Trao Quyền Duy Nhất
-
Chương 27
Ở trước mặt anh từng có hai tấm ghép hình khác nhau.
Mỗi tấm đều không hoàn chỉnh, mỗi tấm đều cần được ghép lại đầy đủ. Trong quá trình ghép tranh, có những mảnh ghép khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh không để tâm.
Cho tới bây giờ.
Cho tới bây giờ, anh mới phát hiện ra — Thật ra chúng là hai phần khác nhau của cùng một bức hình.
Bức hình trước mắt thoáng cái trở nên hoàn chỉnh, rõ ràng tới đáng sợ. Người đàn ông trong hình kia tới gần, bước đến bên người anh, tiến vào thế giới của anh.
Tuy rằng trong thế giới này, cơn mưa còn đang vội vã trút xuống, lạnh lẽo thấu xương.
Mà bọn họ, đi dưới hai tán ô riêng biệt. Ngay cả ô cũng không đi chung.
Con đường mất chừng mười phút tưởng như dài dằng dặc, bởi vì hai người đều không cất tiếng.
Sự lặng im này kết hợp với con đường nhựa ướt nhẹp trước mắt kéo dài tới vô tận, phố lớn ngõ nhỏ ngoằn ngoèo khúc khuỷu, dường như đi mãi vẫn chưa tới điểm dừng.
Cuối tuần mưa tầm tã, ngoại trừ quầy hàng bán đồ ăn sáng, còn rất nhiều cửa hàng khác cũng đóng cửa, con ngõ nhỏ ngày thường náo nhiệt ồn ào giờ vắng ngắt, thỉnh thoảng có tiếng nước phát ra khi một, hai chiếc xe hơi vụt qua vũng nước. Chỉ còn lại thanh âm của mưa liên tiếp đều đặn gõ nhịp trên hai tán ô.
Tề Tĩnh đi phía trước, bởi vì anh phải dẫn đường.
Thẩm Nhạn đi đằng sau anh, cả quãng đường yên lặng theo cùng anh.
Tề Tĩnh thường bất giác thả chậm bước chân, muốn xem anh có còn đi theo hay không, giữa bọn họ lại hình thành hình ảnh sóng vai mà đi. Mỗi khi như vậy, Thẩm Nhạn sẽ phối hợp đi chậm lại, để hai người giữ nguyên vị trí, trở lại khoảng cách ban đầu.
Phòng khám vừa mở cửa không lâu, trong phòng không có bóng người, chỉ có một người có vẻ như là nhân viên vệ sinh hãy còn ngái ngủ xách túi rác đi ra.
Tề Tĩnh hỏi người nọ rằng bác sĩ đang ở đâu, Thẩm Nhạn lại đưa mắt nhìn những túi rác bị người nó xách từ trong phòng bệnh ra. Đó chỉ là các loại túi ni lông nhỏ thông thường, màu sắc khác nhau, dưới lớp ni lông mỏng còn có thể thấy được lông động vật và vết máu, để chung với găng tay chuyên dụng trong bệnh viện.
Lông mày anh khẽ nhíu một cái, đi theo Tề Tĩnh và người nhân viên vào phòng làm việc của bác sĩ.
Người tiếp đãi Tề Tĩnh chính là vị bác sĩ đã khám bệnh cho Ngày Về nhỏ hôm qua, nhìn có vẻ vừa tỉnh ngủ không lâu, tóc chỗ vểnh chỗ cụp, cúc áo blouse trắng còn cài sai hai cái.
Khi Tề Tĩnh hỏi về tình hình của Ngày Về nhỏ, gã ha ha cười: "Bệnh dịch phải chữa ít nhất một tuần, sẽ rất mau khỏi."
Lúc này, Thẩm Nhạn đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Có thể cho chúng tôi xem con mèo một chút không?"
Đối phương đồng ý: "Đương nhiên, đương nhiên. Nhưng nó vẫn phải tiếp tục nằm viện."
Bác sĩ vừa cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ với Tề Tĩnh, loại thuốc nào nên dùng, thuốc nào dùng tốt, vừa dẫn bọn họ tới một gian phòng bệnh nhỏ hẹp. Sau khi mở cửa ra, đập vào mặt là mùi hôi thối của phân và nước tiểu động vật. Tề Tĩnh hơi nhíu mày, vô thức bịt mũi. Thẩm Nhạn tỏ ra rất quen thuộc, bước vào trong phòng.
Phòng bệnh rộng khoảng chín mét vuông chứa hơn mười lồng sắt lớn nhỏ các loại, Ngày Về nhỏ đã được chuyển vào một trong số đó.
Trên người nó còn đắp cái chăn Tề Tĩnh trải cho, hai mắt nhắm nghiền, uể oải không chút tinh thần phấn chấn nào, bên cạnh còn treo bình truyền dịch, dây truyền cắm vào cái chân trước của nó.
Nhìn tới đây, vẻ mặt Thẩm Nhạn nghiêm lại, trầm giọng nói: "Anh chắc chắn con mèo này bị bệnh dịch sao?"
Bác sĩ gật đầu: "Đương nhiên, giấy thử và chỉ số bạch cầu đều chứng minh điều đó."
Ánh mắt thẳng tắp của Thẩm Nhạn nghiêm khắc vô cùng khiến bác sĩ kia thấy e dè hơn. Hắn không nói lời nào, bước tới trước lồng sắt, quan sát biểu hiện bên ngoài của Ngày Về nhỏ, lúc này mới lên tiếng: "Con mèo này nhiều lắm mới hai tháng tuổi, rất có khả năng trên người còn mang kháng thể của mèo mẹ để lại, xác suất mắc bệnh dịch rất nhỏ. Cho dù bị bệnh dịch thật, anh không chỉ không cách li nó, còn để nó và những con mèo khác ở chung một phòng, dễ truyền nhiễm – phạm vào điều tối kị khi chữa bệnh dịch ở mèo."
Phòng khám thú ý này ngay cả túi đựng rác chuyên dụng cũng không có, hơn nữa trong túi rác loang lổ vết máu, chứng tỏ công việc vệ sinh tiêu độc không đảm bảo, nguy cơ truyền nhiễm rất cao.
Lời nói rõ ràng như vậy, bác sĩ kia hiểu ra đây là người trong nghề, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tề Tĩnh sửng sốt, nhìn thẳng vào bác sĩ, lạnh lùng hỏi: "Hóa ra anh đang lừa tôi?"
"Cậu hiểu lầm rồi, con mèo này thật sự mắc bệnh dịch!" Bác sĩ nhận ra Tề Tĩnh mới là chủ mèo, vội vã bước nhanh tới, kích động ồn ào: "Cậu tin tưởng vào báo cáo xét nghiệm hay chỉ tin lời từ một phía? Nếu như mèo xuất viện rồi chết, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
Dưới tình thế cấp bách, gã dám lấy tính mạng của Ngày Về nhỏ ra mà nói.
Lúc này Thẩm Nhạn đang lật thân bình truyền dịch ra xem, nhíu mày đọc chữ viết trên đó: "Ngay cả đường gluco và nước muối sinh lí cũng hết hạn sử dụng. Ở lại chỗ này, tôi sợ mèo con chưa kịp xuất viện đã chết rồi."
Mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng.
Tề Tĩnh nghe xong câu nói cuối cùng kia, trong lòng rét lạnh, không khỏi cực kì hối hận vì sai lầm của mình.
Nếu như lúc đó anh tìm một địa điểm khám bệnh tốt hơn cho Ngày Về nhỏ, nó sẽ không phải chịu khổ tới mức này. Nếu như lúc đó anh mạnh mẽ hơn, tới gặp Thẩm Nhạn.
Trong tiếng cãi cọ của bác sĩ và y tá, Tề Tĩnh dứt khoát quyết định cho nó ra viện.
Bác sĩ khăng khăng khẳng định mình không chuẩn đoán sai, nhưng lại không lấy được báo cáo kết quả xét nghiệm máu và giấy thử hôm đó ra, nói rằng sau khi xét nghiệm đã hủy giấy. Ngay cả số liệu cơ bản cũng không thể lấy lại, tiền cũng đã trả, coi như anh mua về một bài học nặng nề.
Tháo kim tiêm trên chân Ngày Về nhỏ ra, trông nó còn tiều tụy hơn trước khi vào viện, khóe mắt tràn gỉ đã dính thành một cục khiến nó không mở mắt nổi, tứ chi thoát lực yếu ớt. Dưới sự yêu cầu quyết liệu của anh, y tá bất đắc dĩ mới cho anh hai tờ tã mới, cộng thêm một tờ khăn ướt tiêu độc.
Thẩm Nhạn lặng lẽ ngồi một bên, dùng khăn ướt lau mắt và vết bẩn xung quanh miệng cho nó, sau đó quấn nó vào hai lớp tã làm vật giữ ấm tạm thời.
Tấm chăn của nó trải qua một đêm như vậy đã dính rất nhiều chất bẩn, còn có thể dính phải vi khuẩn trên người con mèo khác. Thấy Thẩm Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu, Tề Tĩnh không chút do dự vứt luôn cái chăn, định mua một cái khác sạch sẽ hơn cho nó.
Nhưng những hành động chuộc tội như vậy vẫn không thể giảm bớt sự áy náy trong lòng anh.
Tề Tĩnh mờ mịt ôm mèo con, nâng thân thể nhỏ gầy của nó trên khuỷu tay, cúi đầu dùng mặt dán vào trán nó.
Dường như cảm thấy được anh đụng chạm, đôi tai mèo con run rẩy, lông tơ mảnh mai đảo ra mặt anh.
"Xin lỗi..."
Anh nghiêng mặt sang một bên, đôi môi gần như ngậm lỗ tai của mèo con vào miệng, lẩm bẩm nói.
Có lẽ Ngày Về nhỏ nghe được thanh âm đau xót của anh, hai lỗ tay dựng thẳng, đầu nhỏ khẽ nhúc nhích, hai mắt híp thành một đường chĩ, cực kì yếu ớt kêu "meo meo" hai tiếng.
"Để tôi bế." Tiếng Thẩm Nhạn gần gũi truyền tới.
Tề Tĩnh cúi đầu khẽ gật một cái, vẫn luyến tiếc không muốn buông ra, bế tiếp một lúc mới buông.
Bọn họ chuẩn bị rời khỏi phòng khám. Trên người Tề Tĩnh còn bị thương, không tiện hành động, trời lại đang mưa, muốn mang theo một con mèo ốm ra ngoài là rất khó khăn. Anh hiểu rõ Thẩm Nhạn đang thông cảm cho hoàn cảnh của mình, trái tim dần bị ba chữ kia hòa tan.
Thẩm Nhạn vẫn giúp anh mở ô riêng của mình ra trước, sau đó giương ô của mình, cùng đi ra ngoài.
Cơn mưa đã ngớt, nhưng sắc trời vẫn âm trầm như thế. Xe cộ trên đường đã mở đèn, ánh sáng chiếu xuống nước mưa loang loáng.
"Mang theo mèo không thể đi tàu điện ngầm hay xe bus, chúng ta bắt taxi thôi."
Thẩm Nhạn không nói rõ ra muốn đi đâu, nhưng Tề Tĩnh biết.
Không phải anh chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ quay lại bệnh viện, chỉ là không ngờ ngày ấy lại tới nhanh như vậy, càng không ngờ bản thân bác sĩ lại tới đón anh đi.
Hai người gọi một chiếc taxi, đi tới phía bắc thành phố.
Tề Tĩnh hướng về phía cửa sau xe, đang định tạm buông ô trên tay xuống để mở cửa, Thẩm Nhạn bỗng nhiên lặng lẽ vươn tay ra, thay anh mở cửa xe.
Tề Tĩnh hơi sững sờ, ngón tay khẽ cọ trên cán ô: "... Cảm ơn."
Tay của người kia cách tay anh một khoảng chưa tới nửa tấc. Hắn vô thức buông tay, yên lặng cầm lấy cán ô của anh, che mưa thay anh. Nước mưa liên tiếp rơi xuống, lại chẳng có giọt nào dính vào người anh.
"Cậu lên xe trước đi, tôi gập ô."
"Cảm ơn." Máy móc lặp lại từ này, anh không biết mình còn có thể nói cái gì, nói như thế nào.
Cho tới khi anh ngồi yên trong xe, Thẩm Nhạn mới gập ô, đi vòng qua bên kia, ngồi ở phía sau ô tô cùng anh.
Từ nơi này tới phía bắc thành phố bình thường phải đi mất hai mươi, ba mươi phút, cộng thêm thời tiết mưa dầm, đường xá trơn trượt, tài xế taxi cũng không dám lái quá nhanh. Nếu như nửa đường bị kẹt xe, chắc còn tốn nhiều thời gian hơn.
Có lẽ dọc đường được ôm ấp thoải mái, Ngày Về nhỏ giãy dụa hai cái, nghiêng trái nghiêng phải muốn đứng lên.
Nó mở hai mắt, mơ mơ màng màng quan sát người đàn ông xa lạ trước mặt.
Thẩm Nhạn thấy nó tỉnh lại, không làm gì cả, chỉ dùng ngón tay cái để ở lỗ tai nó, bốn ngón tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nó, rất kiên nhẫn vuốt ve lông ở đó.
Lúc đầu Ngày Về nhỏ còn có chút cảnh giác, nhưng thời gian từ chối động tác của bàn tay kia chỉ trong chốc lát, chắc hôm qua đã bị sợ hãi rất nhiều. Trải qua sự vuốt ve, lông mao hơi dựng đứng của nó mềm nhũn xuống, cái đuôi nhọn cũng tìm được vị trí thích hợp, ngửa đầu cọ cọ lòng bàn tay đối phương, tiếp tục ngủ gật.
— Có vẻ như nó đã thích Thẩm Nhạn mất rồi.
"Tình hình nó thế nào?" Hai người ngồi ngay cạnh nhau, đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh chủ động mở miệng nói chuyện. Lòng anh đã bình tĩnh hơn buổi sáng rất nhiều, thanh âm cũng không còn run rẩy. Chỉ là ở trước mặt Thẩm Nhạn, anh vẫn thấy khổ sở.
"Còn đang sốt, nhưng tình hình trước mắt khá ổn định. Cái khác thì cần phải xem kết quả xét nghiệm." Thẩm Nhạn trả lời cũng có chút khổ sở.
Tề Tĩnh nhận ra.
Chính vì nhận ra, điều khổ sở này trong lòng anh mới giống như một giọt mực rơi trên tờ giấy trắng, dần dần loang lổ, càng loang càng lớn. Anh biết điều mình muốn không phải sự xấu hổ như thế này.
Rõ ràng cho tới khoảnh khắc để lộ tán ô, bọn họ vẫn chào hỏi nhau như bạn cũ.
Rõ ràng cho tới đêm qua, bọn họ vẫn trò chuyện rất tự nhiên.
Rõ ràng, anh đã từng có thể ở trước mặt hắn thoái mái cười to.
Anh không muốn giống như bây giờ, không lời để nói.
"Nó tên là Ngày Về". Khi cất tiếng lần nữa, anh cảm giác được đối phương đã nhìn sang hướng khác.
Thời gian ánh mắt hắn thay đổi ngắn như khoảnh khắc anh tạm ngừng.
"Tên của mèo con." Tề Tĩnh bổ sung. Anh cố gắng để mình có thể giống như khi trò chuyện trước đây, bình tĩnh, nhã nhặn, "Khi nhặt được nó, tôi không có thời gian suy nghĩ, dùng luôn hai chữ cuối cùng trong ID của mình để đặt cho nó."
"Ngày Về." Thẩm Nhạn thấp giọng nhắc lại.
Nghe thật giống như đang gọi anh. Tề Tĩnh có chút mất tự nhiên, cố ý nhắc nhở: "Anh có thể thêm một chữ "nhỏ" ở phía sau."
Nói tới đây, người ngồi bên cạnh dường như hơi mỉm cười.
Một nụ cười rất khẽ, rất nhẹ, lại khiến Tề Tĩnh cảm thấy không khí trong xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Cậu có muốn sờ Ngày Về nhỏ một cái không, an ủi nữa?" Thẩm Nhạn hỏi.
Tề Tĩnh "ừ" một tiếng, cho rằng Thẩm Nhạn muốn giao Ngày Về nhỏ cho mình ôm, nhưng hắn không động đậy, chỉ bỏ bàn tay đặt trên đỉnh đầu mèo ra, nhường chỗ cho anh. Bọn họ ngồi rất gần nhau, hơn nữa Tề Tĩnh ngồi ở phía bên trái hắn, quả thật vươn tay ra là có thể sờ nó.
—- Chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái là được. Tề Tĩnh nghĩ.
Anh vươn tay, lướt qua khoảng cách giữa hai người, cuối cùng sờ tới đầu của Ngày Về nhỏ. Lông mao xù xù, vừa mềm mại vừa mượt mà dính trên ngón tay anh, vô cùng thoải mái.
Có lẽ Ngày Về nhỏ nhận ra chủ nhân của mình, lăn lộn muốn đứng lên, ngẩng đầu yếu ớt liếm liếm lòng bàn tay anh. Tề Tĩnh bị nó chọc cho nở nụ cười, đang định nắm lấy lỗ tai của nó, xoa xoa đỉnh đầu, nào ngờ nó lại vươn hai chân trước kẹp lấy ngón tay anh nhất định không buông.
Tề Tĩnh ngẩn người, muốn từ từ rút tay về, ấy thế mà Ngày Về nhỏ thảm thiết kêu réo làm lòng anh cũng mềm nhũn như ngón tay, chỉ đành để tay lại.
Nhưng nơi mèo con đang nằm là lồng ngực của Thẩm Nhạn.
Tay Tề Tĩnh cứ để như vậy, mu bàn tay không khỏi nhẹ nhàng chạm vào nơi đó.
Vốn anh chỉ muốn xoa một chút rồi rút tay về, không ngờ Ngày Về nhỏ đè cả người lên, ngón tay bị đè chặt không nhúc nhích được. Anh muốn điều chỉnh tư thế ngồi cho tự nhiên hơn, nhưng hiệu quả không lớn, trọng lượng cánh tay vẫn đặt lên người kia.
"Xin lỗi..."
"Không sao."
Một chút tiếp xúc bất ngờ, chỉ có mấy chữ đã trôi qua.
Đều tại mày gây họa. Tề Tĩnh cười khổ nhéo nhéo Ngày Về nhỏ. Mèo con còn hoàn toàn không hiểu cái gì, thấy chủ nhân bóp mình, hai móng vuốt còn quấn chặt hơn.
Dưới tình hình này, Tề Tĩnh thử nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Phạm vi hoạt động của ngón tay bị hạn chế, tối đa cũng chỉ có thể sờ được cổ của mèo con, anh dùng hai đầu ngón tay gãi gãi cằm nó. Loài mèo rất thích được sờ ở chỗ này, ngoan ngoãn ngửa đầu mặc cho anh sờ.
Nhưng mỗi một động tác của anh đều khiến mu bàn tay cọ qua quần áo Thẩm Nhạn.
Bởi vì áo khoác của hắn cho anh mặc, trên người Thẩm Nhạn chỉ có một cái áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể dễ dàng truyền qua lớp vải mỏng manh.
Vì vậy, động tác của anh chậm dần.
Chỉ chậm dần, không dừng lại.
Tề Tĩnh cảm thấy mình như đang vụng về mượn cớ, lén lút thỏa mãn bản thân.
Anh đã quen với việc thanh âm của Nhạn Bắc Hướng đồng thời phát ra từ Thẩm Nhạn, hai ấn tượng sâu đậm trong lòng bắt đầu không phân rõ giới hạn, không phân rõ ai với ai nữa rồi.
Có lẽ không phải khoảng cách đã rút ngắn lại, mà là khao khát muốn tới gần ngày càng lộ rõ.
Tuy rằng không biết hậu quả là gì, nhưng anh có rất nhiều lí do để ngụy biện. Ví dụ như nước mưa lạnh, ví dụ như cơ thể đối phương rất ấm, ví dụ như thời gian nửa tiếng ngồi trong xe rất ngắn.
Ví dụ như, anh còn chưa hết bệnh.
Tề Tĩnh thấy đầu óc choáng váng, giúp anh có thêm một cái cớ.
Anh tựa ở ghế ngồi, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, anh nhịn không được nhắm mặt lại, tạm thời ngừng suy nghĩ.
Nhiệt độ truyền tới từ mu bàn tay ấm áp như thuốc tê, thân thể anh dần trở nên tê dại, ngay cả cổ họng cũng không thể tránh khỏi, hô hấp trở nên mất khống chế, có chút gấp gáp.
Để cho mình tỉnh táo hơn, anh mở mắt ra.
Ánh mắt vừa vặn rơi vào kính chiếu hậu ở phía trước, nhìn được người ngồi bên cạnh. Hắn dường như cũng thấy được anh, bởi vì ánh mắt hai người đụng phải nhau trong tấm gương đó.
Tề Tĩnh kinh ngạc.
Bàn tay anh vô thức buông mèo nhỏ ra, lập tức rút khỏi người Thẩm Nhạn.
Bỗng nhiên, ngay khi anh chưa kịp rút tay về, bàn tay Thẩm Nhạn đã đột ngột giơ lên, vững vàng nắm được tay anh.
Mỗi tấm đều không hoàn chỉnh, mỗi tấm đều cần được ghép lại đầy đủ. Trong quá trình ghép tranh, có những mảnh ghép khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh không để tâm.
Cho tới bây giờ.
Cho tới bây giờ, anh mới phát hiện ra — Thật ra chúng là hai phần khác nhau của cùng một bức hình.
Bức hình trước mắt thoáng cái trở nên hoàn chỉnh, rõ ràng tới đáng sợ. Người đàn ông trong hình kia tới gần, bước đến bên người anh, tiến vào thế giới của anh.
Tuy rằng trong thế giới này, cơn mưa còn đang vội vã trút xuống, lạnh lẽo thấu xương.
Mà bọn họ, đi dưới hai tán ô riêng biệt. Ngay cả ô cũng không đi chung.
Con đường mất chừng mười phút tưởng như dài dằng dặc, bởi vì hai người đều không cất tiếng.
Sự lặng im này kết hợp với con đường nhựa ướt nhẹp trước mắt kéo dài tới vô tận, phố lớn ngõ nhỏ ngoằn ngoèo khúc khuỷu, dường như đi mãi vẫn chưa tới điểm dừng.
Cuối tuần mưa tầm tã, ngoại trừ quầy hàng bán đồ ăn sáng, còn rất nhiều cửa hàng khác cũng đóng cửa, con ngõ nhỏ ngày thường náo nhiệt ồn ào giờ vắng ngắt, thỉnh thoảng có tiếng nước phát ra khi một, hai chiếc xe hơi vụt qua vũng nước. Chỉ còn lại thanh âm của mưa liên tiếp đều đặn gõ nhịp trên hai tán ô.
Tề Tĩnh đi phía trước, bởi vì anh phải dẫn đường.
Thẩm Nhạn đi đằng sau anh, cả quãng đường yên lặng theo cùng anh.
Tề Tĩnh thường bất giác thả chậm bước chân, muốn xem anh có còn đi theo hay không, giữa bọn họ lại hình thành hình ảnh sóng vai mà đi. Mỗi khi như vậy, Thẩm Nhạn sẽ phối hợp đi chậm lại, để hai người giữ nguyên vị trí, trở lại khoảng cách ban đầu.
Phòng khám vừa mở cửa không lâu, trong phòng không có bóng người, chỉ có một người có vẻ như là nhân viên vệ sinh hãy còn ngái ngủ xách túi rác đi ra.
Tề Tĩnh hỏi người nọ rằng bác sĩ đang ở đâu, Thẩm Nhạn lại đưa mắt nhìn những túi rác bị người nó xách từ trong phòng bệnh ra. Đó chỉ là các loại túi ni lông nhỏ thông thường, màu sắc khác nhau, dưới lớp ni lông mỏng còn có thể thấy được lông động vật và vết máu, để chung với găng tay chuyên dụng trong bệnh viện.
Lông mày anh khẽ nhíu một cái, đi theo Tề Tĩnh và người nhân viên vào phòng làm việc của bác sĩ.
Người tiếp đãi Tề Tĩnh chính là vị bác sĩ đã khám bệnh cho Ngày Về nhỏ hôm qua, nhìn có vẻ vừa tỉnh ngủ không lâu, tóc chỗ vểnh chỗ cụp, cúc áo blouse trắng còn cài sai hai cái.
Khi Tề Tĩnh hỏi về tình hình của Ngày Về nhỏ, gã ha ha cười: "Bệnh dịch phải chữa ít nhất một tuần, sẽ rất mau khỏi."
Lúc này, Thẩm Nhạn đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Có thể cho chúng tôi xem con mèo một chút không?"
Đối phương đồng ý: "Đương nhiên, đương nhiên. Nhưng nó vẫn phải tiếp tục nằm viện."
Bác sĩ vừa cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ với Tề Tĩnh, loại thuốc nào nên dùng, thuốc nào dùng tốt, vừa dẫn bọn họ tới một gian phòng bệnh nhỏ hẹp. Sau khi mở cửa ra, đập vào mặt là mùi hôi thối của phân và nước tiểu động vật. Tề Tĩnh hơi nhíu mày, vô thức bịt mũi. Thẩm Nhạn tỏ ra rất quen thuộc, bước vào trong phòng.
Phòng bệnh rộng khoảng chín mét vuông chứa hơn mười lồng sắt lớn nhỏ các loại, Ngày Về nhỏ đã được chuyển vào một trong số đó.
Trên người nó còn đắp cái chăn Tề Tĩnh trải cho, hai mắt nhắm nghiền, uể oải không chút tinh thần phấn chấn nào, bên cạnh còn treo bình truyền dịch, dây truyền cắm vào cái chân trước của nó.
Nhìn tới đây, vẻ mặt Thẩm Nhạn nghiêm lại, trầm giọng nói: "Anh chắc chắn con mèo này bị bệnh dịch sao?"
Bác sĩ gật đầu: "Đương nhiên, giấy thử và chỉ số bạch cầu đều chứng minh điều đó."
Ánh mắt thẳng tắp của Thẩm Nhạn nghiêm khắc vô cùng khiến bác sĩ kia thấy e dè hơn. Hắn không nói lời nào, bước tới trước lồng sắt, quan sát biểu hiện bên ngoài của Ngày Về nhỏ, lúc này mới lên tiếng: "Con mèo này nhiều lắm mới hai tháng tuổi, rất có khả năng trên người còn mang kháng thể của mèo mẹ để lại, xác suất mắc bệnh dịch rất nhỏ. Cho dù bị bệnh dịch thật, anh không chỉ không cách li nó, còn để nó và những con mèo khác ở chung một phòng, dễ truyền nhiễm – phạm vào điều tối kị khi chữa bệnh dịch ở mèo."
Phòng khám thú ý này ngay cả túi đựng rác chuyên dụng cũng không có, hơn nữa trong túi rác loang lổ vết máu, chứng tỏ công việc vệ sinh tiêu độc không đảm bảo, nguy cơ truyền nhiễm rất cao.
Lời nói rõ ràng như vậy, bác sĩ kia hiểu ra đây là người trong nghề, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tề Tĩnh sửng sốt, nhìn thẳng vào bác sĩ, lạnh lùng hỏi: "Hóa ra anh đang lừa tôi?"
"Cậu hiểu lầm rồi, con mèo này thật sự mắc bệnh dịch!" Bác sĩ nhận ra Tề Tĩnh mới là chủ mèo, vội vã bước nhanh tới, kích động ồn ào: "Cậu tin tưởng vào báo cáo xét nghiệm hay chỉ tin lời từ một phía? Nếu như mèo xuất viện rồi chết, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
Dưới tình thế cấp bách, gã dám lấy tính mạng của Ngày Về nhỏ ra mà nói.
Lúc này Thẩm Nhạn đang lật thân bình truyền dịch ra xem, nhíu mày đọc chữ viết trên đó: "Ngay cả đường gluco và nước muối sinh lí cũng hết hạn sử dụng. Ở lại chỗ này, tôi sợ mèo con chưa kịp xuất viện đã chết rồi."
Mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng.
Tề Tĩnh nghe xong câu nói cuối cùng kia, trong lòng rét lạnh, không khỏi cực kì hối hận vì sai lầm của mình.
Nếu như lúc đó anh tìm một địa điểm khám bệnh tốt hơn cho Ngày Về nhỏ, nó sẽ không phải chịu khổ tới mức này. Nếu như lúc đó anh mạnh mẽ hơn, tới gặp Thẩm Nhạn.
Trong tiếng cãi cọ của bác sĩ và y tá, Tề Tĩnh dứt khoát quyết định cho nó ra viện.
Bác sĩ khăng khăng khẳng định mình không chuẩn đoán sai, nhưng lại không lấy được báo cáo kết quả xét nghiệm máu và giấy thử hôm đó ra, nói rằng sau khi xét nghiệm đã hủy giấy. Ngay cả số liệu cơ bản cũng không thể lấy lại, tiền cũng đã trả, coi như anh mua về một bài học nặng nề.
Tháo kim tiêm trên chân Ngày Về nhỏ ra, trông nó còn tiều tụy hơn trước khi vào viện, khóe mắt tràn gỉ đã dính thành một cục khiến nó không mở mắt nổi, tứ chi thoát lực yếu ớt. Dưới sự yêu cầu quyết liệu của anh, y tá bất đắc dĩ mới cho anh hai tờ tã mới, cộng thêm một tờ khăn ướt tiêu độc.
Thẩm Nhạn lặng lẽ ngồi một bên, dùng khăn ướt lau mắt và vết bẩn xung quanh miệng cho nó, sau đó quấn nó vào hai lớp tã làm vật giữ ấm tạm thời.
Tấm chăn của nó trải qua một đêm như vậy đã dính rất nhiều chất bẩn, còn có thể dính phải vi khuẩn trên người con mèo khác. Thấy Thẩm Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu, Tề Tĩnh không chút do dự vứt luôn cái chăn, định mua một cái khác sạch sẽ hơn cho nó.
Nhưng những hành động chuộc tội như vậy vẫn không thể giảm bớt sự áy náy trong lòng anh.
Tề Tĩnh mờ mịt ôm mèo con, nâng thân thể nhỏ gầy của nó trên khuỷu tay, cúi đầu dùng mặt dán vào trán nó.
Dường như cảm thấy được anh đụng chạm, đôi tai mèo con run rẩy, lông tơ mảnh mai đảo ra mặt anh.
"Xin lỗi..."
Anh nghiêng mặt sang một bên, đôi môi gần như ngậm lỗ tai của mèo con vào miệng, lẩm bẩm nói.
Có lẽ Ngày Về nhỏ nghe được thanh âm đau xót của anh, hai lỗ tay dựng thẳng, đầu nhỏ khẽ nhúc nhích, hai mắt híp thành một đường chĩ, cực kì yếu ớt kêu "meo meo" hai tiếng.
"Để tôi bế." Tiếng Thẩm Nhạn gần gũi truyền tới.
Tề Tĩnh cúi đầu khẽ gật một cái, vẫn luyến tiếc không muốn buông ra, bế tiếp một lúc mới buông.
Bọn họ chuẩn bị rời khỏi phòng khám. Trên người Tề Tĩnh còn bị thương, không tiện hành động, trời lại đang mưa, muốn mang theo một con mèo ốm ra ngoài là rất khó khăn. Anh hiểu rõ Thẩm Nhạn đang thông cảm cho hoàn cảnh của mình, trái tim dần bị ba chữ kia hòa tan.
Thẩm Nhạn vẫn giúp anh mở ô riêng của mình ra trước, sau đó giương ô của mình, cùng đi ra ngoài.
Cơn mưa đã ngớt, nhưng sắc trời vẫn âm trầm như thế. Xe cộ trên đường đã mở đèn, ánh sáng chiếu xuống nước mưa loang loáng.
"Mang theo mèo không thể đi tàu điện ngầm hay xe bus, chúng ta bắt taxi thôi."
Thẩm Nhạn không nói rõ ra muốn đi đâu, nhưng Tề Tĩnh biết.
Không phải anh chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ quay lại bệnh viện, chỉ là không ngờ ngày ấy lại tới nhanh như vậy, càng không ngờ bản thân bác sĩ lại tới đón anh đi.
Hai người gọi một chiếc taxi, đi tới phía bắc thành phố.
Tề Tĩnh hướng về phía cửa sau xe, đang định tạm buông ô trên tay xuống để mở cửa, Thẩm Nhạn bỗng nhiên lặng lẽ vươn tay ra, thay anh mở cửa xe.
Tề Tĩnh hơi sững sờ, ngón tay khẽ cọ trên cán ô: "... Cảm ơn."
Tay của người kia cách tay anh một khoảng chưa tới nửa tấc. Hắn vô thức buông tay, yên lặng cầm lấy cán ô của anh, che mưa thay anh. Nước mưa liên tiếp rơi xuống, lại chẳng có giọt nào dính vào người anh.
"Cậu lên xe trước đi, tôi gập ô."
"Cảm ơn." Máy móc lặp lại từ này, anh không biết mình còn có thể nói cái gì, nói như thế nào.
Cho tới khi anh ngồi yên trong xe, Thẩm Nhạn mới gập ô, đi vòng qua bên kia, ngồi ở phía sau ô tô cùng anh.
Từ nơi này tới phía bắc thành phố bình thường phải đi mất hai mươi, ba mươi phút, cộng thêm thời tiết mưa dầm, đường xá trơn trượt, tài xế taxi cũng không dám lái quá nhanh. Nếu như nửa đường bị kẹt xe, chắc còn tốn nhiều thời gian hơn.
Có lẽ dọc đường được ôm ấp thoải mái, Ngày Về nhỏ giãy dụa hai cái, nghiêng trái nghiêng phải muốn đứng lên.
Nó mở hai mắt, mơ mơ màng màng quan sát người đàn ông xa lạ trước mặt.
Thẩm Nhạn thấy nó tỉnh lại, không làm gì cả, chỉ dùng ngón tay cái để ở lỗ tai nó, bốn ngón tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nó, rất kiên nhẫn vuốt ve lông ở đó.
Lúc đầu Ngày Về nhỏ còn có chút cảnh giác, nhưng thời gian từ chối động tác của bàn tay kia chỉ trong chốc lát, chắc hôm qua đã bị sợ hãi rất nhiều. Trải qua sự vuốt ve, lông mao hơi dựng đứng của nó mềm nhũn xuống, cái đuôi nhọn cũng tìm được vị trí thích hợp, ngửa đầu cọ cọ lòng bàn tay đối phương, tiếp tục ngủ gật.
— Có vẻ như nó đã thích Thẩm Nhạn mất rồi.
"Tình hình nó thế nào?" Hai người ngồi ngay cạnh nhau, đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh chủ động mở miệng nói chuyện. Lòng anh đã bình tĩnh hơn buổi sáng rất nhiều, thanh âm cũng không còn run rẩy. Chỉ là ở trước mặt Thẩm Nhạn, anh vẫn thấy khổ sở.
"Còn đang sốt, nhưng tình hình trước mắt khá ổn định. Cái khác thì cần phải xem kết quả xét nghiệm." Thẩm Nhạn trả lời cũng có chút khổ sở.
Tề Tĩnh nhận ra.
Chính vì nhận ra, điều khổ sở này trong lòng anh mới giống như một giọt mực rơi trên tờ giấy trắng, dần dần loang lổ, càng loang càng lớn. Anh biết điều mình muốn không phải sự xấu hổ như thế này.
Rõ ràng cho tới khoảnh khắc để lộ tán ô, bọn họ vẫn chào hỏi nhau như bạn cũ.
Rõ ràng cho tới đêm qua, bọn họ vẫn trò chuyện rất tự nhiên.
Rõ ràng, anh đã từng có thể ở trước mặt hắn thoái mái cười to.
Anh không muốn giống như bây giờ, không lời để nói.
"Nó tên là Ngày Về". Khi cất tiếng lần nữa, anh cảm giác được đối phương đã nhìn sang hướng khác.
Thời gian ánh mắt hắn thay đổi ngắn như khoảnh khắc anh tạm ngừng.
"Tên của mèo con." Tề Tĩnh bổ sung. Anh cố gắng để mình có thể giống như khi trò chuyện trước đây, bình tĩnh, nhã nhặn, "Khi nhặt được nó, tôi không có thời gian suy nghĩ, dùng luôn hai chữ cuối cùng trong ID của mình để đặt cho nó."
"Ngày Về." Thẩm Nhạn thấp giọng nhắc lại.
Nghe thật giống như đang gọi anh. Tề Tĩnh có chút mất tự nhiên, cố ý nhắc nhở: "Anh có thể thêm một chữ "nhỏ" ở phía sau."
Nói tới đây, người ngồi bên cạnh dường như hơi mỉm cười.
Một nụ cười rất khẽ, rất nhẹ, lại khiến Tề Tĩnh cảm thấy không khí trong xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Cậu có muốn sờ Ngày Về nhỏ một cái không, an ủi nữa?" Thẩm Nhạn hỏi.
Tề Tĩnh "ừ" một tiếng, cho rằng Thẩm Nhạn muốn giao Ngày Về nhỏ cho mình ôm, nhưng hắn không động đậy, chỉ bỏ bàn tay đặt trên đỉnh đầu mèo ra, nhường chỗ cho anh. Bọn họ ngồi rất gần nhau, hơn nữa Tề Tĩnh ngồi ở phía bên trái hắn, quả thật vươn tay ra là có thể sờ nó.
—- Chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái là được. Tề Tĩnh nghĩ.
Anh vươn tay, lướt qua khoảng cách giữa hai người, cuối cùng sờ tới đầu của Ngày Về nhỏ. Lông mao xù xù, vừa mềm mại vừa mượt mà dính trên ngón tay anh, vô cùng thoải mái.
Có lẽ Ngày Về nhỏ nhận ra chủ nhân của mình, lăn lộn muốn đứng lên, ngẩng đầu yếu ớt liếm liếm lòng bàn tay anh. Tề Tĩnh bị nó chọc cho nở nụ cười, đang định nắm lấy lỗ tai của nó, xoa xoa đỉnh đầu, nào ngờ nó lại vươn hai chân trước kẹp lấy ngón tay anh nhất định không buông.
Tề Tĩnh ngẩn người, muốn từ từ rút tay về, ấy thế mà Ngày Về nhỏ thảm thiết kêu réo làm lòng anh cũng mềm nhũn như ngón tay, chỉ đành để tay lại.
Nhưng nơi mèo con đang nằm là lồng ngực của Thẩm Nhạn.
Tay Tề Tĩnh cứ để như vậy, mu bàn tay không khỏi nhẹ nhàng chạm vào nơi đó.
Vốn anh chỉ muốn xoa một chút rồi rút tay về, không ngờ Ngày Về nhỏ đè cả người lên, ngón tay bị đè chặt không nhúc nhích được. Anh muốn điều chỉnh tư thế ngồi cho tự nhiên hơn, nhưng hiệu quả không lớn, trọng lượng cánh tay vẫn đặt lên người kia.
"Xin lỗi..."
"Không sao."
Một chút tiếp xúc bất ngờ, chỉ có mấy chữ đã trôi qua.
Đều tại mày gây họa. Tề Tĩnh cười khổ nhéo nhéo Ngày Về nhỏ. Mèo con còn hoàn toàn không hiểu cái gì, thấy chủ nhân bóp mình, hai móng vuốt còn quấn chặt hơn.
Dưới tình hình này, Tề Tĩnh thử nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Phạm vi hoạt động của ngón tay bị hạn chế, tối đa cũng chỉ có thể sờ được cổ của mèo con, anh dùng hai đầu ngón tay gãi gãi cằm nó. Loài mèo rất thích được sờ ở chỗ này, ngoan ngoãn ngửa đầu mặc cho anh sờ.
Nhưng mỗi một động tác của anh đều khiến mu bàn tay cọ qua quần áo Thẩm Nhạn.
Bởi vì áo khoác của hắn cho anh mặc, trên người Thẩm Nhạn chỉ có một cái áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể dễ dàng truyền qua lớp vải mỏng manh.
Vì vậy, động tác của anh chậm dần.
Chỉ chậm dần, không dừng lại.
Tề Tĩnh cảm thấy mình như đang vụng về mượn cớ, lén lút thỏa mãn bản thân.
Anh đã quen với việc thanh âm của Nhạn Bắc Hướng đồng thời phát ra từ Thẩm Nhạn, hai ấn tượng sâu đậm trong lòng bắt đầu không phân rõ giới hạn, không phân rõ ai với ai nữa rồi.
Có lẽ không phải khoảng cách đã rút ngắn lại, mà là khao khát muốn tới gần ngày càng lộ rõ.
Tuy rằng không biết hậu quả là gì, nhưng anh có rất nhiều lí do để ngụy biện. Ví dụ như nước mưa lạnh, ví dụ như cơ thể đối phương rất ấm, ví dụ như thời gian nửa tiếng ngồi trong xe rất ngắn.
Ví dụ như, anh còn chưa hết bệnh.
Tề Tĩnh thấy đầu óc choáng váng, giúp anh có thêm một cái cớ.
Anh tựa ở ghế ngồi, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, anh nhịn không được nhắm mặt lại, tạm thời ngừng suy nghĩ.
Nhiệt độ truyền tới từ mu bàn tay ấm áp như thuốc tê, thân thể anh dần trở nên tê dại, ngay cả cổ họng cũng không thể tránh khỏi, hô hấp trở nên mất khống chế, có chút gấp gáp.
Để cho mình tỉnh táo hơn, anh mở mắt ra.
Ánh mắt vừa vặn rơi vào kính chiếu hậu ở phía trước, nhìn được người ngồi bên cạnh. Hắn dường như cũng thấy được anh, bởi vì ánh mắt hai người đụng phải nhau trong tấm gương đó.
Tề Tĩnh kinh ngạc.
Bàn tay anh vô thức buông mèo nhỏ ra, lập tức rút khỏi người Thẩm Nhạn.
Bỗng nhiên, ngay khi anh chưa kịp rút tay về, bàn tay Thẩm Nhạn đã đột ngột giơ lên, vững vàng nắm được tay anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook