Trì Ái
Chương 11

*

Cảm giác như vừa ngủ một giấc thật dài, tôi từ cơn ác mộng chập chờn tỉnh dậy. Mở mắt ra, đúng y như rằng là khuôn mặt của Kha Lạc.

“Chú LEE”

Chết chắc rồi!

Tôi đơn giản nhàn nhã “ờ” một tiếng ứng lại.

Đến mức này rồi tôi cũng sẽ không cầu xin cậu nữa. Chả để làm gì!

Chính là không hiểu sao lại có chút chạnh lòng. Đây là kết cục của cái thằng tôi sao? Mẹ nó chứ!

Kha Lạc nhìn tôi một lát. “Chú gầy quá?”

Tôi nở nụ cười. Cậu cứ sống đời con chuột xem có còn mỗi da bọc xương không?

Hay lại muốn mang tôi về vỗ cho béo rồi ăn sạch?

“Chú trở lại là tốt rồi”

“Hử?”. Tốt gì mà tốt?

“Chuyện chú làm nội gián cháu không có nói với chú Lục”

Tôi có chút ngoài ý muốn, chờ cậu nói nốt.

“Cho nên chú quay lại công ty làm đi. Cháu không truy cứu nữa”

Thật sự là con mẹ nó hào phóng. Tôi từ từ nhổm dậy.

Tuy tôi hơi kinh ngạc nhưng không hề cảm kích, chỉ đơn giản là tin không nổi.

Phút trước cậu còn muốn “giải quyết” tôi, hắt rượu vào mặt tôi, lại lồng lên truy nã. Bây giờ đột nhiên lại xóa sạch hiềm khích, chẳng lẽ…. tôi nghe nhầm?

“Nhưng có điều kiện”

“Gì?”

“Chú bỏ cái trò nội gián đi”

“Gì nữa?”

“Sau này đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa”

Tôi có chút muốn cười, lí do này giải thích tất cả, mị lực của Thư Niệm quả nhiên là vô cùng lớn. Nhưng nghĩ suy một hồi, tôi lắc đầu, “Tôi làm không được”

Kha Lạc nhăn nhăn lông mày nhìn tôi “Về sau chú không thể buông tha anh ấy?”

Nói chuyện với cậu, LEE tham sống sợ chết chả hiểu chạy đi đằng nào, chỉ lớn miệng hỏi ngược “Nếu cậu lo lắng sao không giải quyết tôi luôn đi? Thế chả dễ dàng hơn sao?” (Chú bị ngộ cái cụm “giải quyết” quá rồi đấy, “giải quyết” nó cũng có nhiều kiểu, chú cứ chờ đi ạ!)

Kha Lạc không nói nữa, tôi vốn tưởng cậu sẽ bạo phát, tối thiểu cũng hằm hè tôi một cái. Nhưng cậu cứ im lặng, giương đôi mắt đen nhìn tôi.

Qua một lúc sau, cậu chỉ rũ mi xuống. “Chú nghỉ ngơi nhé! Cháu đi đây”

Sau đó Kha Lạc cũng thật sự không làm khó tôi, kệ tôi tự lo, không trói cũng chẳng nhốt. Càng làm như vậy tôi càng thấy bồn chồn bất an, thậm chí tự nhủ thời gian của mình không còn nhiều.

Nếu không biết sau này thế nào, tất phải tranh thủ làm những việc muốn làm. Tôi đi Thượng Hải.

Tuy nói Tạ Viêm đã rút lệnh truy sát nhưng tôi cũng không thể ngông nghênh ra mặt được.

Tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn cái con người vừa đáng ghét vừa nát bét kia. Tôi thấy cậu ta tan sở, đi tới hiệu sách, lật lật giở giở mấy cuốn sách dạy ăn kiêng. Sau đó lại tới siêu thị mua đồ, đi ba vòng mới được non nửa xe, lại còn lắm chuyện chạy qua khu thủy sản làm một con cá trắm cỏ rõ to, tiếp tục tự lái xe, về nhà, lên lầu.

Tôi nhìn chằm chằm cái gương mặt giống tôi kia. Thời gian thật chỉ như một cái nháy mắt! Mới ngay nào nhỏ xíu lại yếu ớt, giờ đã lớn từng kia.

Đại khái cuộc sống nó cũng không tệ đi.

Kỳ thật tôi cũng không chắc trăm phần trăm. Chỉ nhớ vết sẹo trên đùi và gương mặt mơ hồ kia mà nhận cậu ta là em trai – tôi còn chưa tự mình đa tình đến thế.

Không kiểm tra DNA, cái gì tôi cũng không tin.

Khoa học! Phải có luận chứng khoa học!

Nhưng chả hiểu ra làm sao, trong tôi vẫn thôi thúc ý muốn được nhìn thấy cậu một chút.

Theo đến nửa ngày, phỏng chừng nó cũng không ra ngoài nữa, xương sống thắt lưng tôi đều đau muốn nhũn ra. Tôi đang định quay về, cũng rút một điếu ra giải lao bỗng bên tai một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Chú lại muốn làm gì anh ấy nữa?”

Điếu thuốc trên tay thiếu điều muốn rớt xuống, quay đầu lại chỉ thấy Kha Lạc đang nhíu mày nhìn tôi.

Tôi lấy lại bình tĩnh, rít một hơi nhàn tản nói: “Làm sao? Nhìn cũng không được ư? Là người của cậu chắc?”

Kha Lạc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ “Chú không thể để cho anh ấy yên sao? Anh ấy không khỏe, đừng quấy rầy thêm nữa”

Cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm từ cậu dù có che dấu thế nào cũng hiện ra rõ ràng.

Tôi nở nụ cười “Tôi sẽ không làm hại gì cậu ấy hết. Tôi đổi ý rồi, cậu ấy thuộc dạng tôi thích nhất á!”. Có mới lạ?

Sắc mặt Kha Lạc khó coi đến đỉnh điểm, tựa hồ có chút phát run, một lúc sau mới thấp giọng đáp: “Thật sự chú làm người ta thất vọng rồi!”

Bóng dáng mờ ảo của người nào đó nhòe dần trong ánh tà dương.

Tôi đưa tay đè mạnh huyệt thái dương. Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những điều đê tiện nhường ấy. Tột cùng là tôi muốn cậu không thoải mái, hay là muốn chính mình không thoải mái?

Tôi đứng dựa vào tường, tiếp tục hút thuốc, sau đó quyết định gọi lại cho Đồng Thiện. Thà là tôi cứ làm người xấu 100% đi, nửa nạc nửa mỡ thế này thật khó chịu.

“Tiểu Văn, sao lại là em? Đồng gia đâu?”

Người bắt máy là em kép được Đồng Thiện cưng nhất. Tuy cô ta bị chiều sinh hư, không coi ai ra gì, nhưng tâm địa vẫn chưa đến nỗi nào, vả lại cũng quý tôi.

“Ổng đang họp á”

“Chờ Đồng gia họp xong, kêu gọi điện thoại lại cho anh nha”

“LEE”. Cô có chút do dự, thanh âm cũng đột nhiên hạ thấp “Anh đừng quay lại đây”

“Là sao?”

“Chờ chút. . .” nghe tiếng, hình như cô chạy qua chỗ khác nói tiếp. “Đồng gia ổng cũng không tốt đẹp gì đâu”

Tôi ha ha cười “Anh biết mà. Bằng không tại sao Lục Phong mới bức bách một chút đã giao anh ra như thế”

“Không phải vậy. Trước đó ổng đã tính giết anh rồi”

Trên lưng tôi chợt lạnh, nhất thời nói chẳng nên lời.

“Không hiểu sao Lục gia lại biết dự định này mới cho người qua đàm phán. Qua mấy ngày, rốt cuộc ổng lấy mạng của anh đổi được không ít ưu đãi.

“. . .”

“Lục gia đáp ứng không truy cứu chuyện lần này, ổng mới không xuống tay với anh đó. Anh thoát chết trở về cũng không dễ dàng, ít tự cho mình thông minh đi”

“. . .”

“Anh cẩn thận nha”

Điện thoại không biết đã cúp tự bao giờ. Đầu óc tôi thoắt giật thoắt đau, chỉ có thể không ngừng lấy tay ấn đầu.

Thuốc lá đã hút đến nửa bao, miệng khô lưỡi khô, một lần hít vào là lại đau xóc lên khoang mũi.

Tôi đột nhiên nhớ lại, hôm đó cậu khóa cửa thư phòng, nói không chừng là cố ý.

Bằng không sao lâu thế mà bọn họ vẫn không vào được, lại dễ dàng để tôi tẩu thoát đến vậy?

Có lẽ cậu thật sự không muốn đem tôi giao cho Tạ gia.

Có lẽ cậu đối với tôi vẫn có một chút. . .

Chính là chuyện này, làm sao tôi biết được?

Tôi gọi cho Kha Lạc, cậu không bắt máy, sau có gọi lại thì máy đã tắt.

Tôi đột nhiên cảm thấy thực sự sợ hãi.

Tôi vốn luôn tự cho rằng bản thân không sợ gì hết.

Tôi đành liều gọi số điện thoại nhà. Hai hồi chuông vang lên, có người nhấc máy, là Trình Diệc Thần.

“Chào anh, tôi tìm Kha Lạc”

“A, may quá, nó vừa xuống máy bay, anh chờ chút”

Rồi sau đó chợt nghe Trình Diệc Thần gọi với lên “Tiểu Lạc, có điện thoại của chú LEE nè”

Kha Lạc dù có miễn cưỡng đến thế nào hẳn cũng không thể để Trình Diệc Thần chờ.

Tôi nghe thấy tiếng điện thoại chuyển qua tay cậu, bèn thẳng lưng lên một chút, tim đập thình thịch. Nhưng đợi một lúc cũng không nghe Kha Lạc nói gì.

Mơ hồ có tiếng dép lê đi xa dần, chắc Trình Diệc Thần không đứng đó nữa.

Tôi thanh thanh cổ họng, đang chuẩn bị mở miệng, lại chỉ nghe lạch cạch một tiếng, điện thoại đã bị gác.

Tôi sửng sốt đến nửa ngày, tay nắm chặt di động. Đột nhiên lòng có điểm chua xót.

Ai mà nghĩ được sau vẻ mặt khờ dại ôn nhu đó lại băng lãnh nhường này?

Là tôi đã bỏ lỡ rồi.

Thượng bộ HOÀN

ღ QUYỂN HẠ ღ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương