Tranh Thiên Hạ
-
Chương 42: Tinh Hỏa chi lệnh
“Dùng tinh hỏa đem bức thư này truyền lại cho Tề Thư tướng quân ở thủ đô!”
“Vâng!”
Một bóng dáng chợt lóe trong bóng đêm rồi lập tức biến mất.
“Dùng tinh hỏa truyền lệnh? Tịch nhi, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Cửu Vi đưa chén trà nóng cho Tích Vân.
“Không có gì.” Tích Vân nhấp một ngụm trà, dòng cam tuyền vừa qua khỏi cổ, hương vị thơm ngát lập tức lan tỏa trong khoang miệng, khiến nàng không khỏi thở dài một hơi: “Cửu Vi, trà do huynh pha còn thơm hơn cả trà do Lục Vận pha!”
“Nếu như không có chuyện gì, vậy tại sao muội lại sử dụng tinh hỏa để truyền lệnh?” Cửu Vi vẫn một mực để ý đến vấn đề kia.
“Ài…” Tích Vân nhẹ nhàng vân vê chén trà, ánh mắt đuổi theo lá trà xanh biếc đang lay động trong chén: “Hôm nay Cửu Dung nói, người có thể tham gia chiến đấu trong thành lúc này không đủ ba vạn, ta nghĩ…có lẽ ta phải chuẩn bị trước một chút.”
“Ừm.” Cửu Vi không hề hỏi tiếp.
“Cửu Vi…” Tích Vân buông chén trà nhìn hắn, ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Cửu Vi nhìn nàng, dường như cảm thấy kỳ quái vì sự do dự của nàng.
Tích Vân nâng tay chống má, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào chén trà, trầm tư hồi lâu mới nói: “Ta nghĩ, trên đời này…” Nói đến đây, nàng bỗng dưng ngừng lại, phải một lát sau mới tiếp tục nói, chỉ là giọng nói của nàng lúc này đã nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Nên tin… Hay là không nên tin đây…”
Câu có câu không như vậy, người ngoài hẳn sẽ không hiểu được rốt cuộc nàng đang nói cái gì, nhưng Cửu Vi lại hiểu, chẳng qua… Hắn không thể trả lời nàng, cho dù có trả lời cũng không biết phải trả lời làm sao cho tốt.
“Bữa khuya hôm nay muội muốn ăn gì? Ta sẽ đi làm cho muội.” Hắn chỉ có thể nói như vậy.
Ngày 18 tháng 10 đối với dân chúng Quyên thành mà nói cũng không khác gì những ngày bình thường: mặt trời trên cao tản ra ánh nắng chan hòa, gió thu mang chút cảm giác mát lạnh thổi bay đám lá vàng trên mặt đất, từng đóa cúc dại nở rộ phủ kín cả sườn núi phía xa, người lớn bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ, bọn trẻ nhỏ thì tụ tập quanh đồi chơi trò chơi… Ngoại trừ việc chủ nhân đã đổi thành vị nữ vương xinh đẹp của Phong Quốc ra, những thứ khác của Quyên thành dường như chưa từng thay đổi.
Sáng sớm, vị nữ vương vừa xinh đẹp lại vừa thân thiện trong mắt dân chúng Quyên thành đang ở trong biệt cung nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng ngon lành bổ mắt do Cửu Vi làm, nghe thuộc hạ bẩm báo xong, nàng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cất cao thanh âm nói: “Đông Đại tướng quân suất lĩnh tám vạn Cấm Vệ quân, đang trên đường tới Quyên thành thảo phạt ta?”
“Đúng vậy, theo thông tin mà sở thám báo cung cấp, đại quân tiên phong của Đông tướng quân đã cách Quyên thành không đến năm ngày đi đường.” Lâm Cơ đáp, còn Tu Cửu Dung đứng bên cạnh hắn lại không nói gì. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn vương của mình, không sợ hãi cũng không hồi hộp, bởi vì hắn tin rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần đến tay của vương thì sẽ có thể giải quyết dễ dàng.
“Ừ.” Tích Vân thản nhiên ậm ừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại, sau đó chuyên tâm giải quyết nốt bữa sáng còn chưa ăn xong. Một chén cháo trắng có điểm thêm vài bông hoa cúc màu vàng nhạt, một chiếc đĩa nhỏ hình hoa sen đựng vài cái bánh bao, đương nhiên, tướng ăn của nàng lúc này vô cùng thanh tao nhã nhặn, duy trì dung nhan đoan trang trầm tĩnh mà một bậc nữ vương nên có.
Nữ vương vẫn tiếp tục ăn, tuy nhiên hai người cấp dưới lại không hề cảm thấy mất tự nhiên hay nhàm chán gì cả.
Lâm Cơ lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Cửu Vi, bắt đầu dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được để thì thầm thương lượng. Hắn đang cố gắng thuyết phục Cửu Vi, xem xem liệu tên này có thể bỏ qua cái nguyên tắc “chỉ nấu cơm cho vương”, bộc phát chút thiện tâm ít ỏi làm cho bọn họ một bàn thức ăn vừa ngon miệng lại đẹp mắt hay không. Nhưng hắn nào lấy được câu trả lời, bởi vì tên Cửu Vi này chỉ một mực mỉm cười quan sát bộ dáng ăn uống vui vẻ của Tích Vân. Tu Cửu Dung thì khác, hắn lựa chọn khoanh chân ngồi bên cạnh Lâm Cơ, ánh mắt có chút mờ mịt thất thần chăm chú nhìn vào bức tranh sơn thủy trên vách tường, những người hiểu hắn đều biết lúc này hắn đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Vị Đông đại tướng quân này cũng không giống các vị võ tướng bình thường.”
Trong thư phòng tĩnh lặng, Tích Vân đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên đã lên tiếng khẳng định thực lực của đối thủ.
“Nếu như người đến là Hoa vương, vậy cho dù hắn có suất lĩnh mười vạn Tranh Thiên Kỵ đến thì ta cũng không sợ, nhưng vị Đông tướng quân này lại khác, dù chỉ suất lĩnh có năm vạn Kim Y Kỵ thì hắn tuyệt đối vẫn là một địch thủ đáng gờm!”
“Vương, có cần gọi Từ Uyên và Trình Tri trở về hay không?” Lâm Cơ hỏi.
Số lượng Phong Vân Kỵ có thể ra trận giết địch còn lại trong thành lúc này chỉ có khoảng ba vạn, hai vị đại tướng lại không có ở đây, mà kẻ địch còn có hơn tám vạn quân, nếu muốn bảo vệ tòa thành này, e là có chút gian nan.
“Thời gian không đủ.” Tu Cửu Dung lại nói: “Trước khi bọn họ trở về, Đông tướng quân đã sớm đến Quyên thành rồi.”
“Ừm.” Tích Vân gật gật đầu: “Bọn họ tuyệt đối không thiếu mấy thứ như lương thảo, quần áo, thuốc men và các vật dụng trong quân đội, huống hồ bọn họ cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên việc bỏ dở nửa chừng là không có khả năng.”
“Nếu là như vậy… Vương, tường thành của Quyên thành vừa mỏng lại vừa thấp, đây là một tòa thành rất khó phòng thủ.” Lâm Cơ nói: “Hơn nữa lương thảo trong thành chỉ còn lại một nửa so với ban đầu, tính ra thì chúng ta chỉ có thể chống đỡ vừa đủ hai mươi ngày mà thôi.”
“Ừm…chúng ta nhất định phải tử thủ Quyên thành.” Tích Vân phất tay áo, tiêu sái đứng dậy, bâng quơ nói: “Đông tướng quân tuy là danh tướng, nhưng mười năm gần đây hắn rất ít bước chân ra khỏi đế đô… cho nên…” Ánh mắt Tích Vân quét về phía thuộc cấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt: “Đối với tiền bối, vãn bối như chúng ta hẳn phải nên lấy lễ đối đãi, tiếp đón từ xa mới đúng!”
“Vương…” Đôi mắt của hai người Lâm Cơ và Tu Cửu Dung đồng thời lóe sáng.
Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nhẹ nhàng di chuyển trên tấm bản đồ, môi son hé mở, một đạo sách lược cùng mệnh lệnh lập tức được xuất ra…
“Thần xin tuân theo mệnh lệnh của vương!” Hai người trong phòng chân thành bái phục nói.
“Ừm.” Tích Vân thản nhiên gật đầu: “Trận chiến này có thể toàn thắng hay không, mấu chốt là ở chỗ Mặc Vũ Kỵ, cho nên… Lâm Cơ, ngươi hãy lập tức phái người đem bức thư do bổn vương đích thân viết này đưa đến chỗ Tức vương! Đông tướng quân hẳn cũng sẽ đoán được nước cờ này của chúng ta, cho nên người được phái đi phải do ngươi tự thân sắp xếp, còn nữa… phải tự mình giao tận tay cho Tức vương!”
“Vâng!” Lâm Cơ lĩnh mệnh.
“Các ngươi đi chuẩn bị đi.” Tích Vân phất phất tay.
“Chúng thần xin cáo lui.”
Hai người khom lưng thối lui về sau, còn Cửu Vi thì vẫn ở lại, từ đầu đến cuối, hắn chỉ lẳng lặng quan sát và lắng nghe.
Tích Vân từ trên vương tọa đứng dậy, chắp tay sau lưng. Nàng ngẩng đầu nhìn nóc nhà thật lâu, cuối cùng lại thở dài một hơi, tiếng thở dài kia giống như tiếng thở dài của một người vì hiểu thấu mọi chuyện mà cảm thấy lo lắng, rốt cuộc vẫn phải hạ xuống một quyết định vô cùng bất đắc dĩ.
“Cửu Vi.” Tích Vân dời mắt về phía Cửu Vi vẫn ngồi im bên cạnh, cánh tay khẽ nâng, ống tay áo dài trượt xuống, lộ ra một bàn tay đang nắm chặt. Năm ngón tay từ từ hé mở, một tấm lệnh phù tựa như một đám mây thuần khiết nhẹ trôi trong gió lập tức hiện ra trong lòng bàn tay nàng: “Thứ này, ta muốn giao nó cho huynh.”
“Phi Vân Lệnh?” Cửu Vi nhìn tấm lệnh phù lộ ra trong lòng bàn tay nàng, nghi ngờ hỏi: “Đây là lệnh phù điều khiển Phong Vân Kỵ, tại sao muội lại giao nó cho ta?”
“Bởi vì…” Tích Vân đến gần Cửu Vi, đầu nàng ghé sát vào tai hắn, dùng âm lượng chỉ đủ cho một người nghe thì thầm một câu.
“…” Cửu Vi nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tích Vân, giống như không thể tin được thứ mà hắn vừa nghe thấy, khiếp sợ đến mức cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Đến huynh còn kinh ngạc như thế, huống chi là người khác.” Tích Vân mỉm cười, có chút chua xót tự giễu: “Ta vì không còn cách nào nên mới phải đi đến bước này, cho nên… Cửu Vi, huynh nhất định không thể hành động trước thời gian ta vừa nói, nhất định phải thực hiện ngay sau đó!”
“Nhưng… Tịch nhi, nếu như vậy… muội… muội sẽ rơi vào tình thế thập phần nguy hiểm!” Cửu Vi nhíu chặt đôi mày, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng: “Muội có thể lo đến bước này, đây tất nhiên là đúng… Nhưng ta lại không thể yên tâm, một khi đã như vậy, làm sao còn có thể… Không bằng trực tiếp…”
“Không được!” Tích Vân nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt đối không thể hành động trước thời gian ta vừa nói! Nếu như có thể…” Nàng hơi dừng lại, sau đó thở dài một hơi: “Nếu như có thể, ta hy vọng huynh không phải dùng đến tấm lệnh phù này, phải biết rằng, một bước này sẽ hủy đi còn đường lui cuối cùng của huynh, mà sau đó…” Ánh mắt mông lung của nàng dời về phía xa: “Thật sự không thể tưởng tượng được…”
“Không thể tưởng tượng được?” Ánh mắt Cửu Vi mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn Tích Vân, sau đó thản nhiên cười, nụ cười kia cũng mang theo một tầng thâm ý: “Là do muội không dám tưởng tượng? Hay là do muội sợ hãi phản ứng của hắn?”
Ánh mắt Tích Vân vẫn thất thần như cũ, tựa hồ toàn bộ tâm hồn đều phiêu đãng nơi phương xa, không hề nghe thấy câu hỏi của Cửu Vi, nhưng là, ngay lúc Cửu Vi nghĩ nàng sẽ không trả lời, nàng lại đột nhiên mở miệng.
“Cửu Vi, Phong Vân Kỵ và Mặc Vũ Kỵ sở dĩ vẫn còn có thể hòa hợp cho đến bây giờ, ngoại trừ mục đích chung ra, yếu tố quan trọng nhất chính là hai vị chủ soái, cũng chính là ta và Tức vương. Trong mắt mọi người, ta với hắn là phu thê nhất thể, cho nên hai nước, hai quân đương nhiên sẽ dung hòa lại với nhau. Mà hai chúng ta có thể đi đến hôm nay, một phần là do thời cuộc an bài, một phần là do ta và hắn đã quen biết trên giang hồ hơn mười năm! Mười năm, đời người có bao nhiêu lần mười năm, thời niên thiếu tốt đẹp nhất của hai người vốn không thân cũng chẳng quen như bọn ta lại gắn bó chung với nhau, bất luận chúng ta không muốn thừa nhận đến cỡ nào, trên thực tế… Quả thật có rất nhiều thứ ràng buộc hai chúng ta, nhưng chúng ta lại không có cách nào gạt bỏ chúng!”
Nói đến chỗ này, nàng nâng tay, năm ngón tay nhẹ nhàng day day mi tâm, gương mặt đầy vẻ cảm khái chua xót: “Mười năm quen biết, theo lý mà nói, chúng ta vốn phải trở thành một đôi tri kỷ hiểu rõ nhau, luyến tiếc nhau, tin tưởng nhau vô điều kiện mới đúng, thế nhưng…”
Năm ngón tay nàng hơi hơi run run, đôi mắt khép hờ, khóe miệng lại càng khắc sâu một tia đau khổ: “Thế nhưng…chúng ta… Cửu Vi… Quả thật như lời hắn từng nói, loại tín nhiệm đến mức có thể giao mạng mình cho đối phương…quá khó khăn, dường như hai chúng ta không thể làm như vậy! Không thể…cũng không dám!”
“Tịch nhi…” Cửu Vi cụp mắt nhìn tấm Phi Vân Lệnh trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tịch Vân, thấy sắc mặt vô cùng phức tạp của nàng, hắn chỉ đành thở dài: “Tịch nhi, kỳ thật…muội yêu hắn đúng không? Vì yêu hắn, nên muội mới cảm thấy mâu thuẫn, cảm thấy bứt rứt, cũng vì vậy nên muội mới có thể làm ra hành động như thế…” Cửu Vi đột nhiên im bặt, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp và cảm khái nhìn Tích Vân.
“Cửu Vi…” Tích Vân nâng tay ôm mặt, đây là lần đầu tiên thanh âm của nàng lại mang vẻ yếu ớt như vậy, chỉ vì gánh nặng trong lòng nàng đã quá nặng, quá nặng rồi: “Đó là nỗi bi ai của chúng ta! Chúng ta không phải người lý tưởng cho đối phương, lại càng không dám hy vọng…chỉ là…… hết lần này tới lần khác vẫn cứ như thế… cho nên chúng ta đều không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì!”
Cửu Vi không nói gì, chỉ dùng đôi mắt thông tuệ xót xa nhìn nàng, trong lòng hết lần này đến lần khác thở dài, là tiếng thở dài mang theo nỗi bất lực……
“Cửu Vi, trên đời này, điều ta hi vọng nhất chính là có thể tin tưởng hắn!” Tích Vân quay đầu nhìn Cửu Vi, hai tròng mắt giống như mặt hồ bị cuồng phong thổi qua: “Nhưng…ta lại không nắm chắc! Cho nên ta phải đi tới bước kia, mà…bước đi này, có thể làm cho “mười năm” của chúng ta……tan thành mây khói! Đến lúc đó, đây không còn là chuyện của ta và hắn nữa, nó sẽ liên lụy đến Mặc Vũ Kỵ và Phong Vân Kỵ, Bạch Phong Quốc và Hắc Phong Quốc, thậm chí càng sâu hơn, chính là thiên hạ này…”
“Tịch nhi, nếu thật sự phải đi đến nước đó, muội định làm thế nào?” Câu hỏi này vốn dĩ Cửu Vi không định hỏi, nhưng hắn vẫn buột miệng nói ra, bởi vì đáp án kia… cái đáp án mà hắn hy vọng…
Nhưng Tích Vân lúc này lại không hề trả lời, nàng buông bàn tay trên mặt, hơi ngửa đầu, ánh mắt xuyên qua cửa phòng, giống như đang nhìn về một tương lai không thể biết trước. Sóng gió trong đôi con ngươi nàng đã dần dần bình ổn, vẻ mặt cũng khôi phục lại nét trấn định thong dong vốn có của một đời Phong vương.
“Khi đi tới bước đó… Thành, thì hai bên cùng thắng! Mà bại, thì hai bên cùng thua!” Một chữ cuối cùng vừa phát ra, nàng nhanh chóng giấu bàn tay ra sau lưng, năm ngón tay siết chặt, đôi mắt như bắn ra hào quang sắc bén, thân thể giống như một thân trúc xanh vươn thẳng đến trời cao, vô hình lộ ra một loại lạnh lùng quyết tuyệt!
Đáy lòng Cửu Vi có chút hoảng hốt, hắn nhìn bóng dáng kia: áo trắng như tuyết, tóc dài như mực, giống như một bức phác họa trắng đen cô độc trên thế gian, vừa đơn bạc lại vừa kiên cường, vừa tịch mịch lại vừa ngạo nghễ…
Hắn nhẹ nhàng đi lên phía trước, vươn tay ôm nàng vào lòng. Vị nữ vương bình tĩnh quyết đoán trên triều, cũng là người khí thế hào hùng chỉ huy vạn quân giết địch trên chiến trường giờ phút này đều biến mất, chỉ còn lại một nữ tử cô đơn yếu đuối cần một nơi để dựa vào.
“Tịch nhi…” Cửu Vi cúi đầu gọi, hắn không biết nói gì, cũng không biết có thể nói gì, điều duy nhất hắn có thể làm chính là mở rộng vòng tay của mình, cho nàng một điểm tựa để nghỉ chân, cũng cho nàng một tia an ủi và ấm áp.
Một đôi mắt lanh lợi vui vẻ, trong trẻo không tỳ vết của ngày xưa thoáng hiện lên trong đầu hắn. Dưới ánh mặt trời huyễn lệ, bóng dáng nữ tử không coi ai ra gì đó nhanh nhẹn bay vào Lạc Nhật Lâu, cướp lấy con gà nướng trong tay hắn… Bạch Phong Tịch, rốt cuộc cũng không thể trở lại được sao? Hắn biết người đang gánh trên vai sức nặng ngàn cân trước mặt này luôn kiên quyết cô độc một mình, đôi con ngươi của nàng lúc này khi thì ngưng trọng nội liễm, khi thì lãnh phong hiển lộ, xinh đẹp tột cùng!
“Cửu Vi, ta biết ta có thể tin tưởng huynh, cũng có thể ủy thác cái mạng này cho huynh.” Tích Vân tựa đầu vào vai Cửu Vi, nhắm mắt lại, bình yên thở dài: “Lần đầu tiên nhìn thấy huynh, ta đã biết, chúng ta nhất định là…người thân!”
“Quả nhiên muội đã biết.” Cửu Vi cũng không hề kinh ngạc, hắn nâng tay vuốt ve cái đầu trên vai, từ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trượt xuống từng lọn tóc đen mềm. Động tác này mang theo vô hạn yêu thương cùng thương tiếc, còn có một phần sủng nịch nồng đậm và cảm động.
“Ta đương nhiên biết.” Tích Vân ôm Cửu Vi, khóe miệng hiện lên một tia cười nhợt nhạt mà chân thành: “Cửu Vi, một trong số những lý do ta đến chiến trường này chính là vì ta muốn thực hiện nguyện vọng của huynh! Khi ta và Lan Tức cùng nắm thiên hạ trong tay, ta liền có thể thực hiện nó! Đây cũng là lời hứa suốt ba trăm năm nay của Phong vương tộc chúng ta!”
“Ta biết, ta biết.” Cửu Vi khẽ thì thào, đáy mắt ẩn hiện một tầng hơi nước, thanh âm cũng mang theo vài phần run rẩy: “Cho nên ta tới bên cạnh muội, ta muốn tận mắt nhìn muội thực hiện lời hứa này! Tịch nhi, ta sẽ bảo vệ muội, ta thề!”
Hắn nâng gương mặt của Tích Vân lên, nhẹ nhàng vén đi mấy sợi tóc trên trán, làm lộ ra vầng trán cong cong như trăng ngọc, oánh nhuận như hoa tuyết của nàng. Tay phải hắn dời về phía mi tâm nàng, đầu ngón tay ẩn hiện một luồng khí xanh, sau đó hắn cúi đầu, trán chạm trán, giữa mi tâm hai người dường như có một tia sáng xanh chợt lóe, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, giống như tất cả chỉ là ảo ảnh.
“Điều này sẽ giúp ta biết muội có bình an hay không.” Cửu Vi than nhẹ một tiếng, lại đem Tích Vân ôm vào lòng, cánh tay gắt gao vòng qua thân thể nàng, giống như muốn vì nàng mà tạo thành một tầng bảo bọc bất khả xâm phạm: “Tịch nhi, ta chỉ mong lần này ta không cần phải dùng đến Phi Vân Lệnh!”
Chỉ là, thế sự thường sẽ không đi theo lộ tuyến mà con người mong muốn! Muốn đạt được mong ước thì phải trả một cái giá tương đương, muốn càng nhiều, trả giá lại càng nhiều!
…
“Đại tướng quân, lấy tốc độ di chuyển của quân ta, ba ngày sau là chúng ta sẽ có thể đến Quyên thành.”
Cánh đồng hoang vu bình thường không một bóng người giờ phút này đã trở thành một mảnh tinh kỳ phấp phới, ngàn ngựa hí vang.
“Ừm.” Đông Thù Phóng vẫn ngồi trên chiến mã, nghe phó tướng bẩm báo, ông chỉ thản nhiên gật đầu. Phóng mắt nhìn ra cánh đồng mênh mông vô bờ, trong đầu ông bắt đầu nhớ lại lời căn dặn của hoàng đế trước khi đại quân lên đường.
“Ái khanh, lần này ngươi nhất định phải đại thắng trở về!”
Đây thoạt nhìn chỉ đơn giản là một câu dặn dò thân thiết, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, hàm ý bên trong chính là: “Không đánh bại được Phong quân thì đừng có trở về nữa!”
Vì sao lần này bệ hạ lại có hành vi kì quái như thế? Mười năm gần đây, chư hầu đánh nhau, loạn quân nổi lên bốn phía, vương vực tôn quý vốn được coi là “bộ mặt của hoàng đế” cũng phải chịu sự xâm chiếm, ông cũng từng mấy lần thỉnh cầu suất binh thảo phạt nhưng đều bị bệ hạ gạt bỏ, lần nào ngài cũng lấy lý do là “đế đô cần Đại tướng quân trấn thủ” nên không chịu xuất binh, cứ như vậy, từng thôn, từng trấn, từng thành ở vương vực lần lượt đều bị chư vương thâu tóm… Nhưng tại sao lúc này Hoàng thượng lại kiên quyết muốn ông thảo phạt Phong vương? Lại còn hạ lệnh không thắng không về?
“Lạc tướng quân lúc này đang ở đâu?”
“Bẩm Đại tướng quân, Lạc tướng quân đang dẫn quân tiên phong đi trước chúng ta nửa ngày đường, hiện đã cách núi Lạc Hoa chưa tới trăm dặm.”
“Ừm.” Đông Thù Phóng lại gật đầu: “Nhớ phải duy trì liên lạc giữa hai bên.”
“Vâng!”
Tám vạn đại quân là một đội ngũ khổng lồ, nếu cùng nhau hành động thì sẽ cực kỳ bất tiện, bởi vậy Đông Thù Phóng phái phó thống lĩnh của Cấm Vệ quân do một tay hắn dạy dỗ là Lạc Luân lĩnh một vạn Cấm Vệ quân tiên phong đi trước, hắn lĩnh bốn vạn đại quân đi giữa, còn phó thống lĩnh Lặc Nguyên thì suất lĩnh ba vạn Cấm Vệ quân còn lại đi sau nửa ngày đường, thứ nhất là để bảo vệ lương thảo, thứ hai là nếu đế đô có bị vây, hoàng đế triệu hồi thì ba vạn quân tinh nhuệ phía sau sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất quay về cứu giá. Chỉ nhiêu đó cũng đủ nhìn ra, phong cách lãnh binh của vị Đông Đại tướng quân này chính là theo trường phái nghiêm cẩn ổn trọng.
Tướng quân tiên phong Lạc Luân năm nay chỉ mới hai mươi bảy tuổi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể ngồi lên vị trí phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, chuyện này một phần là nhờ quan hệ sư đồ giữa hắn và Đông Đại tướng quân, nhưng càng nhiều hơn chính là người này quả thật cũng có chút tài cán.
Năm hai mươi tư tuổi hắn đã từng lĩnh năm ngàn Cấm Vệ quân quét sạch mười sơn trại của bọn thổ phỉ trong lãnh thổ vương vực, thổ phỉ chết dưới đao của hắn có thể nói là vô số kể, khiến cho chúng thổ phi ở vương vực vừa nghe tên hắn đã sợ mất mật.
Ở đế đô cũng có không ít người đoán rằng, đợi đến khi Đông đại tướng quân thoái vị về hưu, người có thể cạnh tranh chức vị Đại tướng quân tất nhiên sẽ là hai người: Lạc tướng quân và con trai Đông Đại tướng quân – Đông Đào Dã, điều này kỳ thật cũng là một loại khẳng định đối với thực lực của hắn, tuy nhiên Lạc Luân lại không cảm thấy vinh quang chút nào.
Theo lý tưởng của hắn, hắn bái Đại tướng quân làm thầy là vì một ngày có thể lĩnh quân bình định sáu nước phản loạn, dọn sạch nghịch tặc trong thiên hạ. Cho nên đối với lần xuất binh thảo phạt Phong vương này, hắn không có nhiều do dự như Đại tướng quân, ngược lại thập phần chờ mong có thể cùng Phong vương quyết chiến một trận.
“Tướng quân, phía trước chính là núi Lạc Hoa.”
Giữa ngàn vạn nhân mã, một phó tướng phóng ngựa đến gần Lạc Luân, giơ tay chỉ về đỉnh núi mơ hồ phía xa, nói: “Sau khi vòng qua núi này, nếu lấy tốc độ nhanh nhất mà đi thì chúng ta chỉ cần một ngày là có thể đặt chân tới Quyên thành.”
“Quyên thành…” Lạc Luân khẽ ghìm cương ngựa, mặt trời trên đầu đã ngả về phía tây, hoàng hôn dần buông xuống, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi cao tĩnh lặng đang thấp thoáng phía xa: “Một ngày là có thể đến đó sao?” Lời này không phải là câu hỏi mà là một câu tự nói. Lát sau, hắn hạ lệnh: “Truyền lệnh, toàn quân nghỉ ngơi nửa canh giờ!”
“Vâng!” Một tên lính liên lạc lập tức đi truyền lệnh. Binh lính vất vả bôn ba cả một ngày trời vừa nghe được mệnh lệnh liền có cảm giác giống như nghe được tiên âm, ai nấy đều dừng bước xuống ngựa nghỉ ngơi.
“Tướng quân, đó là?”
Đám binh lính vừa mới xuống ngựa, còn chưa kịp uống miếng nước thì đã nghe thấy tiếng kinh hô của phó tướng, mọi người không khỏi dời mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên kia bỗng nhiên xuất hiện bụi đất đầy trời, từng tiếng vó ngựa dồn dập xen lẫn thanh âm quát tháo từ đằng xa truyền đến.
Chẳng lẽ là Phong quân đột kích? Nhưng nếu là đại quân địch đánh úp, vậy thanh thế sao lại nhỏ như vậy? Chúng binh lính thầm nghĩ, bàn tay vẫn vô thức giữ chặt chuôi kiếm.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, binh lính cũng đã có thể thấy rõ tình huống trước mắt. Bên kia có mười người đang cưỡi ngựa chạy trước, mà sau bọn họ tầm năm mươi thước chính là trăm người đang giục ngựa đuổi giết. Theo trang phục mà những người đó mặc thì bọn họ hẳn là dân chúng bình thường, hoàn toàn không phải những bộ ngân giáp chói mắt của Phong Vân Kỵ.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Nhìn thấy bên này có binh lính, mấy người chạy phía trước cũng bất chấp đây là quân đội quốc gia nào, cuống quít cất giọng kêu cứu. Bộ dáng hiện tại của mười người kia mặc dù có chút chật vật nhưng quần áo trên mình lại thập phần hoa lệ, lưng đeo tay nải phình to, mà đội ngũ đuổi theo phía sau ai nấy đều dùng vải đen che mặt, trong miệng không ngừng thét to ngôn từ thô tục, tay vung đại đao phóng ngựa đuổi giết.
“Tướng quân, xin ngài hãy cứu chúng ta! Chúng ta đều là thương nhân đến từ Sơn Uông, còn bọn chúng là lũ thổ phỉ chuyên đi cướp bóc! Xin tướng quân cứu chúng ta!” Một tên thương nhân lớn tiếng kêu cứu.
“Hừ! Lại là thổ phỉ!” Ánh mắt Lạc Luân bắn ra ánh nhìn bén nhọn: “Lên ngựa!”
Tiếng áo giáp va chạm rầm rầm vang lên, nhất thời, một làn sóng nâu lập tức dâng lên, vạn người mặc áo giáp nâu lập tức nhảy lên lưng ngựa, giương đao nhắm về phía trước.
“Ngừng!” Một tên thổ phỉ dẫn đầu bên kia đột nhiên hét to: “Bên kia có quân lính, chạy mau!”
Hắn còn chưa nói hết câu, mấy trăm nam tử vai u thịt bắp đã lập tức giục ngựa quay đầu bỏ chạy.
“Đuổi cho ta!” Lạc Luân quả quyết hạ lệnh, vừa dứt lời, hắn đã dẫn đầu chạy trước.
Binh lính phía sau hắn cũng phóng ngựa đuổi theo, trong một vạn tinh binh này có đến một nửa đã từng đi theo Lạc Luân càn quét hang ổ sơn tặc, bọn họ biết rõ tướng quân căm thù thổ phỉ đến tận xương tuỷ, hễ gặp là giết, bởi vậy mệnh lệnh vừa ra là bọn họ đã lập tức phóng ngựa đuổi giết, mà phần còn lại tuy không biết chuyện này, nhưng thấy tướng quân có lệnh, bọn họ không thể không theo, hơn nữa khó lắm mới có được vài khắc nghỉ ngơi quý giá thì lại bị lũ thổ phỉ không biết từ đâu nhảy ra phá hỏng, cả đám đương nhiên tràn ngập oán giận, phải tranh thủ đi giết vài tên phát tiết lửa giận trong lòng, tiện thể ghi thêm chiến tích.
Cho nên một vạn Cấm Vệ quân ai nấy đều đằng đằng sát khí, tựa như một dòng thủy triều màu nâu nhằm về phía trước, mà đám thổ phỉ vừa rồi còn hừng hực khí thế lúc này lại đang ôm đầu chạy đông trốn tây.
Sau khi cơn thủy triều màu nâu qua đi, mười thương nhân kia vẫn đứng nguyên tại chỗ đảo mắt nhìn về phía bên kia. Tuy hoảng sợ chạy trốn lung tung nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của đám thổ phỉ lại thập phần điêu luyện, bọn hắn luôn duy trì khoảng cách nhất định với truy binh, lúc xa lúc gần, hữu kinh vô hiểm, mà thống lĩnh Lạc Luân của Cấm Vệ quân lại như đầu tàu gương mẫu, bảo kiếm trong tay hắn đã vài lần sắp chém trúng kẻ dẫn đầu toán thổ phỉ nhưng không hiểu sao lại luôn bị tên này nghiêng người né tránh.
“Vương quả nhiên liệu sự như thần!”
Thương nhân cầm đầu thoải mái cười mỉa một tiếng, sau đó cởi bọc hành lí sau lưng xuống, lộ ra một thanh trường cung. Những thương nhân khác cũng đều cởi tay nải xuống, lấy binh khí ra.
Bên kia vẫn liên tục truy đuổi, đã có vài tên thổ phỉ bị Cấm Vệ quân đuổi kịp, nhưng võ nghệ của bọn này cũng không tệ, thậm chí còn giết được vài binh lính, sau đó ung dung tiếp tục chạy trốn. Lạc Luân thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình, đôi con ngươi bùng lên lửa giận nhìn chằm chằm vào toán thổ phỉ đằng trước, tay giơ roi hung hăng quất ngựa, con ngựa bị đau lập tức liều mạng vọt về phía trước. Lạc Luân canh chuẩn thời cơ, trường kiếm trong tay vung lên, một tên thổ phỉ liền bị chém đầu, thân thể rơi khỏi lưng ngựa.
“Diệt sạch hết lũ thổ phỉ này cho ta!” Lạc Luân lạnh lùng quát, thanh kiếm nhiễm máu tiếp tục vung về phía một tên thổ phỉ, nhất thời lại có thêm một người ngã ngựa.
“Giết!” Thấy thống lĩnh anh dũng tiên phong giết định, sĩ khí của chúng binh lính cũng tăng lên khá nhiều, ai nấy đều ra roi thúc ngựa, toàn lực đuổi giết thổ phỉ.
Một cơn lốc màu nâu kéo theo bụi đất vàng nhạt nhanh chóng đánh tới, đám thổ phỉ lúc này giống như đã bị dọa vỡ mật, chỉ biết theo bản năng thúc ngựa chạy như điên về phía trước! Chỉ là…bụi đất màu vàng dưới vó ngựa đã dần ít đi, thay vào đó là từng mảng bùn sình lầy lội!
Nhưng Cấm Vệ quân lại không để ý đến chuyện này, bọn họ chỉ biết vung roi đuổi theo, thẳng đến lúc đám thổ phỉ phía trước bắt đầu bỏ ngựa mà chạy, bọn họ mới bàng hoàng phát hiện, tốc độ của chiến mã không biết từ lúc nào đã càng ngày càng chậm, thậm chí còn không đuổi kịp được đám người đang chạy bộ phía trước!
“Chuyện này…”
Chúng kỵ binh lúc này mới bắt đầu để ý xung quanh, chỉ thấy lúc này bọn họ đang đứng trong một mảnh đầm lầy, mỗi bước chiến mã bước ra đều bị hãm sâu trong bùn, ngay cả việc nhấc chân cũng đều thập phần gian nan.
Ngay lúc mấy ngàn kỵ binh bị vây trong đầm lầy, đám thổ phỉ vốn đang chạy trốn đột nhiên dừng lại, tất cả xoay người đối mặt với bọn họ. Trên sườn núi phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng mây trắng, đám mây di chuyển với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt họ. Đám mây trắng này không phải ai khác, chính là Phong Vân Kỵ đang chạy bộ tới!
“A! Phong quân đến rồi! Chúng ta bị trúng kế!” Trong đầm lầy nhất thời vang lên vài tiếng kêu bối rối.
Không chờ tiếng kinh hô chấm dứt, Phong Vân Kỵ đã nhanh chóng vung đại đao chém về phía kỵ binh!
Cấm Vệ quân đều mặc trọng giáp dày nặng, ngay cả chiến mã cũng được đeo hộ giáp, với sự bảo hộ kỹ lưỡng như vậy, nếu chiến đấu trên đất bằng thì bọn họ sẽ có ưu thế rất lớn, nhưng hiện tại lại khác. Trong vùng đầm lầy đất mềm ẩm ướt thế này, những loại áo giáp đó lại biến thành gánh nặng trói buộc, khiến cho bốn vó của chiến mã càng bị lún sâu. Có vài kỵ binh bắt đầu nhảy xuống ngựa tác chiến, chỉ là áo giáp cồng kềnh lại khiến cho động tác của họ trở nên chậm chạp, khi bọn họ vừa mới giơ đại đao lên thì trường thương của địch đã đâm thủng ngực họ rồi.
Phong Vân Kỵ một thân khinh giáp, tay cầm đại đao linh hoạt bổ về bốn vó của chiến mã, đám kỵ binh bên trên nhất thời bị ngựa hất văng, không phải bị ngã gãy cổ thì cũng là bị Phong quân chặt đầu. Từng cây trường thương cán dài hung hăng đâm lên mặt kỵ binh, từng lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình chém vào gáy kẻ địch… Binh lính kêu la thảm thiết, chiến mã thê lương hí vang, từng mẩu chân cụt tay cụt văng tứ tung, từng cái đầu người không ngừng bay lên, nước bùn trong đầm lầy cũng dần chuyển thành màu đỏ sậm, lại thêm mặt trời phía tây tô điểm, khiến cho mặt nước trở nên sáng bóng, thoạt nhìn giống như một viên hồng ngọc đang tỏa ra quang mang đỏ rực bao trùm lên khắp thiên địa…
Đám kỵ binh phía sau may mắn chưa rơi vào đầm lầy thì lại phải chịu sự tấn công của cung tiễn. Tiễn Vũ đội của Phong Vân Kỵ đã luồn ra sau lưng họ từ lúc nào, bắt đầu kéo cung, mỗi mũi tên đều nhắm tới con mắt và cổ họng của địch nhân… Mỗi khi một cơn mưa tên được bắn ra, kỵ binh trước mặt liền ngã rạp một mảng lớn… Trước có đầm lầy không thể tiến, sau có mưa tên không thể lùi, vì thế bắt đầu có kỵ binh không ngừng bỏ chạy về hai phía, nhưng là… Phong Vân thiết giáp kỵ binh đã sớm ở nơi đó chờ đợi bọn họ!
Cấm Vệ quân đi vội cả một ngày, hơn nữa lúc nãy còn phải truy đuổi thổ phỉ, khí lực của bọn họ đã tiêu hao bảy tám phần, lúc này làm sao có thể là đối thủ của Phong Vân Kỵ chiến lực mạnh mẽ lại còn được nghỉ ngơi đầy đủ. Thêm nữa, hiện nay bọn họ đã sợ đến hồn xiêu phách lạc, quân tâm tiêu tán, không còn chút ý chí chiến đấu nào… Thắng bại của một trận chiến này đã được phân định ngay từ khi Cấm Vệ quân lựa chọn đuổi theo thổ phỉ! Tràng cảnh lúc này quả thật là một cuộc đồ sát nghiêng về một phía!
Khác với sự chật vật của bộ hạ, Lạc Luân bên này vẫn mang theo khí thế vô cùng dũng mãnh, mỗi kiếm chém ra đều sẽ có một gã binh lính Phong Quốc ngã xuống. Hắn từ trong đầm lầy mở ra một con đường máu, một đường xông lên, cuối cùng cũng có thể đạp lên đất bằng ngay khi hoàng hôn buông xuống. Hắn cứ nhắm thẳng về đồi núi cao phía trước, hắn biết mục tiêu của hắn đang ở đó!
Trên đỉnh núi cao, lá cờ Bạch Phượng đang nhẹ nhàng bay múa trong gió, dưới lá cờ là một con ngựa trắng đang nhàn nhã đứng, trên lưng nó có một người kỵ sĩ mặc ngân giáp đang ngồi ngay ngắn. Người này khiến người ta liên tưởng đến con phượng hoàng được thêu trên lá cờ kia, cho dù là bóng đêm u ám của buổi hoàng hôn cũng không có cách nào che dấu được hào quang chói mắt và ngạo khí nghiêm nghị của nàng!
Nữ vương Phong Quốc – Phong Tích Vân ư? Nhưng vì sao…vì sao nàng ta phải giả dạng làm cường đạo? Không thể tha thứ! Lạc Luân nắm chặt trường kiếm trong tay, dùng sức nâng đôi chân đã dính đầy bùn đất lên, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Cửu Dung.”
Tu Cửu Dung vừa định rút kiếm, Tích Vân liền giơ tay ngăn lại. Nhìn Lạc Luân toàn thân dính đầy bùn đen và máu tươi đang chạy nhanh về phía này, khóe miệng nàng cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng: “Hắn muốn tới thì cứ để cho hắn tới đi!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chừng ba trượng, Lạc Luân lập tức dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng về vị nữ vương một thân giáp bạc đang ngồi trên lưng ngựa, hoàn toàn không đem Tu Cửu Dung và đám thị vệ chung quanh để vào mắt.
Tích Vân tao nhã nhảy xuống lưng ngựa, không có chút động tác dư thừa nào, thoạt nhìn giống như một con phượng hoàng đang ung dung từ trên cây ngô đồng đáp xuống mặt đất vậy.
Lạc Luân quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy bất luận là trong đầm lầy hay là trên mặt đất đều bị thi thể mặc giáp nâu của Cấm Vệ quân phủ đầy, chiến đấu đã gần đến điểm kết thúc, một vạn bộ hạ của hắn lúc này chỉ còn sót lại một nhóm người ít ỏi!
Hắn xoay người lại, ánh mắt sắc như kiếm nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt, trường kiếm nhiễm máu trong tay lập tức giơ lên trời.
“Grào!” Lạc Luân gầm nhẹ một tiếng, thân hình giống như mãnh hổ đánh về phía Tích Vân. Hắn dồn hết sức lực vào trường kiếm trong tay, dùng khí thế “dù chết cũng không quay đầu” lao thẳng vào đối thủ!
“Khí thế rất mạnh.” Tích Vân nhẹ nhàng nói.
Một thanh cương kiếm bình thường lúc này lại giống như một thanh thần binh thượng cổ có khả năng phá núi lấp sông. Nó mang theo khí thế dũng mãnh quét về phía Tích Vân, khiến cho mấy sợi tóc trên trán nàng bị kiếm phong thổi bay. Không gian quanh người nàng đều bị từng đạo kiếm khí tựa như cuồng phong hãi lãng bao vây, thị vệ phía sau thấy vậy không khỏi kinh hô một tiếng, ai nấy đều rút đao phòng thủ, khẩn trương nhìn chằm chằm về phía trước, trong đám người cũng chỉ có một mình Tu Cửu Dung là không thèm nhúc nhích.
Đột nhiên, một đạo ngân quang bất thình lình xuất hiện, ngang nhiên chém vỡ hoàng hôn mênh mông, trong ngân quang còn mơ hồ mang theo một chút đỏ sẫm, tạo thành một chùm sáng vô cùng huyễn lệ trước mắt mọi người. Đôi mắt của đám người ở đây dường như không thể thừa nhận được ánh sáng này nên hơi nheo lại, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng kiếm minh trong trẻo, thanh cương kiếm vốn đang oai phong lẫm liệt lao tới liền bị đánh bay ra xa tận mười trượng, mà Lạc Luân lúc này lại chậm rãi té xuống mặt đất, lực lượng cuồn cuộn trên người cũng dần tan biến…
“Đây là lần đầu tiên trong kiếp này ta dùng Phượng Ngân Kiếm, mà ngươi cũng là người đầu tiên chết dưới kiếm của ta!”
Tích Vân rũ mũi kiếm xuống, đôi mắt thản nhiên không chút ba động nhìn Lạc Luân ngã dưới chân, lạnh nhạt nói.
Lạc Luân há miệng, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Máu giữa mi tâm hắn không ngừng trào ra nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ánh mắt tan rã nhìn về phía trời cao, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt đến mức không thể nhận thấy:
“Nhị nhi…”
Hắn vươn tay, trong hư không dường như xuất hiện một bóng người gầy yếu. Khác với vẻ dơ bẩn và thấm đẫm máu tươi của ngày xưa, giờ phút này nàng đang mặc một bộ y phục làm từ vải dệt mà nàng yêu thích nhất, một tay ôm bó hoa thủy tiên trắng nõn, một tay chìa ra về phía hắn, ôn nhu mỉm cười…
“Tướng quân, ngoại trừ một ngàn người kịp chạy trốn ra, tất cả Cấm Vệ quân tiên phong đều đã bị tiêu diệt!” Một gã đô úy báo cáo với Lâm Cơ: “Diệc tham quân hỏi tướng quân có cần truy kích hay không?”
“Không cần, trận chiến này quân ta đã giành được toàn thắng, người thoát được cứ để bọn họ thoát đi.” Lâm Cơ thản nhiên đáp.
Ánh mắt hắn quét về phía chiến trường, nhìn vô số thi thể nằm trên mặt đất, trong lòng hắn không khỏi có chút trầm trọng, nhưng càng nhiều là sự kính phục đối với vương!
“Đông đại tướng quân và Cấm Vệ quân của hắn đã gần mười năm chưa từng ra khỏi đế đô, đương nhiên không mấy hiểu biết đối với địa hình xung quanh đế đô, trừ phần kiến thức lấy được trên bản đồ ra, bọn họ chưa từng đi thực tế để tham khảo, cho nên đây cũng là điểm mạnh của chúng ta.”
Địa hình sông núi của toàn bộ Đông triều đế quốc ắt hẳn đều được khắc sâu trong đầu của vương! Ánh mắt Lâm Cơ dời về đạo bóng trắng thon dài phía trên đỉnh núi.
“Lạc Luân này có thể nói là một dũng tướng, nếu lấy công trạng và thành tích của hắn trong mấy năm nay ra xem, hắn rõ ràng không phải là loại người hữu dũng vô mưu, chỉ là…hắn lại quá mức chấp nhất đối với thổ phỉ, đây cũng là gút mắc của hắn. Khi ngươi đối mặt với người khác, một chuyện tình hay một sự vật không bình thường đều sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của ngươi, giống như sự kiêu ngạo của Hoàng Triều, hay là lòng nhân từ của Ngọc Vô Duyên vậy…” Tích Vân thản nhiên nói với Tu Cửu Dung đang đứng bên cạnh, ánh mắt không vui không buồn đảo qua biển xác chết trải khắp chiến trường: “Nhưng có một người, cho đến bây giờ ta cũng không thể nhìn thấy được nhược điểm của hắn!”
_________________
“Vâng!”
Một bóng dáng chợt lóe trong bóng đêm rồi lập tức biến mất.
“Dùng tinh hỏa truyền lệnh? Tịch nhi, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Cửu Vi đưa chén trà nóng cho Tích Vân.
“Không có gì.” Tích Vân nhấp một ngụm trà, dòng cam tuyền vừa qua khỏi cổ, hương vị thơm ngát lập tức lan tỏa trong khoang miệng, khiến nàng không khỏi thở dài một hơi: “Cửu Vi, trà do huynh pha còn thơm hơn cả trà do Lục Vận pha!”
“Nếu như không có chuyện gì, vậy tại sao muội lại sử dụng tinh hỏa để truyền lệnh?” Cửu Vi vẫn một mực để ý đến vấn đề kia.
“Ài…” Tích Vân nhẹ nhàng vân vê chén trà, ánh mắt đuổi theo lá trà xanh biếc đang lay động trong chén: “Hôm nay Cửu Dung nói, người có thể tham gia chiến đấu trong thành lúc này không đủ ba vạn, ta nghĩ…có lẽ ta phải chuẩn bị trước một chút.”
“Ừm.” Cửu Vi không hề hỏi tiếp.
“Cửu Vi…” Tích Vân buông chén trà nhìn hắn, ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Cửu Vi nhìn nàng, dường như cảm thấy kỳ quái vì sự do dự của nàng.
Tích Vân nâng tay chống má, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào chén trà, trầm tư hồi lâu mới nói: “Ta nghĩ, trên đời này…” Nói đến đây, nàng bỗng dưng ngừng lại, phải một lát sau mới tiếp tục nói, chỉ là giọng nói của nàng lúc này đã nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Nên tin… Hay là không nên tin đây…”
Câu có câu không như vậy, người ngoài hẳn sẽ không hiểu được rốt cuộc nàng đang nói cái gì, nhưng Cửu Vi lại hiểu, chẳng qua… Hắn không thể trả lời nàng, cho dù có trả lời cũng không biết phải trả lời làm sao cho tốt.
“Bữa khuya hôm nay muội muốn ăn gì? Ta sẽ đi làm cho muội.” Hắn chỉ có thể nói như vậy.
Ngày 18 tháng 10 đối với dân chúng Quyên thành mà nói cũng không khác gì những ngày bình thường: mặt trời trên cao tản ra ánh nắng chan hòa, gió thu mang chút cảm giác mát lạnh thổi bay đám lá vàng trên mặt đất, từng đóa cúc dại nở rộ phủ kín cả sườn núi phía xa, người lớn bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ, bọn trẻ nhỏ thì tụ tập quanh đồi chơi trò chơi… Ngoại trừ việc chủ nhân đã đổi thành vị nữ vương xinh đẹp của Phong Quốc ra, những thứ khác của Quyên thành dường như chưa từng thay đổi.
Sáng sớm, vị nữ vương vừa xinh đẹp lại vừa thân thiện trong mắt dân chúng Quyên thành đang ở trong biệt cung nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng ngon lành bổ mắt do Cửu Vi làm, nghe thuộc hạ bẩm báo xong, nàng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cất cao thanh âm nói: “Đông Đại tướng quân suất lĩnh tám vạn Cấm Vệ quân, đang trên đường tới Quyên thành thảo phạt ta?”
“Đúng vậy, theo thông tin mà sở thám báo cung cấp, đại quân tiên phong của Đông tướng quân đã cách Quyên thành không đến năm ngày đi đường.” Lâm Cơ đáp, còn Tu Cửu Dung đứng bên cạnh hắn lại không nói gì. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn vương của mình, không sợ hãi cũng không hồi hộp, bởi vì hắn tin rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần đến tay của vương thì sẽ có thể giải quyết dễ dàng.
“Ừ.” Tích Vân thản nhiên ậm ừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại, sau đó chuyên tâm giải quyết nốt bữa sáng còn chưa ăn xong. Một chén cháo trắng có điểm thêm vài bông hoa cúc màu vàng nhạt, một chiếc đĩa nhỏ hình hoa sen đựng vài cái bánh bao, đương nhiên, tướng ăn của nàng lúc này vô cùng thanh tao nhã nhặn, duy trì dung nhan đoan trang trầm tĩnh mà một bậc nữ vương nên có.
Nữ vương vẫn tiếp tục ăn, tuy nhiên hai người cấp dưới lại không hề cảm thấy mất tự nhiên hay nhàm chán gì cả.
Lâm Cơ lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Cửu Vi, bắt đầu dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được để thì thầm thương lượng. Hắn đang cố gắng thuyết phục Cửu Vi, xem xem liệu tên này có thể bỏ qua cái nguyên tắc “chỉ nấu cơm cho vương”, bộc phát chút thiện tâm ít ỏi làm cho bọn họ một bàn thức ăn vừa ngon miệng lại đẹp mắt hay không. Nhưng hắn nào lấy được câu trả lời, bởi vì tên Cửu Vi này chỉ một mực mỉm cười quan sát bộ dáng ăn uống vui vẻ của Tích Vân. Tu Cửu Dung thì khác, hắn lựa chọn khoanh chân ngồi bên cạnh Lâm Cơ, ánh mắt có chút mờ mịt thất thần chăm chú nhìn vào bức tranh sơn thủy trên vách tường, những người hiểu hắn đều biết lúc này hắn đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Vị Đông đại tướng quân này cũng không giống các vị võ tướng bình thường.”
Trong thư phòng tĩnh lặng, Tích Vân đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên đã lên tiếng khẳng định thực lực của đối thủ.
“Nếu như người đến là Hoa vương, vậy cho dù hắn có suất lĩnh mười vạn Tranh Thiên Kỵ đến thì ta cũng không sợ, nhưng vị Đông tướng quân này lại khác, dù chỉ suất lĩnh có năm vạn Kim Y Kỵ thì hắn tuyệt đối vẫn là một địch thủ đáng gờm!”
“Vương, có cần gọi Từ Uyên và Trình Tri trở về hay không?” Lâm Cơ hỏi.
Số lượng Phong Vân Kỵ có thể ra trận giết địch còn lại trong thành lúc này chỉ có khoảng ba vạn, hai vị đại tướng lại không có ở đây, mà kẻ địch còn có hơn tám vạn quân, nếu muốn bảo vệ tòa thành này, e là có chút gian nan.
“Thời gian không đủ.” Tu Cửu Dung lại nói: “Trước khi bọn họ trở về, Đông tướng quân đã sớm đến Quyên thành rồi.”
“Ừm.” Tích Vân gật gật đầu: “Bọn họ tuyệt đối không thiếu mấy thứ như lương thảo, quần áo, thuốc men và các vật dụng trong quân đội, huống hồ bọn họ cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên việc bỏ dở nửa chừng là không có khả năng.”
“Nếu là như vậy… Vương, tường thành của Quyên thành vừa mỏng lại vừa thấp, đây là một tòa thành rất khó phòng thủ.” Lâm Cơ nói: “Hơn nữa lương thảo trong thành chỉ còn lại một nửa so với ban đầu, tính ra thì chúng ta chỉ có thể chống đỡ vừa đủ hai mươi ngày mà thôi.”
“Ừm…chúng ta nhất định phải tử thủ Quyên thành.” Tích Vân phất tay áo, tiêu sái đứng dậy, bâng quơ nói: “Đông tướng quân tuy là danh tướng, nhưng mười năm gần đây hắn rất ít bước chân ra khỏi đế đô… cho nên…” Ánh mắt Tích Vân quét về phía thuộc cấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt: “Đối với tiền bối, vãn bối như chúng ta hẳn phải nên lấy lễ đối đãi, tiếp đón từ xa mới đúng!”
“Vương…” Đôi mắt của hai người Lâm Cơ và Tu Cửu Dung đồng thời lóe sáng.
Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nhẹ nhàng di chuyển trên tấm bản đồ, môi son hé mở, một đạo sách lược cùng mệnh lệnh lập tức được xuất ra…
“Thần xin tuân theo mệnh lệnh của vương!” Hai người trong phòng chân thành bái phục nói.
“Ừm.” Tích Vân thản nhiên gật đầu: “Trận chiến này có thể toàn thắng hay không, mấu chốt là ở chỗ Mặc Vũ Kỵ, cho nên… Lâm Cơ, ngươi hãy lập tức phái người đem bức thư do bổn vương đích thân viết này đưa đến chỗ Tức vương! Đông tướng quân hẳn cũng sẽ đoán được nước cờ này của chúng ta, cho nên người được phái đi phải do ngươi tự thân sắp xếp, còn nữa… phải tự mình giao tận tay cho Tức vương!”
“Vâng!” Lâm Cơ lĩnh mệnh.
“Các ngươi đi chuẩn bị đi.” Tích Vân phất phất tay.
“Chúng thần xin cáo lui.”
Hai người khom lưng thối lui về sau, còn Cửu Vi thì vẫn ở lại, từ đầu đến cuối, hắn chỉ lẳng lặng quan sát và lắng nghe.
Tích Vân từ trên vương tọa đứng dậy, chắp tay sau lưng. Nàng ngẩng đầu nhìn nóc nhà thật lâu, cuối cùng lại thở dài một hơi, tiếng thở dài kia giống như tiếng thở dài của một người vì hiểu thấu mọi chuyện mà cảm thấy lo lắng, rốt cuộc vẫn phải hạ xuống một quyết định vô cùng bất đắc dĩ.
“Cửu Vi.” Tích Vân dời mắt về phía Cửu Vi vẫn ngồi im bên cạnh, cánh tay khẽ nâng, ống tay áo dài trượt xuống, lộ ra một bàn tay đang nắm chặt. Năm ngón tay từ từ hé mở, một tấm lệnh phù tựa như một đám mây thuần khiết nhẹ trôi trong gió lập tức hiện ra trong lòng bàn tay nàng: “Thứ này, ta muốn giao nó cho huynh.”
“Phi Vân Lệnh?” Cửu Vi nhìn tấm lệnh phù lộ ra trong lòng bàn tay nàng, nghi ngờ hỏi: “Đây là lệnh phù điều khiển Phong Vân Kỵ, tại sao muội lại giao nó cho ta?”
“Bởi vì…” Tích Vân đến gần Cửu Vi, đầu nàng ghé sát vào tai hắn, dùng âm lượng chỉ đủ cho một người nghe thì thầm một câu.
“…” Cửu Vi nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tích Vân, giống như không thể tin được thứ mà hắn vừa nghe thấy, khiếp sợ đến mức cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Đến huynh còn kinh ngạc như thế, huống chi là người khác.” Tích Vân mỉm cười, có chút chua xót tự giễu: “Ta vì không còn cách nào nên mới phải đi đến bước này, cho nên… Cửu Vi, huynh nhất định không thể hành động trước thời gian ta vừa nói, nhất định phải thực hiện ngay sau đó!”
“Nhưng… Tịch nhi, nếu như vậy… muội… muội sẽ rơi vào tình thế thập phần nguy hiểm!” Cửu Vi nhíu chặt đôi mày, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng: “Muội có thể lo đến bước này, đây tất nhiên là đúng… Nhưng ta lại không thể yên tâm, một khi đã như vậy, làm sao còn có thể… Không bằng trực tiếp…”
“Không được!” Tích Vân nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt đối không thể hành động trước thời gian ta vừa nói! Nếu như có thể…” Nàng hơi dừng lại, sau đó thở dài một hơi: “Nếu như có thể, ta hy vọng huynh không phải dùng đến tấm lệnh phù này, phải biết rằng, một bước này sẽ hủy đi còn đường lui cuối cùng của huynh, mà sau đó…” Ánh mắt mông lung của nàng dời về phía xa: “Thật sự không thể tưởng tượng được…”
“Không thể tưởng tượng được?” Ánh mắt Cửu Vi mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn Tích Vân, sau đó thản nhiên cười, nụ cười kia cũng mang theo một tầng thâm ý: “Là do muội không dám tưởng tượng? Hay là do muội sợ hãi phản ứng của hắn?”
Ánh mắt Tích Vân vẫn thất thần như cũ, tựa hồ toàn bộ tâm hồn đều phiêu đãng nơi phương xa, không hề nghe thấy câu hỏi của Cửu Vi, nhưng là, ngay lúc Cửu Vi nghĩ nàng sẽ không trả lời, nàng lại đột nhiên mở miệng.
“Cửu Vi, Phong Vân Kỵ và Mặc Vũ Kỵ sở dĩ vẫn còn có thể hòa hợp cho đến bây giờ, ngoại trừ mục đích chung ra, yếu tố quan trọng nhất chính là hai vị chủ soái, cũng chính là ta và Tức vương. Trong mắt mọi người, ta với hắn là phu thê nhất thể, cho nên hai nước, hai quân đương nhiên sẽ dung hòa lại với nhau. Mà hai chúng ta có thể đi đến hôm nay, một phần là do thời cuộc an bài, một phần là do ta và hắn đã quen biết trên giang hồ hơn mười năm! Mười năm, đời người có bao nhiêu lần mười năm, thời niên thiếu tốt đẹp nhất của hai người vốn không thân cũng chẳng quen như bọn ta lại gắn bó chung với nhau, bất luận chúng ta không muốn thừa nhận đến cỡ nào, trên thực tế… Quả thật có rất nhiều thứ ràng buộc hai chúng ta, nhưng chúng ta lại không có cách nào gạt bỏ chúng!”
Nói đến chỗ này, nàng nâng tay, năm ngón tay nhẹ nhàng day day mi tâm, gương mặt đầy vẻ cảm khái chua xót: “Mười năm quen biết, theo lý mà nói, chúng ta vốn phải trở thành một đôi tri kỷ hiểu rõ nhau, luyến tiếc nhau, tin tưởng nhau vô điều kiện mới đúng, thế nhưng…”
Năm ngón tay nàng hơi hơi run run, đôi mắt khép hờ, khóe miệng lại càng khắc sâu một tia đau khổ: “Thế nhưng…chúng ta… Cửu Vi… Quả thật như lời hắn từng nói, loại tín nhiệm đến mức có thể giao mạng mình cho đối phương…quá khó khăn, dường như hai chúng ta không thể làm như vậy! Không thể…cũng không dám!”
“Tịch nhi…” Cửu Vi cụp mắt nhìn tấm Phi Vân Lệnh trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tịch Vân, thấy sắc mặt vô cùng phức tạp của nàng, hắn chỉ đành thở dài: “Tịch nhi, kỳ thật…muội yêu hắn đúng không? Vì yêu hắn, nên muội mới cảm thấy mâu thuẫn, cảm thấy bứt rứt, cũng vì vậy nên muội mới có thể làm ra hành động như thế…” Cửu Vi đột nhiên im bặt, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp và cảm khái nhìn Tích Vân.
“Cửu Vi…” Tích Vân nâng tay ôm mặt, đây là lần đầu tiên thanh âm của nàng lại mang vẻ yếu ớt như vậy, chỉ vì gánh nặng trong lòng nàng đã quá nặng, quá nặng rồi: “Đó là nỗi bi ai của chúng ta! Chúng ta không phải người lý tưởng cho đối phương, lại càng không dám hy vọng…chỉ là…… hết lần này tới lần khác vẫn cứ như thế… cho nên chúng ta đều không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì!”
Cửu Vi không nói gì, chỉ dùng đôi mắt thông tuệ xót xa nhìn nàng, trong lòng hết lần này đến lần khác thở dài, là tiếng thở dài mang theo nỗi bất lực……
“Cửu Vi, trên đời này, điều ta hi vọng nhất chính là có thể tin tưởng hắn!” Tích Vân quay đầu nhìn Cửu Vi, hai tròng mắt giống như mặt hồ bị cuồng phong thổi qua: “Nhưng…ta lại không nắm chắc! Cho nên ta phải đi tới bước kia, mà…bước đi này, có thể làm cho “mười năm” của chúng ta……tan thành mây khói! Đến lúc đó, đây không còn là chuyện của ta và hắn nữa, nó sẽ liên lụy đến Mặc Vũ Kỵ và Phong Vân Kỵ, Bạch Phong Quốc và Hắc Phong Quốc, thậm chí càng sâu hơn, chính là thiên hạ này…”
“Tịch nhi, nếu thật sự phải đi đến nước đó, muội định làm thế nào?” Câu hỏi này vốn dĩ Cửu Vi không định hỏi, nhưng hắn vẫn buột miệng nói ra, bởi vì đáp án kia… cái đáp án mà hắn hy vọng…
Nhưng Tích Vân lúc này lại không hề trả lời, nàng buông bàn tay trên mặt, hơi ngửa đầu, ánh mắt xuyên qua cửa phòng, giống như đang nhìn về một tương lai không thể biết trước. Sóng gió trong đôi con ngươi nàng đã dần dần bình ổn, vẻ mặt cũng khôi phục lại nét trấn định thong dong vốn có của một đời Phong vương.
“Khi đi tới bước đó… Thành, thì hai bên cùng thắng! Mà bại, thì hai bên cùng thua!” Một chữ cuối cùng vừa phát ra, nàng nhanh chóng giấu bàn tay ra sau lưng, năm ngón tay siết chặt, đôi mắt như bắn ra hào quang sắc bén, thân thể giống như một thân trúc xanh vươn thẳng đến trời cao, vô hình lộ ra một loại lạnh lùng quyết tuyệt!
Đáy lòng Cửu Vi có chút hoảng hốt, hắn nhìn bóng dáng kia: áo trắng như tuyết, tóc dài như mực, giống như một bức phác họa trắng đen cô độc trên thế gian, vừa đơn bạc lại vừa kiên cường, vừa tịch mịch lại vừa ngạo nghễ…
Hắn nhẹ nhàng đi lên phía trước, vươn tay ôm nàng vào lòng. Vị nữ vương bình tĩnh quyết đoán trên triều, cũng là người khí thế hào hùng chỉ huy vạn quân giết địch trên chiến trường giờ phút này đều biến mất, chỉ còn lại một nữ tử cô đơn yếu đuối cần một nơi để dựa vào.
“Tịch nhi…” Cửu Vi cúi đầu gọi, hắn không biết nói gì, cũng không biết có thể nói gì, điều duy nhất hắn có thể làm chính là mở rộng vòng tay của mình, cho nàng một điểm tựa để nghỉ chân, cũng cho nàng một tia an ủi và ấm áp.
Một đôi mắt lanh lợi vui vẻ, trong trẻo không tỳ vết của ngày xưa thoáng hiện lên trong đầu hắn. Dưới ánh mặt trời huyễn lệ, bóng dáng nữ tử không coi ai ra gì đó nhanh nhẹn bay vào Lạc Nhật Lâu, cướp lấy con gà nướng trong tay hắn… Bạch Phong Tịch, rốt cuộc cũng không thể trở lại được sao? Hắn biết người đang gánh trên vai sức nặng ngàn cân trước mặt này luôn kiên quyết cô độc một mình, đôi con ngươi của nàng lúc này khi thì ngưng trọng nội liễm, khi thì lãnh phong hiển lộ, xinh đẹp tột cùng!
“Cửu Vi, ta biết ta có thể tin tưởng huynh, cũng có thể ủy thác cái mạng này cho huynh.” Tích Vân tựa đầu vào vai Cửu Vi, nhắm mắt lại, bình yên thở dài: “Lần đầu tiên nhìn thấy huynh, ta đã biết, chúng ta nhất định là…người thân!”
“Quả nhiên muội đã biết.” Cửu Vi cũng không hề kinh ngạc, hắn nâng tay vuốt ve cái đầu trên vai, từ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trượt xuống từng lọn tóc đen mềm. Động tác này mang theo vô hạn yêu thương cùng thương tiếc, còn có một phần sủng nịch nồng đậm và cảm động.
“Ta đương nhiên biết.” Tích Vân ôm Cửu Vi, khóe miệng hiện lên một tia cười nhợt nhạt mà chân thành: “Cửu Vi, một trong số những lý do ta đến chiến trường này chính là vì ta muốn thực hiện nguyện vọng của huynh! Khi ta và Lan Tức cùng nắm thiên hạ trong tay, ta liền có thể thực hiện nó! Đây cũng là lời hứa suốt ba trăm năm nay của Phong vương tộc chúng ta!”
“Ta biết, ta biết.” Cửu Vi khẽ thì thào, đáy mắt ẩn hiện một tầng hơi nước, thanh âm cũng mang theo vài phần run rẩy: “Cho nên ta tới bên cạnh muội, ta muốn tận mắt nhìn muội thực hiện lời hứa này! Tịch nhi, ta sẽ bảo vệ muội, ta thề!”
Hắn nâng gương mặt của Tích Vân lên, nhẹ nhàng vén đi mấy sợi tóc trên trán, làm lộ ra vầng trán cong cong như trăng ngọc, oánh nhuận như hoa tuyết của nàng. Tay phải hắn dời về phía mi tâm nàng, đầu ngón tay ẩn hiện một luồng khí xanh, sau đó hắn cúi đầu, trán chạm trán, giữa mi tâm hai người dường như có một tia sáng xanh chợt lóe, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, giống như tất cả chỉ là ảo ảnh.
“Điều này sẽ giúp ta biết muội có bình an hay không.” Cửu Vi than nhẹ một tiếng, lại đem Tích Vân ôm vào lòng, cánh tay gắt gao vòng qua thân thể nàng, giống như muốn vì nàng mà tạo thành một tầng bảo bọc bất khả xâm phạm: “Tịch nhi, ta chỉ mong lần này ta không cần phải dùng đến Phi Vân Lệnh!”
Chỉ là, thế sự thường sẽ không đi theo lộ tuyến mà con người mong muốn! Muốn đạt được mong ước thì phải trả một cái giá tương đương, muốn càng nhiều, trả giá lại càng nhiều!
…
“Đại tướng quân, lấy tốc độ di chuyển của quân ta, ba ngày sau là chúng ta sẽ có thể đến Quyên thành.”
Cánh đồng hoang vu bình thường không một bóng người giờ phút này đã trở thành một mảnh tinh kỳ phấp phới, ngàn ngựa hí vang.
“Ừm.” Đông Thù Phóng vẫn ngồi trên chiến mã, nghe phó tướng bẩm báo, ông chỉ thản nhiên gật đầu. Phóng mắt nhìn ra cánh đồng mênh mông vô bờ, trong đầu ông bắt đầu nhớ lại lời căn dặn của hoàng đế trước khi đại quân lên đường.
“Ái khanh, lần này ngươi nhất định phải đại thắng trở về!”
Đây thoạt nhìn chỉ đơn giản là một câu dặn dò thân thiết, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, hàm ý bên trong chính là: “Không đánh bại được Phong quân thì đừng có trở về nữa!”
Vì sao lần này bệ hạ lại có hành vi kì quái như thế? Mười năm gần đây, chư hầu đánh nhau, loạn quân nổi lên bốn phía, vương vực tôn quý vốn được coi là “bộ mặt của hoàng đế” cũng phải chịu sự xâm chiếm, ông cũng từng mấy lần thỉnh cầu suất binh thảo phạt nhưng đều bị bệ hạ gạt bỏ, lần nào ngài cũng lấy lý do là “đế đô cần Đại tướng quân trấn thủ” nên không chịu xuất binh, cứ như vậy, từng thôn, từng trấn, từng thành ở vương vực lần lượt đều bị chư vương thâu tóm… Nhưng tại sao lúc này Hoàng thượng lại kiên quyết muốn ông thảo phạt Phong vương? Lại còn hạ lệnh không thắng không về?
“Lạc tướng quân lúc này đang ở đâu?”
“Bẩm Đại tướng quân, Lạc tướng quân đang dẫn quân tiên phong đi trước chúng ta nửa ngày đường, hiện đã cách núi Lạc Hoa chưa tới trăm dặm.”
“Ừm.” Đông Thù Phóng lại gật đầu: “Nhớ phải duy trì liên lạc giữa hai bên.”
“Vâng!”
Tám vạn đại quân là một đội ngũ khổng lồ, nếu cùng nhau hành động thì sẽ cực kỳ bất tiện, bởi vậy Đông Thù Phóng phái phó thống lĩnh của Cấm Vệ quân do một tay hắn dạy dỗ là Lạc Luân lĩnh một vạn Cấm Vệ quân tiên phong đi trước, hắn lĩnh bốn vạn đại quân đi giữa, còn phó thống lĩnh Lặc Nguyên thì suất lĩnh ba vạn Cấm Vệ quân còn lại đi sau nửa ngày đường, thứ nhất là để bảo vệ lương thảo, thứ hai là nếu đế đô có bị vây, hoàng đế triệu hồi thì ba vạn quân tinh nhuệ phía sau sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất quay về cứu giá. Chỉ nhiêu đó cũng đủ nhìn ra, phong cách lãnh binh của vị Đông Đại tướng quân này chính là theo trường phái nghiêm cẩn ổn trọng.
Tướng quân tiên phong Lạc Luân năm nay chỉ mới hai mươi bảy tuổi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể ngồi lên vị trí phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, chuyện này một phần là nhờ quan hệ sư đồ giữa hắn và Đông Đại tướng quân, nhưng càng nhiều hơn chính là người này quả thật cũng có chút tài cán.
Năm hai mươi tư tuổi hắn đã từng lĩnh năm ngàn Cấm Vệ quân quét sạch mười sơn trại của bọn thổ phỉ trong lãnh thổ vương vực, thổ phỉ chết dưới đao của hắn có thể nói là vô số kể, khiến cho chúng thổ phi ở vương vực vừa nghe tên hắn đã sợ mất mật.
Ở đế đô cũng có không ít người đoán rằng, đợi đến khi Đông đại tướng quân thoái vị về hưu, người có thể cạnh tranh chức vị Đại tướng quân tất nhiên sẽ là hai người: Lạc tướng quân và con trai Đông Đại tướng quân – Đông Đào Dã, điều này kỳ thật cũng là một loại khẳng định đối với thực lực của hắn, tuy nhiên Lạc Luân lại không cảm thấy vinh quang chút nào.
Theo lý tưởng của hắn, hắn bái Đại tướng quân làm thầy là vì một ngày có thể lĩnh quân bình định sáu nước phản loạn, dọn sạch nghịch tặc trong thiên hạ. Cho nên đối với lần xuất binh thảo phạt Phong vương này, hắn không có nhiều do dự như Đại tướng quân, ngược lại thập phần chờ mong có thể cùng Phong vương quyết chiến một trận.
“Tướng quân, phía trước chính là núi Lạc Hoa.”
Giữa ngàn vạn nhân mã, một phó tướng phóng ngựa đến gần Lạc Luân, giơ tay chỉ về đỉnh núi mơ hồ phía xa, nói: “Sau khi vòng qua núi này, nếu lấy tốc độ nhanh nhất mà đi thì chúng ta chỉ cần một ngày là có thể đặt chân tới Quyên thành.”
“Quyên thành…” Lạc Luân khẽ ghìm cương ngựa, mặt trời trên đầu đã ngả về phía tây, hoàng hôn dần buông xuống, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi cao tĩnh lặng đang thấp thoáng phía xa: “Một ngày là có thể đến đó sao?” Lời này không phải là câu hỏi mà là một câu tự nói. Lát sau, hắn hạ lệnh: “Truyền lệnh, toàn quân nghỉ ngơi nửa canh giờ!”
“Vâng!” Một tên lính liên lạc lập tức đi truyền lệnh. Binh lính vất vả bôn ba cả một ngày trời vừa nghe được mệnh lệnh liền có cảm giác giống như nghe được tiên âm, ai nấy đều dừng bước xuống ngựa nghỉ ngơi.
“Tướng quân, đó là?”
Đám binh lính vừa mới xuống ngựa, còn chưa kịp uống miếng nước thì đã nghe thấy tiếng kinh hô của phó tướng, mọi người không khỏi dời mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên kia bỗng nhiên xuất hiện bụi đất đầy trời, từng tiếng vó ngựa dồn dập xen lẫn thanh âm quát tháo từ đằng xa truyền đến.
Chẳng lẽ là Phong quân đột kích? Nhưng nếu là đại quân địch đánh úp, vậy thanh thế sao lại nhỏ như vậy? Chúng binh lính thầm nghĩ, bàn tay vẫn vô thức giữ chặt chuôi kiếm.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, binh lính cũng đã có thể thấy rõ tình huống trước mắt. Bên kia có mười người đang cưỡi ngựa chạy trước, mà sau bọn họ tầm năm mươi thước chính là trăm người đang giục ngựa đuổi giết. Theo trang phục mà những người đó mặc thì bọn họ hẳn là dân chúng bình thường, hoàn toàn không phải những bộ ngân giáp chói mắt của Phong Vân Kỵ.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Nhìn thấy bên này có binh lính, mấy người chạy phía trước cũng bất chấp đây là quân đội quốc gia nào, cuống quít cất giọng kêu cứu. Bộ dáng hiện tại của mười người kia mặc dù có chút chật vật nhưng quần áo trên mình lại thập phần hoa lệ, lưng đeo tay nải phình to, mà đội ngũ đuổi theo phía sau ai nấy đều dùng vải đen che mặt, trong miệng không ngừng thét to ngôn từ thô tục, tay vung đại đao phóng ngựa đuổi giết.
“Tướng quân, xin ngài hãy cứu chúng ta! Chúng ta đều là thương nhân đến từ Sơn Uông, còn bọn chúng là lũ thổ phỉ chuyên đi cướp bóc! Xin tướng quân cứu chúng ta!” Một tên thương nhân lớn tiếng kêu cứu.
“Hừ! Lại là thổ phỉ!” Ánh mắt Lạc Luân bắn ra ánh nhìn bén nhọn: “Lên ngựa!”
Tiếng áo giáp va chạm rầm rầm vang lên, nhất thời, một làn sóng nâu lập tức dâng lên, vạn người mặc áo giáp nâu lập tức nhảy lên lưng ngựa, giương đao nhắm về phía trước.
“Ngừng!” Một tên thổ phỉ dẫn đầu bên kia đột nhiên hét to: “Bên kia có quân lính, chạy mau!”
Hắn còn chưa nói hết câu, mấy trăm nam tử vai u thịt bắp đã lập tức giục ngựa quay đầu bỏ chạy.
“Đuổi cho ta!” Lạc Luân quả quyết hạ lệnh, vừa dứt lời, hắn đã dẫn đầu chạy trước.
Binh lính phía sau hắn cũng phóng ngựa đuổi theo, trong một vạn tinh binh này có đến một nửa đã từng đi theo Lạc Luân càn quét hang ổ sơn tặc, bọn họ biết rõ tướng quân căm thù thổ phỉ đến tận xương tuỷ, hễ gặp là giết, bởi vậy mệnh lệnh vừa ra là bọn họ đã lập tức phóng ngựa đuổi giết, mà phần còn lại tuy không biết chuyện này, nhưng thấy tướng quân có lệnh, bọn họ không thể không theo, hơn nữa khó lắm mới có được vài khắc nghỉ ngơi quý giá thì lại bị lũ thổ phỉ không biết từ đâu nhảy ra phá hỏng, cả đám đương nhiên tràn ngập oán giận, phải tranh thủ đi giết vài tên phát tiết lửa giận trong lòng, tiện thể ghi thêm chiến tích.
Cho nên một vạn Cấm Vệ quân ai nấy đều đằng đằng sát khí, tựa như một dòng thủy triều màu nâu nhằm về phía trước, mà đám thổ phỉ vừa rồi còn hừng hực khí thế lúc này lại đang ôm đầu chạy đông trốn tây.
Sau khi cơn thủy triều màu nâu qua đi, mười thương nhân kia vẫn đứng nguyên tại chỗ đảo mắt nhìn về phía bên kia. Tuy hoảng sợ chạy trốn lung tung nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của đám thổ phỉ lại thập phần điêu luyện, bọn hắn luôn duy trì khoảng cách nhất định với truy binh, lúc xa lúc gần, hữu kinh vô hiểm, mà thống lĩnh Lạc Luân của Cấm Vệ quân lại như đầu tàu gương mẫu, bảo kiếm trong tay hắn đã vài lần sắp chém trúng kẻ dẫn đầu toán thổ phỉ nhưng không hiểu sao lại luôn bị tên này nghiêng người né tránh.
“Vương quả nhiên liệu sự như thần!”
Thương nhân cầm đầu thoải mái cười mỉa một tiếng, sau đó cởi bọc hành lí sau lưng xuống, lộ ra một thanh trường cung. Những thương nhân khác cũng đều cởi tay nải xuống, lấy binh khí ra.
Bên kia vẫn liên tục truy đuổi, đã có vài tên thổ phỉ bị Cấm Vệ quân đuổi kịp, nhưng võ nghệ của bọn này cũng không tệ, thậm chí còn giết được vài binh lính, sau đó ung dung tiếp tục chạy trốn. Lạc Luân thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình, đôi con ngươi bùng lên lửa giận nhìn chằm chằm vào toán thổ phỉ đằng trước, tay giơ roi hung hăng quất ngựa, con ngựa bị đau lập tức liều mạng vọt về phía trước. Lạc Luân canh chuẩn thời cơ, trường kiếm trong tay vung lên, một tên thổ phỉ liền bị chém đầu, thân thể rơi khỏi lưng ngựa.
“Diệt sạch hết lũ thổ phỉ này cho ta!” Lạc Luân lạnh lùng quát, thanh kiếm nhiễm máu tiếp tục vung về phía một tên thổ phỉ, nhất thời lại có thêm một người ngã ngựa.
“Giết!” Thấy thống lĩnh anh dũng tiên phong giết định, sĩ khí của chúng binh lính cũng tăng lên khá nhiều, ai nấy đều ra roi thúc ngựa, toàn lực đuổi giết thổ phỉ.
Một cơn lốc màu nâu kéo theo bụi đất vàng nhạt nhanh chóng đánh tới, đám thổ phỉ lúc này giống như đã bị dọa vỡ mật, chỉ biết theo bản năng thúc ngựa chạy như điên về phía trước! Chỉ là…bụi đất màu vàng dưới vó ngựa đã dần ít đi, thay vào đó là từng mảng bùn sình lầy lội!
Nhưng Cấm Vệ quân lại không để ý đến chuyện này, bọn họ chỉ biết vung roi đuổi theo, thẳng đến lúc đám thổ phỉ phía trước bắt đầu bỏ ngựa mà chạy, bọn họ mới bàng hoàng phát hiện, tốc độ của chiến mã không biết từ lúc nào đã càng ngày càng chậm, thậm chí còn không đuổi kịp được đám người đang chạy bộ phía trước!
“Chuyện này…”
Chúng kỵ binh lúc này mới bắt đầu để ý xung quanh, chỉ thấy lúc này bọn họ đang đứng trong một mảnh đầm lầy, mỗi bước chiến mã bước ra đều bị hãm sâu trong bùn, ngay cả việc nhấc chân cũng đều thập phần gian nan.
Ngay lúc mấy ngàn kỵ binh bị vây trong đầm lầy, đám thổ phỉ vốn đang chạy trốn đột nhiên dừng lại, tất cả xoay người đối mặt với bọn họ. Trên sườn núi phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng mây trắng, đám mây di chuyển với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt họ. Đám mây trắng này không phải ai khác, chính là Phong Vân Kỵ đang chạy bộ tới!
“A! Phong quân đến rồi! Chúng ta bị trúng kế!” Trong đầm lầy nhất thời vang lên vài tiếng kêu bối rối.
Không chờ tiếng kinh hô chấm dứt, Phong Vân Kỵ đã nhanh chóng vung đại đao chém về phía kỵ binh!
Cấm Vệ quân đều mặc trọng giáp dày nặng, ngay cả chiến mã cũng được đeo hộ giáp, với sự bảo hộ kỹ lưỡng như vậy, nếu chiến đấu trên đất bằng thì bọn họ sẽ có ưu thế rất lớn, nhưng hiện tại lại khác. Trong vùng đầm lầy đất mềm ẩm ướt thế này, những loại áo giáp đó lại biến thành gánh nặng trói buộc, khiến cho bốn vó của chiến mã càng bị lún sâu. Có vài kỵ binh bắt đầu nhảy xuống ngựa tác chiến, chỉ là áo giáp cồng kềnh lại khiến cho động tác của họ trở nên chậm chạp, khi bọn họ vừa mới giơ đại đao lên thì trường thương của địch đã đâm thủng ngực họ rồi.
Phong Vân Kỵ một thân khinh giáp, tay cầm đại đao linh hoạt bổ về bốn vó của chiến mã, đám kỵ binh bên trên nhất thời bị ngựa hất văng, không phải bị ngã gãy cổ thì cũng là bị Phong quân chặt đầu. Từng cây trường thương cán dài hung hăng đâm lên mặt kỵ binh, từng lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình chém vào gáy kẻ địch… Binh lính kêu la thảm thiết, chiến mã thê lương hí vang, từng mẩu chân cụt tay cụt văng tứ tung, từng cái đầu người không ngừng bay lên, nước bùn trong đầm lầy cũng dần chuyển thành màu đỏ sậm, lại thêm mặt trời phía tây tô điểm, khiến cho mặt nước trở nên sáng bóng, thoạt nhìn giống như một viên hồng ngọc đang tỏa ra quang mang đỏ rực bao trùm lên khắp thiên địa…
Đám kỵ binh phía sau may mắn chưa rơi vào đầm lầy thì lại phải chịu sự tấn công của cung tiễn. Tiễn Vũ đội của Phong Vân Kỵ đã luồn ra sau lưng họ từ lúc nào, bắt đầu kéo cung, mỗi mũi tên đều nhắm tới con mắt và cổ họng của địch nhân… Mỗi khi một cơn mưa tên được bắn ra, kỵ binh trước mặt liền ngã rạp một mảng lớn… Trước có đầm lầy không thể tiến, sau có mưa tên không thể lùi, vì thế bắt đầu có kỵ binh không ngừng bỏ chạy về hai phía, nhưng là… Phong Vân thiết giáp kỵ binh đã sớm ở nơi đó chờ đợi bọn họ!
Cấm Vệ quân đi vội cả một ngày, hơn nữa lúc nãy còn phải truy đuổi thổ phỉ, khí lực của bọn họ đã tiêu hao bảy tám phần, lúc này làm sao có thể là đối thủ của Phong Vân Kỵ chiến lực mạnh mẽ lại còn được nghỉ ngơi đầy đủ. Thêm nữa, hiện nay bọn họ đã sợ đến hồn xiêu phách lạc, quân tâm tiêu tán, không còn chút ý chí chiến đấu nào… Thắng bại của một trận chiến này đã được phân định ngay từ khi Cấm Vệ quân lựa chọn đuổi theo thổ phỉ! Tràng cảnh lúc này quả thật là một cuộc đồ sát nghiêng về một phía!
Khác với sự chật vật của bộ hạ, Lạc Luân bên này vẫn mang theo khí thế vô cùng dũng mãnh, mỗi kiếm chém ra đều sẽ có một gã binh lính Phong Quốc ngã xuống. Hắn từ trong đầm lầy mở ra một con đường máu, một đường xông lên, cuối cùng cũng có thể đạp lên đất bằng ngay khi hoàng hôn buông xuống. Hắn cứ nhắm thẳng về đồi núi cao phía trước, hắn biết mục tiêu của hắn đang ở đó!
Trên đỉnh núi cao, lá cờ Bạch Phượng đang nhẹ nhàng bay múa trong gió, dưới lá cờ là một con ngựa trắng đang nhàn nhã đứng, trên lưng nó có một người kỵ sĩ mặc ngân giáp đang ngồi ngay ngắn. Người này khiến người ta liên tưởng đến con phượng hoàng được thêu trên lá cờ kia, cho dù là bóng đêm u ám của buổi hoàng hôn cũng không có cách nào che dấu được hào quang chói mắt và ngạo khí nghiêm nghị của nàng!
Nữ vương Phong Quốc – Phong Tích Vân ư? Nhưng vì sao…vì sao nàng ta phải giả dạng làm cường đạo? Không thể tha thứ! Lạc Luân nắm chặt trường kiếm trong tay, dùng sức nâng đôi chân đã dính đầy bùn đất lên, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Cửu Dung.”
Tu Cửu Dung vừa định rút kiếm, Tích Vân liền giơ tay ngăn lại. Nhìn Lạc Luân toàn thân dính đầy bùn đen và máu tươi đang chạy nhanh về phía này, khóe miệng nàng cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng: “Hắn muốn tới thì cứ để cho hắn tới đi!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chừng ba trượng, Lạc Luân lập tức dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng về vị nữ vương một thân giáp bạc đang ngồi trên lưng ngựa, hoàn toàn không đem Tu Cửu Dung và đám thị vệ chung quanh để vào mắt.
Tích Vân tao nhã nhảy xuống lưng ngựa, không có chút động tác dư thừa nào, thoạt nhìn giống như một con phượng hoàng đang ung dung từ trên cây ngô đồng đáp xuống mặt đất vậy.
Lạc Luân quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy bất luận là trong đầm lầy hay là trên mặt đất đều bị thi thể mặc giáp nâu của Cấm Vệ quân phủ đầy, chiến đấu đã gần đến điểm kết thúc, một vạn bộ hạ của hắn lúc này chỉ còn sót lại một nhóm người ít ỏi!
Hắn xoay người lại, ánh mắt sắc như kiếm nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt, trường kiếm nhiễm máu trong tay lập tức giơ lên trời.
“Grào!” Lạc Luân gầm nhẹ một tiếng, thân hình giống như mãnh hổ đánh về phía Tích Vân. Hắn dồn hết sức lực vào trường kiếm trong tay, dùng khí thế “dù chết cũng không quay đầu” lao thẳng vào đối thủ!
“Khí thế rất mạnh.” Tích Vân nhẹ nhàng nói.
Một thanh cương kiếm bình thường lúc này lại giống như một thanh thần binh thượng cổ có khả năng phá núi lấp sông. Nó mang theo khí thế dũng mãnh quét về phía Tích Vân, khiến cho mấy sợi tóc trên trán nàng bị kiếm phong thổi bay. Không gian quanh người nàng đều bị từng đạo kiếm khí tựa như cuồng phong hãi lãng bao vây, thị vệ phía sau thấy vậy không khỏi kinh hô một tiếng, ai nấy đều rút đao phòng thủ, khẩn trương nhìn chằm chằm về phía trước, trong đám người cũng chỉ có một mình Tu Cửu Dung là không thèm nhúc nhích.
Đột nhiên, một đạo ngân quang bất thình lình xuất hiện, ngang nhiên chém vỡ hoàng hôn mênh mông, trong ngân quang còn mơ hồ mang theo một chút đỏ sẫm, tạo thành một chùm sáng vô cùng huyễn lệ trước mắt mọi người. Đôi mắt của đám người ở đây dường như không thể thừa nhận được ánh sáng này nên hơi nheo lại, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng kiếm minh trong trẻo, thanh cương kiếm vốn đang oai phong lẫm liệt lao tới liền bị đánh bay ra xa tận mười trượng, mà Lạc Luân lúc này lại chậm rãi té xuống mặt đất, lực lượng cuồn cuộn trên người cũng dần tan biến…
“Đây là lần đầu tiên trong kiếp này ta dùng Phượng Ngân Kiếm, mà ngươi cũng là người đầu tiên chết dưới kiếm của ta!”
Tích Vân rũ mũi kiếm xuống, đôi mắt thản nhiên không chút ba động nhìn Lạc Luân ngã dưới chân, lạnh nhạt nói.
Lạc Luân há miệng, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Máu giữa mi tâm hắn không ngừng trào ra nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ánh mắt tan rã nhìn về phía trời cao, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt đến mức không thể nhận thấy:
“Nhị nhi…”
Hắn vươn tay, trong hư không dường như xuất hiện một bóng người gầy yếu. Khác với vẻ dơ bẩn và thấm đẫm máu tươi của ngày xưa, giờ phút này nàng đang mặc một bộ y phục làm từ vải dệt mà nàng yêu thích nhất, một tay ôm bó hoa thủy tiên trắng nõn, một tay chìa ra về phía hắn, ôn nhu mỉm cười…
“Tướng quân, ngoại trừ một ngàn người kịp chạy trốn ra, tất cả Cấm Vệ quân tiên phong đều đã bị tiêu diệt!” Một gã đô úy báo cáo với Lâm Cơ: “Diệc tham quân hỏi tướng quân có cần truy kích hay không?”
“Không cần, trận chiến này quân ta đã giành được toàn thắng, người thoát được cứ để bọn họ thoát đi.” Lâm Cơ thản nhiên đáp.
Ánh mắt hắn quét về phía chiến trường, nhìn vô số thi thể nằm trên mặt đất, trong lòng hắn không khỏi có chút trầm trọng, nhưng càng nhiều là sự kính phục đối với vương!
“Đông đại tướng quân và Cấm Vệ quân của hắn đã gần mười năm chưa từng ra khỏi đế đô, đương nhiên không mấy hiểu biết đối với địa hình xung quanh đế đô, trừ phần kiến thức lấy được trên bản đồ ra, bọn họ chưa từng đi thực tế để tham khảo, cho nên đây cũng là điểm mạnh của chúng ta.”
Địa hình sông núi của toàn bộ Đông triều đế quốc ắt hẳn đều được khắc sâu trong đầu của vương! Ánh mắt Lâm Cơ dời về đạo bóng trắng thon dài phía trên đỉnh núi.
“Lạc Luân này có thể nói là một dũng tướng, nếu lấy công trạng và thành tích của hắn trong mấy năm nay ra xem, hắn rõ ràng không phải là loại người hữu dũng vô mưu, chỉ là…hắn lại quá mức chấp nhất đối với thổ phỉ, đây cũng là gút mắc của hắn. Khi ngươi đối mặt với người khác, một chuyện tình hay một sự vật không bình thường đều sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của ngươi, giống như sự kiêu ngạo của Hoàng Triều, hay là lòng nhân từ của Ngọc Vô Duyên vậy…” Tích Vân thản nhiên nói với Tu Cửu Dung đang đứng bên cạnh, ánh mắt không vui không buồn đảo qua biển xác chết trải khắp chiến trường: “Nhưng có một người, cho đến bây giờ ta cũng không thể nhìn thấy được nhược điểm của hắn!”
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook