Trao Quyền Duy Nhất
-
Chương 46
Thẩm Nhạn không biết uống rượu.
Cho dù là lúc cần thiết, hắn cũng chỉ có thể uống một chút, cực kỳ hạn chế uống. Trong nhà cũng không có rượu.
Khi hắn định thành thật nói với anh, đôi mắt vừa nâng lên đã chạm vào ánh mắt hang hái của Tề Tĩnh, thoạt nhìn trông tâm tình anh thật sự rất vui vẻ. Thẩm Nhạn hơi run sợ, nhất thời không biết có nên mở miệng làm đối phương thất vọng hay không.
Liệu còn có bao nhiêu cơ hội giống như thế này nữa, được cùng chúc mừng điều gì đó với anh, chia sẻ sự vui sướng thuộc về riêng hai người.
Một tháng nữa... Biết đâu ngay cả việc gặp mặt cũng trở nên khó khăn.
Nghề nghiệp của Tề Tĩnh khá đặc biệt, thường hối hả ngược xuôi quanh năm suốt tháng, cho dù quay về thành phố cũng cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.
"Được." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. "Nhưng trong nhà không có rượu, anh ra ngoài mua."
Tề Tĩnh nghe hắn nói muốn đội mưa đi mua, chợt ngẩn người rồi vội vã khuyên can.
"À, hay là thôi đi. Dù sao bên ngoài vẫn còn mưa."
"Không sao, cửa hàng rất gần, đi năm phút là tới." Thẩm Nhạn lại kiên trì, mỉm cười đứng lên, rời khỏi vai anh, tới gần cửa sổ để quan sát trời mưa. "Em muốn uống cái gì? Nếu thích rượu của hang nào thì nói với anh."
Cha của Tề Tĩnh rất thích rượu, nên anh cũng rất chú ý hạn chế về phương diện này.
Ngoại trừ những lúc tham gia tiệc tùng xã giao ở đơn vị, anh bị ép phải uống cũng chỉ uống bia hoặc rượu vang. Rượu thì phải uống rượu có nồng độ cồn thấp, không dễ say, bởi phóng viên thường hay đi khắp nơi, việc giữ trí óc tỉnh táo là vô cùng quan trọng. Còn rượu của hãng gì, anh chưa từng quan tâm.
Nhưng nếu hai người đang ăn mừng ở nhà thì rượu vang đỏ có lẽ rất phù hợp với bầu không khí này.
Tuy nói trong thời gian dưỡng bệnh của bệnh nhân gãy xương cần phải kiêng bia rượu, nhưng nồng độ cồn của rượu vang không quá cao, uống một hai ly cũng không vấn đề gì. Hơn nữa, mấy ngày sau thời tiết chuyển lạnh, bia sẽ trở thành thứ phẩm lỗi thời. Uống rượu vang không những giúp làm ấm người, còn dễ ngủ.
"Mua rượu vang đi, hãng nào cũng được, em không kén."
"Được." Tối hôm nay dường như Thẩm Nhạn thay đổi thói quen ăn uống kiêng kỹ ngày xưa, anh thích gì cũng được.
Tề Tĩnh nghĩ thầm: Có lẽ vì tâm trạng hắn cũng không tệ lắm?
Cái suy nghĩ này vừa nổi lên, nụ cười bất giác lộ ra, dù sao trong chuyện tốt đó cũng có một phần thuộc về anh. Hạnh phúc không thể hưởng một mình, đó mới là hạnh phúc nhất.
"Em tắm trước đi, trong lúc em tắm anh sẽ ra ngoài mua rượu." Tắt máy tính, Thẩm Nhạn để Tề Tĩnh làm mấy chuyện này trước khi uống rượu. Lý do rất đơn giản, Tề Tĩnh bị thương, nhỡ đâu sau khi uống say mới đi tắm sẽ bị choáng váng mà ngã.
Còn bản thân hắn thì không cần lo về mặt này.
Do tính chất công việc tiếp xúc với động vật nhiều, để khử mùi, hắn có thói quen tắm rửa sạch sẽ trước khi về nhà, nên giờ không cần tắm nữa.
Tề Tĩnh nghe vậy, trong mắt hơi lóe lên gì đó, cúi gằm mặt thấp giọng nói: "Được rồi... Làm phiền anh giúp em như mọi ngày."
Ở chung một nhà lâu như vậy, Tề Tĩnh cực kỳ trân trọng ba mươi giây trước khi tắm. Đâu là một bí mật mà cho tới giờ anh chưa từng nói cho Thẩm Nhạn.
Ba mươi giây rất ngắn ngủi. Bởi vì ngày nào cũng làm nên động tác của Thẩm Nhạn vô cùng nhuần nhuyễn, Tề Tĩnh cũng biết rõ phải giơ tay nhấc chân phối hợp như thế nào. Từ giây phút bàn tay Thẩm Nhạn đụng vào cúc áo sơ mi đầu tiên của anh, cởi từng cái một, cho tới khi tất cả quần áo trên người đều không cần, vừa vặn chỉ mất nửa phút đồng hồ.
Trong quá trình này, Thẩm Nhạn thường tỏ ra cẩn thận, tỉ mỉ, đôi mắt chỉ dán chặt vào mấy nút áo, không liếc sang nơi khác, không có bất cứ suy nghĩ viển vông nào.
Tề Tĩnh âm thầm thở dài một hơi.
Trông bộ dạng hắn ngay thẳng, trong sạch như vậy, anh chỉ đành cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đứng im không nhúc nhích.
Xem ra Thẩm Nhạn đối đãi với mình chẳng khác nào đám chó mèo trên bàn mổ, bởi vì thái độ của hắn lúc này chính là thái độ khi hắn làm việc.
Vào thời điểm này, anh thường nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt, thật sự là không có tiền đồ.
Tề Tĩnh bó tay chịu chết trước hoàn cảnh này, anh tưởng rằng mình có thể chuyên nghiệp như Thẩm Nhạn, diễn tròn vai một bệnh nhân kiểu mẫu, thản nhiên nhận sự chăm sóc của người khác, thản nhiên để đôi tay kia cởi áo mình ra.
Nhưng trái tim đập kịch liệt như vậy không phải điều anh có thể điều khiển trong tay, những suy nghĩ mờ ám mạnh mẽ tràn vào đầu óc không phải thứ anh có thể kiềm chế được. Thông thường, anh phải sống qua được ba mươi giây này, sau đó vờ như không có vấn đề gì mà bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, lúc đó mới sờ vào đôi tai nóng bừng, vội vã dùng nước nóng xối hết suy nghĩ trong đầu.
Có lẽ bởi vì lời ngày đó Ninh Tiêu Tiêu nói khiến anh để ý.
Có lẽ bởi vì bản năng đáng ghét của đàn ông.
Bất kể là do nguyên nhân gì, những gì anh đang suy nghĩ trong đầu tuyệt đối không thể nói cho Thẩm Nhạn.
Một người ngay thẳng như hắn chắc hẳn không thể tưởng tượng được anh sẽ có những ý nghĩ như vậy. Nếu hắn bất cẩn phát hiện ra, chẳng phải anh sẽ thành kẻ xấu rồi sao?
Bởi vậy, ở bên ngoài, đối phương bình tĩnh bao nhiều, anh cũng phải bình tĩnh bấy nhiêu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chút ngọt ngào vẫn phải có mới được.
Chí ít, trong mấy mươi giây ngắn ngủi Thẩm Nhạn chăm chú cởi cúc áo của mình, anh có thể nhận cơ hội cảm nhận xúc cảm từ ngón tay hắn chạm vào da thịt anh. Chỉ tiếc trải qua mấy ngày luyện tập tới thuần thục, Thẩm Nhạn có thể cởi hết đồ của anh mà không động chạm tới một đầu ngón tay.
Tuy nhiên, lúc ban đầu, hầu kết vẫn bị nhẹ nhàng cọ xát một chút. Tới khi cởi áo sơ mi ra, hai tay Thẩm Nhạn phải vòng qua thân thể anh, thỉnh thoảng cũng có ma sát nho nhỏ.
Nhưng cơ hội như vậy càng ngày càng ít.
Ba mươi giây kia càng ngày càng ngắn, anh cũng càng ngày càng dễ mất hồn mất vía.
"Được rồi." Lúc Tề Tĩnh đang ngẩn người, Thẩm Nhạn đã giúp anh bọc màng nilon không thấm nước vào thạch cao trên tay. Hắn ngẩng đầu lên, chợt phát hiện ra anh đang nhìn mình chằm chằm ngây ngẩn, bất giác sững sờ.
"Em đi tắm." Tề Tĩnh hồi hồn, chột dạ lẩn tránh ánh mắt hắn, xoay người bước vào phòng tắm, khép cửa lại.
"Anh ra ngoài mua rượu nhé." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nói cách cánh cửa.
"Ừ." Thanh âm của người bên kia nghe không có gì khác thường.
Thẩm Nhạn nghe thấy câu trả lời, mí mắt hơi rũ xuống, thở dài một hơi – Xem ra mình không để lộ kẽ hở gì. Vừa rồi Tề Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn tưởng rằng tâm tư của mình đã bị vạch trần, may mà sau đó hai người kẻ hỏi người đáp rất trôi chảy tự nhiên, ngoại trừ lúc Tề Tĩnh né tránh ánh mắt hắn.
Hắn biết, ngày hôm nay khi tay hắn động vào người Tề Tĩnh có lúc vô thức ngừng một chút, thời gian cởi áo sơ mi cũng lâu hơn.
Không chỉ là ngừng lại, thậm chí hắn còn muốn chạm vào.
"Hô..."
Cứ tiếp tục thế này, Tề Tĩnh thực sự sẽ phát hiện ra mất. Thẩm Nhạn tự kiềm chế mình, hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền cố sức lắc đầu, hy vọng có thể hất văng hết suy nghĩ hư hỏng xông vào trong tâm trí.
Hắn di chuyển hai bước chân, trở lại trước cửa.
Mặc dù nói phải ra ngoài, nhưng hắn vẫn dùng dằng mãi không đi. Bình thường, mỗi ngày sau khi nhìn Tề Tĩnh đi vào nhà tắm, hắn đều đứng ở không gian nối giữa phòng tắm và phòng khách này một hồi.
Bởi vì tay chân không tiện, động tác của Tề Tĩnh rất chậm, phải ở bên trong ít nhất từ hai mươi tới ba mươi phút.
Mà trong vòng mười phút đầu, hắn sẽ lẳng lặng canh giữ ngoài cửa. Nhưng bây giờ, khi trong phòng tắm vang lên tiếng vòi sen chảy nước ào ạt, một mảnh cánh hoa bập bềnh theo sóng nước, bọt nước nối tiếp nhau rơi xuống đất, tựa như trăm ngàn nhịp trống dày đặc đánh thẳng vào lồng ngực hắn, mang tới âm hưởng hơi nhức nhối.
Thẩm Nhạn chậm rãi đặt một tay ở ván cửa, nghiêng đầu, dựa vào đó không nhúc nhích.
Ngoại trừ tiếng nước chảy, bên tai không còn bất kỳ một thanh âm nào khác, đơn điệu mà nhàm chán, nhưng hắn vẫn nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe. Hành động này, hắn không thể nào thẳng thắn nói với Tề Tĩnh được, bởi hắn không biết phải thẳng thắn thế nào.
Lúc đầu, chỉ vì hắn lo lắng cho sự an toàn của Tề Tĩnh, sợ anh trượt chân ngã trong đó, nên mới ngồi ở ngoài phòng khách mà nghe.
Nhưng bây giờ, mượn cớ như vậy ngay cả hắn cũng không tin—
Tề Tĩnh tắm rửa xong, đi ra ngoài, Thẩm Nhạn còn chưa về nhà, trong phòng khách trống rỗng.
Anh như một đứa trẻ vụng về mới học cách mặc quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi mới, chậm rãi cài từng cúc, sau đó tìm máy sấy tóc, tự lực cánh sinh sấy cho khô.
Khi tóc gần như khô hẳn, ở cửa lớn vang lên tiếng chìa khóa leng keng, quả nhiên là Thẩm Nhạn trở về.
"Có phải do mưa lớn quá không, anh gặp chuyện gì trên đường à?" Tề Tĩnh vội vã bỏ máy sấy sang một bên, mày chau mặt ủ đứng lên nghênh đón, xem hắn có bị mưa ướt không. Dựa theo quãng đường năm phút mà Thẩm Nhạn nói, cả đi cả về phải mất mười phút, nhưng anh ở trong nhà tắm ít nhất cũng phải gấp đôi thời gian này.
Thẩm Nhạn cất ô, rũ thấp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, cửa hàng mà anh nói đóng cửa mất rồi, anh phải sang chỗ khác. Tuy rằng hơi xa, nhưng ở đó có rất nhiều loại rượu vang."
Thì ra là thế.
Tề Tĩnh quan sát thấy trên người hắn không có chỗ nào ướt, yên lòng cười nói: "Đúng lúc bên ngoài trời lạnh, uống rượu vào cho ấm người. Anh ngồi xuống đi, em đi lấy ly."
Không hiểu vì sao Thẩm Nhạn cứ rũ mắt xuống mãi, hắn chỉ gật đầu, đặt rượu mới mua lên bàn.
Cơn mưa ngoài cửa sổ khiến bầu trời đêm đen hơn, lạnh lẽo hơn.
Vết mưa trên thủy tinh bị ngọn đèn rọi sáng, tương phản với khung cảnh u ám phía sau, đan xen mờ ảo như kết một lớp sương mỏng. Tất cả đều làm người ta cảm thấy rõ rệt tiết trời lạnh lẽo.
"Chắc ngày mai trời còn lạnh hơn." Lúc này đâu, Tề Tĩnh hoàn toàn không nghi ngờ gì dự báo của cục khí tượng thủy văn.
Loại thời tiết này khiến cơn thèm rượu của anh dâng cao hơn.
Trước khi, có đôi khi anh một mình uống rượu ở nhà, cũng trong cơn mưa như vậy, tự do thoải mái, không quan tâm mọi chuyện thế nào, chỉ cần bật nắp rượu ra là uống thôi. Đấy là cách uống rượu của dân FA. Hai người uống rượu đương nhiên khác hẳn.
Bản thân rượu vang là một loại rượu vẫn phải uống trong không gian phù hợp.
Bọn họ bất ngờ quyết định uống, trong nhà không chuẩn bị sẵn cái gì, cũng không sắp đặt bất cứ đồ trang trí nào, ví dụ như hoa hồng đỏ, ví dụ như giá cắm nến. Tề Tĩnh trong cái khó ló cái khôn, mở ngọn đèn trắng treo trên chiếc bàn gỗ đen huyền, còn tắt hết đèn trong phòng đi. Không gian xung quanh chìm đắm trong ánh sáng nhàn nhạt, gần sáng xa tối, thay thế ngọn nến truyền thống của phương Tây, tạo nên bầu không khí đặc biệt.
"Thế nào, trông cũng được đấy chứ nhỉ?" Tề Tĩnh lui về phía sau hai bước ngắm nhìn toàn cảnh, khẽ cười nói.
"Ừ, được lắm." Thẩm Nhạn thật lòng nói.
Mặc dù ngọn đèn kia không được lãng mạn như ánh nến, nhưng hai người ngồi gần nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, toàn thân được bao phủ bởi sắc trắng mỏng manh, như thể tất cả sự ấm áp nhất trong đời người đều tụ về đây, như thể thế gian đang ngưng đọng.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách truyền tới.
Trong nhà, tiếng Thẩm Nhạn bật nắp rượu, chất lỏng màu đỏ róc rách chảy vào ly, tiếng động này còn sâu lắng, trầm bổng hơn tiếng mưa, thậm chí còn khiến Tề Tĩnh nghĩ tới sự khác biệt trong chất giọng của hai người.
"Thật ra thanh âm của anh khá giống như rượu vang." Hai người ngồi đối diện nhau, Tề Tĩnh bỗng nhiên cười rộ lên, thốt ra một câu như vậy.
"Sao lại nói thế?" Thẩm Nhạn dừng động tác rót rượu, yên lặng nhìn anh.
"Cần phải từ từ phẩm rượu." Tề Tĩnh nhướng mày nhìn hắn, tự tin đắc ý như một chuyên gia phẩm rượu đầy kinh nghiệm. Đúng vậy, phải chậm rãi phẩm mới có thể phẩm ra vị rượu thật sự.
Mỗi ngày khắc ghi hương vị ấy rất dễ khiến người phẩm rượu nghiện... như anh.
Thẩm Nhạn nghe xong lời anh nói, lặng lẽ cong môi, đáp lời: "Nói thế thì thanh âm của anh có vẻ như không thích hợp để tham gia thi đấu."
Một cuộc thi giống như đang làm quảng cáo, trong khoảng thời gian hai phút ngắn ngủi phải khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. Đối với những giám khảo xa lạ và người nghe mà nói, ấn tượng đầu tiên khi thí sinh cất tiếng nói là quan trọng nhất, nếu thanh âm yêu cầu người nghe phải từ từ mới thấm sẽ mất cơ hội. Tề Tĩnh và Đồng Tước Đài đều thuộc loại chất giọng bắt tai, hấp dẫn người nghe ngay lập tức, ưu thế của bọn họ cực kì nổi trội.
Tề Tĩnh hoàn toàn không phủ nhận những điều này.
Nhưng anh còn bổ sung thêm: "Quả thật, thanh âm của anh không tạo được ấn tượng đầu tiên sâu sắc cho người khác, nhưng chất giọng và diễn xuất tình cảm của anh rất chuẩn, gần như không sai một ly. Ban giám khảo của cuộc thi là những chuyên gia phối âm chuyên nghiệp, em tin họ sẽ không nông cạn tới vậy, chỉ quan tâm tới thanh âm mà bỏ qua diễn xuất."
Thẩm Nhạn vẫn im lặng nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên hỏi: "Vậy em quan tâm nhất là gì?"
Tề Tĩnh sửng sốt.
"Em..." Chỉ quan tâm anh thôi.
Lời phát ra từ đáy lòng là câu này.
Nhưng Thẩm Nhạn đang ngồi ở vị trí cách anh chưa tới một thước.
Bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhất thời Tề Tĩnh cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim đập bình bịch. Trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hết ngôn từ muốn nói: "Em chỉ quan tâm... trong cuộc thi này anh có vui hay không?"
Thẩm Nhạn nghe tới đây, đôi mày hơi giãn ra, giống như khối băng tan ra thành nước, chậm rãi chảy xuôi.
Hắn cười cười, thấp giọng nói: "Bây giờ anh đang rất vui, cảm ơn em."
Tề Tĩnh nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của hắn dưới ánh đèn ấm áp, bản thân cũng không kiềm chế được nở nụ cười giống như vậy. Vì thế, anh cười nhẹ, cầm ly rượu lên, đong đưa cho rượu vang sóng sánh: "Vậy chúng ta nên chính thức chúc mừng ba vai của anh đều vào vòng trong."
Thẩm Nhạn cười đáp lại: "Em cũng vậy. Chúc mừng."
Nâng chén, chạm cốc.
Hai ly thủy tinh chạm nhau dưới ánh đèn, thân ly phản chiếu ánh sáng lấp lánh, "đinh" một tiếng, rượu vang sóng sánh, vài giọt còn rớt xuống thảm dưới đất.
Tề Tĩnh thu tay về, rất tự nhiên ngửa đầu uống một ngụm.
Ánh mắt Thẩm Nhạn dán chặt vào động tác của anh, sau đó cũng bưng ly rượu lên, bắt chước chậm rãi uống vào.
Hắn không quen mùi rượu, hơn nữa hắn chọn loại rượu vang đỏ, vị chát khá nặng khiến hắn nhíu mày, lại phải cố gắng giấu diếm không để Tề Tĩnh phát hiện ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người vừa uống vừa trò chuyện.
Mưa thu thay thế cho tình khúc sâu lắng, vừa có vẻ lãng mạn, vừa có cảm giác trầm lặng hiếm thấy.
"Đúng rồi, còn một chuyện vui nữa chúng ta nên chúc mừng." Vẻ mặt của Tề Tĩnh cũng như giọng điệu của anh, thể hiện đúng cảm xúc trong câu nói, "Hôm nay chủ nhiệm ban tin tức thời sự gọi điện nói với em, ngầm bảo chuyên đề về bệnh viện thú y đã được phê duyệt, có thể làm trong chương trình "Điều tra xã hội", độ dài sáu mươi phút. Đây là đoạn tin dài nhất em từng làm."
Thẩm Nhạn biết Tề Tĩnh vẫn luôn ấp ủ điều này, ngày nào trò chuyện về công việc cũng nghe anh kể.
Hôm nay cuối cùng cũng có kết quả, hắn mừng thay cho anh, "Hóa ra em là song hỷ lâm môn, vậy thì phải ăn mừng thật lớn mới đúng."
Dứt lời, hắn chủ động nâng ly chúc mừng, hai người uống vài ngụm. Tề Tĩnh đặt ly xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên thân ly theo tiết tấu, cười nói: "Nhưng mà... Chuyện biên tập viên thứ hai còn chưa quyết định. Đây là việc lớn, các lãnh đạo còn cần thương lượng thêm."
"Em có ý tưởng, có thực lực, anh nghĩ đây chỉ là chuyện sớm hay muộn." Thẩm Nhạn cười nhàn nhạt.
Về thái độ làm việc của Tề Tĩnh, hắn đã được chứng kiến tận mắt, những lời này nói ra khỏi miệng hoàn toàn không có ý nịnh bợ gì.
Không biết có phải do cồn hay không, Tề Tĩnh uống hai ly rượu, hứng thú tăng cao, càng lúc càng nồng. Anh nghe Thẩm Nhạn khen mình như vậy, cười vui vẻ tới mức phấn chấn muốn bay, "Ha ha, nếu bác sĩ Thẩm đã nói vậy, em xin nhận lời tốt lành của anh. Nào, chúng ta uống tiếp."
Tề Tĩnh vừa cười vừa đưa tay lấy rượu, khi đang chuẩn bị rót thêm rượu cho cả hai, Thẩm Nhạn vẫn luôn yên lặng đột nhiên hỏi: "Nếu như có quyết định, em sẽ phải quay trở về đài truyền hình để làm việc sao?"
Tề Tĩnh giật mình, không đáp lời.
Câu hỏi này đối với Tề tĩnh mà nói thì quá đột ngột, anh không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Câu hỏi này đối với Thẩm Nhạn lại chẳng có chút bất ngờ nào, bởi vì hắn đã chôn giấu điều này ở tận sâu đáy lòng một thời gian khá dài. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chuyển sang vấn đề này.
Thật lâu vẫn không thấy Tề Tĩnh trả lời, Thẩm Nhạn thở dài một hơi, tự mình nói tiếp. Thanh âm và ánh mắt của hắn đều hạ xuống thật thấp, nhấn chìm nỗi khổ sở kia vào trong ly rượu: "Em có nhà, ngày nào cũng phải bắt xe tới trung tâm thành phố để làm việc hình như không tiện lắm?"
Thật ra hai người bọn họ đều hiểu — đáp án là đúng vậy.
Dùng câu nghi vấn không phải là vì hắn không biết, mà là cảm giác mâu thuận khi bất lực không thể thay đổi được điều gì, lại không muốn vạch trần sự thật.
"Chỗ bó bột trên tay em còn chưa gỡ ra, tạm thời bọn họ sẽ không gọi em về làm việc... Dù sao trước đây cấp trên cũng phê duyệt cho em nghỉ một tháng." Tề Tĩnh không biết nói vậy có phải là đang tự an ủi mình không, mặc dù cụm từ "một tháng" kia chính anh nghe cũng thấy thật chói tai.
Lúc này, Thẩm Nhạn yên lặng nâng ly lên, uống cạn nửa ly rượu còn lại.
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh tỉnh táo lại, vội vã kêu lên.
Rượu vang không nên uống một hơi như thế, nhưng giờ khắc này không phải lúc để thảo luận về cách uống rượu vang đỏ. Tâm trạng của Thẩm Nhạn mới là điều làm anh lo lắng nhất.
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh gọi hắn lần nữa, tay phải lướt qua mặt bàn, định cầm lấy tay đối phương. Vị chát của rượu vang đỏ còn lưu lại nơi đầu lưỡi, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy chua chát, "Nếu như em hồi phục không tốt, một tháng nữa cũng chưa chắc đã được tháo bột... Kỳ nghỉ bệnh còn có thể kéo dài."
Thẩm Nhạn cười khổ, "Làm sao anh lại mong em hồi phục không tốt được cơ chứ?"
Trên thực tế, hắn là người mong chờ Tề Tĩnh dưỡng thương thật tốt, mau chóng khỏe mạnh nhất, cho dù biết cuộc sống ở chung hiện tại của hai người rất có thể sẽ chấm dứt.
"Em biết." Tề Tĩnh nhỏ giọng trả lời. Đương nhiên anh biết.
"Mấy ngày nữa em phải tới bệnh viện khám lại nhỉ." Chỉ có sau khi bác sĩ tái khám, mới biết được khi nào sẽ gỡ bột.
"Ừ. Sáng thứ tư tới sẽ chụp X quang, xem xương hồi phục thế nào."
"Thứ tư..." Thẩm Nhạn nhắc lại, hai mắt nhắm nghiền, long mày hơi nhíu, cố gắng nhớ xem công việc của mình sắp xếp thế nào. Hắn muốn nói thứ tư hắn có thể xin nghỉ nửa ngày để đưa Tề Tĩnh đi bệnh viện tái khám, nhưng đầu óc vốn bất cứ lúc nào cũng nhớ rõ ràng lịch trình của mình bây giờ lại mờ mịt vô cùng.
Cứ như những chữ số trên lịch đều ở thật xa, không thể nhìn rõ.
Kỳ quái.
Thẩm Nhạn khẽ day trán, ngón tay cong lại cứ như muốn kéo những điều mơ màng kia tới gần để nhìn cho rõ.
"Ưm..." Hắn khó khăn bật ra thanh âm, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, "Thứ tư..."
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh thấy vậy, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, e dè hỏi như thể sợ sẽ kinh động tới hắn, "Thẩm Nhạn, có phải anh say rồi không?"
Cho dù là lúc cần thiết, hắn cũng chỉ có thể uống một chút, cực kỳ hạn chế uống. Trong nhà cũng không có rượu.
Khi hắn định thành thật nói với anh, đôi mắt vừa nâng lên đã chạm vào ánh mắt hang hái của Tề Tĩnh, thoạt nhìn trông tâm tình anh thật sự rất vui vẻ. Thẩm Nhạn hơi run sợ, nhất thời không biết có nên mở miệng làm đối phương thất vọng hay không.
Liệu còn có bao nhiêu cơ hội giống như thế này nữa, được cùng chúc mừng điều gì đó với anh, chia sẻ sự vui sướng thuộc về riêng hai người.
Một tháng nữa... Biết đâu ngay cả việc gặp mặt cũng trở nên khó khăn.
Nghề nghiệp của Tề Tĩnh khá đặc biệt, thường hối hả ngược xuôi quanh năm suốt tháng, cho dù quay về thành phố cũng cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.
"Được." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. "Nhưng trong nhà không có rượu, anh ra ngoài mua."
Tề Tĩnh nghe hắn nói muốn đội mưa đi mua, chợt ngẩn người rồi vội vã khuyên can.
"À, hay là thôi đi. Dù sao bên ngoài vẫn còn mưa."
"Không sao, cửa hàng rất gần, đi năm phút là tới." Thẩm Nhạn lại kiên trì, mỉm cười đứng lên, rời khỏi vai anh, tới gần cửa sổ để quan sát trời mưa. "Em muốn uống cái gì? Nếu thích rượu của hang nào thì nói với anh."
Cha của Tề Tĩnh rất thích rượu, nên anh cũng rất chú ý hạn chế về phương diện này.
Ngoại trừ những lúc tham gia tiệc tùng xã giao ở đơn vị, anh bị ép phải uống cũng chỉ uống bia hoặc rượu vang. Rượu thì phải uống rượu có nồng độ cồn thấp, không dễ say, bởi phóng viên thường hay đi khắp nơi, việc giữ trí óc tỉnh táo là vô cùng quan trọng. Còn rượu của hãng gì, anh chưa từng quan tâm.
Nhưng nếu hai người đang ăn mừng ở nhà thì rượu vang đỏ có lẽ rất phù hợp với bầu không khí này.
Tuy nói trong thời gian dưỡng bệnh của bệnh nhân gãy xương cần phải kiêng bia rượu, nhưng nồng độ cồn của rượu vang không quá cao, uống một hai ly cũng không vấn đề gì. Hơn nữa, mấy ngày sau thời tiết chuyển lạnh, bia sẽ trở thành thứ phẩm lỗi thời. Uống rượu vang không những giúp làm ấm người, còn dễ ngủ.
"Mua rượu vang đi, hãng nào cũng được, em không kén."
"Được." Tối hôm nay dường như Thẩm Nhạn thay đổi thói quen ăn uống kiêng kỹ ngày xưa, anh thích gì cũng được.
Tề Tĩnh nghĩ thầm: Có lẽ vì tâm trạng hắn cũng không tệ lắm?
Cái suy nghĩ này vừa nổi lên, nụ cười bất giác lộ ra, dù sao trong chuyện tốt đó cũng có một phần thuộc về anh. Hạnh phúc không thể hưởng một mình, đó mới là hạnh phúc nhất.
"Em tắm trước đi, trong lúc em tắm anh sẽ ra ngoài mua rượu." Tắt máy tính, Thẩm Nhạn để Tề Tĩnh làm mấy chuyện này trước khi uống rượu. Lý do rất đơn giản, Tề Tĩnh bị thương, nhỡ đâu sau khi uống say mới đi tắm sẽ bị choáng váng mà ngã.
Còn bản thân hắn thì không cần lo về mặt này.
Do tính chất công việc tiếp xúc với động vật nhiều, để khử mùi, hắn có thói quen tắm rửa sạch sẽ trước khi về nhà, nên giờ không cần tắm nữa.
Tề Tĩnh nghe vậy, trong mắt hơi lóe lên gì đó, cúi gằm mặt thấp giọng nói: "Được rồi... Làm phiền anh giúp em như mọi ngày."
Ở chung một nhà lâu như vậy, Tề Tĩnh cực kỳ trân trọng ba mươi giây trước khi tắm. Đâu là một bí mật mà cho tới giờ anh chưa từng nói cho Thẩm Nhạn.
Ba mươi giây rất ngắn ngủi. Bởi vì ngày nào cũng làm nên động tác của Thẩm Nhạn vô cùng nhuần nhuyễn, Tề Tĩnh cũng biết rõ phải giơ tay nhấc chân phối hợp như thế nào. Từ giây phút bàn tay Thẩm Nhạn đụng vào cúc áo sơ mi đầu tiên của anh, cởi từng cái một, cho tới khi tất cả quần áo trên người đều không cần, vừa vặn chỉ mất nửa phút đồng hồ.
Trong quá trình này, Thẩm Nhạn thường tỏ ra cẩn thận, tỉ mỉ, đôi mắt chỉ dán chặt vào mấy nút áo, không liếc sang nơi khác, không có bất cứ suy nghĩ viển vông nào.
Tề Tĩnh âm thầm thở dài một hơi.
Trông bộ dạng hắn ngay thẳng, trong sạch như vậy, anh chỉ đành cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đứng im không nhúc nhích.
Xem ra Thẩm Nhạn đối đãi với mình chẳng khác nào đám chó mèo trên bàn mổ, bởi vì thái độ của hắn lúc này chính là thái độ khi hắn làm việc.
Vào thời điểm này, anh thường nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt, thật sự là không có tiền đồ.
Tề Tĩnh bó tay chịu chết trước hoàn cảnh này, anh tưởng rằng mình có thể chuyên nghiệp như Thẩm Nhạn, diễn tròn vai một bệnh nhân kiểu mẫu, thản nhiên nhận sự chăm sóc của người khác, thản nhiên để đôi tay kia cởi áo mình ra.
Nhưng trái tim đập kịch liệt như vậy không phải điều anh có thể điều khiển trong tay, những suy nghĩ mờ ám mạnh mẽ tràn vào đầu óc không phải thứ anh có thể kiềm chế được. Thông thường, anh phải sống qua được ba mươi giây này, sau đó vờ như không có vấn đề gì mà bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, lúc đó mới sờ vào đôi tai nóng bừng, vội vã dùng nước nóng xối hết suy nghĩ trong đầu.
Có lẽ bởi vì lời ngày đó Ninh Tiêu Tiêu nói khiến anh để ý.
Có lẽ bởi vì bản năng đáng ghét của đàn ông.
Bất kể là do nguyên nhân gì, những gì anh đang suy nghĩ trong đầu tuyệt đối không thể nói cho Thẩm Nhạn.
Một người ngay thẳng như hắn chắc hẳn không thể tưởng tượng được anh sẽ có những ý nghĩ như vậy. Nếu hắn bất cẩn phát hiện ra, chẳng phải anh sẽ thành kẻ xấu rồi sao?
Bởi vậy, ở bên ngoài, đối phương bình tĩnh bao nhiều, anh cũng phải bình tĩnh bấy nhiêu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chút ngọt ngào vẫn phải có mới được.
Chí ít, trong mấy mươi giây ngắn ngủi Thẩm Nhạn chăm chú cởi cúc áo của mình, anh có thể nhận cơ hội cảm nhận xúc cảm từ ngón tay hắn chạm vào da thịt anh. Chỉ tiếc trải qua mấy ngày luyện tập tới thuần thục, Thẩm Nhạn có thể cởi hết đồ của anh mà không động chạm tới một đầu ngón tay.
Tuy nhiên, lúc ban đầu, hầu kết vẫn bị nhẹ nhàng cọ xát một chút. Tới khi cởi áo sơ mi ra, hai tay Thẩm Nhạn phải vòng qua thân thể anh, thỉnh thoảng cũng có ma sát nho nhỏ.
Nhưng cơ hội như vậy càng ngày càng ít.
Ba mươi giây kia càng ngày càng ngắn, anh cũng càng ngày càng dễ mất hồn mất vía.
"Được rồi." Lúc Tề Tĩnh đang ngẩn người, Thẩm Nhạn đã giúp anh bọc màng nilon không thấm nước vào thạch cao trên tay. Hắn ngẩng đầu lên, chợt phát hiện ra anh đang nhìn mình chằm chằm ngây ngẩn, bất giác sững sờ.
"Em đi tắm." Tề Tĩnh hồi hồn, chột dạ lẩn tránh ánh mắt hắn, xoay người bước vào phòng tắm, khép cửa lại.
"Anh ra ngoài mua rượu nhé." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nói cách cánh cửa.
"Ừ." Thanh âm của người bên kia nghe không có gì khác thường.
Thẩm Nhạn nghe thấy câu trả lời, mí mắt hơi rũ xuống, thở dài một hơi – Xem ra mình không để lộ kẽ hở gì. Vừa rồi Tề Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn tưởng rằng tâm tư của mình đã bị vạch trần, may mà sau đó hai người kẻ hỏi người đáp rất trôi chảy tự nhiên, ngoại trừ lúc Tề Tĩnh né tránh ánh mắt hắn.
Hắn biết, ngày hôm nay khi tay hắn động vào người Tề Tĩnh có lúc vô thức ngừng một chút, thời gian cởi áo sơ mi cũng lâu hơn.
Không chỉ là ngừng lại, thậm chí hắn còn muốn chạm vào.
"Hô..."
Cứ tiếp tục thế này, Tề Tĩnh thực sự sẽ phát hiện ra mất. Thẩm Nhạn tự kiềm chế mình, hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền cố sức lắc đầu, hy vọng có thể hất văng hết suy nghĩ hư hỏng xông vào trong tâm trí.
Hắn di chuyển hai bước chân, trở lại trước cửa.
Mặc dù nói phải ra ngoài, nhưng hắn vẫn dùng dằng mãi không đi. Bình thường, mỗi ngày sau khi nhìn Tề Tĩnh đi vào nhà tắm, hắn đều đứng ở không gian nối giữa phòng tắm và phòng khách này một hồi.
Bởi vì tay chân không tiện, động tác của Tề Tĩnh rất chậm, phải ở bên trong ít nhất từ hai mươi tới ba mươi phút.
Mà trong vòng mười phút đầu, hắn sẽ lẳng lặng canh giữ ngoài cửa. Nhưng bây giờ, khi trong phòng tắm vang lên tiếng vòi sen chảy nước ào ạt, một mảnh cánh hoa bập bềnh theo sóng nước, bọt nước nối tiếp nhau rơi xuống đất, tựa như trăm ngàn nhịp trống dày đặc đánh thẳng vào lồng ngực hắn, mang tới âm hưởng hơi nhức nhối.
Thẩm Nhạn chậm rãi đặt một tay ở ván cửa, nghiêng đầu, dựa vào đó không nhúc nhích.
Ngoại trừ tiếng nước chảy, bên tai không còn bất kỳ một thanh âm nào khác, đơn điệu mà nhàm chán, nhưng hắn vẫn nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe. Hành động này, hắn không thể nào thẳng thắn nói với Tề Tĩnh được, bởi hắn không biết phải thẳng thắn thế nào.
Lúc đầu, chỉ vì hắn lo lắng cho sự an toàn của Tề Tĩnh, sợ anh trượt chân ngã trong đó, nên mới ngồi ở ngoài phòng khách mà nghe.
Nhưng bây giờ, mượn cớ như vậy ngay cả hắn cũng không tin—
Tề Tĩnh tắm rửa xong, đi ra ngoài, Thẩm Nhạn còn chưa về nhà, trong phòng khách trống rỗng.
Anh như một đứa trẻ vụng về mới học cách mặc quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi mới, chậm rãi cài từng cúc, sau đó tìm máy sấy tóc, tự lực cánh sinh sấy cho khô.
Khi tóc gần như khô hẳn, ở cửa lớn vang lên tiếng chìa khóa leng keng, quả nhiên là Thẩm Nhạn trở về.
"Có phải do mưa lớn quá không, anh gặp chuyện gì trên đường à?" Tề Tĩnh vội vã bỏ máy sấy sang một bên, mày chau mặt ủ đứng lên nghênh đón, xem hắn có bị mưa ướt không. Dựa theo quãng đường năm phút mà Thẩm Nhạn nói, cả đi cả về phải mất mười phút, nhưng anh ở trong nhà tắm ít nhất cũng phải gấp đôi thời gian này.
Thẩm Nhạn cất ô, rũ thấp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, cửa hàng mà anh nói đóng cửa mất rồi, anh phải sang chỗ khác. Tuy rằng hơi xa, nhưng ở đó có rất nhiều loại rượu vang."
Thì ra là thế.
Tề Tĩnh quan sát thấy trên người hắn không có chỗ nào ướt, yên lòng cười nói: "Đúng lúc bên ngoài trời lạnh, uống rượu vào cho ấm người. Anh ngồi xuống đi, em đi lấy ly."
Không hiểu vì sao Thẩm Nhạn cứ rũ mắt xuống mãi, hắn chỉ gật đầu, đặt rượu mới mua lên bàn.
Cơn mưa ngoài cửa sổ khiến bầu trời đêm đen hơn, lạnh lẽo hơn.
Vết mưa trên thủy tinh bị ngọn đèn rọi sáng, tương phản với khung cảnh u ám phía sau, đan xen mờ ảo như kết một lớp sương mỏng. Tất cả đều làm người ta cảm thấy rõ rệt tiết trời lạnh lẽo.
"Chắc ngày mai trời còn lạnh hơn." Lúc này đâu, Tề Tĩnh hoàn toàn không nghi ngờ gì dự báo của cục khí tượng thủy văn.
Loại thời tiết này khiến cơn thèm rượu của anh dâng cao hơn.
Trước khi, có đôi khi anh một mình uống rượu ở nhà, cũng trong cơn mưa như vậy, tự do thoải mái, không quan tâm mọi chuyện thế nào, chỉ cần bật nắp rượu ra là uống thôi. Đấy là cách uống rượu của dân FA. Hai người uống rượu đương nhiên khác hẳn.
Bản thân rượu vang là một loại rượu vẫn phải uống trong không gian phù hợp.
Bọn họ bất ngờ quyết định uống, trong nhà không chuẩn bị sẵn cái gì, cũng không sắp đặt bất cứ đồ trang trí nào, ví dụ như hoa hồng đỏ, ví dụ như giá cắm nến. Tề Tĩnh trong cái khó ló cái khôn, mở ngọn đèn trắng treo trên chiếc bàn gỗ đen huyền, còn tắt hết đèn trong phòng đi. Không gian xung quanh chìm đắm trong ánh sáng nhàn nhạt, gần sáng xa tối, thay thế ngọn nến truyền thống của phương Tây, tạo nên bầu không khí đặc biệt.
"Thế nào, trông cũng được đấy chứ nhỉ?" Tề Tĩnh lui về phía sau hai bước ngắm nhìn toàn cảnh, khẽ cười nói.
"Ừ, được lắm." Thẩm Nhạn thật lòng nói.
Mặc dù ngọn đèn kia không được lãng mạn như ánh nến, nhưng hai người ngồi gần nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, toàn thân được bao phủ bởi sắc trắng mỏng manh, như thể tất cả sự ấm áp nhất trong đời người đều tụ về đây, như thể thế gian đang ngưng đọng.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách truyền tới.
Trong nhà, tiếng Thẩm Nhạn bật nắp rượu, chất lỏng màu đỏ róc rách chảy vào ly, tiếng động này còn sâu lắng, trầm bổng hơn tiếng mưa, thậm chí còn khiến Tề Tĩnh nghĩ tới sự khác biệt trong chất giọng của hai người.
"Thật ra thanh âm của anh khá giống như rượu vang." Hai người ngồi đối diện nhau, Tề Tĩnh bỗng nhiên cười rộ lên, thốt ra một câu như vậy.
"Sao lại nói thế?" Thẩm Nhạn dừng động tác rót rượu, yên lặng nhìn anh.
"Cần phải từ từ phẩm rượu." Tề Tĩnh nhướng mày nhìn hắn, tự tin đắc ý như một chuyên gia phẩm rượu đầy kinh nghiệm. Đúng vậy, phải chậm rãi phẩm mới có thể phẩm ra vị rượu thật sự.
Mỗi ngày khắc ghi hương vị ấy rất dễ khiến người phẩm rượu nghiện... như anh.
Thẩm Nhạn nghe xong lời anh nói, lặng lẽ cong môi, đáp lời: "Nói thế thì thanh âm của anh có vẻ như không thích hợp để tham gia thi đấu."
Một cuộc thi giống như đang làm quảng cáo, trong khoảng thời gian hai phút ngắn ngủi phải khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. Đối với những giám khảo xa lạ và người nghe mà nói, ấn tượng đầu tiên khi thí sinh cất tiếng nói là quan trọng nhất, nếu thanh âm yêu cầu người nghe phải từ từ mới thấm sẽ mất cơ hội. Tề Tĩnh và Đồng Tước Đài đều thuộc loại chất giọng bắt tai, hấp dẫn người nghe ngay lập tức, ưu thế của bọn họ cực kì nổi trội.
Tề Tĩnh hoàn toàn không phủ nhận những điều này.
Nhưng anh còn bổ sung thêm: "Quả thật, thanh âm của anh không tạo được ấn tượng đầu tiên sâu sắc cho người khác, nhưng chất giọng và diễn xuất tình cảm của anh rất chuẩn, gần như không sai một ly. Ban giám khảo của cuộc thi là những chuyên gia phối âm chuyên nghiệp, em tin họ sẽ không nông cạn tới vậy, chỉ quan tâm tới thanh âm mà bỏ qua diễn xuất."
Thẩm Nhạn vẫn im lặng nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên hỏi: "Vậy em quan tâm nhất là gì?"
Tề Tĩnh sửng sốt.
"Em..." Chỉ quan tâm anh thôi.
Lời phát ra từ đáy lòng là câu này.
Nhưng Thẩm Nhạn đang ngồi ở vị trí cách anh chưa tới một thước.
Bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhất thời Tề Tĩnh cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim đập bình bịch. Trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hết ngôn từ muốn nói: "Em chỉ quan tâm... trong cuộc thi này anh có vui hay không?"
Thẩm Nhạn nghe tới đây, đôi mày hơi giãn ra, giống như khối băng tan ra thành nước, chậm rãi chảy xuôi.
Hắn cười cười, thấp giọng nói: "Bây giờ anh đang rất vui, cảm ơn em."
Tề Tĩnh nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của hắn dưới ánh đèn ấm áp, bản thân cũng không kiềm chế được nở nụ cười giống như vậy. Vì thế, anh cười nhẹ, cầm ly rượu lên, đong đưa cho rượu vang sóng sánh: "Vậy chúng ta nên chính thức chúc mừng ba vai của anh đều vào vòng trong."
Thẩm Nhạn cười đáp lại: "Em cũng vậy. Chúc mừng."
Nâng chén, chạm cốc.
Hai ly thủy tinh chạm nhau dưới ánh đèn, thân ly phản chiếu ánh sáng lấp lánh, "đinh" một tiếng, rượu vang sóng sánh, vài giọt còn rớt xuống thảm dưới đất.
Tề Tĩnh thu tay về, rất tự nhiên ngửa đầu uống một ngụm.
Ánh mắt Thẩm Nhạn dán chặt vào động tác của anh, sau đó cũng bưng ly rượu lên, bắt chước chậm rãi uống vào.
Hắn không quen mùi rượu, hơn nữa hắn chọn loại rượu vang đỏ, vị chát khá nặng khiến hắn nhíu mày, lại phải cố gắng giấu diếm không để Tề Tĩnh phát hiện ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người vừa uống vừa trò chuyện.
Mưa thu thay thế cho tình khúc sâu lắng, vừa có vẻ lãng mạn, vừa có cảm giác trầm lặng hiếm thấy.
"Đúng rồi, còn một chuyện vui nữa chúng ta nên chúc mừng." Vẻ mặt của Tề Tĩnh cũng như giọng điệu của anh, thể hiện đúng cảm xúc trong câu nói, "Hôm nay chủ nhiệm ban tin tức thời sự gọi điện nói với em, ngầm bảo chuyên đề về bệnh viện thú y đã được phê duyệt, có thể làm trong chương trình "Điều tra xã hội", độ dài sáu mươi phút. Đây là đoạn tin dài nhất em từng làm."
Thẩm Nhạn biết Tề Tĩnh vẫn luôn ấp ủ điều này, ngày nào trò chuyện về công việc cũng nghe anh kể.
Hôm nay cuối cùng cũng có kết quả, hắn mừng thay cho anh, "Hóa ra em là song hỷ lâm môn, vậy thì phải ăn mừng thật lớn mới đúng."
Dứt lời, hắn chủ động nâng ly chúc mừng, hai người uống vài ngụm. Tề Tĩnh đặt ly xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên thân ly theo tiết tấu, cười nói: "Nhưng mà... Chuyện biên tập viên thứ hai còn chưa quyết định. Đây là việc lớn, các lãnh đạo còn cần thương lượng thêm."
"Em có ý tưởng, có thực lực, anh nghĩ đây chỉ là chuyện sớm hay muộn." Thẩm Nhạn cười nhàn nhạt.
Về thái độ làm việc của Tề Tĩnh, hắn đã được chứng kiến tận mắt, những lời này nói ra khỏi miệng hoàn toàn không có ý nịnh bợ gì.
Không biết có phải do cồn hay không, Tề Tĩnh uống hai ly rượu, hứng thú tăng cao, càng lúc càng nồng. Anh nghe Thẩm Nhạn khen mình như vậy, cười vui vẻ tới mức phấn chấn muốn bay, "Ha ha, nếu bác sĩ Thẩm đã nói vậy, em xin nhận lời tốt lành của anh. Nào, chúng ta uống tiếp."
Tề Tĩnh vừa cười vừa đưa tay lấy rượu, khi đang chuẩn bị rót thêm rượu cho cả hai, Thẩm Nhạn vẫn luôn yên lặng đột nhiên hỏi: "Nếu như có quyết định, em sẽ phải quay trở về đài truyền hình để làm việc sao?"
Tề Tĩnh giật mình, không đáp lời.
Câu hỏi này đối với Tề tĩnh mà nói thì quá đột ngột, anh không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Câu hỏi này đối với Thẩm Nhạn lại chẳng có chút bất ngờ nào, bởi vì hắn đã chôn giấu điều này ở tận sâu đáy lòng một thời gian khá dài. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chuyển sang vấn đề này.
Thật lâu vẫn không thấy Tề Tĩnh trả lời, Thẩm Nhạn thở dài một hơi, tự mình nói tiếp. Thanh âm và ánh mắt của hắn đều hạ xuống thật thấp, nhấn chìm nỗi khổ sở kia vào trong ly rượu: "Em có nhà, ngày nào cũng phải bắt xe tới trung tâm thành phố để làm việc hình như không tiện lắm?"
Thật ra hai người bọn họ đều hiểu — đáp án là đúng vậy.
Dùng câu nghi vấn không phải là vì hắn không biết, mà là cảm giác mâu thuận khi bất lực không thể thay đổi được điều gì, lại không muốn vạch trần sự thật.
"Chỗ bó bột trên tay em còn chưa gỡ ra, tạm thời bọn họ sẽ không gọi em về làm việc... Dù sao trước đây cấp trên cũng phê duyệt cho em nghỉ một tháng." Tề Tĩnh không biết nói vậy có phải là đang tự an ủi mình không, mặc dù cụm từ "một tháng" kia chính anh nghe cũng thấy thật chói tai.
Lúc này, Thẩm Nhạn yên lặng nâng ly lên, uống cạn nửa ly rượu còn lại.
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh tỉnh táo lại, vội vã kêu lên.
Rượu vang không nên uống một hơi như thế, nhưng giờ khắc này không phải lúc để thảo luận về cách uống rượu vang đỏ. Tâm trạng của Thẩm Nhạn mới là điều làm anh lo lắng nhất.
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh gọi hắn lần nữa, tay phải lướt qua mặt bàn, định cầm lấy tay đối phương. Vị chát của rượu vang đỏ còn lưu lại nơi đầu lưỡi, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy chua chát, "Nếu như em hồi phục không tốt, một tháng nữa cũng chưa chắc đã được tháo bột... Kỳ nghỉ bệnh còn có thể kéo dài."
Thẩm Nhạn cười khổ, "Làm sao anh lại mong em hồi phục không tốt được cơ chứ?"
Trên thực tế, hắn là người mong chờ Tề Tĩnh dưỡng thương thật tốt, mau chóng khỏe mạnh nhất, cho dù biết cuộc sống ở chung hiện tại của hai người rất có thể sẽ chấm dứt.
"Em biết." Tề Tĩnh nhỏ giọng trả lời. Đương nhiên anh biết.
"Mấy ngày nữa em phải tới bệnh viện khám lại nhỉ." Chỉ có sau khi bác sĩ tái khám, mới biết được khi nào sẽ gỡ bột.
"Ừ. Sáng thứ tư tới sẽ chụp X quang, xem xương hồi phục thế nào."
"Thứ tư..." Thẩm Nhạn nhắc lại, hai mắt nhắm nghiền, long mày hơi nhíu, cố gắng nhớ xem công việc của mình sắp xếp thế nào. Hắn muốn nói thứ tư hắn có thể xin nghỉ nửa ngày để đưa Tề Tĩnh đi bệnh viện tái khám, nhưng đầu óc vốn bất cứ lúc nào cũng nhớ rõ ràng lịch trình của mình bây giờ lại mờ mịt vô cùng.
Cứ như những chữ số trên lịch đều ở thật xa, không thể nhìn rõ.
Kỳ quái.
Thẩm Nhạn khẽ day trán, ngón tay cong lại cứ như muốn kéo những điều mơ màng kia tới gần để nhìn cho rõ.
"Ưm..." Hắn khó khăn bật ra thanh âm, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, "Thứ tư..."
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh thấy vậy, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, e dè hỏi như thể sợ sẽ kinh động tới hắn, "Thẩm Nhạn, có phải anh say rồi không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook