Buổi tối, Ian đến dùng bữa tối với Gia Cát Minh Nguyệt.

“Teresa, không thể kiêng ăn a. Không thể chỉ ăn thịt, rau dưa cũng muốn ăn nga.” Trong dôi mắt của Ian đều là ý cười bất đắc dĩ, đem rau dưa đặt ở trong đĩa của Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu nhìn rau dưa màu xanh, mày nhíu lên. Cho dù không có trí nhớ, nàng cũng biết mình không thích rau dưa, chỉ thích ăn thịt. Đối với động tác thân thiết của Ian, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng có chút phức tạp. Ian đối nàng mà nói, là xa lạ, nhưng lại tự nhiên quan tâm nàng, cấp nàng một loại cảm giác bọn họ thật sự quen biết. Loại cảm giác này, phi thường mâu thuẫn, phi thường không thoải mái.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Ian đứng ở cửa, hơi nghiêng đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt: “Thân ái, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu đáp, trong lòng nàng lộn xộn, luôn cảm thấy có cái gì không thích hợp. Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, cái trán in lại xúc cảm ôn nhuận. Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn đến khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Ian. Hắn cúi đầu hôn trán mình, Gia Cát Minh Nguyệt kinh hãi, lui ra sau hai bước, che trán, nhíu mày nhìn Ian.

Ian nhìn động tác của Gia Cát Minh Nguyệt, sửng sốt, sau đó trong đôi mắt ảm đạm, chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói: “Teresa, thực xin lỗi, ta không có khống chế được chính mình. Ta lại miễn cưỡng ngươi. Sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

Nói xong, xoay người rời đi, bóng dáng thoạt nhìn hiu quạnh.

Gia Cát Minh Nguyệt giật mình, ôm trán nhìn Ian rời đi, trong lòng hỗn loạn. Giống như, thương tổn Ian?

“Tiểu thư Teresa, đại nhân mỗi đêm đều cùng ngài nói ngủ ngon.” Belem vẻ mặt khổ sở đi đến, uể oải nói, “Đêm nay đại nhân nhất định thực thương tâm, thật hy vọng tiểu thư Teresa sớm khôi phục trí nhớ, sẽ không bài xích đại nhân, đại nhân sẽ không thương tâm.”

Gia Cát Minh Nguyệt nghe thanh âm của Belem mang tiếng khóc nức nở, trầm mặc thật lâu, sau đó nói một câu: “Thực xin lỗi.” Nói xong, xoay người trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Belem đứng ở cửa, nhìn thật lâu, thế này mới cúi đầu rời đi.

Đêm dài, Gia Cát Minh Nguyệt nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được.

“Gia Cát… Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt…” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn giường mạn, không ngừng lặp lại, kiệt lực hồi tưởng quá khứ. Trong suy nghĩ, ẩn ẩn có cái gì dắt nàng thăm dò càng nhiều địa phương, nhưng đầu đau. Đau tận xương cốt, cơ hồ làm cho người không thể hô hấp. Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở phì phò, cảm giác có cái gì giãy dụa, muốn phá xác mà ra.

“Quân… Quân… Khuynh Diệu…” Gia Cát Minh Nguyệt gian nan nói ra, lòng rộng mở trong sáng, đột nhiên mở mắt, đối, mình là Gia Cát Minh Nguyệt, người yêu của mình là…

Nhưng, trong nháy mắt, một lực lượng bài sơn đảo hải đáng sợ bỗng nhiên áp đảo tinh thần lực của nàng. Giờ khắc này, tinh thần của nàng suýt nữa hỏng mất. Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người đau đớn, theo làn da đến xương cốt, đều đau đớn. Cuối cùng, trước mắt đen, mất đi tri giác.

Cùng lúc đó, trong thư phòng Ian mở mắt, cau mày, nhìn một ly trà trước mắt. Nước tà màu hổ phách có sóng gợn nhẹ nhàng, một vòng lại một vòng. Ian mặt nhăn, chậm rãi nhắm mắt, thở dài, ngữ khí thẫn thờ: “Nàng trở thành Teresa không tốt sao? Vì sao phải tìm lại quá khứ của mình…”



Trưa hôm sau, Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt, đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó ngồi mạnh xuống, vươn tay dùng sức quơ quơ trước mắt.

Ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu, còn có tiếng bước chân của người hầu đi đường.

Hiện tại, tuyệt đối không phải là đêm khuya.

Cho nên, lại nhìn không thấy sao?

Gia Cát Minh Nguyệt buông tay, suy sụp tựa vào đầu giường.

Đợi chút, vì sao là lại? Lại nhìn không thấy?

Đúng rồi, chính mình tựa hồ hồi tưởng lại cái gì trọng yếu. Rốt cuộc là gì? Chỗ sâu trong dáy lòng có cái gì rất trọng yếu nhưng vì sao nghĩ không ra. Gia Cát Minh Nguyệt kiệt lực hồi tưởng, nhưng toàn thân lại bắt đầu đau. Đau đến làm nàng nắm chặt tay, cả người run nhè nhẹ.

“Teresa! Không cần miễn cưỡng chính mình!” Bỗng nhiên, bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi, đánh gãy nàng suy nghĩ. Tiếng kinh hô mang theo đau lòng cùng trách cứ, là thanh âm của Ian.

“Ian?” Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng như trước là một mảnh hắc ám.

Ngay sau đó, bàn tay lạnh lẽo bị một bàn tay to ấm áp cầm.

“Teresa, không cần miễn cưỡng chính mình. Ta nói rồi, ta sẽ giúp ngươi, ta đã tìm y sư.” Trong thanh âm của Ian che giấu không được thân thiết cùng lo lắng, “Tay nàng làm sao lại lạnh?”

“Ta nhìn không thấy.” Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nói ra. Sau đó cảm giác bàn tay cầm tay mình nháy mắt căng thẳng.

“Tại sao có thể như vậy? Nàng làm sao có thể nhìn không thấy?” Thanh âm của Ian, thậm chí còn có bối rối.

“Không biết. Tối hôm qua tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhưng hiện tại nghĩ không ra, hơn nữa làm cho ta nhìn không thấy.” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh, không có gợn sóng. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác kỳ quái quen thuộc. Mù, nhưng không biết là đáng sợ. Ẩn ẩn cảm thấy, chính mình tựa hồ từng mù. Loại cảm giác tuyệt vọng bất lực này tựa hồ đã trải qua. Hiện tại lại gặp được tình huống như vậy, ngược lại bình tĩnh

“Nhớ tới cái gì?” Tay Ian nắm tay Gia Cát Minh Nguyệt lại nhanh vài phần, tựa hồ… khẩn trương?

“Ngươi làm đau ta.” Gia Cát Minh Nguyệt rút tay về, lắc đầu, “Ta nghĩ không ra.”

“Tốt lắm. Teresa, nàng không cần miễn cưỡng chính mình. Ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi ánh mắt của nàng. Nếu nàng nghĩ không ra, vậy không cần miễn cưỡng, được chứ?” Ian ngồi ở bên giường, nhìn đôi mắt của Gia Cát Minh Nguyệt giờ phút này không hề có tiêu cự, đau lòng nói, “Nàng nghĩ không ra cũng không có quan hệ. Chúng ta có thể làm lại từ đầu không phải sao? Không cần lại làm mình bị thương tổn, được chứ? Đáp ứng ta.”

Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc, nàng cảm thấy không thích hợp. Rõ ràng tối hôm qua đều nhớ lại đến một ít, nhưng vì sao hiện tại lại quên. Hơn nữa còn làm mình mù. Tựa hồ là quên cái gì rất trọng yếu, là cái gì đâu?

“Teresa, không cần nghĩ. Ánh mắt của nàng, ta sẽ tìm quang minh mục sư đến giúp nàng trị liệu, ta nhất định sẽ làm nàng gặp lại quang minh.” Ian an ủi, “Ta làm cho Belem tiến vào giúp nàng thay quần áo.”

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên gật đầu.



Chung quanh hết thảy đều là hắc ám, loại cảm giác này không tốt. Giống như thế giới chỉ còn lại chính mình. Một bàn tay to ấm áp đem dao nĩa đặt ở trong tay Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của Ian: “Teresa, nàng muốn ăn gì liền ăn, ngay tại trước mặt nàng. Nếu không, ta có thể uy nàng.”

“Không cần.” Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp cự tuyệt, sau đó thuần thục giơ dao nĩa, chính mình bắt đầu ăn.

Ian nhìn Gia Cát Minh Nguyệt động tác thuần thục, sửng sốt. Trong lòng dâng lên ý niệm làm cho hắn đau lòng, chẳng lẽ, nàng từng mù?

Dùng xong sớm, Ian không có đi thư phòng xử lý sự vụ, mà là mang theo Gia Cát Minh Nguyệt ra khỏi phủ thành chủ.

“Thành trì của ta tên là Hải Lam Chi Tinh, bởi vì nơi này có hải cảng rất lớn, sản vật phong phú. Có không ít thương thuyền, thậm chí là thuyền hải tặc đến tiếp tế, sửa chữa.” Ian mang theo Gia Cát Minh Nguyệt lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, Ian giải thích.

“Thuyền hải tặc cũng tới tiến hành tiếp tế cùng sửa chữa?” Gia Cát Minh Nguyệt nghe thế, trong lòng không biết vì sao, có một tia gợn sóng.

“Đúng, ta không có hạn chế. Đám hải tặc đều thông minh, sẽ không lựa chọn ở trong này gây chuyện. Nơi này là nơi tiếp viện rất trọng yếu. Hơn nữa, bọn họ cũng không dám gây chuyện. Trên tường thành, có hai mươi cỗ ma pháp pháo, đối ứng với cảng. Người thông minh sẽ không lựa chọn ở trong này gây chuyện. Bởi vì đại giới gây chuyện là bọn hắn gánh không dậy nổi.” Thanh âm của Ian tuy rằng vẫn ôn nhu, nhưng một câu cuối cùng có tàn khốc, lãnh ý.

“Ngươi hôm nay muốn mang ta đi đâu?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác gió thổ qua cửa sổ, mang theo hương vị đặc hữu của bờ biển. Trên đầu tựa hồ còn có tiếng kêu của hải điểu.

“Mang nàng đi nơi chúng ta thường đi. Ở nơi đó, có thể nhìn đến toàn bộ hải cảng, nàng trước kia thích nhất nơi đó. Hiện tại nhìn không thấy, không quan hệ, ta sẽ nói cho nàng biết cảnh vật trước mắt như thế nào.” Ian mỉm cười, giải thích.

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt đáp, lại nói, “Ian, ngươi tìm quang minh mục sư có thể trị khỏi ánh mắt của ta thật không? Khi nào thì có thể? Cảm giác nkhông thấy thật sự rất khó chịu.”

“Ta đã cho người đưa tin tức, tin tưởng, người của Tân thánh giáo đã thu được, sẽ lập tức phái người chạy tới.” Ian chỉnh lại tóc của Gia Cát Minh Nguyệt vì bị gió biển thổi hỗn loạn, ôn nhu nói, “Ta biết trong lòng nàng khổ sở, ta nhìn thấy nàng như vậy, ta cũng khó chịu. Yên tâm, nhất định chữa khỏi.”

“Cám ơn.” Gia Cát Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, mất tự nhiên né tránh tay của Ian.

“giữ nàng và ta còn nói cảm ơn sao?” Ian chậm rãi thu tay, trong miệng phát ra tiếng thở dài không thể nghe thấy.

“Thực xin lỗi.” Gia Cát Minh Nguyệt tự nhiên là nghe được tiếng thở dài của Ian, cũng hiểu được vì sao hắn thở dài. Nhưng, nàng thủy chung không thể mở rộng lòng nhận Ian.

“Không…” Ian lắc đầu, cười chua sót, “Teresa, không muốn nói với ta cám ơn cùng xin lỗi, mỗi lần nghe được nàng nói những lời này, tâm của ta…”

Gia Cát Minh Nguyệt há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng nói đến bên miệng, lại ngừng.

Xe ngựa rất nhanh ngừng lại, Ian xuống xe ngựa, hướng Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay: “Đến, Teresa.”

Gia Cát Minh Nguyệt do dự, mới đưa bàn tay cho Ian. Khi Ian cầm tay nàng, nàng không có nhìn đến trên mặt Ian hiện lên tươi cười.

Xuống xe ngựa, nghênh diện chính là gió biển, tựa hồ thậm chí còn mang theo vị mặn, nhưng cảm giác tốt lắm. Dưới chân là đất xốp.

“Teresa, dưới chân nàng là một mặt cỏ xanh biếc, phía trước là hải cảng.” Ian nắm tay Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng vui mừng, dẫn nàng đi đến bên phải, “Bên phải là một gốc cây đại thụ, nàng thích nhất ở dưới đại thụ nghỉ ngơi. Đến, sờ xem.” Ian nắm tay Gia Cát Minh Nguyệt, làm cho nàng đụng đến đại thụ.

Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay, thử tính sờ. Vỏ cây thô ráp, sờ phía trái vẫn là vỏ cây thô ráp, lại hướng bên phải, phát hiện vẫn là vỏ cây thô ráp.

“Cây này lớn bao nhiêu?” Gia Cát Minh Nguyệt trợn to mắt, trên mặt rốt cục có cảm xúc khác.

“Đến, nàng sờ xem, phải cẩn thận.” Ian cười, thanh âm ôn nhu mang theo từ tính, mị hoặc nói không nên lời, “Yên tâm, ta sẽ đi theo bên cạnh nàng, nàng sẽ không té ngã.”

Gia Cát Minh Nguyệt tò mò vươn tay, chậm rãi vuốt, từng bước một đi sang bên phải. Năm bước, mười bước, mười lăm bước… Tựa hồ còn không có trở lại nguyên điểm.

“Cây này cư nhiên lớn như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, cây này đã mấy trăm năm, tự nhiên rất lớn. Nàng rất thích cây này, từng ầm ỹ muốn ở phía trên dựng một nhà gỗ. Nhưng ta nói cho nàng, làm vậy sẽ tổn hại đại thụ sống lâu, nàng liền lập tức đánh mất cách nghĩ này.” Ian đi theo Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục có một chút sinh khí, trong lòng trầm tĩnh lại.

“Nàng còn thích ở phía dưới đại thụ ăn cơm dã ngoại, mang theo thức ăn cùng đồ uống, lôi kéo ta đến.” Ian đi tới nắm tay Gia Cát Minh Nguyệt, “Đến, hôm nay đương nhiên mang theo thức ăn nàng thích, chúng ta trước ngồi nghỉ ngơi.”

Gia Cát Minh Nguyệt nhịn xuống xúc động chính mình mốn bỏ tay Ian ra, đi theo Ian hướng bên cạnh vài bước. Sau đó Ian để nàng ngồi xuống. Ngồi xuống liền chạm đến thảm nhung dày.

“Teresa, tuy rằng nàng cái gì đều nghĩ không ra, bất quá không có vấn đề gì. Chỉ cần nàng luôn luôn ở bên cạnh ta là tốt rồi.” Thanh âm của Ian ôn nhu vang lên bên tai Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc, nàng không biết trả lời thế nào. Ian ôn nhu, thân thiết, đều làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt luôn cảm thấy tựa hồ có cái gì không thích hợp. Ôn nhu cùng thân thiết, thật sự đều thuộc về mình sao?



Ngày lại một ngày đi qua, mỗi khi Gia Cát Minh Nguyệt muốn tưởng cái gì, thì toàn thân đau đớn cuối cùng hôn mê, Ian mỗi lần đều vội vàng ngăn lại. Mà Ian mời đến quang minh mục sư, rốt cục một tuần sau đến nơi này.

“Không có trở ngại, có thể trị liệu. Thành chủ đại nhân xin yên tâm, ta nhất định có thể trị khỏi ánh mắt của phu nhân.” Vị quang minh mục sư thề son sắt hướng Ian cam đoan.

Nghe câu phu nhân, Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày. Ian lại mỉm cười xua tay: “Bây giờ còn không phải phu nhân, là tiểu thư Teresa. Đương nhiên, ta hy vọng có thể nanh chóng trở thành phu nhân của ta.”

“Ha ha, xin thứ cho ta thất lễ, tiểu thư Teresa. Còn có xin thứ cho ta nói thẳng, ánh mắt của ngài lần này có thể trị tốt, nhưng thỉnh không cần lại làm cho cảm xúc dao động quá lớn, lại kích thích đến mắt, ngài nếu lại mù, ta cũng không có nắm chắc trị khỏi.” Quang minh mục sư đầu tiên là nho nhã lễ độ nói xin lỗi, sau đó sắc mặt nghiêm túc cảnh cáo.

“Đã biết.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Quang minh mục sư nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thầm nghĩ trong lòng, người làm cho Ian động tâm, thoạt nhìn không đơn giản. Như vậy lưu lại thiếu nữ thần bí này, thật sự được chứ? Thoạt nhìn nàng đối với Ian tựa hồ không có một chút tình ý a.

“Như vậy, thỉnh bắt đầu đi, mục sư đại nhân.” Ian mỉm cười mở miệng đánh gãy quang minh mục sư suy nghĩ.

“Tốt.” Quang minh mục sư gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, đứng trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, bắt đầu niệm chú ngữ.

Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác rõ ràng, cùng với chú ngữ rườm rà, chung quanh không khí tựa hồ đều có biến hóa. Rất nhanh, một cảm giác ấm áp dào dạt liền bao phủ thân thể nàng, cuối cùng tập trung vào ánh mắt.

Ian khẩn trương nhìn, bình tĩnh ngược lại là Gia Cát Minh Nguyệt.

Cùng với chú ngữ, một đạo bạch quang đem Gia Cát Minh Nguyệt bao phủ, cuối cùng bạch quang tập trung vào ánh mắt của Gia Cát Minh Nguyệt. Thật lâu sau, chú ngữ đình chỉ, cái trán của quang minh mục sư toát ra mồ hôi. Hắn lau mồ hôi, nói: “Tiểu thư Teresa, trị liệu đã chấm dứt, nhưng thỉnh ngài không cần lập tức mở to mắt, hơn nữa, mấy ngày kế tiếp, thỉnh ngài không cần nhìn ánh sáng mạnh, cũng không cần làm cho nước bắn vào mắt. Không thể ăn mặn, thỉnh lấy thanh đạm rau dưa làm chủ.”

Gia Cát Minh Nguyệt nghe cuối cùng một câu, khóe miệng vừa kéo.

Ian bắt giữ đến điểm ấy, khóe miệng nhịn không được cong lên. Nàng để ý nhất là câu cuối cùng đi. Ở tình huống như vậy còn muốn ăn. Teresa, nàng thật đáng yêu. Làm sao bây giờ? Ta giống như, vẫn nhìn ngươi, không muốn dời khỏi…



Cùng lúc đó, trong cảng Hải Lam Chi Tinh, một con thuyền bỏ neo, đó là thuyền Yarra đã sửa chữa tốt. Chiếc thuyền trước khi rời bến là Gollum trưởng lão dùng tên bình nguyên Yarra mệnh danh, tên Yarra. Điểm ấy không ai tranh cãi.

Đầu thuyền, Quân Khuynh Diệu hiu quạnh ngồi ở chỗ kia, đến cảng này đã mấy ngày, tiếp viện hoàn thành. Cũng chung quanh hỏi thăm tin tức về Gia Cát Minh Nguyệt cùng Stefan, nhưng là như trước không có tin tức hữu dụng.

Lena đứng ở cửa khoang thuyền cắn môi, đứng xa xa nhìn Quân Khuynh Diệu. Nàng không dám lên tiến đến cùng Quân Khuynh Diệu nói chuyện, bởi vì Quân Khuynh Diệu sẽ không chút do dự hướng nàng vung kiếm.

“Nhị tỷ, ngươi buông tha đi. Cho dù đại nhân mất, Quân đại nhân cũng không có khả năng nhìn ngươi, ngươi nhận rõ sự thật được không? Nếu không phải ta ngăn cản, ngươi đã bị Quân đại nhân giết chết.” Hạ Mỹ không biết khi nào thì đứng bên cạnh Lena, trầm giọng nói, “Nhị tỷ, ngươi còn không quay về sao?” Từ lần đó gặp gió lốc, Lena ngăn cản Quân Khuynh Diệu đi theo Gia Cát Minh Nguyệt lặn xuống, bị Quân Khuynh Diệu làm trọng thương, nàng liền lấy lý do dưỡng thương, vẫn ở trên thuyền. Sau khi vết thương tốt, có mấy lần nhìn đến Quân Khuynh Diệu hiu quạnh muốn đi lên khuyên bảo, nhưng đều thiếu chút nữa bị Quân Khuynh Diệu giết chết. Nếu không phải Hạ Mỹ động thân che, nàng đã sớm mất mạng.

“Ta, không nghĩ buông tha. Ta lần đầu tiên thích một người.” Lena cắn môi, gian nan nói, “Ta biết hắn hiện tại trong mắt không có ta, nhưng, nếu ta vẫn chờ, có lẽ có một ngày hắn sẽ quay đầu nhìn ta.”

“Quay đầu làm thịt ngươi còn không sai biệt lắm, ngươi này mỹ nhân ngư ngu ngốc, mau chóng cút đi. Có lẽ có ngày không cần Quân Khuynh Diệu động thủ, ta đều làm thịt ngươi.” Thanh âm lạnh như băng của Nancy bỗng nhiên vang lên.

Lena cả người run lên, quay đầu, liền chống lại khuôn mặt che giấu không được sát khí của Nancy.

Hạ Mỹ khó xử nhìn Nancy: “Lại cho ta chút thời gian được chứ, ta sẽ khuyên bảo nhị tỷ về nhà.”

“Hừ!” Nancy hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới hai mỹ nhân ngư, đi đến chỗ Quân Khuynh Diệu.

“Tử Dực đi hỏi thăm tin tức còn không có trở về sao?” Nancy đi đến bên cạnh Quân Khuynh Diệu, ngồi xuống. Nancy vừa chuyển đầu liền nhìn đến mi gian của Quân Khuynh Diệu đau đớn, nhẹ nhàng thở dài, nói, “Ta tin tưởng bảo bối không có việc gì. Chúng ta nhất định gặp lại.”

Quân Khuynh Diệu vẫn không nói gì, cũng không có động, như trước lẳng lặng ngồi ở chỗ kia. Mặc cho gió biển thổi phật tay áo của hắn, tóc dài của hắn.

“Đại ca, đại ca, đại ca…” Bỗng nhiên, trên bến tàu truyền đến thanh âm của Tử Dực.

Quân Khuynh Diệu ngẩng đầu, liền nhìn đến Tử Dực hướng hắn liều mạng vẫy tay, mà trên mặt hắn là mừng như điên biểu tình. Quân Khuynh Diệu trong lòng vừa động, nhanh chóng đứng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống đầu thuyền, hướng đến chỗ Tử Dực.

Chờ chạy vội tới trước mặt Tử Dực, mới phát hiện trước mắt quỷ dị. Tử Dực gian nan đứng thẳng, khóe miệng còn run rẩy. Vì sao là gian nan đứng, là vì trên lưng hắn có một nữ nhân nằm sấp! Nữ nhân đang dùng lực ôm cổ Tử Dực, cười phong tình vạn chủng. Nữ nhân này rất xinh đẹp, mặc bại lộ, lộ ra đùi thon dài đẹp, váy da ngắn màu đỏ, cuồng dã phong tình.

“Này, là chuyện gì xảy ra?” Quân Khuynh Diệu nhíu mày lạnh giọng hỏi.

“Đại ca, có tin về Minh Nguyệt, có…” Tử Dực kích động nói, vừa nói xong câu này, mỹ nữ nóng bỏng trên lưng hắn liền đánh gãy.

“Ngươi là đại ca của hắn? Muốn biết tin tức về Minh Nguyệt, liền đồng ý hôn sự hai ta thế nào?” Mỹ nữ nóng bỏng cười mị hoặc, nói trực tiếp.

Quân Khuynh Diệu ngẩn người, sau đó nhìn đến mặt Tử Dực đỏ lên, đều hồng đến lỗ tai, hơn nữa hắn không có mở miệng phản bác, liền hiểu. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quân Khuynh Diệu liền quyết đoán gật đầu: “Hoàn toàn đồng ý.”

“Ha ha, đại ca, nói chuyện với ngươi chính là thống khoái. Đi, lên thuyền, ta nói cho ngươi. Minh Nguyệt là người yêu của người có phải hay không?” Mỹ nữ nóng bỏng cười, “Đúng rồi, còn không có tự giới thiệu, ta là đệ muội của ngươi, là thê tử của Tử Dực a, lập tức muốn kết hôn nga, ta tên là Sandee.”

“Ngươi, ngươi có thể rụt rè hay không!” Mặt Tử Dực đỏ lên, hắn thề, bắt đầu chính là muốn giúp nữ nhân thoạt nhìn thực nhu nhược bị lưu manh vây, kết quả hắn đánh không lại lưu manh, muốn lôi kéo nữ nhân này chạy. Sau đó nữ nhân không chạy, trực tiếp giây sát lưu manh, đem lưu manh đánh thành lưu tinh. (trực tiếp đánh bay lên trời, không phải là sao) sau đó, nữ nhân này liền lại thích hắn.

“Như vậy, đệ muội, có thể lên thuyền nói cho ta biết tin tức về Minh Nguyệt không?” Quân Khuynh Diệu áp chế kích động, trầm giọng hỏi. Sandee phát hiện tay Quân Khuynh Diệu run run.

“Tốt, đại ca, chúng ta trước lên thuyền. Chuyện này, khó giải quyết.” Sandee từ chỗ Tử Dực biết người tên Minh Nguyệt đối với đại ca của Tử Dực rất trọng yếu, hiện tại chính mình tận mắt gặp, có nhận thức sâu. Càng là như thế, sự tình mới càng khó giải quyết.

Đến trên thuyền, Nancy nghe nói nữ tử tên Sandee mang đến tin tức về Gia Cát Minh Nguyệt, vội vàng phân phó người đi pha trà, mà chính nàng cũng khẩn trương ngồi xuống, ánh mắt mong chờ nhìn Sandee.

Mọi người đều ngồi xong, Sandee ngồi bên cạnh Tử Dực, nhìn người chung quanh, bỗng nhiên nói: “Người nơi này đều tin cậy?”

“Hạ Mỹ, mang nhị tỷ ngươi tránh ra, càng xa càng tốt, không nên ép ta giết người.” Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên quay đầu nói với Hạ Mỹ, ngữ khí lành lạnh tràn ngập sát khí. Tuy rằng Lena không ở trong này, nhưng không bài trừ nàng ở ngoài cửa cách đó không xa.

Hạ Mỹ gật đầu, đứng lên, đi ra ngoài tìm Lena.

Chờ Hạ Mỹ rời đi, Sandee mới vẻ mặt ngưng trọng nói: “Các ngươi đến hải cảng này vài ngày đi?”

“Phải, ba bốn ngày.” Quân Khuynh Diệu gật đầu.

“Như vậy, các ngươi có nghe nói, vị hôn thê của thành chủ đại nhân bị mù, sau lại mời Tân thánh giáo quang minh mục sư đến trị liệu?” Sandee hạ giọng hỏi.

Quân Khuynh Diệu nhíu mày, hắn đối với chuyện này không có chú ý. Hiện tại nghe Sandee hỏi, hắn hoàn toàn không rõ, hơn nữa cũng không biết Sandee nói như vậy có ý gì.

“Đại ca chỉ quan tâm tin tức về Minh Nguyệt, này đó hắn cũng chưa chú ý. Ta thật ra biết, thành trì này quả thật phồn hoa, thành chủ Hải Lam Chi Tinh, nghe nói có năng lực rất mạnh, còn nghe nói là mỹ nam tử, là tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ nhân.” Tử Dực cau mày nói, sau đó hướng Quân Khuynh Diệu một ánh mắt an tâm một chút, hắn cảm thấy Sandee nói, tất nhiên có nguyên nhân.

“Ai nha, đừng như vậy xem người ta, người ta trong lòng chỉ có Tử Dực.” Sandee ôm chầm cánh tay Tử Dực, phong tình vạn chủng nói với Tử Dực.

“Còn có chuyện vị hôn thê của thành chủ bị mù ta cũng nghe nói, dù sao Tân thánh giáo mục sư đến, rất nhiều người đều nghị luận.” Tử Dực muốn rút tay, tránh né trước ngực Sandee mềm mại, nhưng Sandee không buông. Tử Dực mặt đỏ mau xuất huyết.

“Trống rỗng xuất hiện vị hôn thê, thực có thể là người các ngươi tìm. Hơn nữa các ngươi hành động không nhanh, nàng sẽ trở thành thê tử người khác.” Sandee sắc mặt lạnh, quăng ra một câu nặng như bom.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương