Trao Quyền Duy Nhất
-
Chương 8
Cái người ta gọi là tràn ngập hóc môn giống đực chắc chắn để chỉ loại thanh âm như của Đồng Tước Đài.
Trong cái kênh mà giống cái chiếm chín mươi chín phần trăm này, một câu nói kia của anh ta vừa dứt lời, tất cả fan hầu như đều lâng lâng như muốn bay thẳng lên trời.
Là giống đực duy nhất ngoài Đồng Tước Đài trong hiện trường này, Tề Tĩnh cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Trước khi đổi công việc, Đồng Tước Đài từng làm phối âm quảng cáo. Đặc điểm thanh âm của anh ta rất giống với phát thanh viên của đài truyền hình. Làm việc ở đài truyền hình nhiều năm như vậy, ngày nào Tề Tĩnh cũng được nghe thanh âm tương tự, đã miễn dịch từ lâu. Nhưng mà, không thể phủ nhận rằng loại thanh tuyến này hoàn toàn có thể trở thành tài sản của đại thần.
"Cậu chính là Chẳng hỏi ngày về sao?" Thanh âm của Đồng Tước Đài như mang ý cười, ra vẻ vô cùng lịch thiệp. Chất giọng trầm thấp như vậy khiến người ta không thể chống cự.
Tề Tĩnh ở trước màn hình nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Biết sớm thì anh sẽ không làm nũng, không ngờ bị anh ta nghe được —- Dứt khoát ném vào lịch sử đen tối.
Các fan hâm mộ dường như bất mãn với việc Đồng Tước Đài tập trung chú ý đến Tề Tĩnh, đoàn kết cùng nhau hô hoán "Đồng Tước sama nhìn này".
Đồng Tước Đài là chuyên gia dỗ dành fan có thâm niên, tự nhiên hưởng ứng lời kêu gọi của họ: "Xin lỗi nha, các cô gái xinh đẹp. Đêm nay tôi đến muộn, khiến các em chờ lâu. Thế này đi, tôi hát một bài đền tội cho các em có được không?"
Các fan hâm mộ đương nhiên sẽ nói được.
Nhưng mà thành viên của tổ kịch "Cạm bẫy" có thể sẽ không được.
Ninh Tiêu Tiêu dày dặn kinh nghiệm trực tiếp gửi cho Tề Tĩnh một tin nhắn QQ, bảo anh đợi một tiếng sau hãy quay lại. Tề Tĩnh vô cùng ngạc nhiên. Anh chưa từng nghe nói đến bài hát nào dài tới sáu mươi phút, nhưng ngược lại khi anh ngồi đợi Đồng Tước Đài hát xong, đồng hồ dưới góc phải màn hình đã vượt quá chín giờ hai mươi phút, rốt cuộc anh cũng biết mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Hóa ra "hát một bài" trên thực tế là ý chỉ "không chỉ hát một bài".
Tề Tĩnh cảm thấy mình đúng là kiến thức hạn hẹp.
Giọng hát của Đồng Tước Đài không hổ với danh hiệu đại thần, tuy phải ngồi nghe hơn sáu mươi phút nhưng lỗ tai được hưởng thụ rất thoải mái.
Giữa lúc hát còn có một chút thời gian dùng để trò chuyện, bổ sung thêm tin tức nóng hổi cũng không tệ.
Qua chín rưỡi, Tiểu Kiều tốt bụng biết cảm thông nhắc nhở Đồng Tước Đài rằng đêm nay còn sắp xếp đối kịch. Vì vậy yêu cầu "hát thêm một bài" của fan hâm mộ bị uyển chuyển cự tuyệt, hình thức lên mic cũng được đổi thành tự do trò chuyện. Đồng Tước Đài lịch sự yêu cầu các fan khác không được mở mic, những người có quyền lên mic chỉ bao gồm thành viên đoàn kịch, còn có hai người tới dự thính là Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Rốt cuộc Tề Tĩnh cũng có cơ hội nói ra câu thứ hai trong ngày hôm nay.
"Xin chào Đồng Tước Đài đại nhân, tôi là Chẳng hỏi ngày về. Cảm ơn anh đã dành thời gian để đối kịch. Chuyện bài post lần trước cũng làm phiền anh phải lên tiếng giúp đỡ."
"Ha ha, đừng khách sáo, nếu là hiểu lầm thì giải thích rõ là tốt rồi." Đồng Tước Đài dường như cũng không thèm để ý chuyện bài post, "Vậy chúng ta bắt đầu đi —– Xin hỏi tổ kịch sẽ đối kịch mấy màn?"
"Á, có thể đối tất cả các màn một lần không?" Cắm đao bốn phía hỏi.
"Tất cả đều phải đối sao?" Giọng điệu của Đồng Tước Đài nghe ra có chút bất ngờ.
"Không cần đâu nhỉ? Đối tất cả các màn một lần, sau đó lại phải thu âm lại một lần nữa, như vậy rất lãng phí thời gian." Hậu Kỳ Khóa một đời rất tin tưởng vào diễn xuất của Đồng Tước Đài.
"Hồi đó, rõ ràng chúng tôi..." Cũng phải đối toàn bộ kịch một lần.
Cắm đao bốn phía thiếu chút nữa nói lộ hết tất cả, ngay cả chuyện Nhạn Bắc Hướng thay thế Đồng Tước Đài đối kịch cũng suýt nói ra. Cũng may Tề Tĩnh cắt ngang đúng lúc, không để cô nhắc đến tên Nhạc Bắc Hướng.
"Đạo diễn, cô cứ chọn vài màn then chốt để đối là được rồi. Yên Chi Hoa, cô cũng đồng ý chứ?"
"Đúng đúng, Cắm đao, cô chọn vài màn đi." Yên Chi Hoa vội vàng nói.
Cắm đao bốn phía yên lặng, rơi vào đường cùng, đành phải làm theo ý của bọn họ, đăng lời kịch một màn trong gian phòng bí mật kia, nhờ Tiểu Kiều chuyển lên khung thông báo. Trong nguyên tác, đây là nơi hai người tiếp xúc da thịt thân mật lần đầu tiên, là dấu mốc quan trọng cho tình cảm của nhân vật phát triển, đối với CV, đó cũng là thử thách khá lớn với khả năng đọc lời thoại, điều chỉnh tâm trạng và biến hóa chất giọng.
"Như vậy là do tôi bắt đầu trước." Đồng Tước Đài lịch thiệp như mời người khác khiêu vũ, dẫn dắt bước nhảy đầu tiên cho bạn nhảy. Đại thần chính là đại thần, không lúc nào là không thể hiện phong độ ưu nhã.
"Mời." Tề Tĩnh khách sáo nói.
Gần như ngay lập tức, một thanh âm trầm thấp mạnh mẽ hữu lực từ từ truyền đến, đọc lên câu lời thoại mà anh vô cùng quen thuộc.
"Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh—-"
Trong nháy mắt đó, trong không khí dường như có vật gì đó bắn ra kêu "đinh" một tiếng.
Tề Tĩnh cảm thấy mình đột nhiên cứng đờ.
Không chỉ là thính giác, tất cả các giác quan đều bỗng dưng bị rơi vào trạng thái đình trệ. Trong đầu không ngừng vang lên âm hưởng ù ù, trống rỗng.
Không khí hiện trường lại hoàn toàn tương phản, thoáng cái đã sôi sục đến đỉnh điểm.
"Úi trời! Đồng Tước đọc lời thoại thật quá khí phách! Quá đế vương!" Tiểu Kiều là một trong số những người có đặc quyền lên tiếng nhịn không được dẫn đầu đoàn người thể hiện sự hâm mộ, bị Đại Kiều nửa cười nửa giận đạp xuống.
Lượng yêu cầu Đồng Tước Đài đối kịch tại hiện trường không nhiều lắm, hơn nữa tình huống được đối kịch ngay tại kênh cá nhân của Đồng Tước Đài càng hiếm thấy hơn. Bình thường Tiểu Kiều chỉ được nghe kịch trực tiếp trong mấy hoạt động ca hội, lần đầu tiên được nghe thần tượng đọc lời kịch ở hiện trường, nhất thời sung sướng, tổ kịch không phải không thể thông cảm. Hội trưởng hội fan còn như vậy, những fan hâm mộ còn lại càng không cần phải nói, khung chat một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng.
Fan số 1: o(*////▽////*)q Trời ạ! Hay ngây người! Nghìn like cho Đồng Tước Tước!!!
Fan số 2: (/≥▽≤/)(/≥▽≤/)(/≥▽≤/) A a a a a a a lỗ tai tui muốn mang thai rồi!!!!!
Fan số 3: (*? ▽? *)╭(*? ▽? *)╭(*? ▽? *)╭ Trọn đời là đế vương công thôi!!!
Fan số 4: (╭ ̄3 ̄)╭? Đồng Tước sama, em yêu anh!! (mạnh mẽ xếp hàng)
Fan số 5: (╭ ̄3 ̄)╭? Đồng Tước sama, em yêu anh!! (các chị em phía dưới cũng phải giữ vững đội hình nha)
...
Tề Tĩnh vẫn cứng đỡ, bất động như trước.
"A..." Một lát sau, rốt cuộc anh cũng phát ra được một âm đơn, lại hoàn toàn không biết tiếp theo phải nói gì.
"Ngày về sama?"
Đại khái là do anh ngừng quá lâu, chuẩn bị Yên Chi Hoa vội vã mở miệng gọi anh một tiếng, nhắc nhở anh tiếp tục.
Đạo diễn lại tương đối ăn ý, không có bất kỳ phản ứng nào giống như anh.
Những người hâm mộ đắm chìm trong tiếng nói mê người của Đồng Tước Đài, say sưa không ngớt, qua chừng hơn hai phút đồng hồ, cuối cùng các cô cũng phát hiện ra Tề Tĩnh không đọc câu lời thoại tiếp theo. Vì vậy, một hồi chế nhạo như ong vỡ tổ bắt đầu.
Fan số 1: o(*≧▽≦)ツThụ – kun không nói lời nào, có phải e thẹn hay không?
Fan số 2: o(*≧▽≦)ツ Tất nhiên là e thẹn rồi.
Fan số 3: o(*≧▽≦)ツThụ – kun cũng bị Đồng Tước Tước đế vương công miểu(1) rồi sao be??
Fan số 4: o(*≧▽≦)ツChúng ta đều có thể thông cảm mà! Thanh âm của Đồng Tước sama quá quyến rũ! *xấu hổ che mặt*
Fan số 5: o(*≧▽≦)ツCó phải trong lòng tiểu thụ thụ bị đánh trúng một cái, sau đó ngượng ngùng không dám trả lời hay không?
Fan số 6: o(*≧▽≦)ツHa ha ha Đồng Tước sama không hổ là tổng công!!
...
Tề Tĩnh bình tĩnh mở to mắt, hơn nửa ngày mới nháy mắt một cái trước màn hình.
Cái cảm giác dòng suy nghĩ bị chặt đứt trong nháy mắt vẫn còn lưu lại. Anh giống như người mới tỉnh khỏi giấc mộng, kinh ngạc vỗ mặt mình một cái, cố gắng trở lại hiện thực.
Sai rồi.
Sai thật rồi —–
Màn kịch trong gian phòng bí mật kia diễn ra trước khi hai người vạch trần thân phận, dỡ sự cảnh giác đề phòng trong lòng xuống, đồng nghĩa với lập trường của họ vẫn còn là đối địch.
Tuy rằng hai người rất tán thưởng lẫn nhau, nhưng thái độ làm người của viên cảnh sát rất ngay thẳng, biết mình bị tổ chức xã hội đen lợi dụng, hơn nữa còn bị người mình thích lợi dụng, tâm tình chắc chắn là vô cùng áp lực, thất vọng, và tức giận.
Câu lời kịch này, không nên dùng loại giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên, bình tĩnh mà nói ra—-
Tình cảm được biểu đạt trong câu còn thiếu.
Về phần bản thân vai diễn của anh là hơi mang thuộc tính S một chút, nhiều năm trà trộn trong đám người xã hội đen. Người này có một loại khuynh hướng bạo lực với đối tượng mình ngưỡng mộ trong lòng. Khi hắn thấy bộ dạng viên cảnh sát phẫn nộ mà vô vọng, trong lòng hắn sinh ra nỗi hổ thẹn, lại không muốn biểu hiện ra ngoài, ngược lại dùng dáng điệu tươi cười ngả ngớn để che giấu, nửa là mê hoặc, nửa là ép buộc lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng đối phương.
Thanh tuyến của Đồng Tước Đài vốn rất quyết đoán, rất dễ làm cho người khác có cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm tay, cứ như người ở trong tù chính là anh ta, mà không phải viên cảnh sát.
Tôi biết cậu giăng bẫy tôi ở đây, nhưng mà thật đáng tiếc, những gì cậu làm hết thảy đều phí công mà thôi.
Bây giờ nghe Đồng Tước Đài nói, câu kịch vừa rồi thậm chí còn dẫn đến hiệu quả tạo cảm giác này.
Thế nên, sai rồi.
Nghe đã thấy không đúng.
Một người phụ trách mở nhạc dạo khi CV đối kịch, muốn xoay chuyển cục diện vô cùng trắc trở.
Tề tĩnh đã xem qua kịch bản này vô số lần, gần như đã thuộc làu lời thoại. Vốn anh sẽ rất thuận lợi đọc tiếp, nhưng giờ khắc này, anh lại không biết phải đọc tiếp như thế nào.
Thứ nhất, dùng âm gốc chắc hẳn khó mà đè ép được khí thế của Đồng Tước Đài.
Thứ hai, nếu như anh sử dụng giọng nói thích hợp nhất trong cảm nghĩ của mình thì lại không hợp với Đồng Tước Đài.
Điều này giống như một bàn cờ được bày ra trước mắt, trong khi anh đang đau khổ suy nghĩ xem nên đánh nước nào, bàn cờ đột nhiên bị người ta hất tung, rồi lại bị người ta bày cờ một lần nữa, buộc anh phải lập tức đi bước cờ tiếp theo.
"Ngày về, anh nói tiếp đi." Đạo diễn vẫn luôn im lặng lúc này cũng lên tiếng.
"Đừng bảo là anh rớt mạng nhá. Đồng Tước hiếm lắm mới có lúc rảnh rỗi lên hiện trường, anh đừng có lãng phí thời gian của mọi người." Đại Kiều hiển nhiên chưa từng được xem tổ kịch đối kịch ngay tại hiện trường, trong lòng rất khó chịu, tùy tiện sử dụng đặc quyền được nói của mình thúc giục Tề Tĩnh.
"Tôi không vội đâu. Có thể Ngày về quá căng thẳng, các cô gái để cho cậu ấy chút thời gian thích ứng đi." Đồng Tước Đài cười nói. Một lời nói ra quả nhiên giành được vô số lời tán dương khen ngợi của những người ái mộ, khen anh ta dịu dàng, săn sóc, biết cảm thông với người mới. Đại đa số người ở đây đều không biết, Tề Tĩnh vào giới thật ra còn sớm hơn Đồng Tước Đài.
Tề Tĩnh yên lặng điều chỉnh trạng thái trước máy vi tính, nhắm mắt ba giây đồng hồ, một lần nữa trợn mắt nhìn chằm chằm lời kịch.
Chuyện tới nước này, chỉ còn cách dốc toàn lực phối hợp thôi.
"Biết rõ là cạm bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào— Chẳng lẽ điều này không nói lên rằng... Anh có tình cảm với tôi sao?"
Thanh tuyến bị đè ép trầm xuống, về cơ bản là loại thanh tuyến công nhất, nâng cao khí thế.
Giọng nói tương ứng bị cải biến, cảm giác tán tỉnh bị giảm bớt, cảm giác uy hiếp được gia tăng, cũng vì muốn cố gắng kéo cục diện lại gần với hình thức ở bên nhau của hai người được miêu tả trong nguyên tác.
Như vậy, không đến mức quá đột ngột chứ?
"Sai, sai rồi." Đạo diễn còn chưa lên tiếng, hậu kỳ đã đi trước trách móc.
Tề Tĩnh ngẩn người, tạm dừng lần thứ hai.
"Thanh tuyến vừa rồi của anh quá công, quá cương quyết, đặt chung một chỗ thì độ hòa hợp không cao." Hậu kỳ chỉ là dùng hiệu quả sau đó để nhận xét. Nói xong, Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng theo đó mà chen vào dăm ba câu tỏ ý tán thành.
Đồng Tước Đài mỉm cười, tựa như đang đùa giỡn mà chỉ điểm: "Cậu nói nghe có chút cứng, giọng nói có thể thả lỏng một chút không? Không cần đè ép đến mức công như vậy. Hơn nữa, màn này hình như là đoạn kịch tình cảm mãnh liệt nhỉ? Thanh tuyến của cậu đúng là rất gợi cảm, nếu trong giọng nói có thêm chút quyến rũ, như vậy phía công sẽ càng thích hơn."
"Phụt, Đồng Tước sama, sao anh có thể nói thẳng ra như vậy, tuy rằng em cũng cảm thấy thế." Hậu kỳ cực lực khích lệ.
"Ha ha ha ha..."
Những người hâm mộ dường như cũng xôn xao không ngớt, trên khung chat không ngừng bị spam một đống icon vẻ mặt ngượng ngùng, thậm chí còn xếp hàng chỉnh tề "cầu quyến rũ".
Đèn trước tên Yên Chi Hoa xám xịt, yên tĩnh. Cô nàng tương đối dễ mất bình tĩnh.
Ngược lại đạo diễn Cắm đao bốn phía hắng giọng một cái, lấy lại sự chú ý của mọi người: "Xin lỗi, ngắt lời một chút. Tác phẩm này là cường cường, vậy nên cá nhân tôi cho rằng thanh tuyến vừa rồi của Ngày về cự cự có thể dùng được."
Đại Kiều dị nghị: "Cường cường cũng chia công thụ mà, đâu phải là truyện hỗ công. Hơn nữa vai thụ kia của anh ta là dụ thụ đúng không? Phải quyến rũ một chút mới đúng. Thanh tuyến quá công không quyến rũ nổi đâu."
Tiểu Kiều tán thành: "Thật ra người ra thích âm thụ khả ái nhu thuận cơ, nhưng nội dung vở kịch yêu cầu như vậy thì không quá công cũng chấp nhận được."
Không khí hiện trường nhất thời ngưng đọng lại.
Yên Chi Hoa bị thúc ép đứng ra giảng hòa, e dè đưa ra phương án giải quyết: "Ngày về sama, anh có thể thụ một chút không? Một chút là được rồi."
Tề Tĩnh đành phải điều chỉnh thanh tuyến một lần nữa.
"Như vậy được chưa?" Vừa mới hạ từ 0.7 xuống khoảng gần 0.6.
"Cảm giác vẫn còn thiếu chút xíu nữa." Đồng Tước Đài tự mình lên tiếng, dường như anh ta rất có hứng thú với khí chất ôn hòa làm dịu bầu không khí của anh.
"Như vậy thì sao?" Lại hạ từ 0.6 xuống 0.5, Tề Tĩnh nghĩ nếu còn hạ nữa thì ngay cả chính anh nghe cũng không chịu nổi.
"Được rồi, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?" Đồng Tước Đài cười cười, "Nghe rất mê người."
Tề Tĩnh không thể làm gì khác hơn là cười cười hùa theo.
Các fan vây xem bình thường nghe thể loại kịch truyền thống cường công nhược thụ rất nhiều, cho rằng điều chỉnh như vậy rất ổn. Còn có vài fan nêu trên khung chat rằng tổ hợp thanh tuyến như vậy nghe mới phù hợp, mới phân rõ công thụ.
Sau đó chính là nghe vô cùng quyến rũ.
Lần đầu tiên Tề Tĩnh nhìn thấy loại yêu cầu phối âm này là trong kịch của mình. Nhưng mà khi đó anh phối công, khi hai chủ dịch đối kịch, đạo diễn yêu cầu thụ phải tỏ ra quyến rũ. Hơn nữa nếu anh nhớ không lầm, tác phẩm đó nói về kỹ nam.
Được rồi, nhân vật chính trong "Cạm bẫy" cũng mở hộp đêm.
Chỉ cần hoàn toàn quên đi phong cách xã hội đen cứng rắn trong nguyên tác, chắc anh sẽ có thể tỏ ra quyến rũ, gợi cảm một chút.
"Biết rõ là cạm bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào— Chẳng lẽ điều này không nói lên rằng... Anh có tình cảm với tôi sao?" Đúng vậy, có chút lẳng lơ.
"Quả thực tôi càng ngày càng có tình cảm với cậu." Đồng Tước Đài cất tiếng cười khẽ. Những lời này không phải lời thoại mà là bản thân anh ta đưa ra nhận xét.
"Cảm ơn." Tề Tĩnh dốc sức duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
Thế nhưng những người hâm mộ trên khung chat không thể nào duy trì được sự bình tĩnh. Lần này Đồng Tước Đài nói mập mờ gây ra một hồi rối loạn không nhỏ.
Fan số 1: ╰(*°▽°*)╯Đồng Tước Tước lại nói cũng có tình cảm với Ngày về – kun!! Đây là manh mối JQ mới sao ha ha ha ha ha
Fan số 2: Σ( ° △ °|||)︴Vậy tiểu thụ thụ Bún phải làm sao bây giờ?? Sama, anh không thể trăng hoa!!
Fan số 3: Σ( ° △ °|||)︴Sama, anh không thể trăng hoa +1
Fan số 4: Σ( ° △ °|||)︴Sama, anh không thể trăng hoa +2 (tuy rằng em cũng đọc NP, che mặt)
Fan số 5:Σ( ° △ °|||)︴Đúng vậy, thực ra Bún qua cầu sama là thần tượng thứ hai của em... thế nhưng thanh âm của Ngày về sama của em cũng rất hay... Làm sao bây giờ, rất bối rối!!
...
...
...
Tề Tĩnh cảm thấy tốc độ sáng tạo lịch sử đen tối của mình quá nhanh, trong một buổi tối này mà tăng nhanh gấp trăm lần.
Đúng lúc anh đang nghĩ như vậy, đạo diễn qua nhóm tổ kịch, gửi mấy tin nhắn riêng QQ, nhấp nháy ở dưới góc màn hình. Anh vừa mở ra nhìn, câu đầu tiên đã khiến anh khẽ nở nụ cười.
Đến từ nhóm "Tổ kịch《Cạm bẫy》"
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: = = Em thật sự không dám nói trước mặt, câu lời thoại đầu tiên anh đáp anh ta hoàn toàn là kiểu gian phu dâm phu cùng nhau lăn lên giường.
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Thực sự là không biết nói gì... Thế nên em mới không muốn PIA kịch dưới tình huống có fan vây xem.
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Ngày về cự cự, đêm nay anh không thể phát huy như bình thường, nhưng mà em có thể thông cảm được...
Tề Tĩnh thừa nhận mình không thể hiện như bình thường, có thể là nhất thời không thích ứng được với phương thức phối âm của CV đối kịch.
Còn nữa, cũng có thể bởi vì trước đó đã từng đối kịch một lần, ấn tượng quá sâu, không thể thay đổi được.
CV – Chẳng hỏi ngày về: Xin lỗi, đại khái là vì tôi bị thanh âm của ông nội ấn tượng quá sâu, tẩy não rồi. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh.
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:...
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:...
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:... Haizz, thật ra em cũng bị ông nội tẩy não rồi.
Động tác đánh chữ của anh ngừng lại một chút, nhìn câu nói sau cùng của đạo diễn bất động trong khung chat, anh vô thức thở dài một hơi. Hai người đều tạm thời giữ im lặng một hồi.
Lúc này, đạo diễn lại gửi một tin tức mới: "Ngày về, em có mấy câu không biết có nên nói hay không?
*Chú thích:
(1) Miểu: sec kill = giết chết ngay lập tức.
Trong cái kênh mà giống cái chiếm chín mươi chín phần trăm này, một câu nói kia của anh ta vừa dứt lời, tất cả fan hầu như đều lâng lâng như muốn bay thẳng lên trời.
Là giống đực duy nhất ngoài Đồng Tước Đài trong hiện trường này, Tề Tĩnh cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Trước khi đổi công việc, Đồng Tước Đài từng làm phối âm quảng cáo. Đặc điểm thanh âm của anh ta rất giống với phát thanh viên của đài truyền hình. Làm việc ở đài truyền hình nhiều năm như vậy, ngày nào Tề Tĩnh cũng được nghe thanh âm tương tự, đã miễn dịch từ lâu. Nhưng mà, không thể phủ nhận rằng loại thanh tuyến này hoàn toàn có thể trở thành tài sản của đại thần.
"Cậu chính là Chẳng hỏi ngày về sao?" Thanh âm của Đồng Tước Đài như mang ý cười, ra vẻ vô cùng lịch thiệp. Chất giọng trầm thấp như vậy khiến người ta không thể chống cự.
Tề Tĩnh ở trước màn hình nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Biết sớm thì anh sẽ không làm nũng, không ngờ bị anh ta nghe được —- Dứt khoát ném vào lịch sử đen tối.
Các fan hâm mộ dường như bất mãn với việc Đồng Tước Đài tập trung chú ý đến Tề Tĩnh, đoàn kết cùng nhau hô hoán "Đồng Tước sama nhìn này".
Đồng Tước Đài là chuyên gia dỗ dành fan có thâm niên, tự nhiên hưởng ứng lời kêu gọi của họ: "Xin lỗi nha, các cô gái xinh đẹp. Đêm nay tôi đến muộn, khiến các em chờ lâu. Thế này đi, tôi hát một bài đền tội cho các em có được không?"
Các fan hâm mộ đương nhiên sẽ nói được.
Nhưng mà thành viên của tổ kịch "Cạm bẫy" có thể sẽ không được.
Ninh Tiêu Tiêu dày dặn kinh nghiệm trực tiếp gửi cho Tề Tĩnh một tin nhắn QQ, bảo anh đợi một tiếng sau hãy quay lại. Tề Tĩnh vô cùng ngạc nhiên. Anh chưa từng nghe nói đến bài hát nào dài tới sáu mươi phút, nhưng ngược lại khi anh ngồi đợi Đồng Tước Đài hát xong, đồng hồ dưới góc phải màn hình đã vượt quá chín giờ hai mươi phút, rốt cuộc anh cũng biết mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Hóa ra "hát một bài" trên thực tế là ý chỉ "không chỉ hát một bài".
Tề Tĩnh cảm thấy mình đúng là kiến thức hạn hẹp.
Giọng hát của Đồng Tước Đài không hổ với danh hiệu đại thần, tuy phải ngồi nghe hơn sáu mươi phút nhưng lỗ tai được hưởng thụ rất thoải mái.
Giữa lúc hát còn có một chút thời gian dùng để trò chuyện, bổ sung thêm tin tức nóng hổi cũng không tệ.
Qua chín rưỡi, Tiểu Kiều tốt bụng biết cảm thông nhắc nhở Đồng Tước Đài rằng đêm nay còn sắp xếp đối kịch. Vì vậy yêu cầu "hát thêm một bài" của fan hâm mộ bị uyển chuyển cự tuyệt, hình thức lên mic cũng được đổi thành tự do trò chuyện. Đồng Tước Đài lịch sự yêu cầu các fan khác không được mở mic, những người có quyền lên mic chỉ bao gồm thành viên đoàn kịch, còn có hai người tới dự thính là Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Rốt cuộc Tề Tĩnh cũng có cơ hội nói ra câu thứ hai trong ngày hôm nay.
"Xin chào Đồng Tước Đài đại nhân, tôi là Chẳng hỏi ngày về. Cảm ơn anh đã dành thời gian để đối kịch. Chuyện bài post lần trước cũng làm phiền anh phải lên tiếng giúp đỡ."
"Ha ha, đừng khách sáo, nếu là hiểu lầm thì giải thích rõ là tốt rồi." Đồng Tước Đài dường như cũng không thèm để ý chuyện bài post, "Vậy chúng ta bắt đầu đi —– Xin hỏi tổ kịch sẽ đối kịch mấy màn?"
"Á, có thể đối tất cả các màn một lần không?" Cắm đao bốn phía hỏi.
"Tất cả đều phải đối sao?" Giọng điệu của Đồng Tước Đài nghe ra có chút bất ngờ.
"Không cần đâu nhỉ? Đối tất cả các màn một lần, sau đó lại phải thu âm lại một lần nữa, như vậy rất lãng phí thời gian." Hậu Kỳ Khóa một đời rất tin tưởng vào diễn xuất của Đồng Tước Đài.
"Hồi đó, rõ ràng chúng tôi..." Cũng phải đối toàn bộ kịch một lần.
Cắm đao bốn phía thiếu chút nữa nói lộ hết tất cả, ngay cả chuyện Nhạn Bắc Hướng thay thế Đồng Tước Đài đối kịch cũng suýt nói ra. Cũng may Tề Tĩnh cắt ngang đúng lúc, không để cô nhắc đến tên Nhạc Bắc Hướng.
"Đạo diễn, cô cứ chọn vài màn then chốt để đối là được rồi. Yên Chi Hoa, cô cũng đồng ý chứ?"
"Đúng đúng, Cắm đao, cô chọn vài màn đi." Yên Chi Hoa vội vàng nói.
Cắm đao bốn phía yên lặng, rơi vào đường cùng, đành phải làm theo ý của bọn họ, đăng lời kịch một màn trong gian phòng bí mật kia, nhờ Tiểu Kiều chuyển lên khung thông báo. Trong nguyên tác, đây là nơi hai người tiếp xúc da thịt thân mật lần đầu tiên, là dấu mốc quan trọng cho tình cảm của nhân vật phát triển, đối với CV, đó cũng là thử thách khá lớn với khả năng đọc lời thoại, điều chỉnh tâm trạng và biến hóa chất giọng.
"Như vậy là do tôi bắt đầu trước." Đồng Tước Đài lịch thiệp như mời người khác khiêu vũ, dẫn dắt bước nhảy đầu tiên cho bạn nhảy. Đại thần chính là đại thần, không lúc nào là không thể hiện phong độ ưu nhã.
"Mời." Tề Tĩnh khách sáo nói.
Gần như ngay lập tức, một thanh âm trầm thấp mạnh mẽ hữu lực từ từ truyền đến, đọc lên câu lời thoại mà anh vô cùng quen thuộc.
"Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh—-"
Trong nháy mắt đó, trong không khí dường như có vật gì đó bắn ra kêu "đinh" một tiếng.
Tề Tĩnh cảm thấy mình đột nhiên cứng đờ.
Không chỉ là thính giác, tất cả các giác quan đều bỗng dưng bị rơi vào trạng thái đình trệ. Trong đầu không ngừng vang lên âm hưởng ù ù, trống rỗng.
Không khí hiện trường lại hoàn toàn tương phản, thoáng cái đã sôi sục đến đỉnh điểm.
"Úi trời! Đồng Tước đọc lời thoại thật quá khí phách! Quá đế vương!" Tiểu Kiều là một trong số những người có đặc quyền lên tiếng nhịn không được dẫn đầu đoàn người thể hiện sự hâm mộ, bị Đại Kiều nửa cười nửa giận đạp xuống.
Lượng yêu cầu Đồng Tước Đài đối kịch tại hiện trường không nhiều lắm, hơn nữa tình huống được đối kịch ngay tại kênh cá nhân của Đồng Tước Đài càng hiếm thấy hơn. Bình thường Tiểu Kiều chỉ được nghe kịch trực tiếp trong mấy hoạt động ca hội, lần đầu tiên được nghe thần tượng đọc lời kịch ở hiện trường, nhất thời sung sướng, tổ kịch không phải không thể thông cảm. Hội trưởng hội fan còn như vậy, những fan hâm mộ còn lại càng không cần phải nói, khung chat một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng.
Fan số 1: o(*////▽////*)q Trời ạ! Hay ngây người! Nghìn like cho Đồng Tước Tước!!!
Fan số 2: (/≥▽≤/)(/≥▽≤/)(/≥▽≤/) A a a a a a a lỗ tai tui muốn mang thai rồi!!!!!
Fan số 3: (*? ▽? *)╭(*? ▽? *)╭(*? ▽? *)╭ Trọn đời là đế vương công thôi!!!
Fan số 4: (╭ ̄3 ̄)╭? Đồng Tước sama, em yêu anh!! (mạnh mẽ xếp hàng)
Fan số 5: (╭ ̄3 ̄)╭? Đồng Tước sama, em yêu anh!! (các chị em phía dưới cũng phải giữ vững đội hình nha)
...
Tề Tĩnh vẫn cứng đỡ, bất động như trước.
"A..." Một lát sau, rốt cuộc anh cũng phát ra được một âm đơn, lại hoàn toàn không biết tiếp theo phải nói gì.
"Ngày về sama?"
Đại khái là do anh ngừng quá lâu, chuẩn bị Yên Chi Hoa vội vã mở miệng gọi anh một tiếng, nhắc nhở anh tiếp tục.
Đạo diễn lại tương đối ăn ý, không có bất kỳ phản ứng nào giống như anh.
Những người hâm mộ đắm chìm trong tiếng nói mê người của Đồng Tước Đài, say sưa không ngớt, qua chừng hơn hai phút đồng hồ, cuối cùng các cô cũng phát hiện ra Tề Tĩnh không đọc câu lời thoại tiếp theo. Vì vậy, một hồi chế nhạo như ong vỡ tổ bắt đầu.
Fan số 1: o(*≧▽≦)ツThụ – kun không nói lời nào, có phải e thẹn hay không?
Fan số 2: o(*≧▽≦)ツ Tất nhiên là e thẹn rồi.
Fan số 3: o(*≧▽≦)ツThụ – kun cũng bị Đồng Tước Tước đế vương công miểu(1) rồi sao be??
Fan số 4: o(*≧▽≦)ツChúng ta đều có thể thông cảm mà! Thanh âm của Đồng Tước sama quá quyến rũ! *xấu hổ che mặt*
Fan số 5: o(*≧▽≦)ツCó phải trong lòng tiểu thụ thụ bị đánh trúng một cái, sau đó ngượng ngùng không dám trả lời hay không?
Fan số 6: o(*≧▽≦)ツHa ha ha Đồng Tước sama không hổ là tổng công!!
...
Tề Tĩnh bình tĩnh mở to mắt, hơn nửa ngày mới nháy mắt một cái trước màn hình.
Cái cảm giác dòng suy nghĩ bị chặt đứt trong nháy mắt vẫn còn lưu lại. Anh giống như người mới tỉnh khỏi giấc mộng, kinh ngạc vỗ mặt mình một cái, cố gắng trở lại hiện thực.
Sai rồi.
Sai thật rồi —–
Màn kịch trong gian phòng bí mật kia diễn ra trước khi hai người vạch trần thân phận, dỡ sự cảnh giác đề phòng trong lòng xuống, đồng nghĩa với lập trường của họ vẫn còn là đối địch.
Tuy rằng hai người rất tán thưởng lẫn nhau, nhưng thái độ làm người của viên cảnh sát rất ngay thẳng, biết mình bị tổ chức xã hội đen lợi dụng, hơn nữa còn bị người mình thích lợi dụng, tâm tình chắc chắn là vô cùng áp lực, thất vọng, và tức giận.
Câu lời kịch này, không nên dùng loại giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên, bình tĩnh mà nói ra—-
Tình cảm được biểu đạt trong câu còn thiếu.
Về phần bản thân vai diễn của anh là hơi mang thuộc tính S một chút, nhiều năm trà trộn trong đám người xã hội đen. Người này có một loại khuynh hướng bạo lực với đối tượng mình ngưỡng mộ trong lòng. Khi hắn thấy bộ dạng viên cảnh sát phẫn nộ mà vô vọng, trong lòng hắn sinh ra nỗi hổ thẹn, lại không muốn biểu hiện ra ngoài, ngược lại dùng dáng điệu tươi cười ngả ngớn để che giấu, nửa là mê hoặc, nửa là ép buộc lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng đối phương.
Thanh tuyến của Đồng Tước Đài vốn rất quyết đoán, rất dễ làm cho người khác có cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm tay, cứ như người ở trong tù chính là anh ta, mà không phải viên cảnh sát.
Tôi biết cậu giăng bẫy tôi ở đây, nhưng mà thật đáng tiếc, những gì cậu làm hết thảy đều phí công mà thôi.
Bây giờ nghe Đồng Tước Đài nói, câu kịch vừa rồi thậm chí còn dẫn đến hiệu quả tạo cảm giác này.
Thế nên, sai rồi.
Nghe đã thấy không đúng.
Một người phụ trách mở nhạc dạo khi CV đối kịch, muốn xoay chuyển cục diện vô cùng trắc trở.
Tề tĩnh đã xem qua kịch bản này vô số lần, gần như đã thuộc làu lời thoại. Vốn anh sẽ rất thuận lợi đọc tiếp, nhưng giờ khắc này, anh lại không biết phải đọc tiếp như thế nào.
Thứ nhất, dùng âm gốc chắc hẳn khó mà đè ép được khí thế của Đồng Tước Đài.
Thứ hai, nếu như anh sử dụng giọng nói thích hợp nhất trong cảm nghĩ của mình thì lại không hợp với Đồng Tước Đài.
Điều này giống như một bàn cờ được bày ra trước mắt, trong khi anh đang đau khổ suy nghĩ xem nên đánh nước nào, bàn cờ đột nhiên bị người ta hất tung, rồi lại bị người ta bày cờ một lần nữa, buộc anh phải lập tức đi bước cờ tiếp theo.
"Ngày về, anh nói tiếp đi." Đạo diễn vẫn luôn im lặng lúc này cũng lên tiếng.
"Đừng bảo là anh rớt mạng nhá. Đồng Tước hiếm lắm mới có lúc rảnh rỗi lên hiện trường, anh đừng có lãng phí thời gian của mọi người." Đại Kiều hiển nhiên chưa từng được xem tổ kịch đối kịch ngay tại hiện trường, trong lòng rất khó chịu, tùy tiện sử dụng đặc quyền được nói của mình thúc giục Tề Tĩnh.
"Tôi không vội đâu. Có thể Ngày về quá căng thẳng, các cô gái để cho cậu ấy chút thời gian thích ứng đi." Đồng Tước Đài cười nói. Một lời nói ra quả nhiên giành được vô số lời tán dương khen ngợi của những người ái mộ, khen anh ta dịu dàng, săn sóc, biết cảm thông với người mới. Đại đa số người ở đây đều không biết, Tề Tĩnh vào giới thật ra còn sớm hơn Đồng Tước Đài.
Tề Tĩnh yên lặng điều chỉnh trạng thái trước máy vi tính, nhắm mắt ba giây đồng hồ, một lần nữa trợn mắt nhìn chằm chằm lời kịch.
Chuyện tới nước này, chỉ còn cách dốc toàn lực phối hợp thôi.
"Biết rõ là cạm bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào— Chẳng lẽ điều này không nói lên rằng... Anh có tình cảm với tôi sao?"
Thanh tuyến bị đè ép trầm xuống, về cơ bản là loại thanh tuyến công nhất, nâng cao khí thế.
Giọng nói tương ứng bị cải biến, cảm giác tán tỉnh bị giảm bớt, cảm giác uy hiếp được gia tăng, cũng vì muốn cố gắng kéo cục diện lại gần với hình thức ở bên nhau của hai người được miêu tả trong nguyên tác.
Như vậy, không đến mức quá đột ngột chứ?
"Sai, sai rồi." Đạo diễn còn chưa lên tiếng, hậu kỳ đã đi trước trách móc.
Tề Tĩnh ngẩn người, tạm dừng lần thứ hai.
"Thanh tuyến vừa rồi của anh quá công, quá cương quyết, đặt chung một chỗ thì độ hòa hợp không cao." Hậu kỳ chỉ là dùng hiệu quả sau đó để nhận xét. Nói xong, Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng theo đó mà chen vào dăm ba câu tỏ ý tán thành.
Đồng Tước Đài mỉm cười, tựa như đang đùa giỡn mà chỉ điểm: "Cậu nói nghe có chút cứng, giọng nói có thể thả lỏng một chút không? Không cần đè ép đến mức công như vậy. Hơn nữa, màn này hình như là đoạn kịch tình cảm mãnh liệt nhỉ? Thanh tuyến của cậu đúng là rất gợi cảm, nếu trong giọng nói có thêm chút quyến rũ, như vậy phía công sẽ càng thích hơn."
"Phụt, Đồng Tước sama, sao anh có thể nói thẳng ra như vậy, tuy rằng em cũng cảm thấy thế." Hậu kỳ cực lực khích lệ.
"Ha ha ha ha..."
Những người hâm mộ dường như cũng xôn xao không ngớt, trên khung chat không ngừng bị spam một đống icon vẻ mặt ngượng ngùng, thậm chí còn xếp hàng chỉnh tề "cầu quyến rũ".
Đèn trước tên Yên Chi Hoa xám xịt, yên tĩnh. Cô nàng tương đối dễ mất bình tĩnh.
Ngược lại đạo diễn Cắm đao bốn phía hắng giọng một cái, lấy lại sự chú ý của mọi người: "Xin lỗi, ngắt lời một chút. Tác phẩm này là cường cường, vậy nên cá nhân tôi cho rằng thanh tuyến vừa rồi của Ngày về cự cự có thể dùng được."
Đại Kiều dị nghị: "Cường cường cũng chia công thụ mà, đâu phải là truyện hỗ công. Hơn nữa vai thụ kia của anh ta là dụ thụ đúng không? Phải quyến rũ một chút mới đúng. Thanh tuyến quá công không quyến rũ nổi đâu."
Tiểu Kiều tán thành: "Thật ra người ra thích âm thụ khả ái nhu thuận cơ, nhưng nội dung vở kịch yêu cầu như vậy thì không quá công cũng chấp nhận được."
Không khí hiện trường nhất thời ngưng đọng lại.
Yên Chi Hoa bị thúc ép đứng ra giảng hòa, e dè đưa ra phương án giải quyết: "Ngày về sama, anh có thể thụ một chút không? Một chút là được rồi."
Tề Tĩnh đành phải điều chỉnh thanh tuyến một lần nữa.
"Như vậy được chưa?" Vừa mới hạ từ 0.7 xuống khoảng gần 0.6.
"Cảm giác vẫn còn thiếu chút xíu nữa." Đồng Tước Đài tự mình lên tiếng, dường như anh ta rất có hứng thú với khí chất ôn hòa làm dịu bầu không khí của anh.
"Như vậy thì sao?" Lại hạ từ 0.6 xuống 0.5, Tề Tĩnh nghĩ nếu còn hạ nữa thì ngay cả chính anh nghe cũng không chịu nổi.
"Được rồi, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?" Đồng Tước Đài cười cười, "Nghe rất mê người."
Tề Tĩnh không thể làm gì khác hơn là cười cười hùa theo.
Các fan vây xem bình thường nghe thể loại kịch truyền thống cường công nhược thụ rất nhiều, cho rằng điều chỉnh như vậy rất ổn. Còn có vài fan nêu trên khung chat rằng tổ hợp thanh tuyến như vậy nghe mới phù hợp, mới phân rõ công thụ.
Sau đó chính là nghe vô cùng quyến rũ.
Lần đầu tiên Tề Tĩnh nhìn thấy loại yêu cầu phối âm này là trong kịch của mình. Nhưng mà khi đó anh phối công, khi hai chủ dịch đối kịch, đạo diễn yêu cầu thụ phải tỏ ra quyến rũ. Hơn nữa nếu anh nhớ không lầm, tác phẩm đó nói về kỹ nam.
Được rồi, nhân vật chính trong "Cạm bẫy" cũng mở hộp đêm.
Chỉ cần hoàn toàn quên đi phong cách xã hội đen cứng rắn trong nguyên tác, chắc anh sẽ có thể tỏ ra quyến rũ, gợi cảm một chút.
"Biết rõ là cạm bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào— Chẳng lẽ điều này không nói lên rằng... Anh có tình cảm với tôi sao?" Đúng vậy, có chút lẳng lơ.
"Quả thực tôi càng ngày càng có tình cảm với cậu." Đồng Tước Đài cất tiếng cười khẽ. Những lời này không phải lời thoại mà là bản thân anh ta đưa ra nhận xét.
"Cảm ơn." Tề Tĩnh dốc sức duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
Thế nhưng những người hâm mộ trên khung chat không thể nào duy trì được sự bình tĩnh. Lần này Đồng Tước Đài nói mập mờ gây ra một hồi rối loạn không nhỏ.
Fan số 1: ╰(*°▽°*)╯Đồng Tước Tước lại nói cũng có tình cảm với Ngày về – kun!! Đây là manh mối JQ mới sao ha ha ha ha ha
Fan số 2: Σ( ° △ °|||)︴Vậy tiểu thụ thụ Bún phải làm sao bây giờ?? Sama, anh không thể trăng hoa!!
Fan số 3: Σ( ° △ °|||)︴Sama, anh không thể trăng hoa +1
Fan số 4: Σ( ° △ °|||)︴Sama, anh không thể trăng hoa +2 (tuy rằng em cũng đọc NP, che mặt)
Fan số 5:Σ( ° △ °|||)︴Đúng vậy, thực ra Bún qua cầu sama là thần tượng thứ hai của em... thế nhưng thanh âm của Ngày về sama của em cũng rất hay... Làm sao bây giờ, rất bối rối!!
...
...
...
Tề Tĩnh cảm thấy tốc độ sáng tạo lịch sử đen tối của mình quá nhanh, trong một buổi tối này mà tăng nhanh gấp trăm lần.
Đúng lúc anh đang nghĩ như vậy, đạo diễn qua nhóm tổ kịch, gửi mấy tin nhắn riêng QQ, nhấp nháy ở dưới góc màn hình. Anh vừa mở ra nhìn, câu đầu tiên đã khiến anh khẽ nở nụ cười.
Đến từ nhóm "Tổ kịch《Cạm bẫy》"
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: = = Em thật sự không dám nói trước mặt, câu lời thoại đầu tiên anh đáp anh ta hoàn toàn là kiểu gian phu dâm phu cùng nhau lăn lên giường.
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Thực sự là không biết nói gì... Thế nên em mới không muốn PIA kịch dưới tình huống có fan vây xem.
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Ngày về cự cự, đêm nay anh không thể phát huy như bình thường, nhưng mà em có thể thông cảm được...
Tề Tĩnh thừa nhận mình không thể hiện như bình thường, có thể là nhất thời không thích ứng được với phương thức phối âm của CV đối kịch.
Còn nữa, cũng có thể bởi vì trước đó đã từng đối kịch một lần, ấn tượng quá sâu, không thể thay đổi được.
CV – Chẳng hỏi ngày về: Xin lỗi, đại khái là vì tôi bị thanh âm của ông nội ấn tượng quá sâu, tẩy não rồi. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh.
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:...
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:...
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:... Haizz, thật ra em cũng bị ông nội tẩy não rồi.
Động tác đánh chữ của anh ngừng lại một chút, nhìn câu nói sau cùng của đạo diễn bất động trong khung chat, anh vô thức thở dài một hơi. Hai người đều tạm thời giữ im lặng một hồi.
Lúc này, đạo diễn lại gửi một tin tức mới: "Ngày về, em có mấy câu không biết có nên nói hay không?
*Chú thích:
(1) Miểu: sec kill = giết chết ngay lập tức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook