nơi này phát hiệu lệnh, Ôn Mộng Thành lại điều động chủ lực phía bên ngoài, hai người trong ứng ngoài hợp, hỗ trợ lẫn nhau.
Như vậy, Hồi Xuân đường đã trở thành “trung tâm chỉ huy” của hai đảng Phát Mộng.
Hiện giờ Ngô Kinh Đào không đi chỗ khác, lại chọn ngay chỗ này đi đến, hơn nữa còn đi vào.
Cũng không phải là không ai ngăn cản hắn, mà là người ngăn cản hắn (thậm chí chỉ có ý định ngăn cản hắn) đều bị đánh ngã, đánh tan, đánh chết.
Hắn vừa đi vừa lau mặt, vừa đi vừa hát, vừa hát vừa lau.
Tay trái của hắn lau mặt mình, lau chùm râu ngắn, lau môi hình lăng, lau tóc mai bên tai, lau vạt áo cổ họng, chủ yếu vẫn là lau xem nơi nào có mồ hôi, hắn phải dùng vải cẩn thận hút hết nó.
Nhưng hắn vẫn đả thương người, giết người, đánh ngã kẻ địch.
Chỉ dùng một tay.
Tay phải.
Hắn vừa đi vừa tay vung mắt nhìn, lần lượt giết chết những người chặn đường hắn, sau đó đi vào Hồi Xuân đường.
Đi vào Hồi Xuân đường, cũng giống như nắm giữ trung tâm tác chiến.
Có thể như vậy sao?
Đây là một loại “dũng cảm tiến tới”, trong vòng vây của cường địch giống như đi vào chỗ không người.
Cho nên Hoa Khô Phát lập tức nghênh đón hắn.
Y biết người tới là ai.
“Kinh Đào Công Tử” Ngô Kỳ Vinh nhìn có vẻ trẻ tuổi, hoàn toàn khác hẳn với công lực cao cường của hắn.
Ngoài ra mặt mũi lương thiện và thủ đoạn tàn nhẫn của hắn cũng tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Vừa lúc, Hoa Khô Phát đứng nghênh đón trước mặt hắn cũng tạo thành một sự so sánh khác.
Một mập, một gầy.
Người hình dáng tiều tụy đương nhiên là Hoa Khô Phát.
Con người của y vốn rất nóng tính, gặp chuyện không vừa ý là nổi trận lôi đình, hò hét chửi bới.
Nhất là ngày đó Nhậm Lao và Nhậm Oán giết con trai độc nhất của y là Hoa Tình Châu, con người của y lại càng gầy còm mảnh khảnh.
Cho dù có mở nhiều yến tiệc, thế lực Phát đảng càng mạnh càng thịnh, Hoa Khô Phát ăn uống thả cửa, nhưng y giống như từ lúc này không thể mập thêm, cũng từ chối tăng thêm bất kỳ một miếng thịt, một chút mỡ nào.
Mọi người đều biết y rất nhớ con mình.
Mọi người đều hiểu được Hoa thủ lĩnh vẫn luôn nhớ mãi không quên muốn báo thù.
Thù là phải báo, đó thật sự là huyết hải thâm cừu.
Y chỉ có một đứa con trai.
Y căm hận Nhậm Lao và Nhậm Oán.
Cho nên quần hiệp cũng cố ý sắp xếp y đến Phá Bản môn này, chứ không phải “pháp trường”.
Bởi vì người phụ trách áp giải phạm nhân giám sát chém đầu tại pháp trường chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán.
Nếu như Hoa Khô Phát nhìn thấy “Lưỡng Nhậm Song Hình”, rất có thể sẽ không nhịn được, báo thù cho con.
Nhưng đây không phải là lúc báo thù riêng. Vào thời khắc quan trọng này, tư oán tích oán rất có thể làm lỡ chuyện lớn.
Đây là hành động cứu người.
Do đó, Hoa Khô Phát phụ trách bên phía Phá Bản môn. Y cũng hiểu được thâm ý của đám người Vương Tiểu Thạch, hơn nữa cũng phục tùng.
Thù là phải báo, nhưng không phải là bây giờ.
Y vẫn nóng nảy, giận dữ và gầy ốm.
Ngô Kỳ Vinh lại vừa lúc tương phản.
Hắn luôn ôn hoà, mỉm cười, còn mập mạp.
Dáng vẻ của hắn nhìn nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi (nhưng không ai biết tuổi tác thật sự của hắn).
Nhưng hắn lại rất “phúng phính”.
Nếu như nói hắn chỉ hai mươi bốn tuổi, vậy thì eo của hắn ít nhất phải bốn mươi hai tấc.
Hắn từng cười nói: “Mỗi miếng thịt, mỗi hạt cơm mà ta ăn vào, đều ‘phát huy đầy đủ’, ngay cả mỗi ly nước uống vào trong bụng đều dùng để sinh thịt, mập thêm.”
Hắn giống như một người béo phì.
Thông thường người béo phì đều rất ôn hoà.
Hòa khí phát tài.
Có điều, Kinh Đào Thư Sinh lại có một tiếc nuối lớn.
Hắn mập mạp, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu tiền.
Không có tiền cũng không có địa vị, hắn dù có một thân bản lĩnh cũng phải thắt lưng buộc bụng, sống một cách buồn bực chán nản. Muốn hắn vào nhà cướp của, giết người cướp tiền, hắn lại khinh thường không làm. Lại nói, không phải cứ có võ công là có thể làm xằng làm bậy, dù sao trên đời còn có đám người Bổ Vương Lý Huyền Y, Bổ Thần Lưu Độc Phong, Tứ Đại Danh Bổ, Đan Nhĩ Thần Tăng, Uyên Ương Thần Bổ, Hoắc Mộc Lăng Đăng, Gia Cát tiên sinh, bổ khoái lớn gan Lý Đại, công sai cẩn thận Đào Khương, Quỷ Bổ Gia, giữ gìn pháp luật, trừng trị kẻ ngang ngược.
Hắn bởi vì ái mộ Lôi Thuần, cho nên bị chiêu mộ vào Lục Phân Bán đường.
Lôi Thuần vì muốn giành được sự tín nhiệm của Thái Kinh, mới có thể tranh hùng đấu thắng tại kinh sư, cho nên trước mặt Thái Kinh cũng cố ý khoe khoang trong tay mình có nhân tài như Kinh Đào Công Tử.
Thái Kinh là hạng người thế nào. Hắn một mặt khen ngợi Ngô Kỳ Vinh, mời Ngô Kinh Đào dốc lực trong chuyện xử trảm hai khâm phạm Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, nhưng lại ngầm chiêu mộ kẻ thù không đội trời chung của Ngô Kỳ Vinh là Diệp Thần Du cống hiến cho hắn.
Thái Kinh từng thăm dò và lôi kéo Ngô Kỳ Vinh phục vụ cho hắn, nhưng hắn lại không thể đánh động người trẻ tuổi này.
Thực ra Ngô Kỳ Vinh không phải không động tâm, mà là hắn có mấy điểm băn khoăn và lo lắng.
Thứ nhất, hắn biết Thái Kinh là một kẻ cáo già, hơn nữa quyền cao chức trọng. Đi theo loại người này, làm người khó, làm việc cũng không dễ, chỉ có hắn nuốt trọn mình, không có chuyện mình có thể ăn hết của hắn.
Thứ hai, thủ hạ Thái Kinh cao thủ như mây, nhân tài rất nhiều. Mặc dù mình cũng là nhân vật phi thường, nhưng dù có thể được hắn trọng dụng, cũng phải đấu tranh rất nhiều. Hắn thích hưởng lạc, chỉ hứng thú với chuyện có hứng thú, nhưng không muốn hao phí thời gian và tâm lực vào minh tranh ám đấu.
Thứ ba, hắn không thích phương pháp mà Thái Kinh lôi kéo hắn, giống như chỉ cần đi theo Thái Kinh là sẽ có vinh hoa phú quý, một bước lên mây, hắn cảm thấy không có ý nghĩa.
Huống hồ, hắn muốn đi theo Lôi Thuần.
Hắn thích Lôi Thuần.
Bởi vì làm việc với Lôi Thuần, có thể khiến cho hắn thỏa mãn, kiêu ngạo, thậm chí càng giống như một nam tử hán, đại trượng phu.
Đây chỉ là lý do thứ nhất.
Nguyên nhân không chỉ như vậy.
Lôi Thuần còn có thể “hốt thuốc đúng bệnh”.
Nhờ được Đa Chỉ Đầu Đà giới thiệu, Lôi Thuần vừa thấy người trẻ tuổi này liền thăm dò tính tình của hắn, nàng lập tức giao ba “chuyện quan trọng nhất” trong Lục Phân Bán đường cho Ngô Kỳ Vinh đi làm, hơn nữa còn nói với hắn như sau:
- Huynh là nhân tài, Lục Phân Bán đường chúng ta mặc dù cũng là bang phái có thực lực số một số hai trong kinh thành, nhưng vẫn không mời nổi huynh. Nếu huynh có thể làm việc cho chúng ta, thứ duy nhất chúng ta có thể báo đáp chính là giao cho huynh làm chuyện lớn và chuyện quan trọng.
Chỉ với câu này, Kinh Đào Thư Sinh đã phục đến sát đất.
Hắn vốn có hảo cảm với Lôi Thuần, hơn nữa càng không tiếc bán mạng cho nàng.
Bởi vì hắn chỉ cần một “người biết xem hàng”.
Lôi Thuần khen ngợi hắn.
Hơn nữa, thực ra Lôi Thuần ngoài miệng nói “không mời nổi hắn”, nhưng sau khi hắn gia nhập Lục Phân Bán đường, chỉ cần hắn muốn thì bạc xài không hết. Cũng chỉ cần làm tốt “chuyện lớn”, địa vị của hắn sẽ sừng sững không ngã, mà không cần phải ứng phó với những chuyện trong quan trường.
Chuyên gia dĩ nhiên quan trọng, nhưng nhân tài đều phải dùng ngân lượng bồi dưỡng ra.
Lôi Thuần phái hắn “hầu hạ” Tô Mộng Chẩm, thực ra là “giám thị” Tô lâu chủ. Lúc đầu Ngô Kỳ Vinh không thích nhiệm vụ này, nhưng Lôi Thuần lại hỏi mọi người:
- Ta có một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, người chấp hành phải là nhân vật phi thường, không chỉ thân mang tuyệt kỹ, còn phải thông minh tuyệt đỉnh, có thể tùy cơ ứng biến, hơn nữa phải có thể chịu khổ mới chấp hành được.
Nàng đã sớm bảo Địch Phi Kinh ngầm ra hiệu với mọi người, không cần ai đứng ra nhận mình là nhân vật như vậy.
Sau đó nàng lại nói đầy ẩn ý:
- Người có thể cong cũng có thể duỗi, võ công trí tuệ đều cao, quá ít… Trong suy nghĩ của ta đã có một người, nhưng mời y làm chuyện này, quả thực là quá lãng phí nhân tài như y, quá ủy khuất cho y.
Lúc nói, khóe mắt lại liếc về phía Ngô Kỳ Vinh.
Ngô Kinh Đào liền bước ra, bày tỏ nguyện ý cống hiến. Lôi Thuần cũng ra vẻ vui mừng, lập tức bổ sung ý nghĩa trọng đại của nhiệm vụ này:
- Ngoài mặt là huynh đi cùng với một bệnh nhân, nhưng tên bệnh tật này lại là nhân vật đáng sợ có thế lực nhất trong kinh thành hiện nay, hắn tùy thời có thể nổi dậy, tạo phản, đối kháng với chúng ta. Một mình hắn có thể thắng được cả một đội quân, nhưng cũng chỉ có huynh là có thể một người khống chế cả một đội quân.
Từ đó, Ngô Kinh Đào giám sát Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm dưới tình thế trói buộc, bệnh hết phương cứu chữa, lại bị Thụ Đại Phong dùng độc khống chế, cộng thêm nhân vật như Kinh Đào Thư Sinh ngày đêm không mỏi giám sát, y mới không có sức xoay chuyển trời đất, không thể trở mình, cuối cùng đành phải chết để tạ thiên hạ.
Nhưng trước khi buông tay rời khỏi cõi trần, y vẫn tiêu diệt huynh đệ kết nghĩa Bạch Sầu Phi do mình một tay bồi dưỡng nên, nhưng cũng một tay hủy diệt y.
Như vậy, Lôi Thuần càng hiểu rõ tính khí của Ngô Kinh Đào. Nàng biết Kinh Đào Thư Sinh thích ca múa cổ nhạc, khi khen thưởng hắn đều ban thêm cho hắn một số vũ công nhạc kỹ tinh thông vũ đạo.
Vì muốn biểu thị mình không có hai lòng với Thái Kinh, mà lại thật sự có thực lực, nàng đành phải xuất lực “thị uy” trong sự kiện “giám trảm” lần này. Nhưng nàng lại không muốn đệ tử Lục Phân Bán đường đối địch hoàn toàn với hào kiệt võ lâm kinh thành, do đó nàng phái Kinh Đào Thư Sinh ra trận. Nàng biết Ngô Kinh Đào sẽ không phản bội nàng.
Trước giờ Ngô Kỳ Vinh chỉ nhớ ân oán, không phân thị phi.
Hắn cảm thấy đây là chuyện lớn.
Lôi Thuần phái hắn đi làm “chuyện lớn”, hắn cảm thấy rất vinh hạnh.
Hắn đương nhiên cố hết sức.
Thái Kinh thấy Lôi Thuần tiến cử Kinh Đào Thư Sinh tới, trong lòng biết không lôi kéo được người này. Hắn một mặt hoan nghênh tiếp nhận, âm thầm mời Diệp Thần Du tương trợ, một mặt lại bày tỏ chuyện “phục kích” lần này là do đám người Đa Chỉ Đầu Đà, Long Bát phụ trách, không liên quan đến hắn, cho nên Ngô Kỳ Vinh nên làm việc theo lệnh của người do hắn phái ra.
Hắn không muốn nhận ân tình này của Lôi Thuần.
Khó khăn nhất là chịu ân huệ của mỹ nhân, một kẻ xảo quyệt tựa hồ ly tinh giống như Thái Nguyên Trường, đương nhiên biết cái gì phải “cột”, cái gì phải “tháo”, cái gì nên “trao”, cái gì cần “đẩy”, cái gì nhất định phải “tiêu” hay là “hóa” mới được.
Ngô Kinh Đào đương nhiên không phục mấy người Long Bát, Nhậm Lao, Nhậm Oán, hắn chỉ miễn cưỡng có hảo cảm với Đa Chỉ Đầu Đà.
Do đó hắn nguyện ý chấp nhận sự điều động của Đa Chỉ Đầu Đà.
Phương pháp Đa Chỉ Đầu Đà liên hệ với hắn là dùng nhạc cụ.
Tiêu.
Hắn và Đa Chỉ Đầu Đà ban đầu chính là dùng âm nhạc kết giao. Hắn thích âm nhạc, thấy Đa Chỉ Đầu Đà dùng chín ngón đánh đàn, lại có thể tấu thành thiên cổ kỳ âm, trong lòng thầm nghĩ: “Người có thể đánh ra khúc nhạc tuyệt với như vậy, con người có xấu thì chắc cũng không xấu bao nhiêu?”
Bằng hữu này có thể kết giao chứ?
Không ngờ ý nghĩ này của hắn cũng giống như ngày đó Vương Tiểu Thạch cảm thấy “Thái Kinh có thể viết ra chữ phiêu dật đạm bạc như vậy, nhân phẩm nhất định có điểm đáng học hỏi”. Thực ra chữ là chữ, âm nhạc là âm nhạc, nghệ thuật là nghệ thuật, chẳng liên quan gì nhiều đến nhân phẩm. Ngươi nhiều nhất chỉ có thể từ trong tác phẩm của họa sĩ nhìn ra tình cảm mãnh liệt của hắn, nhưng chắc chắn không nhìn ra hắn đã từng cưỡng gian hay không. Thực ra Vương Tiểu Thạch cũng không hẳn tin vào chữ của Thái Kinh, chủ yếu là vì hắn muốn khiến Bạch Sầu Phi tin rằng hắn sẽ đi giết chết Gia Cát.
Hắn khâm phục Lôi Thuần, cũng là một loại tâm tình ái mộ, nhưng đạo lý này cũng giống như tiền lệ.
Một cô gái dáng vẻ có xinh đẹp hay không, hoàn toàn không liên quan gì đến việc nàng có thuần khiết, thiện lương hay không.
Nhưng Ngô Kỳ Vinh hoàn toàn dùng tấm lòng son để tưởng nhớ Lôi Thuần, thậm chí còn nghĩ hết biện pháp để khiến mình “ốm” đi một chút, “dễ nhìn” hơn một chút.
Con người Kinh Đào Thư Sinh rất kỳ quái, một khi tâm tình của hắn không tốt, hoặc là cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, hắn sẽ không ngừng ăn và đi nhà xí, hơn nữa mặc cho mình mập lên.
Đây là một loại tự mình vứt bỏ.
Chỉ cần tâm tình xấu đi, hắn cũng sẽ không yêu quý bản thân.
Một khi hắn gặp trắc trở cũng sẽ như vậy.
Cho đến khi hắn gặp được Lôi Thuần.
Lôi Thuần quan tâm hắn.
Đối với hắn, chuyện này còn cao hơn, tốt hơn so với bất cứ thù lao nào trên đời này.
Đó là cảm giác khiến hắn coi trọng bản thân.
Cho nên hắn sẽ vì nàng làm việc.
Vì nàng mà khiến mình không “mập” như vậy.
Vì nàng bán mạng.
Có lúc chỉ cần một câu nói dịu dàng của Lôi Thuần, đã lớn hơn tất cả khen thưởng.
Lôi Thuần vốn biết đặc tính này của Ngô Kinh Đào, cho nên nàng yên tâm để Kinh Đào Thư Sinh tham dự âm mưu kế hoạch của Thái Kinh, bởi vì nàng biết sẽ không mất hắn.
Hắn chỉ sẽ đi làm “chuyện lớn” cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook