Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ
-
Chương 29: Dậy rồi?
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Ăn uống chỉ là phụ, trò chuyện mới là chính. Đến khi bữa tiệc tàn thì đã gần tám giờ tối.
Bà cô của Uông Tễ vẫn còn lưu luyến, kéo tay anh muốn tiếp tục trò chuyện.
Uông Tễ cười: “Ngày mai là đám cưới rồi, bà không tranh thủ thêm chút thời gian với cô dâu ạ?”
Bà cô thở dài: “Mấy ngày nay quấn quýt đủ rồi.”
Nói vậy thôi, cuối cùng bà vẫn đi theo cháu gái, bởi gia đình họ đêm nay cũng ở lại khách sạn để tiện cho ngày mai.
Khi Uông Tễ trở về phòng, Phù Tô đã dựa vào đầu giường, xem một bộ phim tài liệu về thảo nguyên châu Phi trên TV.
“Ăn no chưa?” Phù Tô hỏi.
“Ừ,” Uông Tễ mở nắp chai soda, “Còn anh thì sao? Đã ăn gì chưa?”
Phù Tô gật đầu.
“Ăn gì vậy?”
“Salad, tại trưa ăn no quá rồi.”
Uông Tễ uống một ngụm nước, bật cười: “Đáng đời, ai bảo anh ăn liền ba cái burger một mình.”
Phù Tô liếc nhìn anh: “Nếu không phải cậu bỏ thừa một cái, tôi cũng không ăn hết ba cái được.”
“Thôi đi,” Uông Tễ cười khẩy, “Nhìn cái cách anh ăn sạch còn gọi thêm kem, cái burger và gà rán tôi để lại không phải thừa đâu, là tôi cố tình để dành đó.”
Phù Tô ôm gối, bật cười không nói gì.
Đặt chai nước xuống bàn, Uông Tễ chợt nhớ ra điều gì, ngồi xuống ghế sofa cạnh giường: “Tối nay ăn cùng bà cô, tôi kể chuyện đi cùng anh, bà cứ nhắc muốn gặp anh mãi. Lúc tôi nhắn hỏi anh đặt cơm chưa, bà ngồi kế bên còn định bắt tôi gọi video luôn.”
Nếu không phải đã nhập tiệc, chắc bà cô Uông đã kéo Phù Tô xuống dùng bữa cùng cả nhà.
Phù Tô mỉm cười: “May mà không gọi, lúc đó tôi đang tắm. Nếu để người lớn thấy thì không hay lắm.”
Uông Tễ nghe thế cười “hừ” một tiếng: “Người lớn không hay, vậy người trẻ thì hay hả? Anh không mặc đồ mà tôi gọi thì anh cũng dám bắt máy chắc?”
Phù Tô nhướn mày, cười nhạt: “Dám chứ. Nhưng bắt máy không có nghĩa là tôi quay hết cho cậu xem, cùng lắm chỉ thấy vai thôi. Tôi không thiệt, vậy mà cậu đã ‘hừ’ lên trước rồi.”
Uông Tễ trợn mắt, vờ như không nghe, quay lại chuyện chính: “Bà cô tôi rất biết ơn ông nội anh.”
Năm xưa, ông nội Phù Tô đến Vân Lĩnh khi chỉ mới ngoài hai mươi tuổi. Lúc ấy, bà cô Uông chỉ là cô bé mười hai tuổi ở một ngôi làng nhỏ heo hút. Lời khuyên “phải học thật nhiều” của ông nội Phù đã thay đổi cuộc đời bà.
Rời khỏi ngọn núi để trở về một huyện nhỏ là lựa chọn của bà, nhưng khi những bạn bè cùng trang lứa sớm lấy chồng sinh con, bà đã dựa vào tấm giấy báo đậu đại học để tự mình bước ra khỏi núi, nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài.
Uông Tễ lại nói: “Bà cô tôi còn kể về ba anh nữa.”
Khi ba Phù Tô học cấp hai ở huyện, bà cô Uông cũng đang dạy ở trường đó. Đầu những năm 90, việc từ nơi có điều kiện học tập hạn chế mà thi đậu Bắc Kinh rồi đi du học là rất hiếm. Nhưng ngay từ trung học, ông đã thể hiện rõ khí chất của một học bá chính hiệu – ít nói, trầm tĩnh, tự giác mà không kém phần thoải mái.
“… Ông ấy giống ông nội anh, lại còn rất đẹp trai.” Uông Tễ thuật lại đúng lời bà cô, “Nên bà mới muốn gặp anh.”
“Vậy sao?” Phù Tô nhướn mày, cười nhạt, “Nếu thế thì gặp tôi, bà sẽ còn bất ngờ hơn.”
Uông Tễ còn chưa kịp phản ứng, Phù Tô tiếp lời: “Dù gì tôi cũng đẹp trai hơn ba mình mà.”
“Cái đồ tự mãn này.” Uông Tễ bật cười mắng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bỏ lỡ cảnh báo săn mồi của bầy báo săn. Phù Tô cầm điều khiển, tua ngược lại đoạn vừa trôi qua.
Uông Tễ đi tìm vali, chuẩn bị lấy đồ ra tắm. Anh nhận ra Phù Tô đã mở cả hai vali của họ, sắp xếp đâu vào đấy: túi đồ vệ sinh để trên bàn, áo sơ mi và quần tây cần mặc ngày mai được treo sẵn trong tủ.
“Hai túi nhỏ của tôi đâu rồi?” Uông Tễ hỏi.
“Trên ngăn trên của tủ.” Phù Tô đáp.
Uông Tễ cúi xuống tìm. Hai chiếc túi nhỏ, một đựng đồ ngủ, một đựng khăn tắm và đồ lót, nằm ngay ngắn trên ngăn tủ.
Anh với xuống, bất giác khựng lại một chút. Lúc xếp hành lý, anh tiện tay nhét mọi thứ vào túi đựng trong suốt. Nhưng cũng chỉ dừng lại hai giây, anh cầm đồ đi vào phòng tắm.
Không sao cả, chẳng qua là mấy cái quần lót thôi, trông cũng giống nhau, mà Phù Tô đâu phải chưa từng thấy.
Tắm xong đi ra, Uông Tễ gọi phục vụ phòng đem đồ mặc ngoài của hai người đi giặt, sau đó ngả người lên đầu giường.
Phòng khách sạn có hai bức tường là cửa sổ sát sàn, bên ngoài là ánh đèn lung linh của thành phố về đêm. Rèm cửa lụa mỏng lay động trong làn gió từ máy điều hòa. Hương thơm của bộ đồ dùng nhà tắm thoang thoảng mùi gỗ, hòa quyện trong không gian. Khoảng cách gần gũi khiến cả hai vừa có thể cảm nhận mùi hương trên cơ thể mình, vừa thoang thoảng mùi của đối phương – nhẹ nhàng mà lẫn chút ngọt ngào mơ hồ.
Trong khung cảnh ấy, họ cùng nhau xem hết cảnh năm con báo săn phối hợp tấn công một con linh dương đầu bò.
Khi dòng chữ cuối cùng của phim tài liệu chạy qua, Phù Tô bất ngờ hỏi: “Ngủ chưa?”
“Ngủ luôn hả?” Uông Tễ ngớ người, nhìn vào màn hình điện thoại mới nhận ra đã mười giờ. Họ thế mà xem Thế giới động vật hơn một tiếng đồng hồ.
Ở nhà, mười giờ ngủ là bình thường, thậm chí còn thấy muộn. Ban đêm trên núi quá yên tĩnh, còn sáng sớm thì tiếng gà, vịt, chim chóc ríu rít. Để có một giấc ngủ ngon, hai người phải theo nhịp sống của chúng.
Nhưng giờ ở thành phố, không khí lại hoàn toàn khác. Khi phố phường còn náo nhiệt, người đi đường tràn đầy sức sống, thì hai người bọn họ lại chuẩn bị đi ngủ.
“Cảm giác như ông già vậy,” Uông Tễ lẩm bẩm. Hai người cộng lại mới hơn sáu mươi, thế mà anh thấy mình như một cụ già sáu mươi thực sự. Mặc dù nghĩ vậy, anh vẫn thành thật nằm xuống.
Phù Tô nghe thế, dừng tay khi chuẩn bị tắt đèn, ngồi thẳng dậy: “Vậy không ngủ nữa.”
“Không ngủ thì làm gì?” Uông Tễ nửa người đã chui vào chăn, chống tay nhìn anh.
“Chơi game?” Phù Tô đề nghị, “Như thế trông trẻ hơn.”
Vô vị hết sức. Uông Tễ chẳng thèm để ý, kéo nốt phần còn lại của cơ thể vào trong chăn, nhắm mắt lại: “Anh tự chơi đi, chúc may mắn. Cuối tuần rồi, kiếm hai đứa học sinh tiểu học làm đồng đội, chơi hai trận là trẻ lại ngay. Đến lúc tôi dậy chắc anh phải gọi tôi là chú rồi.”
Cuối cùng, đèn vẫn tắt. Phù Tô cũng nằm xuống, nhưng thật ra nửa câu sau của Uông Tễ, anh chưa nghe rõ.
Rèm cửa không khép hết, chỉ kéo lớp voan mỏng, ánh sáng bên ngoài lấp lánh chiếu qua, khiến không gian tối om trong phòng phủ thêm một tầng sáng mờ ảo. Trong khung cảnh đặc trưng của khách sạn, thứ ánh sáng chập chờn ấy mang theo chút gì đó mơ hồ khó tả.
Thực tế là, ngay khi Phù Tô nằm xuống, Uông Tễ cũng thấy, tình huống này không giống những lần trước.
Mấy đêm chăm sóc Phù Tô, mặc dù họ cũng nằm chung một giường, nhưng một người tỉnh táo, một người sốt đến mơ màng. Người tỉnh táo thì toàn tâm nghĩ cách làm sao để người kia mau khỏe lại, chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ linh tinh.
Nhưng giờ thì… Uông Tễ nằm chìm trong chiếc giường êm ái, ngón tay vo lấy góc áo thun, nửa người nằm đơ cứng không dám động đậy.
Mặc dù đã sang thu, máy lạnh trong phòng vẫn để ở chế độ mát lạnh. Uông Tễ khẽ chống cằm lên chiếc chăn bông mềm mại, thở hắt ra một hơi. Đây rốt cuộc là tình huống gì đây?
“Ngủ rồi hả?” Trong không gian yên tĩnh, Phù Tô bất ngờ lên tiếng.
“Chưa.”
“Mai sáng có việc gì không?” Phù Tô hỏi tiếp.
Uông Tễ nghĩ ngợi, cuối cùng đáp: “Không có.”
Đám cưới của Uông Duệ được tổ chức theo kiểu hiện đại. Cô ấy thẳng tay loại bỏ nghi thức truyền thống mà trong đó cha dắt tay cô dâu vào lễ đường rồi trao tay cô dâu cho chú rể – một phần mà cô cho rằng vừa vô nghĩa vừa dễ bị đem ra làm trò cười. Không những thế, cô còn bỏ luôn các nghi thức như chú rể đi đón dâu buổi sáng và nghi lễ mời trà của cặp đôi mới cưới. Thời gian vốn dành cho những thủ tục phiền phức đó được cô tận dụng triệt để cho việc chụp ảnh. Đội ngũ nhiếp ảnh mà cô đã tốn không ít tiền bạc và nhờ vả bạn bè để mời đến, tất nhiên phải “quay cuồng” làm việc cho đáng với giá trị đầu tư.
Phù Tô ngồi cạnh, thản nhiên nói: “Mai sáng mình đi dạo một vòng được không?”
“Đi chơi hả?” Uông Tễ suy nghĩ rồi gật đầu, thấy hợp lý. Lần này anh cũng rủ Phù Tô đi cùng để có cơ hội thư giãn. “Để tôi tìm thử mấy chỗ tham quan coi.”
Nói xong, anh định ngồi dậy lấy điện thoại, nhưng Phù Tô kéo tay lại từ dưới lớp chăn: “Khỏi cần.”
Động tác này chỉ là phản xạ tự nhiên, chính hắn cũng không ngờ tay Uông Tễ lại ngay sát bên, một cái nhích nhẹ là chạm phải.
Hai người im lặng vài giây. Cuối cùng, Phù Tô rụt tay lại trước, khẽ nói: “Tay cậu lạnh ghê.”
Uông Tễ hơi đơ ra, đầu óc có phần lơ mơ: “Bộ tính ủ ấm tôi hả?”
Phù Tô nhếch môi: “Chắc không đâu. Tay tôi cũng lạnh mà.”
Uông Tễ gật gù: “Ờ, cũng lạnh thiệt.”
Cả hai đồng loạt kéo chăn lên cao hơn một chút. Nhận ra sự trùng hợp, họ không nhịn được mà cười phá lên.
Trong bóng tối, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tiếng cười nhẹ của Phù Tô vang lên, rung động từ cổ họng và lồng ngực của hắn truyền đến tai Uông Tễ. Âm thanh ấy như tiếng trống khẽ gõ vào lòng anh, khiến tâm trí có chút tê dại. Bất giác, Uông Tễ đưa tay lên xoa xoa tai mình.
“Mai sáng đi đâu đây? Nếu đi Tây Hồ mà đông quá, hai đứa mình có khi kẹt cứng ở Đoạn Kiều mất.”
Phù Tô đáp: “Thật ra tôi muốn đi mua đôi khuy măng-sét.”
“Khuy măng-sét?” Uông Tễ ngáp khẽ.
“Ừm, sáng nay lúc thu dọn đồ gấp quá, không để ý cái áo sơ mi mang theo là kiểu tay Pháp, thiếu khuy.”
“Anh cũng cầu kỳ ghê,” Uông Tễ làu bàu, nhưng trong lòng lại hơi háo hức. “Lúc tới tôi có thấy cái trung tâm thương mại gần đây, mai mình ghé đó trước. Không có thì đi chỗ khác.”
Dù ngoài miệng có chút cằn nhằn, nhưng hình ảnh Phù Tô mặc sơ mi, khuy măng-sét và quần tây lịch lãm cứ hiện ra trong đầu anh. Hắn chưa từng thấy Phù Tô mặc đồ trịnh trọng thế bao giờ, bình thường cả hai đều ăn mặc rộng rãi, thoải mái.
Trò chuyện nho nhỏ trong đêm khiến không khí thư giãn hẳn. Uông Tễ cảm thấy nghe Phù Tô nói bên tai thế này như một bài hát ru, bao nhiêu sự ngượng ngập trước đó tan biến, chỉ còn lại cảm giác dễ chịu đến mức khiến anh buồn ngủ.
Uông Tễ ngáp thêm lần nữa, Phù Tô nghiêng đầu nhìn anh. Trong bóng tối, qua ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, ánh mắt họ chạm nhau.
Phù Tô bật cười: “Buồn ngủ thế thì nhắm mắt ngủ đi, coi chừng ngáp nhiều trật luôn cái hàm bây giờ.”
“Anh biết nói gì dễ nghe không hả?” Uông Tễ vừa cười vừa nhắm mắt lại, vâng lời.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ý thức Uông Tễ dần trôi xa.
Trong mơ màng, anh dịch sát lại nơi có hơi ấm bên cạnh. Trước khi hoàn toàn thiếp đi, anh nghĩ, đúng là lạ thiệt – cảm giác ngượng ngập và thoải mái đều vì cùng một người, nghe cứ như mâu thuẫn.
Nhưng nếu lúc ấy anh không ngủ, nếu anh mở mắt suy nghĩ thêm một chút, có lẽ sẽ nhận ra rằng chẳng hề mâu thuẫn chút nào. Ngượng ngập là bởi vì anh chưa đủ can đảm đối diện với cảm xúc của mình, còn thoải mái lại đến từ chính người đang nằm cạnh.
Uông Tễ ngủ rất sâu, cảm giác chưa từng mơ thấy gì. Nếu có thiết bị đo giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ của anh chắc chắn đạt mức rất cao.
Nhưng đêm qua anh đã thức dậy một lần. Thường ngày ở nhà, anh cũng hay tỉnh giấc giữa đêm. Có hôm tỉnh dậy là không ngủ lại được, nhưng đa phần chỉ cần đổi tư thế là tiếp tục ngủ ngon.
Nhưng lần này khác. Khi vừa mở mắt, anh định xoay người theo thói quen thì phát hiện điều gì đó. Cảm giác nóng ấm dưới lòng bàn tay nhắc nhở anh rằng thứ anh đang ôm không phải cái chăn.
“Dậy rồi à?” Giọng Phù Tô vang lên trong bóng tối.
Uông Tễ giật mình: “À, dậy rồi.”
Bà cô của Uông Tễ vẫn còn lưu luyến, kéo tay anh muốn tiếp tục trò chuyện.
Uông Tễ cười: “Ngày mai là đám cưới rồi, bà không tranh thủ thêm chút thời gian với cô dâu ạ?”
Bà cô thở dài: “Mấy ngày nay quấn quýt đủ rồi.”
Nói vậy thôi, cuối cùng bà vẫn đi theo cháu gái, bởi gia đình họ đêm nay cũng ở lại khách sạn để tiện cho ngày mai.
Khi Uông Tễ trở về phòng, Phù Tô đã dựa vào đầu giường, xem một bộ phim tài liệu về thảo nguyên châu Phi trên TV.
“Ăn no chưa?” Phù Tô hỏi.
“Ừ,” Uông Tễ mở nắp chai soda, “Còn anh thì sao? Đã ăn gì chưa?”
Phù Tô gật đầu.
“Ăn gì vậy?”
“Salad, tại trưa ăn no quá rồi.”
Uông Tễ uống một ngụm nước, bật cười: “Đáng đời, ai bảo anh ăn liền ba cái burger một mình.”
Phù Tô liếc nhìn anh: “Nếu không phải cậu bỏ thừa một cái, tôi cũng không ăn hết ba cái được.”
“Thôi đi,” Uông Tễ cười khẩy, “Nhìn cái cách anh ăn sạch còn gọi thêm kem, cái burger và gà rán tôi để lại không phải thừa đâu, là tôi cố tình để dành đó.”
Phù Tô ôm gối, bật cười không nói gì.
Đặt chai nước xuống bàn, Uông Tễ chợt nhớ ra điều gì, ngồi xuống ghế sofa cạnh giường: “Tối nay ăn cùng bà cô, tôi kể chuyện đi cùng anh, bà cứ nhắc muốn gặp anh mãi. Lúc tôi nhắn hỏi anh đặt cơm chưa, bà ngồi kế bên còn định bắt tôi gọi video luôn.”
Nếu không phải đã nhập tiệc, chắc bà cô Uông đã kéo Phù Tô xuống dùng bữa cùng cả nhà.
Phù Tô mỉm cười: “May mà không gọi, lúc đó tôi đang tắm. Nếu để người lớn thấy thì không hay lắm.”
Uông Tễ nghe thế cười “hừ” một tiếng: “Người lớn không hay, vậy người trẻ thì hay hả? Anh không mặc đồ mà tôi gọi thì anh cũng dám bắt máy chắc?”
Phù Tô nhướn mày, cười nhạt: “Dám chứ. Nhưng bắt máy không có nghĩa là tôi quay hết cho cậu xem, cùng lắm chỉ thấy vai thôi. Tôi không thiệt, vậy mà cậu đã ‘hừ’ lên trước rồi.”
Uông Tễ trợn mắt, vờ như không nghe, quay lại chuyện chính: “Bà cô tôi rất biết ơn ông nội anh.”
Năm xưa, ông nội Phù Tô đến Vân Lĩnh khi chỉ mới ngoài hai mươi tuổi. Lúc ấy, bà cô Uông chỉ là cô bé mười hai tuổi ở một ngôi làng nhỏ heo hút. Lời khuyên “phải học thật nhiều” của ông nội Phù đã thay đổi cuộc đời bà.
Rời khỏi ngọn núi để trở về một huyện nhỏ là lựa chọn của bà, nhưng khi những bạn bè cùng trang lứa sớm lấy chồng sinh con, bà đã dựa vào tấm giấy báo đậu đại học để tự mình bước ra khỏi núi, nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài.
Uông Tễ lại nói: “Bà cô tôi còn kể về ba anh nữa.”
Khi ba Phù Tô học cấp hai ở huyện, bà cô Uông cũng đang dạy ở trường đó. Đầu những năm 90, việc từ nơi có điều kiện học tập hạn chế mà thi đậu Bắc Kinh rồi đi du học là rất hiếm. Nhưng ngay từ trung học, ông đã thể hiện rõ khí chất của một học bá chính hiệu – ít nói, trầm tĩnh, tự giác mà không kém phần thoải mái.
“… Ông ấy giống ông nội anh, lại còn rất đẹp trai.” Uông Tễ thuật lại đúng lời bà cô, “Nên bà mới muốn gặp anh.”
“Vậy sao?” Phù Tô nhướn mày, cười nhạt, “Nếu thế thì gặp tôi, bà sẽ còn bất ngờ hơn.”
Uông Tễ còn chưa kịp phản ứng, Phù Tô tiếp lời: “Dù gì tôi cũng đẹp trai hơn ba mình mà.”
“Cái đồ tự mãn này.” Uông Tễ bật cười mắng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bỏ lỡ cảnh báo săn mồi của bầy báo săn. Phù Tô cầm điều khiển, tua ngược lại đoạn vừa trôi qua.
Uông Tễ đi tìm vali, chuẩn bị lấy đồ ra tắm. Anh nhận ra Phù Tô đã mở cả hai vali của họ, sắp xếp đâu vào đấy: túi đồ vệ sinh để trên bàn, áo sơ mi và quần tây cần mặc ngày mai được treo sẵn trong tủ.
“Hai túi nhỏ của tôi đâu rồi?” Uông Tễ hỏi.
“Trên ngăn trên của tủ.” Phù Tô đáp.
Uông Tễ cúi xuống tìm. Hai chiếc túi nhỏ, một đựng đồ ngủ, một đựng khăn tắm và đồ lót, nằm ngay ngắn trên ngăn tủ.
Anh với xuống, bất giác khựng lại một chút. Lúc xếp hành lý, anh tiện tay nhét mọi thứ vào túi đựng trong suốt. Nhưng cũng chỉ dừng lại hai giây, anh cầm đồ đi vào phòng tắm.
Không sao cả, chẳng qua là mấy cái quần lót thôi, trông cũng giống nhau, mà Phù Tô đâu phải chưa từng thấy.
Tắm xong đi ra, Uông Tễ gọi phục vụ phòng đem đồ mặc ngoài của hai người đi giặt, sau đó ngả người lên đầu giường.
Phòng khách sạn có hai bức tường là cửa sổ sát sàn, bên ngoài là ánh đèn lung linh của thành phố về đêm. Rèm cửa lụa mỏng lay động trong làn gió từ máy điều hòa. Hương thơm của bộ đồ dùng nhà tắm thoang thoảng mùi gỗ, hòa quyện trong không gian. Khoảng cách gần gũi khiến cả hai vừa có thể cảm nhận mùi hương trên cơ thể mình, vừa thoang thoảng mùi của đối phương – nhẹ nhàng mà lẫn chút ngọt ngào mơ hồ.
Trong khung cảnh ấy, họ cùng nhau xem hết cảnh năm con báo săn phối hợp tấn công một con linh dương đầu bò.
Khi dòng chữ cuối cùng của phim tài liệu chạy qua, Phù Tô bất ngờ hỏi: “Ngủ chưa?”
“Ngủ luôn hả?” Uông Tễ ngớ người, nhìn vào màn hình điện thoại mới nhận ra đã mười giờ. Họ thế mà xem Thế giới động vật hơn một tiếng đồng hồ.
Ở nhà, mười giờ ngủ là bình thường, thậm chí còn thấy muộn. Ban đêm trên núi quá yên tĩnh, còn sáng sớm thì tiếng gà, vịt, chim chóc ríu rít. Để có một giấc ngủ ngon, hai người phải theo nhịp sống của chúng.
Nhưng giờ ở thành phố, không khí lại hoàn toàn khác. Khi phố phường còn náo nhiệt, người đi đường tràn đầy sức sống, thì hai người bọn họ lại chuẩn bị đi ngủ.
“Cảm giác như ông già vậy,” Uông Tễ lẩm bẩm. Hai người cộng lại mới hơn sáu mươi, thế mà anh thấy mình như một cụ già sáu mươi thực sự. Mặc dù nghĩ vậy, anh vẫn thành thật nằm xuống.
Phù Tô nghe thế, dừng tay khi chuẩn bị tắt đèn, ngồi thẳng dậy: “Vậy không ngủ nữa.”
“Không ngủ thì làm gì?” Uông Tễ nửa người đã chui vào chăn, chống tay nhìn anh.
“Chơi game?” Phù Tô đề nghị, “Như thế trông trẻ hơn.”
Vô vị hết sức. Uông Tễ chẳng thèm để ý, kéo nốt phần còn lại của cơ thể vào trong chăn, nhắm mắt lại: “Anh tự chơi đi, chúc may mắn. Cuối tuần rồi, kiếm hai đứa học sinh tiểu học làm đồng đội, chơi hai trận là trẻ lại ngay. Đến lúc tôi dậy chắc anh phải gọi tôi là chú rồi.”
Cuối cùng, đèn vẫn tắt. Phù Tô cũng nằm xuống, nhưng thật ra nửa câu sau của Uông Tễ, anh chưa nghe rõ.
Rèm cửa không khép hết, chỉ kéo lớp voan mỏng, ánh sáng bên ngoài lấp lánh chiếu qua, khiến không gian tối om trong phòng phủ thêm một tầng sáng mờ ảo. Trong khung cảnh đặc trưng của khách sạn, thứ ánh sáng chập chờn ấy mang theo chút gì đó mơ hồ khó tả.
Thực tế là, ngay khi Phù Tô nằm xuống, Uông Tễ cũng thấy, tình huống này không giống những lần trước.
Mấy đêm chăm sóc Phù Tô, mặc dù họ cũng nằm chung một giường, nhưng một người tỉnh táo, một người sốt đến mơ màng. Người tỉnh táo thì toàn tâm nghĩ cách làm sao để người kia mau khỏe lại, chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ linh tinh.
Nhưng giờ thì… Uông Tễ nằm chìm trong chiếc giường êm ái, ngón tay vo lấy góc áo thun, nửa người nằm đơ cứng không dám động đậy.
Mặc dù đã sang thu, máy lạnh trong phòng vẫn để ở chế độ mát lạnh. Uông Tễ khẽ chống cằm lên chiếc chăn bông mềm mại, thở hắt ra một hơi. Đây rốt cuộc là tình huống gì đây?
“Ngủ rồi hả?” Trong không gian yên tĩnh, Phù Tô bất ngờ lên tiếng.
“Chưa.”
“Mai sáng có việc gì không?” Phù Tô hỏi tiếp.
Uông Tễ nghĩ ngợi, cuối cùng đáp: “Không có.”
Đám cưới của Uông Duệ được tổ chức theo kiểu hiện đại. Cô ấy thẳng tay loại bỏ nghi thức truyền thống mà trong đó cha dắt tay cô dâu vào lễ đường rồi trao tay cô dâu cho chú rể – một phần mà cô cho rằng vừa vô nghĩa vừa dễ bị đem ra làm trò cười. Không những thế, cô còn bỏ luôn các nghi thức như chú rể đi đón dâu buổi sáng và nghi lễ mời trà của cặp đôi mới cưới. Thời gian vốn dành cho những thủ tục phiền phức đó được cô tận dụng triệt để cho việc chụp ảnh. Đội ngũ nhiếp ảnh mà cô đã tốn không ít tiền bạc và nhờ vả bạn bè để mời đến, tất nhiên phải “quay cuồng” làm việc cho đáng với giá trị đầu tư.
Phù Tô ngồi cạnh, thản nhiên nói: “Mai sáng mình đi dạo một vòng được không?”
“Đi chơi hả?” Uông Tễ suy nghĩ rồi gật đầu, thấy hợp lý. Lần này anh cũng rủ Phù Tô đi cùng để có cơ hội thư giãn. “Để tôi tìm thử mấy chỗ tham quan coi.”
Nói xong, anh định ngồi dậy lấy điện thoại, nhưng Phù Tô kéo tay lại từ dưới lớp chăn: “Khỏi cần.”
Động tác này chỉ là phản xạ tự nhiên, chính hắn cũng không ngờ tay Uông Tễ lại ngay sát bên, một cái nhích nhẹ là chạm phải.
Hai người im lặng vài giây. Cuối cùng, Phù Tô rụt tay lại trước, khẽ nói: “Tay cậu lạnh ghê.”
Uông Tễ hơi đơ ra, đầu óc có phần lơ mơ: “Bộ tính ủ ấm tôi hả?”
Phù Tô nhếch môi: “Chắc không đâu. Tay tôi cũng lạnh mà.”
Uông Tễ gật gù: “Ờ, cũng lạnh thiệt.”
Cả hai đồng loạt kéo chăn lên cao hơn một chút. Nhận ra sự trùng hợp, họ không nhịn được mà cười phá lên.
Trong bóng tối, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tiếng cười nhẹ của Phù Tô vang lên, rung động từ cổ họng và lồng ngực của hắn truyền đến tai Uông Tễ. Âm thanh ấy như tiếng trống khẽ gõ vào lòng anh, khiến tâm trí có chút tê dại. Bất giác, Uông Tễ đưa tay lên xoa xoa tai mình.
“Mai sáng đi đâu đây? Nếu đi Tây Hồ mà đông quá, hai đứa mình có khi kẹt cứng ở Đoạn Kiều mất.”
Phù Tô đáp: “Thật ra tôi muốn đi mua đôi khuy măng-sét.”
“Khuy măng-sét?” Uông Tễ ngáp khẽ.
“Ừm, sáng nay lúc thu dọn đồ gấp quá, không để ý cái áo sơ mi mang theo là kiểu tay Pháp, thiếu khuy.”
“Anh cũng cầu kỳ ghê,” Uông Tễ làu bàu, nhưng trong lòng lại hơi háo hức. “Lúc tới tôi có thấy cái trung tâm thương mại gần đây, mai mình ghé đó trước. Không có thì đi chỗ khác.”
Dù ngoài miệng có chút cằn nhằn, nhưng hình ảnh Phù Tô mặc sơ mi, khuy măng-sét và quần tây lịch lãm cứ hiện ra trong đầu anh. Hắn chưa từng thấy Phù Tô mặc đồ trịnh trọng thế bao giờ, bình thường cả hai đều ăn mặc rộng rãi, thoải mái.
Trò chuyện nho nhỏ trong đêm khiến không khí thư giãn hẳn. Uông Tễ cảm thấy nghe Phù Tô nói bên tai thế này như một bài hát ru, bao nhiêu sự ngượng ngập trước đó tan biến, chỉ còn lại cảm giác dễ chịu đến mức khiến anh buồn ngủ.
Uông Tễ ngáp thêm lần nữa, Phù Tô nghiêng đầu nhìn anh. Trong bóng tối, qua ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, ánh mắt họ chạm nhau.
Phù Tô bật cười: “Buồn ngủ thế thì nhắm mắt ngủ đi, coi chừng ngáp nhiều trật luôn cái hàm bây giờ.”
“Anh biết nói gì dễ nghe không hả?” Uông Tễ vừa cười vừa nhắm mắt lại, vâng lời.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ý thức Uông Tễ dần trôi xa.
Trong mơ màng, anh dịch sát lại nơi có hơi ấm bên cạnh. Trước khi hoàn toàn thiếp đi, anh nghĩ, đúng là lạ thiệt – cảm giác ngượng ngập và thoải mái đều vì cùng một người, nghe cứ như mâu thuẫn.
Nhưng nếu lúc ấy anh không ngủ, nếu anh mở mắt suy nghĩ thêm một chút, có lẽ sẽ nhận ra rằng chẳng hề mâu thuẫn chút nào. Ngượng ngập là bởi vì anh chưa đủ can đảm đối diện với cảm xúc của mình, còn thoải mái lại đến từ chính người đang nằm cạnh.
Uông Tễ ngủ rất sâu, cảm giác chưa từng mơ thấy gì. Nếu có thiết bị đo giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ của anh chắc chắn đạt mức rất cao.
Nhưng đêm qua anh đã thức dậy một lần. Thường ngày ở nhà, anh cũng hay tỉnh giấc giữa đêm. Có hôm tỉnh dậy là không ngủ lại được, nhưng đa phần chỉ cần đổi tư thế là tiếp tục ngủ ngon.
Nhưng lần này khác. Khi vừa mở mắt, anh định xoay người theo thói quen thì phát hiện điều gì đó. Cảm giác nóng ấm dưới lòng bàn tay nhắc nhở anh rằng thứ anh đang ôm không phải cái chăn.
“Dậy rồi à?” Giọng Phù Tô vang lên trong bóng tối.
Uông Tễ giật mình: “À, dậy rồi.”
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook