Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ
-
Chương 22: Say rượu
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Khi xe chạy tới gần nhà, hai người xuống để cất chiếc xe đạp vào cốp.
Chiếc xe đạp tuy nhỏ nhưng nặng, tốn kha khá sức lực mới đẩy vào được. Dù sao khoảng cách từ đây lên núi chỉ tầm mười phút đi xe, Uông Tễ hoàn toàn có thể đạp về nhà. Nhưng trong khoảnh khắc anh còn đang cân nhắc, Phù Tô đã nhanh hơn một bước mở cốp xe.
Uông Tễ chẳng thể từ chối được sự “chiều chuộng” mà Phù Tô vô tình thể hiện ở những lúc như thế này. Lý trí nhắc anh không nên sa vào, nhưng cảm giác được chiều lòng quá dễ chịu, anh lặng lẽ để mặc mình thả trôi.
Xe bắt đầu leo dốc, Uông Tễ hạ cửa kính, đưa tay ra ngoài.
Gió núi thổi từ bốn phương tám hướng, lành lạnh và thoảng mùi hương đặc biệt.
“Hít được mùi này, tự nhiên thấy lòng an yên.” anh nói, mắt vẫn nhìn ra xa.
Phù Tô không lên tiếng. Hắn chẳng biết Uông Tễ đang nói đến mùi gì—có lẽ là hương đất trời của núi rừng, mùi cây thông trong trẻo. Nhưng gió từ phía Uông Tễ thổi sang, ngoài hương bánh kem ngọt dịu thoảng qua, hắn chẳng cảm nhận được gì hơn.
“Lấy khăn ướt lau tay đi.” Phù Tô nói.
“Hả?” Uông Tễ rút tay về, nhìn kỹ, “Đâu có dơ.”
“Thơm mùi bơ.” Phù Tô đáp.
Uông Tễ đưa tay lên mũi ngửi, đúng thật là có chút ngọt béo. Nhưng ngăn khăn ướt ở hộc tỳ tay, anh lười không với lấy: “Cũng sắp về đến nhà rồi, rửa nước cho sạch luôn.”
Nhưng cuối cùng lại chẳng kịp rửa, vì khi xe vừa tới cổng nhà, thím Uông đã nghe tiếng, từ trong sân bước ra.
Vì vô tình tiết lộ chuyện sinh nhật của Uông Tễ cho Phù Tô, thím Uông có phần áy náy, cảm thấy mình làm không tròn chuyện.
Uông Tễ hạ cửa sổ xe xuống, thím cười bảo: “Buổi tối ghé nhà ăn cơm đi Tễ, thím làm sinh nhật cho bây.”
Nghĩ bụng nếu đã lỡ nói ra thì chẳng bằng tổ chức cho vui vẻ, buổi chiều thím còn bắt gà vịt trong chuồng, lựa hai con béo nhất rồi làm sạch. Sau đó thím xuống ao ở chân núi mua thêm con cá tươi về chuẩn bị.
Không cách nào từ chối được, cũng sợ nếu cứ khăng khăng lại khiến lòng người lớn chùng xuống, Uông Tễ cúi người cười, ánh mắt dịu dàng như làn gió trong mát của núi rừng: “Dạ được, tụi cháu chạy xe về nhà cất đồ rồi qua liền.”
Anh nghiêng người nói chuyện, cả người gần như ngã vào lòng Phù Tô. Mùi ngọt ngào từ bơ trên người Uông Tễ càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong sân, những khóm cẩm tú cầu trổ hoa rực rỡ, từng bông tròn xoe, màu lam xen lẫn hồng nhạt trải dài ngoài tường rào. Người trong nhà, chiếc xe ngoài sân, cả bầy gà vịt được dọn sạch bóng, tất cả hòa mình giữa một biển hoa, tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Vì ghé mua bánh kem tốn thêm chút thời gian, hai người lại dừng dọc đường chia nhau ăn hết bánh để tránh hỏng, đến khi lái xe về nhà trời đã gần 5 giờ chiều.
Ở nông thôn người ta ngủ sớm, ăn tối cũng sớm. Hai người vừa đỗ xe, chưa kịp vào nhà đã nhìn đồng hồ rồi quyết định đi thẳng đến nhà thím Uông.
Khói bếp từ gian bếp nhỏ bay lên cuồn cuộn, thoang thoảng hương thơm của thức ăn. Từ cổng sân, đã nghe thấy tiếng thím Uông đang đảo chảo.
“Gà kho đây mà,” Uông Tễ vừa bước vào bếp vừa nói, “Ngửi mùi là biết liền.”
Thím Uông quay qua cười: “Đúng rồi, sinh nhật thì phải ăn món này chứ.”
Gà kho nước màu đỏ óng ánh, thêm chút đường phèn làm vị càng đậm đà. Thím đảo qua mấy lượt rồi bới ra, đậy nắp giữ ấm. Xong, thím lại bắt đầu làm món thịt vịt băm nhỏ chuẩn bị sẵn.
Trước đây vì giúp Phù Tô sửa sang nhà cửa, chú Uông từng nhận công việc dọn dẹp cho hắn. Mỗi ngày dọn dẹp, lau chùi đồ đạc, nhẹ nhàng nhàn nhã đến mức có khi còn nghêu ngao hát. Làm hơn một tháng, nhận hơn bảy ngàn đồng, nhờ vậy mà gia đình hai bên cũng quen thuộc đôi chút. Dù vậy, chú Uông vẫn giữ chút khoảng cách, thấy Phù Tô có vẻ bề ngoài quá mức sang trọng, đâm ra dè dặt.
Khi thấy hai người vào sân, chú bỏ kẹp than đang cầm rồi chạy ngay vào nhà tìm ly rót nước mời.
Lúc này, trong bếp chỉ còn thím Uông và Uông Tễ. Anh đứng ở cửa bếp giúp chú làm việc, thím vừa đảo thịt vừa tranh thủ giải thích chuyện mình lỡ miệng.
“Sáng nay thím định đem trứng gà đỏ và mì sợi tươi qua cho bây. Lúc qua nhà thằng nhóc Phù thì nghe nó bảo bây đi huyện, nên thím gửi đồ ở đó. Thằng nhóc Phù nhận xong liếc mắt nhìn hai cái, chẳng hỏi gì, còn nói chuyện phiếm với thím. Mới vừa nói dăm ba câu mà thím đã buột miệng, đúng là lớn tuổi rồi, cái đầu chẳng còn linh hoạt gì cả.”
Uông Tễ bật cười. Tuy không biết rõ tục ăn sinh nhật ở Vân Lĩnh, nhưng anh đoán khi Phù Tô nhìn thấy trứng gà đỏ và mì sợi chắc cũng hiểu được tám chín phần. Tính cách của Phù Tô vốn không để ý chuyện gì, nhưng vì chuyện liên quan đến anh, hắn lại để tâm suy đoán từ những lời bâng quơ của thím. Nghĩ tới đây, Uông Tễ bất giác quay đầu nhìn bóng dáng hắn trong sân, lòng anh trào lên một cảm xúc ấm áp không cách nào diễn tả.
Buổi tối hôm đó, thím Uông nấu một bàn ăn phong phú hơn hẳn thường ngày để mừng sinh nhật Uông Tễ.
“Thằng Tễ, hôm nay vui vẻ vậy, hai chú cháu mình làm vài ly hén?” Chú Uông vốn mê rượu, nhưng không thích uống một mình, cuối cùng cũng chờ được cơ hội này. Dù tửu lượng của đối phương có thấp, chú vẫn hào hứng mời gọi.
Uông Tễ đáp ngay: “Vâng, cháu uống với chú vài ly.”
Thím Uông nghe thấy, bưng thức ăn ra liền trừng mắt nhìn chồng: “Rượu chè gì mà tốt, lần nào cũng rủ rê nó uống.”
Chú Uông không phục, bèn cãi lại: “Sao lại không tốt? Uống với thằng Tễ tôi toàn lấy loại rượu ngon nhất mà!”
Rượu ngon, đồ ăn cũng đủ đầy. Dọn dẹp chén đũa xong, nhìn cả bàn thức ăn, Uông Tễ không khỏi ngại ngùng nói: “Nhiều quá, ăn không hết thì lãng phí.”
Chú Uông từ bếp cầm chén rượu bước ra, cười hào sảng: “Không lãng phí đâu, ăn không hết thì đút cho gà vịt. Tụi nó cũng được thơm lây.”
“Đúng vậy, mỗi năm có một lần, hôm nay không ăn cho đã thì chừng nào mới ăn?”
Chú Uông rót rượu cho Uông Tễ, còn thím Uông biết Phù Tô thích canh cơm cháy, nhưng món này cần thời gian nấu thêm, nên trước tiên bà múc cho hắn một chén nước cơm tinh khiết.
Bốn người ngồi quây quần bên bàn vuông, trước khi dùng bữa, chú thím Uông dành cho Uông Tễ những lời chúc mộc mạc nhưng chân thành. Họ nhìn anh trưởng thành từ nhỏ, đối xử với anh không khác gì Uông Dịch Dương.
“Ở tuổi này, chú thím chỉ mong tụi bây khỏe mạnh, bình an, mỗi ngày đều vui vẻ, đó mới là điều quý giá nhất.”
Chén rượu được rót đầy, vừa nâng lên cụng nhẹ một cái, chú Uông lập tức uống cạn trước.
Uông Tễ tửu lượng không tốt, chỉ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ. Rượu trắng mạnh quá, cay nồng trôi xuống cổ họng khiến thái dương của anh giật nhẹ hai cái.
Vừa ăn vừa trò chuyện, đùi gà, chân vịt, cánh gà, cánh vịt trong chén Uông Tễ đầy ắp. Những phần ngon nhất của gà vịt liên tục được chú thím gắp cho anh, khiến Phù Tô ngồi cạnh cũng được thơm lây.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ấm áp và thoải mái. Đang ăn dở chừng, điện thoại của Uông Tễ bỗng rung liên tục.
Lúc này, mặt anh đã ửng hồng vì rượu. Nghe tiếng chuông, anh bỏ miếng chân vịt đang cầm xuống, mở điện thoại ra xem. Hàng loạt tin nhắn dài làm anh hoa mắt mất hai giây mới đọc rõ.
“Để cháu vào bếp lấy chén nước.” Uông Tễ đứng dậy nói, nhưng vì hơi say nên loạng choạng. Phù Tô nhanh tay đỡ lấy.
Vào đến bếp, Uông Tễ lướt nhanh qua màn hình, đầu ngón tay dừng lại khi thấy tên Đường Như và Uông Vân Giang. Họ im lặng cả buổi trưa, anh cứ tưởng cuối cùng họ cũng thấu hiểu được lời mình nói, nhưng không ngờ đã đánh giá họ quá cao.
Hàng loạt tin nhắn WeChat, chắc hẳn đã được gõ nháp từ cả buổi trưa, vừa phân bua, vừa giải thích, vừa cố gắng níu kéo. Những câu như “không cha mẹ nào không yêu con mình” hay “không có đứa con nào thật sự ghi hận cha mẹ” làm anh bật cười.
Nhìn chằm chằm màn hình, Uông Tễ khẽ nhắm mắt lại, cười nhạt hai tiếng. Ngón tay lướt nhẹ, xóa Đường Như khỏi danh sách bạn bè. Về phần Uông Vân Giang, anh đã xóa tên ông ta từ ba năm trước.
Trong bếp, nước sôi lục bục trên bếp lò. Không tìm được ly, Uông Tễ đành dùng chén múc nước. Thím Uông từ bên ngoài bước vào, thấy dáng vẻ của anh, liền hỏi: “Tễ à, bây uống say rồi đấy phỏng?”
“Có đâu thím.” Uông Tễ ôm chén nước, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Thím Uông đi vào bếp chuẩn bị cơm canh, Uông Tễ định theo giúp nhưng bị thím ngăn lại: “Để đó thím làm được rồi, bây ra ăn cơm đi.”
Ra khỏi bếp, thấy trên bàn có chén nước mà anh đã đặt ở mép. Anh cầm lên, nhấp một ngụm rượu. Nhưng lần này, anh ngửa đầu uống cạn sạch một hơi.
Đặt ly xuống, anh rót thêm, chưa kịp uống thì điện thoại trong túi vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, dứt khoát tắt máy. Kéo danh bạ, anh chặn thêm một số rồi úp màn hình xuống bàn.
Chú Uông, đã có chút men say, hỏi: “Sao vậy, ai gọi mà không bắt máy?”
Anh trả lời: “Toàn mấy cuộc gọi tiếp thị, bắt làm gì chú.”
Chú Uông gật gù, đồng tình: “Ờ, chú cũng hay bị vậy. Một bữa có đứa gọi bảo chú đăng ký dịch vụ gì đó, thiệt tao chưa hề nghe qua. Tuổi trẻ giờ nói dóc không chớp mắt. Không chịu đi làm đàng hoàng mà cứ suốt ngày lừa gạt người ta…”
Hai người cụng ly, rồi uống cạn.
Phù Tô ngồi một bên, từ nãy giờ không nói gì. Hắn nhấc chén canh, ánh mắt lặng lẽ lướt qua anh. Hắn thấy đôi mắt đỏ hồng của anh và chiếc cổ họng khẽ chuyển động mỗi khi nuốt rượu.
Đến khi bữa cơm kết thúc, chú Uông và anh đã say khướt. Cả hai ngồi ngoài sân, trên chiếc ghế mây. Chú Uông uống xong rượu thì cao hứng hơn hẳn, từ chuyện quốc tế thế sự đến việc hôm qua có nhà trong thôn ném một con gà ra đường, chú đều kể không ngừng.
Anh thì dựa lưng vào ghế, hai mắt lim dim, chỉ thỉnh thoảng đáp: “Vâng”, “Dạ.”
Anh ngồi xiêu vẹo, nhìn cứ như sắp ngã khỏi ghế. Khi Phù Tô đi ngang qua, hắn đưa tay đỡ lưng ghế và nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho anh: “Ngồi đàng hoàng chút, không té thì sao.”
Anh theo đà ngồi thẳng dậy, cả người mềm nhũn như không còn chút sức. Trán anh khẽ tựa lên mu bàn tay của hắn, môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ. Cảm giác say này khiến anh lộ ra một mặt yếu ớt, khác hẳn vẻ tỉnh táo thường ngày.
Phù Tô giúp thím Uông dọn dẹp bàn ăn, rửa chén đũa, rồi ra ngoài ao rửa tay.
Đôi tay còn ướt, hắn tiến lại gần anh, cúi xuống và dùng ngón tay vuốt nhẹ nơi khóe mắt đỏ ngầu của anh.
Đầu ngón tay lạnh buốt. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập hơi men nhìn hắn.
Phù Tô cười khẽ: “Con ma men, về nhà đi.”
Ra khỏi sân nhà chú Uông, bước chân anh loạng choạng như đang đi trên mây.
Lúc ấy trời mùa hè, 7 giờ tối nhưng vẫn sáng. Mặt trời khuất dần sau dãy núi, để lại ráng chiều đỏ rực. Cảnh sắc hoàng hôn yên bình, dịu dàng.
Anh bước về phía trước, bóng lưng nhỏ bé lẫn giữa rừng trúc xanh ngắt, như mây trôi nơi chân trời.
Dẫm phải quả tùng rơi ven đường, anh loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất. Nhưng cú ngã không đau, anh ngồi bệt đó, bật cười.
Phù Tô bước tới, cúi xuống phủi bụi trên quần anh.
Anh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh hơi nước: “Sao tôi thấy mình như đang phiêu vậy.”
Hắn cúi xuống, thở dài: “Phiêu gì, chắc là tự uống làm mình ngơ luôn rồi.”
Anh che mặt, cười khúc khích.
Hắn nhếch môi, cũng bật cười.
“Đừng chọc tôi nữa.” Anh gập người, úp mặt vào đầu gối. Cột sống thẳng tắp nhô lên qua lớp áo, cả người cuộn tròn như một đứa trẻ.
“Không chọc.” Phù Tô ngồi xuống trước mặt anh, bờ vai rộng vững chãi, nói nhỏ: “Lên đi, tôi cõng.”
Chiếc xe đạp tuy nhỏ nhưng nặng, tốn kha khá sức lực mới đẩy vào được. Dù sao khoảng cách từ đây lên núi chỉ tầm mười phút đi xe, Uông Tễ hoàn toàn có thể đạp về nhà. Nhưng trong khoảnh khắc anh còn đang cân nhắc, Phù Tô đã nhanh hơn một bước mở cốp xe.
Uông Tễ chẳng thể từ chối được sự “chiều chuộng” mà Phù Tô vô tình thể hiện ở những lúc như thế này. Lý trí nhắc anh không nên sa vào, nhưng cảm giác được chiều lòng quá dễ chịu, anh lặng lẽ để mặc mình thả trôi.
Xe bắt đầu leo dốc, Uông Tễ hạ cửa kính, đưa tay ra ngoài.
Gió núi thổi từ bốn phương tám hướng, lành lạnh và thoảng mùi hương đặc biệt.
“Hít được mùi này, tự nhiên thấy lòng an yên.” anh nói, mắt vẫn nhìn ra xa.
Phù Tô không lên tiếng. Hắn chẳng biết Uông Tễ đang nói đến mùi gì—có lẽ là hương đất trời của núi rừng, mùi cây thông trong trẻo. Nhưng gió từ phía Uông Tễ thổi sang, ngoài hương bánh kem ngọt dịu thoảng qua, hắn chẳng cảm nhận được gì hơn.
“Lấy khăn ướt lau tay đi.” Phù Tô nói.
“Hả?” Uông Tễ rút tay về, nhìn kỹ, “Đâu có dơ.”
“Thơm mùi bơ.” Phù Tô đáp.
Uông Tễ đưa tay lên mũi ngửi, đúng thật là có chút ngọt béo. Nhưng ngăn khăn ướt ở hộc tỳ tay, anh lười không với lấy: “Cũng sắp về đến nhà rồi, rửa nước cho sạch luôn.”
Nhưng cuối cùng lại chẳng kịp rửa, vì khi xe vừa tới cổng nhà, thím Uông đã nghe tiếng, từ trong sân bước ra.
Vì vô tình tiết lộ chuyện sinh nhật của Uông Tễ cho Phù Tô, thím Uông có phần áy náy, cảm thấy mình làm không tròn chuyện.
Uông Tễ hạ cửa sổ xe xuống, thím cười bảo: “Buổi tối ghé nhà ăn cơm đi Tễ, thím làm sinh nhật cho bây.”
Nghĩ bụng nếu đã lỡ nói ra thì chẳng bằng tổ chức cho vui vẻ, buổi chiều thím còn bắt gà vịt trong chuồng, lựa hai con béo nhất rồi làm sạch. Sau đó thím xuống ao ở chân núi mua thêm con cá tươi về chuẩn bị.
Không cách nào từ chối được, cũng sợ nếu cứ khăng khăng lại khiến lòng người lớn chùng xuống, Uông Tễ cúi người cười, ánh mắt dịu dàng như làn gió trong mát của núi rừng: “Dạ được, tụi cháu chạy xe về nhà cất đồ rồi qua liền.”
Anh nghiêng người nói chuyện, cả người gần như ngã vào lòng Phù Tô. Mùi ngọt ngào từ bơ trên người Uông Tễ càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong sân, những khóm cẩm tú cầu trổ hoa rực rỡ, từng bông tròn xoe, màu lam xen lẫn hồng nhạt trải dài ngoài tường rào. Người trong nhà, chiếc xe ngoài sân, cả bầy gà vịt được dọn sạch bóng, tất cả hòa mình giữa một biển hoa, tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Vì ghé mua bánh kem tốn thêm chút thời gian, hai người lại dừng dọc đường chia nhau ăn hết bánh để tránh hỏng, đến khi lái xe về nhà trời đã gần 5 giờ chiều.
Ở nông thôn người ta ngủ sớm, ăn tối cũng sớm. Hai người vừa đỗ xe, chưa kịp vào nhà đã nhìn đồng hồ rồi quyết định đi thẳng đến nhà thím Uông.
Khói bếp từ gian bếp nhỏ bay lên cuồn cuộn, thoang thoảng hương thơm của thức ăn. Từ cổng sân, đã nghe thấy tiếng thím Uông đang đảo chảo.
“Gà kho đây mà,” Uông Tễ vừa bước vào bếp vừa nói, “Ngửi mùi là biết liền.”
Thím Uông quay qua cười: “Đúng rồi, sinh nhật thì phải ăn món này chứ.”
Gà kho nước màu đỏ óng ánh, thêm chút đường phèn làm vị càng đậm đà. Thím đảo qua mấy lượt rồi bới ra, đậy nắp giữ ấm. Xong, thím lại bắt đầu làm món thịt vịt băm nhỏ chuẩn bị sẵn.
Trước đây vì giúp Phù Tô sửa sang nhà cửa, chú Uông từng nhận công việc dọn dẹp cho hắn. Mỗi ngày dọn dẹp, lau chùi đồ đạc, nhẹ nhàng nhàn nhã đến mức có khi còn nghêu ngao hát. Làm hơn một tháng, nhận hơn bảy ngàn đồng, nhờ vậy mà gia đình hai bên cũng quen thuộc đôi chút. Dù vậy, chú Uông vẫn giữ chút khoảng cách, thấy Phù Tô có vẻ bề ngoài quá mức sang trọng, đâm ra dè dặt.
Khi thấy hai người vào sân, chú bỏ kẹp than đang cầm rồi chạy ngay vào nhà tìm ly rót nước mời.
Lúc này, trong bếp chỉ còn thím Uông và Uông Tễ. Anh đứng ở cửa bếp giúp chú làm việc, thím vừa đảo thịt vừa tranh thủ giải thích chuyện mình lỡ miệng.
“Sáng nay thím định đem trứng gà đỏ và mì sợi tươi qua cho bây. Lúc qua nhà thằng nhóc Phù thì nghe nó bảo bây đi huyện, nên thím gửi đồ ở đó. Thằng nhóc Phù nhận xong liếc mắt nhìn hai cái, chẳng hỏi gì, còn nói chuyện phiếm với thím. Mới vừa nói dăm ba câu mà thím đã buột miệng, đúng là lớn tuổi rồi, cái đầu chẳng còn linh hoạt gì cả.”
Uông Tễ bật cười. Tuy không biết rõ tục ăn sinh nhật ở Vân Lĩnh, nhưng anh đoán khi Phù Tô nhìn thấy trứng gà đỏ và mì sợi chắc cũng hiểu được tám chín phần. Tính cách của Phù Tô vốn không để ý chuyện gì, nhưng vì chuyện liên quan đến anh, hắn lại để tâm suy đoán từ những lời bâng quơ của thím. Nghĩ tới đây, Uông Tễ bất giác quay đầu nhìn bóng dáng hắn trong sân, lòng anh trào lên một cảm xúc ấm áp không cách nào diễn tả.
Buổi tối hôm đó, thím Uông nấu một bàn ăn phong phú hơn hẳn thường ngày để mừng sinh nhật Uông Tễ.
“Thằng Tễ, hôm nay vui vẻ vậy, hai chú cháu mình làm vài ly hén?” Chú Uông vốn mê rượu, nhưng không thích uống một mình, cuối cùng cũng chờ được cơ hội này. Dù tửu lượng của đối phương có thấp, chú vẫn hào hứng mời gọi.
Uông Tễ đáp ngay: “Vâng, cháu uống với chú vài ly.”
Thím Uông nghe thấy, bưng thức ăn ra liền trừng mắt nhìn chồng: “Rượu chè gì mà tốt, lần nào cũng rủ rê nó uống.”
Chú Uông không phục, bèn cãi lại: “Sao lại không tốt? Uống với thằng Tễ tôi toàn lấy loại rượu ngon nhất mà!”
Rượu ngon, đồ ăn cũng đủ đầy. Dọn dẹp chén đũa xong, nhìn cả bàn thức ăn, Uông Tễ không khỏi ngại ngùng nói: “Nhiều quá, ăn không hết thì lãng phí.”
Chú Uông từ bếp cầm chén rượu bước ra, cười hào sảng: “Không lãng phí đâu, ăn không hết thì đút cho gà vịt. Tụi nó cũng được thơm lây.”
“Đúng vậy, mỗi năm có một lần, hôm nay không ăn cho đã thì chừng nào mới ăn?”
Chú Uông rót rượu cho Uông Tễ, còn thím Uông biết Phù Tô thích canh cơm cháy, nhưng món này cần thời gian nấu thêm, nên trước tiên bà múc cho hắn một chén nước cơm tinh khiết.
Bốn người ngồi quây quần bên bàn vuông, trước khi dùng bữa, chú thím Uông dành cho Uông Tễ những lời chúc mộc mạc nhưng chân thành. Họ nhìn anh trưởng thành từ nhỏ, đối xử với anh không khác gì Uông Dịch Dương.
“Ở tuổi này, chú thím chỉ mong tụi bây khỏe mạnh, bình an, mỗi ngày đều vui vẻ, đó mới là điều quý giá nhất.”
Chén rượu được rót đầy, vừa nâng lên cụng nhẹ một cái, chú Uông lập tức uống cạn trước.
Uông Tễ tửu lượng không tốt, chỉ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ. Rượu trắng mạnh quá, cay nồng trôi xuống cổ họng khiến thái dương của anh giật nhẹ hai cái.
Vừa ăn vừa trò chuyện, đùi gà, chân vịt, cánh gà, cánh vịt trong chén Uông Tễ đầy ắp. Những phần ngon nhất của gà vịt liên tục được chú thím gắp cho anh, khiến Phù Tô ngồi cạnh cũng được thơm lây.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ấm áp và thoải mái. Đang ăn dở chừng, điện thoại của Uông Tễ bỗng rung liên tục.
Lúc này, mặt anh đã ửng hồng vì rượu. Nghe tiếng chuông, anh bỏ miếng chân vịt đang cầm xuống, mở điện thoại ra xem. Hàng loạt tin nhắn dài làm anh hoa mắt mất hai giây mới đọc rõ.
“Để cháu vào bếp lấy chén nước.” Uông Tễ đứng dậy nói, nhưng vì hơi say nên loạng choạng. Phù Tô nhanh tay đỡ lấy.
Vào đến bếp, Uông Tễ lướt nhanh qua màn hình, đầu ngón tay dừng lại khi thấy tên Đường Như và Uông Vân Giang. Họ im lặng cả buổi trưa, anh cứ tưởng cuối cùng họ cũng thấu hiểu được lời mình nói, nhưng không ngờ đã đánh giá họ quá cao.
Hàng loạt tin nhắn WeChat, chắc hẳn đã được gõ nháp từ cả buổi trưa, vừa phân bua, vừa giải thích, vừa cố gắng níu kéo. Những câu như “không cha mẹ nào không yêu con mình” hay “không có đứa con nào thật sự ghi hận cha mẹ” làm anh bật cười.
Nhìn chằm chằm màn hình, Uông Tễ khẽ nhắm mắt lại, cười nhạt hai tiếng. Ngón tay lướt nhẹ, xóa Đường Như khỏi danh sách bạn bè. Về phần Uông Vân Giang, anh đã xóa tên ông ta từ ba năm trước.
Trong bếp, nước sôi lục bục trên bếp lò. Không tìm được ly, Uông Tễ đành dùng chén múc nước. Thím Uông từ bên ngoài bước vào, thấy dáng vẻ của anh, liền hỏi: “Tễ à, bây uống say rồi đấy phỏng?”
“Có đâu thím.” Uông Tễ ôm chén nước, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Thím Uông đi vào bếp chuẩn bị cơm canh, Uông Tễ định theo giúp nhưng bị thím ngăn lại: “Để đó thím làm được rồi, bây ra ăn cơm đi.”
Ra khỏi bếp, thấy trên bàn có chén nước mà anh đã đặt ở mép. Anh cầm lên, nhấp một ngụm rượu. Nhưng lần này, anh ngửa đầu uống cạn sạch một hơi.
Đặt ly xuống, anh rót thêm, chưa kịp uống thì điện thoại trong túi vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, dứt khoát tắt máy. Kéo danh bạ, anh chặn thêm một số rồi úp màn hình xuống bàn.
Chú Uông, đã có chút men say, hỏi: “Sao vậy, ai gọi mà không bắt máy?”
Anh trả lời: “Toàn mấy cuộc gọi tiếp thị, bắt làm gì chú.”
Chú Uông gật gù, đồng tình: “Ờ, chú cũng hay bị vậy. Một bữa có đứa gọi bảo chú đăng ký dịch vụ gì đó, thiệt tao chưa hề nghe qua. Tuổi trẻ giờ nói dóc không chớp mắt. Không chịu đi làm đàng hoàng mà cứ suốt ngày lừa gạt người ta…”
Hai người cụng ly, rồi uống cạn.
Phù Tô ngồi một bên, từ nãy giờ không nói gì. Hắn nhấc chén canh, ánh mắt lặng lẽ lướt qua anh. Hắn thấy đôi mắt đỏ hồng của anh và chiếc cổ họng khẽ chuyển động mỗi khi nuốt rượu.
Đến khi bữa cơm kết thúc, chú Uông và anh đã say khướt. Cả hai ngồi ngoài sân, trên chiếc ghế mây. Chú Uông uống xong rượu thì cao hứng hơn hẳn, từ chuyện quốc tế thế sự đến việc hôm qua có nhà trong thôn ném một con gà ra đường, chú đều kể không ngừng.
Anh thì dựa lưng vào ghế, hai mắt lim dim, chỉ thỉnh thoảng đáp: “Vâng”, “Dạ.”
Anh ngồi xiêu vẹo, nhìn cứ như sắp ngã khỏi ghế. Khi Phù Tô đi ngang qua, hắn đưa tay đỡ lưng ghế và nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho anh: “Ngồi đàng hoàng chút, không té thì sao.”
Anh theo đà ngồi thẳng dậy, cả người mềm nhũn như không còn chút sức. Trán anh khẽ tựa lên mu bàn tay của hắn, môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ. Cảm giác say này khiến anh lộ ra một mặt yếu ớt, khác hẳn vẻ tỉnh táo thường ngày.
Phù Tô giúp thím Uông dọn dẹp bàn ăn, rửa chén đũa, rồi ra ngoài ao rửa tay.
Đôi tay còn ướt, hắn tiến lại gần anh, cúi xuống và dùng ngón tay vuốt nhẹ nơi khóe mắt đỏ ngầu của anh.
Đầu ngón tay lạnh buốt. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập hơi men nhìn hắn.
Phù Tô cười khẽ: “Con ma men, về nhà đi.”
Ra khỏi sân nhà chú Uông, bước chân anh loạng choạng như đang đi trên mây.
Lúc ấy trời mùa hè, 7 giờ tối nhưng vẫn sáng. Mặt trời khuất dần sau dãy núi, để lại ráng chiều đỏ rực. Cảnh sắc hoàng hôn yên bình, dịu dàng.
Anh bước về phía trước, bóng lưng nhỏ bé lẫn giữa rừng trúc xanh ngắt, như mây trôi nơi chân trời.
Dẫm phải quả tùng rơi ven đường, anh loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất. Nhưng cú ngã không đau, anh ngồi bệt đó, bật cười.
Phù Tô bước tới, cúi xuống phủi bụi trên quần anh.
Anh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh hơi nước: “Sao tôi thấy mình như đang phiêu vậy.”
Hắn cúi xuống, thở dài: “Phiêu gì, chắc là tự uống làm mình ngơ luôn rồi.”
Anh che mặt, cười khúc khích.
Hắn nhếch môi, cũng bật cười.
“Đừng chọc tôi nữa.” Anh gập người, úp mặt vào đầu gối. Cột sống thẳng tắp nhô lên qua lớp áo, cả người cuộn tròn như một đứa trẻ.
“Không chọc.” Phù Tô ngồi xuống trước mặt anh, bờ vai rộng vững chãi, nói nhỏ: “Lên đi, tôi cõng.”
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook