Lâu Lẫm thậm chí còn không được gặp Tề Nguyên ở văn phòng. Là do Lâu Duẫn không muốn chồng vất vả nữa, thậm chí bản thân Lâu Duẫn cũng rất ít đến, lấy lý do là cần nghỉ ngơi dưỡng thai. Ngay cả khi nói chuyện với hắn, cậu cũng trở nên lạnh lùng, hầu như chỉ nói về công việc, còn lại đều giữ im lặng.

Lâu Lẫm như phát điên vì nhớ Tề Nguyên, mỗi ngày ngồi trước bàn làm việc, nhìn chiếc ghế sô pha đối diện, nơi Tề Nguyên thường ngồi nghỉ. Mấy ngày trôi qua mà tâm trí hắn vẫn không thể tập trung vào công việc. Hắn không muốn về nhà, chẳng còn ý nghĩa gì không có Tề Nguyên.

Mỗi đêm hắn đều ngủ trên chiếc sô pha trong văn phòng, như thể đó là chút an ủi tinh thần còn sót lại. Nhưng hắn lại bị dày vò bởi cơn ác mộng về việc Tề Nguyên rời đi, mỗi lần tỉnh dậy đều khóc ướt cả sô pha.

Ban đầu, Lâu Lẫm cố hỏi Lâu Duẫn về Tề Nguyên, nhưng mỗi khi nhắc đến, Lâu Duẫn lập tức im lặng. Cuối cùng, hắn buộc phải nhờ người theo dõi và biết được nơi ở của Tề Nguyên. Nhận được địa chỉ từ thám tử tư, hắn siết chặt điện thoại trong tay đến mức khi thả ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Lâu Lẫm hỏi trợ lý bên cạnh: "Tổng giám đốc Lâu hiện đang ở đâu?"

"Hiện tại tổng giám đốc đang trao đổi với viện trưởng bệnh viện Nhân Dân thành phố C."

"Khoảng bao lâu thì xong?"

"Khoảng hai tiếng rưỡi."

"Được, khi em ấy về công ty, nhớ báo cho tôi. Tôi sẽ đi ra ngoài một chút." Nói xong, Lâu Lẫm cầm chìa khóa xe trên bàn rồi rời khỏi công ty.

Theo địa chỉ, Lâu Lẫm tìm được nơi ở mới của Tề Nguyên. Phải nói rằng khu chung cư này thật đẹp, dù nằm giữa một khu phố sầm uất, nhưng lại được bao quanh bởi hàng cây xanh mát, tách biệt khỏi sự ồn ào của đường phố. Cơ sở vật chất đầy đủ, không ít trẻ con đang thả diều trên bãi cỏ rộng lớn.

Tất cả các tòa chung cư đều được xây dựng bằng vật liệu cao cấp, có vẻ như đã mời các kiến trúc sư danh tiếng thiết kế. Mỗi tòa đều mang vẻ đẹp sang trọng và hiện đại, xứng đáng là nơi ở của giới thượng lưu.

Lâu Lẫm đứng trước cửa căn hộ của Tề Nguyên, bấm chuông rồi căng thẳng chỉnh lại cổ áo. Khi cánh cửa mở ra, hắn cuối cùng cũng gặp lại người đàn ông mà mình nhung nhớ phát điên. Gương mặt người ấy làm hắn ngổn ngang đủ suy nghĩ

Tề Nguyên ban đầu nghĩ rằng đó là Lâu Duẫn trở về. Hình như cậu nói sẽ về nhà sớm hôm nay, nhưng không ngờ lại là Lâu Lẫm. So với trước, Lâu Lẫm trông thật tệ. Đôi mắt tự phụ của hắn giờ đây thâm quầng và đỏ ngầu, như thể đã không ngủ ngon trong nhiều ngày. Tóc tai lộn xộn, không còn vẻ gọn gàng, nghiêm túc như trước.

Dù vậy, vì vốn dĩ đã quyến rũ, hắn vẫn giữ được phong thái tuấn tú, nhưng sự tiều tụy rõ rệt khiến người ta không khỏi thắc mắc hắn đã trải qua điều gì.

Tề Nguyên không quan tâm Lâu Lẫm, vừa thấy hắn liền lạnh lùng đóng cửa. Thấy thế, Lâu Lẫm vội vã dùng tay chặn lại, không ngờ cánh cửa nặng nề kẹp chặt tay. Hắn hét lên một tiếng đau đớn. Tề Nguyên giật mình mở cửa ra, thấy tay Lâu Lẫm đã bầm tím.

Tề Nguyên sửng sốt: "Anh làm gì dùng tay chặn cửa? Anh không cần tay nữa sao?"

"Anh sợ em đóng cửa, em đóng rồi thì anh không thể gặp em."

Tề Nguyên kéo hắn vào nhà, tức giận nói: "Anh gặp tôi làm gì? Chẳng phải anh đã sỉ nhục tôi sao?"

"Đó chỉ là lời nói trong lúc giận, thực sự anh chưa bao giờ nghĩ như vậy."

"Anh nghĩ trong lúc tức giận thì muốn mắng chửi ai thì chửi sao? Tôi biết anh khinh thường xuất thân của tôi, tôi tự biết điều đó, vì vậy tôi mới rời xa anh. Anh còn đến đây làm gì? Lại muốn mắng tôi sao?" Tề Nguyên không thể quên những lời của Lâu Lẫm.

"Không phải, anh biết mình sai rồi. Em có thể trừng phạt anh, nhưng đừng bỏ mặc anh." Lâu Lẫm nắm lấy bàn tay bị thương, ngày thường cao ngạo là vậy, giờ đây hắn trông thật hèn mọn, giống như một con chó nhỏ cầu xin chủ nhân đừng bỏ rơi.

Tề Nguyên không hiểu nổi tại sao Lâu Lẫm lại hành xử như vậy. Trong suy nghĩ của anh, Lâu Lẫm là một người luôn cao cao tại thượng, không có chuyện để mắt đến một nông dân như anh.

Vậy mà bây giờ, hắn lại sợ bị bỏ rơi. Tề Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Việc tôi không quan tâm đến anh quan trọng đến thế sao?"

"Rất quan trọng, em rất quan trọng với anh." Lâu Lẫm gật đầu mạnh mẽ.

Tề Nguyên không tin, lạnh lùng nói: "Bị kẹp là tay anh, chứ không phải đầu anh." Nói xong, anh vào nhà lấy lọ rượu thuốc đưa cho Lâu Lẫm: "Tự mình sát đi, rồi lấy ra lau. Tôi không muốn gặp lại anh nữa."

"Anh không đi, những gì anh nói đều là thật. Anh..." Lâu Lẫm rất muốn bày tỏ tình cảm của mình với Tề Nguyên, nhưng đối phương là chồng của em trai hắn, đã thế anh lại đang lại ghét bỏ hắn, có nói ra cũng chẳng thay đổi được gì.

Tề Nguyên càng thêm giận dữ, trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi không muốn thấy anh nữa, anh không thể để tôi yên sống cuộc đời mình sao? Dù anh có thật lòng hay không, tôi cũng không muốn gặp anh. Hiểu chưa?"

Lâu Lẫm không biết phản bác thế nào, không ngờ Tề Nguyên lại hận mình đến vậy. Bị người mà mình yêu thương khinh miệt, Lâu Lẫm rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Hắn nhận lấy chai rượu thuốc từ tay Tề Nguyên, khẽ nói: "Vậy em giữ gìn sức khỏe, nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ gọi cho anh."

Lúc gần rời đi, Lâu Lẫm nhìn Tề Nguyên thật sâu, ẩn chứa trong mắt là thứ cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Tề Nguyên thấy quái lạ, người này đang biểu lộ điều gì vậy?

Lâu Lẫm rời khỏi phòng, trở về xe như kẻ mất hồn. Trong tay cầm chai rượu thuốc, hắn bật khóc bởi cõi lòng tan nát. Từ trước đến nay, Lâu Lẫm chưa từng khóc lớn như thế. Hắn vốn cứng rắn, cha mẹ mất sớm, nên phải gánh vác cả gia tộc và nuôi nấng đứa em trai nhỏ, điều đó đã rèn luyện hắn thành một người lạnh lùng như máy móc.

Nhưng bây giờ, trái tim sắt thép ấy đã rung động, dành trọn tình cảm cho một người không nên yêu. Một tình yêu xa vời chỉ có thể nhìn từ xa, tuyệt vọng vì không thể có được, chỉ biết khóc thầm gặm nhấm nỗi buồn.

Dù Lâu Lẫm đã từ bỏ ý định kéo Tề Nguyên về bên mình, hắn vẫn không thể hoàn toàn quên đi hình bóng ấy. Dù cố gắng vùi đầu công việc, nhưng trong đầu hắn lúc nào cũng là khuôn mặt tươi cười của Tề Nguyên.

Thời gian không làm nguôi ngoai mọi nỗi đau, trái lại, tình cảm ấy càng ngày càng nặng nề hơn. Trợ lý của hắn nhìn thấy ông chủ tiều tụy, gầy gò, cùng những hợp đồng tràn ngập cái tên Tề Nguyên mà chỉ có thể bất lực thay hợp đồng khác.

Tình trạng này kéo dài suốt ba tháng, càng lúc càng tệ. Lâu Lẫm không thể ngủ, đầu óc như sắp nổ tung, mọi suy nghĩ của anh vẫn xoay quanh Tề Nguyên. Không chịu nổi sự nhớ nhung nữa, hắn quyết định phải đi tìm anh, chỉ cần được ngắm từ xa cũng đủ mãn nguyện rồi.

Lâu Lẫm lái xe đến trước khu chung cư cao cấp nơi Tề Nguyên ở. Hắn không đi xe của mình mà mua một chiếc Maybach màu đen mới tinh để tránh bị em trai Lâu Duẫn phát hiện. Lâu Lẫm hạ thấp người, kín đáo quan sát từ xa. Cuối cùng, anh thấy Tề Nguyên bước ra khỏi cổng khu chung cư. Khoảnh khắc thấy anh, nỗi nhớ nhung của hắn cũng được giải tỏa phần nào, nhưng không hiểu sao hắn lại bật khóc.

Lâu Lẫm thấy mình thật mong manh và đa cảm, cuộc đời này hắn gần như chỉ rơi nước mắt vì Tề Nguyên. Dường như mọi hành động của anh đều tác động mãnh liệt đến cảm xúc của hắn. Lâu Lẫm lấy điện thoại ra, quay lại hình ảnh Tề Nguyên ăn mặc giản dị, đứng trước cổng như đang đợi ai đó.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc Porsche quen thuộc đỗ lại. Lâu Duẫn bước xuống, mỉm cười hạnh phúc khi thấy Tề Nguyên. Anh bước đến, nắm lấy tay cậu, ánh mắt dịu dàng chạm lên cái bụng hơi nhô lên của Lâu Duẫn.

Rõ ràng, bên trong là một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần. Lâu Duẫn trông thật dịu dàng, không còn dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo mà là người vợ hiền thảo đang hạnh phúc bên cạnh đấng lang quân.

Dù chỉ cao hơn Tề Nguyên một chút, nhưng Lâu Duẫn lại dựa sát vào ngực anh, cảnh tượng khiến Lâu Lẫm đau đớn đến tận cùng. Khi Lâu Duẫn đỗ xe xong, cả hai cùng nhau bước vào khu chung cư.

Lâu Lẫm ngồi trong xe dõi theo, ánh mắt không rời khỏi Tề Nguyên cho đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn. Sau một hồi lâu, anh mới thu lại ánh mắt, lấy điện thoại ra xem lại đoạn video vừa quay, cứ xem đi xem lại khuôn mặt của Tề Nguyên.

Lâu Lẫm hầu như không về nhà, chỉ yêu cầu trợ lý mang tài liệu đến xe. Hắn đỗ xe ở cạnh khu chung cư, khát khao được nhìn thấy Tề Nguyên, chỉ cần vài phút ngắn ngủi ấy đã đủ để hắn tiếp tục sống. Nếu không thấy Tề Nguyên, hắn sẽ mở video ra xem. Khi Tề Nguyên xuất hiện, hắn sẽ mặc kệ mọi thứ xung quanh, ngây ngốc nhìn như tên biến thái.

Tề Nguyên lạ lùng, không hiểu sao khu chung cư bỗng dưng mọc lên nhiều cửa hàng trái cây, đặc biệt tất cả đều bán quýt. Đủ loại quýt với kiểu dáng mới lạ, chất lượng tuyệt hảo, màu sắc tươi tắn bắt mắt. Tề Nguyên nhìn mà thèm, thử hỏi giá thì ngạc nhiên vì quá rẻ, đúng là ngon mà giá lại hời. Từ đó, mỗi ngày Tề Nguyên đều vui vẻ mua một túi to về nhà ăn. Lâu Duẫn nhìn thấy quýt chất đầy nhà, chỉ có thể cưng chiều nhắc nhở hắn đừng ăn quá nhiều.

Tới buổi tối, Lâu Duẫn đã sớm tắm rửa xong xuôi, mặc bộ áo ngủ bằng tơ tằm gợi cảm mỏng manh, còn cố tình xịt mùi nước hoa mà Tề Nguyên thích nhất. Vì an than ma fba tháng qua hai vợ chồng đã không làm gì, cậu không biết Tề Nguyên chịu được thế nào mà lại không ngờ đã có con hồ ly bên ngoài cho anh phè phỡn.

Hôm nay khám thai, bác sĩ bảo đã có thể quan hệ, cậu liền vội vàng mua đồ ngủ sexy, việc mang thai khiến ham muốn và nhu cầu của cậu cao hơn nhưng lại bị kiềm chế, cuối cùng hôm nay cũng được giải tỏa đôi chút.

Lâu Duẫn sửa sang lại quần áo, cởi bỏ hai cái nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực nảy nở, trước đây cậu vốn có dáng người săn chắc, phần ngực cũng có độ cung vừa phải, từ khi có thai, da thị bỗng mềm mại hơn, ngực cũng lớn thêm một chút, sờ rất thích nhưng không gợi cảm giác nữ tính quá. Lâu Duẫn sờ cái bụng hơi phồng lên của mình, nhẹ nhàng nói với sinh linh bé nhỏ: "Cục cưng, nhớ phải ngoan đó nha."

Sau đó, cậu kéo áo xuống, lộ ra bả vai mới bước ra khỏi phòng tắm.

Tề Nguyên đang ngồi trên giường ngoan ngoãn đợi cậu, cả hai đã bên nhau nửa năm, anh tự hiểu đêm nay Lâu Duẫn muốn làm tình, dù sao cũng mấy ngày anh chưa tìm Triệu Khiêm Trì, nhìn thấy vợ mình mặc áo ngủ tơ tằm mỏng manh lẳng lơ đi tới, lộ ra phần da thịt trắng nõn mềm mại, dục vọng của anh lập tức được khơi dậy.

Lâu Duẫn bò lên giường, dựa vào người Tề Nguyên, khẩn trương hôn lên môi anh. Qua lớp vải xuyên thấu, Tề Nguyên có thể nhìn thấy bộ ngực đẫy đà của cậu, còn có đầu v* phấn nộn, lớn hơn một vòng giống như quả anh đào mời gọi người ta hái xuống. Tề Nguyên nhìn mà nuốt nước bọt liên tục.

Lâu Duẫn vừa cùng Tề Nguyên hôn sâu, vừa cởi quần ngủ của anh, khéo léo nắm lấy dương v*t tím đen, cương cứng đang chậm rãi ngẩng cao đầu. Cậu liếc mắt thấy quy đầu đang rỉ ra tinh dịch, chỉ thấy thèm khát, rời môi khỏi đôi môi đang bị hôn đến sưng đỏ của Tề Nguyên, cúi đầu ngậm lấy dương v*t thô to, chỉ muốn nuốt trọn tất cả tinh dịch.

Tề Nguyên bị hút đến sướng rơn, cái lưỡi mềm mại đang liếm mút dương v*t mình, đến gân xanh cũng không bỏ qua, thỉnh thoảng cậu còn hút mạnh một cái, mang đến khoái cảm cực điểm đánh thẳng vào đại não làm anh không ngừng thở dốc.

Thông qua lỗ thủng của áo ngủ, Tề Nguyên nắn bóp ngực Lâu Duẫn, mặc dù không lớn, nhưng sờ rất đã, là ở giữa sự mềm mại bầu vú phụ nữ và sự săn chắc của bờ ngực đàn ông. Tề Nguyên niết mạnh hai đầu ti, khiến Lâu Duẫn đang chăm chỉ khẩu giao bật lên tiếng khóc nức nở. Gương mặt tinh xảo của cậu tràn đầy tình dục, mặt phượng ngập nước trông dâm đãng vô cùng.

Lâu Duẫn nhả dương v*t Tề Nguyên ra, hậu huyệt cậu đã chảy ra không ít dâm dịch, ướt đẫm cả chiếc quần tơ tằm. Cậu thành thảo cởi quần, đồng thời trút bỏ quần áo của Tề Nguyên, ôm siết lấy anh, cảm nhận lấy bờ ngực lực lưỡng, rồi nhẹ giọng nói: "Chồng ơi, chơi em đi, em muốn mình."

Cúc huyệt của Lâu Duẫn ướt đẫm, không ngừng chảy ra dâm dịch, bày tỏ khát khao được tiến vào, được xâm chiếm. Tề Nguyên cảm nhận được sự thèm khát của cậu, dương vậy lập tức cắm thẳng vào, xỏ xuyên tấm thân cậu. Cú thúc bất ngờ và dữ dội làm Lâu Dẫn rên lên. Bởi vì đang mang thai nên cậu dâm hơn rất nhiều, nước nôi ồ ạt như muốn nuốt trọn lấy dương vậy anh. Bên trong cậu nóng và ẩm ướt, Tề Nguyên cũng chưa bao giờ hưng phấn như lúc này.

Tề Nguyên ôm lấy cánh tay đang ôm chặt lấy cổ anh, nhìn cậu bị chơi đến rơi nước mặt sinh lý, hỏi: "Tiểu Duẫn, mình chịu được không?"

"Được mà, chồng ơi, chơi em đi, mông em ngứa quá." Lâu Duẫn vừa nói vừa lắc mông.

Tề Nguyên ôm lấy vòng eo thon chắc của cậu, bắt đầu chơi tới tấp, Lâu Dẫu bị xâm nhập hết đợt này đến đợt khác đến mức không thốt nên lời, chỉ biết rên rỉ, hoặc kêu lên "sướng quá".

Lồng ngực cậu phập phồng, hai đầu v* sưng to hơn, phần bụng hơi trướng lên cũng theo đó đung đưa làm cậu thêm gợi cảm. Miệng lưỡi Tề Nguyên khô khốc, anh cúi xuống cắn lên đầu ti anh đào, hết gặm lại cắn. Bị kích thích như vậy, Lâu Duẫn càng sướng đến phát điên, anh mân mê bên phải làm bên trái trống vắng, cậu cầm tay anh đặt lên ngực phải nói: "Chồng ơi, bên này cũng muốn được sờ, a... Chồng ơi, em muốn mình cắn rớt núm vú em..."

Kích thích mãnh liệt này làm Lâu Duẫn nhanh chóng lên đỉnh, cậu thấy có luồng điện đánh thẳng vào đại não mình, dương v*t thì bắn, cúc huyệt cũng ồ ạt nước nôi, Tề Nguyên theo đó cũng sướng phát điên, bắn hết vào bên trong Lâu Duẫn, cả người cậu lập tức run rẩy.

Xong hiệp một vẫn chưa đủ thỏa mãn, cả hai tiếp tục làm thêm nhiều lần nữa mời ôm nhau đi ngủ. đầu v* của Lâu Duẫn bị gặm đến xước da, sưng đỏ, hậu huyệt bị chơi đến không khép lại được, tinh dịch theo đó chảy ra không ngừng. Tề Nguyên nghịch ngợm đầu v* sưng đỏ lẫn cái bụng hơi nhô lên của cậu một lúc mới đi sâu vào giấc ngủ.

_Hết chương 8_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương