Triền Miên
-
Chương 28: Đi dự tiệc
Bùi Mộc Vân về đến nhà, vừa mở cửa ra, thằng bé đã chạy như bay tới, nhào vào lòng cô.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã về rồi, con rất nhớ mẹ.” Thằng bé kia dúi đầu trên người Bùi Mộc Vân.
Bùi Mộc Vân hé miệng cười, ngồi xổm xuống ôm lấy người thằng bé. “Nhớ mẹ ở chỗ nào?”
Cô hỏi.
Thằng bé nghiêng đầu nghĩ, sau đó lớn tiếng nói: “Chỗ nào cũng nhớ, đầu nhớ, miệng nhớ, tay nhớ, chân nhớ, bụng cũng nhớ… Toàn thân đều nhớ.”
“Nhiều nơi như vậy sao!” Bùi Mộc Vân lấy tay chọc lét nó, thằng bé sợ nhột, cười rất to.
Lúc này, Lôi Thanh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Bùi Mộc Vân, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Quả Đống ngồi trong lòng Bùi Mộc Vân lén lút nói: “Mẹ, chú hình như rất không vui đó?”
“Tại sao?”
“Hả?” Thằng bé lấy một ngón tay sờ sờ cằm, “Trước khi chú đón con tan học, lúc đó tâm trạng chú rất tốt, chú còn mua kẹo que cho con. À…” Vừa nói đến kẹo que, Quả Đống mới giật mình cảm thấy mình thật ngốc, chuyện mua kẹo que không được nói với mẹ, bởi vì mẹ sợ nó bị bệnh ho, nên không cho nó ăn kẹo. Nó lén nhìn trộm Bùi Mộc Vân, thấy cô dường như không để ý đến chuyện mua kẹo que, sau đó lại tiếp tục nói: “Nhưng mà về đến nhà, sau khi gọi điện thoại cho mẹ xong, thì tâm trạng không tốt. Mẹ, chú giận mẹ đúng không?”
Bùi Mộc Vân nhớ tới việc gọi điện thoại trước đó, nhìn về phía Lôi Thanh đang sắp xếp đũa trên bàn cơm, cảm thấy sắc mặt ngừơi đàn ông kia rất tệ, không phải là vì chuyện đó mà tức giận chứ? Đến nỗi như vậy sao?
Lôi Thanh dọn bát đũa xong, đi đến ôm Quả Đống, nhưng không hề nhìn Bùi Mộc Vân một lần.
Bùi Mộc Vân bất mãn liếc một cái, thầm nghĩ, anh không quan tâm thì tôi vẫn rất tốt, ai sợ ai chứ? Nếu như cắt đứt quan hệ lại càng tốt hơn nữa. Cái này không phải gọi là chiến tranh lạnh sao? Chiến tranh lạnh đúng là vũ khí lợi hại làm hao mòn tình cảm.
Nếu người nào đó đã không đếm xỉa tới cô, Bùi Mộc Vân ngược lại còn vui mừng nhàn rỗi. Cô nhìn về phía bàn ăn một chút, sau đó đi vào phòng ngủ.
Lôi Thanh ở bên cạnh giúp Quả Đống ăn cơm, anh tưởng Bùi Mộc Vân vào phòng đi thay quần áo, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cô đi ra. Anh nhìn cơm trên bàn, đoán là đã nguội lạnh hết rồi.
Quả Đống nhai thức ăn trong miệng, hiếu kì hỏi, “Chú, mẹ đã chọc giận chú rồi sao?”
“Mẹ con bị bệnh cũng không chịu nghỉ ngơi, vẫn chạy đi làm, còn lừa chú nói là ở nhà nghỉ ngơi. Con nói chú có nên giận mẹ con không?” Lôi Thanh cố ý nói lớn tiếng, rõ ràng là muốn làm cho Bùi Mộc Vân đứng ở trong phòng ngủ nghe được.
Quả Đống nuốt cơm trong miệng xuống nói: “Chú, nói dối trẻ con mũi sẽ trở nên dài ra. Vậy mũi của mẹ con có dài ra không? Nếu như mũi của mẹ dài ra thì biết làm thế nào?”
“Thế thì con phải ngoan ngoãn ăn cơm, chú đi xem mẹ con thế nào.” Lôi Thanh để Bùi Mộc Vân đói bụng thì không đành lòng, cố chấp đi gõ cửa phòng ngủ.
Nhưng gõ một lúc lâu, Bùi Mộc Vân cũng không ra mở cửa. Lôi Thanh đành phải vặn tay nắm cửa, kết quả cửa không hề khóa, vặn một lần đã mở.
Vào phòng ngủ, Lôi Thanh thấy Bùi Mộc Vân ngồi ở máy tính không biết đang kiểm tra cái gì. Anh đóng cửa, đi đến.
Bùi Mộc Vân không vì Lôi Thanh đi vào mà ngừng tay, mắt vẫn không nháy nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Mộc Vân, đi ăn cơm đi.” Lôi Thanh nhẹ nhàng gọi. “Em vừa mới khỏi bệnh, không nên làm việc quá nhiều.”
Bùi Mộc Vân gõ bàn phím, vừa gõ vừa nói: “Không phải anh đang giận tôi sao? Sao còn tốt bụng gọi tôi đi ăn cơm?” Cô dừng tay gõ bàn phím lại, bỗng nhiên chuyển cách nói: “Là anh gọi điện cho Vân tổng sao? Ai muốn xin nghỉ một ngày hả?”
Lôi Thanh im lặng.
“Anh chẳng phải cũng sợ cơ thể em không chịu nổi sao? Anh thật sự rất yêu thương em. Chẳng phải em cũng nói dối anh sao? Vì vậy chúng ta hoà nhau có được không?” Rõ ràng là anh tức giận mà, kết quả lại thành ra ngược lại, anh phải đi dỗ dành người khác, sao không ai đến giảng hòa với snn chứ?
Lôi Thanh trong lòng có hơi phiền muộn. Có lẽ Bùi Mộc Vân cũng không thể ngờ rằng, tính tình người đàn ông này lại có thể tốt như vậy như vậy, muốn làm anh tức giận thật sự rất khó khăn.
Từ nhà Bùi Mộc Vân đi về, Lôi Thanh mở cửa vào nhà mình. Bên trong vắng vẻ, Lôi Thanh cảm thấy vô cùng chán nản. Có lẽ nên lừa Bùi Mộc Vân kết hôn sớm một chút, sau khi cưới thì sẽ từ từ xây dựng tình cảm cũng được mà?
Anh đang suy nghĩ, thì cái điện thoại bị ném trên bàn trà kêu lên. Chính là tên bạn Phương Tế Ngộ gọi tới, hẹn anh đi ra ngoài uống rượu.
Tới quán bar, một nhóm người đã sớm tới trước, vẻ mặt mọi người kỳ lạ nhìn anh.
“Sao thế?” Lôi Thanh cúi đầu tự nhìn lại mình, quần áo giày dép không có chỗ nào sai cả? “Mọi người có ý gì hả?”
“Ha ha, lão Lôi, anh thật sự đã đến, lúc nào anh và chị dâu mới tốt hơn đây?” Phương Tế Ngộ cười gian nói: “Tốt hơn cũng không báo tin cho các huynh đệ một tiếng, Bạch Mù của chúng ta có một vài tài nghệ tán gái.”
“Đúng vậy.” Vinh Gia Thực ghé vào quầy bar, buồn chán xoay xoay ly rượu, “Haizz, thật xui xẻo, tôi như vậy mà ngay cả Đường Chi Kiều cũng không nắm bắt được.”
“Tôi cho rằng đừng nói chuyện yêu đương nữa là tốt nhất. “ Úc Thần Dật lấy viên kẹo bỏ vào miệng, “Khỏi phải buồn phiền.”
“Vậy cậu có cần cách giải quyết không?” Phương Tế Ngộ cười hề hề hỏi.
Úc Thần Dật nháy nháy mắt, “Tôi có trợ thủ đắc lực, sợ cái gì chứ? Không phải cậu cũng không có bạn gái sao, cậu lại giải quyết như thế nào?”
“Không nói cho cậu biết.” Phương Tế Ngộ cười gian.
“Cắt, không thú vị.” Úc Thần Dật lại nghĩ, “Sẽ không phải là một con búp bê bơm hơi chứ, ha ha, thật biến thái quá.”
“Thối tha, thiếu gia đây mà biến thái sao?”
“Có đấy.”
“Chỉ có điều…” Phương Tế Ngộ đảo mắt qua Lôi Thanh và Vinh Gia Thực, “Hai người các cậu bây giờ đã có mỹ nhân trong lòng rồi, không muốn nói cho tôi ăn đậu hũ sao?”
Vinh Gia Thực lấy ngón tay xoa xoa đầu, im lặng không nói. Hắn và Đường Chi Kiều trong lúc đó đúng thật là có quan hệ, nhưng thế thì đã sao, người chính là không hiểu cô.
Lôi Thanh có chút muốn than thở, hắn và Bùi Mộc Vân quả thực không có tiến triển gì, phải làm sao mới có thể khiến cho quan hệ hai người tiến triển hơn đây? Đó là một vấn đề quan trọng.
“Này, hai người các cậu “gần quan được ban lộc” cũng không biết tận dụng, thật sự là quá ngốc.” Phương Tế Ngộ uống chai bia, hơi giễu cợt nói.
Hai mắt Lôi Thanh sáng lên, dường như nghĩ ra được gì đó.
Ngày thứ hai, vẫn là Lôi Thanh đón Quả Đống.
Lôi Thanh vừa lái xe vừa hỏi: “Quả Đống, cuối tuần chú muốn làm một cái party, con có muốn tham gia không?”
“Party? Party là cái gì?” Thằng bé đang ăn một cái ống kẹo ngọt, ăn xong miệng dính đầy bơ. Lôi Thanh đành phải lấy khăn tay ra lau miệng cho nó.
Sau khi lau xong, hắn mới giải thích , “Party chính là một cuộc gặp gỡ rất thú vị, có rất nhiều người tham gia, rất vui.”
“Vậy sẽ có rất nhiều bạn nhỏ sao?”
“Đúng vậy, chú cũng bảo các bạn nhỏ cũng đến tham gia. Đến lúc đó con bảo mẹ cũng tới tham gia có được không?”
“Dạ, được, con, mẹ và chú cùng nhau tham gia.” Tiểu Quả Đống rất vui vẻ mà thay Bùi Mộc Vân quyết định.
Buổi tối cuối tuần, Bùi Mộc Vân đang ngồi trên ghế sô-pha lật tạp chí, có người đến ấn chuông, cô đứng dậy định đi mở cửa, không ngờ Quả Đống còn nhanh hơn cô.
“Chú.” Quả Đống gọi một tiếng, cô không cần ngẩng đầu cũng biết được là ai.
“Mẹ, chú tới đón chúng ta đi tham gia party.” Tiểu Quả Đống nhảy nhảy trở lại ngồi bên cạnh mẹ nó.
Bùi Mộc Vân khép sách lại, nhìn Lôi Thanh, làm cái quái gì vậy hả? Chỉ thấy Lôi Thanh cả người mặc một bộ lễ phục màu đen phẳng phiu, bên trong là áo sơ mi màu trắng, cổ áo buộc lại bằng một cái nơ màu đen. Mặc dù Bùi Mộc Vân không muốn thấy Lôi Thanh lắm, nhưng cũng phải thừa nhận, Lôi Thanh quả thực rất đẹp trai.
Bùi Mộc Vân nhìn chằm chằm Lôi Thanh, Lôi Thanh cười cười, có phần hơi đắc ý nói: “Này, Mộc Vân, anh như thế này rất đẹp trai có đúng không, làm gì mà nhìn đến ngây người thế?”
“Khụ!” Bùi Mộc Vân định thần lại, “Mèo khen mèo dài đuôi.”
Lôi Thanh không nói gì mà nhún nhún vai, cầm trong tay một cái hộp đi đến, “Đây là lễ phục của em và tiểu Quả Đống, đi thay nhanh lên đi.”
“Tôi và Quả Đống?” Bùi Mộc Vân chỉ chỉ vào mình và thằng bé, “Tôi đồng ý tham gia buổi tiệc gì gì đó của anh lúc nào chứ?”
Lôi Thanh chỉ vào Quả Đống, “Thằng bé đồng ý.”
Bùi Mộc Vân nhìn Quả Đống, mà Quả Đống thì lại đung đưa tay Bùi Mộc Vân, “Mẹ , đi thôi, Quả Đống muốn tham gia party mà…”
Bùi Mộc Vân tự nhiên xoay đi nhưng vì tiểu Quả Đống, đành phải mang cái hộp vào phòng. Đầu tiên là thay cho tiểu Quả Đống, sau đó là bản thân mình.
Lễ phục mà Lôi Thanh mua cho Qủa Đống, thực ra là chính hình ảnh của anh thu nhỏ lại. Mà lễ phục của cô cũng cùng màu đen với anh, rất hài hòa, nhìn rất có khí chất. Cô tùy ý mà đeo cho mình một đồ trang sức trang nhã, sau đó cầm toàn bộ mái tóc dài bới lên, cố định lại bằng một kẹp tóc hình bướm.
Mở cửa ra, Lôi Thanh ngẩn ra nhìn cô một lúc lâu, sau đó đi đến cúi người xuống thì thầm nói: “Mộc Vân, em thật đẹp.”
Trái tim Bùi Mộc Vân bỗng nhiên đập nhanh, đối với hành động của Lôi Thanh cũng thất thần một hồi lâu.
Hôm nay Lôi Thanh không lái xe tới đây, người ngồi bên ghế lái là Liễu Thường Thanh.
Khi đó Liễu Thường Thanh đang dựa vào cửa xe, ánh mắt chợt nhìn về phía cửa ra vào. Hắn không nhịn được mà cảm thán về ba người này.
Trong lòng anh nghĩ, ba người này cần phải là người một nhà sao, chỉ cần dựa vào dung mạo tiểu Quả Đống kia và Lôi tổng rất giống nhau như vậy, đi trên đường bọn họ nói không phải hai cha con, chỉ sợ cũng chẳng ai tin?
Ba người ngồi trên xe, Liễu Thường Thanh lái xe vào màn đêm dày đặc.
Bùi Mộc Vân tưởng rằng Lôi Thanh chỉ dẫn bọn họ đi tham gia một buổi tiệc tùy ý, sau đó đi mới biết được, rõ ràng long trọng như thế, nếu biết rằng như vậy, có đánh chết cô cũng sẽ không đi.
Buổi tiệc tổ chức tại một quán rượu lớn Hương Cách Lý Lạp. Khi bọn họ đến, phần lớn các khách khứa đều cũng đã tới, cửa mở trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt khách mời đều nhìn về bọn họ, lúc đó Bùi Mộc Vân chỉ có một ý nghĩ trong đầu, tốt thôi!
Lôi Thanh tay trái kéo Bùi Mộc Vân, tay phải dắt tiểu Quả Đống, đi từng bước đến trung tâm đại sảnh. Bùi Mộc Vân nghiến răng hỏi: “Buổi tiệc gì gì đó của anh đây sao, sao lại nhiều người như vậy?”
Lôi Thanh cười nói: “Tiệc thì đương nhiên phải nhiều người. Chỉ có điều buổi tiệc này là vì chúc mừng công ty bọn anh mở dự án ‘Mỹ Lệ gia viên’.”
“Công ty các anh?” Bùi Mộc Vân kinh ngạc, “Nói như vậy, nhân viên trong công ty anh đều tới sao?”
“Ừ, nên như vậy mà.”
Lúc này, có nhân viên tạp vụ bưng khay đi đến trước mặt bọn họ, Lôi Thanh lấy một ly nước ép trái cây cho Quả Đống, lại lấy hai ly rượu sâm panh, đưa một ly cho Bùi Mộc Vân.
Thật ra những buổi tiệc như vậy trước đây chỉ có nhân viên quản lý tầng mới có thể tham gia, nhưng lần này Lôi Thanh cố ý mở rộng quyền hạn, khiến toàn bộ nhân viên trong công ty đều tới tham dự.
Mà lúc này trong lòng Bùi Mộc Vân có vô số ý nghĩ xuất hiện, cô và Quả Đống đứng cạnh Lôi Thanh như vậy có thích hợp chưa? Nhân viên công ty hắn thấy được sẽ nghĩ như thế nào?
Dường như để phù hợp với lời của cô, có mấy người đàn ông rất lịch lãm đi về phía bọn họ. Trong đó một người đàn ông trung niên khá béo cười nói: “Lôi tổng đến đây hơi muộn, chỉ có điều nhân vật xuất hiện ngày hôm nay rất đặc biệt, có thể giới thiệu một chút không?”
Lôi Thanh khách sáo cười cười: “Vợ chưa cưới của tôi Bùi Mộc Vân, còn đây là tiểu Quả Đống.”
Bùi Mộc Vân nghe hắn giới thiệu, ngẩn người, hả, cô là vợ chưa cưới của hắn lúc nào thế? Sao cô không biết?
“Vợ chưa cưới?” Mấy người đàn ông đó đưa mắt nhìn nhau.
Trong đó người đàn ông nhìn qua còn khá trẻ nói: “Xem ra là như vậy rồi, Lôi tổng muốn kết hôn, thật chúc mừng! Nhưng vậy thì các cô gái độc thân trong thành phố sẽ khóc đấy, ha ha.”
Người đàn ông gầy hơn còn nói: “Lôi tổng đây bảo vệ phu nhân cũng thật tốt!” Hắn nhìn tiểu Quả Đống, “Thằng bé này và Lôi tổng rất giống nhau, không phải là con trai tất cả đều như vậy sao?”
Lôi Thanh chỉ cười không nói, nâng ly rượu, “Uống rượu uống rượu, mọi người không say không về!”
Chờ mấy người kia vừa đi, Bùi Mộc Vân vội vàng kéo hắn, “Lôi Thanh, anh có ý gì hả? Anh không phải là muốn cho cả thế giới đều biết được rằng, tôi và Quả Đống có quan hệ rất sâu sắc với anh đấy chứ?”
Lôi Thanh uống sâm panh, rất nhanh nói: “Ừ, rất muốn.”
Bùi Mộc Vân đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do người này sắp xếp, nói khó nghe chính là có tính toán trước, mà cô thì lại có thể dễ dàng mà tiến vào bẫy của hắn.
Lúc này Quả Đống khẽ giật lễ phục của Bùi Mộc Vân, hỏi: “Mẹ, vợ chưa cưới là gì?”
Bùi Mộc Vân ngồi xổm xuống, nhìn xung quanh mà nói, “Quả Đống, chúng ta đi về có được không? Con xem ở đây cũng không được chơi đùa chút nào cả.”
Nhưng tiểu Quả Đống lại chỉ chỉ chỗ bánh ngọt đặt cách đó không xa nói: “Mẹ, con có thể ăn chỗ đó không? Nhìn rất ngon.”
Bùi Mộc Vân đau thương phát hiện, cô và tiểu Quả Đống nói và trả lời là không cùng một vấn đề.
Lôi Thanh và một đám người bên cạnh chào hỏi nhau vài câu, lúc này xoay người, kéo tay tiểu Quả Đống nói: “Đi, chú dẫn con đi.”
“Này...” Bùi Mộc Vân muốn ngăn cản, nhưng Qủa Đống đã bị Lôi Thanh dẫn đi.
Thật là một buổi tiệc vô cùng nhàm chán. Ở đây ngay cả một người cô quen cũng không có, hơn nữa ánh mắt của những người đó nhìn cô đều rất kì lạ, không cần nghĩ cũng đoán được, những người đó nhất định hết sức tò mò về cô, sau lưng còn không biết nghĩ cô ra sao nữa?
Bên kia tiểu Quả Đống hình như ăn rất ngon, cô lại không vui mà mang nó đi, nhất định thằng bé sẽ khó có thể vui vẻ.
Cô đang ngẩn ngơ muốn tìm một nơi yên tĩnh, phía sau đã có người gọi cô lại...
► Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay nóng quá, thực sự nóng quá, mọi người cũng nóng sao?
► Lời của các chủ (Mạc Y Phi): Lạnh gần chết đó má ơi, lạnh đến nỗi đầu óc tê cứng rồi -.-
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã về rồi, con rất nhớ mẹ.” Thằng bé kia dúi đầu trên người Bùi Mộc Vân.
Bùi Mộc Vân hé miệng cười, ngồi xổm xuống ôm lấy người thằng bé. “Nhớ mẹ ở chỗ nào?”
Cô hỏi.
Thằng bé nghiêng đầu nghĩ, sau đó lớn tiếng nói: “Chỗ nào cũng nhớ, đầu nhớ, miệng nhớ, tay nhớ, chân nhớ, bụng cũng nhớ… Toàn thân đều nhớ.”
“Nhiều nơi như vậy sao!” Bùi Mộc Vân lấy tay chọc lét nó, thằng bé sợ nhột, cười rất to.
Lúc này, Lôi Thanh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Bùi Mộc Vân, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Quả Đống ngồi trong lòng Bùi Mộc Vân lén lút nói: “Mẹ, chú hình như rất không vui đó?”
“Tại sao?”
“Hả?” Thằng bé lấy một ngón tay sờ sờ cằm, “Trước khi chú đón con tan học, lúc đó tâm trạng chú rất tốt, chú còn mua kẹo que cho con. À…” Vừa nói đến kẹo que, Quả Đống mới giật mình cảm thấy mình thật ngốc, chuyện mua kẹo que không được nói với mẹ, bởi vì mẹ sợ nó bị bệnh ho, nên không cho nó ăn kẹo. Nó lén nhìn trộm Bùi Mộc Vân, thấy cô dường như không để ý đến chuyện mua kẹo que, sau đó lại tiếp tục nói: “Nhưng mà về đến nhà, sau khi gọi điện thoại cho mẹ xong, thì tâm trạng không tốt. Mẹ, chú giận mẹ đúng không?”
Bùi Mộc Vân nhớ tới việc gọi điện thoại trước đó, nhìn về phía Lôi Thanh đang sắp xếp đũa trên bàn cơm, cảm thấy sắc mặt ngừơi đàn ông kia rất tệ, không phải là vì chuyện đó mà tức giận chứ? Đến nỗi như vậy sao?
Lôi Thanh dọn bát đũa xong, đi đến ôm Quả Đống, nhưng không hề nhìn Bùi Mộc Vân một lần.
Bùi Mộc Vân bất mãn liếc một cái, thầm nghĩ, anh không quan tâm thì tôi vẫn rất tốt, ai sợ ai chứ? Nếu như cắt đứt quan hệ lại càng tốt hơn nữa. Cái này không phải gọi là chiến tranh lạnh sao? Chiến tranh lạnh đúng là vũ khí lợi hại làm hao mòn tình cảm.
Nếu người nào đó đã không đếm xỉa tới cô, Bùi Mộc Vân ngược lại còn vui mừng nhàn rỗi. Cô nhìn về phía bàn ăn một chút, sau đó đi vào phòng ngủ.
Lôi Thanh ở bên cạnh giúp Quả Đống ăn cơm, anh tưởng Bùi Mộc Vân vào phòng đi thay quần áo, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cô đi ra. Anh nhìn cơm trên bàn, đoán là đã nguội lạnh hết rồi.
Quả Đống nhai thức ăn trong miệng, hiếu kì hỏi, “Chú, mẹ đã chọc giận chú rồi sao?”
“Mẹ con bị bệnh cũng không chịu nghỉ ngơi, vẫn chạy đi làm, còn lừa chú nói là ở nhà nghỉ ngơi. Con nói chú có nên giận mẹ con không?” Lôi Thanh cố ý nói lớn tiếng, rõ ràng là muốn làm cho Bùi Mộc Vân đứng ở trong phòng ngủ nghe được.
Quả Đống nuốt cơm trong miệng xuống nói: “Chú, nói dối trẻ con mũi sẽ trở nên dài ra. Vậy mũi của mẹ con có dài ra không? Nếu như mũi của mẹ dài ra thì biết làm thế nào?”
“Thế thì con phải ngoan ngoãn ăn cơm, chú đi xem mẹ con thế nào.” Lôi Thanh để Bùi Mộc Vân đói bụng thì không đành lòng, cố chấp đi gõ cửa phòng ngủ.
Nhưng gõ một lúc lâu, Bùi Mộc Vân cũng không ra mở cửa. Lôi Thanh đành phải vặn tay nắm cửa, kết quả cửa không hề khóa, vặn một lần đã mở.
Vào phòng ngủ, Lôi Thanh thấy Bùi Mộc Vân ngồi ở máy tính không biết đang kiểm tra cái gì. Anh đóng cửa, đi đến.
Bùi Mộc Vân không vì Lôi Thanh đi vào mà ngừng tay, mắt vẫn không nháy nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Mộc Vân, đi ăn cơm đi.” Lôi Thanh nhẹ nhàng gọi. “Em vừa mới khỏi bệnh, không nên làm việc quá nhiều.”
Bùi Mộc Vân gõ bàn phím, vừa gõ vừa nói: “Không phải anh đang giận tôi sao? Sao còn tốt bụng gọi tôi đi ăn cơm?” Cô dừng tay gõ bàn phím lại, bỗng nhiên chuyển cách nói: “Là anh gọi điện cho Vân tổng sao? Ai muốn xin nghỉ một ngày hả?”
Lôi Thanh im lặng.
“Anh chẳng phải cũng sợ cơ thể em không chịu nổi sao? Anh thật sự rất yêu thương em. Chẳng phải em cũng nói dối anh sao? Vì vậy chúng ta hoà nhau có được không?” Rõ ràng là anh tức giận mà, kết quả lại thành ra ngược lại, anh phải đi dỗ dành người khác, sao không ai đến giảng hòa với snn chứ?
Lôi Thanh trong lòng có hơi phiền muộn. Có lẽ Bùi Mộc Vân cũng không thể ngờ rằng, tính tình người đàn ông này lại có thể tốt như vậy như vậy, muốn làm anh tức giận thật sự rất khó khăn.
Từ nhà Bùi Mộc Vân đi về, Lôi Thanh mở cửa vào nhà mình. Bên trong vắng vẻ, Lôi Thanh cảm thấy vô cùng chán nản. Có lẽ nên lừa Bùi Mộc Vân kết hôn sớm một chút, sau khi cưới thì sẽ từ từ xây dựng tình cảm cũng được mà?
Anh đang suy nghĩ, thì cái điện thoại bị ném trên bàn trà kêu lên. Chính là tên bạn Phương Tế Ngộ gọi tới, hẹn anh đi ra ngoài uống rượu.
Tới quán bar, một nhóm người đã sớm tới trước, vẻ mặt mọi người kỳ lạ nhìn anh.
“Sao thế?” Lôi Thanh cúi đầu tự nhìn lại mình, quần áo giày dép không có chỗ nào sai cả? “Mọi người có ý gì hả?”
“Ha ha, lão Lôi, anh thật sự đã đến, lúc nào anh và chị dâu mới tốt hơn đây?” Phương Tế Ngộ cười gian nói: “Tốt hơn cũng không báo tin cho các huynh đệ một tiếng, Bạch Mù của chúng ta có một vài tài nghệ tán gái.”
“Đúng vậy.” Vinh Gia Thực ghé vào quầy bar, buồn chán xoay xoay ly rượu, “Haizz, thật xui xẻo, tôi như vậy mà ngay cả Đường Chi Kiều cũng không nắm bắt được.”
“Tôi cho rằng đừng nói chuyện yêu đương nữa là tốt nhất. “ Úc Thần Dật lấy viên kẹo bỏ vào miệng, “Khỏi phải buồn phiền.”
“Vậy cậu có cần cách giải quyết không?” Phương Tế Ngộ cười hề hề hỏi.
Úc Thần Dật nháy nháy mắt, “Tôi có trợ thủ đắc lực, sợ cái gì chứ? Không phải cậu cũng không có bạn gái sao, cậu lại giải quyết như thế nào?”
“Không nói cho cậu biết.” Phương Tế Ngộ cười gian.
“Cắt, không thú vị.” Úc Thần Dật lại nghĩ, “Sẽ không phải là một con búp bê bơm hơi chứ, ha ha, thật biến thái quá.”
“Thối tha, thiếu gia đây mà biến thái sao?”
“Có đấy.”
“Chỉ có điều…” Phương Tế Ngộ đảo mắt qua Lôi Thanh và Vinh Gia Thực, “Hai người các cậu bây giờ đã có mỹ nhân trong lòng rồi, không muốn nói cho tôi ăn đậu hũ sao?”
Vinh Gia Thực lấy ngón tay xoa xoa đầu, im lặng không nói. Hắn và Đường Chi Kiều trong lúc đó đúng thật là có quan hệ, nhưng thế thì đã sao, người chính là không hiểu cô.
Lôi Thanh có chút muốn than thở, hắn và Bùi Mộc Vân quả thực không có tiến triển gì, phải làm sao mới có thể khiến cho quan hệ hai người tiến triển hơn đây? Đó là một vấn đề quan trọng.
“Này, hai người các cậu “gần quan được ban lộc” cũng không biết tận dụng, thật sự là quá ngốc.” Phương Tế Ngộ uống chai bia, hơi giễu cợt nói.
Hai mắt Lôi Thanh sáng lên, dường như nghĩ ra được gì đó.
Ngày thứ hai, vẫn là Lôi Thanh đón Quả Đống.
Lôi Thanh vừa lái xe vừa hỏi: “Quả Đống, cuối tuần chú muốn làm một cái party, con có muốn tham gia không?”
“Party? Party là cái gì?” Thằng bé đang ăn một cái ống kẹo ngọt, ăn xong miệng dính đầy bơ. Lôi Thanh đành phải lấy khăn tay ra lau miệng cho nó.
Sau khi lau xong, hắn mới giải thích , “Party chính là một cuộc gặp gỡ rất thú vị, có rất nhiều người tham gia, rất vui.”
“Vậy sẽ có rất nhiều bạn nhỏ sao?”
“Đúng vậy, chú cũng bảo các bạn nhỏ cũng đến tham gia. Đến lúc đó con bảo mẹ cũng tới tham gia có được không?”
“Dạ, được, con, mẹ và chú cùng nhau tham gia.” Tiểu Quả Đống rất vui vẻ mà thay Bùi Mộc Vân quyết định.
Buổi tối cuối tuần, Bùi Mộc Vân đang ngồi trên ghế sô-pha lật tạp chí, có người đến ấn chuông, cô đứng dậy định đi mở cửa, không ngờ Quả Đống còn nhanh hơn cô.
“Chú.” Quả Đống gọi một tiếng, cô không cần ngẩng đầu cũng biết được là ai.
“Mẹ, chú tới đón chúng ta đi tham gia party.” Tiểu Quả Đống nhảy nhảy trở lại ngồi bên cạnh mẹ nó.
Bùi Mộc Vân khép sách lại, nhìn Lôi Thanh, làm cái quái gì vậy hả? Chỉ thấy Lôi Thanh cả người mặc một bộ lễ phục màu đen phẳng phiu, bên trong là áo sơ mi màu trắng, cổ áo buộc lại bằng một cái nơ màu đen. Mặc dù Bùi Mộc Vân không muốn thấy Lôi Thanh lắm, nhưng cũng phải thừa nhận, Lôi Thanh quả thực rất đẹp trai.
Bùi Mộc Vân nhìn chằm chằm Lôi Thanh, Lôi Thanh cười cười, có phần hơi đắc ý nói: “Này, Mộc Vân, anh như thế này rất đẹp trai có đúng không, làm gì mà nhìn đến ngây người thế?”
“Khụ!” Bùi Mộc Vân định thần lại, “Mèo khen mèo dài đuôi.”
Lôi Thanh không nói gì mà nhún nhún vai, cầm trong tay một cái hộp đi đến, “Đây là lễ phục của em và tiểu Quả Đống, đi thay nhanh lên đi.”
“Tôi và Quả Đống?” Bùi Mộc Vân chỉ chỉ vào mình và thằng bé, “Tôi đồng ý tham gia buổi tiệc gì gì đó của anh lúc nào chứ?”
Lôi Thanh chỉ vào Quả Đống, “Thằng bé đồng ý.”
Bùi Mộc Vân nhìn Quả Đống, mà Quả Đống thì lại đung đưa tay Bùi Mộc Vân, “Mẹ , đi thôi, Quả Đống muốn tham gia party mà…”
Bùi Mộc Vân tự nhiên xoay đi nhưng vì tiểu Quả Đống, đành phải mang cái hộp vào phòng. Đầu tiên là thay cho tiểu Quả Đống, sau đó là bản thân mình.
Lễ phục mà Lôi Thanh mua cho Qủa Đống, thực ra là chính hình ảnh của anh thu nhỏ lại. Mà lễ phục của cô cũng cùng màu đen với anh, rất hài hòa, nhìn rất có khí chất. Cô tùy ý mà đeo cho mình một đồ trang sức trang nhã, sau đó cầm toàn bộ mái tóc dài bới lên, cố định lại bằng một kẹp tóc hình bướm.
Mở cửa ra, Lôi Thanh ngẩn ra nhìn cô một lúc lâu, sau đó đi đến cúi người xuống thì thầm nói: “Mộc Vân, em thật đẹp.”
Trái tim Bùi Mộc Vân bỗng nhiên đập nhanh, đối với hành động của Lôi Thanh cũng thất thần một hồi lâu.
Hôm nay Lôi Thanh không lái xe tới đây, người ngồi bên ghế lái là Liễu Thường Thanh.
Khi đó Liễu Thường Thanh đang dựa vào cửa xe, ánh mắt chợt nhìn về phía cửa ra vào. Hắn không nhịn được mà cảm thán về ba người này.
Trong lòng anh nghĩ, ba người này cần phải là người một nhà sao, chỉ cần dựa vào dung mạo tiểu Quả Đống kia và Lôi tổng rất giống nhau như vậy, đi trên đường bọn họ nói không phải hai cha con, chỉ sợ cũng chẳng ai tin?
Ba người ngồi trên xe, Liễu Thường Thanh lái xe vào màn đêm dày đặc.
Bùi Mộc Vân tưởng rằng Lôi Thanh chỉ dẫn bọn họ đi tham gia một buổi tiệc tùy ý, sau đó đi mới biết được, rõ ràng long trọng như thế, nếu biết rằng như vậy, có đánh chết cô cũng sẽ không đi.
Buổi tiệc tổ chức tại một quán rượu lớn Hương Cách Lý Lạp. Khi bọn họ đến, phần lớn các khách khứa đều cũng đã tới, cửa mở trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt khách mời đều nhìn về bọn họ, lúc đó Bùi Mộc Vân chỉ có một ý nghĩ trong đầu, tốt thôi!
Lôi Thanh tay trái kéo Bùi Mộc Vân, tay phải dắt tiểu Quả Đống, đi từng bước đến trung tâm đại sảnh. Bùi Mộc Vân nghiến răng hỏi: “Buổi tiệc gì gì đó của anh đây sao, sao lại nhiều người như vậy?”
Lôi Thanh cười nói: “Tiệc thì đương nhiên phải nhiều người. Chỉ có điều buổi tiệc này là vì chúc mừng công ty bọn anh mở dự án ‘Mỹ Lệ gia viên’.”
“Công ty các anh?” Bùi Mộc Vân kinh ngạc, “Nói như vậy, nhân viên trong công ty anh đều tới sao?”
“Ừ, nên như vậy mà.”
Lúc này, có nhân viên tạp vụ bưng khay đi đến trước mặt bọn họ, Lôi Thanh lấy một ly nước ép trái cây cho Quả Đống, lại lấy hai ly rượu sâm panh, đưa một ly cho Bùi Mộc Vân.
Thật ra những buổi tiệc như vậy trước đây chỉ có nhân viên quản lý tầng mới có thể tham gia, nhưng lần này Lôi Thanh cố ý mở rộng quyền hạn, khiến toàn bộ nhân viên trong công ty đều tới tham dự.
Mà lúc này trong lòng Bùi Mộc Vân có vô số ý nghĩ xuất hiện, cô và Quả Đống đứng cạnh Lôi Thanh như vậy có thích hợp chưa? Nhân viên công ty hắn thấy được sẽ nghĩ như thế nào?
Dường như để phù hợp với lời của cô, có mấy người đàn ông rất lịch lãm đi về phía bọn họ. Trong đó một người đàn ông trung niên khá béo cười nói: “Lôi tổng đến đây hơi muộn, chỉ có điều nhân vật xuất hiện ngày hôm nay rất đặc biệt, có thể giới thiệu một chút không?”
Lôi Thanh khách sáo cười cười: “Vợ chưa cưới của tôi Bùi Mộc Vân, còn đây là tiểu Quả Đống.”
Bùi Mộc Vân nghe hắn giới thiệu, ngẩn người, hả, cô là vợ chưa cưới của hắn lúc nào thế? Sao cô không biết?
“Vợ chưa cưới?” Mấy người đàn ông đó đưa mắt nhìn nhau.
Trong đó người đàn ông nhìn qua còn khá trẻ nói: “Xem ra là như vậy rồi, Lôi tổng muốn kết hôn, thật chúc mừng! Nhưng vậy thì các cô gái độc thân trong thành phố sẽ khóc đấy, ha ha.”
Người đàn ông gầy hơn còn nói: “Lôi tổng đây bảo vệ phu nhân cũng thật tốt!” Hắn nhìn tiểu Quả Đống, “Thằng bé này và Lôi tổng rất giống nhau, không phải là con trai tất cả đều như vậy sao?”
Lôi Thanh chỉ cười không nói, nâng ly rượu, “Uống rượu uống rượu, mọi người không say không về!”
Chờ mấy người kia vừa đi, Bùi Mộc Vân vội vàng kéo hắn, “Lôi Thanh, anh có ý gì hả? Anh không phải là muốn cho cả thế giới đều biết được rằng, tôi và Quả Đống có quan hệ rất sâu sắc với anh đấy chứ?”
Lôi Thanh uống sâm panh, rất nhanh nói: “Ừ, rất muốn.”
Bùi Mộc Vân đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do người này sắp xếp, nói khó nghe chính là có tính toán trước, mà cô thì lại có thể dễ dàng mà tiến vào bẫy của hắn.
Lúc này Quả Đống khẽ giật lễ phục của Bùi Mộc Vân, hỏi: “Mẹ, vợ chưa cưới là gì?”
Bùi Mộc Vân ngồi xổm xuống, nhìn xung quanh mà nói, “Quả Đống, chúng ta đi về có được không? Con xem ở đây cũng không được chơi đùa chút nào cả.”
Nhưng tiểu Quả Đống lại chỉ chỉ chỗ bánh ngọt đặt cách đó không xa nói: “Mẹ, con có thể ăn chỗ đó không? Nhìn rất ngon.”
Bùi Mộc Vân đau thương phát hiện, cô và tiểu Quả Đống nói và trả lời là không cùng một vấn đề.
Lôi Thanh và một đám người bên cạnh chào hỏi nhau vài câu, lúc này xoay người, kéo tay tiểu Quả Đống nói: “Đi, chú dẫn con đi.”
“Này...” Bùi Mộc Vân muốn ngăn cản, nhưng Qủa Đống đã bị Lôi Thanh dẫn đi.
Thật là một buổi tiệc vô cùng nhàm chán. Ở đây ngay cả một người cô quen cũng không có, hơn nữa ánh mắt của những người đó nhìn cô đều rất kì lạ, không cần nghĩ cũng đoán được, những người đó nhất định hết sức tò mò về cô, sau lưng còn không biết nghĩ cô ra sao nữa?
Bên kia tiểu Quả Đống hình như ăn rất ngon, cô lại không vui mà mang nó đi, nhất định thằng bé sẽ khó có thể vui vẻ.
Cô đang ngẩn ngơ muốn tìm một nơi yên tĩnh, phía sau đã có người gọi cô lại...
► Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay nóng quá, thực sự nóng quá, mọi người cũng nóng sao?
► Lời của các chủ (Mạc Y Phi): Lạnh gần chết đó má ơi, lạnh đến nỗi đầu óc tê cứng rồi -.-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook