Triền Định Tướng Quân Phu
-
Chương 8
Edit: lana_chan
Beta: Belle
Nghe nói, trong Vương phủ có khách quý đến.
Nghe nói, khách quý này là người rất được sủng ái.
Nghe nói, nghe nói. . . . . .
Ghé vào cửa sổ, chớp đôi mắt to, Minh Dương Liễu mang bộ dáng tự hỏi: thời điểm này tìm đến Bình Nguyên Vương, lại là người được sủng ái như vậy, chỉ sợ nội tình không chỉ đơn giản như vậy.
Giữa hồ sen là một mái đình, bên trong một đám nữ nhân xinh đẹp xiêm y lộng lẫy.
“Đắc thành so với mắt gì từ tử, còn tiện uyên ương không tiện tiên(?).” Tiều kia hai vĩ ngư cùng tùy làm bạn, thật sự là làm cho người ta hâm mộ (*)
(*) Đắc thành so với mắt gì từ tử(???), còn tiện uyên ương không tiện tiên: Tình khó tránh, tình tùy duyên, chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên
Tiều kia hai vĩ ngư cùng tùy làm bạn :San hô có 2 đuôi cá làm bạn
”Ngươi là đang mắc bệnh tương tư sao?”
Nghe thanh âm kia, Minh Dương Liễu nhịn không được thở dài trong lòng, nàng không biết nam nhân cũng có tâm như vậy, bởi vì ngày đó nàng nói câu vui đùa kia không thực đúng thời điểm, hắn liền không được tự nhiên, cũng không xuất hiện nữa.
Trùng hợp nàng cũng đang niệm từ (đang ngâm thơ ý mà) lại vừa vặn bị hắn nghe được. Hắn sao không đi cùng vị khách quý kia, đến nơi này làm gì? “Ta nói không, ngươi tin sao?”
”Không tin.”
”Cho nên, không cần trả lời vấn đề này.” Nàng ném toàn bộ thức ăn cho cá ở trên tay xuống, đàn cá liền ùa lại tranh nhau ăn.
Khâu Phượng Thành rốt cục cũng mở miệng nói, “Có người muốn gặp ngươi.”
”Phải không? Làm phiền Vương gia tự đến cho ta biết, ta nghĩ lấy thân phận của ta, hẳn là không có quyền cự tuyệt gặp bất luận kẻ nào mới đúng.”
“Ngươi. . . . . .” Hắn chần chờ một lát, sau đó mới nói thêm: “Chính mình cẩn thận ứng đối đi.”
Đây là hắn có hảo ý nhắc nhở nàng, người phải gặp cũng không dễ ứng phó.
Mặc kệ đối phương đến đây là người như thế nào, gặp rồi nói sau.
Đi theo hắn vào đại sảnh, Minh Dương Liễu nhìn thấy trong phòng có một cô gái mang khí chất trong sáng, cả người tản ra một cỗ hương vị thoải mái, trực giác của nàng mách bảo rằng, nàng thực thích nữ hài tử này.
”Đây là thê tử của Ân Võ Kiệt?” Đối phương mở miệng.
“Đúng vậy, công chúa.” Khâu Phượng Thành cung kính đáp lại.
”Quả nhiên là một nữ nhân xinh đẹp.”
”Công chúa cũng không kém là bao.” Chính cái gọi là đến mà không hướng phi lễ, Minh Dương Liễu cười yếu ớt đáp lại.
Kim Lan công chúa bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Ngươi thật thú vị.”
”Cũng vậy.”
“Thú được một nữ nhân như hoa như ngọc, Ân Võ Kiệt như thế nào để ngươi ở trong này lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì?”
Minh Dương Liễu ra vẻ trầm ngâm, “Nói thực ra, đáp án của vấn đề này ta cũng rất muốn biết. Không bằng công chúa phóng ta trở về, ta hỏi ra đáp án lại đến nói cho ngươi.”
Nhìn vẻ mặt của nàng: “Ta nói chuyện tốt lắm”, Kim Lan công chúa thổi phù một tiếng bật cười,”Ta thích ngươi.” Thẳng thắn thừa nhận cảm giác.
Minh Dương Liễu mỉm cười, “Ta cũng thực thích công chúa.” Công chúa thẳng thắn đáng yêu như vậy lại có người không thích?
“Người ta nói rượu phùng tri kỷ ngàn chén ít/ Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (*), nếu chúng ta đều thực thích đối phương, không bằng chúng ta uống rượu đi thôi.”
(*) Là câu thơ được trích từ bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt “Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp Tào Vận – 春日西湖寄謝法曹韻” của Âu Dương Tu 歐陽修 (1007—1072) sống vào đời Tống bên TQ.
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
(Uống rượu gặp người tri kỷ, thì ngàn chén vẫn ít.
Nói chuyện mà không hạp, thì nửa câu cũng đã là nhiều)
“Này. . . . . .”
Còn không kịp phản đối, đã bị công chúa nhiệt tình lôi kéo đi, quen thuộc đi vào hầm rượu ngon của Khâu Phượng Thành, “Nghĩ muốn uống cái gì nơi này đều có, không cần khách khí.”
Minh Dương Liễu nhìn quanh bốn phía nhịn không được, trên mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, một nơi bình thường thế này nhưng có hơn sáu mươi bình rượu ngon, lại là loại rượu ngon hiếm gặp, nếu không phải có chủ nhân của chúng ở đây trấn giữ, nàng chỉ sợ không khống chế nổi chính mình.
Kim Lan công chúa mí mắt sâu xa, giấu đi dị sắc trong mắt.
“Công chúa, đến, hai vò rượu này không tồi, chúng ta mỗi người một vò.”
Nhìn thấy Minh Dương Liễu cười đến phong tình vạn chủng, Kim Lan công chúa trong mắt ý cười càng sâu, “Xem ra ngươi cũng là người hiểu rượu.”
“Chúng ta đây quả nhiên xem như tri kỷ.”
“Đúng, cho nên sẽ không túy bất quy lâu( không say không về).” Kim Lan công chúa cười tiếp lời.
”Không say không về!”
Hai người nhìn nhau cười nhưng đều mang tâm tư riêng, vừa uống vừa tán gẫu, còn ngại ở hầm uống không xong, lại di chuyển ra hoa viên phía sau Vương phủ, hai cô gái như hoa như ngọc đỡ nhau đi, vui cười nói chuyện, chẳng khác nào bạn tri giao nhiều năm.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân. Cho dù kề vai sát cánh, tư thế ám muội, nhìn đến vẫn là một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.
Say, say. . . . . .
Uống đến nghiêng ngã, Kim Lan công chúa đem một bình rượu đưa cho người cũng say như mình, Minh Dương Liễu đứng thẳng không được, hạ nhân nắm ở đầu vai của nàng, đem vò rượu trong tay dốc vào miệng nàng.
Khâu Phượng Thành tự biết ngăn cản không được, sớm đã trở về phòng nghỉ ngơi, cũng phân phó hạ nhân đừng đi quấy rầy các nàng, kỳ thật là sợ hạ nhân nhiều lời, càng gây nhiều chuyện.
Hai nữ nhân rượu không biết uống qua mấy tuần , một bóng dáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hướng Minh Dương Liễu phát ra ám hiệu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu
Lấy người này đối phó địch nhân, đây mới là thủ đoạn trả thù cao nhất.
Cho nên, ngày hôm sau xảy ra chuyện lớn là Kim Lan công chúa bị người kèm hai bên(ý bị bắt a) !
Đại sự này làm cho hai quốc gia tích cực can thiệp, trong thời gian nhanh nhất trao đổi con tin với đối phương.
Vị hôn phu thê cách biệt gặp lại, nên là trường hợp gì?
Chúng tướng sĩ nhìn thấy Tướng quân nhảy xuống khỏi xe ngựa, đoạt roi trong tay xa phu, phi như bay tới bên nữ tử xinh đẹp, há hốc mồm không nói gì.
Tướng quân phu nhân tương lai quả thực mỹ lệ, nếu không, cũng sẽ không có lời đồn nói nàng mê hoặc Khánh Quốc Bình Nguyên Vương, khiến cho Kim Lan công chúa từ kinh thành chạy tới sinh sự.
Nhưng là, nàng cũng thực bạo lực đi, rõ ràng chuyện thật ngay tại trước mắt.
Nàng bị người kèm hai bên làm con tin hai tháng nay, tướng quân tìm, rốt cục đợi cho nàng bình an trở về, kết quả hai người bọn họ vừa gặp mặt, nàng bắt đầu ngược phu, hoàn toàn không có cảnh tượng rung động lòng người như bọn họ tưởng tượng, lệ rơi như mưa nhào vào vòng tay ôm ấp của tướng quân, mà nay là rơi lệ nén giận, hóa thành bức tranh hí kịch.
Tướng quân cũng thật đáng thương!
“Liễu nhi, Liễu nhi ―” Ân Võ Kiệt tùy ý để nàng truy đánh cũng không đánh lại, muốn cùng nàng giảng đạo lý, “Nghe xong ta giải thích rồi mới đánh được không?”
Chúng tướng sĩ nghe vậy cằm đều rớt xuống, tướng quân có phải hay không choáng váng, giải thích xong rồi còn muốn để cho người ta đánh?
“Giải thích cái gì?” Minh Dương Liễu thở phì phì nói, “Đều là bởi vì ngươi, ta mới có thể bị người bắt đi, bằng đấy thời gian cũng không làm gì, với ta chẳng quan tâm, ngươi cho rằng ta đã chết sao?”
“Như thế nào lại chẳng quan tâm, Tề bá vẫn âm thầm chú ý tình hình của ngươi, hơn nữa ta không phải đã dùng kế bức Kim Lan công chúa đến biên thành sao?” Như thế người nào thủ thắng có thể đổi nàng quay về, đây là phương pháp tốt nhất nha.
“Thì tính sao, không có sự phối hợp của ta, ngươi cho dù đem Hoàng đế Khánh quốc tới biên quan cũng không dùng được.” Không để ý hướng đến hắn đánh một hồi lại làm chính mình thở hổn hển, đánh giá một phen rồi ném roi xuống, hai tay chống nạnh, hướng hắn thẳng trừng mắt.
Nàng quay đầu nhìn về phía người vẫn ngồi ở trên xa phu xe ngựa, cũng chính là Tề bá, hét lên: “Tề bá, ta phải về kinh thành, thấy hắn ta liền tức đến đau dạ dày.”
Tề bá nghe xong ngược lại xuống xe ngựa, “Lão gia nói, đợi các người thành thân xong, rồi trở về cũng không muộn.”
“Ta (không)để ý đến hắn!” Nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt không cho là đúng.
“Lão gia nói, tiểu thư nếu không nghe theo, hắn sẽ đuổi tiểu thư quay về kinh thành, cùng nhau tiêu xài gia sản.”
”Cái gì?” Minh Dương Liễu hét lên, vọt tới bên người quản gia kích động kéo tay hắn, vội vàng hỏi rõ ràng, “Tiêu xài gia sản? Cha ta đầu óc là làm bằng đá sao?”
Nói phụ thân của chính mình như thế không tốt lắm a? Mấy binh sĩ thiếu kiên nhẫn phốc cười ra tiếng.
Tề bá như trước chậm rãi, không chút hoang mang trả lời “Lão gia nói, tướng quân như thế mà tiểu thư còn không lấy, mới là đầu óc như heo đá.” Quả nhiên biết nữ nhi chẳng ai bằng cha, nữ nhân sẽ nói cái gì, làm cha đều nhất thanh nhị sở. (hiểu rõ ràng)
Không ngờ nữ nhân như thế lại bị so sánh với động vật làm bằng đá a.
”Gả cho hắn?” Nàng mày liễu hướng về phía trước, vẻ mặt không cho là đúng, đưa tay chỉ vào Ân Võ Kiệt, “Ta vẫn chưa gả hắn, mà đã sinh bệnh rồi lại bị bắt, nếu gả cho hắn, ai biết sẽ phát sinh tai họa gì a, không thể biết trước thảm họa a.”
”Đừng nguyền rủa chính mình như vậy.” Ân Võ Kiệt đến bên người nàng nói.
“Phi phi phi!” Nàng dùng sức giẫm lên chân hắn nói: “Ngươi mới nguyền rủa chính mình đấy.”
Nhìn đến Tướng quân thần sắc như thường đem chân chuyển qua một bên, chúng tướng sĩ không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng, tướng quân thật sự là tức giận(không hiểu sao lại dùng từ tức giận nữa???).
”Tề bá, vất vả cho ngươi.” Hắn hướng Tề Bá chân thành bày tỏ một lòng biết ơn, cảm tạ hắn làm cho nàng hoàn hảo vô khuyết trở lại bên người mình.
“Hẳn là.”
“Liễu nhi, hại ngươi chịu khổ, thực xin lỗi.” Nâng tay nàng, lại thay nàng lau mồ hôi trên trán, hắn ôn nhu mà trầm thấp hướng nàng giải thích.
Bị đôi mắt nhu tình chân thành của hắn nhìn chăm chú, tức giận của Minh Dương Liễu nháy mắt tan biến thành bụi, lại phát giác ban nãy mình nóng lòng phát tiết lửa giận, tựa hồ có điểm quá đáng .
Không biết nên đáp lại lời hắn như thế nào, nàng đơn giản cúi đầu.
Chưa từng ly biệt, liền không biết nỗi khổ tương tư, trải qua tương tư, mới biết được ở trong lòng mình đối phương có bao nhiêu trọng yếu.
Thấy thế, Ân Võ Kiệt cười cười, tay nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, “Đi thôi, tới gặp các huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta.”
Nghĩ đến hành vi của mình ban nãy, hai má nàng đỏ ửng, hạ thấp giọng nói: “Ta có chút mệt mỏi.”
Ân Võ Kiệt ha ha cười, dùng sức nắm chặt tay nàng kéo đi, “Hiện tại hối hận đã muộn rồi, đi thôi, dù sao bộ dạng hung hăng cũng đã bị bọn họ nhìn thấy, còn có cái gì phải sợ.”
Nói gì vậy? Cái gì kêu bộ dạng hung hăng?
Nhưng lực đạo của hắn không để cho nàng cự tuyệt, nàng cứ như vậy không cam lòng bị hắn kéo đến trước mặt một đám nam nhân, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đối mặt.
“Chư vị huynh đệ, đây là phu nhân của ta.”
Minh Dương Liễu phản bác, “Này uy, ta còn chưa gả ngươi đâu.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Hiện tại nàng cho rằng còn có khác biệt sao?”
Tiếp theo hắn đối chúng tướng sĩ cao giọng tuyên bố, “Ngày mai chúng ta bái đường, đến lúc đó các vị huynh đệ cùng nhau uống ly rượu mừng.”
Hiện trường lập tức vang lên một trận hoan hô, có người nổi loạn cầm đầu hô “Chúc mừng tướng quân”, mọi người đi theo cùng hô to, một loại cảm giác vui sướng chân thành lan tỏa.
Độ cong nơi khóe miệng Minh Dương Liễu không khỏi nhếch cao, một tướng quân có thể chân thành đối đãi tướng sĩ, cũng có thể là một trượng phu tốt, mà nàng hy vọng cũng giống như cha mẹ nàng, cả đời gần nhau, hẳn là sẽ không còn xa.
Phao sai tú cầu, không nhất định là sai nhân duyên a.
Trăng tròn, con người, phu quân?
Nhìn thấy bầu trời một vòng trăng tròn, Minh Dương Liễu trong lòng tràn đầy cảm khái.
Nhân sinh gặp gỡ thật sự là làm cho người ta không thể đoán trước, mấy tháng trước nàng căn bản không thể tưởng được tình hình hôm nay, trải qua ném tú cầu, say rượu, truy phu, bị bắt. . . . . . Sau đó là tối nay đoàn viên.
”Như thế nào còn không ngủ?”
Quay đầu nhìn đến Ân Võ Kiệt, nàng cười cười, lại quay đầu tiếp tục ngắm trăng, “Khó được thoải mái, ngược lại buồn ngủ toàn bộ biến mất.”
”Ngày mai bái đường, tuy nói trong quân ngũ hết thảy giản lược, nhưng vẫn có một đống việc phải làm, nàng không sợ đến lúc đó không đủ tinh thần?” Hắn yêu thương cười nhìn nàng.
”Dám để cho ta quá mệt mỏi, ta sẽ không bái đường.” Nàng mặt nhăn lại, không hề có chút uy hiếp đe dọa nói.
Hắn bật cười lắc đầu, “Thân thể của nàng đã hoàn toàn khỏe rồi chứ?”
Nàng nhún vai, “Hẳn là thế đi, xem ra lần này so với năm năm trước đó nhanh khỏi hơn”.
Cầm lấy bàn tay của nàng ngắm, hắn cũng học nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không chút để ý nói: “Nghe nói, lúc nàng bệnh nặng, hắn đêm khuya tới phòng ngủ chăm sóc nàng?”
Nàng hơi hơi liếc mắt nhìn hắn, cười cười nói: “Tướng quân ghen sao?” Quả nhiên, lời đồn đãi vẫn là truyền tới tai hắn.
”Nàng nói thế nào?”
”Nói như thế,” Nàng đảo mắt ngọc, “Nếu ta bệnh đến bất tỉnh nhân sự, hắn làm như thế nào ta can thiệp không được, bất quá ta tin tưởng trong thời gian ta thanh tỉnh, hắn cũng không có ngủ lại trong phòng ta để chăm sóc ta.”
Ân Võ Kiệt nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn vẫn là đại nam nhân lòng dạ có chút hẹp hòi, “Bình Nguyên Vương là nam nhân vĩ đại.”
“Chẳng lẽ ta gả cho Tịnh Biên tướng quân không vĩ đại? Vẫn là nói ánh mắt Minh Dương Liễu ta thật sự rất kém cỏi?” Nàng ra vẻ vô tội hướng hắn nở nụ cười.
Hắn vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, “Minh đại tiểu thư này vốn khôn khéo, ánh mắt tự nhiên không có khả năng nhìn lầm, nếu không tiếng tăm của Minh gia quán rượu sẽ không càng ngày càng nhiều.”
”Ngươi nói đến chỗ đau của ta.” Rượu a, nàng rất muốn cùng nó không quan hệ, lại cố tình không thể tránh khỏi nó.
Hắn nhớ tới sự kiện, “Ngươi cùng Kim Lan công chúa uống rượu, kết quả cuối cùng đâu?”
”Một tửu quỷ cùng một người bán rượu ngươi nói sao?”
“Không thể nói như vậy,” nàng sửa đúng nói: “Cái dạng rượu nào uống tốt, cái dạng rượu nào có thể say, ta so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, ta chỉ là hướng nàng đề cử vài loại rượu ngon để uống thôi.”
“Thích uống rượu lại đụng trúng ngươi, kết quả vừa cao hứng lại vừa đau khổ.”
”Đúng nha”, nàng cảm khái, “Cao hứng chính là cái miệng của hắn, thống khổ cũng chính là thân thể hắn.”
”Ngươi thật sự là nữ nhân ta yêu nhất a!” Nhìn thấy biểu tình của nàng không cho là đúng, hắn bổ sung nói: “Rượu cùng người đẹp, không phải là hai thứ nam nhân yêu nhất sao?”
“Namnhân yêu nhất không phải giang sơn mỹ nhân sao?”
”Giang sơn mỹ nhân, mấy người có thể lưỡng toàn, rượu cùng mỹ nhân mới là lý tưởng của người thường.” Hắn sóng vai cùng ngồi với nàng, “Ngươi đã là mỹ nhân, lại bán rượu, hai thứ hợp nhất, đối nam nhân mà nói, thật sự khả ngộ không thể cầu.”
“Nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn, chỉ có trí tuệ là tồn tại mãi mãi” Nàng có ý điều chỉnh nói.
”Namnhân vĩnh viễn chỉ biết nhớ kỹ âu yếm nữ nhân xinh đẹp nhất.”
“Phanh. . . . . .” Thình lình ngoài phòng truyền đến vài tiếng như có cái gì ném trên mặt đất. Nguyên lai Tướng quân trước tình yêu cũng sẽ giảng buồn nôn như vậy a.
“Thanh âm gì?” Nàng kinh ngạc nhìn xung quanh.
“Chuột.” Hắn bất động thanh sắc.
”Chuột thật lớn, thanh âm vang như vậy, nhất định là rất béo.” Nàng mặt mày câu loan, khuôn mặt tươi cười như hoa.
”Muốn ta giúp ngươi tróc tới sao?”
“Ngươi muốn cho người ta nói ngươi xen vào việc của người khác sao?” Nàng cười hì hì nhìn hắn.
Ân Võ Kiệt lập tức nghe ra nàng giễu cợt, “Thế nhưng nói ta là cẩu?!” Dùng sức ôm nàng đến trước ngực, hắn dựa sát nàng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe nói: “Bị ta cắn một ngụm, ngươi hẳn là sẽ không thay đổi thành Lữ Đồng Tân đi!”
“Ngô. . . . . .” Lời còn nói chưa xong đã bị phủ kín một loại không khí mờ ám.
Trăng thẹn thùng chui vào trong mây, không quấy rầy nữ nhân thế gian nùng tình mật ý.
Minh Dương Liễu nghĩ cử hành hôn lễ ở biên quan rất đơn giản.
Chính là nàng sai lầm rồi, cho dù là đơn giản, hôn khánh trang sức cũng coi như mộc mạc, nhưng cả quá trình chính là một chút cũng không giảm bớt chút nào, bởi vì là ở biên tái quân doanh cử hành nên bị đám nam nhân nhiệt huyết kia bỏ thêm không ít đồ đa dạng.
Tựa như hiện tại, trên đỉnh đầu nàng trúc y* kiệu hoa điên đảo thiếu chút nữa đem toàn bộ đồ ăn ban sáng nôn ra.
*trúc y: ghế tre
Có người xuất giá thống khổ như nàng sao? Nàng thật sự nhịn không được hoài nghi bọn họ trả thù nàng ngày hôm qua truy đắc Đại tướng quân bọn họ chật vật như thế?
“Ân Võ Kiệt, cứ tiếp tục như thế này nữa ta sẽ ói ra.” Không thể nhịn được nữa tân nương rốt cục tức giận xốc lên khăn voan đỏ.
“Tốt lắm, tốt lắm, nháo tiếp nàng thật sự sẽ trở mặt.” Nguyên bản tân lang chính là ở một bên xem náo nhiệt lập tức lại đây hoà giải.
Giúp đỡ thủ hạ của hắn trúc y (ghế tre), cảm giác được chân chạm xuống đất, Minh Dương Liễu thống khổ nhắm mắt, “Thật khó chịu” Cũng nghĩ tới muốn phun.
Ân Võ Kiệt thuận thế ôm nàng, nhìn nàng bộ dáng mệt mỏi, đau lòng vô cùng, “Tìm một chỗ ngồi trước.”
“Ta đứng không được . . . . . .” Vì cái gì nam nhi quân doanh tỏ vẻ cao hứng cùng phương pháp của người bình thường không giống nhau, /theo lý mà nói chẳng phải là bái đường xong là quay về hỉ phòng đợi hay sao, kết quả lại bị một người tiếp một người tới chỉnh, chỉnh đến cơn tức của nàng tăng thêm, sớm đã không có bộ dáng thẹn thùng mà tân nương nên có.
Quên đi, dù sao bộ dáng hung hãn của nàng sớm đã nhất thanh nhị sở, nàng cũng không cần phải tạo áp lực chính mình.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp đỡ ngươi.” Hắn buồn cười nhìn thấy nàng bị chính mình ôm thân mình vẫn không khỏi cứng ngắc.
“Có thể hay không đem ta đánh bất tỉnh?” Nàng đáng thương hề hề yêu cầu.
“Ta mang ngươi trở về phòng.” Dứt lời liền ngồi xuống đem nàng ôm lấy, sau đó hướng vào trong hỉ yến hô vang với một đám người nói”Các ngươi uống trước, ta trong chốc lát trở về.”
“Tướng quân, không cần sốt ruột trở về.” Có người diễn đạm nói.
“Đúng rồi, xuân tiêu nhất khắc thiên kim(lana:câu này ai đọc cũng hiểu ha), không cần phải xen vào chúng ta .” Một đám người đi theo ồn ào.
Minh Dương Liễu hiện tại cho dù nghĩ muốn phát giận cũng không có khí lực , nàng tựa đầu vào lòng Ân Võ Kiệt, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ muốn hiện tại lập tức trở lại quá khứ, thật sự rất khó chịu.
Hắn nhìn thấy bộ dáng nàng, nghĩ thầm, mình thật đã đùa quá trớn , hơi lo lắng ôm nàng bước nhanh đi trở về hỉ phòng, đem nàng phóng tới trên giường.
“Muốn uống nước sao?” Hắn săn sóc hỏi.
“Ta sợ hét lên sẽ phun ra.” Tay nàng vỗ về cái trán dựa vào hỉ giường, vẻ mặt ủ rũ.
“Nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát đi.” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường, thay nàng đắp chăn, ôn nhu nói: “Ngươi nghỉ ngơi một hồi, ta đến bên ngoài tiếp đón các huynh đệ.”
“Ân.”
Hắn rời đi không lâu, Minh Dương Liễu dần dần đi vào giấc ngủ.
Đợi cho Ân Võ Kiệt trở lại hỉ phòng, nhìn đến nàng đang ngủ ánh mắt nhanh chóng nhếch lên.
Hắn động thủ tự đem hỉ phục cởi bỏ, sau đó trở lại bên giường, thân thủ vỗ vỗ nàng, nhẹ giọng kêu: “Liễu nhi, cởi hỉ phục rồi ngủ tiếp.”
Nàng mơ mơ màng màng lên tiếng, nhưng không có động tác.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải chính mình động thủ giúp nàng thay quần áo.
Chính là đợi đến lượt trung y cuối cùng hắn do dự một chút, gây sức ép một ngày, nàng mệt muốn chết rồi, vẫn là làm cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, cơ hội viên phòng, về sau phải bù lại.
Đem nến đỏ thổi tắt, hắn dựa theo ánh trăng đi trở về bên giường, nhấc một góc chăn tiến vào, đem thân mình ấm áp của nàng ôm vào trong ngực.
Bên ngoài thanh âm ồn ào dần dần hạ xuống, hắn biết đêm cũng khuya, chính là hắn lại một chút cũng không có buồn ngủ, mà thiên hạ trong lòng lại ngủ thập phần hương vị ngọt ngào, hoàn toàn không biết tân lang chịu dày vò cỡ nào.
Thành thân trước, xem tới được, mò đến, lại ăn không được.
Thành thân sau, xem tới được, mò đến, nếu lại ăn không được ― thật sự là không thể nhịn được nữa!
Trong bóng tối chỉ nghe thấy thanh âm thoát y, sau đó truyền đến một tiếng cực thấp nỉ non, “Ân ~~~?”
“Tỉnh? Còn có không thoải mái?”
“Tốt hơn nhiều. . . . . . Ngươi, ngươi đang làm cái gì?”
“Hôm nay là hỉ sự của chúng ta nha.”
Ân Võ Kiệt xoay người một cái, đem nàng áp tới dưới thân, tiếng nói trở nên khàn khàn gợi cảm, “Đêm nay ngươi chính là người của ta.”
Đối với kế tiếp phải phát sinh chuyện, nàng một bên là bối rối, một bên là tò mò. . . . . .
Trong đêm tối hai người thăm dò thân thể lẫn nhau thẳng đến khi mặt trời ló dạng.
Nhìn thấy tia nắng ban mai xuyên thấu qua duy trướng dừng ở khuôn mặt kiều mị mê người trên giường, một đêm hoan ái làm cho tóc đen mềm mại tán loạn, da thịt trắng nõn trải đầy hôn ngân, cũng làm cho hắn tận hưởng tất cả khoái cảm.
“Liễu nhi,” Ngón tay Ân Võ Kiệt thương yêu say đắm xoa xoa làn môi sưng đỏ của nàng(lana:cái nì chắc cũng k cần giải thích a, nếu bạn nào k hỉu có thể tìm bella hỏi nha) nỉ non, “Mùi vị của ngươi thật thơm.”
Mệt đến mí mắt căn bản không mở ra nổi, cả người đều không động đậy được Minh Dương Liễu chỉ có thể “Ân” một tiếng.
“Ngủ ngoan.”
Nàng ngay cả gật đầu khí lực đều không có, chui vào ngực hắn, dựa sát vào nhau, ngủ say.
Mà hắn ôm nàng, mang theo ý cười cũng chậm chạp nhắm mắt, ngày đầu tiên sau khi thành thân, là ngày nghỉ tốt nhất.
Beta: Belle
Nghe nói, trong Vương phủ có khách quý đến.
Nghe nói, khách quý này là người rất được sủng ái.
Nghe nói, nghe nói. . . . . .
Ghé vào cửa sổ, chớp đôi mắt to, Minh Dương Liễu mang bộ dáng tự hỏi: thời điểm này tìm đến Bình Nguyên Vương, lại là người được sủng ái như vậy, chỉ sợ nội tình không chỉ đơn giản như vậy.
Giữa hồ sen là một mái đình, bên trong một đám nữ nhân xinh đẹp xiêm y lộng lẫy.
“Đắc thành so với mắt gì từ tử, còn tiện uyên ương không tiện tiên(?).” Tiều kia hai vĩ ngư cùng tùy làm bạn, thật sự là làm cho người ta hâm mộ (*)
(*) Đắc thành so với mắt gì từ tử(???), còn tiện uyên ương không tiện tiên: Tình khó tránh, tình tùy duyên, chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên
Tiều kia hai vĩ ngư cùng tùy làm bạn :San hô có 2 đuôi cá làm bạn
”Ngươi là đang mắc bệnh tương tư sao?”
Nghe thanh âm kia, Minh Dương Liễu nhịn không được thở dài trong lòng, nàng không biết nam nhân cũng có tâm như vậy, bởi vì ngày đó nàng nói câu vui đùa kia không thực đúng thời điểm, hắn liền không được tự nhiên, cũng không xuất hiện nữa.
Trùng hợp nàng cũng đang niệm từ (đang ngâm thơ ý mà) lại vừa vặn bị hắn nghe được. Hắn sao không đi cùng vị khách quý kia, đến nơi này làm gì? “Ta nói không, ngươi tin sao?”
”Không tin.”
”Cho nên, không cần trả lời vấn đề này.” Nàng ném toàn bộ thức ăn cho cá ở trên tay xuống, đàn cá liền ùa lại tranh nhau ăn.
Khâu Phượng Thành rốt cục cũng mở miệng nói, “Có người muốn gặp ngươi.”
”Phải không? Làm phiền Vương gia tự đến cho ta biết, ta nghĩ lấy thân phận của ta, hẳn là không có quyền cự tuyệt gặp bất luận kẻ nào mới đúng.”
“Ngươi. . . . . .” Hắn chần chờ một lát, sau đó mới nói thêm: “Chính mình cẩn thận ứng đối đi.”
Đây là hắn có hảo ý nhắc nhở nàng, người phải gặp cũng không dễ ứng phó.
Mặc kệ đối phương đến đây là người như thế nào, gặp rồi nói sau.
Đi theo hắn vào đại sảnh, Minh Dương Liễu nhìn thấy trong phòng có một cô gái mang khí chất trong sáng, cả người tản ra một cỗ hương vị thoải mái, trực giác của nàng mách bảo rằng, nàng thực thích nữ hài tử này.
”Đây là thê tử của Ân Võ Kiệt?” Đối phương mở miệng.
“Đúng vậy, công chúa.” Khâu Phượng Thành cung kính đáp lại.
”Quả nhiên là một nữ nhân xinh đẹp.”
”Công chúa cũng không kém là bao.” Chính cái gọi là đến mà không hướng phi lễ, Minh Dương Liễu cười yếu ớt đáp lại.
Kim Lan công chúa bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Ngươi thật thú vị.”
”Cũng vậy.”
“Thú được một nữ nhân như hoa như ngọc, Ân Võ Kiệt như thế nào để ngươi ở trong này lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì?”
Minh Dương Liễu ra vẻ trầm ngâm, “Nói thực ra, đáp án của vấn đề này ta cũng rất muốn biết. Không bằng công chúa phóng ta trở về, ta hỏi ra đáp án lại đến nói cho ngươi.”
Nhìn vẻ mặt của nàng: “Ta nói chuyện tốt lắm”, Kim Lan công chúa thổi phù một tiếng bật cười,”Ta thích ngươi.” Thẳng thắn thừa nhận cảm giác.
Minh Dương Liễu mỉm cười, “Ta cũng thực thích công chúa.” Công chúa thẳng thắn đáng yêu như vậy lại có người không thích?
“Người ta nói rượu phùng tri kỷ ngàn chén ít/ Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (*), nếu chúng ta đều thực thích đối phương, không bằng chúng ta uống rượu đi thôi.”
(*) Là câu thơ được trích từ bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt “Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp Tào Vận – 春日西湖寄謝法曹韻” của Âu Dương Tu 歐陽修 (1007—1072) sống vào đời Tống bên TQ.
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
(Uống rượu gặp người tri kỷ, thì ngàn chén vẫn ít.
Nói chuyện mà không hạp, thì nửa câu cũng đã là nhiều)
“Này. . . . . .”
Còn không kịp phản đối, đã bị công chúa nhiệt tình lôi kéo đi, quen thuộc đi vào hầm rượu ngon của Khâu Phượng Thành, “Nghĩ muốn uống cái gì nơi này đều có, không cần khách khí.”
Minh Dương Liễu nhìn quanh bốn phía nhịn không được, trên mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, một nơi bình thường thế này nhưng có hơn sáu mươi bình rượu ngon, lại là loại rượu ngon hiếm gặp, nếu không phải có chủ nhân của chúng ở đây trấn giữ, nàng chỉ sợ không khống chế nổi chính mình.
Kim Lan công chúa mí mắt sâu xa, giấu đi dị sắc trong mắt.
“Công chúa, đến, hai vò rượu này không tồi, chúng ta mỗi người một vò.”
Nhìn thấy Minh Dương Liễu cười đến phong tình vạn chủng, Kim Lan công chúa trong mắt ý cười càng sâu, “Xem ra ngươi cũng là người hiểu rượu.”
“Chúng ta đây quả nhiên xem như tri kỷ.”
“Đúng, cho nên sẽ không túy bất quy lâu( không say không về).” Kim Lan công chúa cười tiếp lời.
”Không say không về!”
Hai người nhìn nhau cười nhưng đều mang tâm tư riêng, vừa uống vừa tán gẫu, còn ngại ở hầm uống không xong, lại di chuyển ra hoa viên phía sau Vương phủ, hai cô gái như hoa như ngọc đỡ nhau đi, vui cười nói chuyện, chẳng khác nào bạn tri giao nhiều năm.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân. Cho dù kề vai sát cánh, tư thế ám muội, nhìn đến vẫn là một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.
Say, say. . . . . .
Uống đến nghiêng ngã, Kim Lan công chúa đem một bình rượu đưa cho người cũng say như mình, Minh Dương Liễu đứng thẳng không được, hạ nhân nắm ở đầu vai của nàng, đem vò rượu trong tay dốc vào miệng nàng.
Khâu Phượng Thành tự biết ngăn cản không được, sớm đã trở về phòng nghỉ ngơi, cũng phân phó hạ nhân đừng đi quấy rầy các nàng, kỳ thật là sợ hạ nhân nhiều lời, càng gây nhiều chuyện.
Hai nữ nhân rượu không biết uống qua mấy tuần , một bóng dáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hướng Minh Dương Liễu phát ra ám hiệu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu
Lấy người này đối phó địch nhân, đây mới là thủ đoạn trả thù cao nhất.
Cho nên, ngày hôm sau xảy ra chuyện lớn là Kim Lan công chúa bị người kèm hai bên(ý bị bắt a) !
Đại sự này làm cho hai quốc gia tích cực can thiệp, trong thời gian nhanh nhất trao đổi con tin với đối phương.
Vị hôn phu thê cách biệt gặp lại, nên là trường hợp gì?
Chúng tướng sĩ nhìn thấy Tướng quân nhảy xuống khỏi xe ngựa, đoạt roi trong tay xa phu, phi như bay tới bên nữ tử xinh đẹp, há hốc mồm không nói gì.
Tướng quân phu nhân tương lai quả thực mỹ lệ, nếu không, cũng sẽ không có lời đồn nói nàng mê hoặc Khánh Quốc Bình Nguyên Vương, khiến cho Kim Lan công chúa từ kinh thành chạy tới sinh sự.
Nhưng là, nàng cũng thực bạo lực đi, rõ ràng chuyện thật ngay tại trước mắt.
Nàng bị người kèm hai bên làm con tin hai tháng nay, tướng quân tìm, rốt cục đợi cho nàng bình an trở về, kết quả hai người bọn họ vừa gặp mặt, nàng bắt đầu ngược phu, hoàn toàn không có cảnh tượng rung động lòng người như bọn họ tưởng tượng, lệ rơi như mưa nhào vào vòng tay ôm ấp của tướng quân, mà nay là rơi lệ nén giận, hóa thành bức tranh hí kịch.
Tướng quân cũng thật đáng thương!
“Liễu nhi, Liễu nhi ―” Ân Võ Kiệt tùy ý để nàng truy đánh cũng không đánh lại, muốn cùng nàng giảng đạo lý, “Nghe xong ta giải thích rồi mới đánh được không?”
Chúng tướng sĩ nghe vậy cằm đều rớt xuống, tướng quân có phải hay không choáng váng, giải thích xong rồi còn muốn để cho người ta đánh?
“Giải thích cái gì?” Minh Dương Liễu thở phì phì nói, “Đều là bởi vì ngươi, ta mới có thể bị người bắt đi, bằng đấy thời gian cũng không làm gì, với ta chẳng quan tâm, ngươi cho rằng ta đã chết sao?”
“Như thế nào lại chẳng quan tâm, Tề bá vẫn âm thầm chú ý tình hình của ngươi, hơn nữa ta không phải đã dùng kế bức Kim Lan công chúa đến biên thành sao?” Như thế người nào thủ thắng có thể đổi nàng quay về, đây là phương pháp tốt nhất nha.
“Thì tính sao, không có sự phối hợp của ta, ngươi cho dù đem Hoàng đế Khánh quốc tới biên quan cũng không dùng được.” Không để ý hướng đến hắn đánh một hồi lại làm chính mình thở hổn hển, đánh giá một phen rồi ném roi xuống, hai tay chống nạnh, hướng hắn thẳng trừng mắt.
Nàng quay đầu nhìn về phía người vẫn ngồi ở trên xa phu xe ngựa, cũng chính là Tề bá, hét lên: “Tề bá, ta phải về kinh thành, thấy hắn ta liền tức đến đau dạ dày.”
Tề bá nghe xong ngược lại xuống xe ngựa, “Lão gia nói, đợi các người thành thân xong, rồi trở về cũng không muộn.”
“Ta (không)để ý đến hắn!” Nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt không cho là đúng.
“Lão gia nói, tiểu thư nếu không nghe theo, hắn sẽ đuổi tiểu thư quay về kinh thành, cùng nhau tiêu xài gia sản.”
”Cái gì?” Minh Dương Liễu hét lên, vọt tới bên người quản gia kích động kéo tay hắn, vội vàng hỏi rõ ràng, “Tiêu xài gia sản? Cha ta đầu óc là làm bằng đá sao?”
Nói phụ thân của chính mình như thế không tốt lắm a? Mấy binh sĩ thiếu kiên nhẫn phốc cười ra tiếng.
Tề bá như trước chậm rãi, không chút hoang mang trả lời “Lão gia nói, tướng quân như thế mà tiểu thư còn không lấy, mới là đầu óc như heo đá.” Quả nhiên biết nữ nhi chẳng ai bằng cha, nữ nhân sẽ nói cái gì, làm cha đều nhất thanh nhị sở. (hiểu rõ ràng)
Không ngờ nữ nhân như thế lại bị so sánh với động vật làm bằng đá a.
”Gả cho hắn?” Nàng mày liễu hướng về phía trước, vẻ mặt không cho là đúng, đưa tay chỉ vào Ân Võ Kiệt, “Ta vẫn chưa gả hắn, mà đã sinh bệnh rồi lại bị bắt, nếu gả cho hắn, ai biết sẽ phát sinh tai họa gì a, không thể biết trước thảm họa a.”
”Đừng nguyền rủa chính mình như vậy.” Ân Võ Kiệt đến bên người nàng nói.
“Phi phi phi!” Nàng dùng sức giẫm lên chân hắn nói: “Ngươi mới nguyền rủa chính mình đấy.”
Nhìn đến Tướng quân thần sắc như thường đem chân chuyển qua một bên, chúng tướng sĩ không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng, tướng quân thật sự là tức giận(không hiểu sao lại dùng từ tức giận nữa???).
”Tề bá, vất vả cho ngươi.” Hắn hướng Tề Bá chân thành bày tỏ một lòng biết ơn, cảm tạ hắn làm cho nàng hoàn hảo vô khuyết trở lại bên người mình.
“Hẳn là.”
“Liễu nhi, hại ngươi chịu khổ, thực xin lỗi.” Nâng tay nàng, lại thay nàng lau mồ hôi trên trán, hắn ôn nhu mà trầm thấp hướng nàng giải thích.
Bị đôi mắt nhu tình chân thành của hắn nhìn chăm chú, tức giận của Minh Dương Liễu nháy mắt tan biến thành bụi, lại phát giác ban nãy mình nóng lòng phát tiết lửa giận, tựa hồ có điểm quá đáng .
Không biết nên đáp lại lời hắn như thế nào, nàng đơn giản cúi đầu.
Chưa từng ly biệt, liền không biết nỗi khổ tương tư, trải qua tương tư, mới biết được ở trong lòng mình đối phương có bao nhiêu trọng yếu.
Thấy thế, Ân Võ Kiệt cười cười, tay nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, “Đi thôi, tới gặp các huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta.”
Nghĩ đến hành vi của mình ban nãy, hai má nàng đỏ ửng, hạ thấp giọng nói: “Ta có chút mệt mỏi.”
Ân Võ Kiệt ha ha cười, dùng sức nắm chặt tay nàng kéo đi, “Hiện tại hối hận đã muộn rồi, đi thôi, dù sao bộ dạng hung hăng cũng đã bị bọn họ nhìn thấy, còn có cái gì phải sợ.”
Nói gì vậy? Cái gì kêu bộ dạng hung hăng?
Nhưng lực đạo của hắn không để cho nàng cự tuyệt, nàng cứ như vậy không cam lòng bị hắn kéo đến trước mặt một đám nam nhân, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đối mặt.
“Chư vị huynh đệ, đây là phu nhân của ta.”
Minh Dương Liễu phản bác, “Này uy, ta còn chưa gả ngươi đâu.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Hiện tại nàng cho rằng còn có khác biệt sao?”
Tiếp theo hắn đối chúng tướng sĩ cao giọng tuyên bố, “Ngày mai chúng ta bái đường, đến lúc đó các vị huynh đệ cùng nhau uống ly rượu mừng.”
Hiện trường lập tức vang lên một trận hoan hô, có người nổi loạn cầm đầu hô “Chúc mừng tướng quân”, mọi người đi theo cùng hô to, một loại cảm giác vui sướng chân thành lan tỏa.
Độ cong nơi khóe miệng Minh Dương Liễu không khỏi nhếch cao, một tướng quân có thể chân thành đối đãi tướng sĩ, cũng có thể là một trượng phu tốt, mà nàng hy vọng cũng giống như cha mẹ nàng, cả đời gần nhau, hẳn là sẽ không còn xa.
Phao sai tú cầu, không nhất định là sai nhân duyên a.
Trăng tròn, con người, phu quân?
Nhìn thấy bầu trời một vòng trăng tròn, Minh Dương Liễu trong lòng tràn đầy cảm khái.
Nhân sinh gặp gỡ thật sự là làm cho người ta không thể đoán trước, mấy tháng trước nàng căn bản không thể tưởng được tình hình hôm nay, trải qua ném tú cầu, say rượu, truy phu, bị bắt. . . . . . Sau đó là tối nay đoàn viên.
”Như thế nào còn không ngủ?”
Quay đầu nhìn đến Ân Võ Kiệt, nàng cười cười, lại quay đầu tiếp tục ngắm trăng, “Khó được thoải mái, ngược lại buồn ngủ toàn bộ biến mất.”
”Ngày mai bái đường, tuy nói trong quân ngũ hết thảy giản lược, nhưng vẫn có một đống việc phải làm, nàng không sợ đến lúc đó không đủ tinh thần?” Hắn yêu thương cười nhìn nàng.
”Dám để cho ta quá mệt mỏi, ta sẽ không bái đường.” Nàng mặt nhăn lại, không hề có chút uy hiếp đe dọa nói.
Hắn bật cười lắc đầu, “Thân thể của nàng đã hoàn toàn khỏe rồi chứ?”
Nàng nhún vai, “Hẳn là thế đi, xem ra lần này so với năm năm trước đó nhanh khỏi hơn”.
Cầm lấy bàn tay của nàng ngắm, hắn cũng học nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không chút để ý nói: “Nghe nói, lúc nàng bệnh nặng, hắn đêm khuya tới phòng ngủ chăm sóc nàng?”
Nàng hơi hơi liếc mắt nhìn hắn, cười cười nói: “Tướng quân ghen sao?” Quả nhiên, lời đồn đãi vẫn là truyền tới tai hắn.
”Nàng nói thế nào?”
”Nói như thế,” Nàng đảo mắt ngọc, “Nếu ta bệnh đến bất tỉnh nhân sự, hắn làm như thế nào ta can thiệp không được, bất quá ta tin tưởng trong thời gian ta thanh tỉnh, hắn cũng không có ngủ lại trong phòng ta để chăm sóc ta.”
Ân Võ Kiệt nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn vẫn là đại nam nhân lòng dạ có chút hẹp hòi, “Bình Nguyên Vương là nam nhân vĩ đại.”
“Chẳng lẽ ta gả cho Tịnh Biên tướng quân không vĩ đại? Vẫn là nói ánh mắt Minh Dương Liễu ta thật sự rất kém cỏi?” Nàng ra vẻ vô tội hướng hắn nở nụ cười.
Hắn vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, “Minh đại tiểu thư này vốn khôn khéo, ánh mắt tự nhiên không có khả năng nhìn lầm, nếu không tiếng tăm của Minh gia quán rượu sẽ không càng ngày càng nhiều.”
”Ngươi nói đến chỗ đau của ta.” Rượu a, nàng rất muốn cùng nó không quan hệ, lại cố tình không thể tránh khỏi nó.
Hắn nhớ tới sự kiện, “Ngươi cùng Kim Lan công chúa uống rượu, kết quả cuối cùng đâu?”
”Một tửu quỷ cùng một người bán rượu ngươi nói sao?”
“Không thể nói như vậy,” nàng sửa đúng nói: “Cái dạng rượu nào uống tốt, cái dạng rượu nào có thể say, ta so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, ta chỉ là hướng nàng đề cử vài loại rượu ngon để uống thôi.”
“Thích uống rượu lại đụng trúng ngươi, kết quả vừa cao hứng lại vừa đau khổ.”
”Đúng nha”, nàng cảm khái, “Cao hứng chính là cái miệng của hắn, thống khổ cũng chính là thân thể hắn.”
”Ngươi thật sự là nữ nhân ta yêu nhất a!” Nhìn thấy biểu tình của nàng không cho là đúng, hắn bổ sung nói: “Rượu cùng người đẹp, không phải là hai thứ nam nhân yêu nhất sao?”
“Namnhân yêu nhất không phải giang sơn mỹ nhân sao?”
”Giang sơn mỹ nhân, mấy người có thể lưỡng toàn, rượu cùng mỹ nhân mới là lý tưởng của người thường.” Hắn sóng vai cùng ngồi với nàng, “Ngươi đã là mỹ nhân, lại bán rượu, hai thứ hợp nhất, đối nam nhân mà nói, thật sự khả ngộ không thể cầu.”
“Nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn, chỉ có trí tuệ là tồn tại mãi mãi” Nàng có ý điều chỉnh nói.
”Namnhân vĩnh viễn chỉ biết nhớ kỹ âu yếm nữ nhân xinh đẹp nhất.”
“Phanh. . . . . .” Thình lình ngoài phòng truyền đến vài tiếng như có cái gì ném trên mặt đất. Nguyên lai Tướng quân trước tình yêu cũng sẽ giảng buồn nôn như vậy a.
“Thanh âm gì?” Nàng kinh ngạc nhìn xung quanh.
“Chuột.” Hắn bất động thanh sắc.
”Chuột thật lớn, thanh âm vang như vậy, nhất định là rất béo.” Nàng mặt mày câu loan, khuôn mặt tươi cười như hoa.
”Muốn ta giúp ngươi tróc tới sao?”
“Ngươi muốn cho người ta nói ngươi xen vào việc của người khác sao?” Nàng cười hì hì nhìn hắn.
Ân Võ Kiệt lập tức nghe ra nàng giễu cợt, “Thế nhưng nói ta là cẩu?!” Dùng sức ôm nàng đến trước ngực, hắn dựa sát nàng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe nói: “Bị ta cắn một ngụm, ngươi hẳn là sẽ không thay đổi thành Lữ Đồng Tân đi!”
“Ngô. . . . . .” Lời còn nói chưa xong đã bị phủ kín một loại không khí mờ ám.
Trăng thẹn thùng chui vào trong mây, không quấy rầy nữ nhân thế gian nùng tình mật ý.
Minh Dương Liễu nghĩ cử hành hôn lễ ở biên quan rất đơn giản.
Chính là nàng sai lầm rồi, cho dù là đơn giản, hôn khánh trang sức cũng coi như mộc mạc, nhưng cả quá trình chính là một chút cũng không giảm bớt chút nào, bởi vì là ở biên tái quân doanh cử hành nên bị đám nam nhân nhiệt huyết kia bỏ thêm không ít đồ đa dạng.
Tựa như hiện tại, trên đỉnh đầu nàng trúc y* kiệu hoa điên đảo thiếu chút nữa đem toàn bộ đồ ăn ban sáng nôn ra.
*trúc y: ghế tre
Có người xuất giá thống khổ như nàng sao? Nàng thật sự nhịn không được hoài nghi bọn họ trả thù nàng ngày hôm qua truy đắc Đại tướng quân bọn họ chật vật như thế?
“Ân Võ Kiệt, cứ tiếp tục như thế này nữa ta sẽ ói ra.” Không thể nhịn được nữa tân nương rốt cục tức giận xốc lên khăn voan đỏ.
“Tốt lắm, tốt lắm, nháo tiếp nàng thật sự sẽ trở mặt.” Nguyên bản tân lang chính là ở một bên xem náo nhiệt lập tức lại đây hoà giải.
Giúp đỡ thủ hạ của hắn trúc y (ghế tre), cảm giác được chân chạm xuống đất, Minh Dương Liễu thống khổ nhắm mắt, “Thật khó chịu” Cũng nghĩ tới muốn phun.
Ân Võ Kiệt thuận thế ôm nàng, nhìn nàng bộ dáng mệt mỏi, đau lòng vô cùng, “Tìm một chỗ ngồi trước.”
“Ta đứng không được . . . . . .” Vì cái gì nam nhi quân doanh tỏ vẻ cao hứng cùng phương pháp của người bình thường không giống nhau, /theo lý mà nói chẳng phải là bái đường xong là quay về hỉ phòng đợi hay sao, kết quả lại bị một người tiếp một người tới chỉnh, chỉnh đến cơn tức của nàng tăng thêm, sớm đã không có bộ dáng thẹn thùng mà tân nương nên có.
Quên đi, dù sao bộ dáng hung hãn của nàng sớm đã nhất thanh nhị sở, nàng cũng không cần phải tạo áp lực chính mình.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp đỡ ngươi.” Hắn buồn cười nhìn thấy nàng bị chính mình ôm thân mình vẫn không khỏi cứng ngắc.
“Có thể hay không đem ta đánh bất tỉnh?” Nàng đáng thương hề hề yêu cầu.
“Ta mang ngươi trở về phòng.” Dứt lời liền ngồi xuống đem nàng ôm lấy, sau đó hướng vào trong hỉ yến hô vang với một đám người nói”Các ngươi uống trước, ta trong chốc lát trở về.”
“Tướng quân, không cần sốt ruột trở về.” Có người diễn đạm nói.
“Đúng rồi, xuân tiêu nhất khắc thiên kim(lana:câu này ai đọc cũng hiểu ha), không cần phải xen vào chúng ta .” Một đám người đi theo ồn ào.
Minh Dương Liễu hiện tại cho dù nghĩ muốn phát giận cũng không có khí lực , nàng tựa đầu vào lòng Ân Võ Kiệt, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ muốn hiện tại lập tức trở lại quá khứ, thật sự rất khó chịu.
Hắn nhìn thấy bộ dáng nàng, nghĩ thầm, mình thật đã đùa quá trớn , hơi lo lắng ôm nàng bước nhanh đi trở về hỉ phòng, đem nàng phóng tới trên giường.
“Muốn uống nước sao?” Hắn săn sóc hỏi.
“Ta sợ hét lên sẽ phun ra.” Tay nàng vỗ về cái trán dựa vào hỉ giường, vẻ mặt ủ rũ.
“Nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát đi.” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường, thay nàng đắp chăn, ôn nhu nói: “Ngươi nghỉ ngơi một hồi, ta đến bên ngoài tiếp đón các huynh đệ.”
“Ân.”
Hắn rời đi không lâu, Minh Dương Liễu dần dần đi vào giấc ngủ.
Đợi cho Ân Võ Kiệt trở lại hỉ phòng, nhìn đến nàng đang ngủ ánh mắt nhanh chóng nhếch lên.
Hắn động thủ tự đem hỉ phục cởi bỏ, sau đó trở lại bên giường, thân thủ vỗ vỗ nàng, nhẹ giọng kêu: “Liễu nhi, cởi hỉ phục rồi ngủ tiếp.”
Nàng mơ mơ màng màng lên tiếng, nhưng không có động tác.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải chính mình động thủ giúp nàng thay quần áo.
Chính là đợi đến lượt trung y cuối cùng hắn do dự một chút, gây sức ép một ngày, nàng mệt muốn chết rồi, vẫn là làm cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, cơ hội viên phòng, về sau phải bù lại.
Đem nến đỏ thổi tắt, hắn dựa theo ánh trăng đi trở về bên giường, nhấc một góc chăn tiến vào, đem thân mình ấm áp của nàng ôm vào trong ngực.
Bên ngoài thanh âm ồn ào dần dần hạ xuống, hắn biết đêm cũng khuya, chính là hắn lại một chút cũng không có buồn ngủ, mà thiên hạ trong lòng lại ngủ thập phần hương vị ngọt ngào, hoàn toàn không biết tân lang chịu dày vò cỡ nào.
Thành thân trước, xem tới được, mò đến, lại ăn không được.
Thành thân sau, xem tới được, mò đến, nếu lại ăn không được ― thật sự là không thể nhịn được nữa!
Trong bóng tối chỉ nghe thấy thanh âm thoát y, sau đó truyền đến một tiếng cực thấp nỉ non, “Ân ~~~?”
“Tỉnh? Còn có không thoải mái?”
“Tốt hơn nhiều. . . . . . Ngươi, ngươi đang làm cái gì?”
“Hôm nay là hỉ sự của chúng ta nha.”
Ân Võ Kiệt xoay người một cái, đem nàng áp tới dưới thân, tiếng nói trở nên khàn khàn gợi cảm, “Đêm nay ngươi chính là người của ta.”
Đối với kế tiếp phải phát sinh chuyện, nàng một bên là bối rối, một bên là tò mò. . . . . .
Trong đêm tối hai người thăm dò thân thể lẫn nhau thẳng đến khi mặt trời ló dạng.
Nhìn thấy tia nắng ban mai xuyên thấu qua duy trướng dừng ở khuôn mặt kiều mị mê người trên giường, một đêm hoan ái làm cho tóc đen mềm mại tán loạn, da thịt trắng nõn trải đầy hôn ngân, cũng làm cho hắn tận hưởng tất cả khoái cảm.
“Liễu nhi,” Ngón tay Ân Võ Kiệt thương yêu say đắm xoa xoa làn môi sưng đỏ của nàng(lana:cái nì chắc cũng k cần giải thích a, nếu bạn nào k hỉu có thể tìm bella hỏi nha) nỉ non, “Mùi vị của ngươi thật thơm.”
Mệt đến mí mắt căn bản không mở ra nổi, cả người đều không động đậy được Minh Dương Liễu chỉ có thể “Ân” một tiếng.
“Ngủ ngoan.”
Nàng ngay cả gật đầu khí lực đều không có, chui vào ngực hắn, dựa sát vào nhau, ngủ say.
Mà hắn ôm nàng, mang theo ý cười cũng chậm chạp nhắm mắt, ngày đầu tiên sau khi thành thân, là ngày nghỉ tốt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook