Tranh Tranh
Chương 23

Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, buổi tập luyện đã quyết định sau khi tan học đã dời đến ngày mai, Sở Hân Hân phải sửa kịch bản trong đêm, sử dụng toàn bộ thời gian thừa ra.

Diệp Hàm Tranh không chậm phút nào mà chạy về nhà, vừa khéo Lục Minh Tiêu cũng về không lâu, đang ngồi trên sofa xem tivi, “Cậu chủ!” Diệp Hàm Tranh cực kỳ hứng thú chạy đến bên cạnh gọi hắn một tiếng.

Lục Minh Tiêu ngước mắt hỏi: “Làm sao?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu thật sự muốn tham gia biểu diễn kịch sân khấu của lớp tôi à?”

Vẻ mặt Lục Minh Tiêu thản nhiên gật đầu một cái.

“Thật sự á?” Diệp Hàm Tranh xác nhận lần nữa, sợ là ở trường học nghe lầm.

“Ừm.” Lục Minh Tiêu đứng lên, giữa lông mày còn mang theo một chút miễn cưỡng bất đắc dĩ, lườm Diệp Hàm Tranh một cái: “Xem ra hình như cậu rất vui?”

“Ừm!”

“Tại sao?”

Diệp Hàm Tranh cong mắt: “Bởi vì có thể diễn chung với cậu chủ! Cho nên đặc biệt vui vẻ!” Cậu rất ít khi hớn hở ra mặt như thế, nụ cười trên mặt giấu thế nào cũng không giấu được, ăn cơm tối xong, quản gia bỏ lá trà mới mua vào bình trà, nghe thấy Diệp Hàm Tranh vừa lau bàn vừa ngâm nga bài hát, còn là bài hát cổ ông nội Lục thường bật trong nhà, cái loại lỗi thời ấy, không câu nào đúng nhịp điệu, bất đắc dĩ hỏi: “Hàm Tranh rất thích biểu diễn à?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không phải ạ, cháu không biết biểu diễn.”

“Thế vui như vậy, chỉ đơn thuần vì cậu chủ?”

“Vâng!” Mỗi âm điệu câu nói của cậu đều lên cao trong vui sướng, ban đầu khi biết phải biểu diễn tiết mục, cậu chỉ coi nó như một nhiệm vụ bình thường, nhưng sau khi biết Lục Minh Tiêu muốn tham gia, nháy mắt liền trở nên khác biệt, giống như nhiệm vụ kia đặt vào một cái hộp bí ẩn, sau khi mở pháo hoa đủ mọi màu sắc bắt ra, còn có một niềm vui lớn bất ngờ được cất giấu.

Diệp Hàm Tranh thích thú ngủ không yên, nằm trên giường sau vài phút lại muốn mở mắt ra nhìn thời gian.

“Nửa đêm không ngủ làm gì vậy?”

Diệp Hàm Tranh lại liếc nhìn thời gian, vẫn chưa nằm im đã bị Lục Minh Tiêu phát hiện, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ vẫn chưa ngủ à?”

Lục Minh Tiêu cau mày ngồi dậy: “Cậu đè lên ngực tôi, lúc nặng lúc nhẹ nhích tới nhích lui, ai mà ngủ được?”

Diệp Hàm Tranh vội vàng xin lỗi, cũng ngồi dậy theo, cậu đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn đánh thức Lục Minh Tiêu.

“Hỏi cậu đó.” Lục Minh Tiêu nói: “Tại sao không ngủ?”

Diệp Hàm Tranh móc móc ngón tay, lại bưng miệng không nhịn được cười lên: “Tôi muốn nhanh đến bình minh.”

Lục Minh Tiêu ngáp một cái: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nhanh đi học.”

“Sau đó nữa thì sao?”

“Sau đó nữa nhanh hết tiết nhanh tan học, như vậy thì có thể nhanh một chút luyện tập với cậu chủ!” Trong đôi mắt xinh đẹp của cậu lóe lên ánh sáng bức thiết, thậm chí ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.

Lục Minh Tiêu nhìn cậu chốc lát, vén chăn xuống giường, Diệp Hàm Tranh vội vàng chỉnh đèn sáng lên, hỏi: “Cậu chủ cậu muốn đi đâu?”

Lục Minh Tiêu không lên tiếng, đi tới bên kia giường, duỗi một tay về phía cậu, Diệp Hàm Tranh ngây ngốc đưa tay ra, đặt lên lòng bàn tay của hắn hỏi: “Sao vậy?”

“Không phải muốn tập luyện à?” Lục Minh Tiêu kéo người xuống, đồng thời chân trần đứng trên mặt thảm mềm mại.

“Tập luyện?” Diệp Hàm Tranh nhìn thấy khuy áo ngủ cuối cùng của hắn lỏng ra, cài lại giúp hắn theo thói quen, mới nói: “Nhưng Sở Hân Hân vẫn chưa viết kịch bản mà?”

“Thứ này cần gì kịch bản?” Lục Minh Tiêu nói: “Cảnh quan trọng chỉ có mấy màn như vậy, tham gia vũ hội, rơi giày và tìm người, kịch bản thay đổi thế nào đi nữa mấy cảnh này cũng sẽ không thay đổi.” Hắn vươn tay nắm lấy eo Diệp Hàm Tranh, nghiêm túc nói: “Thẳng người, ngửa ra sau.”

“À được, được…” Diệp Hàm Tranh hơi ngửa ra sau theo hắn nói, nghi hoặc hỏi: “Cậu chủ đã đọc quyển truyện kia à?”

“Tất nhiên, nếu đã đồng ý tham gia tiết mục, cũng phải tìm hiểu một chút chứ? Tay.” Lục Minh Tiêu mặt không đổi sắc mà hất hất cằm: “Đặt lên vai tôi.”

Diệp Hàm Tranh kích động nói: “Muốn khiêu vũ à?”

“Không thì sao? Hơn nửa đêm bày ra động tác này để phạt đứng hả?”

Diệp Hàm Tranh phì cười, học theo Lục Minh Tiêu từng bước từng bước, cậu chưa bao giờ khiêu vũ, ngay cả xem cũng không xem nhiều lắm, chỉ là không nghĩ tới lúc ngủ lăn qua lộn lại lưu loát như vậy, khi nhảy tay chân lại không nhịp nhàng, nửa tiếng sau ngay cả tám nhịp cũng không học được, còn nhiều lần giẫm phải Lục Minh Tiêu, “Cậu cũng ngốc quá rồi đấy?” Lục thiếu gia ghét bỏ nói.

“Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý.”

“Nếu cậu cố ý đã bị tôi đá ra từ lâu rồi, lại nào, tôi tiến trái, cậu lùi phải.”

“À à…” Diệp Hàm Tranh luống cuống tay chân: “Lùi phải, phải…”

“Phải, đó là trái của cậu!” Hắn rống lên một tiếng, Diệp Hàm Tranh căng thẳng hơn, hơi mê man hỏi: “Bên… bên nào là phải…”

Lục Minh Tiêu nhìn nhau vài giây với cậu, không xị mặt nổi, vậy mà cười lên, chọc trán cậu hỏi: “Một trăm điểm mấy năm nay của cậu đều là chép à?”

Diệp Hàm Tranh cũng cảm thấy mình đần độn, vừa chuẩn bị bình tĩnh lại phân biệt trái phải, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, Lục Minh Tiêu lại ôm cậu lên khỏi mặt đất, để hai chân cậu rơi trên mu bàn chân mình.

“Cậu, cậu chủ?” Diệp Hàm Tranh khiếp sợ không thôi, vội vàng muốn bước xuống khỏi mu bàn chân hắn, Lục Minh Tiêu lại thiếu kiên nhẫn nói: “Đứng im.” Hắn lại ôm lấy eo Diệp Hàm Tranh lần nữa, từng bước từng bước bắt đầu lại từ đầu, không phải lần đầu tiên hai người cách gần như thế, cũng đã quen thuộc hơi thở và nhiệt độ của nhau từ lâu, Diệp Hàm Tranh yên lặng nhớ động tác, tầm mắt rơi trên sống mũi thẳng tắp của Lục Minh Tiêu, lại chuyển vào đôi mắt thâm trầm của hắn.

“Cậu chủ.” Hồi lâu, Diệp Hàm Tranh mới mở miệng hỏi: “Cậu học khiêu vũ lúc nào?”

Lục Minh Tiêu nói: “Nghỉ hè năm ngoái, loại khiêu vũ xã giao này rất phổ biến, nhìn một chút liền biết, đến bước này nhớ xoay vòng.”

Biên độ động tác tám nhịp này hơi lớn, vì phòng ngừa Diệp Hàm Tranh rơi xuống khỏi chân mình, một tay Lục Minh Tiêu ôm eo cậu, tay kia lại che lưng cậu, ban đầu giữa hai người còn có một chút khoảng cách, lúc này lại dán chặt chẽ, không để lại một tí khe hở.

“Nhớ chưa?” Mấy phút sau, Lục Minh Tiêu dừng lại hỏi, Diệp Hàm Tranh chống trên vai hắn, không nhìn thấy mặt, một lúc sau cũng không nói gì, Lục Minh Tiêu cảm thấy không được bình thường, định hỏi cậu làm sao, lại đột nhiên cảm nhận được từng đợt nhịp tim bất thường, không phải của hắn, hơn nữa cách một lồng ngực, đến từ Diệp Hàm Tranh.

Thịch, thịch, thịch…

Nhịp tim dữ dội từng nhịp từng nhịp mà đập như đánh trống, kéo theo tim của Lục Minh Tiêu cũng đập nhanh theo, hình như Diệp Hàm Tranh cũng cảm nhận được sự thay đổi này, siết chặt áo ngủ, rõ ràng đã qua nửa đêm, trong căn phòng yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng hai người vẫn cảm thấy rất ồn ào, trộn lẫn hơi thở nhỏ xíu, đinh tai nhức óc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương