Trí Khương - Trà Mê
-
Chương 3: 3: Dực Phàm Cùng Dịch Dương
Phàm là một trường học bình thường, sẽ không thiếu hoa khôi giảng đường, tương tự, trường quý tộc cũng không ngoại lệ.
Hiện nay trẻ em phần lớn đều có gen tốt, ngoại hình đẹp chỗ nào cũng có, trường quý tộc cũng không hề ngoại lệ luôn.
Nhưng mà, hai soái ca phong vân của trường học, dù là Dịch Dương hay Dực Phàm cũng chưa bao giờ có tên trêи bảng xếp hạng, bởi vì hai người bọn họ là một nhóm riêng lẻ, fanclub không muốn xếp họ chung với những nhân vật tầm thường khác, nên họ không có trêи bảng đó.
Trưởng bối hai nhà bọn họ rất thân thiết, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau nghịch bùn, cùng nhau trộm xe đi hóng gió, cùng đánh nhau.
Tuy rằng đặc điểm của hai người gần như bất đồng, nhưng tổ hợp một tĩnh một động như thế lại có lực sát thương rất lớn.Trí Khương
Bọn họ khi ở trong trường tựa như hình với bóng, khó tránh lời ra tiếng vào, khiến không ít người hoài nghi tính thủ hướng của bọn họ.
Vốn hai người cũng không có bạn gái thân thiết nào, huống hồ tới người yêu, hơn nữa bọn học còn “Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh.” [Đến tột cùng ai cách không được ai?], bị đồn đãi như thế cũng bình thường, được họ nhìn một cái thôi cũng khiến fanclub mặt đỏ tim đập.
Hai người ở trạng thái giằng co mười bảy năm đó, lúc này đang an vị trong phòng khách Khương gia chơi điện tử.
“Hai người các anh, chơi lâu như thế, chỉ biết sai em bưng trà đưa nước, mấy anh tự gặm lương tâm mình hết rồi hay sao vậy?”
“Ngoan, cho anh thêm xíu đá vô trà chanh đi.” Dịch Dương nâng móng vuốt xoa xoa đầu Trí Khương, vò loạn đầu tóc xoăn của cô.
“Anh sắp thắng thằng nhãi này rồi, xong anh chơi với em.”
“Hứ, em thèm vào…”Trí Khương
Trí Khương thừa dịp này vụng trộm nhìn mặt Dịch Dương, mắt một mí, cái mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi nhếch lên, aiz…thật khiến người ta ghen tị mà.
Anh này cũng thật là thanh tú quá đi, sao da cũng đẹp đến thế, không phải mỗi ngày đều phơi nắng à.
Hửm? Sao tao tên gia hỏa này đỏ vậy, game có gì kϊƈɦ động à? Trí Khương nghi hoặc nhìn màn hình game, rõ ràng vẫn bình thường mà.
Đứng dậy đi đổ nước, nên cô bỏ lỡ cảnh Dực Phàm “K.O” Dịch Dương, Dịch Dương đang rõ ràng chiếm thế thượng phong lại bị bại dưới tay Dực Phàm.
Dịch Dương ngượng ngùng buông tay chơi game ra, liếc xéo Dực Phàm, được đáp lại bằng ánh mắt “Ai biểu cậu lơ đãng, đáng kiếp.” Từ mấy ngày nay, cứ mỗi lần hắn nhận ra, thì hắn và Trí Khương đều “vô tình gặp” ở nơi nào đó.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, Dịch Dương luôn có một cảm giác ngọt ngào cùng xao xuyến.
Trí Khương vừa vào trường, hắn đã bị sóng tóc cuộn như hải tảo của cô, làn da trắng nõn, cái miệng chúm chím cười hấp dẫn, hắn đã gặp qua không ít mỹ nữ rồi, hắn thừa nhận Trí Khương không phải là mỹ nữ hạng nhất, nhưng ánh mắt của cô, tựa hồ có thể khiến người ta nhìn thấy hi vọng, hắn không khỏi suy tư về cô gái này.
Hắn đã làm một hành động mà tới hắn cũng không tin được – bỏ Dực Phàm lại một mình, đuổi theo cô gái này.
Hắn nhìn thấy cô đi vào một cửa hàng tạp hóa, đứng trước tủ lạnh, hắn cũng bất giác đi vào, giống như thực sự muốn mua đồ vậy.Trí Khương
Trí Khương cũng không chú ý bên cạnh có người đứng, tự cầm lấy một chai nước lại, vừa đụng tới cái chai, lại bị một bàn tay bên cạnh giành trước.
Trí Khương kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện chai nước bị tên đẹp trai như ánh dương này giành trước.
Trí Khương cũng không để ý chút nào, lần nữa cầm thêm một chai, giành của chạy lấy người.
Tuy rằng chưa nói một câu, nhưng Dịch Dương cảm thấy cô gái đó thật đúng với mắt xanh của mình, thật khiến hắn như bị phóng điện, tới khi hắn lấy lại tinh thần thì cô gái đã đi xa.
Dịch Dương mạnh mẽ ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ném chai nước kia, đuổi theo.
Tiếp đó, theo trí nhớ của bạn học Trí Khương, thì một người cô không hề quen biết lại đi đùa kiểu lưu manh, mặt dày mày dạn nẫng đồ uống trêи tay cô, bảo là mình không mang tiền.
Đoạt chai nước thôi còn chưa đủ, hắn còn cố ý muốn đuổi cô về nhà, nói là lấy tiền hộ tống bù tiền nước, Trí Khương cũng không thiếu tiền mua một chai nước, nhưng lại chẳng lay chuyển được hắn, đành phải tùy ý hắn thôi.
Ai ngờ thỏa hiệp khi đó, lại giống như keo siêu dính, gỡ thế nào cũng không xong.
Học trong trường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cửu nhi cửu chi, tên đẹp trai này lại được nước lấn tới.
Mà ba mẹ Trí Khương cũng thực thích hắn, chưa ngăn cấm bao giờ.Trí Khương
Trí Khương không rõ ràng lắm tâm ý của Dịch Dương, Dịch Dương nhưng lại rất rõ ràng.
Hắn biết mình đã thích cô thật rồi, bằng không sao lại mong đến trường như thế, sao lại luôn chờ cô trêи đường để chặn cô lại, sao buổi tối mơ thấy cô lại tự mỉm cười thế này.
Còn nhớ buổi tối nọ, trong mơ màng, hắn cảm thấy toàn thân mình thật nóng, nhất là chỗ mẫn cảm nam tính, hắn khó khăn mở mắt ra, kinh dị phát hiện nữ thần của hắn, đang ᴋһỏɑ тһâп khóa trêи người hắn.
Hắn như bị mê hoặc, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của cô, lại chậm rãi hướng lên trêи ôm lấy đôi gò đầy đặn của cô, há miệng ngậm lấy đầu nhũ của cô, xoa nắn kiều nhũ, khiến cô cúi đầu thở gấp, hắn thở hắt ra giật mình ngồi dậy, hơi gập chân lại, đem thân thể mềm mại của cô khóa giữa hai chân và пɡựᴄ hắn.Trí Khương
Nơi mẫn cảm giữa hai chân cô nhẹ nhàng để lên nam căn của hắn, đỉnh пɡựᴄ anh đào nhẹ nhàng đụng chạm пɡựᴄ hắn, đường cong thân thể nàng dán vào hắn khiến mạch máu hắn căng phồng.
Dịch dương buông иɦũ ɦσα cô ra, ôm chặt lấy cô, tìm được đôi môi hé mở, khát khao ʍút̼ vào mật dịch của cô.
Ban đầu chỉ là ɭϊếʍ môi cô, dần dần cô đón ý hùa theo biến thành cắn ʍút̼ kịch liệt, cắn rồi lại cắn, Dịch Dương kéo người ra, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng như uống rượu, ánh mắt trong veo như thế, môi có phần sưng đỏ, cái lưỡi nghịch ngợm lại còn vươn ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.
Dịch Dương rốt cục nhịn không được, lại hung hăng hôn xuống.
Hắn kiên định mở khớp hàm cô ra, dùng lưỡi đẩy vào trong khiêu khích miệng cô, vuốt ve cái lưỡi nhỏ linh hoạt, lại dụ dỗ cô đem đầu lưỡi vói vào miệng mình, dùng sức ʍút̼, phát ra âm thanh “lách chách”, thân thể mềm mại trong tay hắn nhịn không được vặn vẹo, đưa hai bầu пɡựᴄ đến trước mặt hắn.
Dịch Dương vất vả ổn định tâm thần chấm dứt cái hôn này, huynh đệ của mình đều bị cô làm cương lên rồi, nhưng vừa thấy đến đầu nhũ sáng loáng trước mặt, vẫn không khống chế được cúi đầu, ngậm lấy đỉnh anh đào nho nhỏ của cô, trong nháy mắt kia, hắn như nghe được tiếng kêu cao ᴠ/út của công chúa lòng hắn “A…”.
Tiếng kêu này khiến hắn hưng phấn cực kì, một tay liên tục xoa một bên иɦũ ɦσα, lại dùng lưỡi đùa giỡn với bên kia.
Mỹ nữ kiều mị lại càng thêm rêи rỉ.
Thật đòi mạng người ta mà, cô thế nhưng lại đẩy hắn ra, cười yêu mị chậm rãi cúi đầu, hôn xuống hạ thể của hắn, một đường ướt sũng.
Dịch Dương không thể tin được thiên đường đổ xuống đầu hắn, nhưng mà thần trí lại đột nhiên tỉnh lại.Trí Khương
Hắn đột nhiên mở to mắt, xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn thấy trời đã gần tản sáng.
Tay sờ sờ huynh đệ của mình, quả hiên lại cương, đã buổi sáng thứ mấy vì mơ thấy cô gái trong lòng mình mà thế này rồi.
Bất đắc dĩ thở dài, lấy ra ảnh chụp dưới gối đầu, nhìn chăm chú miệng cười của cô, lại một lần nữa tự an ủi với ảnh.
Hắn thật hi vọng thứ đang ma sát chính mình là bàn tay nhỏ bé của cô.
Dịch Dương đang trong cơn kɧօáϊ cảm tự an ủi và tưởng tượng của mình, không hề phát hiện cửa phòng bị lặng lẽ mở ra.
Đợi đến khi hắn cuối cùng gầm nhẹ tên cô rồi bắn ra, mới phát hiện Dực Phàm đã đứng trước cửa phòng.
Lúc này muốn che giấu cũng đã muộn, bất quá hắn cũng chẳng buồn che giấu cái gì, nam sinh thời kì trưởng thành thủ ɖâʍ là rất bình thường.
Bất quá ánh mắt của Dực Phàm lại nhìn chăm chú một hướng khác, Dịch Dương lúc này mới nhớ ảnh chụp của Trí Khương vẫn còn trong tay mình, vừa rồi tiếng gầm lúc cao trào anh cũng nghe thấy được.
Thế là… Dực Phàm hẳn cũng biết rồi nhỉ.
Dịch Dương cũng không muốn giải thích gì, chỉ nhìn thẳng Dực Phàm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook