Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
-
Chương 299: Bị rêu rao khắp nơi
“ Tiểu Thủy, cái dây truyền này là hàng thật sao?" Sâm Mễ hỏi.
Thủy Miểu Miểu trên mặt có chút khác thường, ửng hồng cười trừ nói:" Sao có thể là thật được? Là một người bạn cho em, chỉ đeo chơi thôi ah ".
“ Không trách được, đây là sợi dây chuyền mẫu giới hạn, toàn thế giới chỉ có 1 cái, rất nhiều hào môn quý tộc muốn mua được, nghe nói giá khoản 100 vạn ". Sâm Mễ nói.
Thủy Miểu Miểu mở to mắt, thoáng qua một tia hoảng sợ.
Má ơi.
Cô cứ như vậy mà đeo hẳn một 100 vạn trên người, đi qua đi lại khắp nơi, không bị bắt cóc thật sự là vô cùng may mắn.
“ Ha ha, thì ra là như vậy, không trách có nhiều người nhìn em như vậy, may mà là đồ giả ". Thủy Miểu Miểu chột dạ nói.
Điện thoại của Thủy Miểu Miểu vang lên.
Thủy Miểu Miểu sợ hết hồn.
Nhận điện thoại.
“ Tới phòng làm việc của chị một lát ". Hạ Yên ra lệnh sau đó cúp máy.
“ Sâm Mễ, biên tập Hạ gọi em, em đi nha ". Thủy Miểu Miểu bỏ điện thoại vào trong túi xách, đi đến phòng làm việc của Hạ Yên, không quên kéo cao cổ áo, che kín sợi dây chuyền.
Sắc mặt Hạ Yên không được tốt lắm, khinh bỉ liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, ném danh sách phải chi trả trước mặt Thủy Miểu Miểu, lạnh giọng nói:" Vụ thuê xe trước đó không được thanh toán, lần này sửa đổi lại đưa cho tổ ta ".
“ Vâng ". Thủy Miểu Miểu nhặt đơn thanh toán.
Hạ Yên cô vô cùng bình thản, trong lòng khó chịu, hỏi:" Trước đó cô là tiểu thư à? Công ty chúng ta nhận người cần có lý lịch trong sạch ".
Thủy Miểu Miểu nghĩ khả năng cao Băng Băng đã cho Hạ Yên xem cái kia, liền giải thích:" Không phải, trước đó vì làm Case của Dạ Lăng Dật, nên phải giả dạng đến Câu Lạc Bộ lấy tin ".
Hạ Yên cau mày, trong mắt lóe lên tia khủng hoảng:" Cho nên Dạ Lăng Dật hiểu lầm em?"
Thủy Miểu Miểu rũ mi, không nói gì.
“ Vậy em và Thẩm Mặc Thần là sao? Ngài ấy là “khách” của em?" Hạ Yên hỏi thẳng, trong video, cô nghe thấy Dạ Lăng Dật nhắc đến tên Thẩm Mặc Thần.
“ Không phải, chẳng qua lúc đó đúng lúc đụng phải Thẩm tổng ở đó, nên Dạ Lăng Dật mới nghĩ như vậy ". Thủy Miểu Miểu lập lờ nước đôi nói.
Hạ Yên phiền não, trong mắt lóe lên tia sắc bén, nghiến răng cảnh cáo nói:" Sau này, cách xa Dạ Lăng Dật một chút đi, anh ta không phải là người để cho cô trêu chọc, tốt nhất tự lo lấy mình đi ".
“ Vâng, vậy em đi ra ngoài ". Thủy Miểu Miểu xoay người bước đi.
Ánh mắt ghen tỵ của Hạ Yên khóa bóng lưng của Thủy Miểu Miểu.
Có thể để cho Dạ Lăng Dật mở miệng nói ra, muốn trở thành người phụ nữ của Dạ Lăng Dật, có biết bao người ước mơ, cô cầu xin còn không được.
Thủy Miểu Miểu tài đức thấp như vậy, sao lại trở thành người phụ nữ của Dạ Lăng Dật!
Mấu chốt là, Thủy Miểu Miểu còn cự tuyệt!
Cô ta có tư cách gì mà cự tuyệt, nếu như bị Dạ Lăng Dật chơi, cũng coi như là tốt số rồi.
Hạ Yên càng nghĩ, trong lòng càng không thoải mái, cầm tài liệu trong tay vò nát, ném vào trong thùng rác.
Thủy Miểu Miểu vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Hạ Yên, một vài đồng nghiệp không quá quen tiến đến, nhét vào trong tay Thủy Miểu Miểu một cái hộp, nói:" Cô là người mới, phiền cô mang cái những thứ phế thải này lên phòng tạp hóa ở lầu 18.
“ Oh, được ". Thủy Miểu Miểu lên tiếng.
Người mới phải làm tạp vụ, người trái đất ai cũng biết.
Thủy Miểu Miểu không suy nghĩ nhiều, vào thang máy, đi lên phòng tạp hóa ở lầu 18.
Cô đặt cái hộp trên nền, xoay người mở cửa, nhưng cửa mở không ra.
Thủy Miểu Miểu không từ bỏ ý định, vẫn lôi kéo nhưng cửa hình như đã bị khóa lại.
Cô gõ cửa:" Có ai không? Có ai không? Có ai bên ngoai không?"
Băng Băng cười lạnh, nhếch nhếch khóe miệng.
Lầu 18, rất ít người, cô ở đây mà đợi đi!
Băng Băng ném chìa khóa cửa xuống đất, đắc đi đi về phía cầu thang.
Thủy Miểu Miểu trên mặt có chút khác thường, ửng hồng cười trừ nói:" Sao có thể là thật được? Là một người bạn cho em, chỉ đeo chơi thôi ah ".
“ Không trách được, đây là sợi dây chuyền mẫu giới hạn, toàn thế giới chỉ có 1 cái, rất nhiều hào môn quý tộc muốn mua được, nghe nói giá khoản 100 vạn ". Sâm Mễ nói.
Thủy Miểu Miểu mở to mắt, thoáng qua một tia hoảng sợ.
Má ơi.
Cô cứ như vậy mà đeo hẳn một 100 vạn trên người, đi qua đi lại khắp nơi, không bị bắt cóc thật sự là vô cùng may mắn.
“ Ha ha, thì ra là như vậy, không trách có nhiều người nhìn em như vậy, may mà là đồ giả ". Thủy Miểu Miểu chột dạ nói.
Điện thoại của Thủy Miểu Miểu vang lên.
Thủy Miểu Miểu sợ hết hồn.
Nhận điện thoại.
“ Tới phòng làm việc của chị một lát ". Hạ Yên ra lệnh sau đó cúp máy.
“ Sâm Mễ, biên tập Hạ gọi em, em đi nha ". Thủy Miểu Miểu bỏ điện thoại vào trong túi xách, đi đến phòng làm việc của Hạ Yên, không quên kéo cao cổ áo, che kín sợi dây chuyền.
Sắc mặt Hạ Yên không được tốt lắm, khinh bỉ liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, ném danh sách phải chi trả trước mặt Thủy Miểu Miểu, lạnh giọng nói:" Vụ thuê xe trước đó không được thanh toán, lần này sửa đổi lại đưa cho tổ ta ".
“ Vâng ". Thủy Miểu Miểu nhặt đơn thanh toán.
Hạ Yên cô vô cùng bình thản, trong lòng khó chịu, hỏi:" Trước đó cô là tiểu thư à? Công ty chúng ta nhận người cần có lý lịch trong sạch ".
Thủy Miểu Miểu nghĩ khả năng cao Băng Băng đã cho Hạ Yên xem cái kia, liền giải thích:" Không phải, trước đó vì làm Case của Dạ Lăng Dật, nên phải giả dạng đến Câu Lạc Bộ lấy tin ".
Hạ Yên cau mày, trong mắt lóe lên tia khủng hoảng:" Cho nên Dạ Lăng Dật hiểu lầm em?"
Thủy Miểu Miểu rũ mi, không nói gì.
“ Vậy em và Thẩm Mặc Thần là sao? Ngài ấy là “khách” của em?" Hạ Yên hỏi thẳng, trong video, cô nghe thấy Dạ Lăng Dật nhắc đến tên Thẩm Mặc Thần.
“ Không phải, chẳng qua lúc đó đúng lúc đụng phải Thẩm tổng ở đó, nên Dạ Lăng Dật mới nghĩ như vậy ". Thủy Miểu Miểu lập lờ nước đôi nói.
Hạ Yên phiền não, trong mắt lóe lên tia sắc bén, nghiến răng cảnh cáo nói:" Sau này, cách xa Dạ Lăng Dật một chút đi, anh ta không phải là người để cho cô trêu chọc, tốt nhất tự lo lấy mình đi ".
“ Vâng, vậy em đi ra ngoài ". Thủy Miểu Miểu xoay người bước đi.
Ánh mắt ghen tỵ của Hạ Yên khóa bóng lưng của Thủy Miểu Miểu.
Có thể để cho Dạ Lăng Dật mở miệng nói ra, muốn trở thành người phụ nữ của Dạ Lăng Dật, có biết bao người ước mơ, cô cầu xin còn không được.
Thủy Miểu Miểu tài đức thấp như vậy, sao lại trở thành người phụ nữ của Dạ Lăng Dật!
Mấu chốt là, Thủy Miểu Miểu còn cự tuyệt!
Cô ta có tư cách gì mà cự tuyệt, nếu như bị Dạ Lăng Dật chơi, cũng coi như là tốt số rồi.
Hạ Yên càng nghĩ, trong lòng càng không thoải mái, cầm tài liệu trong tay vò nát, ném vào trong thùng rác.
Thủy Miểu Miểu vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Hạ Yên, một vài đồng nghiệp không quá quen tiến đến, nhét vào trong tay Thủy Miểu Miểu một cái hộp, nói:" Cô là người mới, phiền cô mang cái những thứ phế thải này lên phòng tạp hóa ở lầu 18.
“ Oh, được ". Thủy Miểu Miểu lên tiếng.
Người mới phải làm tạp vụ, người trái đất ai cũng biết.
Thủy Miểu Miểu không suy nghĩ nhiều, vào thang máy, đi lên phòng tạp hóa ở lầu 18.
Cô đặt cái hộp trên nền, xoay người mở cửa, nhưng cửa mở không ra.
Thủy Miểu Miểu không từ bỏ ý định, vẫn lôi kéo nhưng cửa hình như đã bị khóa lại.
Cô gõ cửa:" Có ai không? Có ai không? Có ai bên ngoai không?"
Băng Băng cười lạnh, nhếch nhếch khóe miệng.
Lầu 18, rất ít người, cô ở đây mà đợi đi!
Băng Băng ném chìa khóa cửa xuống đất, đắc đi đi về phía cầu thang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook