Triền Miên Không Ngớt
-
Chương 7: Kết thúc
Đồng Vũ Lăng vừa mới trở lại công ty, liền bị đồng sự Hiểu Linh kéo.
Nhìn bộ dáng nàng thần bí mà hưng phấn, Đồng Vũ Lăng bất giác buồn bực lại tò mò:
“Làm sao vậy? Sáng sớm đã có vẻ mặt này, nhìn thấy trai đẹp hả?”
Tuổi của Hiểu Linh cùng Đồng Vũ Lăng không sai biệt lắm, cũng là năm ngoái mới tốt nghiệp, cùng nhau tiến vào công ty, quan hệ của hai người tự nhiên mà phi thường tốt.
Bất đồng với dung mạo chim sa cá lặn của Đồng Vũ Lăng, nàng chỉ là một cô gái có tướng mạo tầm thường, cũng như bao cô gái khác, đối với tình yêu tràn ngập ảo tưởng cùng ước mơ, câu cửa miệng của nàng là hy vọng mặt trời trên cao, giữa đường không hẹn mà gặp soái ca.
“Mình lại không may mắn như cậu có dung mạo khuynh quốc khuynh thành! Không hẹn mà gặp một người đẹp trai đại khái vốn chính là giấc mộng của mình đi.”
Khuôn mặt thanh tú của Hiểu Linh bỗng nhiên nổi lên thần sắc tự ti.
Đồng Vũ Lăng thấy thế, vội vàng an ủi nói:
“Hiểu Linh, cậu đừng nghĩ như vậy, tình yêu cùng duyên phận đối với mỗi người cũng rất công bình, không liên quan bề ngoài cùng tính cách, mỗi người đều có thể gặp chân mệnh thiên tử của mình. Chỉ là thời gian sớm muộn gì mà thôi.”
Mỉm cười nhìn chăm chú vào bạn tốt trước mắt, Hiểu Linh đột nhiên nói:
“Vũ Lăng, cậu có điều kiện tốt như vậy, người theo đuổi khẳng định một xấp dầy, tại sao vẫn chưa yêu ai? Vốn là không thấy ai vừa mắt? Hay là muốn gả cho một siêu cấp phú ông?”
Đồng Vũ Lăng ngạc nhiên, lập tức mỉm cười nói:
“Mình không phải nói rồi sao? Thứ này dựa vào duyên phận, hơn nữa …”
“Hơn nữa cái gì?” -Hiểu Linh không thể chờ đợi được mà phát huy bản tính bát quái.
Đồng Vũ Lăng nở một nụ cười đạm mạc, chuyển đề tài:
“Tốt lắm, không nói chuyện của mình nữa. Cậu thì sao, vừa nãy mình vừa đến công ty cậu đã kéo mình, thần thần bí bí, không phải có chuyện muốn nói với mình sao?”
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra, lập tức hăng hái bừng bừng nói:
“Tớ thu được tin tức, buổi tối ngày mai toàn thể nhân viên công ty chúng ta cùng công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương liên hoan, chúc mừng hợp tác lâu dài giữa hai công ty đạt thành!”
“Điều này có gì kinh ngạc, công ty chúng ta thường xuyên cùng đồng bọn này liên hoan còn gì!”
“Lần này bất đồng, nghe nói công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương có rất nhiều nam thành viên đều là bề ngoài bất phàm, thanh niên tài tuấn, hơn nữa tiền lương lại cao, phúc lợi hảo. Nếu vận khí tốt, đến lúc đó có thể câu được một người trong đó, như vậy phát đạt rồi!”- Hiểu Linh khôi phục bản tính thích nằm mơ của nàng:
“Được rồi Vũ Lăng, nghe nói con trai của lão bản công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương cũng đến, anh ta tuổi còn trẻ mà đã phụ giúp cha làm việc, là phó tổng giám đốc, nói không chừng đến lúc đó sẽ nhìn trúng cậu đấy!”
Đồng Vũ Lăng không cho là đúng, lạnh nhạt nói:
“Người ta có điều kiện tốt như vậy, khẳng định sớm có bạn gái rồi.”
“Mặc kệ anh ta có hay không có bạn gái, dù sao ngày mai cậu cũng phải trang điểm xinh đẹp một chút, nói không chừng thật sự có thể bay lên trên cao biến thành phượng hoàng, trở thành tổng giám đốc phu nhân công ty Xa Dương đâu!”
Đồng Vũ Lăng tiếp tục cười mà lắc đầu, tán dóc tiếp vài câu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc.
Liên hoan đêm đó, Đồng Vũ Lăng cũng không mặc trang phục long trọng hay tận lực trang điểm, một thân quần áo mùa đông bình thường, tóc dài qua vai, vô cùng đơn giản, nhưng bản thân nàng là thiên sinh lệ chất, mặc dù trang phục bình thường, nhìn qua cũng thấy vô cùng tuyệt mỹ, thoát tục. Trái lại, Hiểu Linh, thật sự là thay đổi từ trong ra ngoài, toàn thân một bộ dáng như ra trận, sau khi trải qua một phen trang điểm, quả nhiên so với bình thường xinh đẹp động lòng người rất nhiều.
“Vũ Lăng, mọi người không phải đã nói rồi sao, như thế nào cậu lại không trang điểm?”
Hiểu Linh nhìn hai người trang phục đối lập, bất mãng chu miệng.
Đồng Vũ Lăng đưa cho nàng một nụ cười ấm áp, từ đáy lòng ca ngợi nói:
“Trang phục của cậu hôm nay đẹp lắm nha! Phật dựa vào kim giả bộ, người dựa vào y giả bộ lời này quả nhiên không sai! Hiểu Linh, khẳng định cậu sẽ là tiêu điểm của toàn trường ngày hôm nay!”
“ Nhưng là … Bọn họ có thể hay không cảm giác được mình rất khoa trương rồi?”
“Như thế nào lại vậy? Cậu xem Lily, Amy các nàng, cũng không phải trang phục ra trận giống nhau?”- Đồng Vũ Lăng vỗ nhẹ bả vai của nàng một chút, giúp nàng trấn định.
“Nhưng là cậu không có!”- Hiểu Linh liếc mắt một cái lườm Vũ Lăng, không nhịn được lần nữa nghi vấn:
“Vũ Lăng, tại sao cậu một chút cũng không vì tương lai bản thân mà suy nghĩ? Cậu lớn lên tuy rằng rất đẹp, nhưng mẹ mình thường xuyên nói, phụ nữ mặc kệ thật đẹp, nếu không nắm chắc cơ hội, đến cuối cùng cơ hội sẽ là tự đánh mất. Chúng ta đã 24 tuổi, là độ tuổi rực rỡ nhất, hẳn phải nhân cơ hội tìm một người chồng tốt!”
Đồng Vũ Lăng nhìn nàng một hồi, rốt cục trả lời,
“Hiểu Linh, kỳ thật … Mình đang đợi một người!”
“Chờ một người? Sẽ không phải là người bạn quen trên mạng mà bình thường cậu vẫn kể với tớ đi?”
“Uh!”
“Ngay cả mặt anh ta cậu cũng chưa từng thấy, như thế nào mà đem bản thân chết như vậy rồi? Vạn nhất nếu anh ta lớn lên xấu vô cùng, sau khi gặp mặt mới phát hiện không phải đối tượng lý tưởng của cậu, như vậy không phải là tự dưng lãng phí thanh xuân của mình hay sao?”- Hiểu Linh cảm thấy bất bình cùng sầu lo thay nàng:
“ Cho dù anh ta có hợp ý cậu, cậu có thể cam đoan anh ta thích cậu sao? Quen biết lâu như vậy rồi, anh ta căn bản là không có ý tứ đó.”
“Mặc kệ như thế nào, mình cũng quyết định thử một lần. Dù sao một năm nữa anh ấy cũng trở về rồi. Đến lúc đó nếu thật sự hữu duyên vô phận, mình sẽ tìm nửa khác cũng không muộn mà!” -Đồng Vũ Lăng đầy mặt kiên quyết.
“Chỉ sợ rằng, trái tim của cậu hướng về phía anh ta, cho dù biết bản thân cùng anh ta không có kết quả, cũng vô tâm để ý đến nam tử khác!” Hiểu Linh tiếp tục lo lắng.
“Sẽ không đâu, cậu cũng biết mẹ mình là người thương mình nhất mà, vì mẹ, mình nhất định sẽ không tương tư đơn phương, trở thành ni cô đâu! ! Được rồi, đừng lo lắng cho tớ nữa, buổi liên hoan sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.” -Đồng Vũ Lăng nói xong, sửa sang lại một chút trên quần áo của Hiểu Linh, sau đó cầm tay nàng, chậm rãi đi vào đại sảnh.
Cả đại sảnh đã đầy người, sáu cái bàn lớn gồm những nhân viên của hai công ty luân phiên ngồi.
Đồng Vũ Lăng cùng Hiểu Linh vừa tiến vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt từ các thành viên của công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương.
Đồng Vũ Lăng mỉm cười cùng bọn họ gật đầu một cái bắt chuyện. Hiểu Linh thì thẹn thùng không thôi, trên khuôn mặt thanh tú lộ một nụ cười ngại ngùng.
Tìm được vị trí ngồi xuống, Đồng Vũ Lăng chính thức cùng bọn họ nói chuyện với nhau, câu được câu không.
Mọi người vừa cười vừa nói, lúc cơm nước xong chính thức chia tay, đã là mười giờ tối.
Một số đồng sự cùng nhau thuê phòng ở, đã cùng nhau đi về. Hiểu Linh với Đồng Vũ Lăng lại ở hai phương hướng trái ngược, vì vậy trước cửa quán rượu liền chia tay.
Đón gió đêm lạnh lẽo, Đồng Vũ Lăng đi giữa đám người thưa thớt, chuẩn bị bắt xe bus. Đang đi, lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng còi xe dồn dập, nhìn lại, một khuôn mặt anh tuấn hé ra từ cửa xe.
Là hắn! ! Con trai độc nhất của chủ tịch công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương, đồng thời cũng là tổng giám đốc của công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương – Tiêu Chính.
“Đồng tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh được đưa cô về nhà hay không?”- Chiếc xe màu xám chậm rãi đi tới bên cạnh Đồng Vũ Lăng.
Đồng Vũ Lăng cười cự tuyệt:
“Cám ơn Tiêu tiên sinh, phía trước chính là trạm xe bus, tôi đáp xe bus trở về là được.”
Tiêu Chính Hoa cũng không buông tha cho, mà là hỏi nàng ở đâu, sau khi nghe được trả lời của nàng, lập tức bày ra một bộ dáng kinh hỉ trùng hợp:
“Vừa lúc cùng đường, đến, tôi tiễn cô một đoạn đường!”
Đồng Vũ Lăng vừa nghe, ngẩn người. Cùng đường? Có hay không như vậy khéo léo?
“Đồng tiểu thư, nơi này không để cho xe dừng đâu, mau lên đây đi!”- Tiêu Chính Hoa đã mở cửa xe.
“Ách, thật sự không cần phiền toái mà!”- Đồng Vũ Lăng uyển chuyển ngôn ngữ cự tuyệt.
“Tôi không phải đã nói cùng đường mà, như thế nào phiền toái đâu! Hoặc là … Đồng tiểu thư xem thường Tiêu Chính Hoa ta?”
Nghe được câu nói cuối cùng, Đồng Vũ Lăng cũng không thể tái trì hoãn, không còn cách nào khác đành phải một bên nói lời cám ơn, một bên bước vào trong xe.
Đợi nàng thắt dây an toàn xong, Tiêu Chính Hoa mới bắt đầu cho xe chạy, sau đó xuyên thấu qua kính xem lẳng lặng chăm chú nhìn vào nàng.
Không gian nhỏ bé làm cho Đồng Vũ Lăng cảm thấy quẫn bách, nghe tiếng hít thở của nhau, khiến nàng nhất thời không biết làm sao.
Đột nhiên, Tiêu Chính Hoa đánh vỡ trầm mặc:
“Đồng tiểu thư tiến vào công ty mậu dịch Hoa Tiêu đã bao lâu?”
“Khoảng tầm một năm rồi!”
“Mới một năm hả? Tôi cứ tưởng rằng phải ba bốn năm rồi đấy! Vô luận là lời nói hay cử chỉ của cô, đều có vẻ tự nhiên hào phóng, không chút nào giống như một cô gái mới ra ngoài xã hội cả.”
Đồng Vũ Lăng ngượng ngùng cười:
“Tiêu tiên sinh khích lệ rồi! Tôi mới vừa tốt nghiệp năm ngoái thôi.”
“Ở nơi đó làm việc có tốt không?”
“Uh, hoàn hảo!”
“Như vậy Đồng tiểu thư có hay không có kế hoạch hoặc lý tưởng gì đó?”
“ Ách …”- Đồng Vũ Lăng ngẩn ra.
“Ha hả, xin lỗi, tôi hỏi câu này dường như hơi trực tiếp, Đồng tiểu thư đừng để ý nhé!”
“Không … Không quan hệ!”- Đồng Vũ Lăng cũng lúng túng cười.
Kế tiếp, trong xe tràn ngập không khí khác thường, đại đa số thời gian đều là Tiêu Chính Hoa đặt câu hỏi, Đồng Vũ Lăng trả lời. Sau đó Tiêu Chính Hoa lại đem vấn đề tiến đến công việc, tiếp tục đàm luận.
Từ đó cũng làm cho Đồng Vũ Lăng rõ ràng, Tiêu Chính Hoa tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc một công ty có quy mô không nhỏ, cũng không phải bởi vì anh ta vốn là thái tử, mà là dựa vào thực lực của bản thân …
20 phút đồng hồ đi xe cuối cùng chấm dứt. Đồng Vũ Lăng xuống xe, đối với Tiêu Chính Hoa lần nữa nói lời cám ơn, rồi sau đó vội vàng xoay người hướng cửa tiểu khu đi đến, vẫn không dám quay lại nhìn kỹ ánh mắt cổ quái của anh ta.
Tiêu Chính hoa cũng đưa mắt nhìn nàng, như nghĩ tới cái gì mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cho đến khi hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt, nhấn ga, đi đến chỗ quay đầu phía trước, dọc theo phương hướng tiểu khu.
Nhìn bộ dáng nàng thần bí mà hưng phấn, Đồng Vũ Lăng bất giác buồn bực lại tò mò:
“Làm sao vậy? Sáng sớm đã có vẻ mặt này, nhìn thấy trai đẹp hả?”
Tuổi của Hiểu Linh cùng Đồng Vũ Lăng không sai biệt lắm, cũng là năm ngoái mới tốt nghiệp, cùng nhau tiến vào công ty, quan hệ của hai người tự nhiên mà phi thường tốt.
Bất đồng với dung mạo chim sa cá lặn của Đồng Vũ Lăng, nàng chỉ là một cô gái có tướng mạo tầm thường, cũng như bao cô gái khác, đối với tình yêu tràn ngập ảo tưởng cùng ước mơ, câu cửa miệng của nàng là hy vọng mặt trời trên cao, giữa đường không hẹn mà gặp soái ca.
“Mình lại không may mắn như cậu có dung mạo khuynh quốc khuynh thành! Không hẹn mà gặp một người đẹp trai đại khái vốn chính là giấc mộng của mình đi.”
Khuôn mặt thanh tú của Hiểu Linh bỗng nhiên nổi lên thần sắc tự ti.
Đồng Vũ Lăng thấy thế, vội vàng an ủi nói:
“Hiểu Linh, cậu đừng nghĩ như vậy, tình yêu cùng duyên phận đối với mỗi người cũng rất công bình, không liên quan bề ngoài cùng tính cách, mỗi người đều có thể gặp chân mệnh thiên tử của mình. Chỉ là thời gian sớm muộn gì mà thôi.”
Mỉm cười nhìn chăm chú vào bạn tốt trước mắt, Hiểu Linh đột nhiên nói:
“Vũ Lăng, cậu có điều kiện tốt như vậy, người theo đuổi khẳng định một xấp dầy, tại sao vẫn chưa yêu ai? Vốn là không thấy ai vừa mắt? Hay là muốn gả cho một siêu cấp phú ông?”
Đồng Vũ Lăng ngạc nhiên, lập tức mỉm cười nói:
“Mình không phải nói rồi sao? Thứ này dựa vào duyên phận, hơn nữa …”
“Hơn nữa cái gì?” -Hiểu Linh không thể chờ đợi được mà phát huy bản tính bát quái.
Đồng Vũ Lăng nở một nụ cười đạm mạc, chuyển đề tài:
“Tốt lắm, không nói chuyện của mình nữa. Cậu thì sao, vừa nãy mình vừa đến công ty cậu đã kéo mình, thần thần bí bí, không phải có chuyện muốn nói với mình sao?”
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra, lập tức hăng hái bừng bừng nói:
“Tớ thu được tin tức, buổi tối ngày mai toàn thể nhân viên công ty chúng ta cùng công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương liên hoan, chúc mừng hợp tác lâu dài giữa hai công ty đạt thành!”
“Điều này có gì kinh ngạc, công ty chúng ta thường xuyên cùng đồng bọn này liên hoan còn gì!”
“Lần này bất đồng, nghe nói công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương có rất nhiều nam thành viên đều là bề ngoài bất phàm, thanh niên tài tuấn, hơn nữa tiền lương lại cao, phúc lợi hảo. Nếu vận khí tốt, đến lúc đó có thể câu được một người trong đó, như vậy phát đạt rồi!”- Hiểu Linh khôi phục bản tính thích nằm mơ của nàng:
“Được rồi Vũ Lăng, nghe nói con trai của lão bản công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương cũng đến, anh ta tuổi còn trẻ mà đã phụ giúp cha làm việc, là phó tổng giám đốc, nói không chừng đến lúc đó sẽ nhìn trúng cậu đấy!”
Đồng Vũ Lăng không cho là đúng, lạnh nhạt nói:
“Người ta có điều kiện tốt như vậy, khẳng định sớm có bạn gái rồi.”
“Mặc kệ anh ta có hay không có bạn gái, dù sao ngày mai cậu cũng phải trang điểm xinh đẹp một chút, nói không chừng thật sự có thể bay lên trên cao biến thành phượng hoàng, trở thành tổng giám đốc phu nhân công ty Xa Dương đâu!”
Đồng Vũ Lăng tiếp tục cười mà lắc đầu, tán dóc tiếp vài câu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc.
Liên hoan đêm đó, Đồng Vũ Lăng cũng không mặc trang phục long trọng hay tận lực trang điểm, một thân quần áo mùa đông bình thường, tóc dài qua vai, vô cùng đơn giản, nhưng bản thân nàng là thiên sinh lệ chất, mặc dù trang phục bình thường, nhìn qua cũng thấy vô cùng tuyệt mỹ, thoát tục. Trái lại, Hiểu Linh, thật sự là thay đổi từ trong ra ngoài, toàn thân một bộ dáng như ra trận, sau khi trải qua một phen trang điểm, quả nhiên so với bình thường xinh đẹp động lòng người rất nhiều.
“Vũ Lăng, mọi người không phải đã nói rồi sao, như thế nào cậu lại không trang điểm?”
Hiểu Linh nhìn hai người trang phục đối lập, bất mãng chu miệng.
Đồng Vũ Lăng đưa cho nàng một nụ cười ấm áp, từ đáy lòng ca ngợi nói:
“Trang phục của cậu hôm nay đẹp lắm nha! Phật dựa vào kim giả bộ, người dựa vào y giả bộ lời này quả nhiên không sai! Hiểu Linh, khẳng định cậu sẽ là tiêu điểm của toàn trường ngày hôm nay!”
“ Nhưng là … Bọn họ có thể hay không cảm giác được mình rất khoa trương rồi?”
“Như thế nào lại vậy? Cậu xem Lily, Amy các nàng, cũng không phải trang phục ra trận giống nhau?”- Đồng Vũ Lăng vỗ nhẹ bả vai của nàng một chút, giúp nàng trấn định.
“Nhưng là cậu không có!”- Hiểu Linh liếc mắt một cái lườm Vũ Lăng, không nhịn được lần nữa nghi vấn:
“Vũ Lăng, tại sao cậu một chút cũng không vì tương lai bản thân mà suy nghĩ? Cậu lớn lên tuy rằng rất đẹp, nhưng mẹ mình thường xuyên nói, phụ nữ mặc kệ thật đẹp, nếu không nắm chắc cơ hội, đến cuối cùng cơ hội sẽ là tự đánh mất. Chúng ta đã 24 tuổi, là độ tuổi rực rỡ nhất, hẳn phải nhân cơ hội tìm một người chồng tốt!”
Đồng Vũ Lăng nhìn nàng một hồi, rốt cục trả lời,
“Hiểu Linh, kỳ thật … Mình đang đợi một người!”
“Chờ một người? Sẽ không phải là người bạn quen trên mạng mà bình thường cậu vẫn kể với tớ đi?”
“Uh!”
“Ngay cả mặt anh ta cậu cũng chưa từng thấy, như thế nào mà đem bản thân chết như vậy rồi? Vạn nhất nếu anh ta lớn lên xấu vô cùng, sau khi gặp mặt mới phát hiện không phải đối tượng lý tưởng của cậu, như vậy không phải là tự dưng lãng phí thanh xuân của mình hay sao?”- Hiểu Linh cảm thấy bất bình cùng sầu lo thay nàng:
“ Cho dù anh ta có hợp ý cậu, cậu có thể cam đoan anh ta thích cậu sao? Quen biết lâu như vậy rồi, anh ta căn bản là không có ý tứ đó.”
“Mặc kệ như thế nào, mình cũng quyết định thử một lần. Dù sao một năm nữa anh ấy cũng trở về rồi. Đến lúc đó nếu thật sự hữu duyên vô phận, mình sẽ tìm nửa khác cũng không muộn mà!” -Đồng Vũ Lăng đầy mặt kiên quyết.
“Chỉ sợ rằng, trái tim của cậu hướng về phía anh ta, cho dù biết bản thân cùng anh ta không có kết quả, cũng vô tâm để ý đến nam tử khác!” Hiểu Linh tiếp tục lo lắng.
“Sẽ không đâu, cậu cũng biết mẹ mình là người thương mình nhất mà, vì mẹ, mình nhất định sẽ không tương tư đơn phương, trở thành ni cô đâu! ! Được rồi, đừng lo lắng cho tớ nữa, buổi liên hoan sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.” -Đồng Vũ Lăng nói xong, sửa sang lại một chút trên quần áo của Hiểu Linh, sau đó cầm tay nàng, chậm rãi đi vào đại sảnh.
Cả đại sảnh đã đầy người, sáu cái bàn lớn gồm những nhân viên của hai công ty luân phiên ngồi.
Đồng Vũ Lăng cùng Hiểu Linh vừa tiến vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt từ các thành viên của công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương.
Đồng Vũ Lăng mỉm cười cùng bọn họ gật đầu một cái bắt chuyện. Hiểu Linh thì thẹn thùng không thôi, trên khuôn mặt thanh tú lộ một nụ cười ngại ngùng.
Tìm được vị trí ngồi xuống, Đồng Vũ Lăng chính thức cùng bọn họ nói chuyện với nhau, câu được câu không.
Mọi người vừa cười vừa nói, lúc cơm nước xong chính thức chia tay, đã là mười giờ tối.
Một số đồng sự cùng nhau thuê phòng ở, đã cùng nhau đi về. Hiểu Linh với Đồng Vũ Lăng lại ở hai phương hướng trái ngược, vì vậy trước cửa quán rượu liền chia tay.
Đón gió đêm lạnh lẽo, Đồng Vũ Lăng đi giữa đám người thưa thớt, chuẩn bị bắt xe bus. Đang đi, lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng còi xe dồn dập, nhìn lại, một khuôn mặt anh tuấn hé ra từ cửa xe.
Là hắn! ! Con trai độc nhất của chủ tịch công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương, đồng thời cũng là tổng giám đốc của công ty vận chuyển hàng hóa Xa Dương – Tiêu Chính.
“Đồng tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh được đưa cô về nhà hay không?”- Chiếc xe màu xám chậm rãi đi tới bên cạnh Đồng Vũ Lăng.
Đồng Vũ Lăng cười cự tuyệt:
“Cám ơn Tiêu tiên sinh, phía trước chính là trạm xe bus, tôi đáp xe bus trở về là được.”
Tiêu Chính Hoa cũng không buông tha cho, mà là hỏi nàng ở đâu, sau khi nghe được trả lời của nàng, lập tức bày ra một bộ dáng kinh hỉ trùng hợp:
“Vừa lúc cùng đường, đến, tôi tiễn cô một đoạn đường!”
Đồng Vũ Lăng vừa nghe, ngẩn người. Cùng đường? Có hay không như vậy khéo léo?
“Đồng tiểu thư, nơi này không để cho xe dừng đâu, mau lên đây đi!”- Tiêu Chính Hoa đã mở cửa xe.
“Ách, thật sự không cần phiền toái mà!”- Đồng Vũ Lăng uyển chuyển ngôn ngữ cự tuyệt.
“Tôi không phải đã nói cùng đường mà, như thế nào phiền toái đâu! Hoặc là … Đồng tiểu thư xem thường Tiêu Chính Hoa ta?”
Nghe được câu nói cuối cùng, Đồng Vũ Lăng cũng không thể tái trì hoãn, không còn cách nào khác đành phải một bên nói lời cám ơn, một bên bước vào trong xe.
Đợi nàng thắt dây an toàn xong, Tiêu Chính Hoa mới bắt đầu cho xe chạy, sau đó xuyên thấu qua kính xem lẳng lặng chăm chú nhìn vào nàng.
Không gian nhỏ bé làm cho Đồng Vũ Lăng cảm thấy quẫn bách, nghe tiếng hít thở của nhau, khiến nàng nhất thời không biết làm sao.
Đột nhiên, Tiêu Chính Hoa đánh vỡ trầm mặc:
“Đồng tiểu thư tiến vào công ty mậu dịch Hoa Tiêu đã bao lâu?”
“Khoảng tầm một năm rồi!”
“Mới một năm hả? Tôi cứ tưởng rằng phải ba bốn năm rồi đấy! Vô luận là lời nói hay cử chỉ của cô, đều có vẻ tự nhiên hào phóng, không chút nào giống như một cô gái mới ra ngoài xã hội cả.”
Đồng Vũ Lăng ngượng ngùng cười:
“Tiêu tiên sinh khích lệ rồi! Tôi mới vừa tốt nghiệp năm ngoái thôi.”
“Ở nơi đó làm việc có tốt không?”
“Uh, hoàn hảo!”
“Như vậy Đồng tiểu thư có hay không có kế hoạch hoặc lý tưởng gì đó?”
“ Ách …”- Đồng Vũ Lăng ngẩn ra.
“Ha hả, xin lỗi, tôi hỏi câu này dường như hơi trực tiếp, Đồng tiểu thư đừng để ý nhé!”
“Không … Không quan hệ!”- Đồng Vũ Lăng cũng lúng túng cười.
Kế tiếp, trong xe tràn ngập không khí khác thường, đại đa số thời gian đều là Tiêu Chính Hoa đặt câu hỏi, Đồng Vũ Lăng trả lời. Sau đó Tiêu Chính Hoa lại đem vấn đề tiến đến công việc, tiếp tục đàm luận.
Từ đó cũng làm cho Đồng Vũ Lăng rõ ràng, Tiêu Chính Hoa tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc một công ty có quy mô không nhỏ, cũng không phải bởi vì anh ta vốn là thái tử, mà là dựa vào thực lực của bản thân …
20 phút đồng hồ đi xe cuối cùng chấm dứt. Đồng Vũ Lăng xuống xe, đối với Tiêu Chính Hoa lần nữa nói lời cám ơn, rồi sau đó vội vàng xoay người hướng cửa tiểu khu đi đến, vẫn không dám quay lại nhìn kỹ ánh mắt cổ quái của anh ta.
Tiêu Chính hoa cũng đưa mắt nhìn nàng, như nghĩ tới cái gì mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cho đến khi hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt, nhấn ga, đi đến chỗ quay đầu phía trước, dọc theo phương hướng tiểu khu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook