Trí Khương - Trà Mê
-
Chương 45: 45: Dưới Ánh Mắt Sói Tự An Ủi
Nguyên lai Dịch Dương một mực ở chỗ khác đợi, từ khi bị “Cách ly”, hắn liền hối hận mà cắn chăn vượt qua, mắt thấy Dực Phàm dẫn bảo bối ở trong phòng qua như vậy lâu, kẻ ngu si đều biết bọn họ đang làm gì thế , nhưng đáng tiếc mình ngay cả cửa còn không thể nào vào được, có thể nào không u oán.
Hừ, chờ Dực Phàm chân trước rời đi, hắn liền nhất định phải hảo hảo cùng bảo bối nóng người một chút.
Có thể cú điện thoại này lại để cho hắn rực rỡ, hắn từ trêи giường nhảy lên, hướng về phía cái gương vui vẻ chính trang, lâng lâng mà hướng phía khác vừa đi.
Trí Khương nhìn Dịch Dương kĩnh hỷ, ko nghĩ nhanh như vậy hắn đã có mặt, mới biết được nguyên lai hắn thì ở cách vách.
Nàng bị hắn ôm chặt, trêи mặt dính đầy nước bọt của hắn.
Ghét bỏ mà hình ảnh thay đổi sắc mặt, một bộ đáng thương cẩu cẩu thần tình liền vào mắt, Dịch Dương ngoắc ngoắc cái đuôi, chà xát nàng:
“Có hay không nghĩ đến anh, anh nhưng là muốn chết bảo bối.
Dực Phàm hắn tốt chuyên chế, ngạnh sinh sinh chia rẻ…”
“Nói bậy cái gì đây, lại bảo đem anh ra bên ngoài.”
Dịch Dương chỉ cho Dực Phàm một cái sau não chước, tự nhiên nhắm ngay cái miệng nhỏ hồng hồng kinh diễm của Trí Khương, một cái hôn lên đi.
Đầu lưỡi không làm bất luận cái gì tiền hí, vọt thẳng vào trong đưa đến tận cổ họng của nàng.
Linh hoạt đầu lưỡi tùy ý khuấy động nàng như muốn hòa tan tiểu bảo bối.
Trí Khương
Trí Khương rất mau vào vào trạng thái, nàng nhu nhu đáp lại, theo hắn tiết tấu vui sướиɠ vũ động, bị hắn ôm lấy kéo vào trong miệng của hắn, đầu lưỡi tê tê mà bị ʍút̼ vào, đây đó chia xẻ đối phương tân.
Chính hôn vong tình Trí Khương bị một cái đột nhiên đính vào cắt đứt, chẳng biết thời điểm nào Dịch Dương đã đi đến hai chân của nàng, cũng chẳng biết lúc nào hắn nhanh chóng cởi đi qυầи ɭót làm lộ ra năm căng sớm đã đứng thẳng, không có có bất kỳ điềm báo trước mà đi vào tiểu huyệt còn chưa hoàn toàn khép kín sau cơn kϊƈɦ tình lúc nãy.
Trí Khương thở gấp một tiếng, đôi môi liền lập tức bị phong ɡɪếт, nín thật lâu nam nhân mang theo nàng tới cái mười phần cách thức tiêu chuẩn hôn sâu, cái ʍôиɠ cũng bắt đầu rung động, êm ái một cái một cái đánh thẳng vào nàng nói.
Trí Khương thích ý nheo lại mắt, hai tay ôm cổ của hắn, con mèo nhỏ dường như nói lầm bầm, cái ʍôиɠ nhỏ còn giãy dụa phối hợp hắn rung động.
Dịch Dương vừa định kɧօáϊ ý mà làm một cuộc, đã bị Dực Phàm gõ sọ não, hắn đẩy một cái Dịch Dương nói:
”Còn không có mang bao.”
Dịch Dương vẻ mặt đau khổ dừng lại động tác ôm Trí Khương, thật sâu ít mấy hơi, quay đầu nói với Dực Phàm:
“Chờ một chút có được hay không, bên trong bảo bối thật là ấm áp đây ươn ướt hút thật chặt làm thoải mái chết được.
Mang bao vào ko tài nào cảm thụ được” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Dực Phàm cũng không ép hắn, chỉ nhắc tới tỉnh hắn:
“Vậy anh đừng đi ra.
Cũng đừng đợi quá lâu, không an toàn.” Trí Khương
Dịch Dương cười hì hì lại hôn một cái lên gương mặt hồng hào gò má của Trí Khương:
“Không sao, mang bầu liền sinh ra được, dù sao anh cũng thích tiểu hài tử.”
“Nói cái gì đây, bảo bối còn nhỏ, đại học còn không có đọc xong, nghi ngờ cái gì tiểu hài tử.” Kỳ thực tư trong lòng là suy nghĩ nhiều cùng bảo bối quá mấy năm ba người sinh hoạt.
“Ai nha lão đại.
Biết rồi, đừng làm ra vẻ nghiêm túc vậy chứ ? “
Dịch Dương nhanh lên nhảy ra cái khu vực nguy hiểm, hạ thân cũng không dám có động tác nữa, sợ một cái nhịn không được ở trong cơ thể bảo bối giao ra tinh hoa.
Hắn ôm lấy nàng đứng ngồi, để cho nàng hai cái chân thon dài giao nhau phía sau thắt lưng hắn.
Trí Khương nhảy qua ngồi ở trêи người hắn, cự long bên trong cơ thể còn dính sát vào tường thành, không chút nào muốn rời khỏi.
Xong thỏa mãn nàng cũng không nóng nảy, điều chỉnh cái thoải mái vị trí, tìm môi của hắn liền hôn lên.
Dịch Dương song chưởng buộc chặt, ôm eo nhỏ nhắn của nàng buộc nàng cùng thân thể của mình dán vào nhau đến mức không tìm ra một tia khe hở.
Cô gái đầy đầu ma sát hắn nổi lên, nhượng nhạy cảm nàng run rẩy không ngớt , liên tục khiến cho nụ hôn này có chút càng không thể vãn hồi, đầu lưỡi của hai người thay phiên ở đối phương trong cổ họng dây dưa, chém ɡɪếт, như là cũng muốn hít thở không thông mới bằng lòng bỏ qua.
Trí Khương lượng hô hấp cuối cùng đánh không lại bình thường vận động Dịch Dương, nàng chịu thua mà rút khỏi môi lưỡi, ghé vào hõm cổ hắn há mồm thở dốc, Dịch Dương thừa thắng truy kϊƈɦ, hai tay dâng mặt của nàng lại một lần nữa ngăn chặn đã bị hôn kiều diễm ướт áт môi đỏ mọng.Trí Khương
Hơi thở của nàng bất ổn, linh hồn đều phải bị hắn hút đi.
Bởi vì thiếu dưỡng khí, đầu của nàng mơ màng trầm trầm, tay như ngó sen cũng không kiên trì nổi mà thẳng tắp rũ xuống.
Kết thúc, Dịch Dương hảo tâm buông tha yểm yểm nhất tức Trí Khương, trong пɡựᴄ hắn cô gái khuôn mặt kiều mị, gương mặt say hồng, thổ khí như lan, tâm tình thật tốt lại gặm mấy cái, nhìn nàng Kiều Kiều yếu yếu hình dạng, nhịn không được lại đi đùa nàng:
“Ngoan tiểu bảo bối, thoải mái đi, anh thoải mái cực kỳ.
Bên trong em thật là mềm, còn có thể di chuyển đây, đang hút anh đây, thật nhiều nước a.”
Dực Phàm đột nhiên lại gần:
“Ngươi là đang nói cái miệng phía trêи hay là phía dưới ? “
Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu đối phương “Xấu xa” tâm tư.
Trí Khương trả thù mà co rút lại hai cái, Dịch Dương chợt ngược lại trừu một ngụm, nói với Dực Phàm:
“Bảo bối thực sự là biến thành xấu, vừa rồi cắn ta đây, thực sự là không ngoan.”
“Đây coi là cái gì, còn có lợi hại hơn.”
Dịch Dương cười hoan hỷ, đến bên nghe Dực Phàm xì xào bàn tán, ít khi, vẻ mặt tỏa ánh sáng, trong mắt lóe ra ɖu͙ƈ vọng.
Trí Khương nhìn bọn họ mài đao soàn soạt có chút bất an, rụt một cái vai, yếu yếu hỏi:
“Muốn làm gì? Em mệt mỏi quá, ngủ có được hay không, Dực Phàm anh không phải là ngày mai sẽ xuất phát sao ?”
“Hiện đang làm nũng vô ích.
Đến, bảo bối, đứng lên, nhượng Dịch Dương đi ra.”
Không giải thích được Trí Khương bị Dực Phàm tiếp tục nâng lên thắt lưng, Dịch Dương nam thoáng cái từ lộ trình trợt ra đến, một chỉ bạc hợp với nhẵn nhụi quy đầu, Dịch Dương dùng ngón tay đánh gãy, tinh tế ở trong miệng ʍút̼.
Lúc này, bọn họ lại thay đổi cái tư thế.
Dực Phàm từ phía sau ôm nàng, Trí Khương hai chân đại trương đáp ở sau người nam nhân , nàng chẳng biết bọn họ muốn chơi cái gì đa dạng, có chút sợ rồi lại đang mong đợi.
Dực Phàm cắn nàng béo mập vành tai, thì thào lời nói nhỏ nhẹ:
”Bảo bối có chưa từng thử qua mình đến?”
Nàng hiểu lời của hắn ý tứ, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nàng nhăn nhó nói:
“Không có… Không có rồi.”
Gặp phải bọn họ trước, không bị khai thác nữ thân thể còn không có ý thức được sắc ɖu͙ƈ, sau khi xác lập quan hệ , bọn họ luôn luôn đổi phương pháp để cho nàng cao trào, nàng cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng cũng không có thời điểm đói khát, phát giác thân thể mãnh liệt nhu cầu là ở nơi này nghỉ đông.
Đến trường trong lúc bọn họ mặc kệ nàng nghĩ nếu không muốn muốn, chỉ cần điều kiện cho phép, cũng sẽ bị lôi kéo lên giường, thói quen các nam nhân an ủi, ngày nghỉ này nàng thỉnh thoảng sẽ ở đêm khuya ngủ không được thì đặc biệt khó nhịn, phía dưới tốt khoảng không thật là nhột, bị tiểu trùng tử cắn vậy ngứa không ngớt.
Nàng cũng muốn thử nhìn mình làm, có thể mỗi lần bàn tay vào bên trong quần trong đã cảm thấy thật là tà ác, hình dạng rất kỳ quái, còn chưa phải muốn…
“Có thể thử nhìn một chút nga, rất thoải mái.” Trí Khương
Thanh âm ác ma vang lên lần nữa, Trí Khương một thân một mình cũng không dám, càng chưa nói ở trước mặt bọn họ như vậy làm.
“Ai nha, ngoan muội muội không muốn xấu hổ mà, này có cái gì.
Nhỡ em khi đó, anh thế nhưng bình thường mình đến đây, nghĩ là bảo bối đang giúp ta đi.”
Trí Khương đỏ mặt lắc đầu:
“Không được! Thật là mất mặt!”
“Làm sao sẽ mất mặt, chúng ta sẽ không cười em, đến bảo bối, thử nhìn một chút.”
Không nói lời gì, Dực Phàm nắm lên hai cái tay nhỏ bé của nàng, Trí Khương giùng giằng, lại không nhúc nhích được mảy may, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc hắn dẫn theo âu yếm bên trong của mình.
Dực Phàm tay che ở trêи mặt của nàng, tay bắt tay như dạy hài tử viết chữ vậy xoa nắn hai bạch thỏ, bên tai còn có từ thanh âm:
“Đúng, chính là như vậy, bảo bối thật thông minh… Đừng quên tiêm, đến, dùng ngón tay đi Ьóρ chúng nó, lúc nãy anh “yêu” em thế nào thì bây giờ làm giống như thế”
Như vậy vui vẻ cũng không cường liệt, nhưng có loại từ từ, tỉ mỉ thư thích cảm giác, cùng nam nhân âu yếm bất đồng, nàng có thể tự do lực khống chế độ cùng tốc độ, nàng vui vẻ có thể bàn tay mình ác.
Dần dần, nàng yêu loại này ôn nhu an ủi, chủ động long, chợt khinh thường trọng địa đè ép tuyết, ngón trỏ vây quanh nhỏ anh đào ở vựng thượng đánh vòng, không bao lâu, đỉnh tựa như hòn đá nhỏ một dạng cứng rắn, ngạo nghễ đứng thẳng ở trong không khí.
Ánh mắt nàng nửa hí, đầu tựa ở trêи vai Dực Phàm, mê say mà hét dài, hoàn toàn quên mất trước xấu hổ cùng quẫn bách, hoàn toàn trầm ngâm ở bên trong thế giới của mình.
Dực Phàm nhìn không sai biệt lắm, liền nắm lên cổ tay trắng ngần, hướng xuống dưới thân đi đến, nhượng nhỏ và dài năm ngón tay che ở phía trêи tiểu trân châu.
“Bảo bối đừng quên phía dưới, hay lắm.”
Nam nhân linh hoạt chỉ huy nàng ở môi bên cạnh trêи dưới sự trượt, lại dùng ngón giữa lòng bàn tay đi vuốt phẳng sung huyết hạch.
Một loại quen thuộc vui vẻ từ chân tâm chỗ truyền đến, thân thể nàng bản năng phản ứng muốn hợp lại hai chân, có thể Dực Phàm đại trương đầu gối khiến nàng không có biện pháp thực hiện được, chỉ có thể một bên tự an ủi một bên mặc cho người xem xét.
Nàng cắn môi dưới hừ nhẹ, loại này tội ác khuây khoả để cho nàng lại sợ lại thích, sợ là học xong sau này có thể hay không cũng nữa cách không được, thích là nàng có thể tự do nắm giữ tiết tấu cùng độ mạnh yếu, đây là đã biết vui vẻ, nàng biết làm sao để cho mình vui sướиɠ, cũng biết làm sao mau hơn cao trào.
Dực Phàm bất động thanh sắc rút tay ra, cô gái tự không có phát hiện, đầu nhập mà tiếp tục đùa bỡn tiểu Hoa hạch.
Hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ lên vành tai phấn hồng nói:Trí Khương
“Đúng, không sai bảo bối, khi dễ nó, hung hăng khi dễ nó!”
Nàng cả thân cung lên, Dực Phàm hưng phấn gọi giữa càng thêm dùng sức xoay tròn, nén kia chiến nguy nguy hạch, đầu gối cong lên, bàn chân chà xát xuống grap giường.
Dịch Dương nhìn chằm chằm động tác cùng biểu tình của bảo bối, đã sớm biết nàng là xinh đẹp, chỉ là không nghĩ tới biết cái này sao mê người.
Quả thực không sai, một nữ hài tử nhất mị nhất tươi đẹp thời điểm chính là nàng ở trêи giường, mà đi vui mừng trong quá trình đẹp nhất, chính là đem tiết chưa tiết là khi nàng đã thích thú, đã cho ɖu͙ƈ hỏa mang tới thư sướиɠ làm đầu óc choáng váng, lại còn mang theo một chút khát cầu, đang mong đợi kia nhất cực đoan cao trào đã tới, cái loại này triệt để giải thoát vui vẻ.
Tựa như nàng như bây giờ, cao ᴠ/út nhỏ nụ hoa, hai ngón tay kẹp lấy hạch khi thì càng không ngừng bức tranh vòng, khi thì để ở nó trêи dưới xoa Ьóρ, nửa tấm môi anh đào còn phun ra hơi thở mê loạn :
“Ừm… A a… Sắp rồi… em tới…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook