Triền Miên
-
Chương 7: Không còn cách khác đành nói rõ ràng
Bùi Mộc Vân đi vào phòng bệnh, Lôi Thanh thong thả vào theo. Lúc này, cô không còn cách nào cùng anh so đo, tính toán.
Trong phòng bệnh. Cậu bé tỉnh dậy, nhưng không tìm được mẹ, cậu cho rằng mẹ đã bỏ rơi mình, liền nước mắt ngắn nước mắt dài, thở không ra hơi trông rất thương tâm.
Bùi Mộc Vân ôm lấy cậu, không nhịn được hỏi: "Quả Đống thế nào rồi? Chỗ nào không khỏe sao? Bảo bối ngoan không khóc, mẹ ở đây. Không khóc không khóc..."
Cậu xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy người tới là Bùi Mộc Vân, mặc dù trong lòng thoáng thả lỏng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại sức, nức nở nói: "Mẹ, con tưởng mẹ đi rồi, không cần Quả Đống nữa. Mẹ, về sau Quả Đống nhất định nghe lời mẹ, mẹ...Mẹ đừng bỏ Quả Đống, Quả Đống về sau sẽ không ăn đồ ngọt nữa, mẹ đừng đi..."
"Con ngoan, mẹ không đi, không bao giờ đi nữa, ngoan, đừng sợ!" Bùi Mộc Vân khẽ rơi lệ, cậu bé lúc nào cũng cảm thấy thiếu sự an toàn, đây chính là do sai sót của cô mà ra. Cô không nhịn được hôn lên trán cậu, tựa như muốn cho cậu biết rằng, cô rất yêu cậu, cho nên cô sẽ không bao giờ bỏ cậu mà đi.
Cậu bé dần bình tĩnh lại, Bùi Mộc Vận ôm cậu nhẹ nhàng đung đưa, vừa lay động vừa hát cho cậu nghe bài .
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ..."
Bùi Mộc Vân hát rất hay, bài hát được cô hát ra hết sức tinh tế cùng ngọt ngào. Lôi Thanh chưa từng nghe cô hát như vậy bao giờ, anh nghĩ nếu anh là Quả Đống, nghe được giọng hát dịu dàng như vậy, anh cũng sẽ yên tâm mà ngủ.
Sau khi Quả Đống ngủ say, Bùi Mộc Vân cẩn thận đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu xong, cô vẫn không quên kiểm tra trán cậu, lành lạnh, chắc canh là thân nhiệt đã không tăng lên. Cô cúi đầu yêu thương hôn lên trán cậu một cái, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Lôi Thanh đứng bên cạnh mình, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao anh còn chưa chịu đi?"
Nhưng Lôi Thanh hỏi lại cô một câu khác, "Em rất ít khi chăm sóc nó sao? Nó như vậy hình như rất sợ hãi?"
Bùi Mộc Vân nhìn khuôn mặt Lôi Thanh một chút, sau đó lại nhanh khép mắt lại. Người đàn ông này thông minh như vậy, cô rất sợ, không biết anh sẽ nhìn ra được điều gì? Bùi Mộc Vân nhìn trái nhìn phải rồi nói với anh, "Anh đi nhanh đi, con tôi tự tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, không cần anh lo lắng."
Bùi Mộc Vân lạnh nhạt nói, Lôi Thanh cũng không để tâm, dù sao anh cũng đã quen rồi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của cô, anh cuối cùng vẫn không kìm được lòmg hỏi: "Mộc Vân, nhìn em rất mệt mỏi, không bằng tối nay anh giúp em trông chừng thằng bé, em đi nghỉ ngơi một chút?"
"Không cần đâu, anh trở về đi." Bùi Mộc Vân vẫn lạnh nhạt nói: "Ngày mai bố của thằng bé sẽ đến, nếu thấy anh ở đây, chẳng phải tôi sẽ phải nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm sao. Nếu anh muốn giúp tôi, phiền anh mau đi đi."
Bùi Mộc Vân nói xong không để ý đến anh nữa. Lôi Thanh cảm thấy không vui, nhưng dù sao cũng còn nhiều thời gian, anh thật mong chờ vào ngày mai.
Ngày hôm sau, Lôi Thanh thức dậy sớm, xuống lầu ăn điểm tâm, mẹ Lôi ngăn anh lại nói: "Con, buổi tối đi ăn cơm với mẹ."
Lôi Thanh quái dị nhìn mẹ mình, nói: "Mẹ, con không rảnh. Không bằng bảo A Minh đi cùng với mẹ."
A Minh đang cúi đầu ăn cơm nghe được Lôi Thanh nói như sét đánh ngang tai bèn lập tức phản đối: "Em cũng không rảnh, buổi tối em phải đi xem con trai."
Lôi Thanh bĩu môi nhìn anh ta, anh ta lại nhìn Lôi Thanh chớp chớp đôi mắt. mẹ Lôi đứng một bên phát ra giọng nói mạnh mẽ: "Hai anh em các con đều như nhau cả, tất cả đều là người vô tình vô nghĩa."
Lôi Minh lè lưỡi nhìn anh mình.
Lôi Minh nhỏ hơn Lôi Thanh ba tuổi, hai anh em rất giống nhau, chẳng qua ngũ quan Lôi Thanh nhìn cứng rắn sáng sủa, còn Lôi Minh thì nhu hòa. Tình cảm của hai người rất tốt, từ nhỏ Lôi Thanh đã rất cưng chiều cậu em trai này. Nghe mẹ nói vậy, Lôi Thanh đành phải cùng mẹ đi ăn tối.
Trời chưa kịp sáng hẳn, Bùi Mộc Vân đã tỉnh dậy. Từ trước đến giờ cô ngủ rất ít, hơn nữa bây giờ đang ở trong bệnh viện, chuyện của Quả Đống làm cô rất lo lắng, giấc ngủ đương nhiên cũng không ngon. Cô xem đồng hồ một chút, chỉ mới hơn năm giờ, lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Nguyễn Bích Dao, nhưng rồi cô phát hiện ra còn quá sớm, lúc này cô ấy chắc còn đang ngủ.
Không biết Bích Dao có giúp cô tìm được người đàn ông nào thích hợp không? Trong lòng cô khẽ thở dài một tiếng, cũng do cô gấp quá, nếu như hôm nay không tìm được người đàn ông nào giả làm chồng cô thì làm sao đây?
Cô rửa mặt sạch sẽ, theo thói quen đưa tay sờ sờ cái trán của Quả Đống, không nóng nữa, cô cũng đỡ lo lắng. Cảm thấy có chút đói bụng, nhưng cô lại không dám ra ngoài mua đồ ăn, cô sợ khi Quả Đống tỉnh dậy tìm không thấy cô thì sẽ khóc.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có một mảng u ám. Dù sao cũng đang nhàm chán, cô dùng điện thoại đăng nhập vào hộp thư, lúc trước cô từng nộp sơ yếu lý lịch vào một công ty thiết kế đá quý. Cô còn tưởng rằng sẽ không thấy tăm hơi đâu, nhưng lại không ngờ nhanh như vậy, phía công ty đã hồi âm lại.
Nội dung bức thư rất đơn giản, chính là để cho cô vài ngày nữa đi công tác một chuyến.
Nhìn nội dung bức thư kia, rồi lại nhìn con trai mình đang im lặng ngủ trên giường, Bùi Mộc Vân cũng dần hiểu, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không tồi tệ như cô đã tưởng tượng.
Tám giờ rưỡi sáng, theo thường lệ bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng, sau đó y tá sẽ đo nhiệt độ. Kiểm tra xong bác sĩ vừa viết lời căn dặn , vừa nói: "Đường Quả Đống giường số 1 có thể xuất viện, lát nữa có thể đi làm thủ tục xuất viện."
Bùi Mộc Vân nghe thấy như vậy thì rất vui vẻ. Cô nhanh chóng đi làm thủ tục, rồi gọi cho cô bạn thân Bích Dao, Bích Dao nói cô ấy đang trên đường đi đến bệnh viện.
Đến khi cô làm thủ tục xong xuôi, Bích Dao cũng đến.
"Thế nào rồi?" Cô nhìn thấy Bích Dao liền hỏi cô ấy về việc tìm người.
Nguyễn Bích Dao lắc đầu thở dài, nói: "Người bạn đó của tớ đã đáp ứng rồi, nhưng buổi sáng vừa đến công ty bọn họ bỗng nhiên có việc gấp cần đến anh ấy, có tới hay không tớ cũng không chắc đâu?"
"Sao lại vào đúng lúc này chứ?"
"Mình cũng cố hết sức rồi." Hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh, "Như vậy có làm chậm trễ chuyện của cậu không?"
"Không có gì đâu, cậu giúp tớ tìm người đã là tốt lắm rồi." Bùi Mộc Vân nói: “Cùng lắm thì nói với Lôi Thanh anh ấy trễ giờ bay hoặc là bố Quả Đống có việc nên sẽ đến trễ một ngày chẳng hạn, tớ có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó, huống chi anh ta cũng bận rộn như vậy, hôm nay nhất định anh ta sẽ không đến."
Nhưng Bùi Mộc Vân hoàn toàn đánh giá thấp khả năng cùng tốc độ làm việc của Lôi Thanh.
Đến khi các cô trở lại phòng bệnh, Lôi Thanh đã ngồi sẵn ở trên giường cùng Quả Đống nói cười vui vẻ. Cũng không biết anh nói chuyện gì mà có thể làm Quả Đống cười khanh khách thế kia.
"Mộc Vân, xem ra cậu đã tính toán sai rồi, anh ta đúng thật là thần tốc." Nguyễn Bích Dao thấp giọng nói.
Mi tâm Bùi Mộc Vân căng lên, lướt qua Lôi Thanh, chìa tay về phía Quả Đống nói: "Quả Đống, qua đây với mẹ nào."
Tiểu Quả Đống ngoan ngoãn nghe lời, nhào vào trong lòng mẹ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Bùi Mộc Vân, vui vẻ nói: "Mẹ, con có thể xuất viện rồi, vậy mẹ có thể dẫn con đi ăn bít tết không? Vừa nãy chú kia bảo, chú biết một nhà hàng làm bít tết ngon lắm, mẹ, chúng ta có thể đi cùng chú được không?"
Bùi Mộc Vân nhìn lướt qua Lôi Thanh một cái, sau đó nhìn Quả Đống cười cười: "Đương nhiên là không được rồi. Chúng ta sẽ đi cùng với dì Bích Dao nha."
"A, đúng vậy" Cậu bé nhìn Nguyễn Bích Dao ở bên cạnh, lè lưỡi nói, "Con quên mất dì."
Nguyễn Bích Dao vươn tay yêu thương nhéo má cậu một cái, "Quả Đống, đến đây, dì mang con đi chơi có được không? Để mẹ con còn dọn dẹp mọi thứ nữa."
Nguyễn Bích Dao cố ý mang Quả Đống đi, nhường lại không gian cho Bùi Mộc Vân cùng Lôi Thanh.
Lôi Thanh nhìn hành lang trống rỗng, hỏi: "Bố của Quả Đống đâu? Không phải em nói anh hôm nay đến sao?"
Bùi Mộc Vân đang thu dọn đồ đạc thì dừng tay lại, xoay người nói: "Ba Quả Đống có việc đột suất, không thể tới được. Anh nghĩ khi thấy được anh ấy, tôi sẽ giới thiệu các người với nhau chắc?"
"Ha." Lôi Thanh cười lạnh một tiếng, nắm lấy tay của Bùi Mộc Vân, đôi mắt lạnh đi mấy phần: "Bùi Mộc Vân, em xem anh là người ngu sao, em cho rằng anh sẽ tin em sao?"
Bùi Mộc Vân không hề sợ anh, bốn mắt nhìn nhau, "Tôi tin tưởng anh sẽ không thất hứa."
Giữa hai người, tia lửa văng khắp nơi, chỉ còn thiếu dao kiếm vung lên.
Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên, làm hòa giải không khí đầy mùi thuốc súng giữa hai người.
"Mẹ, chúng ta có thể đi được chưa?" Tiểu Quả Đống đem túi dưa đi vào, khuôn mặt vui vẻ hỏi. Vừa nãy cậu cùng dì Bích Dao chờ ở ngoài, nhưng chờ thật lâu cũng chưa thấy mẹ đi ra, không phải mẹ đã nói có thể xuất viện sao? Cậu rất muốn xuất viện, ở trong bênh viện mấy ngày thật chán.
Nguyễn Bích Dao thấy bộ dáng không chờ đợi được nữa của cậu, đành phải đem cậu quay lại phòng bệnh. Nhưng bây giờ không khí trong phòng thật lạ, không biết Bùi Mộc Vân có nói chuyện thỏa đáng với anh ta không nữa?
Bùi Mộc Vân thu hồi ánh mắt, nhìn Quả Đống cười cười, "Được rồi, chúng ta đi thôi." Cô một tay xách hành lí, một tay kéo Quả Đống, "Bích Dao chúng ta đi thôi."
Tiểu Quả Đống đi bên cạnh mẹ, quay đầu lại, cứ thế nhìn Lôi Thanh, vẫy vẫy tay nhỏ giọng nói: "Chú, hẹn ngày gặp lại." Cậu cảm thấy chú này cũng rất đáng thương, đầu óc không được bình thường nhưng lại chạy khắp nơi, chú ấy có phải không có mẹ không? Có phải cũng giống cậu như trước kia không?
Tiểu Quả Đống mang theo nghi vấn đi xuống lầu cùng mẹ. Hai người đang đợi xe thì Bùi Mộc Vân cảm thấy tay trái mình trống rỗng, hành lý trên tay không cánh mà bay.
"Không bằng để anh đưa em về." Lôi Thanh nhìn cô nói.
"Không cần." Bùi Mộc Vân muốn lấy lại hành lý, nhưng Lôi Thanh lại không chịu trả cho cô, quay đầu đi về nơi đậu xe của mình.
"Ai..." Bùi Mộc Vân buộc lòng phải kéo tay Quả Đống nhanh chóng bước theo anh, "Aizzz, tại sao anh cứ thích hành xử theo ý thích của mình thế? Tôi đã nói không cần rồi, Bích Dao sắp lái xe tới đây, anh mau trả hành lý lại cho tôi."
Lôi Thanh bước nhanh từng bước lớn, Bùi Mộc Vân lại phải dắt Quả Đống đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp. Cô rất vất vả mới bắt kịp anh, vươn tay định đòi lại hành lý, nhưng do vừa nãy đi nhanh, lại còn dắt theo Quả Đống nên cô đã hết sức lực, không thể lấy lại được, huống hồ đối phương lại là Lôi Thanh.
Đúng lúc hai người đang tranh giành, Bích Dao lái xe tới, cô vội vàng xuống xe giúp đỡ, lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
"Mộc Vân..."
Trong phòng bệnh. Cậu bé tỉnh dậy, nhưng không tìm được mẹ, cậu cho rằng mẹ đã bỏ rơi mình, liền nước mắt ngắn nước mắt dài, thở không ra hơi trông rất thương tâm.
Bùi Mộc Vân ôm lấy cậu, không nhịn được hỏi: "Quả Đống thế nào rồi? Chỗ nào không khỏe sao? Bảo bối ngoan không khóc, mẹ ở đây. Không khóc không khóc..."
Cậu xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy người tới là Bùi Mộc Vân, mặc dù trong lòng thoáng thả lỏng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại sức, nức nở nói: "Mẹ, con tưởng mẹ đi rồi, không cần Quả Đống nữa. Mẹ, về sau Quả Đống nhất định nghe lời mẹ, mẹ...Mẹ đừng bỏ Quả Đống, Quả Đống về sau sẽ không ăn đồ ngọt nữa, mẹ đừng đi..."
"Con ngoan, mẹ không đi, không bao giờ đi nữa, ngoan, đừng sợ!" Bùi Mộc Vân khẽ rơi lệ, cậu bé lúc nào cũng cảm thấy thiếu sự an toàn, đây chính là do sai sót của cô mà ra. Cô không nhịn được hôn lên trán cậu, tựa như muốn cho cậu biết rằng, cô rất yêu cậu, cho nên cô sẽ không bao giờ bỏ cậu mà đi.
Cậu bé dần bình tĩnh lại, Bùi Mộc Vận ôm cậu nhẹ nhàng đung đưa, vừa lay động vừa hát cho cậu nghe bài .
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ..."
Bùi Mộc Vân hát rất hay, bài hát được cô hát ra hết sức tinh tế cùng ngọt ngào. Lôi Thanh chưa từng nghe cô hát như vậy bao giờ, anh nghĩ nếu anh là Quả Đống, nghe được giọng hát dịu dàng như vậy, anh cũng sẽ yên tâm mà ngủ.
Sau khi Quả Đống ngủ say, Bùi Mộc Vân cẩn thận đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu xong, cô vẫn không quên kiểm tra trán cậu, lành lạnh, chắc canh là thân nhiệt đã không tăng lên. Cô cúi đầu yêu thương hôn lên trán cậu một cái, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Lôi Thanh đứng bên cạnh mình, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao anh còn chưa chịu đi?"
Nhưng Lôi Thanh hỏi lại cô một câu khác, "Em rất ít khi chăm sóc nó sao? Nó như vậy hình như rất sợ hãi?"
Bùi Mộc Vân nhìn khuôn mặt Lôi Thanh một chút, sau đó lại nhanh khép mắt lại. Người đàn ông này thông minh như vậy, cô rất sợ, không biết anh sẽ nhìn ra được điều gì? Bùi Mộc Vân nhìn trái nhìn phải rồi nói với anh, "Anh đi nhanh đi, con tôi tự tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, không cần anh lo lắng."
Bùi Mộc Vân lạnh nhạt nói, Lôi Thanh cũng không để tâm, dù sao anh cũng đã quen rồi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của cô, anh cuối cùng vẫn không kìm được lòmg hỏi: "Mộc Vân, nhìn em rất mệt mỏi, không bằng tối nay anh giúp em trông chừng thằng bé, em đi nghỉ ngơi một chút?"
"Không cần đâu, anh trở về đi." Bùi Mộc Vân vẫn lạnh nhạt nói: "Ngày mai bố của thằng bé sẽ đến, nếu thấy anh ở đây, chẳng phải tôi sẽ phải nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm sao. Nếu anh muốn giúp tôi, phiền anh mau đi đi."
Bùi Mộc Vân nói xong không để ý đến anh nữa. Lôi Thanh cảm thấy không vui, nhưng dù sao cũng còn nhiều thời gian, anh thật mong chờ vào ngày mai.
Ngày hôm sau, Lôi Thanh thức dậy sớm, xuống lầu ăn điểm tâm, mẹ Lôi ngăn anh lại nói: "Con, buổi tối đi ăn cơm với mẹ."
Lôi Thanh quái dị nhìn mẹ mình, nói: "Mẹ, con không rảnh. Không bằng bảo A Minh đi cùng với mẹ."
A Minh đang cúi đầu ăn cơm nghe được Lôi Thanh nói như sét đánh ngang tai bèn lập tức phản đối: "Em cũng không rảnh, buổi tối em phải đi xem con trai."
Lôi Thanh bĩu môi nhìn anh ta, anh ta lại nhìn Lôi Thanh chớp chớp đôi mắt. mẹ Lôi đứng một bên phát ra giọng nói mạnh mẽ: "Hai anh em các con đều như nhau cả, tất cả đều là người vô tình vô nghĩa."
Lôi Minh lè lưỡi nhìn anh mình.
Lôi Minh nhỏ hơn Lôi Thanh ba tuổi, hai anh em rất giống nhau, chẳng qua ngũ quan Lôi Thanh nhìn cứng rắn sáng sủa, còn Lôi Minh thì nhu hòa. Tình cảm của hai người rất tốt, từ nhỏ Lôi Thanh đã rất cưng chiều cậu em trai này. Nghe mẹ nói vậy, Lôi Thanh đành phải cùng mẹ đi ăn tối.
Trời chưa kịp sáng hẳn, Bùi Mộc Vân đã tỉnh dậy. Từ trước đến giờ cô ngủ rất ít, hơn nữa bây giờ đang ở trong bệnh viện, chuyện của Quả Đống làm cô rất lo lắng, giấc ngủ đương nhiên cũng không ngon. Cô xem đồng hồ một chút, chỉ mới hơn năm giờ, lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Nguyễn Bích Dao, nhưng rồi cô phát hiện ra còn quá sớm, lúc này cô ấy chắc còn đang ngủ.
Không biết Bích Dao có giúp cô tìm được người đàn ông nào thích hợp không? Trong lòng cô khẽ thở dài một tiếng, cũng do cô gấp quá, nếu như hôm nay không tìm được người đàn ông nào giả làm chồng cô thì làm sao đây?
Cô rửa mặt sạch sẽ, theo thói quen đưa tay sờ sờ cái trán của Quả Đống, không nóng nữa, cô cũng đỡ lo lắng. Cảm thấy có chút đói bụng, nhưng cô lại không dám ra ngoài mua đồ ăn, cô sợ khi Quả Đống tỉnh dậy tìm không thấy cô thì sẽ khóc.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có một mảng u ám. Dù sao cũng đang nhàm chán, cô dùng điện thoại đăng nhập vào hộp thư, lúc trước cô từng nộp sơ yếu lý lịch vào một công ty thiết kế đá quý. Cô còn tưởng rằng sẽ không thấy tăm hơi đâu, nhưng lại không ngờ nhanh như vậy, phía công ty đã hồi âm lại.
Nội dung bức thư rất đơn giản, chính là để cho cô vài ngày nữa đi công tác một chuyến.
Nhìn nội dung bức thư kia, rồi lại nhìn con trai mình đang im lặng ngủ trên giường, Bùi Mộc Vân cũng dần hiểu, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không tồi tệ như cô đã tưởng tượng.
Tám giờ rưỡi sáng, theo thường lệ bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng, sau đó y tá sẽ đo nhiệt độ. Kiểm tra xong bác sĩ vừa viết lời căn dặn , vừa nói: "Đường Quả Đống giường số 1 có thể xuất viện, lát nữa có thể đi làm thủ tục xuất viện."
Bùi Mộc Vân nghe thấy như vậy thì rất vui vẻ. Cô nhanh chóng đi làm thủ tục, rồi gọi cho cô bạn thân Bích Dao, Bích Dao nói cô ấy đang trên đường đi đến bệnh viện.
Đến khi cô làm thủ tục xong xuôi, Bích Dao cũng đến.
"Thế nào rồi?" Cô nhìn thấy Bích Dao liền hỏi cô ấy về việc tìm người.
Nguyễn Bích Dao lắc đầu thở dài, nói: "Người bạn đó của tớ đã đáp ứng rồi, nhưng buổi sáng vừa đến công ty bọn họ bỗng nhiên có việc gấp cần đến anh ấy, có tới hay không tớ cũng không chắc đâu?"
"Sao lại vào đúng lúc này chứ?"
"Mình cũng cố hết sức rồi." Hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh, "Như vậy có làm chậm trễ chuyện của cậu không?"
"Không có gì đâu, cậu giúp tớ tìm người đã là tốt lắm rồi." Bùi Mộc Vân nói: “Cùng lắm thì nói với Lôi Thanh anh ấy trễ giờ bay hoặc là bố Quả Đống có việc nên sẽ đến trễ một ngày chẳng hạn, tớ có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó, huống chi anh ta cũng bận rộn như vậy, hôm nay nhất định anh ta sẽ không đến."
Nhưng Bùi Mộc Vân hoàn toàn đánh giá thấp khả năng cùng tốc độ làm việc của Lôi Thanh.
Đến khi các cô trở lại phòng bệnh, Lôi Thanh đã ngồi sẵn ở trên giường cùng Quả Đống nói cười vui vẻ. Cũng không biết anh nói chuyện gì mà có thể làm Quả Đống cười khanh khách thế kia.
"Mộc Vân, xem ra cậu đã tính toán sai rồi, anh ta đúng thật là thần tốc." Nguyễn Bích Dao thấp giọng nói.
Mi tâm Bùi Mộc Vân căng lên, lướt qua Lôi Thanh, chìa tay về phía Quả Đống nói: "Quả Đống, qua đây với mẹ nào."
Tiểu Quả Đống ngoan ngoãn nghe lời, nhào vào trong lòng mẹ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Bùi Mộc Vân, vui vẻ nói: "Mẹ, con có thể xuất viện rồi, vậy mẹ có thể dẫn con đi ăn bít tết không? Vừa nãy chú kia bảo, chú biết một nhà hàng làm bít tết ngon lắm, mẹ, chúng ta có thể đi cùng chú được không?"
Bùi Mộc Vân nhìn lướt qua Lôi Thanh một cái, sau đó nhìn Quả Đống cười cười: "Đương nhiên là không được rồi. Chúng ta sẽ đi cùng với dì Bích Dao nha."
"A, đúng vậy" Cậu bé nhìn Nguyễn Bích Dao ở bên cạnh, lè lưỡi nói, "Con quên mất dì."
Nguyễn Bích Dao vươn tay yêu thương nhéo má cậu một cái, "Quả Đống, đến đây, dì mang con đi chơi có được không? Để mẹ con còn dọn dẹp mọi thứ nữa."
Nguyễn Bích Dao cố ý mang Quả Đống đi, nhường lại không gian cho Bùi Mộc Vân cùng Lôi Thanh.
Lôi Thanh nhìn hành lang trống rỗng, hỏi: "Bố của Quả Đống đâu? Không phải em nói anh hôm nay đến sao?"
Bùi Mộc Vân đang thu dọn đồ đạc thì dừng tay lại, xoay người nói: "Ba Quả Đống có việc đột suất, không thể tới được. Anh nghĩ khi thấy được anh ấy, tôi sẽ giới thiệu các người với nhau chắc?"
"Ha." Lôi Thanh cười lạnh một tiếng, nắm lấy tay của Bùi Mộc Vân, đôi mắt lạnh đi mấy phần: "Bùi Mộc Vân, em xem anh là người ngu sao, em cho rằng anh sẽ tin em sao?"
Bùi Mộc Vân không hề sợ anh, bốn mắt nhìn nhau, "Tôi tin tưởng anh sẽ không thất hứa."
Giữa hai người, tia lửa văng khắp nơi, chỉ còn thiếu dao kiếm vung lên.
Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên, làm hòa giải không khí đầy mùi thuốc súng giữa hai người.
"Mẹ, chúng ta có thể đi được chưa?" Tiểu Quả Đống đem túi dưa đi vào, khuôn mặt vui vẻ hỏi. Vừa nãy cậu cùng dì Bích Dao chờ ở ngoài, nhưng chờ thật lâu cũng chưa thấy mẹ đi ra, không phải mẹ đã nói có thể xuất viện sao? Cậu rất muốn xuất viện, ở trong bênh viện mấy ngày thật chán.
Nguyễn Bích Dao thấy bộ dáng không chờ đợi được nữa của cậu, đành phải đem cậu quay lại phòng bệnh. Nhưng bây giờ không khí trong phòng thật lạ, không biết Bùi Mộc Vân có nói chuyện thỏa đáng với anh ta không nữa?
Bùi Mộc Vân thu hồi ánh mắt, nhìn Quả Đống cười cười, "Được rồi, chúng ta đi thôi." Cô một tay xách hành lí, một tay kéo Quả Đống, "Bích Dao chúng ta đi thôi."
Tiểu Quả Đống đi bên cạnh mẹ, quay đầu lại, cứ thế nhìn Lôi Thanh, vẫy vẫy tay nhỏ giọng nói: "Chú, hẹn ngày gặp lại." Cậu cảm thấy chú này cũng rất đáng thương, đầu óc không được bình thường nhưng lại chạy khắp nơi, chú ấy có phải không có mẹ không? Có phải cũng giống cậu như trước kia không?
Tiểu Quả Đống mang theo nghi vấn đi xuống lầu cùng mẹ. Hai người đang đợi xe thì Bùi Mộc Vân cảm thấy tay trái mình trống rỗng, hành lý trên tay không cánh mà bay.
"Không bằng để anh đưa em về." Lôi Thanh nhìn cô nói.
"Không cần." Bùi Mộc Vân muốn lấy lại hành lý, nhưng Lôi Thanh lại không chịu trả cho cô, quay đầu đi về nơi đậu xe của mình.
"Ai..." Bùi Mộc Vân buộc lòng phải kéo tay Quả Đống nhanh chóng bước theo anh, "Aizzz, tại sao anh cứ thích hành xử theo ý thích của mình thế? Tôi đã nói không cần rồi, Bích Dao sắp lái xe tới đây, anh mau trả hành lý lại cho tôi."
Lôi Thanh bước nhanh từng bước lớn, Bùi Mộc Vân lại phải dắt Quả Đống đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp. Cô rất vất vả mới bắt kịp anh, vươn tay định đòi lại hành lý, nhưng do vừa nãy đi nhanh, lại còn dắt theo Quả Đống nên cô đã hết sức lực, không thể lấy lại được, huống hồ đối phương lại là Lôi Thanh.
Đúng lúc hai người đang tranh giành, Bích Dao lái xe tới, cô vội vàng xuống xe giúp đỡ, lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
"Mộc Vân..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook