Trao Quyền Duy Nhất
-
Chương 41
Tề Tĩnh quyết định chọn thời gian vào bảy giờ tối, địa điểm ở phía bắc thành phố.
Bởi vì trong tin nhắn, Tề Tĩnh trình bày mình còn nuôi một con mèo nhỏ, sợ đi ra ngoài lâu nó sẽ xảy ra chuyện, vì vậy chỉ có thể tổ chức gần một chút.
Ninh Tiêu Tiêu đồng ý.
Chuyện là một tiếng sau khi cô cúp điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh, nói rằng anh chàng đánh chữ hộ đồng ý ra ngoài ăn cơm. Cô quả thực mừng rỡ như điên, hung phấn tới mức miệng cười toe toét không ngừng. Cho dù có bắt cô tốn tiền đi vòng quanh thành phố này một vòng, cô cũng chấp nhận, huống chi chỉ là hai mươi phút xe bus.
Ngoại trừ điều đó ra, Tề Tĩnh còn có yêu cầu đặc thù.
"Anh đã chọn một nơi rất yên tĩnh, nhà hàng này rất chú trọng tính riêng tư của khách hàng. Điểm trừ duy nhất là chi phí hơi cao, nếu như em ngại thì cứ nói anh mời." — Đây là nguyên văn lời Tề Tĩnh.
Ninh Tiêu Tiêu vừa ngồi trước gương trang điểm vừa buồn bực trước yêu cầu quái đản này của anh.
Đương nhiên, đàn anh đã mời thì cô vẫn hết sức vui vẻ biết thời biết thế thôi.
Phía bắc thành phố là khu phố cũ, ngày nay còn chưa quy hoạch xong, đường phố khá chật hẹp, kiến trúc và bố cục nhà cửa cũng không được ngay ngắn như thành phố mời. Sau khi xuống xe bus, Ninh Tiêu Tiêu mất một chút công sức mới tìm được điểm hẹn.
Thời gian vừa qua sáu giờ bốn mươi lăm.
Vào thu, ngày ngắn đêm dài, lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, viền quanh thành phố bằng quầng sang mỏng mờ nhạt rồi từ từ biến mất, đêm đen bắt đầu. Ở khu thành phố cũ, cơ sở vật chất cổ xưa, đèn đường yếu ớt miễn cưỡng có thể rọi sang mặt đường. Xung quanh đa phần đều là khu dân cư, cơ sở hàng quán đều là bách hóa bán đồ hàng ngày, cửa hàng nhỏ lẻ, hàng ổn định giá chiếm đa số, dọc đường đi không thấy ánh đèn nê ông nhiều màu sắc nhấp nháy hiện đại.
"Hóa ra anh đánh chữ hộ sống ở một nơi như vậy... thật là bất ngờ." Ninh Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ thời trang nữ hiện đại, không hợp với khu đô thị lỗi thời này, dẫm giày cao gót trên mặt đường, cất bước cộp cộp, tự mình nói thầm.
Vốn cô tưởng rằng người có thể chăm sóc tốt cho Tề Tĩnh phải là một người đàn ông thành đạt giàu có, ở trong khu nhà cao cấp.
Cô còn tưởng tượng tới cảnh Tề Tĩnh gặp được một thiếu gia nhà giàu chân chính, thấy người ta bị thương nên nảy lòng thương hại, chủ động giúp đỡ nhận nuôi giống như trong phim truyền hình, tưởng tượng tới say sưa.
Nhưng những gì trước mắt dường như không hề như vậy...
Hơn nữa, cho tới nay, cô và Tề Tĩnh luôn gặp mặt ở nơi gần chỗ anh ở, hoặc trên đoạn đường phồn hoa gần đài truyền hình ở trung tâm thành phố, giữa những tòa nhà cao tầng chọc trời và thành quả của công cuộc hiện đại hóa quen thuộc. Bây giờ, bỗng dưng thay đổi phong cách, thật là khó mà thích ứng.
Nhưng Tề Tĩnh vẫn còn biết nghĩ cho cô, bởi vì nơi anh chọn không tệ chút nào.
Nhà hàng trước mắt trên danh nghĩa là một nhà hàng đồ chay dưỡng sinh, thực tế còn kinh doanh các loại trà nổi tiếng, đồng thời cũng là quán trà. Bề ngoài nhà hàng chỉ cao cấp hơn các quán cơm dọc đường một bậc, vị trí gần với tuyến đường chính, không nằm trong phố nhỏ hay hẻm nhỏ, bên trong trang hoàng nhã nhặn, thanh tao. Tất cả đều tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.
"Thật không ngờ còn có một nơi như thế này, mặc dù còn kém hơn nhà hàng chay ở gần nhà mình một chút." Ninh Tiêu Tiêu nhìn sắp xếp xung quanh một vòng, hệ thống tính điểm trong long tự động mở ra.
Trên đường, Tề Tĩnh từng nhắn tin cho cô, nói mình và người kia đã đến từ lâu, còn chọn xong chỗ ngồi, bảo cô tới thì lên tầng hai phía bên trái cầu thang, đi thẳng vào trong là được.
Cô không định nhắn tin thông báo mình đã tới, chỉ tự mình lên lầu, dựa theo phương hướng mà anh miêu tả mà đi, cuối cùng cũng thấy Tề Tĩnh. Hóa ra chỗ ngồi "chú trọng tính riêng tư" mà anh nói là chỉ ghế ngồi đều bày biện theo hình thức dựa lưng vào nhau, cách mỗi bàn đều có một tấm bình phong gỗ sơn đen, có thể che chắn ánh mắt người ngoài.
Đường nhìn của Ninh Tiêu Tiêu cũng bị chặn lại phân nửa.
Cách tấm bình phong, cô nhìn thấy mặt và hơn nửa người Tề Tĩnh, nhưng anh không chú ý tới cô, bởi vì tầm mắt của anh luôn dính chặt lên người bên cạnh.
Ninh Tiêu Tiêu vô thức dừng bước, lặng lẽ đứng ở một bên ngắm nhìn.
Từ góc độ này, cô không nhìn thấy người bên cạnh Tề Tĩnh, không biết dáng dấp của đối phương ra sao, vẻ ngoài thế nào, cử chỉ làm sao. Nhưng vẻ mặt của Tề Tĩnh cũng đủ để khiến cô bất ngờ hoảng hốt.
Đó là vẻ mặt tuyệt đối khác biệt so với lần gặp nhau ở bệnh viện lần trước.
Không chỉ là vẻ mặt, cả trạng thái tinh thần cũng triệt để thay đổi.
Ninh Tiêu Tiêu nhớ rất rõ Tề Tĩnh hồi đó trông như thế nào, cả người giống như hòa cùng một thể với bức tường trắng lạnh như bang trong bệnh viện, hỏi hai câu mới đáp một câu, cứ như toàn thể ngôn từ đều bị đào rỗng, yên tĩnh tới dọa người.
Một Tề Tĩnh tiều tụy chán chường như vậy, lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối, khiến người ta thấy mà đáng thương.
Giờ phút này, Tề Tĩnh trước mắt cô như sống lại một lần nữa, quần áo sạch đẹp, vẻ mặt đoan chính, khôi phục lại thành một người nhã nhặn, nhẹ nhàng, thậm chí còn trong sang, sống động hơn, mặt mũi, đôi mắt đều mang nét cười, cứ như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ yên ả, gợn gợn song, đưa đẩy ánh sáng trong veo.
Chói mắt vô cùng.
Dường như anh đang trò chuyện gì đó rất vui vẻ, vừa nghiêng tai lắng nghe, vừa cong mắt cười to sung sướng. Tinh thần anh linh động, tự nhiên, quanh thân như tỏa ánh sáng, mà đôi mắt từ đầu tới cuối chỉ dừng lại ở một nơi, chưa từng thay đổi.
Khoảng cách hơi xa, cô không nghe được nội dung trò chuyện của họ, nhưng cô tin chắc thanh âm của Tề Tĩnh tràn đầy hạnh phúc.
Có khoảnh khắc, anh cười cười cúi đầu, mi mắt nhẹ nhàng rủ xuống, thuận thế tự nhiên nghiêng đầu sang bên kia. Gương mặt anh biến mất trong tầm mắt cô, chắc đã dựa đầu vào vai người kia rồi.
Ninh Tiêu Tiêu ngây người, ngẩn ngơ đứng nhìn hết thảy.
Cô chưa từng thấy Tề Tĩnh như vậy.
Hoặc là phải nói rằng, từ thời đại học, cô đã từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của anh, mỏng manh như một bức vẻ đơn bạc trên giấy, nhẹ nhàng chạm vào đã tan vỡ, kém xa so với bức điêu khắc tạc trên đá kiên cố như hiện tại.
Một lát sau, khuôn mặt Tề Tĩnh trở lại trong phạm vi tầm mắt cô.
Anh đang nhẹ nhàng cười, trong lúc lơ đãng, hai mắt lướt qua, chạm vào ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê của cô. Anh ngẩn người, không biết cô đã quan sát mình bao lâu, nhất thời đỏ mặt, không khỏi ho khan hai tiếng, "Tiêu Tiêu... Nếu đã đến rồi sao không nhắn tin cho anh?"
"Bởi vì chỗ này cách trạm xe bus không xa lắm, em tự tới luôn." Cô vội vã nghênh đón.
Bước về phía trước hai, ba bước, cuối cùng Ninh Tiêu Tiêu cũng được nhìn thấy anh chàng đánh chữ hộ trong truyền thuyết – hoàn toàn khác với người đàn ông đẹp trai, giàu có, thành đạt trong tưởng tượng của cô, tuy rằng đúng là rất cao, nhưng tướng mạo, cách ăn mặc đều rất chất phác, ngũ quan hầu như không quá đặc sắc, nhưng đặt chung với nhau lại vô cùng hài hòa, nhìn mãi không chán, hơn nữa càng nhìn sẽ càng cảm thấy dịu dàng, ôn hòa, mềm mại yên ả.
Nghe thấy tiếng giày cao gót cồm cộp của cô, người kia ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt cô. Hắn nhẹ nhàng đứng lên, thanh âm phát ra có chút trầm thấp nhưng lại rất lễ phép: "Xin chào."
Trừ một lời đó ra, ngay cả mấy câu xã giao thông thường cũng không hề nói.
Xem ra người này không quá am hiểu phương pháp xã giao với người lạ, hoàn toàn tương phản với đàn anh... Tổ hợp hai người như vậy thật quá kỳ diệu. Đáy long Ninh Tiêu Tiêu nảy lên niềm kinh ngạc, đáp lại một câu "xin chào", sau đó tiếp tục nhìn thẳng quan sát hắn.
Có vẻ như không quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nhạn hơi rũ mắt, đứng bất động thẳng tắp như trước.
Tề Tĩnh biết hắn đang mất tự nhiên, cười cười kéo cánh tay hắn, nhắc nhở: "Anh đừng khẩn trương, Tiêu Tiêu là bạn cũ em đã quen rất nhiều năm. Đừng khách khí, mọi người nói chuyện như bình thường là tốt rồi."
Ninh Tiêu Tiêu phụ họa: "Đúng đúng, đúng, nói chuyện bình thường là tốt rồi."
Thẩm Nhạn nghe vậy gật đầu, nhưng hắn vẫn đợi tới khi Ninh Tiêu Tiêu ngồi vào chỗ của mình, đặt túi xách sang một bên, rồi mới ngồi trở lại.
Nhà hàng chay này chuyên món lẩu, khách hàng có thể tự chọn vị nước lẩu và nguyên liệu.
Nếu người đã đến đủ, Tề Tĩnh vô cùng chuẩn mực tuân theo nguyên tắc ưu tiên phụ nữa, đưa thực đơn cho Ninh Tiêu Tiêu, để cô tự chọn món mình thích. Bất kể giá cả, bất kể số lượng, anh mời.
Ninh Tiêu Tiêu mặt mày hớn hở giả bộ thục nữ được mấy giây, cho tới khi mở thực đơn ra xem, cô mới lộ nguyên hình, cực kỳ không đoan trang mà chọn một đống thứ.
Tề Tĩnh híp mắt nhìn cô nuốt nước mắt trước ảnh đồ ăn, không chút hoang mang cầm lấy chén trà của cô, tay vừa vươn ra định nhấc ấm trà lên đã thấy Thẩm Nhạn làm giúp anh, châm trà. Tề Tĩnh mỉm cười với hắn.
Chậc chậc, nội tâm Ninh Tiêu Tiêu nhộn nhạo không ngớt.
Lấy thực đơn che chắn, đôi mắt của cô không hề bỏ sót bất cứ động tác thân mật nào, lặng lẽ quan sát từng cử động mờ ám của hai người. Hóa ra đàn anh và người kia ăn ý như vậy... Nhưng mà thật không ngờ Tề Tĩnh sẽ thích loại đàn ông thế này.
Cô tưởng rằng Tề Tĩnh ở trong giới truyền thông lâu ngày, ánh mắt hẳn phải rất cao.
Gọi món xong, bọn họ chọn nước lẩu là canh gà nấm đông cô, bảo nhân viên nhà hàng đặt bếp, tiện thể bày canh đã đun nóng lên.
Thừa dịp còn chưa vào món chính, Ninh Tiêu Tiêu bắt đầu chủ động mở miệng, thể hiện bộ dạng thục nữ tươi cười đúng tiêu chuẩn: "Em họ Ninh, tên có hai chữ Tiêu Tiêu, giờ đang làm biên tập viên của tạp chí. Không biết anh đánh chữ hộ xưng hô thế nào?"
Thẩm Nhạn rất có nề nếp đáp lời: "Tôi họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Nhạn, Nhạn trong chim nhạn. Hiện tại tôi là bác sĩ trong bệnh viện thú y."
Ninh Tiêu Tiêu nghe vậy, bỗng nhiên "a" lên một tiếng, hướng về phía Tề Tĩnh mà chớp mắt: "Chẳng lẽ là bệnh viện lần trước anh phỏng vấn sao?"
Tề Tĩnh cười không đáp.
Ký ức trong đầu Ninh Tiêu Tiêu nhất thời như sóng cuộn ầm ầm rung chuyển, đột nhiên dừng lại ở cuộc điện thoại hồi đó của Tề Tĩnh cho cô. Lúc này, hai mắt cô không dám chớp, mặc kệ hình tượng mà hét chói tai: "Đúng rồi! Đúng rồi! Anh từng hỏi em về từ ngữ miêu tả! Cái gì mà cẩn thận, tỉ mỉ, săn sóc, chuyên nghiệp, ý thức trách nhiệm cao, anh nói là anh đang miêu tả đối tượng phỏng vấn, chẳng lẽ chính là vị này..."
Thẩm Nhạn sửng sốt.
Nếu nói "đối tượng phỏng vấn", vậy thời điểm chắc hẳn là giai đoạn đầu bọn họ tiếp xúc với nhau. Hóa ra từ khi đó, Tề Tĩnh đã có ấn tượng như vậy về hắn?
Vô thức quay đầu nhìn về người đã viết ra mấy key words như vậy, quả nhiên tai người kia đỏ bừng, còn lấy tay bịt kín để không cho mình nhìn thấy, cắn rang nói: "Con nhóc này, sao lại nhớ kỹ như vậy..."
May mà trước mặt anh còn có một bát tô lớn, nước canh bắt đầu sôi sục, phả ra làn khói trắng, thoáng che giấu được nỗi quẫn bách trong lòng.
Thẩm Nhạn kinh ngạc nhìn anh một hồi rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong lòng ấm áp trào dâng không gì kiềm chế được, toàn bộ đều giấu ở đáy lòng, không diễn tả được là mềm mại hay cứng rắn, chẳng qua là cảm thấy đủ đầy.
"Quả thật là anh ta sao?" Ninh Tiêu Tiêu bừng tỉnh, dường như đã hiểu vì sao Thẩm Nhạn có thể trở thành bạn trai đang chờ xét duyệt.
"Đúng vậy, mau bỏ nguyên liệu vào đi." Nhân viên phục vụ và nước lẩu đều gấp gáp như nhau, đúng lúc bưng tới mấy đĩa thịt và thức ăn chay, bắc thang cho Tề Tĩnh xuống. Anh đưa rau cho đàn em, ý bảo cô câm miệng, ngoan ngoãn ăn.
Ninh Tiêu Tiêu vừa dung đũa bỏ đồ vào nồi, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Dựa theo trình tự thời gian mà tính toán, bỗng nhiên đưa ra một kết luận: Nếu bọn họ quen biết nhau thông qua phỏng vấn, như vậy tình cảm hai bên chắc hắn được bồi đắp nhờ báo cáo theo dõi hơn một tháng kia.
Nhưng vì sao khi đàn anh nằm viện, người này hoàn toàn không tới?
Bộ dạng khổ sở của đàn anh phải chăng là vì người này không hề xuất hiện? Nếu như thật sự là vậy, chẳng phải Thẩm Nhạn có chút... khốn nạn sao?
Trong lòng cô rung chuông cảnh báo, không khỏi âm thầm lo lắng.
Thựa ra từ góc độ cuồng âm thanh mà nói, cô rất thích thanh âm của Thẩm Nhạn, tuy rằng hắn nói tổng cộng chưa đầy ba mươi từ.
Vào lúc này, Thẩm Nhạn không chủ động nói chuyện qua lại với cô, không khí xung quanh rất kỳ quái. Nói cho cùng, ở trước mặt bạn thân của bạn trai, chẳng phải nên biểu hiện ân cần một chút, tìm kiếm sự ủng hộ từ người nhà sao? Hay là, hắn ta hoàn toàn không thật lòng thích đàn anh?
Làm một người luôn quan tâm tới đời sống tình cảm của Tề Tĩnh, cô không thể không tự mình tìm kiếm đáp án, tự gia nhập đội ngũ xét duyệt.
Cô cố ý nở nụ cười với Thẩm Nhạn, mở đầu câu chuyện: "Đúng rồi, anh nói hai người quen biết nhau qua phỏng vấn, mà em và đàn anh cũng quen biết vì học cùng khoa trong trường, chuyên ngành khá gần nhau, lại ở cùng tỉnh, thường xuyên gặp mặt thành quen thân."
Trong lòng cô nói chuyện, Thẩm Nhạn sẽ dừng đũa, lẳng lặng nghiêm túc lắng nghe.
Ninh Tiêu Tiêu tưởng rằng hắn sẽ tiếp lời, nhưng Thẩm Nhạn chỉ luôn ngồi nghe, hoàn toàn không có ý định nói, nghe xong cũng chỉ gật đầu mà thôi. Không biết rốt cuộc là hắn không biết đáp lời thế nào, hay là cảm thấy không hề có hứng thú muốn nói chuyện. Cô dừng lại ba giây, phải kiên định, giữ vững dáng tươi cười tiếp tục đặt trong tâm câu chuyện trên người hắn: "Vậy bác sĩ Thẩm học đại học chính quy ở đâu?"
Thẩm Nhạn nghe vậy cũng ngẩng đầu.
Vấn đề này bọn họ chưa từng nhắc tới, vì vậy anh cũng muốn biết đáp án.
Vẻ mặt Thẩm Nhạn hơi đổi.
Hai người kia không ngồi cùng hướng, nhưng ánh mắt đều thẳng tắp nhìn vào hắn. Cùng lúc đó, trong nồi nước phát sinh âm thanh sôi trào, trên dưới cuồn cuộn, cứ như bị hai ánh mắt nóng bỏng thúc giục.
Hô hấp của Thẩm Nhạn cũng như bị giục giã, thoáng trở lên gấp gáp.
Hắn bất giác rũ thấp mắt, môi khẽ mở mà thật lâu không nói nên lời. Luồng nhiệt khí từ nồi lẩu bốc lên tỏa vào mặt, chỉ có thể khiến hắn xác nhận rõ rang mình đang rét run.
Tề Tĩnh là người đầu tiên nhận ra có thể vấn đề này không phải điều nên hỏi.
Thẩm Nhạn luôn là người có hỏi có đáp, nếu như hắn mất thời gian lâu như vậy vẫn không trả lời, tức là có ý không muốn trả lời. Anh cả kinh, đang vội muốn đổi trọng tâm câu chuyện, Thẩm Nhạn lại cất tiếng.
"Tôi... Không học đại học." Thanh âm và đôi mắt đều thấp vô cùng. Thời gian từng chữ phát ra đều giống như bị châm đâm vào lòng, đau đớn tới mức không nói liền mạch được: "Tôi học ở trường dạy nghề ba năm, sau đó, đi làm luôn."
"A..." Ninh Tiêu Tiêu hoàn toàn không ngờ tới đáp án này, sửng sốt một chút, may mà rất mau chóng lấy lại tinh thần, có chút quanh co nói: "Ồ, vậy sao?"
Đại học mà cô và Tề Tĩnh học cũng được coi một trong các trường trọng điểm trên toàn quốc, tuy rằng thua kém Thanh Hoa, Bắc đại, nhưng cũng khá có danh tiếng.
Mà người trước mắt này chỉ có bằng cao đẳng mà thôi.
Phụ nữ trời sinh tính đa nghi mà mẫn cảm, nhất là khi đối phương còn trong thời gian xét duyệt. Trước cô đã thấy lo lắng về Thẩm Nhạn, loại bất an này giống như một hạt cát trong đồng hồ cát, càng lâu càng nhiều.
Ninh Tiêu Tiêu hắng giọng, chuyển trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác, "Vậy bác sĩ Thẩm là người nơi nào? Người nhà đều ở đây sao?"
"Tiêu Tiêu." Tề Tĩnh nghe tới hai chữ "người nhà", sắc mặt nghiêm lại, lớn tiếng ngắt lời, "Được rồi."
Lúc xem ra quyển album kia, anh mơ hồ cảm nhận được tình trạng gia đình của Thẩm Nhạn có chút không bình thường, vấn đề này không nên hỏi trước mặt.
Ninh Tiêu Tiêu không hiểu lí do, trong suy nghĩ của cô, vấn đề gia đình tương đối bình thường, không tồn tại chút nguy cơ nào. Thái độ của Tề Tĩnh khiến cô bối rối.
Lúc này, Thẩm Nhạn trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nhẹ nhàng trả lời: "Tôi không phải người nơi này. Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ, sau này mới chuyển tới đây. Trong nhà chỉ có ông nội đã qua đời, bây giờ đang sống một mình."
Ninh Tiêu Tiêu trời sinh lắm mồm, vừa nghĩ trong đầu đã nhanh nhảu nói ra: "Ông nội mất rồi, còn cha mẹ đâu?"
Tình trạng gia đình thường ảnh hưởng rất lớn tới thái độ đối xử với bạn đời của một người. Bình thường ở tạp chí của cô hay có một ít chuyên đề liên quan tới vấn đề này, các loại người thật việc thật về mâu thuẫn trong gia đình, vấn đề tình cảm vợ chồng, mẹ chồng con dâu không hòa hợp. Bệnh nghề nghiệp không sửa được, cô thường rất hay quan tâm tới phương diện này.
Hơn nữa đối phương còn là người Tề Tĩnh thích, không hỏi cho rõ ràng, cô không thể xác định được sau này người kia có đối xử tốt với Tề Tĩnh hay không, có thể xảy ra biến cố gì hay không.
"Tiêu Tiêu!" Trong lòng Tề Tĩnh gấp lên, tay phải đặt dưới bàn nắm chặt lấy tay Thẩm Nhạn, lay lay một chút.
Anh muốn ám chỉ với Thẩm Nhạn – Không muốn nói thì có thể không nói. Nắm tay rồi mới khiến anh thật sự hoảng sợ. Tay của hắn lạnh lẽo vô cùng, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm, run run trong bóng tối.
"Cha mẹ tôi... Không ở đây." Thanh âm Thẩm Nhạn như kiềm nén hơn bàn tay rất nhiều, nghe không ra chút run rẩy nào, "Đã lâu không liên lạc rồi."
Bởi vì trong tin nhắn, Tề Tĩnh trình bày mình còn nuôi một con mèo nhỏ, sợ đi ra ngoài lâu nó sẽ xảy ra chuyện, vì vậy chỉ có thể tổ chức gần một chút.
Ninh Tiêu Tiêu đồng ý.
Chuyện là một tiếng sau khi cô cúp điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh, nói rằng anh chàng đánh chữ hộ đồng ý ra ngoài ăn cơm. Cô quả thực mừng rỡ như điên, hung phấn tới mức miệng cười toe toét không ngừng. Cho dù có bắt cô tốn tiền đi vòng quanh thành phố này một vòng, cô cũng chấp nhận, huống chi chỉ là hai mươi phút xe bus.
Ngoại trừ điều đó ra, Tề Tĩnh còn có yêu cầu đặc thù.
"Anh đã chọn một nơi rất yên tĩnh, nhà hàng này rất chú trọng tính riêng tư của khách hàng. Điểm trừ duy nhất là chi phí hơi cao, nếu như em ngại thì cứ nói anh mời." — Đây là nguyên văn lời Tề Tĩnh.
Ninh Tiêu Tiêu vừa ngồi trước gương trang điểm vừa buồn bực trước yêu cầu quái đản này của anh.
Đương nhiên, đàn anh đã mời thì cô vẫn hết sức vui vẻ biết thời biết thế thôi.
Phía bắc thành phố là khu phố cũ, ngày nay còn chưa quy hoạch xong, đường phố khá chật hẹp, kiến trúc và bố cục nhà cửa cũng không được ngay ngắn như thành phố mời. Sau khi xuống xe bus, Ninh Tiêu Tiêu mất một chút công sức mới tìm được điểm hẹn.
Thời gian vừa qua sáu giờ bốn mươi lăm.
Vào thu, ngày ngắn đêm dài, lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, viền quanh thành phố bằng quầng sang mỏng mờ nhạt rồi từ từ biến mất, đêm đen bắt đầu. Ở khu thành phố cũ, cơ sở vật chất cổ xưa, đèn đường yếu ớt miễn cưỡng có thể rọi sang mặt đường. Xung quanh đa phần đều là khu dân cư, cơ sở hàng quán đều là bách hóa bán đồ hàng ngày, cửa hàng nhỏ lẻ, hàng ổn định giá chiếm đa số, dọc đường đi không thấy ánh đèn nê ông nhiều màu sắc nhấp nháy hiện đại.
"Hóa ra anh đánh chữ hộ sống ở một nơi như vậy... thật là bất ngờ." Ninh Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ thời trang nữ hiện đại, không hợp với khu đô thị lỗi thời này, dẫm giày cao gót trên mặt đường, cất bước cộp cộp, tự mình nói thầm.
Vốn cô tưởng rằng người có thể chăm sóc tốt cho Tề Tĩnh phải là một người đàn ông thành đạt giàu có, ở trong khu nhà cao cấp.
Cô còn tưởng tượng tới cảnh Tề Tĩnh gặp được một thiếu gia nhà giàu chân chính, thấy người ta bị thương nên nảy lòng thương hại, chủ động giúp đỡ nhận nuôi giống như trong phim truyền hình, tưởng tượng tới say sưa.
Nhưng những gì trước mắt dường như không hề như vậy...
Hơn nữa, cho tới nay, cô và Tề Tĩnh luôn gặp mặt ở nơi gần chỗ anh ở, hoặc trên đoạn đường phồn hoa gần đài truyền hình ở trung tâm thành phố, giữa những tòa nhà cao tầng chọc trời và thành quả của công cuộc hiện đại hóa quen thuộc. Bây giờ, bỗng dưng thay đổi phong cách, thật là khó mà thích ứng.
Nhưng Tề Tĩnh vẫn còn biết nghĩ cho cô, bởi vì nơi anh chọn không tệ chút nào.
Nhà hàng trước mắt trên danh nghĩa là một nhà hàng đồ chay dưỡng sinh, thực tế còn kinh doanh các loại trà nổi tiếng, đồng thời cũng là quán trà. Bề ngoài nhà hàng chỉ cao cấp hơn các quán cơm dọc đường một bậc, vị trí gần với tuyến đường chính, không nằm trong phố nhỏ hay hẻm nhỏ, bên trong trang hoàng nhã nhặn, thanh tao. Tất cả đều tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.
"Thật không ngờ còn có một nơi như thế này, mặc dù còn kém hơn nhà hàng chay ở gần nhà mình một chút." Ninh Tiêu Tiêu nhìn sắp xếp xung quanh một vòng, hệ thống tính điểm trong long tự động mở ra.
Trên đường, Tề Tĩnh từng nhắn tin cho cô, nói mình và người kia đã đến từ lâu, còn chọn xong chỗ ngồi, bảo cô tới thì lên tầng hai phía bên trái cầu thang, đi thẳng vào trong là được.
Cô không định nhắn tin thông báo mình đã tới, chỉ tự mình lên lầu, dựa theo phương hướng mà anh miêu tả mà đi, cuối cùng cũng thấy Tề Tĩnh. Hóa ra chỗ ngồi "chú trọng tính riêng tư" mà anh nói là chỉ ghế ngồi đều bày biện theo hình thức dựa lưng vào nhau, cách mỗi bàn đều có một tấm bình phong gỗ sơn đen, có thể che chắn ánh mắt người ngoài.
Đường nhìn của Ninh Tiêu Tiêu cũng bị chặn lại phân nửa.
Cách tấm bình phong, cô nhìn thấy mặt và hơn nửa người Tề Tĩnh, nhưng anh không chú ý tới cô, bởi vì tầm mắt của anh luôn dính chặt lên người bên cạnh.
Ninh Tiêu Tiêu vô thức dừng bước, lặng lẽ đứng ở một bên ngắm nhìn.
Từ góc độ này, cô không nhìn thấy người bên cạnh Tề Tĩnh, không biết dáng dấp của đối phương ra sao, vẻ ngoài thế nào, cử chỉ làm sao. Nhưng vẻ mặt của Tề Tĩnh cũng đủ để khiến cô bất ngờ hoảng hốt.
Đó là vẻ mặt tuyệt đối khác biệt so với lần gặp nhau ở bệnh viện lần trước.
Không chỉ là vẻ mặt, cả trạng thái tinh thần cũng triệt để thay đổi.
Ninh Tiêu Tiêu nhớ rất rõ Tề Tĩnh hồi đó trông như thế nào, cả người giống như hòa cùng một thể với bức tường trắng lạnh như bang trong bệnh viện, hỏi hai câu mới đáp một câu, cứ như toàn thể ngôn từ đều bị đào rỗng, yên tĩnh tới dọa người.
Một Tề Tĩnh tiều tụy chán chường như vậy, lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối, khiến người ta thấy mà đáng thương.
Giờ phút này, Tề Tĩnh trước mắt cô như sống lại một lần nữa, quần áo sạch đẹp, vẻ mặt đoan chính, khôi phục lại thành một người nhã nhặn, nhẹ nhàng, thậm chí còn trong sang, sống động hơn, mặt mũi, đôi mắt đều mang nét cười, cứ như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ yên ả, gợn gợn song, đưa đẩy ánh sáng trong veo.
Chói mắt vô cùng.
Dường như anh đang trò chuyện gì đó rất vui vẻ, vừa nghiêng tai lắng nghe, vừa cong mắt cười to sung sướng. Tinh thần anh linh động, tự nhiên, quanh thân như tỏa ánh sáng, mà đôi mắt từ đầu tới cuối chỉ dừng lại ở một nơi, chưa từng thay đổi.
Khoảng cách hơi xa, cô không nghe được nội dung trò chuyện của họ, nhưng cô tin chắc thanh âm của Tề Tĩnh tràn đầy hạnh phúc.
Có khoảnh khắc, anh cười cười cúi đầu, mi mắt nhẹ nhàng rủ xuống, thuận thế tự nhiên nghiêng đầu sang bên kia. Gương mặt anh biến mất trong tầm mắt cô, chắc đã dựa đầu vào vai người kia rồi.
Ninh Tiêu Tiêu ngây người, ngẩn ngơ đứng nhìn hết thảy.
Cô chưa từng thấy Tề Tĩnh như vậy.
Hoặc là phải nói rằng, từ thời đại học, cô đã từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của anh, mỏng manh như một bức vẻ đơn bạc trên giấy, nhẹ nhàng chạm vào đã tan vỡ, kém xa so với bức điêu khắc tạc trên đá kiên cố như hiện tại.
Một lát sau, khuôn mặt Tề Tĩnh trở lại trong phạm vi tầm mắt cô.
Anh đang nhẹ nhàng cười, trong lúc lơ đãng, hai mắt lướt qua, chạm vào ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê của cô. Anh ngẩn người, không biết cô đã quan sát mình bao lâu, nhất thời đỏ mặt, không khỏi ho khan hai tiếng, "Tiêu Tiêu... Nếu đã đến rồi sao không nhắn tin cho anh?"
"Bởi vì chỗ này cách trạm xe bus không xa lắm, em tự tới luôn." Cô vội vã nghênh đón.
Bước về phía trước hai, ba bước, cuối cùng Ninh Tiêu Tiêu cũng được nhìn thấy anh chàng đánh chữ hộ trong truyền thuyết – hoàn toàn khác với người đàn ông đẹp trai, giàu có, thành đạt trong tưởng tượng của cô, tuy rằng đúng là rất cao, nhưng tướng mạo, cách ăn mặc đều rất chất phác, ngũ quan hầu như không quá đặc sắc, nhưng đặt chung với nhau lại vô cùng hài hòa, nhìn mãi không chán, hơn nữa càng nhìn sẽ càng cảm thấy dịu dàng, ôn hòa, mềm mại yên ả.
Nghe thấy tiếng giày cao gót cồm cộp của cô, người kia ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt cô. Hắn nhẹ nhàng đứng lên, thanh âm phát ra có chút trầm thấp nhưng lại rất lễ phép: "Xin chào."
Trừ một lời đó ra, ngay cả mấy câu xã giao thông thường cũng không hề nói.
Xem ra người này không quá am hiểu phương pháp xã giao với người lạ, hoàn toàn tương phản với đàn anh... Tổ hợp hai người như vậy thật quá kỳ diệu. Đáy long Ninh Tiêu Tiêu nảy lên niềm kinh ngạc, đáp lại một câu "xin chào", sau đó tiếp tục nhìn thẳng quan sát hắn.
Có vẻ như không quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nhạn hơi rũ mắt, đứng bất động thẳng tắp như trước.
Tề Tĩnh biết hắn đang mất tự nhiên, cười cười kéo cánh tay hắn, nhắc nhở: "Anh đừng khẩn trương, Tiêu Tiêu là bạn cũ em đã quen rất nhiều năm. Đừng khách khí, mọi người nói chuyện như bình thường là tốt rồi."
Ninh Tiêu Tiêu phụ họa: "Đúng đúng, đúng, nói chuyện bình thường là tốt rồi."
Thẩm Nhạn nghe vậy gật đầu, nhưng hắn vẫn đợi tới khi Ninh Tiêu Tiêu ngồi vào chỗ của mình, đặt túi xách sang một bên, rồi mới ngồi trở lại.
Nhà hàng chay này chuyên món lẩu, khách hàng có thể tự chọn vị nước lẩu và nguyên liệu.
Nếu người đã đến đủ, Tề Tĩnh vô cùng chuẩn mực tuân theo nguyên tắc ưu tiên phụ nữa, đưa thực đơn cho Ninh Tiêu Tiêu, để cô tự chọn món mình thích. Bất kể giá cả, bất kể số lượng, anh mời.
Ninh Tiêu Tiêu mặt mày hớn hở giả bộ thục nữ được mấy giây, cho tới khi mở thực đơn ra xem, cô mới lộ nguyên hình, cực kỳ không đoan trang mà chọn một đống thứ.
Tề Tĩnh híp mắt nhìn cô nuốt nước mắt trước ảnh đồ ăn, không chút hoang mang cầm lấy chén trà của cô, tay vừa vươn ra định nhấc ấm trà lên đã thấy Thẩm Nhạn làm giúp anh, châm trà. Tề Tĩnh mỉm cười với hắn.
Chậc chậc, nội tâm Ninh Tiêu Tiêu nhộn nhạo không ngớt.
Lấy thực đơn che chắn, đôi mắt của cô không hề bỏ sót bất cứ động tác thân mật nào, lặng lẽ quan sát từng cử động mờ ám của hai người. Hóa ra đàn anh và người kia ăn ý như vậy... Nhưng mà thật không ngờ Tề Tĩnh sẽ thích loại đàn ông thế này.
Cô tưởng rằng Tề Tĩnh ở trong giới truyền thông lâu ngày, ánh mắt hẳn phải rất cao.
Gọi món xong, bọn họ chọn nước lẩu là canh gà nấm đông cô, bảo nhân viên nhà hàng đặt bếp, tiện thể bày canh đã đun nóng lên.
Thừa dịp còn chưa vào món chính, Ninh Tiêu Tiêu bắt đầu chủ động mở miệng, thể hiện bộ dạng thục nữ tươi cười đúng tiêu chuẩn: "Em họ Ninh, tên có hai chữ Tiêu Tiêu, giờ đang làm biên tập viên của tạp chí. Không biết anh đánh chữ hộ xưng hô thế nào?"
Thẩm Nhạn rất có nề nếp đáp lời: "Tôi họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Nhạn, Nhạn trong chim nhạn. Hiện tại tôi là bác sĩ trong bệnh viện thú y."
Ninh Tiêu Tiêu nghe vậy, bỗng nhiên "a" lên một tiếng, hướng về phía Tề Tĩnh mà chớp mắt: "Chẳng lẽ là bệnh viện lần trước anh phỏng vấn sao?"
Tề Tĩnh cười không đáp.
Ký ức trong đầu Ninh Tiêu Tiêu nhất thời như sóng cuộn ầm ầm rung chuyển, đột nhiên dừng lại ở cuộc điện thoại hồi đó của Tề Tĩnh cho cô. Lúc này, hai mắt cô không dám chớp, mặc kệ hình tượng mà hét chói tai: "Đúng rồi! Đúng rồi! Anh từng hỏi em về từ ngữ miêu tả! Cái gì mà cẩn thận, tỉ mỉ, săn sóc, chuyên nghiệp, ý thức trách nhiệm cao, anh nói là anh đang miêu tả đối tượng phỏng vấn, chẳng lẽ chính là vị này..."
Thẩm Nhạn sửng sốt.
Nếu nói "đối tượng phỏng vấn", vậy thời điểm chắc hẳn là giai đoạn đầu bọn họ tiếp xúc với nhau. Hóa ra từ khi đó, Tề Tĩnh đã có ấn tượng như vậy về hắn?
Vô thức quay đầu nhìn về người đã viết ra mấy key words như vậy, quả nhiên tai người kia đỏ bừng, còn lấy tay bịt kín để không cho mình nhìn thấy, cắn rang nói: "Con nhóc này, sao lại nhớ kỹ như vậy..."
May mà trước mặt anh còn có một bát tô lớn, nước canh bắt đầu sôi sục, phả ra làn khói trắng, thoáng che giấu được nỗi quẫn bách trong lòng.
Thẩm Nhạn kinh ngạc nhìn anh một hồi rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong lòng ấm áp trào dâng không gì kiềm chế được, toàn bộ đều giấu ở đáy lòng, không diễn tả được là mềm mại hay cứng rắn, chẳng qua là cảm thấy đủ đầy.
"Quả thật là anh ta sao?" Ninh Tiêu Tiêu bừng tỉnh, dường như đã hiểu vì sao Thẩm Nhạn có thể trở thành bạn trai đang chờ xét duyệt.
"Đúng vậy, mau bỏ nguyên liệu vào đi." Nhân viên phục vụ và nước lẩu đều gấp gáp như nhau, đúng lúc bưng tới mấy đĩa thịt và thức ăn chay, bắc thang cho Tề Tĩnh xuống. Anh đưa rau cho đàn em, ý bảo cô câm miệng, ngoan ngoãn ăn.
Ninh Tiêu Tiêu vừa dung đũa bỏ đồ vào nồi, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Dựa theo trình tự thời gian mà tính toán, bỗng nhiên đưa ra một kết luận: Nếu bọn họ quen biết nhau thông qua phỏng vấn, như vậy tình cảm hai bên chắc hắn được bồi đắp nhờ báo cáo theo dõi hơn một tháng kia.
Nhưng vì sao khi đàn anh nằm viện, người này hoàn toàn không tới?
Bộ dạng khổ sở của đàn anh phải chăng là vì người này không hề xuất hiện? Nếu như thật sự là vậy, chẳng phải Thẩm Nhạn có chút... khốn nạn sao?
Trong lòng cô rung chuông cảnh báo, không khỏi âm thầm lo lắng.
Thựa ra từ góc độ cuồng âm thanh mà nói, cô rất thích thanh âm của Thẩm Nhạn, tuy rằng hắn nói tổng cộng chưa đầy ba mươi từ.
Vào lúc này, Thẩm Nhạn không chủ động nói chuyện qua lại với cô, không khí xung quanh rất kỳ quái. Nói cho cùng, ở trước mặt bạn thân của bạn trai, chẳng phải nên biểu hiện ân cần một chút, tìm kiếm sự ủng hộ từ người nhà sao? Hay là, hắn ta hoàn toàn không thật lòng thích đàn anh?
Làm một người luôn quan tâm tới đời sống tình cảm của Tề Tĩnh, cô không thể không tự mình tìm kiếm đáp án, tự gia nhập đội ngũ xét duyệt.
Cô cố ý nở nụ cười với Thẩm Nhạn, mở đầu câu chuyện: "Đúng rồi, anh nói hai người quen biết nhau qua phỏng vấn, mà em và đàn anh cũng quen biết vì học cùng khoa trong trường, chuyên ngành khá gần nhau, lại ở cùng tỉnh, thường xuyên gặp mặt thành quen thân."
Trong lòng cô nói chuyện, Thẩm Nhạn sẽ dừng đũa, lẳng lặng nghiêm túc lắng nghe.
Ninh Tiêu Tiêu tưởng rằng hắn sẽ tiếp lời, nhưng Thẩm Nhạn chỉ luôn ngồi nghe, hoàn toàn không có ý định nói, nghe xong cũng chỉ gật đầu mà thôi. Không biết rốt cuộc là hắn không biết đáp lời thế nào, hay là cảm thấy không hề có hứng thú muốn nói chuyện. Cô dừng lại ba giây, phải kiên định, giữ vững dáng tươi cười tiếp tục đặt trong tâm câu chuyện trên người hắn: "Vậy bác sĩ Thẩm học đại học chính quy ở đâu?"
Thẩm Nhạn nghe vậy cũng ngẩng đầu.
Vấn đề này bọn họ chưa từng nhắc tới, vì vậy anh cũng muốn biết đáp án.
Vẻ mặt Thẩm Nhạn hơi đổi.
Hai người kia không ngồi cùng hướng, nhưng ánh mắt đều thẳng tắp nhìn vào hắn. Cùng lúc đó, trong nồi nước phát sinh âm thanh sôi trào, trên dưới cuồn cuộn, cứ như bị hai ánh mắt nóng bỏng thúc giục.
Hô hấp của Thẩm Nhạn cũng như bị giục giã, thoáng trở lên gấp gáp.
Hắn bất giác rũ thấp mắt, môi khẽ mở mà thật lâu không nói nên lời. Luồng nhiệt khí từ nồi lẩu bốc lên tỏa vào mặt, chỉ có thể khiến hắn xác nhận rõ rang mình đang rét run.
Tề Tĩnh là người đầu tiên nhận ra có thể vấn đề này không phải điều nên hỏi.
Thẩm Nhạn luôn là người có hỏi có đáp, nếu như hắn mất thời gian lâu như vậy vẫn không trả lời, tức là có ý không muốn trả lời. Anh cả kinh, đang vội muốn đổi trọng tâm câu chuyện, Thẩm Nhạn lại cất tiếng.
"Tôi... Không học đại học." Thanh âm và đôi mắt đều thấp vô cùng. Thời gian từng chữ phát ra đều giống như bị châm đâm vào lòng, đau đớn tới mức không nói liền mạch được: "Tôi học ở trường dạy nghề ba năm, sau đó, đi làm luôn."
"A..." Ninh Tiêu Tiêu hoàn toàn không ngờ tới đáp án này, sửng sốt một chút, may mà rất mau chóng lấy lại tinh thần, có chút quanh co nói: "Ồ, vậy sao?"
Đại học mà cô và Tề Tĩnh học cũng được coi một trong các trường trọng điểm trên toàn quốc, tuy rằng thua kém Thanh Hoa, Bắc đại, nhưng cũng khá có danh tiếng.
Mà người trước mắt này chỉ có bằng cao đẳng mà thôi.
Phụ nữ trời sinh tính đa nghi mà mẫn cảm, nhất là khi đối phương còn trong thời gian xét duyệt. Trước cô đã thấy lo lắng về Thẩm Nhạn, loại bất an này giống như một hạt cát trong đồng hồ cát, càng lâu càng nhiều.
Ninh Tiêu Tiêu hắng giọng, chuyển trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác, "Vậy bác sĩ Thẩm là người nơi nào? Người nhà đều ở đây sao?"
"Tiêu Tiêu." Tề Tĩnh nghe tới hai chữ "người nhà", sắc mặt nghiêm lại, lớn tiếng ngắt lời, "Được rồi."
Lúc xem ra quyển album kia, anh mơ hồ cảm nhận được tình trạng gia đình của Thẩm Nhạn có chút không bình thường, vấn đề này không nên hỏi trước mặt.
Ninh Tiêu Tiêu không hiểu lí do, trong suy nghĩ của cô, vấn đề gia đình tương đối bình thường, không tồn tại chút nguy cơ nào. Thái độ của Tề Tĩnh khiến cô bối rối.
Lúc này, Thẩm Nhạn trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nhẹ nhàng trả lời: "Tôi không phải người nơi này. Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ, sau này mới chuyển tới đây. Trong nhà chỉ có ông nội đã qua đời, bây giờ đang sống một mình."
Ninh Tiêu Tiêu trời sinh lắm mồm, vừa nghĩ trong đầu đã nhanh nhảu nói ra: "Ông nội mất rồi, còn cha mẹ đâu?"
Tình trạng gia đình thường ảnh hưởng rất lớn tới thái độ đối xử với bạn đời của một người. Bình thường ở tạp chí của cô hay có một ít chuyên đề liên quan tới vấn đề này, các loại người thật việc thật về mâu thuẫn trong gia đình, vấn đề tình cảm vợ chồng, mẹ chồng con dâu không hòa hợp. Bệnh nghề nghiệp không sửa được, cô thường rất hay quan tâm tới phương diện này.
Hơn nữa đối phương còn là người Tề Tĩnh thích, không hỏi cho rõ ràng, cô không thể xác định được sau này người kia có đối xử tốt với Tề Tĩnh hay không, có thể xảy ra biến cố gì hay không.
"Tiêu Tiêu!" Trong lòng Tề Tĩnh gấp lên, tay phải đặt dưới bàn nắm chặt lấy tay Thẩm Nhạn, lay lay một chút.
Anh muốn ám chỉ với Thẩm Nhạn – Không muốn nói thì có thể không nói. Nắm tay rồi mới khiến anh thật sự hoảng sợ. Tay của hắn lạnh lẽo vô cùng, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm, run run trong bóng tối.
"Cha mẹ tôi... Không ở đây." Thanh âm Thẩm Nhạn như kiềm nén hơn bàn tay rất nhiều, nghe không ra chút run rẩy nào, "Đã lâu không liên lạc rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook