Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu
-
Chương 54
Tôi một giọt nước mắt cũng không rơi, tôi cảm thấy đây nhất định là giả, nhất định là đang trong cơn ác mộng, buổi sáng lúc mẹ ra khỏi nhà, còn dặn dò người giúp việc nấu canh cho tôi, bà nói gần đây tôi gầy quá, nấu canh thịt bò bồi bổ cho tôi. Gầy đây tôi ăn gì cũng không vô, mẹ tôi nói: “Đứa nhỏ này không ngoan như con hồi đó, hồi đó lúc mẹ mang thai con, ăn cái gì cũng nuốt trôi, một lần có thể ăn ba chén cơm, ăn canh húp một cái chính là nửa nồi”.
Mẹ tôi vốn không muốn tôi sinh đứa nhỏ này, nhưng tôi kiên trì, bà cũng chấp nhận. Trên đời không gì có thể lay chuyển được lòng cha mẹ thương con, trừ phi cha mẹ thật sự không thương con cái, bằng không cho dù con cái có gây ra chuyện đại nghịch bất đạo mất mặt xấu hổ thế nào, cha mẹ vẫn sẽ nghĩ cách dỗ nó ăn cơm, đừng để nó gầy đi.
Còn bây giờ mẹ tôi nằm trong phòng bệnh, cả người cắm đầy ống dẫn, máy móc vĩ đại duy trì hơi thở của bà, tim bà còn đập, nhưng không có ý thức. Dù tôi gọi thế nào, bà cũng sẽ không trợn mắt nhìn tôi nữa.
Bác sĩ vất vả giải thích với tôi, mẹ tôi không phải trở thành người thực vật, người thực vật còn có khả năng thức tỉnh, nhưng mẹ tôi thì đã chết não rồi, hiện giờ chỉ là chết lâm sàng, não chết không thể cho là đã chết, cho nên bây giờ chỉ có thể duy trì, chờ quyết định của tôi.
Cảnh sát giao thông tuy là nam, nhưng tính cách rất ôn hòa, đặc biệt thương cảm nhìn tôi, nói: “Còn người thân thuộc nào để báo tin không? Để bọn họ đến đây với cô. Sau này còn rất nhiều thủ tục phải làm”.
Tôi nói: “Tôi không có thân thích”.
Tôi ngay cả cha là ai cũng không biết, mẹ tôi đã sớm chặt đứt lui tới với nhà mẹ đẻ của bà. Hai mẹ con tôi cô đơn sống trên đời này, mẹ tôi cho tới bây giờ, cũng chỉ có tôi thôi.
Cảnh sát giao thông hỏi: “Luật sư của bên gây ra tai nạn muốn nói chuyện với cô, cô có muốn gặp anh ta không?”
Luật sư của bên gây ra tai nạn?
Tôi hỏi: “Người gây ra tai nạn là loại người nào?”
“Một người tuổi còn trẻ, mới lấy bằng lái không lâu, lại là say rượu điều khiển xe, đối phương chịu toàn bộ trách nhiệm”. Cảnh sát giao thông nói, “Gia đình rất có tiền, cô xem chuyện đã thế này, hay là nói chuyện với đối phương trước, bảo họ đền tiền thuốc men”.
Tôi nói: “Tôi không cần tiền”.
Cảnh sát giao thông có lẽ đã từng gặp qua trường hợp người nhà bị kích động nghiêm trọng như tôi, cho nên an ủi tôi mấy câu rồi đi, sau một lúc lâu hai người đi tới, một người trong đó là luật sư, trước tiên anh ta an ủi tôi vài câu, sau đó nói: “Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào, có yêu cầu gì, xin cô cứ đề xuất”.
Tôi nói: “Tôi không cần gì hết, chỉ cần mẹ tôi còn sống thật khỏe mạnh”.
Luật sư lại nói chuyện với tôi thêm một lát, không nhận được đáp án gì, đành phải rời đi.
Tối hôm đó tôi ngủ trong bệnh viện, ICU không có giường, tôi liền thuê một cái giường gấp ngủ ở hành lang, trong hành lang đèn sáng, còn có nhân viên điều dưỡng không ngừng đi tới đi lui, nhưng tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong mơ tôi như trở lại thời điểm lúc còn nhỏ, thời tiết quá nóng, tôi và mẹ ngủ trên chiếc giường trúc, mẹ tôi cầm quạt đuổi muỗi cho tôi, tôi ngủ mơ mơ màng màng, còn nghe được tiếng mẹ tôi hát dỗ tôi ngủ.
Nếu người ta không có lớn lên thì tốt biết bao, nếu cuộc sống năm mười tám tuổi, bất quá chỉ là một giấc mộng, thì tốt biết bao nhiêu. Hạnh phúc giống như ảo cảnh trên sa mạc, trông sống động như thật, đợi đến khi ngươi thật sự tin tưởng nó, nó sẽ theo gió trôi đi, không bao giờ gặp nữa.
Có lẽ tôi thật sự đang ngủ, bởi vì tôi mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh đến bệnh viện thăm tôi, an vị ngồi bên cạnh giường tôi, nước mắt của tôi thấm ướt tóc, dán ở trên má, anh giúp tôi đẩy phần tóc ướt sũng kia ra, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh thở dài, giấc mộng này sao mà chân thật, tôi nghĩ nghĩ bản thân vẫn là không quên được anh, trong lúc đau lòng khổ sở như vậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là anh.
Tôi từ trong mộng tỉnh lại, ngọn đèn hành lang sáng chói mắt, tôi vẫn đang một mình nằm trên chiếc giường gấp chật hẹp, bởi vì ngủ không thoải mái, tứ chi của tôi run run. Có hộ sĩ nằm ở giường bên cạnh tôi, tôi nhẹ giọng hỏi cô ấy mấy giờ rồi, cô ấy nói đã ba giờ sáng.
Tôi định ngủ tiếp một chút nữa, nhưng rốt cuộc ngủ không được, tôi nằm đó trơ mắt chờ đến hừng đông. Tôi nghĩ sau khi trời sáng mình phải làm gì, hẳn là đi tính toán tiền bạc. tiền thuốc men của mẹ là một dãy số vĩ đại, mỗi phút bà nằm trong ICU đều là tiền, nhưng nếu có thể cứu tỉnh bà, dù có tán gia bại sản, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Ánh mặt trời sáng sớm làm khơi dậy tinh thần của tôi lên một chút, tôi gọi điện thoại cho một người bạn của mẹ là luật sư, nhờ cố vấn cho tôi một ít luật. Ông ấy rất nhiệt tình giải đáp nghi vấn của tôi, còn nói nếu có chuyện gì cần có thể tìm đến ông. Trò chuyện với luật sư xong, tôi quyết định không hòa giải với người gây ra tai nạn, mặc kệ anh ta gặp phải chuyện gì, say rượu điều khiển xe dẫn đến thương vong, nếu tôi và anh ta hòa giải không thành, anh ta sẽ ngồi tù. Anh ta khiến tôi mất mẹ, đó rõ ràng là một tính mạng, anh ta hẳn phải nhớ rõ giáo huấn này, thành thành thật thật ngồi trong nhà giam mấy năm đi. Tôi không định tha thứ cho anh ta, cho nên cũng sẽ không lấy tiền của anh ta.
Sau khi kiểm tra phòng buổi sáng xong, tôi được phép tiến vào phòng ICU, thời gian thăm hỏi chỉ ngắn ngủi có mười phút, tôi đứng đó cái gì cũng không làm được, chỉ có thể kiểm tra tay chân cho mẹ, tay bà vì truyền dịch mà trở nên lạnh lẽo. Tôi nhịn xuống không khóc, tôi muốn kiên cường.
Tôi đến thẩm mỹ viện của mẹ, tìm được kế toán trưởng, cô ấy lúc này mới biết mẹ tôi xảy ra chuyện, cho nên vô cùng hoảng loạn. Tôi hỏi cô ấy có thể lấy ra bao nhiêu tiền, cô ấy hỏi lại tôi cần bao nhiêu. Tôi kỳ thực cũng không biết, đành phải dựa vào tiền viện phí ngày đầu tiên cấp cứu cho mẹ nói với cô ấy, tôi nhấn mạnh: “Mỗi ngày đều cần số tiền như vậy, mỗi ngày”.
Kế toán trưởng họ Lý, đã làm việc cho thẩm mỹ viện của mẹ tôi rất nhiều năm, tôi cũng từng gặp qua cô ấy vài lần, tôi nói: “Chị Lý, chị phải giúp em nghĩ cách”.
Cô ấy nói: “Em yên tâm đi”.
Tôi cầm tiền trở lại bệnh viện, trong lòng cảm thấy yên ổn một chút. Luật sư của bên gây tai nạn lại đến tìm tôi, anh ta uyển chuyển đưa ra đề nghị, muốn ngừng hệ thống máy móc duy trì sự sống của mẹ. Tôi rất bình tĩnh bảo anh ta cút.
Buổi sáng tôi có hỏi luật sư, ông ấy nhắc nhở tôi đối phương có khả năng sẽ đưa ra tố tụng, yêu cầu đình chỉ việc duy trì sinh mệnh của mẹ tôi, bởi vì tương lai khoản phí này sẽ do người gây tai nạn gánh vác, khoản tiền lớn như vậy, đối phương có khả năng sẽ không đồng ý gánh chịu.
Tôi nói: “Bọn họ không chịu con chịu”.
Bác sĩ cũng có nói với tôi, tôi cũng biết rõ việc này không có ý nghĩa, nhưng mẹ tôi còn nằm đó một ngày, tôi cuối cùng vẫn là có hi vọng, hi vọng kỳ tích xuất hiện, hi vọng bác sĩ chẩn đoán sai, hi vọng mẹ tôi có thể tỉnh lại. Trong y học có nhiều kỳ tích như vậy, có lý do nào để tôi tin tưởng, rằng mẹ tôi thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Luật sư bên đối phương thấy tôi hoàn toàn không phối hợp, cười lạnh nói: “Đến lúc đó cô đừng hối hận”.
Có gì để mà hối hận, tôi muốn cứu mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, người sinh tôi nuôi tôi, mẹ tôi.
Ở bệnh viện vài ngày, thật sự quá mau, cũng thật sự quá chậm. Mỗi ngày tôi nhìn thấy y tá ăn cơm, cũng gọi cho mình một phần cơm. Kỳ thực ăn không trôi, ăn xong cũng là ôm bồn cầu nôn. Lúc tối nằm trên giường gấp, luôn ảo tưởng bác sĩ gọi tôi dậy, nói với tôi kỳ tích đã xuất hiện, mẹ tôi tỉnh dậy rồi.
Giai đoạn đó tôi bị áp lực rất lớn, trong lỗ tai luôn ong ong vang vang, như có 100 chiếc máy bay giáng xuống đầu. Tôi chạy đến phòng khám bệnh của bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ chuyên khoa nói là do áp lực quá lớn, lo lắng hệ thần kinh của tôi sẽ gây điếc. Bà khuyên tôi hãy thoải mái, nhưng tôi làm sao có thể thoải mái được.
Cuộc sống đã đẩy tôi vào vực sâu, nó lại còn cảm thấy không đủ, lại ném xuống vực sâu một khối đá to.
Chị Lý Kế toán trưởng của mẹ tôi bỏ trốn, nghe nói chị ta lấy tiền công dùng để mua đất, còn đi vay nặng lãi. Hôm đó sau khi đưa cho tôi mấy vạn tiền kia, liền ôm tiền bỏ trốn. Tôi nhận được điện thoại của nhân viên tài vụ lập tức chạy tới thẩm mỹ viện, phòng tài vụ lộn xộn, nhân viên tài vụ cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, đang ngồi ở chỗ kia lo sợ đến phát khóc.
Mẹ tôi vốn không muốn tôi sinh đứa nhỏ này, nhưng tôi kiên trì, bà cũng chấp nhận. Trên đời không gì có thể lay chuyển được lòng cha mẹ thương con, trừ phi cha mẹ thật sự không thương con cái, bằng không cho dù con cái có gây ra chuyện đại nghịch bất đạo mất mặt xấu hổ thế nào, cha mẹ vẫn sẽ nghĩ cách dỗ nó ăn cơm, đừng để nó gầy đi.
Còn bây giờ mẹ tôi nằm trong phòng bệnh, cả người cắm đầy ống dẫn, máy móc vĩ đại duy trì hơi thở của bà, tim bà còn đập, nhưng không có ý thức. Dù tôi gọi thế nào, bà cũng sẽ không trợn mắt nhìn tôi nữa.
Bác sĩ vất vả giải thích với tôi, mẹ tôi không phải trở thành người thực vật, người thực vật còn có khả năng thức tỉnh, nhưng mẹ tôi thì đã chết não rồi, hiện giờ chỉ là chết lâm sàng, não chết không thể cho là đã chết, cho nên bây giờ chỉ có thể duy trì, chờ quyết định của tôi.
Cảnh sát giao thông tuy là nam, nhưng tính cách rất ôn hòa, đặc biệt thương cảm nhìn tôi, nói: “Còn người thân thuộc nào để báo tin không? Để bọn họ đến đây với cô. Sau này còn rất nhiều thủ tục phải làm”.
Tôi nói: “Tôi không có thân thích”.
Tôi ngay cả cha là ai cũng không biết, mẹ tôi đã sớm chặt đứt lui tới với nhà mẹ đẻ của bà. Hai mẹ con tôi cô đơn sống trên đời này, mẹ tôi cho tới bây giờ, cũng chỉ có tôi thôi.
Cảnh sát giao thông hỏi: “Luật sư của bên gây ra tai nạn muốn nói chuyện với cô, cô có muốn gặp anh ta không?”
Luật sư của bên gây ra tai nạn?
Tôi hỏi: “Người gây ra tai nạn là loại người nào?”
“Một người tuổi còn trẻ, mới lấy bằng lái không lâu, lại là say rượu điều khiển xe, đối phương chịu toàn bộ trách nhiệm”. Cảnh sát giao thông nói, “Gia đình rất có tiền, cô xem chuyện đã thế này, hay là nói chuyện với đối phương trước, bảo họ đền tiền thuốc men”.
Tôi nói: “Tôi không cần tiền”.
Cảnh sát giao thông có lẽ đã từng gặp qua trường hợp người nhà bị kích động nghiêm trọng như tôi, cho nên an ủi tôi mấy câu rồi đi, sau một lúc lâu hai người đi tới, một người trong đó là luật sư, trước tiên anh ta an ủi tôi vài câu, sau đó nói: “Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào, có yêu cầu gì, xin cô cứ đề xuất”.
Tôi nói: “Tôi không cần gì hết, chỉ cần mẹ tôi còn sống thật khỏe mạnh”.
Luật sư lại nói chuyện với tôi thêm một lát, không nhận được đáp án gì, đành phải rời đi.
Tối hôm đó tôi ngủ trong bệnh viện, ICU không có giường, tôi liền thuê một cái giường gấp ngủ ở hành lang, trong hành lang đèn sáng, còn có nhân viên điều dưỡng không ngừng đi tới đi lui, nhưng tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong mơ tôi như trở lại thời điểm lúc còn nhỏ, thời tiết quá nóng, tôi và mẹ ngủ trên chiếc giường trúc, mẹ tôi cầm quạt đuổi muỗi cho tôi, tôi ngủ mơ mơ màng màng, còn nghe được tiếng mẹ tôi hát dỗ tôi ngủ.
Nếu người ta không có lớn lên thì tốt biết bao, nếu cuộc sống năm mười tám tuổi, bất quá chỉ là một giấc mộng, thì tốt biết bao nhiêu. Hạnh phúc giống như ảo cảnh trên sa mạc, trông sống động như thật, đợi đến khi ngươi thật sự tin tưởng nó, nó sẽ theo gió trôi đi, không bao giờ gặp nữa.
Có lẽ tôi thật sự đang ngủ, bởi vì tôi mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh đến bệnh viện thăm tôi, an vị ngồi bên cạnh giường tôi, nước mắt của tôi thấm ướt tóc, dán ở trên má, anh giúp tôi đẩy phần tóc ướt sũng kia ra, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh thở dài, giấc mộng này sao mà chân thật, tôi nghĩ nghĩ bản thân vẫn là không quên được anh, trong lúc đau lòng khổ sở như vậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là anh.
Tôi từ trong mộng tỉnh lại, ngọn đèn hành lang sáng chói mắt, tôi vẫn đang một mình nằm trên chiếc giường gấp chật hẹp, bởi vì ngủ không thoải mái, tứ chi của tôi run run. Có hộ sĩ nằm ở giường bên cạnh tôi, tôi nhẹ giọng hỏi cô ấy mấy giờ rồi, cô ấy nói đã ba giờ sáng.
Tôi định ngủ tiếp một chút nữa, nhưng rốt cuộc ngủ không được, tôi nằm đó trơ mắt chờ đến hừng đông. Tôi nghĩ sau khi trời sáng mình phải làm gì, hẳn là đi tính toán tiền bạc. tiền thuốc men của mẹ là một dãy số vĩ đại, mỗi phút bà nằm trong ICU đều là tiền, nhưng nếu có thể cứu tỉnh bà, dù có tán gia bại sản, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Ánh mặt trời sáng sớm làm khơi dậy tinh thần của tôi lên một chút, tôi gọi điện thoại cho một người bạn của mẹ là luật sư, nhờ cố vấn cho tôi một ít luật. Ông ấy rất nhiệt tình giải đáp nghi vấn của tôi, còn nói nếu có chuyện gì cần có thể tìm đến ông. Trò chuyện với luật sư xong, tôi quyết định không hòa giải với người gây ra tai nạn, mặc kệ anh ta gặp phải chuyện gì, say rượu điều khiển xe dẫn đến thương vong, nếu tôi và anh ta hòa giải không thành, anh ta sẽ ngồi tù. Anh ta khiến tôi mất mẹ, đó rõ ràng là một tính mạng, anh ta hẳn phải nhớ rõ giáo huấn này, thành thành thật thật ngồi trong nhà giam mấy năm đi. Tôi không định tha thứ cho anh ta, cho nên cũng sẽ không lấy tiền của anh ta.
Sau khi kiểm tra phòng buổi sáng xong, tôi được phép tiến vào phòng ICU, thời gian thăm hỏi chỉ ngắn ngủi có mười phút, tôi đứng đó cái gì cũng không làm được, chỉ có thể kiểm tra tay chân cho mẹ, tay bà vì truyền dịch mà trở nên lạnh lẽo. Tôi nhịn xuống không khóc, tôi muốn kiên cường.
Tôi đến thẩm mỹ viện của mẹ, tìm được kế toán trưởng, cô ấy lúc này mới biết mẹ tôi xảy ra chuyện, cho nên vô cùng hoảng loạn. Tôi hỏi cô ấy có thể lấy ra bao nhiêu tiền, cô ấy hỏi lại tôi cần bao nhiêu. Tôi kỳ thực cũng không biết, đành phải dựa vào tiền viện phí ngày đầu tiên cấp cứu cho mẹ nói với cô ấy, tôi nhấn mạnh: “Mỗi ngày đều cần số tiền như vậy, mỗi ngày”.
Kế toán trưởng họ Lý, đã làm việc cho thẩm mỹ viện của mẹ tôi rất nhiều năm, tôi cũng từng gặp qua cô ấy vài lần, tôi nói: “Chị Lý, chị phải giúp em nghĩ cách”.
Cô ấy nói: “Em yên tâm đi”.
Tôi cầm tiền trở lại bệnh viện, trong lòng cảm thấy yên ổn một chút. Luật sư của bên gây tai nạn lại đến tìm tôi, anh ta uyển chuyển đưa ra đề nghị, muốn ngừng hệ thống máy móc duy trì sự sống của mẹ. Tôi rất bình tĩnh bảo anh ta cút.
Buổi sáng tôi có hỏi luật sư, ông ấy nhắc nhở tôi đối phương có khả năng sẽ đưa ra tố tụng, yêu cầu đình chỉ việc duy trì sinh mệnh của mẹ tôi, bởi vì tương lai khoản phí này sẽ do người gây tai nạn gánh vác, khoản tiền lớn như vậy, đối phương có khả năng sẽ không đồng ý gánh chịu.
Tôi nói: “Bọn họ không chịu con chịu”.
Bác sĩ cũng có nói với tôi, tôi cũng biết rõ việc này không có ý nghĩa, nhưng mẹ tôi còn nằm đó một ngày, tôi cuối cùng vẫn là có hi vọng, hi vọng kỳ tích xuất hiện, hi vọng bác sĩ chẩn đoán sai, hi vọng mẹ tôi có thể tỉnh lại. Trong y học có nhiều kỳ tích như vậy, có lý do nào để tôi tin tưởng, rằng mẹ tôi thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Luật sư bên đối phương thấy tôi hoàn toàn không phối hợp, cười lạnh nói: “Đến lúc đó cô đừng hối hận”.
Có gì để mà hối hận, tôi muốn cứu mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, người sinh tôi nuôi tôi, mẹ tôi.
Ở bệnh viện vài ngày, thật sự quá mau, cũng thật sự quá chậm. Mỗi ngày tôi nhìn thấy y tá ăn cơm, cũng gọi cho mình một phần cơm. Kỳ thực ăn không trôi, ăn xong cũng là ôm bồn cầu nôn. Lúc tối nằm trên giường gấp, luôn ảo tưởng bác sĩ gọi tôi dậy, nói với tôi kỳ tích đã xuất hiện, mẹ tôi tỉnh dậy rồi.
Giai đoạn đó tôi bị áp lực rất lớn, trong lỗ tai luôn ong ong vang vang, như có 100 chiếc máy bay giáng xuống đầu. Tôi chạy đến phòng khám bệnh của bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ chuyên khoa nói là do áp lực quá lớn, lo lắng hệ thần kinh của tôi sẽ gây điếc. Bà khuyên tôi hãy thoải mái, nhưng tôi làm sao có thể thoải mái được.
Cuộc sống đã đẩy tôi vào vực sâu, nó lại còn cảm thấy không đủ, lại ném xuống vực sâu một khối đá to.
Chị Lý Kế toán trưởng của mẹ tôi bỏ trốn, nghe nói chị ta lấy tiền công dùng để mua đất, còn đi vay nặng lãi. Hôm đó sau khi đưa cho tôi mấy vạn tiền kia, liền ôm tiền bỏ trốn. Tôi nhận được điện thoại của nhân viên tài vụ lập tức chạy tới thẩm mỹ viện, phòng tài vụ lộn xộn, nhân viên tài vụ cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, đang ngồi ở chỗ kia lo sợ đến phát khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook