Vào mùa đông tường thành Đại Lương có loại khí thế trang nghiêm, gió lạnh đến xương, chiều mặt trời lặn lại càng không có nửa chút ấm áp.

  Triệu Nguyên Lễ là người cuối cùng ra cung, lúc đấy trời đã tối đen, Triệu Trung lo lắng ở xa nhìn thấy công tử nhà mình mặc phong phanh vội vàng lấy áo khoác từ trong xe ngựa ra, một bên đưa áo khoác một bên tinh tế quan sát mặt mày thiếu gia cuối cùng thả lỏng, nhưng sao cảm thấy không giống mấy ngày trước, lo lắng vội hỏi “Thiếu gia có khỏe không? Vì sao lúc ra cung lại không mặc áo khoác, nếu để Đại tiểu thư biết tiểu nhân không chiếu cố tốt ngài, ngày mai tiểu nhân có thể sẽ bị giam vào phòng củi.”

  Con ngươi Triệu Nguyên Lễ không thấy gợn sóng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, cũng không có vì chuyện vừa rồi thể hiện ra mặt “Triệu Trung, trước kia ngươi cũng không nói nhiều như vậy, theo ta thấy đều là Uyển Uyển nuông chiều mà thành.” Ngây ngốc cùng một chỗ với Bảo Thiền để Uyển Uyển biến thành bộ dạng này.

  Triệu Trung ngượng ngùng cười đánh trống lảng “Ôi chao, vẫn là Đại tiểu thư dự đoán trước…Để tiểu nhân chuẩn bị nhiều hơn một bộ…”

   Triệu Nguyên Lễ thắt chặt dây áo khoác lông cừu đi lên xe “Trở về đi.”

  “Vâng, thiếu gia ngồi cẩn thận.”

   Bánh xe chậm rãi chuyển đi trên ngã tư đường rộng lớn, gần đến thời gian cấm đi lại vào ban đêm, người đi trên đường càng ngày càng ít, cửa hàng hai bên đường đều lần lượt đóng cửa, ngoài tiếng bánh xe lăn trên đường có vẻ vô cùng im lặng.

  Con ngựa đột nhiên phát ra tiếng kêu, cắt qua phần yên tĩnh, thân xe lắc lư một chút sau ngừng lại.

  Triệu Nguyên Lễ mở mắt vén rèm lên, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Trung hốt hoảng lo sợ chỉ vào một nữ tử té xỉu trước xe ngựa, Triệu Nguyên Lễ nhảy xuống xe ngựa, nhíu mày hỏi “Ngươi đụng vào nàng?”

  Triệu Trung trố mắt gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, Triệu Nguyên Lễ nhìn bộ dáng hắn, lúc này quyết định cứu người trước “Nhanh đem vị cô nương này ôm lên xe ngựa, đưa nàng đi y quán.”

  Triệu Trung vội vàng nghe theo, thật cẩn thận mà đem người ôm lên xe, Triệu Nguyên Lễ nhìn nàng cuộn tròn thân mình lạnh run, khuôn mặt thanh lệ trắng bệch, Triệu Nguyên Lễ lo lắng hô hai tiếng “cô nương”, cũng không thấy người trả lời, vén màn xe xuống, tránh hiểu lầm mà ngồi bên người Triệu Trung “Đừng chậm trễ thời gian.”

  Cách không xa có một y quán, tiểu đồng đang muốn đóng cửa, bị Triệu Nguyên Lễ gọi dừng. Triệu Trung như trước làm người khuân vác, ôm cô nương thanh tú vội vàng vào cửa. Triệu Nguyên Lễ theo sát phía sau tình cờ nhìn thấy ống tay áo bị vén lên lộ ra một đoạn cánh tay, bên trong rõ ràng có một hình xăm hoa mẫu đơn xinh đẹp, dùng kim tuyến đen vẽ, vị trí rất bí mật, nếu không phải Triệu Trung cố kỵ nam nữ khác biệt ôm không được thoải mái thì khó có thể nhìn thấy.

Nhìn giả dạng mười phần đàng hoàng lại ban đêm ra ngoài, còn có hình xăm… Triệu Nguyên Lễ dừng bước nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực Triệu Trung, con ngươi hẹp dài tràn ra một tia thâm ý.

  Lão đại phu đứng trước một ngăn kéo phối thuốc, tiểu đồ đệ ở một bên không ngừng giã thuốc, chợt thấy một đại hán ôm một cô nương xông vào bị hù dọa hoảng sợ.

  Triệu Nguyên Lễ vào chậm một bước thở dài đi tới lễ phép nói “Làm phiền đại phu nhìn xem cô nương này bị làm sao.”

  Lão đại phu gật đầu trả lời, thấy thiếu gia này mặc áo khoác quý giá, ngọc bội bên hông đinh đinh đang đang, đoán là con cháu nhà phú quý, liền nhìn nhiều hơn, tiếp theo để Triệu Trung đem cô nương bất tỉnh đặt trên nhuyễn tháp, bắt mạch nửa ngày, mày nhanh nhíu lại, lại buông ra  nở nụ cười, Triệu Trung lo lắng nửa ngày không kiên nhẫn hỏi “Đại phu, ngài bắt mạch nửa ngày, thật ra cô nương ngày rốt cuộc bị làm sao vậy?”

  Lão đại phu tò mò hỏi “Xin hỏi cô nương này có quan hệ gì với thiếu gia ngài?”

  Triệu Trung lắc đầu “Không có quan hệ gì nha.”

  Lão đại phu vuốt chòm râu, tròng mắt chuyển đến trên người Triệu Nguyên Lễ, con ngươi nhiễm một ý trong lòng rõ ràng, con cháu phú quý này bên ngoài làm bậy dụ dỗ con gái nhà lành không phải ít, tình huống như vậy y quán gặp không ít, trong lòng lão đại phu thở dài, đầu tiên nói không có việc gì, cuối cùng nói thẳng “Cô nương này có thai, ngươi ngẫm lại xem làm như thế nào?” Ý tứ của hắn là giữ lại hay không giữ lại, cuối cùng lão đại phu hảo tâm nói một câu “Thân thể nàng yếu đuối, không chịu nổi gây sức ép, các ngươi…Tự giải quyết cho tốt.”

  Triệu Trung nghe không hiểu gì cả, Triệu Nguyên Lễ vẫn chưa giải thích, nhìn chằm chằm cô nương kia con ngươi bắt đầu thâm trầm, Triệu Trung không biết làm như thế nào “Thiếu gia, chúng ta làm sao đây?”

  “Đem tiền bạc còn lại trên người đưa hết cho nàng, chúng ta rời đi.” Triệu Nguyên Lễ trầm giọng phân phó Triệu Trung, sau đó kéo áo khoác ra ngoài trước.

  “Dạ” Triệu Trung theo phân phó cầm gói bạc to đưa cho hai thầy trò kia để họ chiếu cố, theo sát Triệu Nguyên Lễ đi ra ngoài, lưu lại hai thầy trò không khỏi buồn bã thở dài, lão đại phu cảm khái “Lại là một kẻ bạc tình.”

  Tiểu đồ đệ ở một bên giã thuốc giọng nói cũng thê lương “Thật sự đáng thương” xoay xoay bạc trong tay, khóe miệng lưu lại tia trào phúng “Cô nương kia đều thành như vậy, nhưng chỉ để lại chút bạc, khiến nàng cùng đứa nhỏ về sau sống như thế nào.”

  Hai người đang nói, nữ tử thanh lệ đang hôn mê liền tỉnh lại, vừa tỉnh đã tìm người, sau khi biết được người đã đi liền khóc thương tâm muốn chết.

  Tiểu đồ đệ trấn an “Cô nương trước điều dưỡng thân mình, đây là tiền hắn lưu lại cho ngài sống về sau.”

  Cô nương kia nhìn cũng không nhìn, miệng lẩm bẩm Đại thiếu gia, vẻ mặt si tình không muốn tin tưởng mình bị bỏ rơi, lập tức kéo thân mình suy yếu định đi Định Quốc Công phủ, lại vì thể lực chống đỡ không được mà hôn mê. Tiểu sư phụ nhìn bộ dáng đáng thương của nàng lại thấy đồng tình, hóa ra kẻ phụ lòng kia chính là Đại thiếu gia Định Quốc Công phủ, áo mũ chỉnh tề lại làm việc cầm thú! (Đây là điển hình của kiểu người tự cho mình là đúng, không hiểu rõ mà suy đoán lung tung)

  Bên này, Triệu Nguyên Lễ vừa ra khỏi cửa lên xe ngựa liền hỏi kỹ tình hình vị cô nương vừa rồi té xỉu trước xe ngựa, Triệu Trung lúc này tỉnh táo lại mới dám khẳng định, chính mình vẫn chưa hề đụng vào nàng, là cô nương kia nghiêng ngả lảo đảo lao tới. Triệu Nguyên Lễ ừ một tiếng, lần nữa dựa vào thùng xe, nhắm mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong.

  Đảo mắt thật nhanh liền đến ngày đông chí (21-22/12   Theo quan điểm của người Trung Hoa và các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại thì ngày Đông chí là phù hợp với các tính toán của thiên văn học đối với Bắc bán cầu), sáng sớm Định Quốc Công phủ vô cùng náo nhiệt, hạ nhân bận rộn thu xếp. Triệu Văn Uyển bị lạnh làm ổ trong chăn không chịu ra, Bảo Thiền cùng Tuyết Nhạn hưng trí dán chín chín bức tranh xua tan cái lạnh trong Trúc Tương Phi Uyển, Triệu Văn Uyển ngó nhìn tập tục thời cổ đại có chút mới mẻ, vừa nhìn lập tức trừng mắt muốn đi ngủ, Bảo Thiền hát khẽ ca dao, một tiếng một tiếng làm ồn ào người nào đó “Dưới bóng râm trời tuyết rơi, chia thành trái và phải, chín chín tám mốt đầy đủ để cây cỏ sinh sôi xanh tốt.”

  Triệu Hoành Thịnh cùng Triệu Nguyên Lễ đều đi tham gia đại điển tế trời ngoài thành nam, Triệu Văn Uyển từ chối hai câu đưa hai người, chờ hai người rời đi, mắt đột nhiên nháy liên tục, đáy lòng không hiểu sao có dự cảm xấu.

  Quay người nhìn thấy Triệu Nguyên Tấn không có tư cách tham gia vẻ mặt âm trầm đứng ở không xa, đột ngột đối mặt với Triệu Văn Uyển, trong con ngươi phức tạp trộn lẫn đắc ý không rõ cảm xúc, cuối cùng hóa thành khinh thường, trước một bước phất tay áo rời đi, để Triệu Văn Uyển đứng yên tại chỗ trầm tư thật lâu.

  Cha con cùng đến đại điển tế trời, vẫn là đến sớm, Triệu Hoành Thịnh có vẻ vô cùng hưng trí, trên đường gặp đồng liêu, quan hệ tốt tự nhiên một đường cùng nhau hàn huyện, khen hổ phụ vô khuyển tử, trò giỏi hơn thầy, tiền đồ rộng mở, tán dương để Triệu Hoành Thịnh lại cao hứng.

  Ngoại thành lễ quan sớm bố trí ổn thỏa, cúng tế, bậc thềm, điện ngọc, tơ lụa, rượu cúng, lễ vật dâng tặng, nghi thức múa rước thần cầu phúc phức tạp dài dòng, khó khăn chịu đựng gần mấy canh giờ, đương kim Thánh Thượng tự mình chủ trì, lấy tế văn chấm dứt.

  “Chúng ta là con cháu Đại Lương, theo quy định của tổ tiên lấy ngày này làm lễ tế trời. Cầu quốc gia hưng thịnh, vạn dân bình yên, xã tắc hài hòa, thiên hạ thống nhất. Hi vọng Đại Lương ta mấy trăm năm tiếp tục vinh quang, truyền đi khắp các quốc gia.”

  “Hi vọng Đại Lương ta mấy trăm năm tiếp tục vinh quang, truyền đi khắp các quốc gia.” Quần thần bên dưới một mảnh phụ họa, thanh âm vang vọng.

  Chờ nghi thức kết thúc, ngự tiền thị vệ mở đường hộ tống Thánh Thượng hồi cung, còn lại đủ các quan tốp năm tốp ba cùng nhau đi, cách chỗ xe ngựa khi đến một khoảng, vừa vặn đoạn này là nơi có thể nhìn thấy rõ lễ tế trời, chật ních dân chúng đến nhìn náo nhiệt, chỉ có khi quan viên đi qua mới nhường đường, biểu tình hưng phấn vẫn duy trì chưa tan.

  Triệu Nguyên Lễ đi phía sau Triệu Hoành Thịnh, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hơi dừng một chút đáy lòng vẫn là lạnh nhạt. Triệu Hoành Thịnh phát hiện hắn đi chậm lại, nghiêng đầu quan tâm nói “Nguyên Lễ mệt mỏi sao?”

  “Phụ thân, đường này chen chúc có thể đổi đường khác không?” Thanh âm Triệu Nguyên Lễ đề nghị không nhỏ nói.

  Triệu Hoành Thịnh coi Triệu Nguyên Lễ như bảo bối, nào có đạo lý không đồng ý, trong đám người cách chỗ hắn khoảng hai người bỗng dưng một trận xôn xao, thoáng chút tản ra, mơ hồ có người té xỉu, Triệu Hoành Thịnh vô ý liếc thấy một vị đại thẩm đang đỡ một cô nương thanh lệ, bụng hơi gồ lên, từ từ tỉnh dạy tay khẩn trương ôm bụng, một bên nhìn chằm chằm chính mình.

  “A, ta hôm kia ở chỗ Lục đại phu nhìn thấy cô nương này, sống không tốt nha, có thai, bị công tử gia đình giàu có bỏ rơi, để lại vài đồng tiền liền không quan tâm sống chết.” Bà tử nhìn cô nương này nửa ngày cuối cùng nhớ ra, không nhịn được bát quái.

  “Nam nhân phụ lòng nhà ai, sao có thể làm loại sự tình này!” Có người nổi lên lòng thương bất bình, nhìn cô nương kia vẻ mặt hiện lên vài phần thương hại.

  Trong đám người ngươi một câu ta một câu nam nhân bạc tình, chỉ có nữ tử kia hốc mắt rưng rưng trầm mặc mà đứng, si ngốc nhìn một phương hướng.

  Triệu Hoành Thịnh bị tầm mắt kia nhìn giật mình, đang muốn dẫn Triệu Nguyên Lễ rời đi, chợt nghe nàng kia sâu kín hô “Triệu công tử…”

  “Cô nương trước khi nói chuyện nên suy nghĩ cho cẩn thận.” Triệu Nguyên Lễ vẻ mặt đạm mạc, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử mang vài phần ẩn chứa uy áp.

  Nữ tử đột nhiên run run một cái, theo bản năng né tránh sau lưng đại thẩm, cắn môi hiện một tia sợ hãi, đôi mắt mở to ướt sũng thâm tình nhìn ngóng, thanh âm yếu đuối khóc nức nở nói “Ngày đó lời công tử thề thốt còn văng vẳng bên tai, là Minh Lan tin nhầm người sao?” Bộ dáng này dừng trong mắt mọi người càng cảm thấy tức giận, sao có thể ỷ thế ức hiếp người như thế, đều xen vào nói.

  Hơn nữa ngày ấy có người lấy thuốc chỗ Lục đại phu quả thật nhìn thấy một vị công tử tuấn nhã đưa cô nương này đến y quán rồi để lại tiền, dung mạo Triệu Nguyên Lễ quá mức “Rêu rao”, lúc này có người nhận ra nói thẳng hắn là nam nhận bạc tình. Bắt chước y chang, đều thích phụ họa, lập tức tạo ra động tĩnh lớn dẫn đến một ít đồng liêu của Triệu Hoành Thịnh đến hỏi một phần.

  Nàng kia chính là vỗ về  bụng khóc không nói được một lời.

  “Triệu công tử là không tính nhận sao, uổng ngươi là người đọc sách, da mặt dày làm ra sự việc như này!”

  “Cô nương đừng khóc, chúng ta đòi lại công đọa cho ngươi!”

  “Đúng vậy, làm quan lớn thì sao, thiên tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, nhìn nhã nhặn như vậy không nghĩ tới tâm độc ác như vậy.”

  “…”

  Triệu Hoành Thịnh nghe vậy kinh hãi ngạc nhiên, thanh âm nghẹn lại hỏi “Cô nương nói xem là tình huống như thế nào?”

Thân mình Triệu Nguyên Lễ đứng thẳng như ngọc, không vì lời nói kia mà lung lay, chống lại con ngươi phức tạp của phụ thân, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “Con không làm.”

  “Công tử đừng nói lời nói làm tổn thương nữa.” Nữ tử giống như khó có thể chịu đựng được chuyện hắn tuyệt tình, nước mắt rơi liên tục, từ trong ngực run run lấy ra ngọc bội “Gia đình Minh Lan bần hàn không nên kéo chân công tử, công tử với Công chúa có tình, Minh Lan…Minh Lan chúc công tử được như ý, ngọc bội ước hẹn này…Trả lại cho ngài.”

  Lời này vừa nói ra, ngay cả Triệu Nguyên Lễ vẻ mặt cũng thay đổi, con ngươi thông suốt lộ ra nhè nhẹ tức giận, dám lôi ra thanh danh của Công chúa. Trong đám người có quan viên chưa đi xa, nhìn ngọc bội trên tay nữ tử khắc chữ “Lễ” không chút nghi ngờ đó là vật riêng của Triệu Nguyên Lễ, lại nhìn hắn có vài phần thâm ý, quan hệ với Công chúa tự nhiên thăng chức rất nhanh, thiếu gia Triệu gia hóa ra tính toán như vậy thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

  Đôi mắt Triệu Nguyên Lễ thâm trầm nhìn chằm chằm ngọc bội thân phận nằm trong tay nàng, mới vừa rồi liền không thấy khối ngọc bội này.

  Ngoài trời rét lạnh, nữ tử bị ánh mắt Triệu Nguyên Lễ nhìn một thân toàn mồ hôi, dựa vào thanh âm giúp đỡ phía sau mới không bỏ chạy.

  Triệu Nguyên Lễ không sợ lời đồn đại phía sau, từng bước đi đến chỗ nữ tử tự xưng Minh Lan, đứng ở trước mặt nàng, khí thế trên người làm người ta sợ hãi không chút thu lại, thâm trầm mở miệng nói “Cô nương được chỗ tốt gì từ Vương Bác Văn để hết sức bôi đen ta như vậy.”

  Tầm mắt lập tức dừng trên ngọc bội trong tay nàng, giống như bị bẩn xẹt qua một tia chán ghét, cau mày nói “Hoặc là không chỉ một mình Vương Bác Văn.” (anh này cũng mắc bệnh sạch sẽ thì phải?)

  “Công tử…Tiểu nữ không rõ ngài nói gì.” Minh Lan nhịn không được lui từng bước, chứa nước mắt lúng túng nói, tất nhiên là nhìn ra trên mặt có sự chột dạ.

  Triệu Nguyên Lễ ban đầu tính toán tìm ra người đứng sau lưng, lại không nghĩ đến người nọ dám liên lụy đến Công chúa, đạp trúng vảy ngược của Triệu Nguyên Lễ, nên trực tiếp xuống tay độc ác.

  “Không rõ? Biệt viện chỗ ngươi ở ngoài thành kia chủ nhân là Vương Bác Văn, ta trước kia có quan hệ thân thiết với hắn nhưng vài năm trước đã sớm trở mặt, sẽ không thân thiết đến mức hắn thay ta chăm sóc ngươi chứ?”

  Sắc mặt nàng kia nhất thời trắng bệch, không nghĩ đến hắn sẽ điều tra được việc ấy, thanh âm nghẹn lại “Ta..Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?”

  “Có lẽ, để ta nói rõ ràng một chút…Ngươi thật sự gọi là Minh Lan sao?”

  Nàng kia nghe xong không khỏi hoảng sợ, tìm kiếm xung quanh gì đó.

  Vương Bác Văn ẩn trong đám người thấy thế hung hăng trừng mắt nữ tử một cái, thầm mắng một tiếng phế vật, sao mình có thể ngu đến mức dùng biệt viện mang tên chính mình, lại không ngờ nàng kia tâm tư yếu ớt như vậy, bị Triệu Nguyên Lễ nói vài câu lừa gạt liền lộ ra, rơi vào thế bị động.

  Tiếp sau, Triệu Nguyên Lễ từng bước ép sát, hỏi nàng kia lần đầu gặp mình là khi nào? Ở chỗ nào trao đổi ngọc bội? Nữ tử hiển nhiên không ngờ sẽ diễn biến đến mức này, từng bước không giữ được dần dần không trả lời được rơi đài, những người ban đầu lòng đầy căm phẫn ra sức giúp đỡ cũng nhìn ra nữ tử này nói dối, nhất thời đều có chút ngượng ngùng. (mọi người có thấy biện pháp vặn hỏi này của Nguyên Lễ ca giống ai không?)

  Triệu Hoành Thịnh giận không kềm chế được, Triệu Nguyên Lễ thật vất vả mới khôi phục một chút, Vương gia kia liền đến cửa bắt nạt, thật nghĩ là hắn chết rồi sao, lập tức sai người bắt giữ nữ tử đưa đến nha môn thẩm vấn thật tốt, lại phái thân tín đi trước một bộ dáng truy cứu đến cùng.

  Có người đến tạ lỗi với Triệu Nguyên Lễ, chủ yếu là mấy người vừa rồi lên tiếng đòi công đạo, Triệu Nguyên Lễ vẫn chưa so đo, dò xét bốn phía, tìm được Vương Bác Văn ẩn thân trong đám người. Tầm mắt hai người giao nhau, mơ hồ có ngọn lửa bùng lên, chỉ là người kia giống như quan tâm người bị mang đến nha môn liền vội vàng rời đi.

  “Là tên tiểu tử Vương gia kia sao?” Triệu Hoành Thịnh theo tầm mắt Triệu Nguyên Lễ nhìn qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng Vương Bác Văn hoảng hốt rời đi, khịt mũi nói “Chuồn thật là nhanh.”

  Triệu Nguyên Lễ từ chối cho ý kiến, Vương Bác Văn nếu dám làm thì phải có gan gánh vác hậu quả “Phụ thân, việc này là ân oán cá nhân, con nghĩ muốn tự mình giải quyết.”

  Triệu Hoành Thịnh nghe vậy lập tức lộ ra một tia sáng tỏ, vỗ vỗ bả vai hắn, đối với việc Triệu Nguyên Lễ đảm nhận rất vừa lòng nói “Cha tin tưởng con, cứ việc mạnh tay mà làm không được còn có cha.”

  “Đa tạ phụ…Cha.” Triệu Nguyên Lễ cong lên khóe miệng, trước tiên phải có quyền quyết định, chỉ vì tên đồng bọn còn lại, sợ đến lúc đó phụ thân nhúng tay….

  Hai người chạng vạng quay về phủ, đông chí có bố trí yến tiệc trong nhà, tập tục từ xưa đến nay, thế hệ sau phải cúng tổ tiên, Triệu lão phu nhân ngồi ở chủ vị mặc y phục mới, vui sướng, con cháu đại phòng, tam phòng, tứ phòng đều đủ cả, từng người được lão phu nhân khen ngợi, người một nhà bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên, cha con hai người cũng không nói chuyện xảy ra ban ngày.

  Sau khi ăn xong, Triệu Văn Uyển nhắm mắt theo đuôi đuổi sát Triệu Nguyên Lễ, ở trên bàn cơm đã sớm nhìn ra vẻ mặt đại ca không thích hợp, dò hỏi “Đại ca ở đại điển tế trời gặp chuyện gì sao?”

  Triệu Nguyên Lễ nghiêng đầu chống lại con ngươi lo lắng của Triệu Văn Uyển, cũng không lừa gạt đem sự tình nói qua loa “Có người hãm hại đại ca bấu víu trèo cao, đùa giỡn tình cảm, người nọ còn có hài tử của ca.”

  “…” Triệu Văn Uyển nghe giọng nói hắn bình thản, nghe vài câu sự tình cũng liền nổi giận, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, lễ tế kia là trường hợp gì, là muốn Triệu Nguyên Lễ vĩnh viễn không thể xoay người! Sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này…Bỗng nhiên liên tưởng đến sáng sớm lúc đưa phụ thân cùng ca ca ra cửa gặp người kia, Triệu Văn Uyển nghiến răng nghiến lợi nói “Nhất định là hắn làm!”

  Triệu Nguyên Lễ nhíu mi nhìn nàng, người sau giải thích “Có thể lấy đi ngọc bội bên người đại ca nhất định là người trong nhà, Triệu Nguyên Tấn từ trước đến nay bất hòa với huynh, ngoài hắn ra còn có thể là ai!”

  “Phụ thân đã giao toàn quyền xử lý việc này cho đại ca, Uyển Uyển phải có chứng cứ xác thực mới có thể khiến người khác không thể xoay người.” Triệu Nguyên Lễ ý tứ sâu xa nói.

  Triệu Văn Uyển ngầm hiểu, dù là vu oan hãm hại cũng phải làm ra “Chứng cứ xác thực”. Gào thét! Phát hiện đại ca cũng có một mặt phúc hắc Triệu Văn Uyển tỏ vẻ thụ giáo, con ngươi hạ xuống, trong bụng tính kế.

  “Hôm nay có lễ hội ở miếu Thành Hoàng có muốn đi ra ngoài nhìn một cái không?” Triệu Nguyên Lễ theo sau nói.

  Triệu Văn Uyển cầu còn không được vội vàng thay y phục Triệu Nguyên Lễ vào theo hắn ra cửa. Trên đường Triệu Trung nói nhỏ với Bảo Thiền, nói đúng chuyện Triệu Nguyên Lễ gặp được hôm nay, so với phiên bản đại ca kể lại hấp dẫn hơn. Nói đến Vương Bác Văn, Triệu Văn Uyển lập tức nghĩ đến Vương Tuyết Diên thất bại trong tay Thái tử phi, hai huynh muội đúng là cùng mặt hàng không có một ai tốt.

  “Hóa ra đại ca đã sớm biết nàng kia là tình nhân Vương Bác Văn bao nuôi.”

  Triệu Nguyên Lễ nghe vậy cũng lắc lắc đầu,Vương Bác Văn làm việc có thể nói là cẩn thận, chỉ là chọn sai đối tượng hợp tác, hắn phát hiện nàng kia không thích hợp liền âm thầm điều tra, kết quả cái gì cũng không tra được, chỉ là ngẫu nhiên thuộc hạ nhìn thấy nàng kia trở về biệt viện kia, sau đó Vương Bác Văn từ bên trong đi ra mới liên hệ hai người đó cùng một chỗ.

  “Đúng là ca lừa gạt để thăm dò.” Triệu Nguyên Lễ nhíu mi, nàng kia mang thai, nghĩ cũng biết là của Vương Bác Văn, lại bị hắn dùng cho việc này cũng là đáng thương lại không có nửa điểm đồng tình.

  Lễ hội miếu Thành Hoàng vô cùng náo nhiệt, lạy đại tiên, đốt hương dài tràn ngập tro bụi cùng mùi hương dễ ngửi. Triệu Văn Uyển đi theo Triệu Nguyên Lễ nửa ngày không còn hưng trí khi vừa ra phủ, nhìn qua chỗ người bán hàng rong biểu diễn mấy trò nhỏ liền thôi, ngược lại gắt gao dính Triệu Nguyên Lễ giống như sợ đem người đánh mất.

  Triệu Nguyên Lễ lấy khoai lang nướng Triệu Trung vừa mới đi mua, bọc giấy dầu đưa cho Triệu Văn Uyển “Đừng ăn vội, làm ấm tay trước.”

  Triệu Văn Uyển ngượng ngùng cười, phát hiện bản thân nhìn chằm chằm quán hàng kia hơi lâu, nhưng mà thèm ăn, khác với khoai lang ở hiện đại nướng đến khô quắt, khoai lang trong tay nướng chín vừa phải, nhẹ nhàng lột một tầng vỏ khoai lộ ra thịt khoai vàng rực rỡ tỏa ra hương thơm.

  Tiểu nữ hài bên người lão nông nhìn có vẻ lớn hơn Văn Tuyết, nhưng mà xanh xao vàng vọt, một đôi mắt đen như quả nho sáng rực, nhận ra Triệu Văn Uyển nhìn nàng, nhếch miệng vô cùng ngọt ngào nói “Ca ca xinh đẹp lại mua thêm một củ, khoai lang nhà muội ăn rất ngon!”

   Triệu Văn Uyển chớp chớp mắt to, cũng cười lại, mua liền ba cái “Tiểu muội muội thật biết buôn bán.”

  Lúc này mái che gian hàng có chút lay động, đã có người vẻ mặt không tốt bước đến trước gian hàng, Triệu Nguyên Lễ không dấu vết túm Triệu Văn Uyển kéo đến một bên.

  “Này, lão già, trả tiền mau!” Người tới hùng hổ nói.

  “Đại gia, ngài thư thả hai ngày, lão…lão bây giờ thật sự không thể lấy ra nhiều tiền như vậy,” Lão nhân gia che chở nữ hài nhi run rẩy xin khoan dung nói.

  “Hai ngày cái gì mà hai ngày, lão già tiền cũng không phải tự nhiên mà có, có vay đương nhiên phải có trả, có hiểu quy củ hay không!” Dứt lời liền ra tay cướp túi tiền của lão nông kia, bên trong túi tiền đúng là có một lượng bạc Triệu Văn Uyển trả tiền mua khoai kèm theo tiền thưởng.

  “Đại gia, van xin ngài, để chút tiền cho lão nhân đi, nhà ta còn có đứa con nằm trên giường chờ thuốc chữa bệnh kéo dài tính mạng, không thể cắt đứt a.” Lão nhân khóc lóc quỳ rạp xuống đất, tiểu nữ hài cũng quỳ, lau nước mắt cũng không kêu khóc, giống như đã quen không ngừng dập đầu. 

  “Hừ, đứa con đoản mệnh của ngươi liên quan gì đến ta, đừng giả bộ đáng thương, dù sao ta cũng mặc kệ,hôm nay ta đến để nói cho ngươi biết, đến kì hạn mà không trả tiền đừng mơ có quả ngon ăn!” Người nọ nói xong cầm túi tiền cũ nát bước đi, liếc mắt nhìn vẻ mặt căm giận của Triệu Văn Uyển, cố ý lộ ra hung dữ, hừ một tiếng mang theo người rời đi.

  “Lão bá không sao chứ?” Triệu Văn Uyển đi qua đớ lão nông dân đứng lên, Triệu Trung cùng Bảo Thiền cũng đi qua giúp nhặt khoai lang, mắt lộ ra lo lắng.

  Lão nông thở dài, lắc lắc đầu, lòng tràn đầy chua xót, lại không có cách nào nói với người ngoài, người lấy tiền này cũng không phải dễ đối phó. Ban đầu đứa con là trụ cột gia đình nói bệnh liền bệnh, cả nhà chỉ dựa vào hắn, đột nhiên suy sụp, tiền tích góp trong nhà cũng dùng hết, hắn liền hỏi vay người ta, mới đầu số tiền vay mặc dù không lớn cũng không hiểu sao càng ngày càng lớn, không trả được, mà đứa con bệnh cũng không đỡ hơn, lão bà ở nhà chăm sóc, con dâu cũng ra ngoài kiếm tiền phụ giúp, hắn liền mang theo cháu gái nhỏ ra ngoài bán khoai lang, chỉ là đám người kia ba ngày hai bận đến ầm ĩ, mỗi khi kiếm được chút tiền liền cướp đoạt, ngày qua ngày càng khổ sở.

  Triệu Nguyên Lễ nhìn về phía những người kia, ở chỗ một kỹ viện, người cầm đầu một phen ôm bả vai nam tử mặc quần áo người hầu Vương gia, biểu hiện tình cảm vô cùng tốt, con ngươi không khỏi ảm đạm.

  Triệu Văn Uyển thấy lão nông không chịu nói, cũng không ép buộc, lấy khăn tay cẩn thận lau vết thương trên trán tiểu hài nhi bị đá vụn bên cạnh làm bị thương, âm thầm nhét một túi bạc vào trong tay tiểu cô nương, làm động tác im lặng, lặng lẽ nói bên tai nàng “Không cần để người xấu nhìn thấy, đây là để lại cho cha muội xem bệch, biết không.”

Trong mắt tiểu nữ hài lóe ra nước mắt, có chút không dám nhận, nhưng nghĩ đến tình cảnh trong nhà liền trộm dấu đi, bộ dáng muốn dập đầu tạ Triệu Văn Uyển liền bị nàng vội vàng giữ lại “Nam Vân về sau nhất định sẽ báo đáp ân công thật tốt.”

  Triệu Văn Uyển sờ sờ đầu nàng, vẫn chưa để trong lòng, lôi kéo Triệu Nguyên Lễ vẫn còn trầm tư tính toán đi lại qua loa một lát liền trở về, cũng không phát hiện lúc trở về có một cái đuôi nhỏ đi theo.

  Cái đuôi nhỏ nhìn thấy hai người vào cửa lớn Định Quốc Công phủ liền dừng lại thật lâu, nghĩ đến vừa rồi thanh âm gã sai vặt kia rõ ràng là nữ tử, cùng với hô một tiếng tiểu thư.

  Ân công là nữ phải báo đáp như thế nào đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương