Đêm ấy, tôi và Quân quần nhau không biết bao nhiêu lần.

Tôi và anh tưởng chừng mãi mãi không thể đi chung một con đường, vậy mà cũng có ngày hai đứa như hoà chung vào một, nên tôi rất trân trọng từng giây từng phút bên anh.

Định mệnh sắp đặt cho tôi được gặp anh, duyên phận giúp chúng tôi được nắm tay nhau, cùng nhau mỉm cười thức dậy mỗi sớm mai, ôm trọn nhau mỗi đêm dài, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống.

Và còn cùng nhau nuôi dạy cu Chin lên người.

Đối với tôi, đó chính là món quà đẹp nhất mà Thượng Đế ban tặng.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, dưới ánh đèn vàng hắt hơi nom anh lại đẹp trai đến mê người.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng quyến rũ, hàng lông mày cương nghị, cả gương mặt đều hoàn hảo đẹp đẽ, đặc biệt đàn ông gì mà trắng hơn con gái.

Nhìn lại tôi, giờ đã là mẹ bỉm sữa, đầu tóc lắm khi cũng chẳng gọn gàng, tổng thể xét với anh chắc chắn đều không xứng, vậy mà anh…anh vẫn yêu tôi bằng cả tấm chân tình.

Nhiều lúc tôi không nhịn được còn lên tiếng hỏi Quân:
- Anh yêu em vì gì?
- Ừm nhỉ? Anh yêu em vì gì nhỉ?
Quân bật cười hỏi tôi, tôi chu mỏ nói:
- Em đang hỏi thật á.

Bởi vì dù sao em cũng chẳng có gì, em không xinh đẹp, không tiền, không địa vị.

Tại sao lại yêu em?
Quân nhìn tôi 30 giây, ánh mắt chân thành và nghiêm túc nói:
- tại vì anh…đã có tất cả rồi.

Anh có tiền, có địa vị, có ngoại hình, có tất cả rồi nên anh không cần gì cả.

Anh chỉ cần em…một cô gái ngốc nghếch nhưng cũng có lúc rất đáng yêu và thông minh.

Bởi vậy từ giờ trở đi…em chỉ cần là em thôi.
Tôi nghe Quân nói sống mũi lại cay xè, trong tim dâng lên một cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Bởi ta nói nhiều khi ngốc nghếch một chút cũng hay, chỉ cần bản thân sống chân thành thì trời cao ắt an bài.

Sau đó Quân lại cầm tay tôi nói tiếp:
- Từ giờ đừng tự ý rời xa anh nữa đó.
- Em hứa, em sẽ không bao giờ xa anh nữa.
Tôi vừa dứt lời thì Quân chợt cúi xuống hôn lên môi tôi.

Ánh nắng bình minh chiếu qua khe cửa sổ, lúc này cu Chin cũng bắt đầu thức dậy sau một đêm dài ngủ ngon.
Cu Chin dạo này không còn tỉnh giấc đêm như hồi trước, cũng may là Quân thuê riêng một bảo mẫu chăm con phụ tôi nên tôi cũng không còn cực nhọc.

Dạo này lúc nào rảnh rỗi là tôi hay dành thời gian cho việc học những khoá học nuôi con theo khoa học.

Tôi thấy từ ngày tôi áp dụng những điều mà mình học được trong lúc chăm sóc cu Chin mà trộm vía con tốt lên từng ngày.


Bởi vậy những mẹ nào có con nhỏ nên thử dành thời gian tham gia những khoá học nuôi dạy con đúng cách nhé.
Hôm ấy, tôi đang cho cu Chin uống sữa thì bất ngờ ông bà nội cu Chin tới.

Lần này bà không hắt hủi tôi như trước, tuy tôi và bà vẫn còn khoảng cách nhưng tôi tin rồi dần dần khoảng cách sẽ được rút ngắn lại thôi.

Điều khiến tôi vui nhất là ông nội cu Chin cưng thằng bé trông thấy, bình thường ông lạnh lùng là thế nhưng khi ông bế cu Chin với dỗ dành thằng bé còn khéo hơn cả bà.

Trong lúc ông bà còn đang chơi với cu Chin thì tôi nhận được điện thoại của Quân, anh nhờ tôi mang tập tài liệu tới công ty giúp anh.

Bố Quân nghe thế liền nói:
- Cứ mang tài liệu tới công ty cho nó đi.

Thằng bé ở đây có ông bà nội rồi.
- Dạ vâng.
- Mà chưa biết công ty đúng không? Để tôi bảo bác Tài đưa đi.
- Dạ cháu cảm ơn bác ạ.
Lần đầu tiên tới công ty của Quân, trong trí tưởng tượng của tôi là nó rất lớn rồi, nhưng đến khi tận mắt đứng dưới toà nhà 36 tầng kia tôi mới thấy nó ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Lúc tôi bước vào tới cửa, chắc do cách ăn mặc của tôi nên bảo vệ có ý ngăn lại.

Đến khi bước vào quầy lễ Tân, tôi lịch sự hỏi:
- cho tôi hỏi phòng tổng giám đốc là phòng nào, ở tầng bao nhiêu ạ?
Cô lễ Tân liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường nói:
- Cô tìm tổng giám đốc làm gì? Cô biết tổng giám đốc là ai không mà cô muốn gặp là gặp.
- Tôi có cái này cần đưa cho tổng giám đốc.
- Cô phải là đối tác của công ty không?
- Tôi không.
- Thế cô là ai?
Tôi đang định lên tiếng nói nhưng còn chưa kịp nói gì thì cô lễ tân đã nói:
- Thôi khỏi trình bày cũng biết cô bị thần kinh mới ra trại đúng không?
Tôi nhìn cô ta tức quá trời quá đất, vốn không thèm chấp định lấy điện thoại ra gọi trực tiếp cho Quân nhưng rồi mới phát hiện chắc có lẽ trong lúc thay đồ tôi đã vất quên điện thoại ở bàn.

Tôi định bước đi hỏi người khác thì cô lễ tân khi nãy đã gọi bảo vệ tới để lôi tôi ra ngoài.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy quyền lực vang lên:
- Mau buông tay!
Tất cả những người có mặt ở đây đều quay qua nhìn theo hướng giọng nói.

Quân từ phía trước sải dài bước chân đi về phía chỗ tôi.

Mấy người kia đồng loạt cúi đầu kính cẩn nói:
- Tổng giám đốc.
Mắt Quân tức giận nhìn mấy người này, anh dõng dạc nói lớn:
- Các người có biết cô gái này là ai không? Là vợ của tôi mà các người cũng muốn động vào?
Mấy người kia nghe Quân nói xong, sắc mặt đều tái xanh như tàu lá chuối.

Thế rồi tất cả đều rối rít xin lỗi với giải thích.


Quân dường như không nghe họ nói gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh:
- Sa thải những người này cho tôi!
Nói xong anh liền nắm tay tôi bước đi hiên ngang ở chính giữa sảnh công ty.

Eo thề bây giờ ngồi đây viết lại những lời này mà trong tim tôi vẫn rấy lên cảm giác oai vãi chưởng các bác ạ.

Từ lúc Quân nắm tay tôi đi trong đại sảnh, vô số người quay đầu nhìn với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Thế nhưng cũng không có ít lời bàn tán sau lưng.

Điển hình là lúc tôi bước vào nhà vệ sinh, tôi đã nghe thấy mấy nhân viên nữ nói:
- Trời ạ! Tổng giám đốc là hoa đã có chủ, phí ghê.

Mà mấy bà nhìn thấy không, bình thường tổng giám đốc lạnh lùng là thế nhưng khi nhìn cô gái đó.

U là trời…dịu dàng để đâu cho hết.
- Ừm, cô gái đó may mắn ghê ( giọng một người khác vang lên)
- Mà kể cũng tài, không biết cô ta làm cách nào cua được tổng giám đốc nhỉ? Hay có bỏ mê thuốc lú gì không? Chứ nhìn cô ta cũng bình thường mà.
- Ừ nhỉ, biết đâu là bỏ bùa.

Nhìn hiền hiền vậy thôi chứ mưu mô lắm đó.
Nghe tới đây, tôi không nhịn được mà mở cánh cửa nhà vệ sinh, hiên ngang bước ra đứng trước mặt họ.

Mà họ khi nhìn thấy tôi cứ như gặp phải quỷ dữ.

Tôi bình tĩnh nói:
- Không sao, mọi người cứ bàn luận tiếp đi.
- Tôi…chúng tôi xin lỗi.

Mong cô đừng nói lại cho tổng giám đốc biết.

Không chúng tôi mất việc đó.
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt mình, nở nhẹ nụ cười nói:
- Yên tâm tôi không nói đâu, vì đó là sự khác biệt giữa tôi và các cô đó.
Nói xong tôi hiên ngang bước đi.

Tôi biết người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn giống như Quân thì chắc chắn là gu của mọi người con gái trên đời này.

Ai ai chẳng mong mình được may mắn giống như tôi.

Đưa tài liệu cho Quân xong, anh dẫn tôi đi thăm quan công ty một vòng.Trước khi về anh còn kéo tôi vào trong phòng, ôm tôi một lúc mới chịu buông tha cho tôi.
Bước ra khỏi cánh cửa công ty, oan gia ngõ hẹp thế nào mà tôi lại gặp Thư.

Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta như muốn thiêu rụi tôi thành tro tàn vậy.

Tôi vốn không định nói mà bước qua cô ta như không nhìn thấy.


Thế nhưng Thư lại kéo tay tôi lại, dùng ánh mắt lăng trì nói:
- Con đĩ, mày đi đâu tới đây?
Đã nhiều lần tôi nhịn Thư, nhưng tôi nhận ra hình như càng nhịn Thư càng lấn tới.

Lần này tôi cũng không nề hà gì mà nói thẳng:
- Tao đến công ty anh Quân, mắt mày có làm sao không mà hỏi.
- Á đm con này, hôm nay mày dám hỗn với tao?
Nói xong Thư định giơ tay lên đánh tôi thì nhất thời tôi tóm lấy cổ tay cô ta rồi hất mạnh xuống.

Tôi dứt khoát nói:
- Cái mặt tao không phải để mày thích thì đánh.

Mày không đủ tư cách đâu.
- Mày được lắm con đĩ.

Tao nói cho mày biết, cái loại dùng thủ đoạn đê tiện để tranh giành đàn ông như mày cũng chẳng vẻ vang đâu.

Mày tưởng anh Quân sẽ yêu mày thật lòng sao, mày tưởng mày sẽ hạnh phúc bên ảnh.

Đừng mơ đi con đĩ!
- Việc anh Quân có yêu tao hay không, tao với anh ấy có hạnh phúc hay không cũng chẳng liên quan gì tới mày.

Mày nói tao dùng thủ đoạn, sao mày không nghĩ cái loại mày cũng dùng thủ đoạn mà có thành công đâu.

Mày nói không tự biết nhục à?
Nghe tôi nói đến đây thì sắc mặt Thư đã chuyển xanh xanh đỏ đỏ, cô ta rít lên:
- Mày…mày giỏi lắm con đĩ.

Tao sẽ không bao giờ tha cho mày đâu.

Cái loại mày đúng là có thằng bố con mẹ không tử tế nên mày cũng chẳng ra đếch gì.

Cái loại đĩ như mày có khi nào thèm khát đàn ông đến nỗi bố mình cũng không tha không?
Bao nhiêu lâu nay tôi nhịn cô ta, chưa bao giờ nặng lời hay dọa nạt.

Nhưng mà giờ đây tôi điên lắm rồi, cô ta cứ ám tôi hoài.

Tôi trợn mắt nói:
- Mày thử há mồm nói một câu nữa xem, tao bẽ gãy cái răng mày cho mày bớt nói xằng bậy.
- Mày….? Mày dám đe dọa tao.
- Tao không đe dọa, tao làm thật đó.
Nói xong tôi gườm gườm Thư một cái rồi bước đi.

Bước vào trong xe ô tô, tôi hi vọng từ nay về sau cô ta sẽ không tự ý gây sự với mình lần nào nữa.
Lúc tôi trở về thì cu Chin đã ngủ say, ông nội cu Chin nói bà mới cho thằng bé ăn cháo xong.

Rồi sau đó, ông bà cũng về luôn.

Cuộc sống của gia đình tôi cứ thế êm đềm trôi qua cho tới khi bà nội Thư gọi cho tôi.
Hôm đó là thứ 2, cũng là ngày sinh Nhật của tôi.

Bà nói bà vừa từ Sài Gòn về nên muốn hẹn tôi ra ngoài ăn cùng bà một bữa cơm.

Vì khoảng thời gian trong Sài Gòn tôi cũng rất mến bà nên cũng vui vẻ nhận lời.
Bà hẹn tôi đến một nhà hàng hải sản.


Lúc tôi đến bà đã gọi rất nhiều món.

Bà hỏi tôi:
- Cháu dạo này vẫn khỏe chứ?
- Dạ cháu khỏe ạ.

Mà bà vẫn giữ số cháu sao?
- Ừm.

Bà vẫn giữ.
Nói rồi bà gắp cho tôi một miếng cá hồi bỏ vào bát, bà nói:
- Cá hồi ở đây ngon lắm.

Cháu ăn thử xem.
- Dạ cháu không ăn được cá hồi.
- Sao vậy? Cá hồi ngon mà nhiều chất nữa.
- Hì cháu cũng không biết sao nhưng ăn cá hồi xong cháu mẩn ngứa khắp người.
- Ồ, vậy là cháu giống con trai ta.

Nó cũng không ăn được cá hồi, ăn xong là dị ứng.
- Dạ vâng.
Nói xong bà gắp cho tôi một con tôm, trong lúc tôi bóc tôm tôi thấy bà nhìn tôi rất kỹ, kiểu như bà đang suy nghĩ điều gì đó.

Liệu có phải khi bà nhìn tôi bà lại nhớ tới chị Diệp? Tôi bóc một con tôm bỏ vào bát bà rồi mỉm cười nói:
- Bà ăn tôm đi ạ.
- À ừ.

Cháu ăn đi.
- Dạ vâng.

Cháu cũng đang ăn đây, nãy giờ cháu thấy bà ăn ít quá.
- Bà già rồi nên ăn cho qua bữa ấy mà.
- Dạ, nhưng bà vẫn phải ăn cho đủ chất bà nhé.
Bà mỉm cười gật đầu:
- Mà cháu năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Dạ hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của cháu bà ạ.
- Ô thế bằng tuổi cái Thư nhà bà.

Mà cháu nói sao cơ? Hôm nay là sinh nhật cháu?
- Dạ vâng ạ.
- Cháu và Thư sinh cùng ngày.
Nghe bà nói tôi cũng rất ngạc nhiên việc tôi và Thư sinh cùng ngày.

Hoá ra duyên phận giữa chúng tôi đặc biệt đến thế.

Tôi thấy bà trầm ngâm thêm một lúc rồi mới từ từ lên tiếng:
- Bà đã nghe chuyện của cháu với Thư.

Bà biết bà nói ra những lời này là có phần ích kỷ.

Nhưng dù sao Thư cũng là cháu gái duy nhất của bà, bà không muốn con bé sống trong đau khổ.

Thư nó rất yêu thằng bé Quân, nếu được cháu có thể suy nghĩ lại để tác hợp cho hai đứa nó được không? Coi như bà già này xin cháu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương