Tránh Xa Chị Dâu Ra
-
Chương 17
*Dinh Thự Huyết Gia*
Nguyệt Hạ được Tư Khả đặt xuống trước 1 dinh thự lớn, mang tông màu đa phần là màu đỏ trang trọng, rực rỡ. Những người hầu đa phần đều được trải qua huấn luyện quân sự đặc biệt nên trên khuôn mặt ai nấy đều thể hiện sự cung kính trước Tư Khả. Tất cả đều cúi người trước anh.
- Cậu chủ.
Nguyệt Hạ nhìn anh, thái độ của anh đã khác hoàn toàn so với lúc nói chuyện với cô. Gương mặt của Tư Khả bây giờ là 1 mảng lạnh nhạt, bình tĩnh, im lặng, trong đôi mắt bạch kim toàn là sự tĩnh lặng, không một chút cảm xúc nào. Tư Khả cất giọng.
- Ông già đâu.
Người đàn ông được coi như là quản gia nhà Huyết Gia - Thiên An cung kính trước cậu đáp.
- Ông chủ đã đi xử lý công việc ở quân khu rồi ạ.
Tư Khả gật đầu, tay nắm lấy tay cô kéo đi vào trong song song với anh. Quản Gia Thiên cũng nhìn theo, trong đôi mắt có chút ngạc nhiên, cùng nhẹ nhõm hướng ở cô sự tôn trọng. Ông cúi đầu chào cô, Nguyệt Hạ cũng theo đó gật đầu chào hỏi lịch sự. Cô bị anh kéo thẳng lên tới 1 căn phòng với tông màu chủ đạo là màu đen. Nguyệt Hạ không nói nhiều chỉ hỏi anh.
- Hộp thuốc ở đâu.
Tư Khả lúc này thay đổi mỉm cười đểu nhìn cô.
- Ở ngăn kéo tủ thứ 2.
Cô đi qua lấy rồi ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu sát trùng vết thương, cô nói.
- Cố gắng đừng hét đấy.
Lúc vết thương được sát trùng, lông mày Tư Khả có hơi nhíu lại, nhưng vẫn giữ nụ cười đó nhìn cô. Nguyệt Hạ băng vết thương xong, cô mới gật đầu đáp.
- Tôi đã băng bó vết thương rồi, anh nhớ tự thay băng đó.
Tư Khả cười nói.
- Trí nhớ tôi không tốt lắm, em có thể thay giúp tôi không.
Nguyệt Hạ nói.
- Tôi sẽ báo lại cho bác quản gia giúp anh. Yên tâm.
Cô đứng dậy, lấy điện thoại xem đồng hồ.
- Trễ rồi, tôi về đây.
Nhưng mới đi được 2 bước, cô liền bị anh kéo quay lại, Tư Khả ngồi ở giường ngước đầu nhìn cô, hai tay ôm lấy người cô áp sát vào người anh. Nguyệt Hạ nhìn xuống, lúc này Tư Khả đưa mắt tò mò nhìn cô.
- Em không có gì để hỏi tôi sao ?
Nguyệt Hạ nói.
- Về việc gì ?
Tư Khả nói.
- Về việc tại sao tính cách tôi như vậy.
Nguyệt Hạ cong khoé môi.
- Tôi cần phải biết sao.
Tư Khả có ngạc nhiên vì câu trả lời của cô, nhưng cũng rất nhanh mỉm cười nói.
- Em thật kì lạ, lần đầu tiên tôi gặp phải người con gái như em.
Nguyệt Hạ chống tay lên vai anh nói.
- Thì sao, anh yêu tôi rồi.
Tư Khả nhìn cô.
- Nếu tôi nói tôi thật sự yêu em, em có tin không ?
Nguyệt Hạ đáp.
- Sẽ không.
Tư Khả cười bật thành tiếng.
- Em thật nhẫn tâm đấy. Em không muốn suy nghĩ 1 chút sao ?
Nguyệt Hạ đẩy ngã anh nằm ra giường, cô chống tay lên ngực anh, kề miệng sát bên tai anh thì thầm.
- Đừng yêu tôi, tôi sẽ trêu đùa tình cảm của anh đấy.
Rồi cô mỉm cười rời khỏi người Tư Khả, nhẹ nhàng rời đi. Trước khi đi cũng không quên quay lại mỉm cười.
- Vậy, chúc ngủ ngon.
Cánh cửa đóng sập lại, Tư Khả ngồi dậy đưa tay lên mũi hít lấy mùi hương từ người còn vươn trên người anh, Tư Khả mỉm cười thích thú.
- Nhưng mà, tôi đã lỡ yêu em mất rồi. Em sẽ định trêu đùa tôi thế nào đây.
Nguyệt Hạ về đến biệt thự, cô vừa đi vào là thấy 1 màn đồ bị đập vỡ, những người hầu đang dọn dẹp, bà quản gia nhìn thấy cô liền đi đến.
- Cô chủ.
Cô gật đầu đáp.
- Tôi biết rồi, dọn dẹp đi.
Rồi cô bỏ đi lên phòng mình, Gia Linh kè kè theo sau lo lắng nói.
- Tiểu thư, lúc nãy đại thiếu gia nổi trận lôi đình vừa vào nhà là đập hết đồ đạc ở sảnh còn ở trong phòng nữa. Nhưng may là có nhị thiếu gia can ngăn, không thì em không biết phải làm sao nữa.
Nguyệt Hạ ngồi ở ghế thở dài.
- Có gan làm thì tự chịu, nổi trận lôi đình cái gì. Tối rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng, tiểu thư.
Gia Linh đi về phòng, Nguyệt Hạ thay đồ rồi đi qua vuốt ve Tiểu Lạp đang nằm bên cạnh nói.
- Tiểu Lạp, có mày ở đây. Thật tốt.
Chú chó liếm mặt cô, rồi ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, cô giơ tay tắt đèn, rồi cùng Tiểu Lạp chìm vào giấc ngủ.
*Hôm Sau*
Nguyệt Hạ bị tiếng cãi nhau ở dưới phòng khách vọng lên, cô nhăn mày ngồi dậy, cô khó chịu làu bàu.
- Ồn ào quá.
15' cô thay đồ đi xuống lầu, Tiểu Lạp cũng ngoan ngoãn theo chủ nhân của mình.
Bên dưới lầu anh cả cô và mẹ cô đang cãi nhau, Nguyệt Hạ đi xuống lầu liền nghe thấy tiếng của Ngữ Yên vang lên.
- Mẹ không cho phép. Cô ta chỉ là thứ hạ lưu, vốn không môn đăng hộ đối với Nhược Gia chúng ta.
Vân Trạch nói.
- Dù sao thì cô ta vẫn là vợ của con và là đại thiếu phu nhân của Nhược Gia.
Ngữ Yên tức giận đứng dậy chỉ vào mặt anh cả.
- Con muốn làm mẹ tức chết có phải không ?
Vân Trạch lắc đầu.
- Con luôn luôn nghe theo mẹ mọi việc, riêng chuyện ly dị với Y Nguyệt, con nhất quyết không đồng ý. Mong mẹ đừng làm khó con và cùng con đến Huỳnh Gia đón cô ấy và Tiểu Thần về.
Ngữ Yên quay mặt đi.
- Mẹ không đi. Trừ khi, con đồng ý với mẹ là kết hôn với Nhạc Hoa.
Vân Trạch nhăn mày.
- Mẹ.
Ngữ Yên đáp.
- Còn không thì đừng mơ mẹ sẽ để cô ta trở về Nhược Gia.
Vân Trạch im lặng 1 hồi lâu, đáp.
- Được, con đồng ý với mẹ.
Nguyệt Hạ đứng ở cầu thang im lặng lắng nghe câu chuyện, cô nghe thấy tiếng bước chân vội từ trên lầu đi xuống, nhìn qua là vẻ mặt không vui của anh hai Vân Lang cùng bước chân vội đi xuống, cô đưa tay kéo lấy khuỷu tay của anh. Vân Lang quay lại nói.
- Tiểu Hạ, đừng cản anh. Anh không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Nguyệt Hạ nói.
- Hãy để chị ấy tự quyết định. Chúng ta không thể tự quyết được.
Vân Lang khó xử nhìn cô, cô nhìn anh gật đầu. Vân Lang thở dài không nói gì, chỉ có thể im lặng trầm ngâm tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook