Lúc Triệu Nghê Hạ thức dậy, đầu cô đau liên hồi, giống như tối qua cô không phải đang ngủ mà là đang bị tra tấn. Bình thường đồng hồ sinh học của cô rất chuẩn, thường thức dậy trước khi đồng hồ báo thức vang lên, lúc này lại ngủ thẳng đến khi Tiêu Tình Tình gọi cô.
 
Cũng may không đến muộn, cuối cùng vẫn kịp giờ trang điểm.
 
Đến trường quay, tiến vào quá trình quay phim theo thói quen mỗi ngày, qua hồi lâu, cuối cùng cô cũng khôi phục trạng thái bình thường.
 
Tiêu Tình Tình nhìn sắc mặt cô, có chút lo lắng nói: "Chị Nghê Hạ hôm qua ngủ không ngon sao?"
 
Triệu Nghê Hạ gật đầu: "Có một chút." Dừng lại, cô nhấn vào giữa lông mày rồi nói: "Chị đã có một giấc mơ rất dài."
 
Tiêu Tình Tình sợ cô ngủ không ngon sẽ bị đau đầu, thỉnh thoảng lấy ít đá chườm lên người cô, trạng thái căng thẳng của cô giảm bớt không ít.
 
Quay đến buổi chiều, Tỉnh Hữu đột nhiên gọi điện thoại tìm cô, giọng nói nghe không thoải mái lắm.
 
"Gần đây cậu có rảnh không? Rảnh thì tối chủ nhật cùng nhau đi xem phim?"
 
"Xem phim?" Triệu Nghê Hạ bị đề nghị bất ngờ này của anh ấy làm cho có chút khó hiểu: "Sao đột nhiên cậu lại muốn đi xem phim?"
 
"Còn không phải bởi vì gần đây tôi quay phim không suôn sẻ sao!" Tỉnh Hữu cũng rất bất đắc dĩ, đáng thương kể lể với cô: "Tôi và Thiều Vũ là nữ chính của bộ phim này. Khi chúng tôi quay những cảnh tình cảm cứ bị hỏng. Đạo diễn cứ không hài lòng, không phải nói bầu không khí không đúng thì là cảm giác không đúng... hôm nay lại hỏng vài lần, đạo diễn lập tức nổi giận, nói nếu chúng tôi không thể có loại cảm giác mập mờ đó thì sẽ nhốt đem hai chúng tôi cùng một chỗ vài ngày! Tôi cũng rất bất lực đó chứ! Có lẽ giữa hai chúng tôi trời sinh không có cảm giác với nhau, mặc dù chúng tôi đã rất tập trung, nhưng đạo diễn vẫn thấy chưa đủ."
 
Triệu Nghê Hạ không nghĩ tới anh ấy gặp phải loại phiền não này: "..."
 
"Sau đó thì sao?" Cô hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến việc xem phim?"
 
Tỉnh Hữu thở dài: "Đạo diễn bảo bọn tôi ở chung nhiều hơn để vun đắp tình cảm ấy, tôi cũng chẳng còn cách nào, nên nghĩ tới chi bằng đi xem phim. Nếu đi thì chỉ có thể bao vào buổi sáng mới không bị mọi người bao vây, nhưng nếu quá muộn lại sợ bị chụp ảnh lan truyền mấy scandal linh tinh, cho nên mới gọi cậu đi cùng."
 
"Cậu yên tâm." Anh ấy bổ sung: "Con người Thiều Vũ rất tốt, cậu gặp rồi sẽ biết."
 
Triệu Nghê Hạ vừa buồn phiền thay anh ấy lại cảm thấy có chút buồn cười: "Được rồi, nhưng tôi phải xem lịch trình đã."
 
Cô quay người đi hỏi Tiêu Tình Tình, xem qua lịch quay phim, xác nhận tối mai không có cảnh quay của cô, đồng ý một câu.
 
Tỉnh Hữu ở đầu bên kia cuối cùng cũng vui vẻ, lập tức nói: "Tôi lập tức mua vé bao hết!"

 
Hôm hẹn xem phim, chạng vạng tối sau khi kết thúc công việc, Triệu Nghê Hạ trở lại khách sạn.
 
Tỉnh Hữu cũng đã về sớm, bộ phim anh ấy bao trọn lúc mười một giờ tối, hai người mặc dù không ở cùng một tầng, nhưng đi lại rất thuận tiện, anh ấy liền bảo trợ lý đặt cơm xong, gọi Triệu Nghê Hạ lên cùng ăn một bữa cơm.
 
Ăn xong, Triệu Nghê Hạ trở về phòng thu xếp đơn giản một phen, đợi đến khi sắp đến giờ thì cùng Tiêu Tình Tình ngồi lên xe của anh ấy xuất phát.
 
Nữ chính Thiều Vũ của bộ phim này ở một khách sạn khác, hai bên hẹn nhau đến rạp chiếu phim.
 
Lên xe, Triệu Nghê Hạ chợt nhớ ra nên hỏi anh ta: "Hôm nay chúng ta xem phim gì vậy?"
 
Tỉnh Hữu nghịch điện thoại di động, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Nơi Ly Biệt."
 
Cô có chút sửng sốt.
 
Tiêu Tình Tình và trợ lý của anh ấy đều ngồi ở hàng sau, Tỉnh Hữu không để ý nhiều như vậy, liếc cô một cái, thẳng thắn hỏi: "Cậu không đến mức kiêng kị cái này chứ?"
 
Triệu Nghê Hạ nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói: "Không đâu."
 
Người khác có thể sẽ kiêng dè cô và Bùi Khước có ân oán vướng mắc vì BE, nhưng Tỉnh Hữu quen với hai người bọn cô, vì vậy không quan tâm lắm. Nhưng anh ấy cũng có chừng mực, cũng giống như anh ấy sẽ không thật sự đi truy hỏi giữa hai người bọn họ rốt cuộc là thế nào.
 
Triệu Nghê Hạ biết anh ấy không có ý gì khác, cũng thuận theo đề tài này nói tiếp: "Không phải bộ này đang roadshow trước sao?
 
Tỉnh Hữu nói đúng thế: "Nhưng ban đầu họ chỉ đặt ba hoặc bốn buổi roadshow, tình cờ nó được công chiếu vào tối nay." Nói xong lại cảm thán nói: "Thời gian gấp rút, Bùi Khước lại chạy hết mấy thành phố, thật sự rất mệt mỏi. Cơ mà có lẽ cậu ta cũng thành thói quen, bình thường cậu ta quay phim làm việc cũng rất liều mạng, tuyên truyền phim những thứ này đối với cậu ta mà nói đều là vẩy nước."
 
Mấy năm nay bọn họ vẫn có liên lạc, ít nhiều anh ấy cũng biết chuyện của Bùi Khước.
 
Triệu Nghê Hạ nghe vậy giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng cười.
 
Sau cuộc họp trên xe, Tỉnh Hữu gọi điện thoại cho Thiều Vũ, hỏi cô ấy: "Em xuất phát chưa? Đến đâu rồi?"
 
Bên kia đáp một câu, có vẻ là nói đi rồi.
 
Hai người bọn họ anh tìm em em ghét anh tra tấn nhau nói vài câu.
 
Cúp điện thoại, Tỉnh Hữu cất điện thoại đi, lại nhớ tới một chuyện, nói với Triệu Nghê Hạ: "Đúng rồi, trong đoàn làm phim của các cậu có một người, biên kịch tên Phương gì đó."
 
Triệu Nghê Hạ nói tiếp: "Phương Huỳnh?"
 
Anh ấy gật đầu: "Đúng thế, có chuyện gì với cô ta vậy? Có va chạm gì với cậu sao?"
 
Tỉnh Hữu thay đổi tư thế ngồi, nói: "Ngày tôi đi thăm ban không phải cô ta cũng ở đó sao, hình như cô ta thấy tôi không nhận hoa quả mời của cậu nên cho rằng tôi không thích cô. Sau khi cậu về phòng nghỉ, cô ta đột nhiên chạy tới bắt chuyện với tôi, nói gì mà, cậu không có việc gì làm hay sao mà đưa thêm đồ ăn cho toàn bộ đoàn làm phim, không phải tất cả mọi người đều thích ăn, như vậy khiến cho người ta ngại từ chối gì gì đó."
 
"Lúc nghe tôi chả hiểu gì cả, làm như tôi thân quen với cô ta lắm vậy..." Anh ta liếc mắt: "Tôi không nhịn được trả lời cô ta một câu ‘Cô là ai?’, làm cô ta nghẹn họng đi mất."
 
Triệu Nghê Hạ không biết có chuyện này, ngay khi nghe xong, cũng im lặng.
 
Tỉnh Hữu liếc cô một cái, dặn dò: "Có phải cô ta có thành kiến với cậu không? Cậu cẩn thận đi, lúc ở chung với cô ta coi chừng một chút."
 
Triệu Nghê Hạ ừ một tiếng: "Tôi biết rồi, quan hệ giữa tôi và cô ấy vốn không tốt, lúc vào đoàn cô ấy đã nhìn tôi không vừa mắt lắm, bình thường tôi không để ý đến cô ấy, sẽ cẩn thận."
 
Anh ta gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
 
Đến rạp chiếu phim, họ và Thiều Vũ sẽ gặp nhau ở bãi đỗ xe.
 
Thiều Vũ vô cùng hoạt bát, ăn mặc rất có cảm giác thiếu nữ, tính cách cũng rất đáng yêu, nhiệt tình chào hỏi Triệu Nghê Hạ, chỉ chốc lát sau, còn thân thiết với cô hơn cả Tỉnh Hữu.
 
Triệu Nghê Hạ nói chuyện với cô ấy vài câu, phát hiện cô ấy và Tỉnh Hữu rất giống nhau, trong nháy mắt hiểu được nỗi khổ của đạo diễn.
 
Để cho hai người này kết hợp với nhau diễn cảnh tình cảm, quả thật có chút xẹt ra tia lửa.
 
Trợ lý của Tỉnh Hữu đi lấy vé, mua đồ ăn uống, mãi cho đến khi sắp mở màn bọn họ mới đeo khẩu trang và mũ vào.
 
Ba người bọn họ ngồi ở giữa, mấy người trợ lý ngồi ở phía sau.
 
Thừa dịp màn hình lớn còn đang chiếu quảng cáo, Tỉnh Hữu lấy điện thoại ra: "Nhanh, tôi sẽ chụp ảnh lưu lại sau đó đăng lên blog."
 
"Ồ." Triệu Nghê Hạ trả lời, ghé sát vào anh ta.
 
Trong tay Thiều Vũ cầm một ly nước và vé xem phim, trong lúc Tỉnh Hữu luôn miệng thúc giục, cũng nhanh chóng tiến tới.

 
"Răng rắc" một tiếng, chụp ảnh chung xong, Tỉnh Hữu kiểm tra ánh sáng và bố cục xong, còn vô cùng cẩn thận cắt bỏ vé xem phim trong tay Thiều Vũ, sau khi xác nhận không thành vấn đề, ấn xuống lưu lại.
 
Đèn tắt, phim mở màn.
 
Ba người không nói nữa, nghiêm túc xem.
 
Bộ phim "Nơi Ly Biệt" này kể về một chàng trai trẻ đã mất hy vọng vào cuộc sống đến một thị trấn ven biển được mệnh danh là "Thánh Địa Tự Sát". Trước khi người thanh niên hành động, anh gặp một ông lão hiền lành, sự quen biết ngắn ngủi này đã an ủi tâm hồn anh, sau đó, anh lại tận mắt chứng kiến ông lão nhảy xuống biển tự sát trước mắt, sinh ra cú sốc khó phai mờ.
 
Người thanh niên quyết định trước khi chết hoàn thành tiếc nuối và nguyện vọng của ông lão, bắt đầu giao lưu với cư dân của thị trấn nhỏ này.
 
Trong quá trình này, anh phát hiện cuộc sống ở đây phần lớn là những người lớn tuổi, mỗi người đều đã bước vào giai đoạn "Ly Biệt". Anh từng chút từng chút bước vào thị trấn nhỏ được xưng là "Thánh Địa Tự Sát" này, chân chính hiểu được ý nghĩa của cái gọi là "Ly Biệt", cũng lấy lại hy vọng với cuộc sống.
 
Đây là lần đầu tiên Triệu Nghê Hạ xem Bùi Khước diễn trên màn ảnh rộng.
 
Bọn họ từng diễn qua hai bộ phim, đối diễn rất nhiều, nhưng mấy năm trôi qua, giờ phút này anh ở trên màn ảnh, cho cô cảm giác hoàn toàn khác.
 
Mấy năm nay ở nước ngoài, cô luôn tiếp xúc với phim và diễn xuất bằng nhiều cách khác nhau, khả năng giám định và thưởng thức diễn xuất cũng được nâng cao.
 
Thông qua rèn luyện thực chiến hết lần này đến lần khác, diễn xuất của Bùi Khước không còn cảm giác "biểu diễn" nữa, bắt đầu *phản phác quy chân.
 
*Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát. 
 
Cả bộ phim hơn một tiếng ba mươi phút, không phải chủ đề hay phong cách đặc biệt thịnh hành, tiết tấu chậm nhưng chất lượng và cảm xúc rất tốt.
 
Sau khi xem xong, ngay cả Tỉnh Hữu cũng dựa vào ghế sửng sốt vài giây, sau khi phục hồi tinh thần không nhịn được cảm thán với màn ảnh rộng: "Cậu ấy thật sự là, một chút cũng không cho những nam diễn viên như chúng tôi đường sống mà."
 
Thiều Vũ nghe thấy, phỉ nhổ: "Anh còn muốn so với người ta, các anh hoàn toàn không phải cùng một đường đua có được không?"
 
"Vậy em phải nói với đạo diễn đi!" Tỉnh Hữu càng thêm bất đắc dĩ: "Đạo diễn của chúng ta trước đó còn hỏi anh: Chẳng phải cậu và Bùi Khước là bạn tốt à? Cậu có thể học cách diễn từ cậu ấy không?’... Tiên sư, em nghe đi, nếu không phải tình cảm bọn anh kiên cố, anh đây không phải đã hận Bùi Khước muốn chết rồi à?"
 
Triệu Nghê Hạ bị anh ta chọc cười, ba người vừa đứng dậy vừa đi ra ngoài.
 
Tỉnh Hữu vẫn chưa thỏa mãn, vẫn tiếp tục nói: "Cơ mà anh vẫn thích nhất bộ Người Chiến Thắng của cậu ấy."
 
Thiều Vũ nhìn anh ấy một, thấy nhưng không thể trách: "Em phát hiện rất nhiều nam sinh đều thích bộ này á, nhưng mà đúng là đẹp thật."
 
"Đúng vậy!" Nhắc tới chuyện vui trong lòng, giọng điệu Tỉnh Hữu kích động: "Anh có rất nhiều bạn học trước kia, ai nấy đều là trai thẳng, bình thường ngay cả tên ngôi sao cũng không nhớ rõ, sau khi xem xong bộ phim này tất cả đều chạy tới nói với anh Bùi Khước đẹp trai đến phát điên, hỏi anh có quen không có thể xin chữ ký không, còn mở miệng gọi một tiếng anh Bùi..."
 
Anh ấy tấm tắc hai tiếng: "Bùi Khước ở trong bộ phim đó thật sự rất giỏi, anh cũng muốn diễn một tác phẩm như vậy, quả thật đúng là ước mơ của đàn ông!"
 
Hai người anh một câu em một cao, nói đến cao hứng có chút không khống chế được, có mỗi Triệu Nghê Hạ chưa từng xem qua, ở bên cạnh im lặng.
 
Họ đeo khẩu trang và đội mũ, rời khỏi rạp chiếu phim từ một lối đi ít người. Lúc này, ba người đều có hơi đói bụng, rẽ đường đi ăn bữa khuya.
 
Bởi vì thời gian quá muộn, ngày mai còn phải quay phim, không lâu sau đã trở về.
 
Trước khi chia tay, Triệu Nghê Hạ và Thiều Vũ add thêm Wechat, hẹn lần sau có rảnh sẽ cùng đi chơi.
 
Trở lại khách sạn, Triệu Nghê Hạ rửa mặt xong, nằm xuống không bao lâu, đã nhận được tin tức của Tỉnh Hữu.
 
Cô nằm ở trên gối tám chuyện với anh ta, nói chuyện một lúc, không biết có phải liên quan đến buổi tối xem phim của Bùi Khước không, hơn nữa tối hôm qua lại mơ tới trước đây, đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
 
Đầu ngón tay đang gõ chữ dừng lại vài giây, cô đột ngột ở giữa chủ đề gửi cho anh ta một câu: [Cậu gửi Wechat của Bùi Khước cho tôi cái.]
 
Lúc định thần lại, chính mình cũng có chút ngạc nhiên.
 
Tỉnh Hữu càng ngạc nhiên hơn, không cho cô thu hồi, lập tức gửi tới dấu chấm hỏi:
[???]
 
[Cậu vẫn chưa add cậu ta?]
 
Hỏi xong dường như anh ấy lại cảm thấy hợp tình hợp lý, giây tiếp theo, không đợi cô nhiều lời, rất dứt khoát đưa Wechat mà cô muốn tới.
 
Danh thiếp Wechat của Bùi Khước xuất hiện trong hộp thoại.
 
Ảnh đại diện của anh vẫn là tấm hình quen thuộc ấy, không biết là ai chụp, dưới màn đêm một bãi đất hoang lộn xộn, ánh trăng và ánh sao phía chân trời đều rất xa rất tối, chợt nhìn toàn bộ hình ảnh đen như mực.
 
Tấm hình này anh đã dùng rất lâu rồi, từ lúc Triệu Nghê Hạ mới quen anh là anh đã dùng ảnh đại diện này rồi, chưa từng thay đổi.

 
Cô nhìn một lát, mở danh thiếp của anh ra, vẫn chưa add vào, tầm mắt từ ảnh đại diện của anh dời xuống, thoáng nhìn chữ ký của anh thì giật mình một chút.
 
Chữ ký của anh là một câu tiếng Anh.
 
[The sun has bee.]
 
-Mặt trời đã lặn.
 
Rất đột nhiên, giống như bị chữ mấu chốt nào đó k1ch thích, ngón tay Triệu Nghê Hạ lơ lửng trên màn hình, bởi vì một câu tiếng Anh này, trong đầu chậm rãi lại rõ ràng hiện ra một ngày nào đó rất lâu trước đây.
 
Đó là trước khi họ chính thức đảm nhận vai nam nữ chính, nam hai nữ hai khi tham gia bộ phim thanh xuân để quét khuôn mặt.
 
Một ngày nọ, họ đang quay phim trong một tòa nhà, thiết bị tạm thời xảy ra vấn đề cần điều chỉnh.
 
Cô và Bùi Khước trang điểm đầy đủ chờ ở ban công, đợi hồi lâu, chán đến chết ghé vào trên lan can ngắm phong cảnh.
 
Vào buổi tối, mặt trời có màu đỏ cam nóng rực từng chút từng chút lặn về phía chân trời.
 
Lúc đó bọn họ đã quen thuộc hơn rất nhiều, Triệu Nghê Hạ nhìn mặt trời lặn, đột nhiên hỏi anh: "Anh có từng đọc Hoàng Tử Bé chưa?"
 
Bùi Khước mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, khoảng cách với cô chỉ có chút, nghe thấy cô hỏi, nhẹ giọng trả lời cô một câu chưa.
 
"Trong sách Hoàng Tử Bé nói, lúc Hoàng tử buồn sẽ ngắm mặt trời lặn trên hành tinh của mình, có một ngày, cậu ấy đã ngắm mặt trời lặn 44 lần."
 
Triệu Nghê Hạ gối cằm lên cánh tay mình, nhìn về phía xa nói với anh: "Khi còn bé em không hiểu, sau này lớn lên có một lần rất buồn, lúc khóc trong phòng, đúng lúc nhìn thấy mặt trời lặn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đó, đột nhiên hiểu được cảm giác trong sách nói là gì."
 
Cô chậm rãi nói, đưa tay chỉ vào khoảng không và chỉ vào mặt trời, như thể muốn chỉ trích ông mặt trời treo ở xa này: "Từ đó về sau, mỗi lần em ngắm mặt trời lặn đều sẽ cảm thấy hơi buồn."
 
Xa xa, một cái màu cam nho nhỏ, giống như sẽ nóng lên, từng chút từng chút áp sát đường chân trời.
 
Trong lời nói của cô, gió dường như cũng bởi vì mặt trời nóng bỏng xa xa mà trở nên nóng rực.
 
Triệu Nghê Hạ không để ý anh có muốn trả lời hay không, cứ như vậy nói cảm xúc đột nhiên tới cho anh nghe.
 
Cô nói lải nhải một hồi lâu, lời nói của Bùi Khước luôn rất ngắn gọn, nhưng cứ như vậy cùng cô nói từ hoàng hôn đến thời tiết sau đó nói đến những thứ khác.
 
Cô đã quên rốt cuộc điều chỉnh thiết phải mất bao lâu, chỉ nhớ rõ cô và Bùi Khước đã đợi ở ban công chạng vạng tối, không hẹn mà cùng yên lặng, lẳng lặng nhìn ánh sáng xa xa chiếu vào đường chân trời.
 
Mặt trời lặn là một loại thương cảm, buồn bã.
 
Hôm đó cô nói với anh như vậy.
 
Mà trước khi cô ra nước ngoài, nhìn thấy chữ ký của anh, cũng không phải là câu này.
 
Không biết anh đã đổi khi nào, lại dùng bao lâu rồi.
 
Lúc này, Triệu Nghê Hạ đột nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời, tựa như mỗi lần cô nhìn thấy mặt trời lặn, cái loại buồn bã và thương cảm không cách nào hình dung này, trong nháy mắt đồng loạt tràn về phía cô.
 
[The sun has bee.]
 
Bùi Khước viết như vậy trong chữ ký.
 
Mặt trời lặn rồi.
 
Không mọc lên nữa.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương