Trêu Chọc Ác Ma
-
Chương 33: Đánh Cược
Hiển nhiên, thế lực thần bí nào đó ở đây là tiền, Khương Hưng không có tài nhưng hắn có rất nhiều tiền, cha hắn lại là chủ tịch tập đoàn Khương thị xếp thứ năm toàn quốc, vừa có tiền vừa có tiếng thì mua một vé làm “huấn luyện viên ngắn hạn” không thành vấn đề.
Khương Hưng giả vờ bất ngờ nói:
- Ô, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trần Mạn Dao bĩu môi nói thẳng:
- Trò này xưa rồi, mời anh đi cho.
Một lần nữa bị không nể mặt, nhưng điều đầu tiên trong cẩm nang cua gái của Khương Hưng là da mặt phải dày, càng dày càng tốt, hắn mỉm cười phong độ lấy ra một tấm thẻ trong bóp tiền, trên thẻ có ghi một dòng chữ “Huấn luyện viên sử dụng súng bắn tập: Khương Hưng”.
- Tiểu thư thấy đấy, tôi chỉ đang làm nhiệm vụ, không phải cố tình.
Bằng chứng rất hùng hồn, bất quá có quỷ mới tin Khương Hưng, đời nào một thiếu gia giàu có lại đi làm hướng dẫn viên bao giờ, cái thẻ này tám chín phần mười là dùng tiền mua lấy, nó là một công cụ rất tốt hỗ trợ cho công cuộc cua gái a.
Lại nói khoe thẻ là phụ, khoe một xấp tiền giấy trong bóp mới là chính sự, với độ dày của nó thì số tiền mặt trong bóp Khương Hưng ít cũng phải lên tới con số chục nghìn đô.
Đổi lại một cô gái ham tiền chắc chắn sẽ sáng hết cả mắt để mặc Khương Hưng muốn làm gì thì làm, đáng tiếc là Trần Mạn Dao không thuộc loại phụ nữ đó, cô nhún vai chỉ vào cái bia nói:
- Nếu anh bắn được mười điểm tôi mới tin.
Nghe vậy nụ cười trên môi Khương Hưng hơi ngừng lại, mẹ nó, tuy hắn thường xuyên lui tới đây nhưng mục đích là để trở thành đối tượng hợp tác của phụ nữ chứ tài bắn súng có lại ai đâu, bắn trúng bia còn khó chứ đừng nghĩ đến bắn mười điểm.
Huấn luyện viên hướng dẫn sử dụng súng bắn không trúng bia?
Trò đùa gì vậy, bị lộ ra sẽ rất mất mặt a.
Cũng may là hắn đã có chuẩn bị trước, Khương Huy đưa bàn tay ra nói:
- Cho tôi mượn súng, tôi bắn cho cô xem.
Trần Mạn Dao gật gù:
- Tốt.
Cầm lấy khẩu súng lục, vẻ mặt Khương Huy biến thành nghiêm túc bày ra tư thế bắn chính diện cực kì chuẩn, hai tay và ngực tạo thành một hình tam giác cân đối, hắn bắn không giỏi chứ làm màu là nghề của hắn, mấy năm có mặt ở trường bắn không phải chỉ để trưng.
- Pằng.
- Đing.
Tiếng súng vang lên, sau đó phía trên màn hình thành tích bỗng hiện ra con số mười tròn trĩnh đại biểu Khương Huy đã bắn trúng hồng tâm.
Khương Huy tự tin cười cười:
- Tiểu thư tin tôi rồi chứ.
Trần Mạn Dao cạn lời, tên này xem thường khả năng thị giác của cô hả?
Tư thế bắn chuẩn đấy, nhưng lúc bắn nhịp thở của Khương Huy không ổn định, cộng thêm độ giật vốn có của súng dẫn tới góc bắn hơi chệch một chút, với khoảng cách bốn mươi mét thì một chút đó đã đủ viên đạn bay ra khỏi phạm vi bia rồi, làm sao bắn trúng hồng tâm được.
Đây rõ ràng là có tay trong a.
Nói có sách, mách có chứng, Trần Mạn Dao thản nhiên bấm một cái nút kéo tấm vải vẽ bia lại gần, đợi thấy rõ ràng tấm vải vẫn y nguyên rồi cô mới tặc lưỡi nói:
- Chậc, tài bắn súng của anh thật lợi hại, bắn trúng hồng tâm mà không làm vải lủng lỗ, chẳng lẽ anh bắn được đạn vòng giống trong phim sao? Dạy tôi được không.
Trong lời nói tràn đầy ý vị trào phúng chẳng khác nào một đòn bạo kích vào thẳng mặt Khương Hưng.
Bắn đạn vòng? Ha ha, thế giới này làm quái gì có cái gọi là bắn đạn vòng, mà nếu có đi nữa cũng không đến lượt Khương Hưng nắm giữ a.
Lúc này dù da mặt có dày tới đâu Khương Hưng cũng không nhịn nổi xấu hổ không thôi, bắn không trúng thì đã đành còn bày trò gian lận làm cái gì, bây giờ bị lật tẩy thì hay rồi, mặt mũi nam nhân mất sạch, thậm chí còn bị người ta coi thành tiểu nhân.
Quá đau.
Thẹn quá hóa giận, Khương Hưng nói:
- Tôi bắn không tốt thì thế nào, cô cũng hơn gì tôi chứ.
Tự nhiên bị “hạ đẳng cấp” xuống ngang bằng một tên gà mờ, Trần Mạn Dao cười như không cười nói:
- Ồ, vậy anh có dám chơi với tôi một ván không.
Khương Hưng không nghĩ nhiều hỏi lại:
- Chơi cái gì?
Trần Mạn Dao giở giọng khiêu khích nói:
- Chơi so tổng điểm của ba phát bắn, ai cao điểm hơn người đó thắng, kẻ thắng có quyền ra lệnh cho kẻ thua làm bất kì việc gì, dám không?
Nghe được câu “kẻ thắng có quyền ra lệnh cho kẻ thua làm bất kì việc gì” Khương Hưng nào giữ được bình tĩnh nữa, chỉ nghĩ đến cảnh bắt được cô ném lên giường hắn đã không nhịn nổi rồi, hắn quên luôn điểm mấu chốt là hắn rất cùi bắp đáp ứng luôn:
- Chơi thì chơi, tôi sợ cô chắc.
Khương Hưng giả vờ bất ngờ nói:
- Ô, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trần Mạn Dao bĩu môi nói thẳng:
- Trò này xưa rồi, mời anh đi cho.
Một lần nữa bị không nể mặt, nhưng điều đầu tiên trong cẩm nang cua gái của Khương Hưng là da mặt phải dày, càng dày càng tốt, hắn mỉm cười phong độ lấy ra một tấm thẻ trong bóp tiền, trên thẻ có ghi một dòng chữ “Huấn luyện viên sử dụng súng bắn tập: Khương Hưng”.
- Tiểu thư thấy đấy, tôi chỉ đang làm nhiệm vụ, không phải cố tình.
Bằng chứng rất hùng hồn, bất quá có quỷ mới tin Khương Hưng, đời nào một thiếu gia giàu có lại đi làm hướng dẫn viên bao giờ, cái thẻ này tám chín phần mười là dùng tiền mua lấy, nó là một công cụ rất tốt hỗ trợ cho công cuộc cua gái a.
Lại nói khoe thẻ là phụ, khoe một xấp tiền giấy trong bóp mới là chính sự, với độ dày của nó thì số tiền mặt trong bóp Khương Hưng ít cũng phải lên tới con số chục nghìn đô.
Đổi lại một cô gái ham tiền chắc chắn sẽ sáng hết cả mắt để mặc Khương Hưng muốn làm gì thì làm, đáng tiếc là Trần Mạn Dao không thuộc loại phụ nữ đó, cô nhún vai chỉ vào cái bia nói:
- Nếu anh bắn được mười điểm tôi mới tin.
Nghe vậy nụ cười trên môi Khương Hưng hơi ngừng lại, mẹ nó, tuy hắn thường xuyên lui tới đây nhưng mục đích là để trở thành đối tượng hợp tác của phụ nữ chứ tài bắn súng có lại ai đâu, bắn trúng bia còn khó chứ đừng nghĩ đến bắn mười điểm.
Huấn luyện viên hướng dẫn sử dụng súng bắn không trúng bia?
Trò đùa gì vậy, bị lộ ra sẽ rất mất mặt a.
Cũng may là hắn đã có chuẩn bị trước, Khương Huy đưa bàn tay ra nói:
- Cho tôi mượn súng, tôi bắn cho cô xem.
Trần Mạn Dao gật gù:
- Tốt.
Cầm lấy khẩu súng lục, vẻ mặt Khương Huy biến thành nghiêm túc bày ra tư thế bắn chính diện cực kì chuẩn, hai tay và ngực tạo thành một hình tam giác cân đối, hắn bắn không giỏi chứ làm màu là nghề của hắn, mấy năm có mặt ở trường bắn không phải chỉ để trưng.
- Pằng.
- Đing.
Tiếng súng vang lên, sau đó phía trên màn hình thành tích bỗng hiện ra con số mười tròn trĩnh đại biểu Khương Huy đã bắn trúng hồng tâm.
Khương Huy tự tin cười cười:
- Tiểu thư tin tôi rồi chứ.
Trần Mạn Dao cạn lời, tên này xem thường khả năng thị giác của cô hả?
Tư thế bắn chuẩn đấy, nhưng lúc bắn nhịp thở của Khương Huy không ổn định, cộng thêm độ giật vốn có của súng dẫn tới góc bắn hơi chệch một chút, với khoảng cách bốn mươi mét thì một chút đó đã đủ viên đạn bay ra khỏi phạm vi bia rồi, làm sao bắn trúng hồng tâm được.
Đây rõ ràng là có tay trong a.
Nói có sách, mách có chứng, Trần Mạn Dao thản nhiên bấm một cái nút kéo tấm vải vẽ bia lại gần, đợi thấy rõ ràng tấm vải vẫn y nguyên rồi cô mới tặc lưỡi nói:
- Chậc, tài bắn súng của anh thật lợi hại, bắn trúng hồng tâm mà không làm vải lủng lỗ, chẳng lẽ anh bắn được đạn vòng giống trong phim sao? Dạy tôi được không.
Trong lời nói tràn đầy ý vị trào phúng chẳng khác nào một đòn bạo kích vào thẳng mặt Khương Hưng.
Bắn đạn vòng? Ha ha, thế giới này làm quái gì có cái gọi là bắn đạn vòng, mà nếu có đi nữa cũng không đến lượt Khương Hưng nắm giữ a.
Lúc này dù da mặt có dày tới đâu Khương Hưng cũng không nhịn nổi xấu hổ không thôi, bắn không trúng thì đã đành còn bày trò gian lận làm cái gì, bây giờ bị lật tẩy thì hay rồi, mặt mũi nam nhân mất sạch, thậm chí còn bị người ta coi thành tiểu nhân.
Quá đau.
Thẹn quá hóa giận, Khương Hưng nói:
- Tôi bắn không tốt thì thế nào, cô cũng hơn gì tôi chứ.
Tự nhiên bị “hạ đẳng cấp” xuống ngang bằng một tên gà mờ, Trần Mạn Dao cười như không cười nói:
- Ồ, vậy anh có dám chơi với tôi một ván không.
Khương Hưng không nghĩ nhiều hỏi lại:
- Chơi cái gì?
Trần Mạn Dao giở giọng khiêu khích nói:
- Chơi so tổng điểm của ba phát bắn, ai cao điểm hơn người đó thắng, kẻ thắng có quyền ra lệnh cho kẻ thua làm bất kì việc gì, dám không?
Nghe được câu “kẻ thắng có quyền ra lệnh cho kẻ thua làm bất kì việc gì” Khương Hưng nào giữ được bình tĩnh nữa, chỉ nghĩ đến cảnh bắt được cô ném lên giường hắn đã không nhịn nổi rồi, hắn quên luôn điểm mấu chốt là hắn rất cùi bắp đáp ứng luôn:
- Chơi thì chơi, tôi sợ cô chắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook