Edit: Linhxu

Beta: dark Angel

Ánh nến hơi hơi lay động, chiếu ra một ánh sáng mờ nhạt, bóng nến dừng ở trên bàn, chiếu vào một bức tấu chương.

Ân Võ Kiệt khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sắp tàn trên bầu trời, suy nghĩ ngổn ngang.

Sau khi từ Minh phủ trở về, hắn liền ở thư phòng, nhìn tấu chương ngẩn người.

Cùng nàng gặp nhau hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn, nàng là một nữ tử trí tuệ xinh đẹp, không giống như trong lời đồn đại không chịu nổi, chẳng lẽ thật sự là miệng nhiều người nói có thể xói chảy vàng, biến không thành có? Mà chuyện đêm năm đó, lại nên giải thích như thế nào?

Hôm nay xuất môn nghe thiên hạ bàn luận mỗi chuyện đều rất thú vị, Trạng Nguyên gia bị tạp gãy hai đoạn xương sườn đăng môn lý luận, bị bắt vào phòng. Còn có Bách Xa vương bị tạp trúng nằm trên giường, nghi ngờ bị nội thương……

Khụ khụ, điều kỳ quái nhất chính là về chính hắn, lại có lời đồn đãi nói hắn vì muốn thoát khỏi Minh gia tiểu thư, phái một tiểu bạch kiểm (*) đi sắc dụ nàng ― ân, giống như tiểu bạch kiểm này chính là hắn hôm nay đi đến thăm Minh phủ đi.

(*) tiểu bạch kiểm: đây ý chỉ là mĩ nam nhân, dùng mỹ nam kế

Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười lên tiếng, sắc dụ? Nếu thực sự như người ta nói, không biết ai bị ai sắc dụ đâu, nàng là nữ tử diễm lệ vô song, trí tuệ hơn người, giảo hoạt lại xảo trá, xác thực có bản chất mị hoặc nam nhân.

Ân Võ Kiệt tay phải xoa bệ cửa sổ, ngón cái cùng ngón trỏ gõ gõ bệ cửa sổ, hơi trầm ngâm .

Chỉ là tùy ý đi lại trên đường, chợt nghe được rất nhiều lời đồn đãi, trong đó mấu chốt nhất một tin tức đó là lần này tam gia Ngự Sử thiên kim ném tú cầu là chuyện thứ nhất, đây chính là một nước cờ vì công chúa xuất giá mà đi, kế tiếp chuyện hay chính là công chúa tuyển Phò mã.

Hắn mày kiếm không tự giác nhăn lại, kim chi ngọc diệp hoàng gia công chúa được chiều chuộng, chỉ sợ cũng không phải là thê tử như nhiều người mong muốn đi. Nếu hôn sự giữa hắn cùng Minh gia bất thành, khó bảo toàn Hoàng Thượng sẽ không đem chủ ý đánh tới trên người hắn……

Trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, hắn giống như nghĩ thông suốt cái gì đó, khóe miệng nâng lên càng cao, hôm nay ý tứ nàng muốn ám chỉ, đại khái chính việc này đi?

Theo lần này gặp xem ra tam gia thiên kim chỉ sợ chịu quá nhiều lời đồn đãi làm cho mệt mỏi, mà xem ra trong đó khả năng là có một phần do các nàng chủ động phối hợp.

“Minh Dương Liễu, cái tên thực rất khác biệt, tên cùng người giống nhau.” Giống như tiên tử phiêu tán trong gió đêm.

Suy nghĩ một hồi, nhìn xuống tấu chương trên bàn, đôi môi cương nghị mím lại, mày kiếm giương lên. Kỳ thật đáp ứng giúp nàng viết bản tấu kia xong một khắc hắn liền hối hận, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra miệng làm sao có thể dễ dàng thu hồi, cũng đành phải làm theo.

Đi trở về bên cạnh bàn, cầm lấy bản tấu, trong mắt hiện lên một ánh sáng khác thường. Được rồi, nếu nàng hy vọng đem rể hiền này đá đến một bên, vô luận như thế nào hắn cũng phải phối hợp một chút mới được.

Hắn nhất định sẽ có thiện ý góp lời với Hoàng Thượng cái gì gọi là ‘Quân vô hí ngôn’ (*) , thiên tử phải làm gương cho vạn dân thiên hạ. Nghĩ đến đây ý cười trên mặt hắn càng sâu sắc. Đó gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại ‘thiên’ hắn nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn, về phần kết quả…… Sẽ xem ‘thiên’ ý như thế nào .

(*) Quân vô hí ngôn: vua không nói chơi

“Thiếu gia, đêm đã khuya, nghỉ sớm một chút đi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm thân thiết của lão quản gia.

“Giúp ta pha một tách trà lại đây, ta muốn đọc sách.”

“Vâng.”

Vỗ vỗ bản tấu trong tay, hắn tươi cười để sang một bên, rút từ giá sách ra một quyển binh thư bắt đầu đọc.

Chỉ chốc lát sau, lão quản gia đem trà nóng tiến vào. “Thiếu gia, trà.”

“Để trên bàn đi.”Taygiở binh thư, hắn đầu cũng không nâng.

Lão quản gia lui ra một chút, vẫn là quyết định nói “Thiếu gia, ngươi thực sự muốn kết hôn với Minh tiểu thư sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Sự tình chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?” Hắn thật sự không thích thiếu gia cưới Minh gia tiểu thư thanh danh bừa bãi kia a.

Ân Võ Kiệt khe khẽ thở dài, buông binh thư trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, “Vua có lệnh, thần nào dám không theo, Minh tiểu thư chính là phụng chỉ ném tú cầu.”

Lão quản gia nghe vậy oán giận lên tiếng “Nhưng việc này rất ủy khuất cho thiếu gia.”

Ủy khuất sao? Cũng không nhất định.

Hắn một lần nữa cầm lấy binh thư, đem cảm xúc giấu trong lòng, nhưng khóe miệng luôn nhếch lên đã tiết lộ tâm tư chủ nhân……

Cùng lúc đó, Minh Dương Liễu cũng không ngủ được.

Như Xuân nhìn vẻ mặt chủ tử có chút đăm chiêu, ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cái bầu rượu bị tiểu thư cầm trong tay, tâm đều treo ở giữa không trung. Đêm nay tiểu thư sẽ không muốn uống rượu đi?

Minh Dương Liễu tay nâng lên rồi lại buông xuống, buông xuống lại nâng lên, làm cho lòng Như Xuân cũng bất ổn theo, khẩn trương bất an.

“Tiểu thư rốt cuộc là uống hay là không uống?” Rốt cục, nàng không thể nhịn được nữa hỏi, âm lượng không tự giác cất cao.

Minh Dương Liễu hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, khó hiểu chớp chớp mắt, “Uống cái gì?” nha, lá gan Như Xuân quả là rất lớn, dám lớn tiếng với nàng.

“Rượu a!” Lần này là hàng thật giá thật rống lên.

Nàng đột nhiên hiểu ra nhìn về phía bầu rượu trong tay, nở nụ cười “Này a.”

“Đương nhiên là cái đó.”

“Trong này không có rượu.” Nàng cầm bầu rượu lắc lắc cho Như Xuân xem, thực vô tội trừng mắt nhìn.

“Tiểu thư—-” Như Xuân vẻ mặt giận dữ, “Tiểu thư làm sao có thể như vậy?”

“Như thế nào?” Thấy nàng giận ra mặt, Minh Dương Liễu phiền chán suy nghĩ, bắt đầu không có tâm tình cùng nàng tranh cãi.

“Nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư vừa muốn uống rượu đây.”

“Ta lại không thích uống rượu.”

Mắt thấy chủ tử nói với vẻ mặt chắc như đinh đóng cột, biểu tình vô cùng nghiêm túc, Như Xuân lại nhịn không được liếc mắt xem thường. Tiểu thư nói nàng không thích uống rượu? Nếu không phải nàng lãng tai, chính là tiểu thư đã muốn say đến bắt đầu nói hưu nói vượn.

“Ta hôm nay tựa hồ đã làm một chuyện ngu xuẩn.” Ánh mắt sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ, Minh Dương Liễu vẻ mặt mênh mang.

Như Xuân kinh ngạc trợn tròn mắt. Chuyện ngu xuẩn? Tiểu thư tuy rằng thường thường làm chút cử chỉ khác người, nhưng chưa bao giờ có ai dám nói quá tiểu thư đã làm chuyện ngu xuẩn đâu, tiểu thư vì sao muốn nói chính mình như vậy?

“Hắn rõ ràng là một trượng phu trong mơ của nhiều người.” Tiếp tục thì thào tự nói.

Như Xuân thông minh bảo trì trầm mặc, hai tai có xu hướng biến thành tai thỏ.

“Nhưng vì sao ta lại có rất cảm giác quái dị? Ta thật ra vào lúc nào, ở chỗ nào gặp qua hắn……”

“A, thực phiền!” Nghĩ nửa ngày vẫn là không ra Minh Dương Liễu hét lớn một tiếng cho hả giận, dọa nha hoàn bên người ngây ngốc.

“Tiểu thư, hiện tại đã khuya lắm rồi, muốn ra ngoài thì ngày mai đi cũng được, đi ngủ sớm một chút đi.”

Nàng nghe vậy lại nhíu nhíu mày rất là phức tạp nhìn Như Xuân hỏi, “Nếu ngủ không được thì làm sao bây giờ?”

“Nô tỳ không biết.” Như Xuân thành thật trả lời.

Nàng biết căn bản không thể trông cậy vào Như Xuân đưa ra được sáng kiến gì.

“Không biết thì đừng suy nghĩ, cũng không cần ở chỗ này kêu gào ta, đi xuống ngủ đi.” Xem nàng rõ ràng hai mí mắt đều đã không mở ra được, còn cứng rắn chống đỡ. Minh Dương Liễu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cho nàng đi ngủ.

“Tiểu thư không ngủ, nô tỳ như thế nào có thể ngủ.” Tiểu nha đầu thập phần cố chấp.

“Bảo ngươi đi ngủ thì ngươi phải đi ngủ, ta cũng không muốn ngày mai phải nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy mất ngủ, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải tự ngược.”

“Vâng, vậy tiểu thư cũng đi ngủ sớm một chút.” Thấy chủ tử có dấu hiệu phun hỏa, Như Xuân sáng suốt ra lựa chọn.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại mình Minh Dương Liễu, nàng bỏ bầu rượi rỗng trên tay xuống, xoay người đi vào nội thất.

Chỉ chốc lát sau, nàng từ một thiên kim tiểu thư nũng nịu, xinh đẹp xuất chúng biến thành một mĩ thiếu niên phong độ, khí chất âm nhu, tay cầm một phen cây quạt bằng đàn ngọc, trên cán quạt là một miếng ngọc bội màu thiển tử khắc hoa.

Đêm nay nhất định là không thể an ổn đi vào giấc ngủ, đại khái chỉ có thể đợi đến ngày mai nhận được tin tức xác thực từ Ân Võ Kiệt nàng mới có thể an giấc, một khi đã như vậy, nàng đơn giản giả trang đi bộ một chút, lại nói tiếp từ sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ bắt nàng ném tú cầu kén rể, nàng cũng rất lâu không có thể cải trang ra ngoài đi giải sầu.

Đêm càng về khuya, bên trong phủ hạ nhân đều đã đi nghỉ, Minh Dương Liễu cước bộ nhẹ nhàng đi qua hành lang, ngay tại thời điểm sắp tiếp cận cửa hông, một bóng dáng phút chốc bay tới bên cạnh nàng.

“Tiểu thư, lúc này vẫn nên cân nhắc rồi hãy quyết định đi.”

Nàng không hề chuẩn bị tâm lý bị dọa cho sợ hãi, vỗ nhẹ vào ngực mình, “Tề bá, có ngày hù chết người a, trái tim này của ta thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài rồi.”

“Lão nô thất lễ.” Tề bá vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như trước, nhưng không có tính thối lui.

“Ta chỉ là đi ra ngoài thay đổi không khí, có liên quan gì với việc đó?” Nàng không cho là đúng.

“Nay việc phụng chỉ ném tú cầu vẫn chưa kết thúc, tiểu thư cần phải giấu tài, lấy tĩnh chế động.”

“Ta thừa nhận ngươi nói có đạo lý, nhưng là, chuyện tú cầu hẳn là tính đã kết thúc rồi đi? Về phần kết quả…… Ngày mai nhất định có thể thấy được.”

“Vậy tiểu thư cũng không nên đêm nay đi ra ngoài giải sầu đi?” Tề bá âm điệu không thoải mái không nhanh không chậm hỏi lại, cũng là đánh đâu trúng đó, đâm trúng vào tâm tư tiểu chủ tử.

Lạ nha, rõ ràng việc này song phương đều đã giáp mặt đàm luận ổn thỏa, vì sao nàng còn có thể cảm thấy bất an? Chính là vì nỗi bất an cùng hoang mang làm cho nàng không thể ngủ say, tâm phiền ý loạn mới muốn ra phủ giải sầu.

Xem tiểu thư vẻ mặt trầm ngâm không nói, Tề bá đoán rằng tiểu thư trong lòng nhất định còn có vấn đề không giải thích được, nếu không người trầm ổn như nàng sẽ không ra ngoài cửa lang thang vào thời gian này

Ngày đó, tiểu thư phụng chỉ lên Thải Lâu ném tú cầu, xuất đầu lộ diện cho trước công chúng, việc nàng nữ phẫn nam trang trong quá khứ có lẽ không ai có thể nhận ra, nay chỉ sợ vị tất. Nhưng thật ra Cát gia tiểu thư mới thật là chu đáo, từ lúc lên đài liền vẫn đội mũ sa che đi dung mạo.

“Ta vẫn muốn đi.” Minh Dương Liễu hơi lộ ra thần sắc buồn rầu, trong giọng nói không tự chủ được dẫn theo một tia bất đắc dĩ. So với ở nhà u sầu, không bằng cho nàng đi ra ngoài đi dạo, có lẽ sau khi ra ngoài ý nghĩ của nàng ngược lại sẽ rõ ràng hơn chút.

Tề bá liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình một cái thật sâu, sau đó yên lặng đứng sang bên cạnh.

Minh Dương Liễu mắt lộ ra ý cười, bay nhanh qua cửa hông.

“Tiểu thư, đi sớm về sớm.” Nếu ngăn cản không được, Tề bá đành phải dặn như thế.

“Đã biết.”

Đêm khuya ở ngoài đường, gió đêm lạnh lẽo thổi phù phù, làm cho những sợi tóc của nàng bay lên trong gió.

Mấy ngày nữa là đến mười lăm, trăng tròn trên bầu trời tựa hồ như bị thiên cẩu cắn một miếng, mang theo chút không trọn vẹn, tựa như trên đời việc luôn khó có thể viên mãn.

Ở trong nhà tâm tình phiền chán buồn bực, ra phủ lại bị gió đêm thổi. Lòng dạ giống như có chút trống trải, sự tối tăm trong lòng cũng dường như phai nhạt rất nhiều,

Phát ra một âm thanh hờn dỗi, Minh Dương Liễu không tao nhã lắm chống tay ở thắt lưng, ở thời gian đêm khuya như thế, cho dù động tác của nàng có thô tục cũng sẽ không có người nhìn thấy, nàng yên tâm thật sự.

Ai ngờ —-

“Thật sự là thật khéo a, Minh công tử.” Một thanh âm hàm chứa ý cười cùng một chút trêu chọc thản nhiên vang lên bên trái nàng. Nàng mạnh mẽ xoay người, khó nén vẻ mặt kinh ngạc.

Chẳng lẽ mất ngủ là bệnh truyền nhiễm hay sao, nếu không làm sao có thể khéo như thế chứ, mọi người đều chạy ra đường cái hóng mát?

Nhìn thấy nàng đang chấn kinh, ý cười trong mắt Ân Võ Kiệt càng sâu sắc, chậm rãi đứng thẳng người, từ chỗ tối bước ra (anh ý đang đứng dựa vào cây ý mừ).

“Thực khéo!” Hai chữ này nàng đặc biệt dùng sức, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Lạ nha, gặp lại tức là hữu duyên, có muốn làm bạn đồng hành hay không?”

“Tướng quân làm sao mà biết chúng ta có cùng đường hay không, nếu không phải cùng đường, thì làm sao có thể đồng hành?” Nàng không phải không có chọn bạn mà nói, vừa mới tiêu tán được vài phần buồn bực cùng tâm hoả trong phút chốc nhìn thấy hắn lại giống như củi khô gặp lửa, không thể khắc chế.

“À.” Hắn hơi trầm ngâm, không dấu vết lướt qua vẻ mặt khó nén căm tức của nàng, sau đó câu môi cười yếu ớt.

“Vậy sửa thành cùng đường là được.”

Minh Dương Liễu nhất thời chán nản không nói gì,

“Không phản bác, là ngầm đồng ý, một khi đã như vậy, chúng ta đi thôi.”

Nàng chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.

“Minh công tử có gì muốn nói?” Hắn kinh ngạc nhíu mày, “Có chuyện thì hãy nói ra, tại hạ cũng không phải hạng người thích ép buộc.”

Tốt lắm, nàng hiện tại có thể khẳng định nam nhân này đang trêu chọc mình, môi anh đào mím lại thành mội đường thẳng, phát ra một tiếng cười khẽ, xoát một tiếng mở ra cây quạt trong tay, che đậy kiều nhan, “Tướng quân một khi đã hạ mình như vậy, ta nếu không đáp ứng, thì thật đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ.”

“Công tử quả là người hiểu biết.” Hắn vui lòng ca ngợi.

“Đâu dám.” Chờ chuyện tú cầu có kết quả, sẽ quay lại tính toán sổ sách với ngươi cũng chưa muộn.

“Vậy đi thôi.”

“Đi chỗ nào?”

Ân Võ Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi tối đen như mực. Mỉm cười nói: “Hôm nay nguyệt ẩn sao dời, đêm khuya gió thổi hiu hiu, uống một chút rượu nhất định sẽ có tư vị khác.”

Hai chữ uống rượu chui vào trong đầu nàng, nàng không khỏi thầm kêu một tiếng “Chết rồi!” , biểu tình cũng cứng ngắc, “Uống rượu a……” Thật sự là đòi mạng, tại sao lại muốn uống rượu.

Nghiền ngẫm nhìn biểu tình biến hóa của nàng, trong lòng hắn có một ý niệm mơ hồ. “Minh công tử là không nguyện ý cùng tại hạ kết giao đi?” Hắn mày kiếm nhăn lại, vô hình trung tản mát ra một cỗ uy nghiêm.

Hãnh diện? Nàng là đang sợ nếu lộ bộ mặt thật ra, hắn vô phúc nhìn thấy…… Đợi chút, nghĩ lại ý tưởng này cũng là một chủ ý không tồi nha, có lẽ có thể nhanh chóng chấm dứt sự kiện hoang đường ném sai tú cầu này không chừng……

Còn có, nam nhân này rõ ràng là rất nham hiểm, bề ngoài xem ra tao nhã, phong độ, kì thực bên trong hoàn toàn không phải như vậy.

“Tướng quân đã mời, ta sao dám cự tuyệt, không biết đêm khuya như thế, liệu sẽ còn có quán rượu nào chưa đóng cửa?” Nàng trong lòng cười thầm: Ngươi nhiều năm không ở kinh sư, nhất định không biết tửu lâu nhà ai còn mở cửa đón khách vào giờ này đi.

Không ngờ Ân Võ Kiệt lại tươi cười thong dong trả lời “Tại hạ rời kinh nhiều năm, không quen thuộc kinh sư bằng Minh công tử, việc này tất phải nhờ công tử dẫn đường.”

Không hổ là ngôi sao sáng chói, tướng soái bách chiến bách thắng ngoài biên ải, nhẹ nhàng bâng quơ, không dấu vết đã đem bóng cao su đá trả lại cho nàng, điều này làm cho Minh Dương Liễu tức giận trong lòng lại không thể phát tác, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở chính mình, ứng đối với người trước mặt nhất định phải cẩn thận gấp bội.

“Nhưng …” nàng mày liễu nhăn lại, bờ môi hơi nhếch lên, không tự giác giữa dòng lộ ra một chút quyến rũ phong tình, “Ta mặc dù hàng năm ở lại kinh sư, cũng là ít khi ra khỏi phủ, thật ra đối với đường xá tại kinh thành chưa chắc đã quen thuộc bằng tướng quân, cho nên đối với đề nghị của tướng quân thật sự là hết đường xoay xở a.”

Đem vẻ nữ nhi kiều thái bị nàng lơ đãng làm lộ ra thu vào trong lòng, hắn khẽ cười một tiếng, “A, đây là ta sơ suất.” Nếu nàng thật sự ít khi ra khỏi phủ, năm đó nàng và ta lại là như thế nào gặp nhau?

“Nếu chúng ta cũng không biết được lúc này còn có rượu phường nhà ai mở cửa buôn bán, không bằng liền tự tan, quay lại gia môn đi.” Nàng ra vẻ tiếc hận nói.

Đối thủ quá mức lợi hại, không có mười phân phần thắng, vẫn là phải từng bước cẩn thận, vạn nhất ‘hãnh diện’ xong lại không thể giải quyết hậu quả thì không xong, đó là chính là tự tìm cho mình kẻ thù, có lẽ còn có thể liên luỵ phụ thân, cả công lẫn tư, nàng đối với đề nghị uống rượu của hắn tránh được nên tránh.

Ân Võ Kiệt cười yếu ớt, “Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, nếu đã muốn đi ra ngoài, lại vô cớ trở về, chẳng lẽ không phải quá mức đáng tiếc.”

Minh Dương Liễu nắm chặt tay trong tay áo càng lúc càng chặt, trên mặt dấu diếm thanh sắc, thản nhiên nói: “Tướng quân nếu cảm thấy trở về như vậy là không đúng lắm, không ngại xin mời tự nhàn bước giải sầu đi.”

“Vậy còn công tử?” Hắn nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu (*).

(*) tựa tiếu phi tiếu: không cười mà như cười

Nàng vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ta tất nhiên là hồi phủ, ngủ yên trên giường.”

“Cái gọi là tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ (*), nếu đã gặp gỡ, Minh công tử xoay người bước đi như thế chẳng lẽ không phải mất hứng sao?”

(*) tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ: mời không bằng gặp mặt ngẫu nhiên

Hắn là muốn cùng nàng phân cao thấp? Minh Dương Liễu phượng mâu híp lại, “Vậy ý tướng quân là như thế nào?”

“Một câu tướng quân hai câu tướng quân, thật sự quá mức khách sáo, công tử vẫn nên đổi cách xưng hô, công tử thoải mái, ta cũng thoải mái một chút.” Nàng trái một tiếng tướng quân phải một tiếng tướng quân, khiến hắn trong lòng có chút không thoải mái, cảm thấy nàng giống như đang cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Lễ không thể bỏ.”

“Kỳ thật……” Hắn ra vẻ trầm ngâm.

“Như thế nào?” Nàng nhíu mày.

“Về bản tấu chương chưa kịp dâng lên kia —” hắn cố ý một chút.

Minh Dương Liễu lập tức biết phải nghe lời thay đổi xưng hô, “Ân huynh.”

Hắn vừa lòng hơi hơi vuốt cằm, “Nếu chúng ta đã xưng hô huynh đệ, vô luận như thế nào cũng nên chúc mừng một chút mới tốt.”

Con hồ ly này rõ ràng hạ quyết tâm muốn đào hố chờ nàng nhảy xuống đây mà. Minh Dương Liễu hơi nhếch môi, âm thầm ảo não.

Nhìn đôi mắt phượng của nàng lóe ra hai ngọn hỏa diễm, Ân Võ Kiệt trong lòng biết nàng tùy thời sẽ có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào, mà gian ý trong lòng hắn cũng biết phải tùy cơ ứng biến.

Không ngờ ― hắn nhưng lại cũng có thói hư tật xấu như vậy a!

Bởi vì hành vi của nàng thật không giống với những tiểu thư khuê các bình thường khác càng xem càng đáng yêu, hắn mới không tính dễ dàng buông tha nàng. “Đi thôi, sợ là lại trễ, sẽ thật sự tìm không thấy quán rượu.”

Không tìm thấy mới tốt, nhưng lời này nàng không thể nói ra, cho nên cẩn thận thu liễm tất cả vẻ không cam lòng cùng lửa giận, nàng gật gật đầu, “Được.”

Nguyên bản nhà nhà nên tắt đèn đóng cửa, đi vào mộng đẹp mới là chân lý, nhưng nơi này lại sáng như ban ngày, tiếng người ồn ào, ăn uống linh đình, âm thanh náo nhiệt thật làm người ta muốn khóc trong lòng.

Minh Dương Liễu đứng trước cửa, ánh mắt đảo qua khung cảnh bên trong không ngoại lệ mặt đỏ tai hồng, nhìn một đám người dáng vẻ say rượu, huyệt thái dương của nàng không tự chủ được run rẩy, phi thường phi thường muốn lập tức lập tức quay đầu chạy đi.

Giờ này khắc này nàng thập phần hoài nghi “có người” cố ý lựa chọn loại tửu quán này, nơi này là chốn ăn chơi nổi danh kinh sư, tới nơi này uống rượu cuồng hoan loại người nào cũng sẽ tìm đến “tiết mục tiếp theo”, Ân Võ Kiệt rốt cuộc suy nghĩ cái gì a?

“Làm sao vậy, không thoải mái?”

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp ôn nhuận của hắn, làm cho nàng không tự chủ được giật mình một cái, bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại nhất định phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể ứng phó với mọi tình huống.

“Ở đây nhiều người lắm, chúng ta đổi nơi khác đi.” Nàng hơi hơi cúi mặt, đề nghị.

Ân Võ Kiệt nhíu mày, làm như phi thường kinh ngạc, “Đổi nơi khác? Chẳng lẽ còn rất nhiều tửu quán còn mở cửa đến giờ này?”

Vụng trộm âm thầm nắm chặt tay, nàng lạnh nhạt nói, “Ta chỉ là đột nhiên nhớ ra trong kinh thành còn có một gian giống như tửu quán hẳn là vẫn còn buôn bán.”

“Phải không?” Hắn tựa tiếu phi tiếu xem xét nàng.

Hắn quả nhiên là cố ý, mục đích vì bức nàng chủ động mở miệng.

Minh Dương Liễu không tự chủ càng nắm chặt tay hơn, kiệt lực khống chế bản thân không hét lên, kiên trì dưới ánh mắt trêu tức của hắn mở miệng, “Ừ, Ân huynh muốn đi không?”

“Công tử đã đề nghị như thế, ta tự nhiên có hứng thú cùng công tử đi qua nhìn xem.”

Thật sự là quá đáng a, làm cho chân của nàng phải thiếu chút nữa nâng lên đá hắn một cái.

“Vậy đi thôi, khách nơi này thật là quá nhiều quá hỗn loạn.” Ân Võ Kiệt lên tiếng chặn đứng cơn bão sắp nổi lên.

Kiềm chế lửa giận ngùn ngụt, nàng xoay người bước đi.

Miệng hắn bất giác không nhịn được cười, chậm rãi đi theo.

Tối nay xuất môn giải sầu quả nhiên là lựa chọn chính xác, nếu không nhất định sẽ không gặp được nàng cũng ra ngoài giải sầu.

Mà đây lại là cơ hội được ở chung cùng nàng trước khi trình bản tấu kia lên, có lẽ đây là trời ban ân, muốn hắn đừng ra quyết định sai lầm.

Một nữ tử trí tuệ như vậy, cho dù tính tình có đôi khi xúc động sẽ nổi giận, nhưng cảm xúc cũng là thay đổi nhanh như gió, cũng không hội ảnh hưởng đến sức phán đoán sâu sắc của nàng.

Tuy nói ôn nhu xinh đẹp lại mềm mại như một đóa hoa, là kiểu nam tử thế gian yêu nhất, nhưng mà một thê tử giống như một bình hoa phải cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay lại không thích hợp với hắn, thê tử hắn cần là một nữ tử có thể cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, lực lượng ngang nhau.

Ánh mắt gắt gao dán ở trên người thiên hạ đang đi như chạy phía trước, ánh mắt hắn càng thêm nhu hòa. Hắn có cảm giác, nàng tựa hồ là người hắn luôn luôn chờ đợi.

“Minh huynh đệ, đi chậm một chút, không cần thiết phải vội vàng như thế.”

Minh Dương Liễu nghe tiếng xưng hô của hắn mà bủn rủn chân tay, quay đầu nhìn hắn.

Hắn bước vài bước là đã đến bên người nàng, cười nói “Chúng ta không vội, từ từ sẽ đến, bóng đêm mê người như thế này, nếu không thưởng thức như vậy không phải quá mức không hiểu phong tình.”

“…..” Hắn rốt cuộc là muốn uống rượu hay là muốn thưởng thức bóng đêm?

Quả nhiên là khó hiểu phong tình, hắn trong lòng cười thầm, cho dù tâm tư linh mẫn, nhưng nàng đối chuyện tình cảm nam nữ tựa hồ trì độn rất nhiều, hắn đã cố ý ám chỉ ái muội, nàng trừ bỏ tức giận cũng không có nửa điểm ngượng ngùng.

“Ân huynh nếu chính là muốn ngắm trăng, chúng ta tùy ý tìm một chỗ ngẩng đầu nhìn xem là tốt rồi, không cần đến tửu quán trên trà dưới rượu học tập phong nhã.”

Hắn cười nhìn nàng, nghe ra âm thanh trào phúng cùng bất mãn của nàng, bất vi sở động nói “Phong nhã mới phù hợp với thân phận hai ta, không phải sao?”

Nàng mới không hiếm lạ cái gì là thưởng thức phong nhã đâu, vì thân phận mà phong nhã, quá mức ra vẻ. Mà hắn không phải đang ra vẻ, chính là cố ý đối nghịch cùng với nàng thôi, thật là ác liệt, nếu không phải việc tú cầu còn chưa có kết quả, nàng mới không cần phải tạm nhân nhượng áp chế lửa giân vì lợi ích toàn cục như vậy đâu.

Hừ! Hắn chờ xem, chỉ cần có kết quả, nàng tuyệt đối sẽ trả lại cho hắn cả vốn lẫn lãi, không cần quản hắn là cái gì chó má tướng quân hay là tiểu Hầu gia gì đó.

“Ừ, Ân huynh quả nhiên là phong nhã chi sĩ, là tiểu đệ thật xấu hổ là người thô lậu.” Nàng cố ý vẻ mặt hổ thẹn nói.

“Làm sao làm sao.” Hắn làm bộ như nghe không hiểu ý của nàng.

“Vậy mời Ân huynh đi thêm mấy bước, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

“À, phải không?”

“Đương nhiên.”

“Ta còn nghĩ đến có thể thưởng thức thêm nhiều phong cảnh bên đường đây.”

“Phong cảnh ngày sau vẫn có cơ hội, Ân huynh không cần quá mức tiếc hận.”

“Nhưng là,” Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Có thể cùng Minh huynh đệ như hoa như ngọc cùng làm bạn, cũng là cơ hội khó cầu a.”

“Quá khen quá khen.” Trong lòng của nàng đột nhiên nổi lên một tia khác thường, có chút xấu hổ lập lờ.

Nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong mắt Ân Võ Kiệt hiện lên một chút ý vị sâu xa khó hiểu. Đùa nàng thật sự rất thú vị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương