Triền Miên Không Ngớt
-
Chương 13: Thương tổn (hạ)
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Đồng Vũ Lăng giật mình.
“Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi thôi.” Khuôn mặt Tiêu Chính Hoa tràn đầy thân thiết cùng săn sóc.
“Tiêu tổng, ngài… Sao ngài lại ở đây?”
“Tôi được mời tới tham gia thọ yến của Khâu lão thái! Cô cả đêm đều cúi đầu, đừng nói tôi, những người khách này ít nhất có 80% cô cũng chưa để ý đi. Còn cô thì sao? Tại sao lại trở thành bạn gái Long Triệt vậy?” Không muốn từ trên cao nhìn xuống cùng nàng nói chuyện với nhau, Tiêu Chính Hoa ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đêm nay chợt đột nhiên phát hiện Đồng Vũ Lăng là bạn gái Long Triệt, hắn khiếp sợ không thôi, còn tưởng rằng Đồng Vũ Lăng là một nữ nhi nhà giàu ẩn mình. Cho đến màn vừa rồi, hắn mới khẳng định nàng là dân chúng bình thường hàng thật giá thật.
“Tôi thiếu hắn ân tình, tối nay tới, là hoàn lại ân tình của hắn!” Đồng Vũ Lăng trả lời yếu ớt, hai tròng mắt trong trẻo nhìn chằm chằm nơi nào đó phía trước, trong lòng cảm thấy bi ai cùng buồn bã, mặt cười cũng là cực kỳ ảm đạm.
Tiêu Chính Hoa hơi giật mình, lập tức an ủi nàng: “Lời nói của ELLA kia, cô không cần để ở trong lòng.”
Đồng Vũ Lăng không nói, chính là ảm đạm cười, trong nụ cười mang theo tự ti cùng tự giễu.
“Đúng rồi, tối mai cô có rảnh không?” Tiêu Chính Hoa nói sang chuyện khác, cùng lúc hi vọng phân tán của nàng khó chịu, về phương diện khác…
“Tối mai tôi rảnh.”
“Tôi… Tôi muốn hẹn cô ăn cơm.”
“Hẹn tôi ăn cơm?”
“Mấy ngày hôm trước tôi đã đi Singapore công tác, mang một ít đặc sản ở nơi đó trở về, trong nước chúng ta không có, muốn cho cô nếm thử.” Tiêu Chính Hoa giải thích.
“Ách, Tiêu tổng khách khí, ngài để cho người nhà cùng bằng hữu đi.”
“Bọn hắn đều có. Phần kia của cô, là tôi đặc biệt mua.” Tiêu Chính Hoa nói xong, đôi mắt đen sáng ngời nhìn nàng.
Đồng Vũ Lăng chợt thấy quẫn bách, nhanh chóng tránh đi ánh nhìn chăm chú của hắn.
“Đồng tiểu thư, thực không dám giấu diếm, sau buổi liên hoan lần trước, tôi đối với cô đặc biệt có hảo cảm, muốn… Cùng cô kết giao bằng hữu. Vốn đã sớm muốn hẹn cô, chỉ vì tuần này đi đến Singapore họp làm cho không thể đúng lúc điện thoại cho cô. Ngày hôm nay chúng ta gặp nhau, nói rõ rằng ông trời cũng ủng hộ duyên phận của chúng ta. Rât hy vọng Đồng tiểu thư nhận lời, bớt chút thì giờ cùng tôi ăn một bữa cơm!”
Hắn nho nhã lễ độ cùng tao nhã, sớm khiến cho Đồng Vũ Lăng sinh ra hảo cảm, hiện giờ lại vô cùng ân cần, Đồng Vũ Lăng càng thêm không thể cự tuyệt.
Thấy nàng gật đầu, Tiêu Chính Hoa dị thường cao hứng:
“Cám ơn cô đã đáp ứng, cô muốn đi ăn cái gì? Không ăn được cái gì hay có đồ ăn nào đặc biệt thích?”
“Cái gì cũng được, Tiêu tổng quyết định là tốt rồi!”
“Trưa mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Ân!” Đồng Vũ Lăng lần nữa gật đầu.
Tiêu Chính Hoa nội tâm kích động như cũ, nhìn xung quanh, nhìn thấy một ít khách lục tục rời đi, vì thế nói: “Đồng tiểu thư, tôi phải đến chào chủ nhà! Đúng rồi, cô chừng nào thì về? Long Triệt sẽ đưa cô về ah?”
“Tôi…”
“Có muốn tôi chờ cô hay không? Tôi đưa cô trở về.”
Đồng Vũ Lăng nghĩ nghĩ, cảm kích cự tuyệt: “Không cần, anh đi về trước đi!”
Tiêu Chính Hoa trầm mặc một chút, nói: “Vậy tôi đây đi trước, ngày mai điện thoại cho cô!”
“Được, trên đường cẩn thận!”
Tiêu Chính Hoa đã đi xa, Đồng Vũ Lăng vẫn nguyên tại chỗ ngẩn người, một hồi lâu sau, cảm giác hàn ý dần dần nhiều, mới đứng dậy hướng phòng ở đi đến, đi tới đi tới, Long Triệt vừa lúc đi ra.
Đồng Vũ Lăng trầm ngâm một lát, đột nhiên dỡ xuống bông tai, vòng cổ, bao tay đồ trang sức đưa cho hắn: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi muốn về trước!” Cô không xưng hắn Long tiên sinh, cũng không còn gọi hắn “Triệt”.
Long Triệt không có phản ứng, chính là như có suy nghĩ gì nhìn chăm chú vào nàng.
“Bộ quần áo trên người này tạm thời không thể trả lại cho ngài, về nhà tôi sẽ giặt sạch sẽ, gửi qua bưu điện đến công ty của ngài”. Đồng Vũ Lăng nói xong, chuẩn bị xoay người. Đáng lẽ, nàng có thể thay đổi về bộ quần áo bình thường lúc đầu của mình, đáng tiếc là nó đã bị công nhân của thẩm mỹ viện kia đem làm “đồ bỏ đi” rồi!
“Không cần, coi như trả thù lao đêm nay cho cô!” Rốt cục, Long Triệt cũng lên tiếng.
“Không công không nhận lộc. Đêm nay đáp ứng tham dự cùng ngài, là vì trả lại ngài nhân tình kia, đồng thời thật vui mừng không mang đến cho ngài sự quấy nhiễu gì, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau. Quần áo … Tự nhiên là vật quy nguyên chủ!” Đồng Vũ Lăng vẻ mặt lạnh lùng.
Không biết bởi vì duyên cớ nào, nghe được bốn chữ không thiếu nợ nhau từ trong miệng nàng phát ra, Long Triệt không khỏi cảm thấy không vui, chưa từng có nữ nhân nói với hắn bốn chữ này, ngay cả Gia Văn cũng không có
“Tôi đi trước!” Nàng ngay cả tái kiến cũng không muốn nói với hắn, bởi vì nàng biết hai người sau này sẽ không còn cùng xuất hiện.
Thấy nàng xoay người sang chỗ khác, Long Triệt đột nhiên tức giận, không tự giác gầm lên giận dữ: “Quần áo người khác đã dùng qua tôi không muốn giữ! Nếu như cô muốn trả lại, vậy hiện tại cô liền cởi ra, nếu không, coi nó như đồ bỏ mà xử lý đi!”
Đồng Vũ Lăng dừng một chút, cũng không quay đầu lại, lúng ta lúng túng nói: “Tôi đã biết! !”
Từng bước một đi về phía trước, trong lòng phập phồng, trong lòng Đồng Vũ Lăng chờ đợi Long Triệt sẽ gọi lại mình, nói với nàng rằng hắn sẽ lái xe đưa nàng trở về, nhưng mà, nàng đã đi rất xa rất xa rồi, cho đến khi ra khỏi chiếc cửa sắt lớn của biệt thự, vẫn như cũ không có nghe đến tiêng gọi như mong muốn.
Long Triệt đứng ngạo nghễ trong gió, khuôn mặt trầm xuống nhìn theo dáng nàng đi xa, biến mất, thẳng đến lúc người hầu tới gọi, hắn mới trở về phòng.
Đêm đông vốn đã lạnh lẽo, đêm dần sâu, nhiệt độ không khí lại càng thấp. Sau khi ra khỏi biệt thự của Khâu gia, Đồng Vũ Lăng không khỏi kéo nhanh áo khoác, đôi chân đi trên chiếc giầy cao gót năm phân run rẩy đi trên đám đá vụn trên đường. Trong lòng không ngừng mắng Long Triệt qua sông đoạn cầu cùng lãnh huyết không ai bì nổi, không có lòng thương người. Loại người gì chứ! Coi như là hắn khinh thường không muốn đưa nàng về cũng nên gọi người đưa nàng về chứ.
Nhìn nhìn con đường dài không thấy cuối phía trước, Đồng Vũ Lăng chán nản uể oải. Sớm biết như vậy thì vừa rồi tạm thời không cần sĩ diện cầu hắn, nói không chừng hắn sẽ phái người đưa nàng trở về. Nơi này là khu nhà giàu, đi ra đi vào đều có xe riêng, taxi căn bản sẽ không đến đây, cứ đi bộ như vậy, không biết đến khi nào mới ra đến đường cái đây.
“Kít....Kít....” đột nhiên một tiếng kèn xe bén nhọn từ phía sau truyền đến.
Đồng Vũ Lăng quay đầu lại, bị ánh đèn xe mãnh liệt bắn ra khiến phải nheo mắt lại theo bản năng.
Xe chậm rãi đi qua bên người Đồng Vũ Lăng, cửa kính hạ xuống, khuôn mặt tràn đầy xem thường cùng cười nhạo của ELLA hiện ra: “Tôi nói đâu có sai đâu? Tưởng rằng Long Triệt sẽ coi trọng cô? Không biết tự lượng sức mình, kiếp sau nếu có đầu thai thì hãy tìm một nhà khá giả rồi tái phát xuân thu đại mộng đi! Thật sự là tự rước lấy nhục mà!”
Ô tô chạy qua, lưu lại một sợi khói đặc.
Không lâu, lại là một tiếng còi xe vang đến. Lần này, Đồng Vũ Lăng không hề quay đầu lại, nàng vọt sang một bên.
Thời điểm xe đi qua nàng, tiếng nói ôn nhu theo gió bay tới:
“Đồng tiểu thư!”
Là hắn! Đồng Vũ Lăng chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Tiêu tổng, ngài… Bây giờ ngài mới đi?”
“Lên xe đi, tôi đưa cô trở về!” Tiêu Chính Hoa mở cửa xe đối diện hắn: “Nơi này rất khó bắt được xe”
Nàng đương nhiên biết, nhưng là…
Ngay tại thời điểm Đồng Vũ Lăng do dự, sau lưng lại là một trận tiếng kèn, phá lệ kịch liệt, khiến nàng không thể không quay đầu lại, chứng kiến bóng dáng người phía sau cửa xe, không khỏi chấn trụ. Sau đó, nàng đi lên vài bước, chuẩn bị ngồi vào xe của Tiêu Chính Hoa. Vừa mới nhấc chân đã bị người khác đúng lúc giữ chặt.
Đột nhiên nhìn thấy Long Triệt, Tiêu Chính Hoa rất là giật mình, phát giác Đồng Vũ Lăng tựa hồ đang tránh né, không khỏi nói:
“Long tiên sinh, tôi cùng Đồng tiểu thư tiện đường, không bằng để cho tôi đưa nàng trở về đi, không cần làm phiền ngài!”
“Người là do tôi mang đến, tự nhiên cũng là tôi đưa trở về! Còn có, nếu không có gì phiền toái, chuyện này không liên quan đến anh!” Long Triệt giọng điệu lãnh liệt, tóm chặt tay Đồng Vũ Lăng.
Lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho Tiêu Chính Hoa, Đồng Vũ Lăng đành phải vội vàng xua tay với Tiêu Chính Hoa, sau đó cùng đi theo phía sau Long Triệt đến chiếc xe thể thao Bugatti Veyron.
“Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi thôi.” Khuôn mặt Tiêu Chính Hoa tràn đầy thân thiết cùng săn sóc.
“Tiêu tổng, ngài… Sao ngài lại ở đây?”
“Tôi được mời tới tham gia thọ yến của Khâu lão thái! Cô cả đêm đều cúi đầu, đừng nói tôi, những người khách này ít nhất có 80% cô cũng chưa để ý đi. Còn cô thì sao? Tại sao lại trở thành bạn gái Long Triệt vậy?” Không muốn từ trên cao nhìn xuống cùng nàng nói chuyện với nhau, Tiêu Chính Hoa ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đêm nay chợt đột nhiên phát hiện Đồng Vũ Lăng là bạn gái Long Triệt, hắn khiếp sợ không thôi, còn tưởng rằng Đồng Vũ Lăng là một nữ nhi nhà giàu ẩn mình. Cho đến màn vừa rồi, hắn mới khẳng định nàng là dân chúng bình thường hàng thật giá thật.
“Tôi thiếu hắn ân tình, tối nay tới, là hoàn lại ân tình của hắn!” Đồng Vũ Lăng trả lời yếu ớt, hai tròng mắt trong trẻo nhìn chằm chằm nơi nào đó phía trước, trong lòng cảm thấy bi ai cùng buồn bã, mặt cười cũng là cực kỳ ảm đạm.
Tiêu Chính Hoa hơi giật mình, lập tức an ủi nàng: “Lời nói của ELLA kia, cô không cần để ở trong lòng.”
Đồng Vũ Lăng không nói, chính là ảm đạm cười, trong nụ cười mang theo tự ti cùng tự giễu.
“Đúng rồi, tối mai cô có rảnh không?” Tiêu Chính Hoa nói sang chuyện khác, cùng lúc hi vọng phân tán của nàng khó chịu, về phương diện khác…
“Tối mai tôi rảnh.”
“Tôi… Tôi muốn hẹn cô ăn cơm.”
“Hẹn tôi ăn cơm?”
“Mấy ngày hôm trước tôi đã đi Singapore công tác, mang một ít đặc sản ở nơi đó trở về, trong nước chúng ta không có, muốn cho cô nếm thử.” Tiêu Chính Hoa giải thích.
“Ách, Tiêu tổng khách khí, ngài để cho người nhà cùng bằng hữu đi.”
“Bọn hắn đều có. Phần kia của cô, là tôi đặc biệt mua.” Tiêu Chính Hoa nói xong, đôi mắt đen sáng ngời nhìn nàng.
Đồng Vũ Lăng chợt thấy quẫn bách, nhanh chóng tránh đi ánh nhìn chăm chú của hắn.
“Đồng tiểu thư, thực không dám giấu diếm, sau buổi liên hoan lần trước, tôi đối với cô đặc biệt có hảo cảm, muốn… Cùng cô kết giao bằng hữu. Vốn đã sớm muốn hẹn cô, chỉ vì tuần này đi đến Singapore họp làm cho không thể đúng lúc điện thoại cho cô. Ngày hôm nay chúng ta gặp nhau, nói rõ rằng ông trời cũng ủng hộ duyên phận của chúng ta. Rât hy vọng Đồng tiểu thư nhận lời, bớt chút thì giờ cùng tôi ăn một bữa cơm!”
Hắn nho nhã lễ độ cùng tao nhã, sớm khiến cho Đồng Vũ Lăng sinh ra hảo cảm, hiện giờ lại vô cùng ân cần, Đồng Vũ Lăng càng thêm không thể cự tuyệt.
Thấy nàng gật đầu, Tiêu Chính Hoa dị thường cao hứng:
“Cám ơn cô đã đáp ứng, cô muốn đi ăn cái gì? Không ăn được cái gì hay có đồ ăn nào đặc biệt thích?”
“Cái gì cũng được, Tiêu tổng quyết định là tốt rồi!”
“Trưa mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Ân!” Đồng Vũ Lăng lần nữa gật đầu.
Tiêu Chính Hoa nội tâm kích động như cũ, nhìn xung quanh, nhìn thấy một ít khách lục tục rời đi, vì thế nói: “Đồng tiểu thư, tôi phải đến chào chủ nhà! Đúng rồi, cô chừng nào thì về? Long Triệt sẽ đưa cô về ah?”
“Tôi…”
“Có muốn tôi chờ cô hay không? Tôi đưa cô trở về.”
Đồng Vũ Lăng nghĩ nghĩ, cảm kích cự tuyệt: “Không cần, anh đi về trước đi!”
Tiêu Chính Hoa trầm mặc một chút, nói: “Vậy tôi đây đi trước, ngày mai điện thoại cho cô!”
“Được, trên đường cẩn thận!”
Tiêu Chính Hoa đã đi xa, Đồng Vũ Lăng vẫn nguyên tại chỗ ngẩn người, một hồi lâu sau, cảm giác hàn ý dần dần nhiều, mới đứng dậy hướng phòng ở đi đến, đi tới đi tới, Long Triệt vừa lúc đi ra.
Đồng Vũ Lăng trầm ngâm một lát, đột nhiên dỡ xuống bông tai, vòng cổ, bao tay đồ trang sức đưa cho hắn: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi muốn về trước!” Cô không xưng hắn Long tiên sinh, cũng không còn gọi hắn “Triệt”.
Long Triệt không có phản ứng, chính là như có suy nghĩ gì nhìn chăm chú vào nàng.
“Bộ quần áo trên người này tạm thời không thể trả lại cho ngài, về nhà tôi sẽ giặt sạch sẽ, gửi qua bưu điện đến công ty của ngài”. Đồng Vũ Lăng nói xong, chuẩn bị xoay người. Đáng lẽ, nàng có thể thay đổi về bộ quần áo bình thường lúc đầu của mình, đáng tiếc là nó đã bị công nhân của thẩm mỹ viện kia đem làm “đồ bỏ đi” rồi!
“Không cần, coi như trả thù lao đêm nay cho cô!” Rốt cục, Long Triệt cũng lên tiếng.
“Không công không nhận lộc. Đêm nay đáp ứng tham dự cùng ngài, là vì trả lại ngài nhân tình kia, đồng thời thật vui mừng không mang đến cho ngài sự quấy nhiễu gì, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau. Quần áo … Tự nhiên là vật quy nguyên chủ!” Đồng Vũ Lăng vẻ mặt lạnh lùng.
Không biết bởi vì duyên cớ nào, nghe được bốn chữ không thiếu nợ nhau từ trong miệng nàng phát ra, Long Triệt không khỏi cảm thấy không vui, chưa từng có nữ nhân nói với hắn bốn chữ này, ngay cả Gia Văn cũng không có
“Tôi đi trước!” Nàng ngay cả tái kiến cũng không muốn nói với hắn, bởi vì nàng biết hai người sau này sẽ không còn cùng xuất hiện.
Thấy nàng xoay người sang chỗ khác, Long Triệt đột nhiên tức giận, không tự giác gầm lên giận dữ: “Quần áo người khác đã dùng qua tôi không muốn giữ! Nếu như cô muốn trả lại, vậy hiện tại cô liền cởi ra, nếu không, coi nó như đồ bỏ mà xử lý đi!”
Đồng Vũ Lăng dừng một chút, cũng không quay đầu lại, lúng ta lúng túng nói: “Tôi đã biết! !”
Từng bước một đi về phía trước, trong lòng phập phồng, trong lòng Đồng Vũ Lăng chờ đợi Long Triệt sẽ gọi lại mình, nói với nàng rằng hắn sẽ lái xe đưa nàng trở về, nhưng mà, nàng đã đi rất xa rất xa rồi, cho đến khi ra khỏi chiếc cửa sắt lớn của biệt thự, vẫn như cũ không có nghe đến tiêng gọi như mong muốn.
Long Triệt đứng ngạo nghễ trong gió, khuôn mặt trầm xuống nhìn theo dáng nàng đi xa, biến mất, thẳng đến lúc người hầu tới gọi, hắn mới trở về phòng.
Đêm đông vốn đã lạnh lẽo, đêm dần sâu, nhiệt độ không khí lại càng thấp. Sau khi ra khỏi biệt thự của Khâu gia, Đồng Vũ Lăng không khỏi kéo nhanh áo khoác, đôi chân đi trên chiếc giầy cao gót năm phân run rẩy đi trên đám đá vụn trên đường. Trong lòng không ngừng mắng Long Triệt qua sông đoạn cầu cùng lãnh huyết không ai bì nổi, không có lòng thương người. Loại người gì chứ! Coi như là hắn khinh thường không muốn đưa nàng về cũng nên gọi người đưa nàng về chứ.
Nhìn nhìn con đường dài không thấy cuối phía trước, Đồng Vũ Lăng chán nản uể oải. Sớm biết như vậy thì vừa rồi tạm thời không cần sĩ diện cầu hắn, nói không chừng hắn sẽ phái người đưa nàng trở về. Nơi này là khu nhà giàu, đi ra đi vào đều có xe riêng, taxi căn bản sẽ không đến đây, cứ đi bộ như vậy, không biết đến khi nào mới ra đến đường cái đây.
“Kít....Kít....” đột nhiên một tiếng kèn xe bén nhọn từ phía sau truyền đến.
Đồng Vũ Lăng quay đầu lại, bị ánh đèn xe mãnh liệt bắn ra khiến phải nheo mắt lại theo bản năng.
Xe chậm rãi đi qua bên người Đồng Vũ Lăng, cửa kính hạ xuống, khuôn mặt tràn đầy xem thường cùng cười nhạo của ELLA hiện ra: “Tôi nói đâu có sai đâu? Tưởng rằng Long Triệt sẽ coi trọng cô? Không biết tự lượng sức mình, kiếp sau nếu có đầu thai thì hãy tìm một nhà khá giả rồi tái phát xuân thu đại mộng đi! Thật sự là tự rước lấy nhục mà!”
Ô tô chạy qua, lưu lại một sợi khói đặc.
Không lâu, lại là một tiếng còi xe vang đến. Lần này, Đồng Vũ Lăng không hề quay đầu lại, nàng vọt sang một bên.
Thời điểm xe đi qua nàng, tiếng nói ôn nhu theo gió bay tới:
“Đồng tiểu thư!”
Là hắn! Đồng Vũ Lăng chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Tiêu tổng, ngài… Bây giờ ngài mới đi?”
“Lên xe đi, tôi đưa cô trở về!” Tiêu Chính Hoa mở cửa xe đối diện hắn: “Nơi này rất khó bắt được xe”
Nàng đương nhiên biết, nhưng là…
Ngay tại thời điểm Đồng Vũ Lăng do dự, sau lưng lại là một trận tiếng kèn, phá lệ kịch liệt, khiến nàng không thể không quay đầu lại, chứng kiến bóng dáng người phía sau cửa xe, không khỏi chấn trụ. Sau đó, nàng đi lên vài bước, chuẩn bị ngồi vào xe của Tiêu Chính Hoa. Vừa mới nhấc chân đã bị người khác đúng lúc giữ chặt.
Đột nhiên nhìn thấy Long Triệt, Tiêu Chính Hoa rất là giật mình, phát giác Đồng Vũ Lăng tựa hồ đang tránh né, không khỏi nói:
“Long tiên sinh, tôi cùng Đồng tiểu thư tiện đường, không bằng để cho tôi đưa nàng trở về đi, không cần làm phiền ngài!”
“Người là do tôi mang đến, tự nhiên cũng là tôi đưa trở về! Còn có, nếu không có gì phiền toái, chuyện này không liên quan đến anh!” Long Triệt giọng điệu lãnh liệt, tóm chặt tay Đồng Vũ Lăng.
Lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho Tiêu Chính Hoa, Đồng Vũ Lăng đành phải vội vàng xua tay với Tiêu Chính Hoa, sau đó cùng đi theo phía sau Long Triệt đến chiếc xe thể thao Bugatti Veyron.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook