Tranh Tranh
Chương 27

Lục thiếu gia đột nhiên trở về, khiến Diệp Hàm Tranh vui vẻ một lúc lâu, cho đến trước khi đi ngủ, mới nghĩ tới giấc mơ kia, cậu cũng không lo lắng điều gì khác, chỉ sợ đêm nay lại có giấc mơ kỳ lạ, bị Lục Minh Tiêu phát hiện thì hỏng bét. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ được một cách, mặc đồ ngủ trong phòng tắm, kéo bước chân cứng ngắc quay lại phòng.

Lục Minh Tiêu đang dựa trên giường đọc sách, thấy cậu đi vào ngẩn ra, cau mày hỏi: “Cậu lạnh lắm à?”

Diệp Hàm Tranh mặc một cái áo ngủ vải bông rất dày, nóng đến độ mặt đỏ bừng, vẫn mạnh miệng nói: “Không lạnh lắm.”

“Không lạnh mà cậu mặc dày thế kia?” Lục Minh Tiêu để sách xuống nói: “Cởi ra.”

Diệp Hàm Tranh chần chừ trong chốc lát, cởi áo ngủ vải bông ra.

Lục Minh Tiêu vừa định bảo cậu lên giường, phát hiện giấu dưới áo ngủ bông vậy mà là áo ngủ nhung? Thảo nào mặt hồng vậy, không nóng mới là lạ. Hắn liếc mắt một cái, Diệp Hàm Tranh đã biết không thể mặc, thế là cởi áo ngủ nhung ra, lần này lộ ra quần áo ngày thường, nhưng nhăn nhăn nhúm núm, hình như nhỏ đi nhiều, Lục Minh Tiêu cảm thấy quái lạ, xuống giường túm vạt áo của cậu lên, đếm đếm, tổng cộng ba tầng, còn chưa tính áo ba lỗ trong cùng, nhướng mày lên hỏi: “Cậu là búp bê Nga hả?”

“Không phải.” Ánh mắt Diệp Hàm Tranh né tránh, bây giờ mới nhận ra càng che giấu thì càng khả nghi, nhưng đã quá muộn, Lục Minh Tiêu khoanh tay trước ngực, hỏi cậu: “Tại sao mặc thế này.”

“Tôi…”

“Không được nói dối.”

Lần này mặt Diệp Hàm Tranh thật sự đỏ lên, kéo đến lỗ tai, giống như muỗi kêu vo ve: “Mộng... mộng... tinh.”

Lục Minh Tiêu làm thế nào cũng không nghĩ tới nguyên nhân này, nhìn chằm chằm vành tai hồng hồng của cậu ho một tiếng, cứng rắn trả lời: “À.”

Đêm hôm đó Diệp Hàm Tranh vẫn bị ép cởi hai lớp áo ngủ, may mà sáng sớm hôm sau bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mắt thấy sắp đến tết âm lịch, trong nhà vẫn chưa trang trí cẩn thận, nếu như chỉ có quản gia và Diệp Hàm Tranh, vậy làm sao cũng được, hai người ăn một bữa lẩu trong phòng ăn nhỏ ở sâu sau, lại cùng nhau xem liên hoa đêm, năm này coi như đã qua rồi.

Nhưng bây giờ chủ nhân trở về, không thể qua loa như thế, quản gia vội vàng gọi điện cho dì Phương và những người hầu khác, bảo các cô từ bỏ ngày nghỉ.

Mới đầu Diệp Hàm Tranh không thể hiểu được, dù sao hai người họ ở đây, hoàn toàn có thể chăm sóc cậu chủ, sau đó mới hiểu được, nếu như Lục Minh Tiêu ở nhà, vậy ông nội Lục và Trình Thư Uẩn, cũng ắt phải trở về.

Chỉ là không nghĩ tới, ngay cả Lục tiên sinh cho tới bây giờ cậu chưa từng gặp, cũng về cùng.

Dì Phương mang theo một ít đặc sản ở nhà, chia cho quản gia và các người hầu khác, bắt đầu tính toán cơm tất niên tối nay, “Phải đến hai mươi năm chưa nấu cơm cho Lục tiên sinh, cũng sắp quên mất khẩu vị của ông ấy.” Ngoài miệng nói quên, vẫn thành thạo cất hành gừng tỏi.

Diệp Hàm Tranh nói: “Lục tiên sinh không trở về nhiều năm thế ạ?”

“Đúng rồi, cũng không biết làm sao, đột nhiên không về nữa, đừng nói là trong nhà mình, ngay cả thành phố Kỳ An cũng chưa từng trở về, dì nghe nói, đây là nơi ông ấy…”

“Không được thảo luận về chủ nhân.” Dì Phương nói còn chưa dứt lời, quản gia đã đi tới.

Bà vội vàng im re, không nói gì nữa.

Diệp Hàm Tranh chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc như thế của quản gia, cũng vội vàng ngậm miệng lại, xem ra quản gia hơi mệt mỏi, dừng lại mấy giây, khẽ thở dài, lại nói với dì Phương: “Nếu như bị ông ấy nghe được, sẽ không vui.”

“Ài.” Dì Phương nói: “Tôi biết chú là vì tốt cho tôi.”

Quản gia gật đầu, lại nhìn về phía Diệp Hàm Tranh: “Phu nhân mua quà cho cháu, mau đi ra xem xem.”

Rất lâu rồi Trình Thư Uẩn không ăn tết trong nước, vui vẻ tới mức sáng sớm liền dẫn theo người hầu đi ra ngoài mua sắm, mặc dù bà đã có tuổi, nhưng điều dưỡng thích hợp, sức khỏe lại tốt, hoàn toàn không có dáng vẻ của người già bình thường, cầm một cái áo len đỏ hỏi ông nội Lục: “Ông nói Minh Tiêu có thích không?”

Ông cụ đang dựa vừa sofa đọc báo, ngước mắt liếc nhìn phòng sách tầng hai, con trai và cháu trai của ông đã ở trong đó hai tiếng đồng hồ, nói chuyện gì cũng không dẫn ông theo, rõ là bất hiếu.

“Hỏi ông đó.” Trình Thư Uẩn lại lấy ra một cái mũ nhỏ lông mềm, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đi tới, vội nói: “Trẻ em mau tới đây, thử cái này xem.”

Diệp Hàm Tranh nói tiếng cảm ơn, đội lên đầu, hơi nhỏ, nhìn là lạ, Trình Thư Uẩn hơi ngửa đầu giúp cậu chỉnh lại một chút, mới bỗng nhiên nhận ra: “Xem đầu óc bà này, hình như bà mua cái cho trẻ con.”

Bà so sánh chiều cao của Diệp Hàm Tranh, có phần cảm khái: “Hàm Tranh đã lớn rồi.”

Diệp Hàm Tranh mỉm cười gật đầu.

“Lúc mới đến nhà bà, vẫn là tiểu đậu đinh nhỉ.” Bà bảo Diệp Hàm Tranh lấy mũ xuống, lại đưa cho cậu một cái áo len, đỏ rực như cái áo của Lục Minh Tiêu, trông đặc biệt vui vẻ, nhưng lần này lại mua rộng, buồn tới nỗi đau đầu.

“Già chính là già, tư tưởng trẻ lại đầu óc theo không kịp, cũng là uổng công.” Ông nội Lục ngồi bên cạnh châm chọc, rất để ý mà nhìn phòng sách, trong lòng vẫn không ngừng cằn nhằn, thật là coi trời bằng vung, căn bản không để chủ nhân một gia đình là ông vào mắt.

Đang nghĩ ngợi, một tiếng đóng sập cửa to lớn phát ra từ tầng hai, người trong phòng khách cùng lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Minh Tiêu sầm mặt quay về phòng ngủ, một lát sau, Lục tiên sinh cũng đi ra, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua tất cả mọi người dưới lầu, cuối cùng dừng lại mấy giây trên người Diệp Hàm Tranh, đến tầng ba.

Tình cảnh này nhìn nhiều thành quen, lúc nhỏ Lục Minh Tiêu còn có một chút kinh sợ Lục tiên sinh, bây giờ lớn rồi, cũng sẽ cãi nhau với ông ta.

Lúc ăn cơm, Lục Minh Tiêu vẫn không xuống lầu, hắn tùy hứng đã quen, mỗi lần phát cáu đều như thế này, Trình Thư Uẩn phát lì xì cho tất cả những người giúp việc chạy về, bảo họ làm xong thì quay về sân sau xem tivi, bắn pháo hoa, Diệp Hàm Tranh cũng nhận được một cái, nhưng đã đưa cho quản gia, quản gia không từ chối, biết trong lòng đứa trẻ này nghĩ gì, cũng nhận lấy.

“Chú không về nghỉ ngơi ạ?” Diệp Hàm Tranh bưng sủi cảo vừa nấu xong đi ra, chuẩn bị lên lầu, quản gia nhìn thoáng qua Lục tiên sinh ngồi trên sofa nói: “Cháu lên đi, chú đợi thêm lúc nữa.”

Diệp Hàm Tranh đáp một tiếng, đi ra ngoài.

Ánh đèn trong phòng ngủ hơi mờ, Lục Minh Tiêu ngồi trên thảm ở ban công, nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết có thể nhìn rõ hay không, Diệp Hàm Tranh để sủi cảo bên cạnh, chỉnh đèn sáng lên, lại nhìn thấy cái áo len đỏ ném trên giường, chắc là Trình Thư Uẩn mang lên.

Cậu gọi một tiếng: “Cậu chủ”, cầm áo len đi tới, Lục Minh Tiêu thản nhiên liếc cậu một cái, hình như vẫn đang giận, Diệp Hàm Tranh không biết nguyên nhân, cũng không mở miệng hỏi, chỉ muốn làm sao để dỗ Lục Minh Tiêu vui vẻ, đừng để hắn tức giận nhịn đói.

Lúc lên lầu, tiện thể cũng cầm theo cái mũ trẻ em, tính cách Trình Thư Uẩn rất trẻ con, mua một cái mũ hình chim cánh cụt, nom vô cùng đáng yêu, Diệp Hàm Tranh đội mũ lên, lại thả ống tay áo len cuộn lên cổ tay xuống, ngồi xổm trên mặt đất.

Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Cái áo len kia thực sự rất rộng, có thể giấu đi toàn bộ cơ thể của Diệp Hàm Tranh, cậu vẫy vẫy hai ống tay áo kêu “chít chít” hai tiếng, Lục Minh Tiêu phối hợp nói: “Gà?”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu, lại vẫy vẫy ống tay áo lắc lư dịch hai bước, Lục Minh Tiêu nhướng mày: “Con vịt?”

“Diệp Bàn Thu?”

“Không phải không phải.” Diệp Hàm Tranh vươn tay, chỉ chỉ mũ, công bố đáp án: “Là chim cánh cụt.”

“Chim cánh cụt cái gì, đó là Diệp Bàn Thu.” Lục Minh Tiêu nhếch miệng, tâm trạng tốt hơn nhiều, vươn tay kéo Diệp Hàm Tranh lại bên cạnh, bảo cậu ngồi cùng mình.

Ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa, Diệp Hàm Tranh nhìn chốc lát, hỏi: “Cậu chủ ăn cơm không?”

Lục Minh Tiêu nói: “Không ăn.”

“Hay là ăn chút đi?”

“Đã nói không ăn.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng.”

Diệp Hàm Tranh biết, nói nữa hắn sẽ không vui, thế là cầm áo len lên: “Vậy cậu chủ mặc áo vào được không? Sắp sang năm mới rồi, thím Vương đã nói với tôi, năm mới phải mặc quần áo mới, cái này gọi là từ cũ đón…”

“Ngậm miệng.” Lục Minh Tiêu thiếu kiên nhẫn mặc áo len vào, lại quặm mặt bảo cậu im lặng, hắn vừa bị Lục Hạo Đông giáo huấn một trận, trách hắn không thông báo trước đã vội vàng chạy về, làm rối loạn rất nhiều kế hoạch, hỏi hắn nguyên nhân, hắn lại ngâm miệng không nói, cho nên giằng co hồi lâu.

Mặc dù là lỗi của hắn, nhưng hắn không muốn nhận sai.

Qua rạng sáng, tiếng pháo trúc dần dần nhỏ đi nhiều, người giúp việc ở sân sau đã nghỉ ngơi cả, Lục Minh Tiêu cũng chuẩn bị rửa mặt, vừa định đứng lên, bả vai đột nhiên nặng xuống, phát hiện Diệp Hàm Tranh vậy mà dựa vào người hắn ngủ tít thò lò, giao thừa đêm nay, cậu đi theo đám người hầu bận bịu cả ngày, thực sự mệt rồi.

Ánh mắt của Lục Minh Tiêu rơi trên mũi cậu, tại từ từ ngồi về chỗ cũ, một đóa pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm xa xa, Lục thiếu gia đột nhiên nghiêng đầu sang, quay về phía khóe miệng khẽ nhếch của cậu, hôn một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương