Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
-
Quyển 1 - Chương 53: Thừa nước đục thả câu
Đột nhiên, mấy bóng đen bay ra từ trong đám người, lao về phía Ngô Thiên Phong ở trên đài.
Chuyện bất ngờ xảy ra, từ nãy đến giờ đám người Ngô Khai Viễn chỉ chú ý tới một mình Mặc Sĩ Kính Đức, cho nên không có một ai ra tay ngăn cản.
Hàn quang lóe lên, Ngô Thiên Phong hét thảm một tiếng, bàn tay phải của hắn rời cổ tay rơi xuống. Tay phải hắn vốn đang cầm bản vẽ định cho vào chậu than.
"Thiên phong nộ kiếm Long Ngâm!" Ngô Khai Viễn thét dài thê lương, cấp tốc thay đổi phương hướng mũi tên, một mũi tên vọt về phía đám người áo đen. Trái tim hắn tức thời lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, đau đớn tan nát cõi lòng. Ngô gia mấy đời đơn truyền, thế hệ này chỉ có một mình Ngô Thiên Phong là người thừa kế duy nhất, vậy mà lại bị người ta ngang nhiên chém đứt tay phải ngay trước mắt !
Ngô Khai Viễn vừa đau vừa giận, mũi tên này ngưng tụ sức mạnh lớn nhất cả về tinh thần lẫn thể xác của hắn, kéo theo tiếng rít chói tai gần như có thể xé rách khoảng không, xoay tròn cực nhanh, thậm chí còn ma sát với không khí sinh ra ánh lửa mơ hồ.
Nam tử trung niên sắc mặt trắng bệch lật tay chém ra một chiêu, chuẩn xác chém trúng mũi tên, tuy mũi tên bị chém văng ra ra, nhưng hắn vẫn cảm giác được một luồng sức mạnh như thủy triều xông vào bên trong cơ thể mình, hắn liên tục chém mấy kiếm vào không khí, mới hóa giải hết luồng sức mạnh này, cổ tay còn bị tê dại một lúc lâu.
"Linh hồn cung thủ!" Nam tử mặt tái âm thầm chấn động, hắn đâu có ngờ, thành Thương Phong lại ẩn giấu đi một vị linh hồn cấp cung thủ, suýt chút nữa đã ăn thiệt ngầm. Hắn cất tấm bảo đồ vào trong ngực, sau đó hô to một tiếng, "Đi!"
"Muốn đi, đâu có dễ dàng như vậy? Giết bọn họ cho ta!" Ngô Thiên Phong lửa giận công tâm, lớn tiếng hạ lệnh, tuy chỉ nhìn một chiêu kiếm kia của nam tử trung niên,hắn đã có thể khẳng định thực lực của người kia không thua kém chính mình, nhưng đang lúc thịnh nộ hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, tên tay sai được mời tới từ thành Hồng Lâm thành cùng với cao thủ của hai nhà Bàng Ngô từ bốn phương tám hướng phóng về phía đám người trung niên nam tử kia, hai bên hết sức căng thẳng, bên trong đại sảnh lấp lóe ánh đao bóng kiếm, sát khí nổi lên bốn phía.
Nam tử trung niên nhặt bản vẽ tử dưới đất lên, tiếp theo hét lớn một tiếng: Đi! Sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Trong đại sảnh, tiếng đao kiếm, tiếng Triệu Hoán Sư đọc chú ngữ, tiếng mũi tên rít chói tai vang lên không dứt, ngoài ra còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra. Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương nấp ở trong góc, nhìn trận hỗn chiến này. Mà đám người Mặc Sĩ lão gia tử, tất nhiên là mở ra trạng thái đánh lén, hèn mọn đi bỏ đá xuống giếng! Lén lút đâm mấy phát, sau đó lại lui sang một bên, ra vẻ không phải bọn họ đánh.
Gia Cát Minh Nguyệt khom lưng, lôi kéo Lăng Phi Dương, lần mò đi vào hậu trường, hậu trường sớm đã không còn ai, đều đi tham gia chiến đấu rồi. Buổi đấu giá hoàn thành sau đó mới bắt đầu giao dịch, đồ vật đều ở đây. Vì vậy, mấy thứ đồ tốt bán đấu giá lúc nãy, Gia Cát Minh Nguyệt lén lút nhặt đi một vài món đáng giá. Ví như một cái dây chuyền ngọc trai đen khổng lồ, hay là một chuỗi lắc tay bảo thạch... Có không ít người cũng có ý nghĩ giống như Gia Cát Minh Nguyệt, cũng lén đi vào muốn đục nước béo cò. Gia Cát Minh Nguyệt vừa thấy những người này đi vào, liền kéo theo Lăng Phi Dương lẩn đi. Mấy món nhỏ nhỏ đáng giá đều lấy gần hết rồi, còn mấy thứ lớn lớn thì cầm đi làm gì? Dễ thấy như vậy, mang theo để làm bia ngắm cho người khác à?
Cuối cùng, ba bóng người lao ra khỏi phòng khách, chính là người đàn ông trung niên mặt tái nhợt kia, cùng với hai người Thú Nha Tiểu Đinh, trên y phục đầy vết máu loang lổ, hiển nhiên đã bị không ít vết thương. Vừa lao ra phòng khách, Ngô Khai Viễn cùng mấy tên tay chân đến từ thành Hồng Lâm cũng nối đuôi nhau mà ra, so với đối phương, tình huống của bọn họ cũng chẳng tốt hơn là bao, ngoại trừ Ngô Khai Viễn, mấy người khác cũng đều mang thương tích, có điều sát ý và vẻ thô bạo trên mặt bọn họ càng thêm dữ tợn.
Hai phe trước sau chạy về phương hướng ngoại thành Thương Phong, không ai chú ý tới, góc tường, một hồi chú ngữ trầm thấp chợt vang lên, trong vầng sáng mông lung, một con phong báo có hoa văn đám mây trên thân hiện ra, hình thể của nó rõ ràng to hơn nhiều so với phong báo bình thường. Gia Cát Minh Nguyệt nghiêng người leo lên trên lưng phong báo, đưa tay kéo theo Lăng Phi Dương, nhẹ giọng nói: "Đuổi theo!" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo giương mắt nhìn, chỉ có thể chạy bộ theo sau Mặc Sĩ Kính Đức, cũng đuổi theo.
Khứu giác của vân văn phong báo khứu giác tuy rằng không thể so được với Mông Thân, nhưng thân là phong báo chi vương, khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén, dưới sự chỉ dẫn bằng tinh thần của Gia Cát Minh Nguyệt, ngửi một chút mùi còn lưu lại trong không khí, nhún chân toàn lực đuổi theo ra bên ngoài thành, một mảng tàn ảnh xẹt qua, giống như một đám mây đen thổi sát mặt đất.
Tầm Long sơn mạch, người đàn ông trung niên đang dựa vào một gốc đại thụ che trời, băng bó vết thương thấm máu, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt, bởi vì mất máu cho nên càng tái nhợt hơn. Hắn không ngờ rằng, gia chủ của Ngô gia lại là cao thủ cấp Hinh Hồn, hơn nữa còn mời mấy kẻ liều mạng từ thành Hồng Lâm, vì tránh né Linh hồn chỉ dẫn tiễn chí mạng của Ngô Khai Viễn, ngay cả hắn có thực lực Linh Hồn trung kỳ nhưng cũng bị tổn thất trong tay mấy kẻ hung hãn này, hơn nữa Mặc Sĩ Kính Đức với thực lực Thiên Không hậu kỳ phẫn nộ bạo phát ra một đao toàn lực, ngay cả nội phủ ngũ tạng của hắn cũng bị chấn động, khí tức không thuận, thỉnh thoảng ho sặc sụa vài tiếng.
Thú Nha và Tiểu Đinh cũng đã không thấy tăm hơi, những truy binh phía sau cũng bị bọn họ dẫn đi nơi khác. Cuộc sống liều mạng nhiều năm khiến cho bọn họ có được kinh nghiệm và kỹ xảo chạy trốn hơn người, chỉ bằng mấy người Ngô gia kia, muốn tiếp cận bọn họ quả thực không dễ dàng.
Cách đó không xa, trên ngọn cây cao hơn mười mét, một đám lá cây che chắn, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đang chăm chú ôm chặt cành cây, cẩn thận nhìn xung quanh bên dưới. Cự Phong thì nằm sấp ở thân cây bên dưới, ẩn núp ở nơi đó. Con báo biết leo cây rất bình thường đúng không?
Gia Cát Minh Nguyệt nín thở, cũng không dám loạn động, nàng không chỉ nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, mà còn nhìn thấy Ngô Khai Viễn và mấy bóng người đuổi theo, đều là cao thủ cấp linh hồn, muốn trốn tránh theo dõi cũng không phải một chuyện dễ dàng. Lấy thực lực của hai người, cho dù thực lực của vân văn phong báo rất mạnh, cũng không nhất định có thể đảm bảo an toàn cho Gia Cát Minh Nguyệt, dù sao nàng cũng không có tốc độ và khả năng phòng ngự giống như phong báo, do đó vẫn nên duy trì cảnh giác, chờ đợi cơ hội.
"Ngô Khai Viễn, hoàn thành nhiệm vụ lần này xong, Tiêu Thiên Hà ta nhất định sẽ khiến cho Ngô gia các ngươi, gà chó cũng không còn!" Người đàn ông trung niên xử lý tốt thương thế, khập khễnh đứng lên, hung hăng lẩm bẩm.
"E là, ngươi không cơ hội đó rồi!" Ngô Khai Viễn cầm trường cung trong tay, lặng lẽ hiện thân, trong đôi mắt lạnh băng lóe ra sát ý mãnh liệt. Tôn tử Ngô Thiên Phong bị cụt tay, máu tươi tuôn ra như suối, cảnh tượng khủng bố ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt, Ngô gia ba đời đơn truyền, mà hắn chính là người thừa kế duy nhất, thế mà lại bị hủy đi như vậy! Ngô Khai Viễn hận không thể phân thây kẻ thù ra làm vạn đoạn. Huống chi, cho dù hắn chịu buông tha đối phương, đối phương cũng tuyệt đối không thể giảng hoà, chỉ có giết hắn, Ngô gia mới có khả năng an bình.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta? Chỉ bằng thực lực Linh Hồn tiền kỳ của ngươi?" Tiêu Thiên Hà cười khinh bỉ, thực lực của hắn là Linh Hồn trung kỳ đó. Đến cấp bậc này của bọn họ, khoảng cách giữa tiền kỳ và trung kỳ cũng giống như đại thụ che trời và cỏ nhỏ.
Ngô Khai Viễn không tiếp lời, ngưng thần mắc lên dây cung một mũi tên bắn ra, mũi tên phi hành theo quỹ tích cực kỳ quỷ dị, bay bổng khó xác định nhưng lại nhanh chóng sắc bén, chính là tiễn thuật đặc trưng của Linh Hồn cung thủ — linh hồn chỉ dẫn tiễn. Ngô Khai Viễn biết thực lực hai bên chênh lệch, nhưng vẫn hoàn toàn tự tin, Tiêu Thiên Hà cả người bị thương nhiều chỗ, đã như nỏ mạnh hết đà, mà hắn lại không bị thương chút nào, chỉ cần không cho đối phương cơ hội hồi sức, cán cân thắng lợi kỳ thực hoàn toàn nghiêng về phía hắn.
Tiêu Thiên Hà không nhúc nhích, hơi nhắm hai mắt, không thèm liếc mắt nhìn quỹ tích phi hành quỷ dị kia một chút nào, mũi tên đang bay thẳng đột nhiên thay đổi phương hướng, sẽ đâm vào yết hầu trong nháy mắt, hắn mới đột ngột mở mắt ra, thân thể vặn vẹo một cách không thể tưởng tượng nổi, bóng người tựa như hư ảo xẹt qua thật nhanh, thế mà có thể tránh thoát mũi tên tưởng như không thể né tránh, nhanh chân nhảy vọt lên phía trước. Mà linh hồn chỉ dẫn tiễn kia, thì lại đâm thủng mảnh hư ảnh phía sau.
"Hừ!" Ngô Khai Viễn hừ lạnh một tiếng, Tiêu Thiên Hà trốn được mũi tên này, như vậy mấy mũi tên khác thì sao đây?
Ngay khi Tiêu Thiên Hà sắp vọt tới trước người Ngô Khai Viễn, mấy mũi tên giống như hoàn toàn trong suốt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt!
Vô ảnh tiễn! Đây là vô ảnh tiễn Ngô Khai Viễn không tiếc số tiền lớn mời người chế tạo, lại phối hợp với tiễn pháp tinh diệu của hắn, hơn nữa còn được bóng đêm che chắn, quả nhiên vô thanh vô tức, khiến người ta không thể phòng bị.
Ngô Khai Viễn nhanh chóng lùi về sau, muốn kéo dài khoảng cách, từ trước tới giờ cận chiến không phải thế mạnh của cung thủ.
Tiêu Thiên Hà hiển nhiên đã bị mấy mũi tên bất ngờ này làm rối loạn bước tiến, nhưng lại không làm ra động tác phòng ngự hay né tránh giống như Ngô Khai Viễn dự đoán, chỉ thoáng ngừng một chút, rồi lại không tránh không né mà xông thẳng về phía trước.
"Ầm ầm ầm!" Vài tiếng nổ vang liên tiếp, mấy mũi tên hầu như hoàn toàn trong suốt đồng loạt bắn vào bả vai Tiêu Thiên Hà rồi nổ mạnh, lại là bạo liệt tiễn! Bả vai Tiêu Thiên Hà xuất hiện một cái lỗ lớn máu me be bét, nhưng hắn thậm chí không kịp rên tiếng nào, vẻ tái nhợt trên mặt trở nên càng thêm tàn nhẫn dữ tợn, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.
Tuy thực lực Ngô Khai Viễn rất mạnh, nhưng dù sao cũng là nhất gia chi chủ ( chủ một nhà), cũng không có trải qua quá nhiều cuộc chiến đấu liều mạng chân chính, cho dù hung ác cũng kém rất xa so với những kẻ liều mạng này, thấy thế kinh hoảng, run rẩy từ tận đáy lòng, chân tay rối loạn.
"Lão gia hoả, dám đối nghịch với Huyết Phong chúng ta, muốn chết. Chờ ngươi chết rồi, lão tử sẽ trừng trị thật Ngô gia ngươi thật tốt, xử lý đám tôn tử bảo bối của ngươi, ngươi yên tâm, không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến với ngươi, một người cũng không thiếu!" Tiêu Thiên Hà áp sát Ngô Khai Viễn, chủy thủ mạnh mẽ cắm vào trái tim Ngô Khai Viễn, lại dùng sức ấn sâu vào, tàn nhẫn nói.
Gia chủ của Ngô gia, Ngô Khai Viễn, sau này, sẽ không có một người như vậy nữa.
Tiêu Thiên Hà đá thi thể Ngô Khai Viễn bay ra ngoài, ngồi dưới đất thở dốc. Bỗng nhiên, hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, ‘vèo’ một cái lao đi.
Hắn phát hiện Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương!
Chuyện bất ngờ xảy ra, từ nãy đến giờ đám người Ngô Khai Viễn chỉ chú ý tới một mình Mặc Sĩ Kính Đức, cho nên không có một ai ra tay ngăn cản.
Hàn quang lóe lên, Ngô Thiên Phong hét thảm một tiếng, bàn tay phải của hắn rời cổ tay rơi xuống. Tay phải hắn vốn đang cầm bản vẽ định cho vào chậu than.
"Thiên phong nộ kiếm Long Ngâm!" Ngô Khai Viễn thét dài thê lương, cấp tốc thay đổi phương hướng mũi tên, một mũi tên vọt về phía đám người áo đen. Trái tim hắn tức thời lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, đau đớn tan nát cõi lòng. Ngô gia mấy đời đơn truyền, thế hệ này chỉ có một mình Ngô Thiên Phong là người thừa kế duy nhất, vậy mà lại bị người ta ngang nhiên chém đứt tay phải ngay trước mắt !
Ngô Khai Viễn vừa đau vừa giận, mũi tên này ngưng tụ sức mạnh lớn nhất cả về tinh thần lẫn thể xác của hắn, kéo theo tiếng rít chói tai gần như có thể xé rách khoảng không, xoay tròn cực nhanh, thậm chí còn ma sát với không khí sinh ra ánh lửa mơ hồ.
Nam tử trung niên sắc mặt trắng bệch lật tay chém ra một chiêu, chuẩn xác chém trúng mũi tên, tuy mũi tên bị chém văng ra ra, nhưng hắn vẫn cảm giác được một luồng sức mạnh như thủy triều xông vào bên trong cơ thể mình, hắn liên tục chém mấy kiếm vào không khí, mới hóa giải hết luồng sức mạnh này, cổ tay còn bị tê dại một lúc lâu.
"Linh hồn cung thủ!" Nam tử mặt tái âm thầm chấn động, hắn đâu có ngờ, thành Thương Phong lại ẩn giấu đi một vị linh hồn cấp cung thủ, suýt chút nữa đã ăn thiệt ngầm. Hắn cất tấm bảo đồ vào trong ngực, sau đó hô to một tiếng, "Đi!"
"Muốn đi, đâu có dễ dàng như vậy? Giết bọn họ cho ta!" Ngô Thiên Phong lửa giận công tâm, lớn tiếng hạ lệnh, tuy chỉ nhìn một chiêu kiếm kia của nam tử trung niên,hắn đã có thể khẳng định thực lực của người kia không thua kém chính mình, nhưng đang lúc thịnh nộ hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, tên tay sai được mời tới từ thành Hồng Lâm thành cùng với cao thủ của hai nhà Bàng Ngô từ bốn phương tám hướng phóng về phía đám người trung niên nam tử kia, hai bên hết sức căng thẳng, bên trong đại sảnh lấp lóe ánh đao bóng kiếm, sát khí nổi lên bốn phía.
Nam tử trung niên nhặt bản vẽ tử dưới đất lên, tiếp theo hét lớn một tiếng: Đi! Sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Trong đại sảnh, tiếng đao kiếm, tiếng Triệu Hoán Sư đọc chú ngữ, tiếng mũi tên rít chói tai vang lên không dứt, ngoài ra còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra. Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương nấp ở trong góc, nhìn trận hỗn chiến này. Mà đám người Mặc Sĩ lão gia tử, tất nhiên là mở ra trạng thái đánh lén, hèn mọn đi bỏ đá xuống giếng! Lén lút đâm mấy phát, sau đó lại lui sang một bên, ra vẻ không phải bọn họ đánh.
Gia Cát Minh Nguyệt khom lưng, lôi kéo Lăng Phi Dương, lần mò đi vào hậu trường, hậu trường sớm đã không còn ai, đều đi tham gia chiến đấu rồi. Buổi đấu giá hoàn thành sau đó mới bắt đầu giao dịch, đồ vật đều ở đây. Vì vậy, mấy thứ đồ tốt bán đấu giá lúc nãy, Gia Cát Minh Nguyệt lén lút nhặt đi một vài món đáng giá. Ví như một cái dây chuyền ngọc trai đen khổng lồ, hay là một chuỗi lắc tay bảo thạch... Có không ít người cũng có ý nghĩ giống như Gia Cát Minh Nguyệt, cũng lén đi vào muốn đục nước béo cò. Gia Cát Minh Nguyệt vừa thấy những người này đi vào, liền kéo theo Lăng Phi Dương lẩn đi. Mấy món nhỏ nhỏ đáng giá đều lấy gần hết rồi, còn mấy thứ lớn lớn thì cầm đi làm gì? Dễ thấy như vậy, mang theo để làm bia ngắm cho người khác à?
Cuối cùng, ba bóng người lao ra khỏi phòng khách, chính là người đàn ông trung niên mặt tái nhợt kia, cùng với hai người Thú Nha Tiểu Đinh, trên y phục đầy vết máu loang lổ, hiển nhiên đã bị không ít vết thương. Vừa lao ra phòng khách, Ngô Khai Viễn cùng mấy tên tay chân đến từ thành Hồng Lâm cũng nối đuôi nhau mà ra, so với đối phương, tình huống của bọn họ cũng chẳng tốt hơn là bao, ngoại trừ Ngô Khai Viễn, mấy người khác cũng đều mang thương tích, có điều sát ý và vẻ thô bạo trên mặt bọn họ càng thêm dữ tợn.
Hai phe trước sau chạy về phương hướng ngoại thành Thương Phong, không ai chú ý tới, góc tường, một hồi chú ngữ trầm thấp chợt vang lên, trong vầng sáng mông lung, một con phong báo có hoa văn đám mây trên thân hiện ra, hình thể của nó rõ ràng to hơn nhiều so với phong báo bình thường. Gia Cát Minh Nguyệt nghiêng người leo lên trên lưng phong báo, đưa tay kéo theo Lăng Phi Dương, nhẹ giọng nói: "Đuổi theo!" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo giương mắt nhìn, chỉ có thể chạy bộ theo sau Mặc Sĩ Kính Đức, cũng đuổi theo.
Khứu giác của vân văn phong báo khứu giác tuy rằng không thể so được với Mông Thân, nhưng thân là phong báo chi vương, khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén, dưới sự chỉ dẫn bằng tinh thần của Gia Cát Minh Nguyệt, ngửi một chút mùi còn lưu lại trong không khí, nhún chân toàn lực đuổi theo ra bên ngoài thành, một mảng tàn ảnh xẹt qua, giống như một đám mây đen thổi sát mặt đất.
Tầm Long sơn mạch, người đàn ông trung niên đang dựa vào một gốc đại thụ che trời, băng bó vết thương thấm máu, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt, bởi vì mất máu cho nên càng tái nhợt hơn. Hắn không ngờ rằng, gia chủ của Ngô gia lại là cao thủ cấp Hinh Hồn, hơn nữa còn mời mấy kẻ liều mạng từ thành Hồng Lâm, vì tránh né Linh hồn chỉ dẫn tiễn chí mạng của Ngô Khai Viễn, ngay cả hắn có thực lực Linh Hồn trung kỳ nhưng cũng bị tổn thất trong tay mấy kẻ hung hãn này, hơn nữa Mặc Sĩ Kính Đức với thực lực Thiên Không hậu kỳ phẫn nộ bạo phát ra một đao toàn lực, ngay cả nội phủ ngũ tạng của hắn cũng bị chấn động, khí tức không thuận, thỉnh thoảng ho sặc sụa vài tiếng.
Thú Nha và Tiểu Đinh cũng đã không thấy tăm hơi, những truy binh phía sau cũng bị bọn họ dẫn đi nơi khác. Cuộc sống liều mạng nhiều năm khiến cho bọn họ có được kinh nghiệm và kỹ xảo chạy trốn hơn người, chỉ bằng mấy người Ngô gia kia, muốn tiếp cận bọn họ quả thực không dễ dàng.
Cách đó không xa, trên ngọn cây cao hơn mười mét, một đám lá cây che chắn, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đang chăm chú ôm chặt cành cây, cẩn thận nhìn xung quanh bên dưới. Cự Phong thì nằm sấp ở thân cây bên dưới, ẩn núp ở nơi đó. Con báo biết leo cây rất bình thường đúng không?
Gia Cát Minh Nguyệt nín thở, cũng không dám loạn động, nàng không chỉ nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, mà còn nhìn thấy Ngô Khai Viễn và mấy bóng người đuổi theo, đều là cao thủ cấp linh hồn, muốn trốn tránh theo dõi cũng không phải một chuyện dễ dàng. Lấy thực lực của hai người, cho dù thực lực của vân văn phong báo rất mạnh, cũng không nhất định có thể đảm bảo an toàn cho Gia Cát Minh Nguyệt, dù sao nàng cũng không có tốc độ và khả năng phòng ngự giống như phong báo, do đó vẫn nên duy trì cảnh giác, chờ đợi cơ hội.
"Ngô Khai Viễn, hoàn thành nhiệm vụ lần này xong, Tiêu Thiên Hà ta nhất định sẽ khiến cho Ngô gia các ngươi, gà chó cũng không còn!" Người đàn ông trung niên xử lý tốt thương thế, khập khễnh đứng lên, hung hăng lẩm bẩm.
"E là, ngươi không cơ hội đó rồi!" Ngô Khai Viễn cầm trường cung trong tay, lặng lẽ hiện thân, trong đôi mắt lạnh băng lóe ra sát ý mãnh liệt. Tôn tử Ngô Thiên Phong bị cụt tay, máu tươi tuôn ra như suối, cảnh tượng khủng bố ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt, Ngô gia ba đời đơn truyền, mà hắn chính là người thừa kế duy nhất, thế mà lại bị hủy đi như vậy! Ngô Khai Viễn hận không thể phân thây kẻ thù ra làm vạn đoạn. Huống chi, cho dù hắn chịu buông tha đối phương, đối phương cũng tuyệt đối không thể giảng hoà, chỉ có giết hắn, Ngô gia mới có khả năng an bình.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta? Chỉ bằng thực lực Linh Hồn tiền kỳ của ngươi?" Tiêu Thiên Hà cười khinh bỉ, thực lực của hắn là Linh Hồn trung kỳ đó. Đến cấp bậc này của bọn họ, khoảng cách giữa tiền kỳ và trung kỳ cũng giống như đại thụ che trời và cỏ nhỏ.
Ngô Khai Viễn không tiếp lời, ngưng thần mắc lên dây cung một mũi tên bắn ra, mũi tên phi hành theo quỹ tích cực kỳ quỷ dị, bay bổng khó xác định nhưng lại nhanh chóng sắc bén, chính là tiễn thuật đặc trưng của Linh Hồn cung thủ — linh hồn chỉ dẫn tiễn. Ngô Khai Viễn biết thực lực hai bên chênh lệch, nhưng vẫn hoàn toàn tự tin, Tiêu Thiên Hà cả người bị thương nhiều chỗ, đã như nỏ mạnh hết đà, mà hắn lại không bị thương chút nào, chỉ cần không cho đối phương cơ hội hồi sức, cán cân thắng lợi kỳ thực hoàn toàn nghiêng về phía hắn.
Tiêu Thiên Hà không nhúc nhích, hơi nhắm hai mắt, không thèm liếc mắt nhìn quỹ tích phi hành quỷ dị kia một chút nào, mũi tên đang bay thẳng đột nhiên thay đổi phương hướng, sẽ đâm vào yết hầu trong nháy mắt, hắn mới đột ngột mở mắt ra, thân thể vặn vẹo một cách không thể tưởng tượng nổi, bóng người tựa như hư ảo xẹt qua thật nhanh, thế mà có thể tránh thoát mũi tên tưởng như không thể né tránh, nhanh chân nhảy vọt lên phía trước. Mà linh hồn chỉ dẫn tiễn kia, thì lại đâm thủng mảnh hư ảnh phía sau.
"Hừ!" Ngô Khai Viễn hừ lạnh một tiếng, Tiêu Thiên Hà trốn được mũi tên này, như vậy mấy mũi tên khác thì sao đây?
Ngay khi Tiêu Thiên Hà sắp vọt tới trước người Ngô Khai Viễn, mấy mũi tên giống như hoàn toàn trong suốt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt!
Vô ảnh tiễn! Đây là vô ảnh tiễn Ngô Khai Viễn không tiếc số tiền lớn mời người chế tạo, lại phối hợp với tiễn pháp tinh diệu của hắn, hơn nữa còn được bóng đêm che chắn, quả nhiên vô thanh vô tức, khiến người ta không thể phòng bị.
Ngô Khai Viễn nhanh chóng lùi về sau, muốn kéo dài khoảng cách, từ trước tới giờ cận chiến không phải thế mạnh của cung thủ.
Tiêu Thiên Hà hiển nhiên đã bị mấy mũi tên bất ngờ này làm rối loạn bước tiến, nhưng lại không làm ra động tác phòng ngự hay né tránh giống như Ngô Khai Viễn dự đoán, chỉ thoáng ngừng một chút, rồi lại không tránh không né mà xông thẳng về phía trước.
"Ầm ầm ầm!" Vài tiếng nổ vang liên tiếp, mấy mũi tên hầu như hoàn toàn trong suốt đồng loạt bắn vào bả vai Tiêu Thiên Hà rồi nổ mạnh, lại là bạo liệt tiễn! Bả vai Tiêu Thiên Hà xuất hiện một cái lỗ lớn máu me be bét, nhưng hắn thậm chí không kịp rên tiếng nào, vẻ tái nhợt trên mặt trở nên càng thêm tàn nhẫn dữ tợn, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.
Tuy thực lực Ngô Khai Viễn rất mạnh, nhưng dù sao cũng là nhất gia chi chủ ( chủ một nhà), cũng không có trải qua quá nhiều cuộc chiến đấu liều mạng chân chính, cho dù hung ác cũng kém rất xa so với những kẻ liều mạng này, thấy thế kinh hoảng, run rẩy từ tận đáy lòng, chân tay rối loạn.
"Lão gia hoả, dám đối nghịch với Huyết Phong chúng ta, muốn chết. Chờ ngươi chết rồi, lão tử sẽ trừng trị thật Ngô gia ngươi thật tốt, xử lý đám tôn tử bảo bối của ngươi, ngươi yên tâm, không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến với ngươi, một người cũng không thiếu!" Tiêu Thiên Hà áp sát Ngô Khai Viễn, chủy thủ mạnh mẽ cắm vào trái tim Ngô Khai Viễn, lại dùng sức ấn sâu vào, tàn nhẫn nói.
Gia chủ của Ngô gia, Ngô Khai Viễn, sau này, sẽ không có một người như vậy nữa.
Tiêu Thiên Hà đá thi thể Ngô Khai Viễn bay ra ngoài, ngồi dưới đất thở dốc. Bỗng nhiên, hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, ‘vèo’ một cái lao đi.
Hắn phát hiện Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook