Triệu Thị Quý Nữ
-
Chương 94-2
Trên bàn, thịt vịt quay béo mềm màu nước tương đặt ngay ngắn trên bàn, thịt gà nấm hương hầm cách thủy với đậu phụ mềm, cuối cùng là một đĩa “Cá mẫu đơn linh lung.”, lấy miếng cá xếp thành hình hoa mẫu đơn hấp chín, giống như lúc hoa mẫu đơn nở đỏ ửng, khiến người nhìn chảy nước miếng.
Dùng xong bữa trưa không lâu, Tuyết Nhạn từ bên ngoài vào mang theo một lời nhắn, gã sai vặt của Phùng gia đến truyền lời, nói là tiểu thư Phùng Thanh Vu mời Triệu Đại tiểu thư du hồ ngắm cảnh, người đang ở bên ngoài chờ.
Triệu Văn Uyển nghĩ đến người lần trước đến thăm hỏi, bản thân lại bị bệnh thương hàn, sau đó chỉ đành thất lễ để nàng ra về, có chút ngượng ngùng, liền đồng ý.
Thiếp mời gã sai vặt đưa đến ghi là hồ Ánh Nguyệt, nói là du hồ, lúc Triệu Văn Uyển đến chỉ nhìn thấy bên hồ dừng một thuyền hoa tinh xảo
Cột lan can ngọc điêu khắc, tiếng gỗ lướt nhẹ trong nước. Phùng Thanh Vu dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng dựa bên lan can thuyền hoa, nghe tiếng động quay đầu lại lộ ra nụ cười nhẹ “Triệu tiểu thư”.
“Phùng tiểu thư.” Triệu Văn Uyển cũng cười đáp lại, khi nhìn đến nam tử đi từ cầu thang tầng hai đi xuống hơi hơi nhíu mày, thật sự cũng không ngoài ý muốn nhiều, trước khi đến cũng có chút đoán được.
Phương Tử Mặc cả người mặc áo bào màu xanh đen, trên thêu hoa mai chìm, đai ngọc quấn quanh thắt lưng, ngọc bội đeo buông xuống, thân cao đứng thẳng như ngọc, vừa vặn đi đến đứng trước mặt hai người, vừa khéo ánh nắng sau giờ ngọ chiếu xuống góc mặt, hiện rõ từng nét.
“Triệu tiểu thư.” Phương Tử Mặc cũng lên tiếng tiếp đón.
Như là sợ Triệu Văn Uyển cảm thấy xấu hổ, Phùng Thanh Vu cười nói “Thanh Vu mới đến kinh thành, cũng không biết chỗ nào chơi vui, liền nhờ biểu ca đi cùng, Triệu tiểu thư không ngại chứ?”
“Có Phương tướng quân ở đây, Văn Uyển chỉ cảm thấy càng an tâm, làm sao sẽ để ý, thiếu tướng đại nhân, xin chào.” Trái lại Triệu Văn Uyển tự nhiên hào phóng nói.
Từ khi Triệu Văn Uyển xuất hiện tầm mắt Phương Tử Mặc không tự chủ luôn dừng trên người nàng, mi như lông vũ, da trắng như tuyết, kiều mị như hoa đào tháng ba, có lẽ là bị thái độ nàng ảnh hưởng, khóe miệng không tự giác hơi hơi cong lên.
“Vậy là được rồi, đừng đứng như vậy, điểm tâm này là đặc sản quê tiểu nữ, Triệu tiểu thư nếm thử xem có thích không?” Phùng Thanh Vu nhìn hai người, trong con ngươi ánh sáng lưu chuyển, lôi kéo người ngồi xuống xong nói.
Triệu Văn Uyển cũng không khách khí, hai người trò chuyện chốc lát thuyền hoa liền nhanh chóng rời bờ, nước chảy bèo trôi, kèm theo gió thổi từ từ, phong cảnh hai bên bờ thu hết vào đáy mắt.
Chỉ là được một lát, sắc mặt Phùng Thanh Vu có chút kém, cuối cùng nhịn không được lấy khăn che miệng buồn nôn, khiến người lo lắng không thôi.
“Không nghĩ đến tiểu nữ đánh giá cao chính mình, còn tưởng rằng sẽ không say sóng.” Như là nhịn xuống, Phùng Thanh Vu giải thích.
Phương Tử Mặc nhìn người như vậy, nhanh nhíu mày, nhìn khoảng cách đến bờ mở miệng nói “Ca đưa muội trở về,”
“Đừng.” Phùng Thanh Vu kéo lấy tay áo Phương Tử Mặc, động tác để lộ một tia vội vàng, chỉ là hai người lo lắng nên vẫn không để ý thôi “Khó được đi ra ngoài chơi, đừng vì muội làm mất hứng, muội đến phía sau ngồi một lát là tốt rồi. Biểu ca, Triệu tiểu thư liền làm phiền ca tiếp đãi.”
Triệu Văn Uyển vốn là muốn đồng ý quay lại như Phương Tử Mặc nói, nhưng Phùng Thanh Vu kiên trì chỉ đành phải đồng ý lưu lại, lại nhìn nha hoàn bên người nàng là một người thông minh, dặn dò vài câu, thật sự không quay về, lúc sau liền nhìn theo tiểu nha hoàn dìu Phùng Thanh Vu lên lầu hai thuyền.
Người ngoài đều rời đi, vì Phương Tử Mặc không biết nói chuyện, không khí nhất thời ngưng trệ trong chốc lát, Phương Tử Mặc phát hiện chủ động rót chén trà cho Triệu Văn Uyển. Triệu Văn Uyển vừa ngửi liền biết là loại trà mình thích, dừng trên mặt nghiêng Phương Tử Mặc, dấu một tia cảm xúc.
“Thời gian trước vì Văn Uyển không cẩn thận tặng sai đồ vặt, khiến Phương công tử thêm chút phiền toái đi?” Triệu Văn Uyển sau lại lưu ý, biết được Hạ Tĩnh Viễn đi tìm qua Phương Tử Mặc một lần, hai người giống như đánh nhau một trận, điều này làm nàng vô cùng áy náy.
Phương Tử Mặc nghe vậy liền biết nàng nhắc đến là chuyện gì, khóe miệng khẽ nhếch, thần sắc nhiễm tia vui vẻ. Khi Hạ Tĩnh Viễn tìm đến nội dung lời nói đúng thật là có chút hiểu lầm, nhưng cũng khiến hắn cao hứng hồi lâu “Tính tình Tĩnh Viễn huynh có chút nóng, không có việc gì, chỉ là chuyện cảm tình, nói rõ ràng mới tốt, Triệu tiểu thư làm… rất đúng.”
Triệu Văn Uyển nhìn khóe miệng hắn chứa ý cười, trong lòng hơi hơi lộp bộp, chỉ sợ là hiểu lầm liên tiếp, đang muốn uyển chuyển nói, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên gì, không khỏi kinh ngạc nhìn lại, đã thấy cách thuyền hoa không xa, Phong Vu Tu đứng trên đầu thuyền nhỏ, có lẽ phát hiện mình đang nhìn hắn, lại dùng sức phất phất tay.
“…” Con ngươi Phương Tử Mặc nặng nề.
Chờ hai thuyền kề nhau, Phương Tử Mặc sắc mặt vội vàng mà kinh hoảng nói “Triệu tiểu thư, không tốt, Lục vương gia hắn…hắn sắp không được!”
Triệu Văn Uyển nghe vậy đột nhiên đứng dậy, suýt nữa vấp phải làn váy, nghĩ đến người nọ sau khi mang một thân thương tích rồi biến mất, lúc này thời gian biến mất có chút lâu, sẽ không thật sự…Chỉ nghĩ như vậy, sắc mặt liền trắng bệch “Hắn ở đâu?”
“Ở vương phủ, luôn nói muốn gặp tiểu thư một lần!”
Triệu Văn Uyển cảm thấy đau thắt, tâm thần liền luống cuống, khăn tay cầm trong tay không tự giác liền nắm thành một đoàn, mặt mày lo lắng khiến người thấy rõ ràng. Phương Tử Mặc thủy chung trầm mặc đứng bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng thật lâu, cuối cùng bước đi đến gần người chèo thuyền phân phó cập bờ.
Thuyền hoa Phong Vu Tu cũng theo sát ngay sau.
Triệu Văn Uyển lo lắng tình huống Cố Cảnh Hành, cũng có chút ngầm bực, rơi vào giờ phút sự tình phát sinh mới rõ ràng, hóa ra chính mình sẽ sợ hãi mất đi như vậy, người kia đã chiếm hơn phân nửa trong lòng mình, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, giống như sinh sôi tan nát khó chịu.
Trở về bên người Triệu Văn Uyển, Phương Tử Mặc chăm chú nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không khỏi ảm đạm, thật lâu sau, yên lặng mở miệng “Ta.. không tốt sao?”
Lúc này, thuyền hoa vừa lúc cập bờ, Triệu Văn Uyển đột nhiên ngừng chân một chút, thần sắc trên mặt thu lại, xoay người đứng ở dưới ánh sáng “Phương công tử rất tốt, chỉ là chuyện này đều không phải vấn đề tốt hay không tốt, nếu lại nói tiếp, có thể là sai thời điểm gặp nhau mà thôi.”
Dứt lời liền nhấc váy chạy lên bờ, được người giúp đỡ vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Phương Tử Mặc mặt nghiêng dừng trong bóng tối, trong con ngươi bình tĩnh khó có được trầm lắng cùng cố chấp, ôn nhu lưu luyến không dời. Nhìn theo xe ngựa dứt khoát mà đi, suy nghĩ xoay chuyển, xuất thần.
Người này ban đầu là người nhà ưng ý, mà chính mình cũng đến tuổi kết hôn, liền nghĩ thuận theo tâm ý mẫu thân tiếp xúc, lại ở trong quá trình kìm lòng không được mà bị hấp dẫn, nghĩ muốn đến gần, cho tới bây giờ thật rõ ràng là đối tượng muốn cưới làm thê tử, nhưng giống như…chậm một bước.
Khuyên tai trong tay chưa có cơ hội tặng rốt cuộc cũng không thể đưa ra, Phương Tử Mặc vẻ mặt suy sụp.
Phong Vu Tu đứng ở mũi thuyền nhìn thấy rõ ràng, tuy cảm thấy Phương Tử Mặc người này cũng không tồi, chỉ là đối thủ là Lục vương gia càng ngày càng mặt dày, đáng tiếc ----
Đang nghĩ ngợi, có nên đến an ủi một câu, Phong Vu Tu mạnh mẽ nổi lên dự cảm xấu, tiếp theo liền nhìn thấy thuyền hoa Phương Tử Mặc đột nhiên động, thẳng tắp hướng thuyền mình đâm tới, trong chớp mắt đồng tử trợn to chỉ nhìn thấy nữ tử dung mạo trong trẻo tuyệt sắc tay cầm tay trèo.
“Phùng Thanh Vu----“ Thanh âm kia cách thật xa cũng có thể nghe ra ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
“Ai nha, tay trượt một chút.” Trên thuyền hoa, Phùng Thanh Vu khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi nhìn Phong Vu Tu rơi vào trong nước thản nhiên nói, con ngươi hơi híp, trong lòng rõ ràng, người này hơn phân nửa là giở trò, nếu Cố Cảnh Hành xảy ra chuyện, hắn còn có thể ở chỗ này nhảy nhót, nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Phong Vu Tu càng thêm không tốt.
“Hắt xì! Cứu mạng a!”
Dùng xong bữa trưa không lâu, Tuyết Nhạn từ bên ngoài vào mang theo một lời nhắn, gã sai vặt của Phùng gia đến truyền lời, nói là tiểu thư Phùng Thanh Vu mời Triệu Đại tiểu thư du hồ ngắm cảnh, người đang ở bên ngoài chờ.
Triệu Văn Uyển nghĩ đến người lần trước đến thăm hỏi, bản thân lại bị bệnh thương hàn, sau đó chỉ đành thất lễ để nàng ra về, có chút ngượng ngùng, liền đồng ý.
Thiếp mời gã sai vặt đưa đến ghi là hồ Ánh Nguyệt, nói là du hồ, lúc Triệu Văn Uyển đến chỉ nhìn thấy bên hồ dừng một thuyền hoa tinh xảo
Cột lan can ngọc điêu khắc, tiếng gỗ lướt nhẹ trong nước. Phùng Thanh Vu dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng dựa bên lan can thuyền hoa, nghe tiếng động quay đầu lại lộ ra nụ cười nhẹ “Triệu tiểu thư”.
“Phùng tiểu thư.” Triệu Văn Uyển cũng cười đáp lại, khi nhìn đến nam tử đi từ cầu thang tầng hai đi xuống hơi hơi nhíu mày, thật sự cũng không ngoài ý muốn nhiều, trước khi đến cũng có chút đoán được.
Phương Tử Mặc cả người mặc áo bào màu xanh đen, trên thêu hoa mai chìm, đai ngọc quấn quanh thắt lưng, ngọc bội đeo buông xuống, thân cao đứng thẳng như ngọc, vừa vặn đi đến đứng trước mặt hai người, vừa khéo ánh nắng sau giờ ngọ chiếu xuống góc mặt, hiện rõ từng nét.
“Triệu tiểu thư.” Phương Tử Mặc cũng lên tiếng tiếp đón.
Như là sợ Triệu Văn Uyển cảm thấy xấu hổ, Phùng Thanh Vu cười nói “Thanh Vu mới đến kinh thành, cũng không biết chỗ nào chơi vui, liền nhờ biểu ca đi cùng, Triệu tiểu thư không ngại chứ?”
“Có Phương tướng quân ở đây, Văn Uyển chỉ cảm thấy càng an tâm, làm sao sẽ để ý, thiếu tướng đại nhân, xin chào.” Trái lại Triệu Văn Uyển tự nhiên hào phóng nói.
Từ khi Triệu Văn Uyển xuất hiện tầm mắt Phương Tử Mặc không tự chủ luôn dừng trên người nàng, mi như lông vũ, da trắng như tuyết, kiều mị như hoa đào tháng ba, có lẽ là bị thái độ nàng ảnh hưởng, khóe miệng không tự giác hơi hơi cong lên.
“Vậy là được rồi, đừng đứng như vậy, điểm tâm này là đặc sản quê tiểu nữ, Triệu tiểu thư nếm thử xem có thích không?” Phùng Thanh Vu nhìn hai người, trong con ngươi ánh sáng lưu chuyển, lôi kéo người ngồi xuống xong nói.
Triệu Văn Uyển cũng không khách khí, hai người trò chuyện chốc lát thuyền hoa liền nhanh chóng rời bờ, nước chảy bèo trôi, kèm theo gió thổi từ từ, phong cảnh hai bên bờ thu hết vào đáy mắt.
Chỉ là được một lát, sắc mặt Phùng Thanh Vu có chút kém, cuối cùng nhịn không được lấy khăn che miệng buồn nôn, khiến người lo lắng không thôi.
“Không nghĩ đến tiểu nữ đánh giá cao chính mình, còn tưởng rằng sẽ không say sóng.” Như là nhịn xuống, Phùng Thanh Vu giải thích.
Phương Tử Mặc nhìn người như vậy, nhanh nhíu mày, nhìn khoảng cách đến bờ mở miệng nói “Ca đưa muội trở về,”
“Đừng.” Phùng Thanh Vu kéo lấy tay áo Phương Tử Mặc, động tác để lộ một tia vội vàng, chỉ là hai người lo lắng nên vẫn không để ý thôi “Khó được đi ra ngoài chơi, đừng vì muội làm mất hứng, muội đến phía sau ngồi một lát là tốt rồi. Biểu ca, Triệu tiểu thư liền làm phiền ca tiếp đãi.”
Triệu Văn Uyển vốn là muốn đồng ý quay lại như Phương Tử Mặc nói, nhưng Phùng Thanh Vu kiên trì chỉ đành phải đồng ý lưu lại, lại nhìn nha hoàn bên người nàng là một người thông minh, dặn dò vài câu, thật sự không quay về, lúc sau liền nhìn theo tiểu nha hoàn dìu Phùng Thanh Vu lên lầu hai thuyền.
Người ngoài đều rời đi, vì Phương Tử Mặc không biết nói chuyện, không khí nhất thời ngưng trệ trong chốc lát, Phương Tử Mặc phát hiện chủ động rót chén trà cho Triệu Văn Uyển. Triệu Văn Uyển vừa ngửi liền biết là loại trà mình thích, dừng trên mặt nghiêng Phương Tử Mặc, dấu một tia cảm xúc.
“Thời gian trước vì Văn Uyển không cẩn thận tặng sai đồ vặt, khiến Phương công tử thêm chút phiền toái đi?” Triệu Văn Uyển sau lại lưu ý, biết được Hạ Tĩnh Viễn đi tìm qua Phương Tử Mặc một lần, hai người giống như đánh nhau một trận, điều này làm nàng vô cùng áy náy.
Phương Tử Mặc nghe vậy liền biết nàng nhắc đến là chuyện gì, khóe miệng khẽ nhếch, thần sắc nhiễm tia vui vẻ. Khi Hạ Tĩnh Viễn tìm đến nội dung lời nói đúng thật là có chút hiểu lầm, nhưng cũng khiến hắn cao hứng hồi lâu “Tính tình Tĩnh Viễn huynh có chút nóng, không có việc gì, chỉ là chuyện cảm tình, nói rõ ràng mới tốt, Triệu tiểu thư làm… rất đúng.”
Triệu Văn Uyển nhìn khóe miệng hắn chứa ý cười, trong lòng hơi hơi lộp bộp, chỉ sợ là hiểu lầm liên tiếp, đang muốn uyển chuyển nói, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên gì, không khỏi kinh ngạc nhìn lại, đã thấy cách thuyền hoa không xa, Phong Vu Tu đứng trên đầu thuyền nhỏ, có lẽ phát hiện mình đang nhìn hắn, lại dùng sức phất phất tay.
“…” Con ngươi Phương Tử Mặc nặng nề.
Chờ hai thuyền kề nhau, Phương Tử Mặc sắc mặt vội vàng mà kinh hoảng nói “Triệu tiểu thư, không tốt, Lục vương gia hắn…hắn sắp không được!”
Triệu Văn Uyển nghe vậy đột nhiên đứng dậy, suýt nữa vấp phải làn váy, nghĩ đến người nọ sau khi mang một thân thương tích rồi biến mất, lúc này thời gian biến mất có chút lâu, sẽ không thật sự…Chỉ nghĩ như vậy, sắc mặt liền trắng bệch “Hắn ở đâu?”
“Ở vương phủ, luôn nói muốn gặp tiểu thư một lần!”
Triệu Văn Uyển cảm thấy đau thắt, tâm thần liền luống cuống, khăn tay cầm trong tay không tự giác liền nắm thành một đoàn, mặt mày lo lắng khiến người thấy rõ ràng. Phương Tử Mặc thủy chung trầm mặc đứng bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng thật lâu, cuối cùng bước đi đến gần người chèo thuyền phân phó cập bờ.
Thuyền hoa Phong Vu Tu cũng theo sát ngay sau.
Triệu Văn Uyển lo lắng tình huống Cố Cảnh Hành, cũng có chút ngầm bực, rơi vào giờ phút sự tình phát sinh mới rõ ràng, hóa ra chính mình sẽ sợ hãi mất đi như vậy, người kia đã chiếm hơn phân nửa trong lòng mình, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, giống như sinh sôi tan nát khó chịu.
Trở về bên người Triệu Văn Uyển, Phương Tử Mặc chăm chú nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không khỏi ảm đạm, thật lâu sau, yên lặng mở miệng “Ta.. không tốt sao?”
Lúc này, thuyền hoa vừa lúc cập bờ, Triệu Văn Uyển đột nhiên ngừng chân một chút, thần sắc trên mặt thu lại, xoay người đứng ở dưới ánh sáng “Phương công tử rất tốt, chỉ là chuyện này đều không phải vấn đề tốt hay không tốt, nếu lại nói tiếp, có thể là sai thời điểm gặp nhau mà thôi.”
Dứt lời liền nhấc váy chạy lên bờ, được người giúp đỡ vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Phương Tử Mặc mặt nghiêng dừng trong bóng tối, trong con ngươi bình tĩnh khó có được trầm lắng cùng cố chấp, ôn nhu lưu luyến không dời. Nhìn theo xe ngựa dứt khoát mà đi, suy nghĩ xoay chuyển, xuất thần.
Người này ban đầu là người nhà ưng ý, mà chính mình cũng đến tuổi kết hôn, liền nghĩ thuận theo tâm ý mẫu thân tiếp xúc, lại ở trong quá trình kìm lòng không được mà bị hấp dẫn, nghĩ muốn đến gần, cho tới bây giờ thật rõ ràng là đối tượng muốn cưới làm thê tử, nhưng giống như…chậm một bước.
Khuyên tai trong tay chưa có cơ hội tặng rốt cuộc cũng không thể đưa ra, Phương Tử Mặc vẻ mặt suy sụp.
Phong Vu Tu đứng ở mũi thuyền nhìn thấy rõ ràng, tuy cảm thấy Phương Tử Mặc người này cũng không tồi, chỉ là đối thủ là Lục vương gia càng ngày càng mặt dày, đáng tiếc ----
Đang nghĩ ngợi, có nên đến an ủi một câu, Phong Vu Tu mạnh mẽ nổi lên dự cảm xấu, tiếp theo liền nhìn thấy thuyền hoa Phương Tử Mặc đột nhiên động, thẳng tắp hướng thuyền mình đâm tới, trong chớp mắt đồng tử trợn to chỉ nhìn thấy nữ tử dung mạo trong trẻo tuyệt sắc tay cầm tay trèo.
“Phùng Thanh Vu----“ Thanh âm kia cách thật xa cũng có thể nghe ra ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
“Ai nha, tay trượt một chút.” Trên thuyền hoa, Phùng Thanh Vu khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi nhìn Phong Vu Tu rơi vào trong nước thản nhiên nói, con ngươi hơi híp, trong lòng rõ ràng, người này hơn phân nửa là giở trò, nếu Cố Cảnh Hành xảy ra chuyện, hắn còn có thể ở chỗ này nhảy nhót, nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Phong Vu Tu càng thêm không tốt.
“Hắt xì! Cứu mạng a!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook