Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí
-
Chương 44-2
Editor: Táo đỏ phố núi
Dự án hợp tác Hải Nam này Hà Phỉ Phỉ đã theo ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên cô tiếp nhận và giám sát một dự án, nên cô rất coi trọng, mặc dù không nỡ rời xa Cố An Thành, nhưng cô cũng không thể làm trì trệ công việc được.
Ngày thứ ba sau khi đến Hải Nam, Hà Phỉ Phỉ đã bàn bạc xong với bên hợp tác đang chuẩn bị trở về khách sạn, trên đường trở về đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Ngô Di: Phỉ Phỉ, mình sắp kết hôn
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, sau đó nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn để chúc mừng. Ngô Di là bạn cùng phòng khi cô học đại học, năm đó cô chỉ học đại học hai năm rồi đi du học, nhưng mà quan hệ với Ngô Di cũng không tệ, sau khi đi thỉnh thoảng vẫn quan tâm tới cuộc sống của đối phương, chẳng qua là lâu rồi nên tình cảm có chút phai nhạt, cũng khoảng nửa năm rồi bọn họ không liên lạc với nhau.
Nhưng mà tin nhắn mà Ngô Di gửi tới lần này vẫn khiến Hà Phỉ Phỉ thật lòng vui mừng cho bạn mình.
Ngô Di: Hôn lễ được tổ chức vào tuần sau, buổi tiệc cưới được tổ chức tại Hải Nam, cậu có rảnh tới tham gia với mình cho vui?
Hải Nam? Hà Phỉ Phỉ không khỏi cảm thán một câu thật là trùng hợp, vì vậy trả lời lại một câu là cô sẽ đi.
Ngô Di: vậy thì tốt quá, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau.
Hai người giống như là mở máy hát lên vậy, nói chuyện rất lâu, nói từ chuyện quá khứ cho tới chuyện hiện tại, giống như là chưa từng xa cách bao giờ.
Một tuần lễ sau, Hà Phỉ Phỉ đúng hẹn tới khách sạn tổ chức tiệc mừng, Ngô Di đã sớm cho người đứng ở trước cửa đợi cô rồi, vừa nhìn thấy cô thì trực tiếp dẫn vào đại sảnh.
Buổi hôn lễ được tổ chức rất linh đình, trong đại sảnh có chừng hai mươi mấy bàn, dưới sự hướng dẫn của phục vụ Hà Phỉ Phỉ tìm tới cái bàn dành cho những người bạn học đại học, cười cười chào hỏi với các bạn. Nhiều người một lúc lâu mới nhận ra cô, không khí nhất thời càng trở nên náo nhiệt hơn, từng người từng người đều đứng lên chạm cốc nói chuyện với Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ cũng một hai đáp lại.
Rốt cuộc cũng ngồi xuống chỗ ngồi, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới phát hiện ra ngồi bên cạnh cô cũng là người bạn đã từng là bạn cùng phòng, Diệp Tĩnh.
Mỗi người đều sẽ có một người bạn cùng phòng cá biệt thời đại học, có lẽ là ganh tị, hay so sánh hư vinh, có lẽ là ích kỷ, keo kiệt, dù sao thì loại người đó khiến người ta rất ghét. Hà Phỉ Phỉ là người có tính tình thẳng thắn, cũng không để cho mình phải chịu uất ức, cho nên đã ầm ĩ không vui vẻ gì với Diệp Tĩnh, lúc này ngồi cùng nhau Hà Phỉ Phỉ cũng không muốn nói chuyện, chẳng qua là Diệp Tĩnh lại chủ động nói chuyện với cô.
“Hà Phỉ Phỉ, cậu về nước khi nào thế, tại sao không hề nghe thấy tin tức gì của cậu vậy?”
Vẻ bên ngoài của Hà Phỉ Phỉ thì cười nhưng trong lòng không cười, “Về được nửa năm rồi, lúc về lại bận công việc, nên không liên lạc với bạn học.”
“À......” Diệp Tĩnh kéo dài giọng ra, sau đó không biến sắc quan sát Hà Phỉ Phỉ, “Làm việc ở đâu thế? Đi du học về chắc hẳn là tiền lương không thấp rồi.”
Hà Phỉ Phỉ không chút để ý nói qua loa, “Bây giờ đi du học cũng không phải là chuyện gì to tát, mình cũng chỉ là một người đi làm công ăn lương bình thường, cậu quá xem trọng mình rồi.”
Diệp Tĩnh che miệng cười cười, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn trai của mình.”
Lúc này, có người lên tiếng mỉa mai, “Diệp Tĩnh, cậu không ngừng giới thiệu bạn trai của của cậu với bạn học. Không sợ một cô gái xinh đẹp như Hà Phỉ Phỉ cướp mất trái tim của bạn trai cậu sao?”
Diệp Tĩnh cả giận cười nói, “Chỉ nói bậy thôi, Phỉ Phỉ xinh đẹp như vậy, nhất định là đã có bạn trai rồi.”
Hà Phỉ Phỉ liếc qua một cái, vừa hay nhìn thấy Diệp Tĩnh dựa vào vai của người đàn ông cười cười, người đàn ông này có dáng người cao lớn, khó trách Diệp Tĩnh lại thích khoe khoang như vậy. Cô cười nhạo ở trong lòng một tiếng, thấy hôn lễ còn chưa bắt đầu, cô liền lướt weibo.
Nhưng mà cuối cùng Diệp Tĩnh kia không hề để yên cho cô, lại gần nhìn cô, “Hà Phỉ Phỉ, cậu cũng chơi weibo à, chúng ta theo dõi lẫn nhau đi, mình có hơn một vạn người theo dõi rồi đấy.
Giờ phút này trong lòng Hà Phỉ Phỉ giống như có bảy vạn con ngựa đang chạy trốn, cô cất điện thoại di động, “Mình chỉ trong lúc nhàm chán quá nên xem chút tin tức nóng hổi thôi, nếu như thêm phương thức liên lạc, vi tín là được rồi.” Dù sao thì vi tín của cô cũng không hay dùng mấy, thêm một người cũng không có gì khác biệt.
Hai người thêm vi tín của nhau, sau đó Hà Phỉ Phỉ đứng lên đi toilet, Diệp Tĩnh nhân dịp không có ai chú ý, cầm điện thoại của cô lên, mới vừa rồi cô ta đã liếc nhìn mật mã của cô.
Bạn trai của cô ta ngăn cản cô ta, “Đây là điện thoại di động của người khác, xem lung tung như vậy không hay đâu.”
“Chao ôi, bọn em là bạn cùng phòng, xem điện thoại của nhau một chút cũng không sao đâu, theo dõi nhau một chút thôi mà.”
Cô ta mở ra weibo ra, lúc nhấn vào trang chủ, nhìn thấy số người theo dõi, ánh mắt trợn tròn lên. Hơn một mười triệu? Cái này là mua đúng không!? Diệp Tĩnh định thần nhìn lại lần nữa, lúc thấy rõ tên hiển thị trên weibo, thì bối rồi, sau đó lập tức tắt weibo đi, để điện thoại về vị trí cũ.
Là một người lúc rảnh rỗi thì lướt weibo, dĩ nhiên Diệp Tĩnh biết tứ thần thú trên weibo, nhưng mà cô ta không ngờ được một trong số đó lại là bạn cùng phòng trước kia……. Nếu như Hà Phỉ Phỉ thật sự Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, vậy bạn trai của cô không phải là......
Diệp Tĩnh nhớ tới trước đây không lâu mình đã nhìn thấy hình của Kiều Hoa ở trên mạng, nhìn lại bạn trai mình, trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót.
Hà Phỉ Phỉ trở lại chỗ ngồi, đã nhận ra ánh mắt né tránh của Diệp Tĩnh, nhưng cũng không để trong lòng, sau đó Diệp Tĩnh không tiếp tục quấn lấy cô nữa, cuối cùng thì màng nhĩ của cô cũng được yên tĩnh.
Tiệc hôn lễ mãi cho đến hơn mười giờ đêm mới kết thúc.
Hà Phỉ Phỉ nói chuyện với Ngô Di một lát, trong lúc đó Cố An Thành gọi điện thoại tới, Hà Phỉ Phỉ nhẫn nút tắt, ngay sau đó Cố An Thành gửi một tin nhắn tới, hỏi cô đang ở đâu.
Hà Phỉ Phỉ trả lời lại là đang tham gia hôn lễ của một người bạn học, Ngô Di nhìn thất cô có chuyện, thì dịu dàng để cho cô xử lý chuyện của mình trước. Hà Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, quả thật là cũng đã hơi trễ, vì vậy liền chào tạm biệt Ngô Di, hẹn một thời gian sẽ gặp mặt sau.
Cô cầm túi xách đi ra khỏi khách sạn, bấm điện thoại gọi cho Cố An Thành, “A lô, tìm em có chuyện gì à?”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên nhìn tên của khách sạn, sau đó nói lại cho anh, cũng không quên nhạo báng anh một câu, “Anh yên tâm, em sẽ không nhân dịp không có anh ở bên cạnh mà trái ôm phải ấp đâu.”
Cố An Thành không quan tâm lời nói mỉa mai của cô, “Chờ anh mười phút, anh sẽ tới đó nhanh thôi.”
Hà Phỉ Phỉ cảm thấy ngạc nhiên, “Cái gì?”
Điện thoại bị cúp, Hà Phỉ Phỉ giống như một hòa thượng lùn hai thước sờ tay không tới đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), chờ anh? Anh đã tới Hải Nam rồi sao?
Cô đứng chờ ở cửa chính của khách sạn được khoảng năm phút, đột nhiên phía trước có ánh đèn chiếu tới, có chút chói mắt, cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra thì ở trước mặt đã có một chiếc Audi dừng lại. Cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mặt của Diệp Tĩnh cũng lộ ra.
“Hà Phỉ Phỉ, đang bắt xe à? Lên xe đi, để mình nói bạn trai mình tiện đường đưa cậu về luôn.”
Hà Phỉ Phỉ khách sáo nhưng từ chối rất kiên quyết, “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Hình như Diệp Tĩnh có chút bất mãn, há miệng ra, nhưng chưa kịp nói câu nào ra khỏi miệng, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe cắt ngang. Lực chú ý của Hà Phỉ Phỉ cũng bị chiếc xe kia hấp dẫn, cô tinh mắt nhìn thấy Cố An Thành ngồi ở vị trí ghế lái, anh đã đến Hải Nam lúc nào?!
Cố An Thành xuống xe, đi lại phía cô, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô thì cảm thấy hơi thú vị, vì vậy búng một cái lên trán của cô, “Sao thế, ngây ra vậy?”
Hà Phỉ Phỉ sờ trán một cái, “Anh tới khi nào thế, tại sao không nói với em tiếng nào.”
“Ý đinh nhất thời, nhân tiện tới xem em có trái ôm phải ấp không.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười, “Nhớ em thì cứ việc nói thẳng.”
Lúc này Cố An Thành mới để ý tới còn có người ngoài, “Bạn em à?”
“À...... Bạn học thời đại học.”
Cố An Thành khách sáo gật gật đầu chào hỏi với Diệp Tĩnh đang cứng ngắc người lại kia và bạn trai của cô ta, sau đó kép tay của Hà Phỉ Phỉ, “Muộn rồi, về khách sạn thôi.”
“Được.”
Diệp Tĩnh liếc nhìn nhãn hiệu của chiếc xe qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ Hà Phỉ Phỉ cũng chỉ là một người đi làm bình thường, không thể nào là người có tiền, kết quả sau khi nhìn thấy rõ nhãn hiệu của chiếc xe xong, một ngụm máu nuốt không trôi cũng không phun ra được.
Maybach......
Hà Phỉ Phỉ ngồi vào trong xe, chỗ ngồi hơi cứng một chút, cô liền hỏi, “Xe này là của anh à? Anh mua chiếc xe Maybach này khi nào?”
“Của một người bạn ở Hải Nam, dù sao thì anh không thể đi không tới đón em được, nên đành mượn đại một chiếc trong bãi giữ xe của cậu ta để đi đón em.”
Trong lòn Hà Phỉ Phỉ kêu gào: Anh giả vờ giả vịt cái gì, em rất là hài lòng【 Hình động vẫy tay 】
Trở lại khách sạn, mới vừa vào gian phòng, người nào đó liền hóa thân thành sói, dây dưa một đường từ cửa cho tới giường ngủ, quần áo rơi vãi đầy đất, hiện trường cuộc chiến rất kịch liệt. Hà Phỉ Phỉ đầu hàng trước, liên tục xin tha, “Cũng đã mười một giờ rồi, em mệt lắm, ngày mai em còn phải thỏa thuận ký hợp đồng quan trọng nữa đấy.”
“Chẳng lẽ anh không quan trọng à?”
“Anh không chạy đi đâu được, nhưng tiền thì có thể!”
Cố An Thành vùi mặt vào hõm vai của cô, hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ nói, “Nhớ em.”
Hà Phỉ Phỉ nhắc nhở anh, “Chúng ta chỉ mới không gặp nhau hai tuần thôi, hơn nữa ngày mai là em về rồi.”
Cố An Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô chăm chú, “Em không nhớ anh tí nào à?”
Hà Phỉ Phỉ sắp bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho chết đuối, ma xui quỷ khiến trả lời, “Nhớ.”
Cố An Thành rất hài lòng, nhìn vẻ mặt cô quả thật là có chút mệt mỏi, cuối cùng đành phải nén lại dục vọng cuồng nhiệt, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, “Nhớ là được rồi, đi tắm đi.”
Cố An Thành dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, Hà Phỉ Phỉ có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ sau này phải nói ngọt một chút, rõ ràng là người này thích mềm không thích cứng.
Tắm xong, Hà Phỉ Phỉ ngồi ở đầu giường sấy tóc, nhân tiện lướt weibo. Cố An Thành quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy mái tóc bị cô làm cho rối tung, nên cầm lấy cái máy sấy ở trong tay của cô, kiên nhẫn sấy khô mái tóc dài đen nhánh của cô.
Hà Phỉ Phỉ chọc chọc mấy cơ bụng của anh ở ngay trước mắt, Cố An Thành bắt lấy cánh tay của cô, “Muốn ngủ sớm một chút thì đừng lộn xộn.”
Hà Phỉ Phỉ cười hắc hắc, không tiếp tục trêu chọc anh nữa. Lúc này, đột nhiên có một tin nhắn hiện lên
Cô mở ra xe, là một tin nhắn Lâm Hủy gửi trong nhóm.
A Đại: mẹ nó!! Đã xảy ra chuyện gì?? Phỉ Phỉ sao có người đăng hình tụ họp của cậu lên!! Cậu cho à? Toi rồi, toi rồi, thế nào cũng có người hâm mộ tố cáo cô cho mà coi【 cười cry】
Dự án hợp tác Hải Nam này Hà Phỉ Phỉ đã theo ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên cô tiếp nhận và giám sát một dự án, nên cô rất coi trọng, mặc dù không nỡ rời xa Cố An Thành, nhưng cô cũng không thể làm trì trệ công việc được.
Ngày thứ ba sau khi đến Hải Nam, Hà Phỉ Phỉ đã bàn bạc xong với bên hợp tác đang chuẩn bị trở về khách sạn, trên đường trở về đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Ngô Di: Phỉ Phỉ, mình sắp kết hôn
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, sau đó nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn để chúc mừng. Ngô Di là bạn cùng phòng khi cô học đại học, năm đó cô chỉ học đại học hai năm rồi đi du học, nhưng mà quan hệ với Ngô Di cũng không tệ, sau khi đi thỉnh thoảng vẫn quan tâm tới cuộc sống của đối phương, chẳng qua là lâu rồi nên tình cảm có chút phai nhạt, cũng khoảng nửa năm rồi bọn họ không liên lạc với nhau.
Nhưng mà tin nhắn mà Ngô Di gửi tới lần này vẫn khiến Hà Phỉ Phỉ thật lòng vui mừng cho bạn mình.
Ngô Di: Hôn lễ được tổ chức vào tuần sau, buổi tiệc cưới được tổ chức tại Hải Nam, cậu có rảnh tới tham gia với mình cho vui?
Hải Nam? Hà Phỉ Phỉ không khỏi cảm thán một câu thật là trùng hợp, vì vậy trả lời lại một câu là cô sẽ đi.
Ngô Di: vậy thì tốt quá, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau.
Hai người giống như là mở máy hát lên vậy, nói chuyện rất lâu, nói từ chuyện quá khứ cho tới chuyện hiện tại, giống như là chưa từng xa cách bao giờ.
Một tuần lễ sau, Hà Phỉ Phỉ đúng hẹn tới khách sạn tổ chức tiệc mừng, Ngô Di đã sớm cho người đứng ở trước cửa đợi cô rồi, vừa nhìn thấy cô thì trực tiếp dẫn vào đại sảnh.
Buổi hôn lễ được tổ chức rất linh đình, trong đại sảnh có chừng hai mươi mấy bàn, dưới sự hướng dẫn của phục vụ Hà Phỉ Phỉ tìm tới cái bàn dành cho những người bạn học đại học, cười cười chào hỏi với các bạn. Nhiều người một lúc lâu mới nhận ra cô, không khí nhất thời càng trở nên náo nhiệt hơn, từng người từng người đều đứng lên chạm cốc nói chuyện với Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ cũng một hai đáp lại.
Rốt cuộc cũng ngồi xuống chỗ ngồi, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới phát hiện ra ngồi bên cạnh cô cũng là người bạn đã từng là bạn cùng phòng, Diệp Tĩnh.
Mỗi người đều sẽ có một người bạn cùng phòng cá biệt thời đại học, có lẽ là ganh tị, hay so sánh hư vinh, có lẽ là ích kỷ, keo kiệt, dù sao thì loại người đó khiến người ta rất ghét. Hà Phỉ Phỉ là người có tính tình thẳng thắn, cũng không để cho mình phải chịu uất ức, cho nên đã ầm ĩ không vui vẻ gì với Diệp Tĩnh, lúc này ngồi cùng nhau Hà Phỉ Phỉ cũng không muốn nói chuyện, chẳng qua là Diệp Tĩnh lại chủ động nói chuyện với cô.
“Hà Phỉ Phỉ, cậu về nước khi nào thế, tại sao không hề nghe thấy tin tức gì của cậu vậy?”
Vẻ bên ngoài của Hà Phỉ Phỉ thì cười nhưng trong lòng không cười, “Về được nửa năm rồi, lúc về lại bận công việc, nên không liên lạc với bạn học.”
“À......” Diệp Tĩnh kéo dài giọng ra, sau đó không biến sắc quan sát Hà Phỉ Phỉ, “Làm việc ở đâu thế? Đi du học về chắc hẳn là tiền lương không thấp rồi.”
Hà Phỉ Phỉ không chút để ý nói qua loa, “Bây giờ đi du học cũng không phải là chuyện gì to tát, mình cũng chỉ là một người đi làm công ăn lương bình thường, cậu quá xem trọng mình rồi.”
Diệp Tĩnh che miệng cười cười, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn trai của mình.”
Lúc này, có người lên tiếng mỉa mai, “Diệp Tĩnh, cậu không ngừng giới thiệu bạn trai của của cậu với bạn học. Không sợ một cô gái xinh đẹp như Hà Phỉ Phỉ cướp mất trái tim của bạn trai cậu sao?”
Diệp Tĩnh cả giận cười nói, “Chỉ nói bậy thôi, Phỉ Phỉ xinh đẹp như vậy, nhất định là đã có bạn trai rồi.”
Hà Phỉ Phỉ liếc qua một cái, vừa hay nhìn thấy Diệp Tĩnh dựa vào vai của người đàn ông cười cười, người đàn ông này có dáng người cao lớn, khó trách Diệp Tĩnh lại thích khoe khoang như vậy. Cô cười nhạo ở trong lòng một tiếng, thấy hôn lễ còn chưa bắt đầu, cô liền lướt weibo.
Nhưng mà cuối cùng Diệp Tĩnh kia không hề để yên cho cô, lại gần nhìn cô, “Hà Phỉ Phỉ, cậu cũng chơi weibo à, chúng ta theo dõi lẫn nhau đi, mình có hơn một vạn người theo dõi rồi đấy.
Giờ phút này trong lòng Hà Phỉ Phỉ giống như có bảy vạn con ngựa đang chạy trốn, cô cất điện thoại di động, “Mình chỉ trong lúc nhàm chán quá nên xem chút tin tức nóng hổi thôi, nếu như thêm phương thức liên lạc, vi tín là được rồi.” Dù sao thì vi tín của cô cũng không hay dùng mấy, thêm một người cũng không có gì khác biệt.
Hai người thêm vi tín của nhau, sau đó Hà Phỉ Phỉ đứng lên đi toilet, Diệp Tĩnh nhân dịp không có ai chú ý, cầm điện thoại của cô lên, mới vừa rồi cô ta đã liếc nhìn mật mã của cô.
Bạn trai của cô ta ngăn cản cô ta, “Đây là điện thoại di động của người khác, xem lung tung như vậy không hay đâu.”
“Chao ôi, bọn em là bạn cùng phòng, xem điện thoại của nhau một chút cũng không sao đâu, theo dõi nhau một chút thôi mà.”
Cô ta mở ra weibo ra, lúc nhấn vào trang chủ, nhìn thấy số người theo dõi, ánh mắt trợn tròn lên. Hơn một mười triệu? Cái này là mua đúng không!? Diệp Tĩnh định thần nhìn lại lần nữa, lúc thấy rõ tên hiển thị trên weibo, thì bối rồi, sau đó lập tức tắt weibo đi, để điện thoại về vị trí cũ.
Là một người lúc rảnh rỗi thì lướt weibo, dĩ nhiên Diệp Tĩnh biết tứ thần thú trên weibo, nhưng mà cô ta không ngờ được một trong số đó lại là bạn cùng phòng trước kia……. Nếu như Hà Phỉ Phỉ thật sự Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, vậy bạn trai của cô không phải là......
Diệp Tĩnh nhớ tới trước đây không lâu mình đã nhìn thấy hình của Kiều Hoa ở trên mạng, nhìn lại bạn trai mình, trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót.
Hà Phỉ Phỉ trở lại chỗ ngồi, đã nhận ra ánh mắt né tránh của Diệp Tĩnh, nhưng cũng không để trong lòng, sau đó Diệp Tĩnh không tiếp tục quấn lấy cô nữa, cuối cùng thì màng nhĩ của cô cũng được yên tĩnh.
Tiệc hôn lễ mãi cho đến hơn mười giờ đêm mới kết thúc.
Hà Phỉ Phỉ nói chuyện với Ngô Di một lát, trong lúc đó Cố An Thành gọi điện thoại tới, Hà Phỉ Phỉ nhẫn nút tắt, ngay sau đó Cố An Thành gửi một tin nhắn tới, hỏi cô đang ở đâu.
Hà Phỉ Phỉ trả lời lại là đang tham gia hôn lễ của một người bạn học, Ngô Di nhìn thất cô có chuyện, thì dịu dàng để cho cô xử lý chuyện của mình trước. Hà Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, quả thật là cũng đã hơi trễ, vì vậy liền chào tạm biệt Ngô Di, hẹn một thời gian sẽ gặp mặt sau.
Cô cầm túi xách đi ra khỏi khách sạn, bấm điện thoại gọi cho Cố An Thành, “A lô, tìm em có chuyện gì à?”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên nhìn tên của khách sạn, sau đó nói lại cho anh, cũng không quên nhạo báng anh một câu, “Anh yên tâm, em sẽ không nhân dịp không có anh ở bên cạnh mà trái ôm phải ấp đâu.”
Cố An Thành không quan tâm lời nói mỉa mai của cô, “Chờ anh mười phút, anh sẽ tới đó nhanh thôi.”
Hà Phỉ Phỉ cảm thấy ngạc nhiên, “Cái gì?”
Điện thoại bị cúp, Hà Phỉ Phỉ giống như một hòa thượng lùn hai thước sờ tay không tới đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), chờ anh? Anh đã tới Hải Nam rồi sao?
Cô đứng chờ ở cửa chính của khách sạn được khoảng năm phút, đột nhiên phía trước có ánh đèn chiếu tới, có chút chói mắt, cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra thì ở trước mặt đã có một chiếc Audi dừng lại. Cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mặt của Diệp Tĩnh cũng lộ ra.
“Hà Phỉ Phỉ, đang bắt xe à? Lên xe đi, để mình nói bạn trai mình tiện đường đưa cậu về luôn.”
Hà Phỉ Phỉ khách sáo nhưng từ chối rất kiên quyết, “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Hình như Diệp Tĩnh có chút bất mãn, há miệng ra, nhưng chưa kịp nói câu nào ra khỏi miệng, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe cắt ngang. Lực chú ý của Hà Phỉ Phỉ cũng bị chiếc xe kia hấp dẫn, cô tinh mắt nhìn thấy Cố An Thành ngồi ở vị trí ghế lái, anh đã đến Hải Nam lúc nào?!
Cố An Thành xuống xe, đi lại phía cô, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô thì cảm thấy hơi thú vị, vì vậy búng một cái lên trán của cô, “Sao thế, ngây ra vậy?”
Hà Phỉ Phỉ sờ trán một cái, “Anh tới khi nào thế, tại sao không nói với em tiếng nào.”
“Ý đinh nhất thời, nhân tiện tới xem em có trái ôm phải ấp không.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười, “Nhớ em thì cứ việc nói thẳng.”
Lúc này Cố An Thành mới để ý tới còn có người ngoài, “Bạn em à?”
“À...... Bạn học thời đại học.”
Cố An Thành khách sáo gật gật đầu chào hỏi với Diệp Tĩnh đang cứng ngắc người lại kia và bạn trai của cô ta, sau đó kép tay của Hà Phỉ Phỉ, “Muộn rồi, về khách sạn thôi.”
“Được.”
Diệp Tĩnh liếc nhìn nhãn hiệu của chiếc xe qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ Hà Phỉ Phỉ cũng chỉ là một người đi làm bình thường, không thể nào là người có tiền, kết quả sau khi nhìn thấy rõ nhãn hiệu của chiếc xe xong, một ngụm máu nuốt không trôi cũng không phun ra được.
Maybach......
Hà Phỉ Phỉ ngồi vào trong xe, chỗ ngồi hơi cứng một chút, cô liền hỏi, “Xe này là của anh à? Anh mua chiếc xe Maybach này khi nào?”
“Của một người bạn ở Hải Nam, dù sao thì anh không thể đi không tới đón em được, nên đành mượn đại một chiếc trong bãi giữ xe của cậu ta để đi đón em.”
Trong lòn Hà Phỉ Phỉ kêu gào: Anh giả vờ giả vịt cái gì, em rất là hài lòng【 Hình động vẫy tay 】
Trở lại khách sạn, mới vừa vào gian phòng, người nào đó liền hóa thân thành sói, dây dưa một đường từ cửa cho tới giường ngủ, quần áo rơi vãi đầy đất, hiện trường cuộc chiến rất kịch liệt. Hà Phỉ Phỉ đầu hàng trước, liên tục xin tha, “Cũng đã mười một giờ rồi, em mệt lắm, ngày mai em còn phải thỏa thuận ký hợp đồng quan trọng nữa đấy.”
“Chẳng lẽ anh không quan trọng à?”
“Anh không chạy đi đâu được, nhưng tiền thì có thể!”
Cố An Thành vùi mặt vào hõm vai của cô, hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ nói, “Nhớ em.”
Hà Phỉ Phỉ nhắc nhở anh, “Chúng ta chỉ mới không gặp nhau hai tuần thôi, hơn nữa ngày mai là em về rồi.”
Cố An Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô chăm chú, “Em không nhớ anh tí nào à?”
Hà Phỉ Phỉ sắp bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho chết đuối, ma xui quỷ khiến trả lời, “Nhớ.”
Cố An Thành rất hài lòng, nhìn vẻ mặt cô quả thật là có chút mệt mỏi, cuối cùng đành phải nén lại dục vọng cuồng nhiệt, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, “Nhớ là được rồi, đi tắm đi.”
Cố An Thành dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, Hà Phỉ Phỉ có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ sau này phải nói ngọt một chút, rõ ràng là người này thích mềm không thích cứng.
Tắm xong, Hà Phỉ Phỉ ngồi ở đầu giường sấy tóc, nhân tiện lướt weibo. Cố An Thành quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy mái tóc bị cô làm cho rối tung, nên cầm lấy cái máy sấy ở trong tay của cô, kiên nhẫn sấy khô mái tóc dài đen nhánh của cô.
Hà Phỉ Phỉ chọc chọc mấy cơ bụng của anh ở ngay trước mắt, Cố An Thành bắt lấy cánh tay của cô, “Muốn ngủ sớm một chút thì đừng lộn xộn.”
Hà Phỉ Phỉ cười hắc hắc, không tiếp tục trêu chọc anh nữa. Lúc này, đột nhiên có một tin nhắn hiện lên
Cô mở ra xe, là một tin nhắn Lâm Hủy gửi trong nhóm.
A Đại: mẹ nó!! Đã xảy ra chuyện gì?? Phỉ Phỉ sao có người đăng hình tụ họp của cậu lên!! Cậu cho à? Toi rồi, toi rồi, thế nào cũng có người hâm mộ tố cáo cô cho mà coi【 cười cry】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook