Hạ Yên nhìn trợ lý Thường đi, nhíu lông mày, như có điều suy nghĩ.

"Hạ chủ biên, cô biết vị soái ca vừa rồi ư? Anh ta là trợ lý ngành nào?" Sâm Mễ tò mò hỏi.

"Anh ta là tâm phúc bên người chủ tịch, đắc tội anh ta, chúng ta đều phải xéo đi." Hạ Yên nhìn sang vị trí Thủy Miểu Miểu, hỏi Sâm Mễ: "Thủy Miểu Miểu đâu?"

"Không biết, trước đó còn đấy." Sâm Mễ nói.

"Nếu như không có lý do bỏ bê công việc, loại thực tập sinh này, không cần cũng được." Hạ Yên nói một câu không vui, đi vào phòng làm việc của mình.

*

"Thẩm tổng, Thủy Miểu Miểu tới làm, nhưng đột nhiên không thấy, người của phòng làm việc cô ấy cũng không biết cô ấy đi đâu?" Thường Khải Văn báo cáo.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần hiện lên tia thâm trầm.

Thủy Miểu Miểu này, tuy nghịch ngợm, nhí nha nhí nhảnh, nhưng nhân phẩm vẫn phải có, tới, liền không có khả năng mất tích vô cớ.

"Cậu đi tìm Trưởng bộ phận an ninh tới, tôi muốn tra màn hình giám sát." Thẩm Mặc Thần ra lệnh.

*

Thẩm Mặc Thần nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, thấy được Thủy Miểu Miểu xuất hiện trên hình lần cuối.

Lầu 18 là phòng tạp vụ, không có lắp đặt camera.

"Thẩm tổng, hình như Thủy tiểu thư lên lầu 18 còn chưa đi ra." Thường Khải Văn nói.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên lo lắng, nhanh chân đi về phía thang máy.

Đến lầu 18

Thường Khải Văn nhặt chìa khoá trên đất lên, mở cửa.

Thẩm Mặc Thần đi vào.

Thủy Miểu Miểu nằm trên mặt đất, không động chút nào.

Trong lòng Thẩm Mặc Thần căng thẳng, trong mắt mang theo khủng hoảng, tiến về phía Thủy Miểu Miểu, lay bả vai cô, lo lắng gọi: "Thủy Miểu Miểu. Em mau tỉnh, mau tỉnh."

Thường Khải Văn lấy tay đặt ở dưới mũi Thủy Miểu Miểu, có hô hấp.

Thủy Miểu Miểu bị lay tỉnh, mở to mắt, ngủ tới mơ màng, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, suy nghĩ dần dân vận chuyển.

Cô nhớ ra, cô bị người nhốt ở nhà kho, bời vì buồn ngủ quá, tìm chỗ ngủ một lúc.

Cô nhìn thấy lo lắng trong mắt Thẩm Mặc Thần, có chút xấu hổ, giương lên nụ cười, nói ra: "Xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ thiếp đi."

Thẩm Mặc Thần: "..."

Anh còn tưởng rằng cô té xỉu, tâm đều bị thắt chặt thấy đau.

Cô, thế mà, chỉ ngủ thiếp đi.

Mặt Thẩm Mặc Thần xuất hiện 3 vạch hắc tuyến, mặt lạnh đứng lên.

Thủy Miểu Miểu vội vàng nắm chặt tay anh, lộ ra nụ cười nịnh nọt, khẽ nói: "Tôi không còn sức, kéo tôi đứng lên với."

Thẩm Mặc Thần liếc cô một chút, tuy không vui, nhưng vẫn kéo cô lên, quay mặt chỗ khác, không có nhìn cô.

Thủy Miểu Miểu vỗ vỗ cái mông, cười hì hì chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Thần, nói ra: "Xem hôm qua tôi lo lắng một đêm, đều không có ngủ, anh hãy tha thứ cho tôi đi, đối thoại giữa tôi và Dạ Lăng Dật, là bởi vì tôi tức giận, mới có thể không che đậy miệng, người nói vô tâm."

Tròng mắt đen nhánh của Thẩm Mặc Thần nhìn kĩ Thủy Miểu Miểu.

"Đêm nay tôi làm đồ ăn ngon cho anh, so với tôm hùm lần trước còn hơn." Thủy Miểu Miểu cam đoan nói.

Thẩm Mặc Thần nhìn cô cười đùa tí tửng nịnh nọt, ánh mắt sâu một chút, trầm giọng nói: "Đêm nay tôi không rảnh."

"Vậy thì đêm mai đi, ngày kia cũng được, tôi sớm hẹn trước, anh liền theo tôi đi mà, chúng ta vẫn tân hôn đấy."Mặt Thủy Miểu Miểu hơi đỏ lên nói.

Thẩm Mặc Thần trầm mặc nhìn Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu bị anh nhìn làm cho ngượng, dò xét liếc anh một chút, đối diện ánh mắt sâu của anh, khuôn mặt càng đỏ.

"Tôi làm tổn thương thân thể em, hay là tổn thương lòng em, em nói rõ cho tôi." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương