Tranh Tranh
-
Chương 3
Buổi sáng tháng mười một hơi lạnh, quản gia xách cặp, đứng ở cửa xe, tự đưa Lục Minh Tiêu đến trường, lần này cũng để Diệp Hàm Tranh đi theo, bảo cậu ngồi ghế sau.
Từ nhà họ Lục đến trường tiểu học ở trung tâm thành phố khá xa, lái xe khoảng hơn một tiếng, Lục Minh Tiêu ngủ không ngon, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hắn không thân với Diệp Hàm Tranh, không có gì để nói, có thể cho người ở lại, một là vì cậu biết buộc dây giày, hai là chống phiền, nếu Diệp Hàm Tranh chủ động mở miệng, thì tùy ý đáp lại, coi như lấp liếm cho qua với Trình Thư Uẩn, khỏi phải luôn luôn muốn tìm bạn chơi cho hắn, nghe đến nỗi đau cả tai.
Lục Minh Tiêu đi học ở một ngôi trường công lập, bên trong có những đứa trẻ từ mọi tầng lớp, nhà họ Lục khiêm tốn, chưa từng trắng tợn tuyên dương thân phận của Lục Minh Tiêu, nhưng chỉ dựa vào dòng họ và quản gia thỉnh thoảng lộ mặt, vẫn khiến phần lớn phụ huynh nhìn ra manh mối, lén lút để con cái nhà mình tiếp xúc nhiều với Lục Minh Tiêu.
Trong đó có một người tên là Hồ Triết, tuổi còn nhỏ chính là một người khôn ranh, mỗi ngày đi theo sau lưng Lục Minh Tiêu, đưa đồ ăn cho hắn, chép bài tập giúp hắn, Garage Kit bản giới hạn mua từ nước ngoài cũng cho hắn chơi, có áp phích của ngôi sao bóng đá ký tên cũng đưa cho hắn, cam tâm tình nguyện làm người hầu cho hắn, người khác giành với nó, nó còn không vui lòng, mặc dù Lục Minh Tiêu không để ý tới nó, áp phích và Garage Kit cũng ném sang bên, nhưng Hồ Triết vẫn sẵn lòng đi theo hắn chạy trước chạy sau.
Lúc tan học, quản gia lại dẫn Diệp Hàm Tranh tới đón người, Diệp Hàm Tranh ngoan ngoãn đứng ở cổng trường, nhận lấy cặp của Lục Minh Tiêu, cậu cũng đang tuổi học tập, quản gia đứng thế nào, cậu đứng thế đó, lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu, cung kính.
“Người kia là ai?” Hồ Triết đứng ở đằng xa, hỏi một bạn học bên cạnh.
Bạn học nói: “Chắc là con của tài xế?”
Một người lại nói: “Không biết, chắc là một người hầu nhỏ.”
“Người hầu trong nhà Lục Minh Tiêu cũng rất nhiều, nhà cậu ra thật sự giàu lắm hả?”
“Thật mà, mẹ tôi nói thậm chí đứng đầu bảng danh sách gì đó ở nước ngoài, rất lợi hại.”
“Vậy tại sao cậu ta lại học chung trường với bọn mình?”
“Đây là khiêm tốn, khiêm tốn có biết không hả.” Giữa học sinh tiểu học không có bí mật gì, khiêm tốn nữa cũng có thể truyền đi cho mọi người đều biết.
Diệp Hàm Tranh cứ như vậy ở lại nhà họ Lục, trừ mỗi buổi sáng nhìn Lục Minh Tiêu ném gối, chuyện khác đều khá tốt, cậu không cảm thấy tính tình của Lục Minh Tiêu xấu đến mức nào, tốt hơn nhiều so với những bạn học vây quanh cậu vừa đánh vừa chửi, còn kéo quần cậu, có điều tùy hứng cũng là thật, mắt thấy vào đông rồi, Trình Thư Uẩn bảo Lục Minh Tiêu mặc thêm quần áo, Lục Minh Tiêu khăng khăng không nghe, cảm thấy mặc thêm ảnh hưởng đi đường, cả người đều có vẻ ngu ngu, Trình Thư Uẩn không có cách bắt hắn, giao quần áo cho Diệp Hàm Tranh, bà cảm thấy hai đứa trẻ ở chung không tệ, có lẽ có thể nói được.
Diệp Hàm Tranh vừa giơ quần áo lên, Lục Minh Tiêu đã liếc mắt nhìn cậu, lạnh giá mà đe dọa: “Cậu cùng một phe với ai? Nghĩ xem cậu ngủ trong phòng của ai.”
Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, nhìn Trình Thư Uẩn, lại nhìn Lục Minh Tiêu, ôm quần áo bước nhỏ bước nhỏ dịch đến sau lưng Lục thiếu gia nói: “Cùng một phe với cậu chủ.”
Lục Minh Tiêu hài lòng, dẫn theo người hầu nhỏ đi học.
Tầm chín giờ, quản gia lái xe về một mình, Trình Thư Uẩn hỏi ông: “Hàm Tranh đâu?”
Quản gia nói: “Nó ở lại trường, nói là sợ lúc cậu chủ tan học lạnh, không tìm được quần áo thì nguy.”
Trình Thư Uẩn vui mừng: “Hàm Tranh là đứa trẻ nghe lời, hy vọng Minh Tiêu có thể ở chung với nó. Đúng rồi, tôi thấy nó vẫn mặc áo sợi dệt mùa thu, hôm nay lúc chú đi đón chúng nó, cũng mua cho đứa trẻ kia hai bộ quần áo, đừng để bị lạnh ốm.”
Quản gia gật đầu, ghi nhớ.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, hai, ba giờ chiều, cuối cùng im ắng rơi xuống, bông tuyết không lớn, bay lả tả rất đẹp, trước khi đi quản gia đã thu xếp ổn thỏa, để Diệp Hàm Tranh ngồi trong phòng bảo vệ, cơm trưa cũng nhờ chú ở phòng bảo vệ dẫn cậu đi ăn, mỗi khi tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Hàm Tranh đều sẽ canh giữ ở cửa tòa nhà dạy học, nhưng Lục Minh Tiêu vẫn chưa từng rời khỏi phòng học, cũng không nhìn thấy cậu.
Tiết học này vừa tan, Diệp Hàm Tranh lại chạy đến trông coi cửa lầu dạy học, chẳng mấy chốc, có mấy thằng nhóc đi ra, nói là Lục Minh Tiêu tìm cậu.
Diệp Hàm Tranh không nghi ngờ, cậu đã từng thấy mấy đứa này, thường xuyên đi theo bên cạnh Lục Minh Tiêu, chắc là bạn bè quan hệ rất tốt.
Nhưng Lục Minh Tiêu đến đằng sau lầu dạy học lúc nào? Cậu đứng ở cửa ra vào suốt, chưa từng thấy hắn đi ra…
“Này.” Hồ Triết nhìn chòng chọc Diệp Hàm Tranh vài ngày, cuối cùng tìm được cơ hội: “Mày tới đưa quần áo cho Lục Minh Tiêu hả?”
“Ừm.” Diệp Hàm Tranh hỏi: “Cậu ấy ở đâu?”
Hồ Triết nói: “Cậu ta bảo mày đưa quần áo cho tao, cậu ta sợ lạnh, không muốn xuống lầu.”
Diệp Hàm Tranh vừa muốn đưa quần áo, lại cảm thấy không đúng lắm, trong phòng học không lạnh, hẳn Lục Minh Tiêu cũng không biết cậu đợi ở trường, nghĩ ngợi nói: “Tôi có thể tự đưa cho cậu ấy không?”
Hồ Triết nói: “Không được, mau đưa cho tao.” Nó càng nóng vội, Diệp Hàm Tranh càng cẩn thận, ôm quần áo lùi lại: “Tôi vẫn nên tự đi đưa cho cậu ấy.”
“Mày nói nhảm nhiều vậy!” Mắt thấy phải vào học Hồ Triết muốn nhanh chóng giành lấy quần áo, đưa tới trước mặt Lục Minh Tiêu dâng vật quý, nhưng Diệp Hàm Tranh ôm chặt quá, làm thế nào cũng không cướp được.
Hồ Triết tức giận đến giơ chân, quay đầu nhìn thấy một thùng nước bẩn đặt nước ống thoát nước sát trường, lập tức chạy qua xách tới, Diệm Hàm Tranh nhận ra nó muốn làm gì, vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, giấu quần áo cực kỳ chặt chẽ. “Rào” một tiếng, nửa thùng nước bẩn trộn lẫn vụn băng, tất cả đều giội trên người cậu, trong nháy mắt, trên lưng Diệp Hàm Tranh ướt đẫm, cúi đầu không nhúc nhích.
“Mau đưa cho tao! Đưa cho tao!” Hồ Triết muốn đẩy cậu ra, còn chưa kịp ra tay, đột nhiên mắt tối sầm lại, cặp sách nặng trịch xen lẫn gió lạnh, giống như tảng đá đập về phía nó, Lục Minh Tiêu nhìn thấy cảnh này từ cửa sổ phòng học, lao xuống đánh Hồ Triết một trận.
Mấy thằng oắt vài phút trước còn diễu võ dương oai từng người sợ tới nỗi không dám động, bọn nó biết Lục Minh Tiêu lợi hại, nhưng không nghĩ tới hung ác như thế, khóe miệng của Hồ Triết rách lớp da, nằm trên mặt đất khóc cũng không dám khóc, Lục Minh Tiêu không quan tâm nó, ngồi xuống hỏi Diệp Hàm Tranh cuộn tròn một cục: “Này, cậu không sao chứ?”
Diệp Hàm Tranh rét run lên, ngẩng đầu nhìn thấy bông tuyết rải đầy, câu đầu tiên hỏi: “Cậu chủ lạnh không?”
Câu thứ hai nói: “Mặc quần áo vào trước đi.”
Lúc quản gia nhận được điện thoại chạy tới, hai đứa trẻ đang ngồi trong phòng bảo vệ, Lục Minh Tiêu mặc áo khoác rất dày, Diệp Hàm Tranh mặc áo khoác của Lục Minh Tiêu, giống như phạt đứng, dựa vào máy sưởi.
“Sao giờ mới đến?” Lục Minh Tiêu thối mặt mất hứng hỏi.
Quản gia nói: “Mua mấy bộ quần áo cho Hàm Tranh.”
“Vậy bảo cậu ta mặc vào.”
“Được.”
Lục Minh Tiêu không muốn đợi họ, đứng lên đi ra ngoài, quản gia đưa quần áo cho Diệp Hàm Tranh đi theo ở phía sau.
Lục tiểu thiếu gia hỏi: “Tại sao cậu ta vẫn không đi học?”
Quản gia nói: “Phải xem cậu chủ có bằng lòng để nó ở lại lâu dài không.”
“Chậc.” Lục Minh Tiêu ghét bỏ thậm tệ: “Mau để nó đi học, quần áo và người cái nào quan trọng cũng không biết, cũng đần quá rồi.”
Diệp Hàm Tranh mặc quần áo xong đi ra, Lục Minh Tiêu lại bổ sung thêm một câu với cậu: “Tôi cũng không cần đồ đần độn, đần độn sẽ truyền nhiễm.”
Từ nhà họ Lục đến trường tiểu học ở trung tâm thành phố khá xa, lái xe khoảng hơn một tiếng, Lục Minh Tiêu ngủ không ngon, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hắn không thân với Diệp Hàm Tranh, không có gì để nói, có thể cho người ở lại, một là vì cậu biết buộc dây giày, hai là chống phiền, nếu Diệp Hàm Tranh chủ động mở miệng, thì tùy ý đáp lại, coi như lấp liếm cho qua với Trình Thư Uẩn, khỏi phải luôn luôn muốn tìm bạn chơi cho hắn, nghe đến nỗi đau cả tai.
Lục Minh Tiêu đi học ở một ngôi trường công lập, bên trong có những đứa trẻ từ mọi tầng lớp, nhà họ Lục khiêm tốn, chưa từng trắng tợn tuyên dương thân phận của Lục Minh Tiêu, nhưng chỉ dựa vào dòng họ và quản gia thỉnh thoảng lộ mặt, vẫn khiến phần lớn phụ huynh nhìn ra manh mối, lén lút để con cái nhà mình tiếp xúc nhiều với Lục Minh Tiêu.
Trong đó có một người tên là Hồ Triết, tuổi còn nhỏ chính là một người khôn ranh, mỗi ngày đi theo sau lưng Lục Minh Tiêu, đưa đồ ăn cho hắn, chép bài tập giúp hắn, Garage Kit bản giới hạn mua từ nước ngoài cũng cho hắn chơi, có áp phích của ngôi sao bóng đá ký tên cũng đưa cho hắn, cam tâm tình nguyện làm người hầu cho hắn, người khác giành với nó, nó còn không vui lòng, mặc dù Lục Minh Tiêu không để ý tới nó, áp phích và Garage Kit cũng ném sang bên, nhưng Hồ Triết vẫn sẵn lòng đi theo hắn chạy trước chạy sau.
Lúc tan học, quản gia lại dẫn Diệp Hàm Tranh tới đón người, Diệp Hàm Tranh ngoan ngoãn đứng ở cổng trường, nhận lấy cặp của Lục Minh Tiêu, cậu cũng đang tuổi học tập, quản gia đứng thế nào, cậu đứng thế đó, lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu, cung kính.
“Người kia là ai?” Hồ Triết đứng ở đằng xa, hỏi một bạn học bên cạnh.
Bạn học nói: “Chắc là con của tài xế?”
Một người lại nói: “Không biết, chắc là một người hầu nhỏ.”
“Người hầu trong nhà Lục Minh Tiêu cũng rất nhiều, nhà cậu ra thật sự giàu lắm hả?”
“Thật mà, mẹ tôi nói thậm chí đứng đầu bảng danh sách gì đó ở nước ngoài, rất lợi hại.”
“Vậy tại sao cậu ta lại học chung trường với bọn mình?”
“Đây là khiêm tốn, khiêm tốn có biết không hả.” Giữa học sinh tiểu học không có bí mật gì, khiêm tốn nữa cũng có thể truyền đi cho mọi người đều biết.
Diệp Hàm Tranh cứ như vậy ở lại nhà họ Lục, trừ mỗi buổi sáng nhìn Lục Minh Tiêu ném gối, chuyện khác đều khá tốt, cậu không cảm thấy tính tình của Lục Minh Tiêu xấu đến mức nào, tốt hơn nhiều so với những bạn học vây quanh cậu vừa đánh vừa chửi, còn kéo quần cậu, có điều tùy hứng cũng là thật, mắt thấy vào đông rồi, Trình Thư Uẩn bảo Lục Minh Tiêu mặc thêm quần áo, Lục Minh Tiêu khăng khăng không nghe, cảm thấy mặc thêm ảnh hưởng đi đường, cả người đều có vẻ ngu ngu, Trình Thư Uẩn không có cách bắt hắn, giao quần áo cho Diệp Hàm Tranh, bà cảm thấy hai đứa trẻ ở chung không tệ, có lẽ có thể nói được.
Diệp Hàm Tranh vừa giơ quần áo lên, Lục Minh Tiêu đã liếc mắt nhìn cậu, lạnh giá mà đe dọa: “Cậu cùng một phe với ai? Nghĩ xem cậu ngủ trong phòng của ai.”
Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, nhìn Trình Thư Uẩn, lại nhìn Lục Minh Tiêu, ôm quần áo bước nhỏ bước nhỏ dịch đến sau lưng Lục thiếu gia nói: “Cùng một phe với cậu chủ.”
Lục Minh Tiêu hài lòng, dẫn theo người hầu nhỏ đi học.
Tầm chín giờ, quản gia lái xe về một mình, Trình Thư Uẩn hỏi ông: “Hàm Tranh đâu?”
Quản gia nói: “Nó ở lại trường, nói là sợ lúc cậu chủ tan học lạnh, không tìm được quần áo thì nguy.”
Trình Thư Uẩn vui mừng: “Hàm Tranh là đứa trẻ nghe lời, hy vọng Minh Tiêu có thể ở chung với nó. Đúng rồi, tôi thấy nó vẫn mặc áo sợi dệt mùa thu, hôm nay lúc chú đi đón chúng nó, cũng mua cho đứa trẻ kia hai bộ quần áo, đừng để bị lạnh ốm.”
Quản gia gật đầu, ghi nhớ.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, hai, ba giờ chiều, cuối cùng im ắng rơi xuống, bông tuyết không lớn, bay lả tả rất đẹp, trước khi đi quản gia đã thu xếp ổn thỏa, để Diệp Hàm Tranh ngồi trong phòng bảo vệ, cơm trưa cũng nhờ chú ở phòng bảo vệ dẫn cậu đi ăn, mỗi khi tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Hàm Tranh đều sẽ canh giữ ở cửa tòa nhà dạy học, nhưng Lục Minh Tiêu vẫn chưa từng rời khỏi phòng học, cũng không nhìn thấy cậu.
Tiết học này vừa tan, Diệp Hàm Tranh lại chạy đến trông coi cửa lầu dạy học, chẳng mấy chốc, có mấy thằng nhóc đi ra, nói là Lục Minh Tiêu tìm cậu.
Diệp Hàm Tranh không nghi ngờ, cậu đã từng thấy mấy đứa này, thường xuyên đi theo bên cạnh Lục Minh Tiêu, chắc là bạn bè quan hệ rất tốt.
Nhưng Lục Minh Tiêu đến đằng sau lầu dạy học lúc nào? Cậu đứng ở cửa ra vào suốt, chưa từng thấy hắn đi ra…
“Này.” Hồ Triết nhìn chòng chọc Diệp Hàm Tranh vài ngày, cuối cùng tìm được cơ hội: “Mày tới đưa quần áo cho Lục Minh Tiêu hả?”
“Ừm.” Diệp Hàm Tranh hỏi: “Cậu ấy ở đâu?”
Hồ Triết nói: “Cậu ta bảo mày đưa quần áo cho tao, cậu ta sợ lạnh, không muốn xuống lầu.”
Diệp Hàm Tranh vừa muốn đưa quần áo, lại cảm thấy không đúng lắm, trong phòng học không lạnh, hẳn Lục Minh Tiêu cũng không biết cậu đợi ở trường, nghĩ ngợi nói: “Tôi có thể tự đưa cho cậu ấy không?”
Hồ Triết nói: “Không được, mau đưa cho tao.” Nó càng nóng vội, Diệp Hàm Tranh càng cẩn thận, ôm quần áo lùi lại: “Tôi vẫn nên tự đi đưa cho cậu ấy.”
“Mày nói nhảm nhiều vậy!” Mắt thấy phải vào học Hồ Triết muốn nhanh chóng giành lấy quần áo, đưa tới trước mặt Lục Minh Tiêu dâng vật quý, nhưng Diệp Hàm Tranh ôm chặt quá, làm thế nào cũng không cướp được.
Hồ Triết tức giận đến giơ chân, quay đầu nhìn thấy một thùng nước bẩn đặt nước ống thoát nước sát trường, lập tức chạy qua xách tới, Diệm Hàm Tranh nhận ra nó muốn làm gì, vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, giấu quần áo cực kỳ chặt chẽ. “Rào” một tiếng, nửa thùng nước bẩn trộn lẫn vụn băng, tất cả đều giội trên người cậu, trong nháy mắt, trên lưng Diệp Hàm Tranh ướt đẫm, cúi đầu không nhúc nhích.
“Mau đưa cho tao! Đưa cho tao!” Hồ Triết muốn đẩy cậu ra, còn chưa kịp ra tay, đột nhiên mắt tối sầm lại, cặp sách nặng trịch xen lẫn gió lạnh, giống như tảng đá đập về phía nó, Lục Minh Tiêu nhìn thấy cảnh này từ cửa sổ phòng học, lao xuống đánh Hồ Triết một trận.
Mấy thằng oắt vài phút trước còn diễu võ dương oai từng người sợ tới nỗi không dám động, bọn nó biết Lục Minh Tiêu lợi hại, nhưng không nghĩ tới hung ác như thế, khóe miệng của Hồ Triết rách lớp da, nằm trên mặt đất khóc cũng không dám khóc, Lục Minh Tiêu không quan tâm nó, ngồi xuống hỏi Diệp Hàm Tranh cuộn tròn một cục: “Này, cậu không sao chứ?”
Diệp Hàm Tranh rét run lên, ngẩng đầu nhìn thấy bông tuyết rải đầy, câu đầu tiên hỏi: “Cậu chủ lạnh không?”
Câu thứ hai nói: “Mặc quần áo vào trước đi.”
Lúc quản gia nhận được điện thoại chạy tới, hai đứa trẻ đang ngồi trong phòng bảo vệ, Lục Minh Tiêu mặc áo khoác rất dày, Diệp Hàm Tranh mặc áo khoác của Lục Minh Tiêu, giống như phạt đứng, dựa vào máy sưởi.
“Sao giờ mới đến?” Lục Minh Tiêu thối mặt mất hứng hỏi.
Quản gia nói: “Mua mấy bộ quần áo cho Hàm Tranh.”
“Vậy bảo cậu ta mặc vào.”
“Được.”
Lục Minh Tiêu không muốn đợi họ, đứng lên đi ra ngoài, quản gia đưa quần áo cho Diệp Hàm Tranh đi theo ở phía sau.
Lục tiểu thiếu gia hỏi: “Tại sao cậu ta vẫn không đi học?”
Quản gia nói: “Phải xem cậu chủ có bằng lòng để nó ở lại lâu dài không.”
“Chậc.” Lục Minh Tiêu ghét bỏ thậm tệ: “Mau để nó đi học, quần áo và người cái nào quan trọng cũng không biết, cũng đần quá rồi.”
Diệp Hàm Tranh mặc quần áo xong đi ra, Lục Minh Tiêu lại bổ sung thêm một câu với cậu: “Tôi cũng không cần đồ đần độn, đần độn sẽ truyền nhiễm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook