Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 32: Tần Mộ Ngôn Nhìn Theo Bóng Lưng Con Trai Dần Rời Xa Bất Đắc Dĩ Mỉm Cười



“Chú nhỏ!” Tinh Vân vừa mới rời khỏi thì điện thoại của Tần Mộ Ngôn đã vang lên, là Tân Nam Phong gọi tới: “Chắc hẳn thím nhỏ đã về tới nhà rồi nhỉ?”
“Thím ấy có nói với chú công việc hôm nay nhẹ nhàng hơn rất nhiều không?”
“Có phải rất vui vẻ hay không?”
Người đàn ông khẽ nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cô ấy rất vui.


“Ha ha ha ha cháu làm việc thì chú cứ yên tâm đi.



“Có phải cháu giúp đỡ thím nhỏ mà không hề để lộ ra dấu vết gì đúng không?”
“Ừ, sau này tiền tiêu vặt của cháu cũng sẽ biến mất không tăm tích” Tần Nam Phong: “…” Mãi một lúc lâu người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại mới đau khổ rút ra kinh nghiệm: “Chú nhỏ, chú cứ yên tâm đi, ngày mai cháu nhất định sẽ lựa chọn một cách thức càng ổn thỏa hơn để chăm sóc cho thím nhỏ”
“Ừ!” Giọng nói của Tân Mộ Ngôn vẫn bình thản như cũ: “Tôi cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn về kết cục của cậu” Cách điện thoại mà Tần Nam Phong toát mồ hôi lạnh.

Sau bữa tối Tô Ánh Nguyệt vui vẻ trở về phòng với bộ mỹ phẩm làm trắng da mà Tinh Vân tặng cho cô.

Mỹ phẩm này là của một thương hiệu lớn nào đó của nước ngoài, cô cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng mua.

Không ngờ hôm nay cô vừa than thở vài câu hôm nay phơi nắng cả một ngày mà Tinh Vân đã tặng cô một món quà xa xỉ như vậy.

Người phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm, cầm đồ mỹ phẩm trong tay rồi chụp mấy tấm ảnh, sau đó lại cẩn thận mở ra, lấy một chút rồi xoa lên trên mặt, sau đó vô cùng tự hào gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Phúc Quý Ngân: “Con trai tớ đã tặng cho tớ nước thần tiên, bôi lên cực kỳ dễ chịu” Tần Mộ Ngôn dựa vào cánh cửa, nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Món quà nhỏ như vậy có đáng để cô vui vẻ như vậy không? Còn chụp ảnh khoe với bạn bè nữa chứ? “Ôi, tớ cũng rất muốn có hai cậu con trai vừa chu đáo lại đẹp trai như cậu!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy ngưỡng mộ của Phúc Quý Ngân: “Tuy nhiên tớ còn tò mò hơn về ông bố của các con cậu đó.

“Không phải nghe đồn rằng cậu Ba nhà họ Tân vừa xấu xí lại kỳ quái hay sao? Người như anh ấy sao có thể sinh được hai đứa con ngoan như vậy?”
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Chồng tớ không hề xấu…” Một tiếng “chồng” này của cô khiến cho khóe môi Tần Mộ Ngôn lại gợi lên lần nữa.


Cũng không biết tại sao, khi người phụ nữ này gọi một “chồng”, giọng nói của cô ấy vô cùng dễ nghe, dễ nghe đến mức khiến anh nhớ tới dáng vẻ mê người của cô trong bồn tắm ngày hôm đó.

“Vậy thì khi nào cậu chụp ảnh chồng cậu cho tớ xem đi!”
“Còn lâu, trước đây rất nhiều người không biết anh ấy trông như thế nào.

Chắc chắn là vì anh ấy rất kín tiếng nên tớ sẽ không tung ảnh anh ấy ra bên ngoài đâu.


“Vậy thì cậu đừng có ngụy biện nữa, chồng cậu nhất định trông rất xấu”
“Chồng cậu mới xấu ý, cả nhà chồng cậu đều xấu!”
“Thưa ngài!” Quản gia Bạch lên lầu đi đưa sữa cho các cậu chủ nhỏ, vừa mới lên đến nơi thì đã nhìn thấy Tần Mộ Ngôn đang dựa vào cửa, vì vậy vội vàng chào hỏi.

m thanh vang lên ngoài cửa khiến Tô Ánh Nguyệt đang tranh cãi với Phúc Quý Ngân đột ngột dừng lại.

Cô vội quay đầu lại.

Nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đàn ông cao quý và lạnh lùng đang dựa vào cánh cửa, dường như anh đã đứng ở đó rất lâu.


“Tô Ánh Nguyệt, chồng cậu chắc hẳn rất xấu xí, xấu đến mức cậu không dám dẫn anh ấy đến gặp tớ!”Giọng nói đùa cợt của Phúc Quý Ngân vang lên qua điện thoại.

Cô sửng sốt vội vàng quay đầu lại rồi tắt máy: “Cái kia tôi đang nói đùa với bạn mà thôi”
“Lấy tôi ra làm trò cười sao?” Người đàn ông bước vào trong phòng với nụ cười như ẩn như hiện trên gương mặt, sau đó đóng cửa lại, dáng người cao lớn chậm rãi ép sát về phía cô.

Khí thế của ánh quá mạnh mẽ, Tô Ánh Nguyệt bị anh ép sát từng bước, cuối cùng bắp chân đụng phải mép giường, cả người trực tiếp ngã xuống giường.

Người đàn ông đưa vươn tay ra, nhốt cô trong phạm vi của chiếc giường và mình.

Cánh tay thon dài của anh trực tiếp nhặt chiếc điện thoại di động của cô lên rồi bấm vào nút video hội thoại của Phúc Quý Ngân.

Ngay sau đó, khuôn mặt bàng hoàng của Phúc Quý Ngân hiện lên trên màn hình điện thoại.

Tần Mộ Ngôn tắt âm thanh của điện thoại, rồi cúi xuống nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường: “Tô Ánh Nguyệt” Hơi thở ấm áp của anh phá lên chóp mũi cô: “Có phải em nói cho cô ấy rằng tôi xấu đến mức không dám nhìn người khác đúng không?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương