Tranh Tranh
Chương 49

Diệp Hàm Tranh vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất hiện, mở phòng ra nhào vào lòng hắn, làm thế nào cũng không muốn buông tay, mặt mũi Lục thiếu gia tràn đầy ghét bỏ, lại trở tay đóng cửa phòng, chống cậu lên tường nóng bỏng mà hôn, không nói thêm một câu thừa thãi.

Sáng ngày hôm sau, Từ Châu đến tìm Diệp Hàm Tranh ăn cơm, trước tiên muốn hỏi chuyện hôm qua, thuận tiện nói cho cậu biết lần này không uổng công, còn có thể gặp mặt đỉnh Kim Tự Tháp trong truyền thuyết.

Nhấn chuông cửa, đợi mười mấy giây mới có người đi tới mở cửa, không phải Diệp Hàm Tranh, mà là một người xa lạ, Từ Châu chớp mắt, quay đầu xác nhận bảng số phòng, hỏi: “Anh là…?”

Đang nghi hoặc, Diệp Hàm Tranh mặc chỉnh tề đi tới từ sau lưng người kia, cười nói: “Anh Từ, vị này là Lục Minh Tiêu, bạn… trai của em.”

Chuyện Diệp Hàm Tranh thích người cùng giới, Từ Châu đã biết từ lâu, cho nên cậu đột nhiên có bạn trai, cũng không tính là hiếm lạ biết bao.

Nhưng người bạn trai này vậy mà là Lục Minh Tiêu? Khiến Từ tổng mở rộng tầm suy nghĩ, anh ta cũng nghĩ không đến.

Thời tiết trong tuần tới đều rất tốt, Từ Châu nơm nớp lo sợ mà đi theo Lục tổng ăn xong bữa sáng, lại đến trường đua ngựa với Diệp Hàm Tranh, anh ta muốn cưỡi ngựa, Diệp Hàm Tranh đi theo tới.

Lục Minh Tiêu cảm thấy rất chán, ngồi phơi nắng dưới đình nghỉ ngơi ở phía xa.

Lúc này cuối cùng Từ Châu cũng trở lại bình thường, hỏi Diệp Hàm Tranh: “Cho nên nhiều năm như vậy, người chú vẫn luôn đợi là Lục Minh Tiêu?”

Diệp Hàm Tranh gật đầu, nhận lấy dây cương nhân viên công tác đưa tới, trèo lên lưng ngựa. Cậu cưỡi ngựa không giỏi lắm, nhưng chậm rãi từ từ mà đi chắc cũng không sao, biết Từ Châu có rất nhiều nghi vấn, nghĩ một lát, liền nói một lần chuyện trước khi lên đại học, cũng tránh cho anh ta hỏi hết câu này đến câu kia.

Ánh nắng chiếu lên chiếc ghế gỗ trong đình nghỉ ngơi, Lục Minh Tiêu tiện tay lấy một tờ báo, nhìn Diệp Hàm Tranh phía xa.

Có người ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc một bộ âu phục màu đen, là người quản lý của nhà họ Hà, Hà Diệu.

Lục Minh Tiêu liếc mắt nhìn anh, không nói gì, tầm mắt lại trở về trên người Diệp Hàm Tranh, xem ra hình như cậu rất thích cưỡi ngựa, mặc dù động tác ngốc ngốc, nhưng vẫn luôn cười đến là vui vẻ.

Hà Diệu đeo một cái kính, dáng vẻ tinh anh tiêu chuẩn, anh lớn hơn Lục Minh Tiêu vài tuổi, coi như là một trong số ít người có thể nói chuyện được với Lục Minh Tiêu, tất nhiên cũng biết sự tồn tại của Diệp Hàm Tranh, biết hai người vừa xác định quan hệ, anh nhìn theo Lục thiếu gia trong chốc lát, hỏi: “Không dễ gì ở cùng nhau, tại sao không đi theo cậu ấy?”

Lục Minh Tiêu lạnh nhạt nói: “Cậu ấy làm việc, mặc dù không phải chính sự gì, nhưng cũng coi như nhận được mệnh lệnh của cấp trên. Thời điểm này tôi không thích hợp để xuất hiện, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu ấy và cấp trên.”

Câu trả lời này của Lục thiếu gia không làm Hà Diệu cảm thấy kinh ngạc, anh luôn vô cùng thưởng thức điểm này của Lục Minh Tiêu, mặc dù bình thường thoạt nhìn bá đạo độc tài, nhưng càng nhiều lúc, quyết sách của hắn đều chính xác. Hắn có thể rõ ràng mà phân rõ phải trái đen trắng, biết ai đúng ai sai, càng có thể phân rõ trường hợp, không mang quá nhiều cảm xúc riêng tư. Cho dù bây giờ ở cùng người yêu, cũng sẽ cho ra không gian tương ứng.
Mặc dù sắc mặt vô cùng xấu xí, nhưng đây cũng là nhượng bộ lớn nhất hắn có thể làm ra.

Hai người trò chuyện một chút đã chuyển đến phương diện công việc, tiến hành trao đổi đơn giản về kế hoạch hợp tác trong năm tới.

Đột nhiên, một tiếng hét sợ hãi phát ra từ trường đua ngựa, Hà Diệu nhìn sang, phát hiện con ngựa Diệp Hàm Tranh đang cưỡi không biết làm sao chạy nhanh như bay, nhân viên công tác vẫn chưa kịp phản ứng, Lục Minh Tiêu đã ném tờ báo lao tới. May mà con ngựa đâm đầu tới đây, Lục Minh Tiêu trực tiếp kéo dây cương lại, ép buộc nó dừng lại.

Diệp Hàm Tranh hơi mơ màng, ngồi trên lưng ngựa ngẩn người một lát, lại vội vàng hỏi: “Cậu chủ anh không sao chứ?”

Lục Minh Tiêu thấy cậu không có việc gì, mới nói câu: “Không sao.” Bảo cậu đừng lộn xộn, lo lắng con ngựa không dễ gì dừng lại bị hoảng sợ lần nữa, cho đến khi Hà Diệu dẫn theo nhân viên công tác chuyên nghiệp tới kiểm tra, xác định chỉ là thao tác không đúng, mới yên tâm.

Diệp Hàm Tranh hơi chột dạ, sợ Lục Minh Tiêu nói cậu cưỡi không tốt còn khoe tài vớ vẩn, kết quả Lục thiếu gia chỉ cau mày nhìn cậu mấy giây, nắm dây cương đi về phía trước, Hà Diệu theo bên cạnh, lại tiếp tục nói chuyện công việc.

Lục Minh Tiêu tới rồi, Từ Châu kiếm cớ rời đi, mặc dù muốn ở lại bấu víu quan hệ, nhưng thoạt nhìn Lục tổng cũng không phải là một người thích tán gẫu, cũng không tự chuốc nhục nhã. Nhưng may mà vẫn còn có đàn em, quan hệ dễ nói.

Diệp Hàm Tranh không có cách nào xuống ngựa, đành phải im lặng ngồi trên lưng ngựa nghe bọn họ nói chuyện, nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Lục thiếu gia, không duyên cớ mà nở nụ cười. Chạy một vòng, chân cậu hơi cứng, nhưng lại không muốn cắt ngang Lục Minh Tiêu bàn công việc, vẫn không lên tiếng.

Mãi đến một tiếng sau, Hà Diệu nhận được một cuộc điện thoại cũng rời đi, Lục Minh Tiêu mới xoay người hỏi: “Chơi chán chưa?”

“Ừm?”

Lục thiếu gia liếc nhìn thời gian, nói: “Thông thường, cưỡi ngựa thời gian dài chân sẽ cứng.” Hắn giao dây cương cho nhân viên công tác, nửa ôm Diệp Hàm Tranh xuống.

Hai chân rơi xuống đất, Diệp Hàm Tranh mới nhận thấy, thì ra Lục Minh Tiêu dắt ngựa đi nhiều vòng như vậy, không có nguyên nhân nào khác.

Chỉ cho rằng cậu thích cưỡi ngựa, lại sợ con ngựa hoảng sợ lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương