Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 3 - Chương 77: Có người bao che cũng là một loại cảnh giới

Anne hưng phấn đến run người, Thánh Chủ thì chỉ nhìn ả mà không nói. Hắn biết rõ mục đích khi đến Saintis của Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Socrates, lúc Nicole gặp chuyện không may, hắn cũng ở đó, hắn biết Gia Cát Minh Nguyệt được chọn là do Quang Minh Nguyên Tố Hỏa Chủng mà Vu Nữ Azike đã truyền lại cho nàng chứ không phải nhờ thủ đoạn ti bỉ gì như Anne nói cả.

Về phần Gia Cát Minh Nguyệt có phải là Thú Nhân Tế Ti hay không, Thánh Chủ hoàn toàn không để trong lòng. Thân là Thủ Lĩnh của tất cả Thần Côn trên đại lục này, hắn hiểu rõ hơn bất kì ai, rằng trên đời này không hề có kẻ địch tuyệt đối, vào một thời điểm nào đó, dù có là kẻ thù không đội trời chung, cũng có thể thỏa hiệp với nhau và trở thành bè bạn.

Trước mắt chuyện đại sự mà hắn quan tâm nhất, chính là nghi thức tiếp thêm Thánh Quang cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp. Nếu Quang Minh Thánh Hỏa vẫn cháy sáng mấy ngàn vạn năm qua bị tắt, hắn và mỗi một người trong Thánh Giáo, đều sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

“Thánh chủ Nghê Hạ, ta hy vọng ngài có thể lập tức áp giải tên dị giáo âm hiểm gian ác này vào Tòa Án Tông Giáo, đồng thời thu hồi Quang Minh truyền thừa đã bị nàng ta lừa gạt rồi giao lại cho Tân Quang Minh Thánh Nữ, sau đó đem nàng ta lên giàn hỏa thiêu để rửa tội bằng Thánh Hỏa.” Anne tiếp tục kêu lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia bởi vì kích động và mong đợi mà trở nên dữ tợn, hoàn toàn không có một chút siêu nhiên hay thoát tục nào mà một Thánh Nữ phải có cả.

Thì ra ả đang tính toán chuyện này.

Thánh Chủ trong lòng âm thầm lắc đầu, đúng là nữ nhân ngu xuẩn, ả nghĩ truyền thừa của Quang Minh Thánh Nữ có thể tùy tiện cướp đoạt hoặc dời từ người này sang người khác ư? Nếu có thể làm được điều đó, thì sao Tân Thánh Giáo phải ưu ái Cổ Điển Thánh Giáo như thế, cho họ địa vị cao quý như vậy chính là cái giá để Quang Minh Thánh Nữ tiếp thêm Thánh Quang vào Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp mà thôi.

“Các vị đại nhân, các ngươi nghĩ như thế nào?” Thánh Chủ ôn hòa nhìn về phía nhóm Giáo Chủ và Quyết Định Giả, phát huy triệt để hình tượng công minh liêm chính, tác phong dân chủ trước sau như một của mình, rộng lượng lắng nghe ý kiến của mọi người.

Những người bị hắn nhìn tới đều cúi đầu, trong lòng buồn bực, lão nhân gia ngài còn chưa tỏ thái độ gì, sao bọn ta dám phát biểu lung tung được? Chuyện khác còn có thể nói, chuyện này quan hệ tới người kế nhiệm Quang Minh Thánh Nữ, liên quan đến chuyện tiếp Thánh Quang cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp vào hai ngày sau đó, ai mà dám tùy tiện phát biểu ý kiến chứ?

“Thánh Chủ Nghê Hạ, ta thấy đây là chuyện trọng đại, ta đề nghị trước tiên xin mời Gia Cát Minh Nguyệt đại sư về Tòa Án Tông Giáo để phối hợp thẩm vấn, sau khi có kết quả, chúng ta lại quyết định, ta nghĩ chúng ta vẫn còn đủ thời gian để làm chuyện này.” Rốt cục, một tên Hồng Y Giáo Chủ tóc bạc đầy đầu chần chừ nói.

“Vậy, đại nhân Socrates, ngài thấy sao?” Thánh Chủ nhìn về phía Socrates hỏi, lão Thần Côn chuyển mũi giáo, đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Socrates.

“Jeans đại nhân, ngươi dám nghi ngờ một Ma Đạo Sư của Miranda sao?” Socrates nhàn nhã ngồi trên ghế, lạnh nhạt hỏi lại tên Giáo Chủ tóc bạc kia.

Trừ Thánh Chủ, trong lòng mọi người đều giật thót một cái, hồi nãy bị Băng Thánh Nữ làm rối, nên họ đều xem nhẹ một chuyện, dù Băng Thánh Nữ nói thật hay giả, bây giờ thân phận của Gia Cát Minh Nguyệt ngoại trừ người kế nhiệm được đại nhân Nicole chỉ định thì còn là Ma Đạo Sư của Miranda, mà chủ nhân của Miranda, chính là Socrates lại đang an vị trong đại sảnh này.

Ngoài việc có địa vị cao quý trong gia tộc Miranda, là người có thực lực mạnh nhất trong Ngũ Đại Ma Đạo Sư ra, thì lão già này còn có một đặc điểm vô cùng nổi tiếng, đó chính là tính cách vô cùng nóng nảy!

“Tên lông trắng kia,đừng tưởng ngươi là Giáo Chủ thì ta không dám đánh ngươi, chọc điên ta lên, ta đánh ngươi răng rơi đầy đất như ba mươi năm trước bây giờ!” Bỗng nhiên Socrates nhảy dựng lên gào thét.

“Bùng nổ rồi kìa, quả nhiên là bùng nổ rồi kìa!” Cả nhóm Giáo Chủ đồng loạt lau mồ hôi lạnh. Tên Giáo Chủ tóc bạc sợ tới mức thụt lùi mấy bước, xem chút ngã ngửa.

Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc tròn mắt nhìn, ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, lão nhân đang gào thét trước mắt nàng, thật sự là chủ nhân của Miranda ư? Khí độ ung dung trầm ổn củng ông biến đi đâu rồi? Ông là ai vậy hả?

Rijkaard dở khóc dở cười lắc đầu, cái lão già này lại tái phát bệnh cũ, nhớ lúc còn trẻ hai người cùng đi du lịch khắp đại lục, ông đã nhìn quen cảnh này lắm rồi, đừng nói chỉ một tên Giáo Chủ, chọc lão điên lên, thì ngay cả Thánh Chủ lão cũng đánh, à phải rồi, hình như là lão và Thánh Chủ chính là nhờ vậy mà quen nhau, đánh xong mới thành bạn bè. Mà cũng phải, sở dĩ Goethe yêu thích vũ kỹ như vậy, không chừng là do được di truyền gen bạo lực của gia tộc Miranda cũng nên.

” Đại nhân Socrates xin bớt giận.” Thánh Chủ cũng có chút dở khóc dở cười, xem ra không thể ném củ khoai lang phỏng tay này được, cái lão thần kinh này mà nổi khùng lên, thì ở trong Giáo Đường Sous lão cũng dám động thủ, mình cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như vậy mà trở mặt với Miranda được. Thánh Chủ bất đắc dĩ nhanh chóng lượm củ khoa phỏng tay này về.

Một đám Nhân Viên Thần Chức ngày thường lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo hếch mũi lên trời, lúc này đồng loạt tắt tiếng, ngay cả nhìn Socrates cũng không dám nhìn một cái.

“Thánh Chủ Nghê Hạ, về việc Giáo Đình vu cáo vị Quang Minh Trưởng Lão xinh đẹp của Viện Trưởng Lão chúng ta, ta muốn nghiêm chỉnh kháng nghị. Ta lấy nhân cách ra đảm bảo, Gia Cát Minh Nguyệt Trưởng Lão không phải là một tên Thú Nhân Tế Ti tà ác.” Socrates ngồi về ghế, trịnh trọng nói, khôi phục dáng vẻ tao nhã, xem ra ông cũng không muốn trở mặt với Giáo Đình, vẫn hy vọng Gia Cát Minh Nguyệt có thể trở thành Quang Minh Thánh Nữ.

“Lão hồ li.” Gia Cát Minh Nguyệt suýt cười ra tiếng. Socrates bảo đảm Gia Cát Minh Nguyệt không phải là một Thú Nhân Tế Ti tà ác, nói cách khác, chỉ cần Gia Các Minh Nguyệt không tà ác, cho dù nàng thật sự là một Thú Nhân Tế Ti, thì cũng chả liên quan gì đến lão.

“Quang Minh Trưởng Lão của Miranda!” Nhóm Giáo Chủ kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Để lôi kéo Ma Pháp Sư Miranda, Thánh Giáo cũng không bài xích việc một Ma Pháp Sư Miranda kiêm nhiệm hai chức, thậm chí còn cầu không được. Điều làm bọn họ thật sự kinh ngạc là, trước khi nhận được truyền thừa từ Nicole, Gia Cát Minh Nguyệt đã trở thành Trưởng Lão của Miranda. Không thể không thừa nhận, thủ đoạn và ánh mắt của cái lão hồ li này hơn hẳn Thánh Giáo.

Sau một hồi cảm thán, hầu như chẳng ai để ý tới việc Socrates chơi chữ, chỉ có ánh mắt của Thánh Chủ và mấy Tổng Giám Mục là hiện lên tinh quang, nhạy bén bắt được mánh lới nhỏ trong lời nói của lão.

“Xem ra, Gia Cát Minh Nguyệt có khả năng thật sự là một Thú Nhân Tế Ti, phải nhanh chóng kết thúc trò hề này rồi lén thỏa thuận hợp tác với nàng mới được.” Thánh Chủ nghĩ thầm. Dù sao đi nữa, cũng không thể làm cho Thánh Hỏa đã cháy ngàn năm bị tắt được, còn những vấn đề sẽ phát sinh thì để sau hẵng tìm biện pháp vậy.

“Các vị đại nhân, ta dùng thân phận của một Long Kỵ Sĩ để chứng minh phẩm chất của Gia Cát Minh Nguyệt đại sư, nàng từng không màng tính mạng để cứu Long Tọa Kỵ Brando của ta, người như vậy sao có thể là một Thú Nhân Tế Ti tà ác được.” Maldini cũng đứng dậy, hùng hồn nói.

Ở đại lục Phong Ngữ, tuy thực lực của Long Kỵ Sĩ không phải là mạnh nhất, nhưng phẩm đức và sự thành thật của họ là không thể nghi ngờ. Dù là giáo đồ, Ma Pháp Sư, Kiếm Sĩ, hay thậm chí cả thú nhân đều sẽ tuyệt đối không hoài nghi về nhân phẩm của một Long Kỵ Sĩ.

Vị Long Kỵ Sĩ này cũng không ngốc, cũng như Socrates, lời hắn nói cũng có bẫy, để tránh cho lúc chân tướng sáng tỏ danh dự lại mất hết, đương nhiên, điều này là do hắn tự an ủi bản thân thôi. Thân là một Long Kỵ Sĩ, nói dối tất nhiên là sai, trời đất chứng giám. Đúng… trời đất chứng giám. Maldini nhìn nhìn sắc trời, hôm nay thời tiết đẹp lắm, chắc sẽ không bị sét đánh đâu nhỉ.

Sự việc dường như đã không còn gì quan trọng để thảo luận nữa, ngay cả Socrates và Long Kỵ Sĩ đều đã lấy nhân cách ra đảm bảo, còn dây dưa thêm làm gì? Hơn nữa, thái độ của Thánh Chủ tuy rằng không rõ ràng, nhưng cũng không muốn biến sự việc trở nên phức tạp vào thời điểm mấu chốt này, cân nhắc một chút, cuối cùng một đám Thần Côn thật thông minh lựa chọn im lặng, không ai dám lên tiếng nữa.

“Các ngươi, các ngươi lại dám bao che cho một tên Thú Nhân Tế Ti ti bỉ vô sỉ?” Anne giận tái mặt, vốn tưởng rằng nếu tung ra bí mật kinh thiên động địa này, Gia Cát Minh Nguyệt nhất định sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, nhưng xem ra, đám người Socrates, Quang Minh Kỵ Sĩ đều đứng về phía Gia Cát Minh Nguyệt, ngay cả Long Kỵ Sĩ cũng đứng ra thay nàng nói chuyện. Phẩm đức của họ đâu? Tiết tháo của họ đâu?

“Anne đại nhân, xin chú ý thân phận và lời nói của mình, vu khống một cô gái có tâm hồn cao thượng và thuần khiết mà không có chứng cứ là hành vi không đúng mực, sẽ khiến cho Thánh Giáo phải xấu hổ, quan trọng hơn, nàng lại là người kế nhiệm do Quang Minh Thánh Nữ tiền nhiệm chính miệng chỉ định, và còn là Trưởng Lão của Miranda.” Ian nhíu mày nói, nghe Anne trái một câu ti bỉ, phải một câu vô sỉ, hắn thật sự nổi giận. Không ai được phép nói xấu Minh Nguyệt của hắn, Minh Nguyệt của lòng hắn.

Lời nói của hắn rất nặng, tuy chức Đại Xu Mật Sử chỉ là một danh hiệu vinh dự, khi giám sát hành vi và phẩm đức của Giáo Chủ cũng chỉ có thể nói một chút thôi, nhưng nếu muốn buộc tội một Thánh Nữ, thì mọi người vẫn phải thận trọng xem xét đề nghị của hắn.

“Đại Xu Mật Sử đại nhân, ngay cả ngài cũng bao che cho ả sao!” Anne tức muốn chết, ả nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị Đại Xu Mật Sử mỗi lần tham gia nghi thức đều đứng ngây ra như tượng gỗ không nói một câu nào, giờ lại đi giúp một tên Thú Nhân Tế Ti nói láo, thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy? Điên rồi, điên hết rồi, không chỉ thế giới đều điên, ngay cả Băng Thánh Nữ cũng muốn điên rồi.

“Chứng cứ, các ngươi muốn chứng cứ phải không? Ta cho các ngươi xem cái này.” Vào thời khắc này, dưới sự phẫn nộ và không cam tâm tới cực điểm, tín ngưỡng, lòng trung thành và sự kính sợ vô hạn với Thánh Giáo đều đã bị Anne ném lên chín tầng mây, ả bất chấp tất cả chạy ra ngoài.

Rất nhanh, Anne vội vã dẫn vào một gã đàn ông cao to, trên mặt gã có một vết sẹo lớn dữ tợn.

“Tổng Đốc Ma Quỷ.” Gia Cát Minh Nguyệt lập tức hiểu được lý do vì sao Anne biết được thân phận thật của mình, ra là do hắn.

“Thưa Thánh Chủ Nghê Hạ, thưa các vị đại nhân, vị này là người thừa kế vị trí Công Tước của vương quốc Roman, Tổng Đốc Dunga, lãnh địa của hắn nằm giáp với bình nguyên Yarra của vương quốc Thú Nhân, từng vì bảo vệ hòa bình mà giao chiến với thú nhân của lãnh địa Yarra, còn tự mình giao thủ với tên Thú Nhân Tế Ti này, hắn có thể chứng minh những gì ta nói là sự thật.” Ngực Anne phập phồng vì kích động, cố gắng dát vàng lên mặt đường huynh của mình.

“Thưa Thánh Chủ Nghê Hạ và các vị đại nhân, ta là tín đồ trung thành của các ngài — Dunga. Lisbon xin bày tỏ đến các ngài lòng kính trọng và sự chân thành.” Dunga ngả mũ thăm hỏi, quả không hổ danh Ma Quỷ Tổng Đốc, dù có đang đối mặt với Thánh Chủ, vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ.

“Các vị thần sẽ bảo vệ ngươi, tín đồ thành kính.” Thánh Chủ thực hiện nghi thức Thần Côn như thường lệ. Trong lòng thầm hô không ổn, ả Băng Thánh Nữ dai như đỉa này ngay cả nhân chứng cũng đã đưa đến, nếu hắn một mực khẳng định thân phận Tế Ti của Gia Cát Minh Nguyệt, thì ngay cả Thánh Chủ cũng không thể nào bao che nổi, ngộ nhỡ rơi vào tai các giáo đồ, thì sẽ không xong mất.

Thánh Chủ thầm hối hận, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, lần trước đã không thỏa hiệp với Quyết Định Giả mà trực tiếp tước luôn danh hiệu Thánh Nữ của ả cho rồi.

Gia tộc Lisbon là gia tộc có lịch sử lâu đời, Băng Thánh Nữ Anne cũng xuất thân từ gia tộc này, đại danh Ma Quỷ Tổng Đốc họ cũng đã từng nghe thấy, cái gì mà vì chính nghĩa và hòa bình chứ, hắn mà biết về cái gọi là hòa bình và chính nghĩa thì đã không bị gọi là Ma Quỷ Tổng Đốc rồi. Nhưng bởi vì e ngại gia tộc lâu đời Lisbon và thân phận người thừa kế vị trí Công Tước vương quốc Layman của hắn, cho nên họ cũng không thể đơn phương đuổi hắn ra được.

“Tổng Đốc Dunga, xin hỏi những lời Băng Thánh Nữ đã nói, có phải là sự thật không?” Thánh Chủ thản nhiên hỏi, trong đầu cố gắng nghĩ đối sách.

“Vô cùng xin lỗi, ta nghĩ chắc Băng Thánh Nữ nhớ lầm rồi, ta chưa từng gặp vị nữ sĩ này.” Tổng Đốc Dunga nhìn thoáng qua Gia Cát Minh Nguyệt rồi đáp.

“Cái gì?” Anne như bị sét đánh ngang tai, đứng ngơ ngác tại chỗ, tim như rơi vào vực sâu không đáy.

“Thưa Thánh Chủ Nghê Hạ, nếu không còn việc gì khác, ta xin phép cáo từ.” Dunga nói.

“Chư thần vô cùng hãnh diện vì sự trung thực của ngươi.” Trái tim đang treo lơ lửng của Thánh Chủ lập tực rơi về chỗ cũ, hắn lạnh lùng nhìn Anne, tuyệt đối không thể để nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa không biết phân biệt nặng nhẹ này tiếp tục ở vị trí Thánh Nữ.

Dunga nhìn thoáng qua Anne rồi bước ra ngoài.

“Sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...” Anne thì thào.

Cuối cùng, trong khi bước ra ngoài, Dunga cũng có thâm ý liếc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, vết sẹo trên mặt mạnh mẽ co giật, ánh mắt vì hưng phấn mà lóe lên sắc đỏ khác thường.

Đây chính là đối thủ của hắn, sao hắn có thể để nàng rơi vào tay Giáo Đình được? Nếu nàng chết rồi, hắn biết tìm đâu ra một đối thủ có thể mang đến cho hắn loại cảm giác kì dị này nữa chứ. Tổng Đốc Dunga chưa bao giờ nghĩ tới việc trở thành bạn bè với Gia Cát Minh Nguyệt, vì việc đó không đem lại cho hắn loại khoái cảm kì diệu đó.

Hắn đã xem nhẹ thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt, và cũng không hề biết suy nghĩ trong lòng Thánh Chủ, nên thật ra câu trả lời này cũng không giúp gì được cho Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng ngược lại lại giúp cho Thánh Chủ một việc lớn.

“Đúng rồi, đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, Tài Lệnh Quan đại nhân, ngày đó ngài cũng có mặt ở đó phải không? Chẳng phải ngài cũng đã nghe được những gì Tổng Đốc Dunga nói sao?” Anne cuối cùng đã tỉnh táo lại, vì Tổng Đốc Dunga cũng đột ngột giúp Gia Cát Minh Nguyệt che giấu thân phận, nên bây giờ bản thân mình đã rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm, một khi Gia Cát Minh Nguyệt thành công trở thành Quang Minh Thánh Nữ, tội danh vu khống của ả sẽ bị định xuống, chắc chắn không giữ được chức vị Thánh Nữ nữa, ả giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhìn về phía người đàn ông đứng gần Quyết Định Giả nói.

Người đàn ông khoác áo choàng trắng kia vẫn đứng như tượng sau lưng Quyết Định Giả, đó chính là vị trí của Tài Lệnh Quan. Thuộc hạ của Quyết Định Giả gồm có ba Tài Lệnh Quan, phụ trách truyền lệnh, hoặc trong một số thời điểm, bọn họ sẽ thay hắn xử lý những việc quan trọng trong Tòa Án Tông Giáo, có quyền lực gần như bằng Quyết Định Giả.

Từ khi nhóm Gia Cát Minh Nguyệt bước vào Giáo Đường tới bây giờ, những Tài Lệnh Quan này chưa hề quay đầu, họ vẫn vô thanh vô thức đứng tại chỗ, y hệt những bức tượng.

“Phải không vậy? Sao ta lại không có ấn tượng gì nhỉ, chắc ta quên rồi, hoặc là từ trước tới giờ ta vốn chưa hề nghe qua chuyện này.” Tài Lệnh Quan xoay người lại, khuôn mặt tuấn mĩ mang vài phần tà ý hiện ra trước mắt mọi người.

“Thật đẹp!” Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong lòng mọi người, hai từ này không thích hợp để chỉ người đàn ông, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của hắn, mọi người lại không tự chủ phát ra ý nghĩ này.

Không giống vẻ tuấn mĩ của Goethe, sự tuấn dật của Quân Khuynh Diệu, sự oai hùng của Lăng Phi Dương, vẻ đẹp của hắn còn mang theo vài phần dụ hoặc tà mị, khiến người ta đã gặp là không thể quên.

“Nam Cung Cẩn!” Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương ngẩn ra. Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, Nam Cung Cẩn có địa vị cao như vậy sao? Nàng đương nhiên không thể biết được, ở trong Tân Thánh Giáo, Nam Cung Cẩn lên chức cứ như ngồi tên lửa.

Nàng đã sớm đoán được hắn đang ở đại lục Phong Ngữ, nhưng không ngờ rằng hắn dám trà trộn vào Thánh Giáo, lại còn giữ chức vụ rất cao. Đây mới chính là một thiên tài trong việc giả làm Thần Côn, lúc còn ở Thần Miếu đã mang chức cao, vừa vào đại lục Phong Ngữ không lâu lại có thể làm quan to nữa rồi! Đám người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời kinh ngạc, muốn không phục cũng không được.

Nhưng họ cũng nhớ rõ khi hắn còn ở Thần Miếu, lúc rảnh rỗi sinh nông nổi, Trưởng Lão hay Tế Ti gì đó hắn đều giết chơi rồi, không biết lúc này đây, hắn sẽ quậy Thánh Giáo thành cái gì nữa đây?

Bọn họ bắt đầu thương thay cho Thánh Giáo, Thánh Giáo thật đáng thương, người điên mà cũng dám chiêu nạp.

Nam Cung Cẩn liếc mắt nhìn mấy người một cái, nhếch miệng cười tà rồi chậm rãi quay mặt đi, bóng dáng hắn, nếu không chú ý, vẫn khiến người ta dễ dàng xem nhẹ như cũ.

“Tài Lệnh Quan đại nhân, ngươi... ngươi...” Đầu Anne vang lên tiếng ông, ả gần như hỏng mất. Ả chỉ cảm thấy những chuyện xảy ra trước mắt, chỉ là một giấc mơ, nó không phải là một giấc mơ đẹp, mà lại là ác mộng, thứ khiến người ta sợ hãi, vĩnh viễn không muốn gặp phải.

Dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, ả cũng biết, bây giờ ả xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Lửa giận công tâm, Anne che ngực khụy xuống..

“Mang nàng ta ra ngoài!” Thánh Chủ ra lệnh cho một Thánh Kỵ Sĩ.

“Vâng, thưa Thánh Chủ Nghê Hạ!” Hai Thánh Kỵ Sĩ hèn mọn nhìn Anne, sau đó tiến lên kéo ả ra ngoài.

“Các vị, nếu không ai còn ý kiến gì nữa, thì bắt đầu nghi thức nhậm chức cho Tân Quang Minh Thánh Nữ thôi.” Thánh Chủ xoa xoa huyệt thái dương, vẫn phải giải quyết chuyện này nhanh chóng rồi lén bàn chuyện điều kiện với Gia Cát Minh Nguyệt vậy.

Mục Sư mặc trường bào rộng thùng thình đã được chỉ định sẵn, cầm Thánh Quan và nhành cây biểu tượng cho hòa bình vẻ mặt nghiêm trang đi tới bên cạnh Thánh Chủ.

“Dưới sự chứng giám của chư thần, nhân danh Thánh Chủ, ta tuyên bố, Ma Đạo Sư Gia Cát Minh Nguyệt đến từ Miranda trở thành Tân Quang Minh Thánh Nữ, góp phần truyền bá ý chỉ của thần, đem ánh sáng nhân từ chiếu khắp nơi nơi.” Thánh Chủ đứng lên, trang nghiêm nói.

Raphael dẫn Gia Cát Minh Nguyệt bước lên trước, nhận Thánh Quan từ tay Thánh Chủ đội lên đầu Gia Cát Minh Nguyệt và đem nhành cây đưa tận tay nàng.

Bên ngoài cánh cửa Giáo Đường, Anne loáng thoáng nghe được giọng nói tràn ngập từ tính của Thánh Chủ, tâm trạng chìm xuống vực sâu.

Đúng lúc này, bầu trời trong xanh bỗng trở nên âm u, đám mây đỏ như máu bao phủ toàn bộ bầu trời, phản chiếu trong mắt mọi người một màu đỏ quỷ dị.

Cả đại sảnh rộng lớn của Giáo Đường cũng tràn ngập màu sắc đỏ tươi.

“Ầm”, từ trung tâm Saintis đột nhiên truyền đến một tiếng nổ kinh thiên. Theo tiếng nổ, tiếng kêu sợ hãi và thảm thiết cũng truyền khắp ngõ ngách trong thành.

Kịch biến tới đột ngột như vậy đấy!

—— đôi lời cùng độc giả ——

Uhm, mọi người cùng nhau trợn mắt nói dối, cảm giác thật vi diệu~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương