Tranh Thiên Hạ
Chương 30: Nghi lễ hòa ước tại Phong Đô

Đầu tháng tư năm thứ mười tám, Phong Vương Tích Vân khởi hành đến Hắc Phong Quốc.

Ngày sáu tháng tư, Phong Vương đến biên giới thành Lương Hắc Phong Quốc.

Ngày bảy tháng tư, Phong Vương đến ngoại ô thành Lương Hắc Phong Quốc, quốc chủ Hắc Phong Quốc phái vương đệ Tầm An Hầu đích thân nghênh đón.

Ngày mười hai tháng tư, đoàn xa giá của Phong Vương đặt chân vào vùng đất cách thủ phủ Phong Đô khoảng mười dặm.

“Đây là mùi hương gì thế?”.

“Đúng đó, thơm quá đi!”.

“Có phải là hương hoa lan không?”.

“Bây giờ mà cũng có hoa lan sao?”.

“Ui chao, nhất định là do ngươi nhớ đến… cho nên hương hoa nào cũng cho là hương hoa lan.”

“Muốn chết không? Lời này mà ngươi cũng dám nói… Nếu vương…”.

“Hi hi… chẳng lẽ ta lại nói sai?”.

“Ngươi cũng vậy mà, còn dám nói ta…”



Một vài thanh âm yêu kiều của các thiếu nữ mơ hồ vang lên trong đoàn xa giá dài thật dài, những cô gái này rất trẻ trung và hoạt bát, tất cả đều là cung nữ đi theo xa giá của Phong Vương. Bình thường thì các cô rất thích nô đùa trêu chọc lẫn nhau, nửa tháng nay toàn phải ở trong xe nên luôn cảm thấy trong lòng bức bối, cứ như bị nhốt trong lồng. Thế nên hôm nay đột nhiên ở đâu lại có một mùi hương thơm ngát thoang thoảng truyền đến khiến các cô không khỏi thả lỏng tinh thần, nhỏ giọng cười giỡn vui vẻ với nhau.

“Thật không ngờ mùa này mà cũng có hoa lan nở!”. Trong chiếc vương xa được lát ngọc xung quanh, đỉnh xe khảm vàng, Cửu Vi nhẹ nhàng vén một góc rèm tơ lên quan sát. Một cơn gió thổi đến mang theo mùi hương hoa lan dịu dàng lén chui vào trong rèm, uốn lượn khắp buồng xe, làm y cảm thấy lòng mình rung động: “Hương hoa lan dù xa mà vẫn rất thanh thuần, thật hiếm có.”

Tích Vẫn cũng nhấc một góc rèm lên, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tia sáng mặt trời vàng nhạt như từng sợi tơ mỏng manh chiếu vào khuôn mặt nàng, nàng cất lời: “Phong Cực, quốc chủ Hắc Phong Quốc đời đầu được mệnh danh là ‘Mặc Tuyết Lan Vương’. Nghe đồn ông ta có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, dung mạo tuấn mỹ phi thường. Ông ta chỉ thích mặc giáp đen và áo đen, trái ngược với thủy tổ Phượng Vương của muội ưa chuộng mặc giáp bạc và áo trắng. Đặc biệt, ông còn rất yêu thích loài hoa lan. Sau khi bảy vị đại tướng được phong vương, ông là người trị quốc xuất sắc nhất, lập nên một thời đại ‘Lan Minh Thịnh Thế’ [1] cho Hắc Phong Quốc, được cả thiên hạ suy tôn là ‘Lan Minh Vương’. Nhân dân Hắc Phong Quốc vô cùng kính trọng và quý mến ông, cho nên cả nước đều tôn sùng loài hoa lan này. Bởi vậy Phong Quốc ngoại trừ cái tên Hắc Phong Quốc để phân biệt với Bạch Phong Quốc ra, còn có tên khác là ‘Lan Quốc’.”

[1] Lan minh thịnh thế: thời kỳ hưng thịnh rực rỡ của Lan.

Nàng thả rèm xuống, nhắm mắt ngửi một hương hoa lan, khẽ thở dài. Xa giá vẫn đang đi về phía trước không nhanh không chậm, mùi hương này càng lúc càng gần và rõ ràng hơn, cực kỳ giống với mùi hương trên người ai đó. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng biết đóa lan ấy sẽ là đen hay trắng?”

Cửu Vi cũng buông rèm xuống ngăn không cho hương hoa bên ngoài tràn vào, cũng như khiến cho hương hoa bên trong bay ra, mâu quang nhẹ nhàng di chuyển theo nét mặt Tích Vân, chỉ thấy nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, đầu ngón tay khẽ khàng gõ lên ghế.

“Nghe nói vào ngày công tử Lan Tức chào đời thì hoa lan đã nở rộ khắp Hắc Phong Quốc, sau đó cả Lan Lăng Cung đều tràn ngập sắc hoa, cả bốn mùa hoa đều nở!”. Cửu Vi đột nhiên bắt chuyện với nàng, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt hứng thú: “Chưa đến Phong Đô, chưa thấy hoa mà đã ngửi thấy hương, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Cho nên ở Hắc Phong Quốc mới có một truyền thuyết kể rằng, công tử Lan Tức chính là ‘Mặc Tuyết Lan Vương’ chuyển thế, là vị chủ nhân mà ông trời dành tặng cho Hắc Phong Quốc!”. Tích Vân mở mắt ra thản nhiên cười cười, ánh mắt không chút vui vẻ mà chỉ toàn là ý đùa cợt: “Truyền thuyết này…”. Nàng muốn nói điều gì đó nhưng sau cùng chỉ phun ra một câu chả có liên quan: “…Quả thật không sai!”.

Cửu Vi nghe vậy liền vỗ vỗ tay Tích Vân, nhàn nhạt cười, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xa giá dừng lại ở một chỗ, nội thị bên ngoài vội kêu lên: “Khởi bẩm đại vương, sứ giả đón tiếp ngài đã đến.”.

“Nhanh như vậy đã đến?”. Tích Vân thoáng ngẩn ra, rốt cuộc cũng đứng dậy bước ra ngoài. Nàng đi đến trước cửa xe mới bất chợt dừng lại, ánh mắt khẽ run rẩy nhìn chiếc rèm, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Đến thật rồi!…”.

Nội thị hai bên mở cửa xe, vén rèm lên cho nàng, lập tức có bốn cung nữ cả người sực nức mùi hương hoa lan thanh u bước đến, khom người cùng nói: “Cung thỉnh đại vương xa giá!”

Sau đó có hai cô đứng trước cửa xe vén rèm, hai cô đi vào trong đỡ Tích Vân, nàng nhẹ nhàng dời gót bước xuống. Vừa ra đến ngoài, một mùi hương hoa lan lành lạnh trong trẻo đã phả vào khuôn mặt, nàng ngước mắt lên, cả người liền chấn động trong giây lát!

Trước xe là một con đường rộng dài tiến đến Phong Đô, hai bên đường sắp xếp những chậu hoa lan trắng, chính giữa có trải một tấm thảm gấm dài đỏ rực như ánh dương quang, trên thảm rải đầy những cánh hoa lan trắng như tuyết. Từ xa nhìn lại thấy khung cảnh này trông diễm lệ vô cùng, tựa như cả con đường chìm ngập trong tuyết, lại tựa như đang ôm trọn lấy cánh đồng tuyết rơi, vừa thuần khiết tươi đẹp, vừa lộng lẫy tao nhã… Nàng phóng tầm mắt ra xa, cả con đường dường như đã hóa thành một dòng sông dài thật dài không có bến bờ, chở theo đầy những cánh hoa lan trắng xóa đến tận chân trời. Dưới ánh bình minh, dòng sông được bao phủ bởi một tầng kim quang lấp lánh điểm tô thêm vẻ đẹp tuyệt vời rực rỡ, khiến người ta như đang đặt chân vào con đường gấm hoa dẫn lên đến thượng giới!

“Hay cho một nghi thức chào đón đặc biệt!”.

Cửu Vi chợt thốt lên một câu khen ngợi, thanh âm như từ trong mộng truyền ra nhẹ nhàng lượn lờ bên tai nàng, đánh thức Tích Vân vẫn còn đang say sưa mộng mị. Nàng lập tức hồi phục tinh thần, trong lòng không khỏi dâng lên một thứ cảm xúc, chỉ là bản thân vẫn không rõ đó là thứ cảm xúc gì? Là sợ hãi, nghi ngờ? Là vui mừng? Hay là bi thương?

“Tịch Nhi, các người có thể bắt đầu một con đường khác.” Cửu Vi quan sát đường hoa đẹp huyền ảo kia, không khỏi thật lòng tán thưởng: “Người vô tâm không thể làm được như vậy đâu!”

Nàng quay đầu mỉm cười nhìn Cửu Vi, nụ cười nhẹ nhàng như làn hương hoa trong gió. Có điều ánh mắt nàng đã chất chứa một thứ gì đó thập phần nặng nề, làm nụ cười này trở nên bất đắc dĩ và đọng lại nỗi buồn man mác.

“Cung nghênh Phong Vương!”.

Một đám người vận đồ đen quỳ xuống đất, tiếng hô vang dội làm chấn động cả con đường hoa đẹp đến mức không thật này.

“Xuyên Vân cung thỉnh Phong Vương!”. Một nam tử mặc giáp bạc cấm vệ quân một mình quỳ đằng trước đám người.

Tích Vân đợi cung nhân đến đỡ đi, chân bước lên bậc thang bằng ngọc, phía dưới là tấm thảm đỏ kéo dài, mũi chân chạm vào những cánh hoa lan trắng muốt. Nàng dời mắt nhìn, sau lưng là một đoàn người đen đặc, ngẩng đầu lên là trời xanh mây trắng, xung quanh là hương hoa như sương khói lượn lờ… Khẽ thở dài, đây chính là thành ý của hắn sao?

“Bình thân!”. Âm thanh trong trẻo của nàng vang lên, theo gió bay đi thật xa.

“Tạ ơn Phong Vương!”.

“Kính mời ngài lên kiệu!”. Nam tử mặc giáp bạc khom người tiến đến nói.

Tích Vân quay đầu liếc nhìn y, khẽ mỉm cười: “Đa tạ Xuyên Vân tướng quân.”

Nhâm Xuyên Vân ngẩng đầu, hai tròng mắt phát sáng: “Phong Vương vẫn còn nhớ Xuyên Vân?”

“Đương nhiên.”. Tích Vân gật đầu, cất bước đi về phía vương kiệu đã chuẩn bị xong, trong lòng lại thầm thở dài.

Vương kiệu này có trụ làm bằng lam thủy tinh, tay vịn làm bằng hồng san hô, đỉnh kiệu được trang trí bởi một khối ngọc hình ánh trăng nửa đen nửa trắng, hai mảnh ngọc ghép lại với nhau tạo thành một vầng trăng tròn. Trên nóc kiệu có phủ kín bởi những đóa lan đen như mực, trắng như tuyết xen lẫn nhau, tựa như những đôi bướm đen trắng ở giữa màn trời đầy tuyết. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đôi bướm khẽ vỗ cánh, làm lan tỏa những luồng hương hoa lan thơm ngào ngạt quyến rũ. Bốn vách kiệu có đặt những tấm rèm lụa mỏng đỏ như chu sa buông rũ, khi rèm lụa bay lất phất, có thể mơ hồ thấy được một chiếc ghế ngọc điêu khắc hình phượng hoàng giương cánh bên trong.

Nhâm Xuyên Vân trông thấy Tích Vân ngây người, ánh mắt như đang quan sát bên ngoài kiệu, lại như đang nhìn xuyên vào trong kiệu thì không rõ là nàng có thích hay không. Sau một lúc lâu mới thấy nàng khẽ mở miệng, dường như muốn nói câu gì đó nhưng lại không thể mở lời. Giây phút ấy, y bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài từ sâu thẳm trong đáy lòng nàng, một tiếng thở dài rất nhiều cảm xúc.

“Xuyên Vân đã từng nói qua, nếu Phong Vương đại giá đến Hắc Phong Quốc, công tử nhà tôi sẽ trải gấm mười dặm đón chào!”. Nhâm Xuyên Vân dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy lặp lại những lời mà y đã nói với nàng vào lần gặp mặt đầu tiên tại Bạch Quốc. Y chăm chú nhìn Tích Vân thật lâu, như muốn khui ra một chút thông tin từ trên khuôn mặt nàng, thế nhưng mãi mà vẫn không phát hiện ra điều gì, đành thất vọng thu lại tầm mắt.

Tích Vân chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười ưu nhã và thận trọng, mâu quang rơi vào con đường dài trải đầy hoa phía trước: “Trải gấm mười dặm, mười dặm đường hoa… Công tử nhà ngươi thật quá khách khí.”. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng không gợn sóng, lại ẩn chứa ý tứ khó dò.

Nàng đi đến vương kiệu, kế bên đã có cung nhân vén rèm tơ lên, bước vào, ngồi xuống chiếc ghế phượng làm bằng bạch ngọc. Hai tay nàng thả lỏng, lòng bàn tay mở ra, khẽ rũ mắt, một tiếng hô thật dài vang vọng: “Phong Vương khởi giá!”

Kiệu được nâng lên vững vàng, không nhanh không chậm đi về phía Phong Đô. Những bách tính sơn dã Hắc Phong Quốc đứng ven đường chào đón đoàn người. Con đường hoa lúc này trở nên rực rỡ như lửa, thanh khiết như băng, hương hoa thơm phức hòa vào trong xương tủy… Lửa và băng, nóng và lạnh quấn quít lấy nhau, lòng bàn tay nàng cũng vừa lạnh vừa nóng. Nàng cố thổ ra, cố xua tan đi mùi hương thơm ngát ấy nhưng nó vẫn quấn quanh trên chóp mũi, quấn cả vào trái tim nàng.

Phảng phất như đã trải qua một thế kỷ, lại như vừa xảy ra thật nhanh, Tích Vân mở mắt lên, mơ hồ đã cảm nhận được thứ gì đó đang đến gần. Nàng nhìn xuyên qua làn lụa mỏng, trông thấy trước cửa thành có một bóng dáng cao cao đang đứng chờ, dáng người ngọc thụ lâm phong, toàn thân vận trường bào của vương hầu, đầu đội vương mão… thật cao quý mà cũng thật xa vời!

Kiệu ngừng, Tích Vân khẽ đưa tay lên, lòng bàn tay nàng rất nóng và ẩm ướt. Nàng liền hít sâu một hơi, sau đó thở ra, nắm chặt tay lại, ngẩng đầu, nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm màu đỏ. Dường như có một làn gió thổi qua sau lưng, cả người nàng bất giác trở nên lạnh lẽo.

“Chúng thần cung nghênh Phong Vương!”.

Từng đoàn người đen kịt lần lượt quỳ xuống đất, tiếng hô vang rền chấn động bên màng tai, duy chỉ có hắn là vẫn đứng nguyên tại chỗ, một góc vương bào đen như mực thêu tơ vàng bay phấp phới… Thần tình của hắn thật ung dung, cũng thật… thâm sâu khó lường!

Nàng bước từng bước, càng lúc càng đến gần, chợt cảm thấy rằng, cả cuộc đời này cũng không thể nào đến gần hắn.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, cả hai cùng mỉm cười đón chào đối phương. Sau đó, hắn và nàng cùng đưa tay ra, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, đầu ngón tay đan xen hòa lẫn. Giây phút ấy, cả hai người đồng thời khẽ cười, bởi vì lòng bàn tay ai nấy đều ẩm ướt!

Mà vào khoảnh khắc đầu ngón tay hai người chạm nhau, tiếng hoan hô đã vang dội đến chín tầng trời: “Lương duyên trời định! Muôn đời nắm tay! Vạn năm cùng bước!”.

Tiếng nhạc hỉ khánh cát tường hạ xuống, khúc ca “Loan phượng hòa minh” du dương nhẹ nhàng cất lên.

Hắn dắt tay nàng đi qua con đường đầy hoa lan rực rỡ thơm ngát, băng qua những tiếng reo hò chúc tụng của thần dân… Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay của nàng, lòng bàn tay vô cùng ấm áp. Thỉnh thoảng cả hai nghiêng đầu ngắm nhìn đối phương, khi thấy ánh mắt của người kia đang nhìn mình, cả hai lại bất giác mỉm cười…

Con đường này, dường như họ có thể cùng nhau đi mãi…Chỉ có điều nó cũng có giới hạn!

“Đây là Đài Tức Phong.”.

Vừa dừng bước, bên tai nàng đã vang lên thanh âm nhẹ nhàng chầm chậm của Lan Tức. Nàng quay đầu nhìn, vẫn là gương mặt bình tĩnh và nụ cười tao nhã ung dung, duy chỉ có đôi mắt của hắn là thâm sâu như mực.

Tức Phong? Nàng cười nhạt, không tự chủ được lại thở dài, hôm nay tựa hồ là ngày nàng thở dài nhiều nhất trong đời. Nàng ngẩng đầu quan sát Đài Tức Phong, dễ dàng nhận thấy tòa đài này chỉ vừa mới được xây xong, mà là được xây vì nàng.

Lầu có ba tầng, mỗi tầng đều có hình ánh trăng, lại cao khoảng hai trượng, trông như một chiếc thang bắc lên trời. Tầng thứ nhất rộng nhất, có thể chứa đến mấy trăm người. Tầng thứ hai nhỏ hơn, chứa được khoảng một trăm người. Tầng thứ ba là tầng cuối cùng thì chỉ rộng khoảng bốn trượng, chính giữa có đặt hai chiếc ghế chạm trổ long phượng, hai bên trái phải khoảng hai trượng thì được sắp xếp một bộ bàn ghế.

Tòa đài này được xây bằng đá bạch ngọc thời Hán, màu sắc trong suốt óng ánh như thủy tinh. Hiện giờ cả tòa đài đều được treo những dải lụa đỏ thắm cùng màu với tấm thảm gấm đang trải thẳng đến tòa, trông rất đẹp đẽ và có không khí của ngày đại hỉ. Dưới ánh mặt trời, mái hiên bằng ngọc lưu ly xanh biếc phát ra quang mang chói mắt, trên cùng là tấm bảng đề ba chữ đỏ thẫm diễm lệ “Đài Tức Phong”.

“Đại vương giá lâm!”

Có tiếng nội thị lanh lảnh từ xa truyền đến, lập tức toàn bộ thần dân bên dưới Đài Tức Phong đều quỳ rạp xuống đất.

Xa xa, một chiếc xe ngựa mang phong cách hoàng gia đang chậm rãi tiến đến. Tích Vân trông thấy thầm tự hỏi, rốt cuộc thì vị Phong Vương cai trị Hắc Phong Quốc gần bốn mươi năm này là người như thế nào? Dựa theo quốc lễ, nàng là vương một quốc gia, địa vị ngang hàng với ông ta, đáng ra ông ta phải đi đón tiếp nàng từ tận cửa thành. Thế nhưng chiếu theo gia lễ, nàng lại là con dâu, cho nên cũng không tính là ông ta thất lễ.

“Cô toàn mắng ta là hồ ly, nhưng cô chắc chắn chưa từng gặp qua hồ ly tinh chân chính!”. Lan Tức khẽ nói một câu, thanh âm nhỏ đến mức ngoài nàng ra thì chẳng có người thứ hai nghe được.

Tích Vân quay đầu lại liếc nhìn Lan Tức, đã thấy vẻ mặt hắn ta rất nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, tựa như câu nói kia không phải xuất phát từ miệng mình.

Mà vị Phong Vương đang đến gần cũng bất giác dừng lại cách đài một trượng, không thèm vấn lễ mà trực tiếp quan sát cô con dâu đang đứng trên đài, có vẻ như ông đang suy nghĩ điều gì đó về nàng dâu nữ vương Bạch Phong Quốc cao quý này.

Tích Vân vẫn lẳng lặng bình tĩnh đứng mặc cho Phong Vương đánh giá, đồng thời nàng cũng quan sát vị cha chồng tương lai.

Nàng đảo mắt một cái đã thấy vị vương này rất cao gầy và già cả. Ông mặc một bộ vương phục tầng tầng lớp lớp quý phái làm cho thân hình trông thật gầy gò. Gương mặt ông xương xẩu, hai má hóp lại chẳng có chút da thịt, cả khuôn mặt chỉ toàn là những nếp nhăn. Trông ông lúc này tựa như một đoá hoa cúc đã tàn héo, chỉ còn đôi mắt là vẫn sáng tinh tường dù đã trũng xuống thật sâu. Nàng nhìn kỹ hơn, phát hiện ra ngũ quan của ông vô cùng cân đối, loáng thoáng có thể thấy được ngày xưa dung mạo ông tuấn lãng thế nào, ông có một đôi mắt phượng dài, đôi đồng tử đen láy như mực… Thật giống kẻ đang đứng bên cạnh nàng đây, ngay cả sự mưu tính ẩn sâu trong đôi mắt kia cũng giống y như đúc.

Đi cùng với ông là một người đàn bà xinh đẹp tuổi trung niên, tuy không còn trẻ nhưng bà vẫn giữ được vẻ mỹ lệ và tư thái lộng lẫy cao quý ngời ngời. Trên khuôn mặt bà hiện lên sự kiêu ngạo tựa như chỉ xem mỗi Phong Vương là người có vị thế cao hơn mình, còn lại mọi thứ đều không đáng đặt vào trong mắt. Có lẽ đó chính là vương hậu của Phong Vương, Bách Lý thị.

Mà phía sau Phong Vương là một hàng dài chư tôn công tử, công chúa và phi tần thê thiếp, đủ loại người, đủ loại y phục trang sức. Thần thái của mỗi người cũng khác nhau, có điều ánh mắt của họ … Giờ khắc này nàng mới thật sự cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Lan Tức “Phong Vương tộc dù cô độc nhưng vẫn có hạnh phúc!”

Phong Vương lẳng lặng quan sát cô con dâu nổi tiếng khắp thiên hạ này, đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào để không làm mất đi địa vị cao quý của ông, lại giữ được phong độ ngang hàng của vương một nước. Rồi tiếp theo phải làm gì để không mất đi lễ nghi nhưng vẫn trấn áp được khí thế mạnh mẽ của nàng. Ông nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ đến chuyện các quốc gia khác tán thưởng nàng có “Thiên tư phượng nghi”, xưng tụng nàng là “Hoàng Vương” [2] sánh ngang với danh hào “Phượng Vương” của thủy tổ năm xưa; rồi lại nhớ đến mấy cô con gái và triều thần nước mình khi nhắc đến nàng lại vô cùng ao ước và đố kỵ… Hết thảy những chuyện này đều nói lên thanh danh vang dội của nàng, những lời ca tụng nàng quả nhiên có thật! Sống đến sáu mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên ông gặp được một nữ tử xuất sắc như thế. Khó trách thằng tiểu tử suốt đời này chẳng bao giờ xin xỏ hay nhờ vả ai lại vì nàng mà bước vào cung Hoàng Cực, cái nơi mà từ bé đến lớn nó chưa một lần chịu đến.

[2] Hoàng Vương: Hoàng ở đây nghĩa là phượng hoàng, chim phượng.

“Bổn vương tuổi già sức yếu, không thể đích thân nghênh đón khách quý, mong Phong Vương thứ lỗi!”. Rốt cuộc ông cũng mở miệng cất lời, giọng nói già nua rõ ràng đến từng chữ vang vọng, ngôn từ vô cùng ý vị và hàm súc. Sau đó ông khẽ vái chào nàng nhanh nhẹn thoải mái, như thể ông vẫn còn ở cái tuổi ba mươi trẻ trung.

Tích Vân thấy vậy không khỏi cười thầm, đúng là cha nào con nấy. Lan Tức là người vô cùng chú trọng đến phong thái lễ nghi, đến cả phụ vương của hắn cũng y như vậy, già rồi mà vẫn tỏ vẻ nhanh nhẹn trước mặt người khác, hay nói đúng hơn là trước mặt phụ nữ. Tất nhiên nàng sao có thể để ông thi lễ, lập tức cũng cúi người đáp lại: “Tích Vân chỉ là vãn bối, há có thể phiền đại vương thân nghênh.”

“Phong Vương đã chấp nhận lời cầu hôn, toàn thể Hắc Phong Quốc đều cảm thấy vinh hạnh tột bực!”. Phong Vương khẽ nhếch mép tựa như đang cười, có điều biểu tình này nhanh chóng bị những nếp nhăn che mất.

“Có thể được lập đại hôn với Hắc Phong Quốc, Tích Vân cũng thấy mình may mắn vô cùng.”. Tích Vân cũng ôn hòa khách khí đáp.

“Phong Vương tư thái như tiên, lại văn tài võ lược, cả thiên hạ ai nấy đều ngưỡng mộ.”. Ánh mắt của ông thoáng dừng lại trên khuôn mặt Tích Vân, sau đó chuyển qua người Lan Tức đang đứng yên bên cạnh nàng, rồi lướt nhìn những chư tôn công tử phía sau lưng: “Có điều hôm nay đã khiến nhiều người trong thiên hạ thất vọng rồi!”.

Tích Vân cười nhàn nhạt, mâu quang nhẹ nhàng mà tỏ ra thâm tình liếc nhìn Lan Tức, nàng nói: “Tích Vân nông cạn thô thiển, có thể lấy được công tử Lan Tức làm phu quân, không dám cầu gì hơn!”.

“Hả?”. Phong Vương lại liếc nhìn Tích Vân, ánh mắt ông trở nên sâu thẳm, sau đó ông bất chợt mỉm cười, nụ cười vừa tán thưởng lại vừa mang ý giễu cợt. Thoáng chốc, nụ cười này hóa thành một nụ cười thân thiết ấm áp: “Bổn vương cũng mong Phong Vương và con trai ta sau này phu thê ân ái, bách niên giai lão!”

“Đa tạ lời chúc của đại vương.”. Tích Vân nhẹ nhàng đáp lời, vẫn chỉ cười thản nhiên tao nhã.

“Đại vương, giờ lành đã tới.”. Một vị lão thần đến gần Phong Vương cúi đầu gọi, vị này mặc trang phục của quan Thái Âm Hắc Phong Quốc.

“Thế thì…”. Phong Vương đảo mắt nhìn đôi uyên ương như ngọc đang đứng đằng trước, cất giọng bảo: “Bắt đầu nghi thức!”.

“Dạ!”. Thái Âm đại nhân cúi đầu lui ra.

“Nghi thức hòa ước bắt đầu!”.

“Tấu nhạc!”.

Thái Âm đại nhân vừa cất lời, tiếng nhạc cũng chầm chậm vang lên, nhẹ nhàng và êm tai, đây là cổ khúc chúc mừng mang tên “Long phượng trình tường”.

Trong tiếng nhạc, Phong Vương dẫn đầu đi về phía Đài Tức Phong cao cao đằng trước, tiếp theo là Lan Tức nắm tay Tích Vân, kế đến là một đoàn người gồm vương hậu, Tầm An Hầu, các công tử và công chúa, các triều thần của Hắc Phong Quốc như Thái Âm, Thái Luật, bốn vị tướng Phong Vân Kỵ của Bạch Phong Quốc và cuối cùng là các cung nhân nội thị của hai quốc gia.

Dựa theo lễ chế, tầng thứ nhất sẽ dành cho các triều thần và cung nhân, tầng thứ hai dành cho các thành viên vương tộc, tầng thứ ba là tầng cử hành nghi lễ cho tân lang, tân nương và song thân hai họ, vì vậy tất cả các triều thần, nội thị cùng cung nhân đều dừng lại ở tầng một. Mà trong vương triều Bạch Phong Quốc lại chỉ còn mỗi mình Tích Vân là dòng dõi hoàng gia, thế nên căn cứ theo vương thư Thân ước hôm trước đã giao ước, ngũ tướng Phong Vân Kỵ và Cửu Vi sẽ được xem như thân nhân của Phong Vương Tích Vân, những người này được phép bước lên tầng hai.

Nhưng vào lúc Phong Vương Hắc Phong Quốc vừa đặt chân lên tầng ba thì Phong Hậu chợt khẽ động, muốn cùng ông ta bước lên trên, có điều bà nhìn thấy ánh mắt của Lan Tức đang quét về phía mình thì bất ngờ dừng lại, không dám bước lên nữa. Mà đồng thời, bên dưới cũng có bốn năm ánh mắt căm hận bắn thẳng về phía Lan Tức. Hắn vẫn chẳng thèm quan tâm, quay đầu ngắm nhìn Tích Vân, sau đó nắm tay nàng bước lên tầng đài cao nhất. Một màn kịch hay này lọt vào trong mắt nàng, nàng thản nhiên cùng hắn đi lên trên, sau đó khẽ liếc nhìn những thành viên trong Hắc Phong tộc, vừa cảm thấy xót xa lại vừa cảm thấy buồn cười, Hắc Phong Quốc quả nhiên phức tạp hơn Bạch Phong Quốc nhiều!

Đúng ra dựa theo lễ chế của quốc gia, đối với các nghi thức long trọng thế này, thân là vương hậu của một nước, là bậc bề trên của thế tử, bà phải đi cùng với Phong Vương, vậy mà…

Lúc bấy giờ, trên tầng cao nhất của Đài Tức Phong, chỉ có Phong Vương và Lan Tức, Tích Vân đang đứng. Mà bên dưới đài, cấm vệ quân vây quanh bảo vệ chặt chẽ, dân chúng mong chờ nghi thức cử hành hôn ước.

Phong Vương ngồi xuống vương tọa cao cao ở giữa, Lan Tức và Tích Vân đứng hai bên trái phải đối diện ông, phía trước họ là một chiếc bàn bằng ngọc xanh. Trên bàn đặt một chiếc đàn cầm bên phải và một chiếc đàn sắt bên trái. Hai người lẳng lặng quan sát hai loại nhạc cụ trước mặt, không hẹn mà cùng ngầng đầu nhìn về người kia, chỉ cần hợp tấu xong khúc nhạc này, bọn họ sẽ hoàn thành nghi lễ hòa ước trước vạn dân, cùng lập lời thề sống với nhau cho đến đầu bạc, cho đến chết cũng không hối hận.

“Sao ta cứ có cảm giác không yên tâm về vị công tử Lan Tức này!”. Lâm Cơ ngửa đầu nhìn hai người trên đài cao, khẽ nói một câu vô cùng nhỏ.

Từ Uyên nghe được liền lườm hắn một cái, ánh mắt như đang cảnh cáo hắn.

“Cơ mà… cũng chỉ có người ung dung tài giỏi như ngài ấy mới có thể xứng đôi với đại vương.”. Tu Cửu Dung vẫn ngước mắt nhìn lên đài cao, hai người trên kia dù chỉ cách cậu một tầng lầu nhưng vẫn trông thật cao xa, khiến người khác phải ngẩng đầu trông ngóng.

Cửu Vi đang đứng phía cuối hàng nghe thấy những câu ấy không khỏi liếc mắt nhìn Tu Cửu Dung. Chỉ thấy thần tình trên mặt cậu mờ mịt, vừa có chút cô đơn lại vừa có chút vui mừng. Gương mặt cậu… bị chia cắt bởi một vết sẹo đỏ dài từ mi tâm đến sóng mũi, đem khuôn mặt hoàn chỉnh này tách ra làm hai. Có điều không thể nói gương mặt cậu xấu xí được, vì hai nửa mặt này đều rất nho nhã thanh tú. Nhưng cũng không thể nói gương mặt cậu xinh đẹp, bởi vì nó đã bị cắt ra làm đôi. Chỉ có thể nói là… một kiểu đẹp đẽ tan nát, một kiểu đẹp tựa như trái tim con người bị vỡ đôi, làm người ta vô cùng đau đớn.

Cửu Vi bất ngờ vươn tay vỗ vỗ bờ vai cậu, cũng không biết vì sao mình lại làm thế này. Tu Cửu Dung liền quay đầu nhìn y, khẽ nhoẻn miệng cười hồn nhiên như trẻ nhỏ. Trên khuôn mặt còn có chút xấu hổ, phảng phất như đã bị ai đó nhìn thấu bí mật sâu thẳm trong trái tim mình.

“Ê, các ngươi thử nhìn mấy tên công tử trước mặt coi, sao ta cứ cảm thấy gai mắt thế nào ấy!?” Trình Tri thô thiển lo nhìn những tên công tử đang đứng đằng kia, chỉ thấy bên này có năm người, còn bên kia lại có cả đống người.

“Ta thấy cũng giống đó, có điều so với…”. Ánh mắt Lâm Cơ khẽ đảo qua những kẻ kia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đài cao: “Rất may đại vương chọn đúng người.”.

“Câm miệng hết cho ta!”. Từ Uyên hạ giọng quát tháo dẹp đường, quay lại trừng mắt nhìn hai người đang đứng đằng sau. Hắn đang đe dọa để cho hai tên không biết nặng nhẹ này đừng có nói năng xằng bậy, ném luôn mặt mũi của người Bạch Phong Quốc.

Lâm Cơ, Trình Tri thấy hắn trừng mắt nhìn mình thì vội vàng ngậm miệng lại, chỉ có Tu Cửu Dung vẫn thật tâm quan sát những tên công tử ở đằng xa, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói:

“Dáng vẻ cũng tốt mà, ai cũng có bề ngoài xuất chúng.”

“Khì khì!”. Cửu Vi không khỏi bật cười.

Ánh mắt lạnh lùng của Từ Uyên lập tức quét về phía Tu Cửu Dung, dù chưa quát cậu nhưng cậu cũng hiểu ý hắn, nhất thời liền im lặng, cuối cùng chỉ còn mình Cửu Vi vẫn tự do tự tại cười. Mà những người của Hắc Phong tộc cũng không chú ý đến họ, tất cả đều nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía đài cao, trong đó có vị Tầm An Hầu dường như đang âm thầm lo lắng, mi tâm thỉnh thoảng cau lại.

Tiếng cầm sắt trên đài cao phiêu diêu hạ xuống, thanh âm trong trẻo mà du dương như dòng suối nô đùa trên ngọn núi, thanh tao thoải mái như dương liễu đầu cành bồng bềnh trong gió nhẹ, dịu dàng đẹp đẽ như cánh bướm đầy sắc màu bay lượn giữa bách hoa, lại băng lãnh cao quý như những bông tuyết khiêu vũ trong đông giá…Khi thì tiếng đàn cầm vang vọng đến trời mây, tiếng đàn sắt trầm lắng như thủ thỉ. Khi thì tiếng đàn cầm mơ hồ như tơ trong gió, tiếng đàn sắt bình thản như tùng đứng ven bờ. Khi thì tiếng đàn cầm lại mờ mịt trống rỗng, tiếng đàn sắt lại sôi nổi bay cao…Cầm và sắt vừa phân vừa hợp, hợp thì trôi chảy như sông lớn nhập vào biển rộng, phân thì linh động như suối nông chảy qua khe đá…

Nhất thời mọi người đều chìm đắm vào khúc nhạc ưu mỹ hài hòa tựa như tiếng thiên nhiên, đến cả Phong Vương trên đài cao cũng nhắm mắt lẳng lặng thưởng thức. Mà ngón tay của hai người đang gảy đàn vẫn lả lướt như bay, ánh mắt cả hai không khỏi hòa quyện vào nhau, tựa như có chút bất ngờ, lại tựa như có chút vui sướng.

Vào lúc ánh đao bất chợt lao tới, mọi người vẫn còn chưa kịp thoát ra, phân nửa thì trầm mê trong khúc nhạc, phân nửa còn lại ngây ngẩn bởi sắc đao hàn lệ chói lóa.

Ánh đao như tuyết phủ xuống khắp mặt đất, che khuất cả bầu trời, cũng che đi ánh dương quang nồng nhiệt trong đôi mắt của những người bên dưới. Tầng cao nhất của Đài Tức Phong đã hoàn toàn bị lưỡi đao sắc bén bao trùm, không thể thấy được ba người Phong Vương đang ở bên trong.

Cấm vệ quân tức khắc lấy lại tinh thần liền phóng lên đài cao nhất, lúc này họ không còn kiêng dè lễ chế gì nữa, họ biết rằng nếu ai trong số ba người trên đài bị thương, họ có chín cái mạng cũng không thể đền nổi. Nhưng họ vừa mới đến sát mép tầng ba đài đã bị những ánh tuyết sắc bén quét thẳng xuống. Có người ngã xuống đất gãy tay chân, có người mất mạng ngay tại chỗ, cũng có người dù chưa bị thương nhưng đã thất hồn lạc phách, mất hết can đảm cùng khí lực bước lên phía trên một lần nữa.

“Vương!”.

Bốn vị tướng Phong Vân Kỵ đồng loạt thét lên, lao về phía tầng trên của đài, chỉ là vừa leo lên được vài bậc, những đạo sáng lạnh toát lại bay vụt đến, mỗi một nhát tựa như cầu vồng kề sát cổ bọn họ. Bốn vị tướng nhanh chóng rút kiếm ra ngăn cản.

“Choang”, một âm thanh chói lọi vang lên, đao kiếm chạm vào nhau, cầu vồng trắng tan dần, hiện lên bốn thanh đại đao có chuôi sáng như tuyết gác lên bốn thanh kiếm. Bốn thanh đại đao này nằm trong tay những kẻ mặc trang phục trắng xóa từ đầu đến chân, đến cả khuôn mặt cũng quấn vải kín mít, chỉ để lộ những cặp mắt lạnh lẽo vô tình.

“Các ngươi…”.

Bốn vị tướng vừa mới mở miệng, đại đao đã cấp tốc lăng không chém xuống, sát khí mãnh liệt như tuyết, trong chớp mắt muốn chặt đứt đường sống của thiên địa vạn vật trong nhân gian, vô cùng tuyệt tình và hung ác.

“Giải quyết chúng trước!”. Từ Uyên nói nhanh gọn.

“Rõ!”. Ba người còn lại đồng loạt đáp.

Lập tức kiếm quang lóe lên, mang theo sự rực rỡ nóng cháy của ánh mặt trời, hóa thành tứ đạo cầu vồng phóng về phía đao tuyết.

Trên tầng hai, đám người Phong Hậu, Tầm An Hầu và chư tôn công tử hoảng sợ, cấm vệ quân đã vây quanh chặt chẽ bảo vệ họ từ lâu. Còn các triều thần và cung nhân ở tầng một thì chạy trốn tán loạn, những tiếng thét chói tai sợ hãi, những tiếng kêu cứu lạc giọng vang lên, cảnh tượng thật hỗn loạn và nhếch nhác. Không ít quân cấm vệ đã đưa bọn họ rời khỏi đài, cũng không ít người nỗ lực xông lên tầng ba ứng cứu. Có điều ánh đao và ánh kiếm trên tầng hai quá mãnh liệt, đã khiến bọn họ phải dừng bước tại đây.

Mà trên tầng ba, sắc tuyết bao trùm dày đặc hết tầng lầu, phong tỏa cả tòa đài cao, người bên trong không thể đi ra, người bên ngoài cũng không thể nhìn vào. Bỗng nhiên, có một tiếng phượng hoàng hét vọng đến chín tầng mây, ai nấy đều không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa ánh tuyết vô hình có một bóng phượng hoàng trắng toàn thân lóe lên sắc bạc nhọn hoắt, từ từ lượn vòng quấn trọn lấy đài để lấy thế bay lên. Những ánh tuyết dày đặc không thể vây khốn nó, cũng không thể che nổi quang mang rực rỡ của nó.

“Phá!”

Một tiếng quát vang vọng như từ trên không trung giáng xuống, lập tức, phượng hoàng trắng giương cánh bay thẳng lên trời cao, xuyên vỡ những mũi tuyết bén nhọn, toàn thân phát ra hào quang đẹp đẽ sáng chói, chói đến mức con người cơ hồ không thể mở mắt nổi. Những mũi tuyết kia trong tích tắc đã xuất hiện vết nứt, mơ hồ có thể thấy được những bóng dáng đang đứng đằng sau. Mà phượng hoàng lúc này cũng ngửa đầu hét dài, giương đôi cánh trắng khiết che khuất nửa bầu trời, sau đó quét thẳng xuống phía dưới tựa như muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ. Những mũi tuyết nhọn nhanh chóng bị cuốn trôi, nhất thời lộ ra Phong Vương, Lan Tức và mười ba kẻ vận y phục trắng tuyết đang đứng trên đài cao. Sau đó, phượng hoàng trắng nhẹ nhàng phiêu phất đáp xuống, Tích Vân ung dung đứng chính giữa, bạch lăng trong tay nàng không gió mà bay phấp phới.

Yên tĩnh, giờ phút này cả Đài Tức Phong đều trở nên thập phần yên tĩnh! Bốn vị tướng Phong Vân Kỵ và bốn gã tuyết y nhân cùng dừng tay, các thần dân đang đứng bên dưới đài cũng ngẩng đầu không dám thở mạnh, chỉ mở to hai mắt nhìn lên phía trên đài.

Mười ba tên tuyết y nhân đứng dàn hàng ngay ngắn, nhìn chòng chọc không chớp mắt vào một đôi nam nữ trẻ tuổi, mũi đao trong tay chúng kéo lê trên mặt đất. Mười ba tên này nhìn như đang đứng hỗn độn, nhưng nếu là người trong chốn võ lâm thì tất biết, kỳ thật đó là đao trận đoạt hồn mang tên Tuyết Sơn Tuyệt Mệnh.

“Tuyết Sơn Thập Thất Đao chẳng phải luôn giữ đao sạch như tuyết sao? Từ bao giờ mà lại dính vào chốn hồng trần này vậy?”. Thanh âm trong trẻo và lạnh lùng của Tích Vân vang lên, đôi mắt của mười ba kẻ kia đồng loạt co rút.

“Là các ngươi?.” Một gã tuyết y nhân cầm đầu nhìn hai người đối diện không thể tin được, lập tức nắm chặt thanh đao trong tay.

Bọn chúng chưa từng gặp qua Bạch Phong Hắc Tức thế nhưng bạch lăng trong tay nàng đã chứng tỏ chúng đoán không sai. Trên đời này chẳng có dải lụa trắng nào lợi hại và đáng sợ như vậy. Mà nam tử kia mặc dù còn chưa xuất thủ nhưng vẫn ung dung tao nhã trước đao trận, không chút kinh hoàng hoảng sợ, phảng phất như trước mặt hắn chỉ là trò xếp gạch của trẻ con ba tuổi. Vì vậy, hắn chắc chắn là người nổi danh cùng nàng trên giang hồ, công tử tao nhã vô song – Hắc Phong Tức! Thì ra lời đồn Bạch Phong Hắc Tức chính là Phong Tích Vân và Phong Lan Tức là có thật!

“Tu vi khó đạt, sao không quay về?”. Tích Vân thản nhiên hỏi, ánh mắt đảo qua Lan Tức đang đứng trước người Phong Vương. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn đám tuyết y nhân, thần tình hết sức bình tĩnh, mà Phong Vương cũng chỉ ngồi yên đường hoàng ở vương tọa, vẻ mặt trấn định, giữ nguyên phong thái của một vương một nước.

“Tuyết đã rơi sao có thể quay ngược về trời?”. Tên tuyết y nhân cầm đầu nhấc thanh đao trong tay lên hét lớn: “Giết!”

Tức khắc bảy tên tuyết y nhân liền đánh úp Lan Tức, sáu tên còn lại thì tập kích Tích Vân. Ánh đao của chúng hóa thành dòng nước cực kỳ mềm mại bắn thẳng vào bọn họ. Khi gần đến hai người, dòng nước tức khắc bạo phát thành một cơn đại hồng thủy dâng trào mãnh liệt, đao khí như dời non lấp biển cuốn về phía bọn họ!

“Đại vương, cẩn thận!”.

“Công tử, cẩn thận!”.

Những người dưới đài nhìn thấy cảnh này run như cầy sấy, không hẹn mà cùng thốt lên.

Hai người kia nhất thời lui về phía sau thi đấu với dòng lũ, bất luận dòng nước có cuốn xiết thế nào, hai người vẫn luôn giữ khoảng cách một thước với nó.

Đôi bên truy đuổi nhau đến lúc Tích Vân và Lan Tức lùi đến sát mép đài thì bất ngờ dòng lũ rút lại, bốn gã tuyết y nhân trong số đó vội vàng quay đầu giơ đao lên, bổ thẳng về phía Phong Vương đang ngồi trên vương tọa. Hai kẻ khác thì công kích hai bên trái phải Tích Vân, còn cơn đại hồng thủy đang bám theo Lan Tức bỗng chốc hóa thành dòng thủy triều vọt thẳng lên trời. Trong tích tắc, ánh đao sáng như tuyết mang theo sự nóng rực của vầng mặt trời trên thiên không chém xuống, đao khí sắc bén lạnh lùng khiến mọi người trên dưới Đài Tức Phong đều cảm thấy lạnh xương sống.

“Đại vương!”.

“Công tử!”.

Mọi người kinh hoảng hét lên.

“Thu tay!”.

Một tiếng quát lạnh lùng vang vọng, bạch lăng mang theo mười thành công lực lăng không lao xuống phía dưới, những tiếng “leng… keng!” dội lại, hai kẻ tấn công nàng chợt cảm thấy cổ tay đau nhức, đại đao trong tay rơi xuống đất. Do kình lực của chiêu này quá mạnh, hai thanh đao của chúng cắm sâu xuống nền đá cẩm thạch ba tấc. Hai tên kia vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã thấy Tích Vân bay đến như tia chớp, giơ hai chân đạp thẳng vào bả vai, “rắc…rắc”, xương của hai gã tuyết y nhân lập tức đứt gãy, ngã xuống đất bất tỉnh. Đồng thời nàng cũng nhanh chóng bay về phía trước, bạch lăng phóng ra xa đuổi theo bốn chuôi đao tuyết đang hướng về phía Phong Vương.

Nàng lướt như tên bay, bạch lăng trong tay nhanh như chớp quấn lấy những thanh đao tuyết, “Leng… keng…đinh”, ba thanh đao rơi xuống đất, chỉ còn lại một thanh vẫn cố tiếp tục chém về phía Phong Vương. Trên đài cao trống trải, ông không thể tránh cũng không thể trốn, chỉ có thể ngồi nhìn đao phong như tuyết xuyên phá không trung đâm vào mình.

“Ta nhanh hơn!”. Tên tuyết y nhân bỗng nghe thấy một thanh âm nhỏ bên tai mình, đao tuyết sắp đâm vào ngực Phong Vương chợt dừng lại, Tích Vân đang đứng cách hắn một thước, bạch lăng trong tay nàng quấn chặt lấy thân đao.

“Nhưng ta gần hơn!”. Tuyết y nhân còn chưa dứt lời đã vứt đao, giơ hai tay chưởng về phía trước. Cục diện biến hóa cực nhanh, Phong Vương còn đang cách hắn ta ba trượng chưa kịp hoàn hồn vì mới thoát chết dưới đao thì đã thấy hai chưởng lao tới, căn bản không thể tránh né.

“Ngươi quá xem thường ta.”. Tích Vân khẽ cười, vung tay lên, bạch lăng phảng phất như có sinh mệnh kéo theo đao tuyết, nhắm thẳng hướng đôi tay của gã.

Nhưng vào lúc ấy bỗng có một tiếng thét kinh hoàng vang lên.

“Công tử!”.

Thanh âm rất gấp rút và sợ hãi.

Tích Vân run tay, bạch lăng thoáng khựng lại, tên tuyết y nhân liền hung tàn ấn hai chưởng vào ngực Phong Vương. Nàng cắn răng, cổ tay xoay chuyển, bạch lăng lại cuốn lấy đao tuyết chặt thẳng xuống tay hắn. “Aaaa!”, tên tuyết y nhân kêu lên thảm thiết, máu bắn tung tóe, hai bàn tay rớt xuống đất, mà đồng thời, Phong Vương cũng phun ra một ngụm máu tươi. Chung quy cũng do bạch lăng của nàng hơi chậm, ông đã bị tên kia đánh trúng.

Phong Vương trúng đòn, tuyết y nhân bị chặt tay, đây là chuyện chỉ trong nháy mắt. Mà vào lúc hắn ngã xuống đất hôn mê, thì ba kẻ còn lại phía sau nàng cũng đồng loạt đánh tới. Tích Vân không còn thời gian quan tâm đến thương thế của Phong Vương, thân chưa kịp chuyển đã bay vút lên trời. Bỗng có một tiếng huýt sáo trong dài như tiếng phượng vang vọng, ba kẻ trên mặt đất lập tức thấy có một đạo bạch quang chói lòa, hoa mắt chấn động giữa không trung, phảng phất như có một con phượng hoàng trắng đập cánh càn quét về phía trước. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì cánh phượng đã đảo qua mặt, tích tắc chỉ cảm thấy hít thở không thông, đau đớn còn chưa truyền tới mà tất cả giác quan đã dừng lại, thần hồn tức khắc biến mất, mơ mơ hồ hồ nghĩ, đây chính là tuyệt kỹ “Phượng Khiếu Cửu Thiên” của Bạch Phong Tịch sao? Mình sẽ chết trong một chiêu này?

Tích Vân đáp xuống đất, thu hồi bạch lăng đang quấn trên cổ ba tên kia. Nàng vội vàng tìm bóng hình của Lan Tức, vừa nhìn thấy hắn, bất chợt cảm thấy rùng mình.

Bảy thanh đao tuyết biến ảo thành ngàn vạn thanh đao, từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy Lan Tức. Ánh đao càng lúc càng mãnh liệt mang theo kình phong giá lạnh hóa thành một vòng xoáy chặt chẽ sắc bén vây lấy hắn. Mặt đất làm bằng ngọc thạch kiên cố bị những ánh đao xoay chuyển cắt nát, ngọc đá vỡ vụn thành trăm mảnh, vậy còn Lan Tức đang ở giữa vòng xoáy đó thì sao?

Tích Vân không tự chủ được bay về phía trước, dù biết rằng võ công của hắn cũng chẳng hề thua mình, vậy mà vẫn không nhịn được cầm chắc bạch lăng trong tay. Nàng khẽ đảo tay định xuất thủ, chợt nghe thấy một tiếng hừ trầm lạnh của Lan Tức, sau đó có một mùi hương hoa lan âm u tỏa ra, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đột nhiên vòng xoáy tuyết bị nứt vỡ, chính giữa vòng xoáy xuất hiện một đóa hoa lan đen như mực. Ban đầu chỉ là một đóa hoa nở rộ, rồi đến hai đóa, ba đóa…nhiều đóa hoa nở rộ, trong nháy mắt, cả vòng xoáy đã bị những đóa lan đen che phủ.

“Tán!”. Một giọng nói thanh nhã như nhạc truyền đến, tất cả những đóa lan đen như mực đồng loạt hội tụ, hợp thành một đóa hoa khổng lồ. Các cánh hoa của đóa hoa lần lượt bung nở, cả Đài Tức Phong chìm ngập vào một mùi hương thơm ngát, tiếng “leng keng” trên đài không ngừng vang vọng.

Đao mang dần dần tản ra, đóa lan đen cũng dần dần tiêu thất, lộ ra Lan Tức đang đứng hiên ngang chính giữa trận. Phía dưới chân hắn, bảy tên tuyết y nhân đã mất đi sinh mệnh, đao tuyết đứt gãy thành trăm ngàn mảnh vụn rơi đầy mặt đất. Còn Tích Vân thì đang đứng sững cách đó không xa, Phong Vương ở ngay sau lưng nàng.

“Phụ vương, người không sao chứ?”. Lan Tức vòng qua người Tích Vân bước đến gần Phong Vương, chậm rãi dìu ông đứng dậy.

“Công tử, cẩn thận!”. Mọi người vừa mới thở phào lại hét lên chói tai.

Bất thình lình, những ánh đao tuyết từ đâu lại xuất hiện, mãnh liệt quét về phía Lan Tức và Phong Vương. Bốn gã tuyết y nhân còn lại từng giao thủ với bốn vị tướng tức khắc lao lên tầng trên của đài. Bọn chúng thấy huynh đệ của mình bị thương, bị giết bởi Tích Vân và Lan Tức chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức vừa mới hồi thần đã không cứu kịp, toàn bộ hận thù và phẫn nộ lập tức bộc phát, liều chết bay lên đoạt mạng hai người này!

“Phụ vương!”.

Khoảnh khắc ấy, hết thảy thần dân trong vương quốc đều tận mắt chứng kiến cảnh vị thế tử mà họ trung thành yêu kính lấy thân mình che chắn cho đại vương, phất tay áo đánh rơi hết đao thích khách. Sau đó, có một thanh đao còn sót lại đâm về hướng thế tử, Phong Vương Tích Vân ngơ ngác đứng yên, nhìn lưỡi đao tuyết cắm thẳng vào người hắn!

“Công tử!!!”. Tất cả mọi người liền nhắm nghiền hai mắt.

Một tiếng thét kinh hãi đã đánh thức Tích Vân đang ngẩn ngơ, nàng vung bạch lăng lên, sát khí như từ địa ngục xông tới càn quét hết mọi thứ. Ngay lúc đó, chúng nhân đứng trước Đài Tức Phong đều cảm thấy như rơi vào tận thế hủy diệt, đến khi mở mắt ra thì thiên địa vạn vật đã không còn tồn tại.

Hết thảy mọi thứ đều trở nên yên ổn, Đài Tức Phong bỗng không còn ánh đao, không còn sát khí, cũng không còn tiếng kêu gào hay tiếng la hét thảm thiết. Nhân gian hiện giờ chỉ có ánh mặt trời chói mắt và mùi gió phảng phất vị tanh nồng.

Nàng cúi đầu nhìn nền đất trắng như ngọc, máu tươi tựa như tơ đan xen vào nhau tạo nên một bức tranh đậm màu rực rỡ. Những con người không còn hơi thở, y phục trắng như tuyết, lưỡi đao lạnh như băng… làm nền cho bức tranh đẹp thêm, cũng làm cho bức tranh trở nên thật tàn khốc.

Tất cả sự căng thẳng và kích động trên khuôn mặt nàng đều được cởi bỏ, nàng ngẩng đầu nhìn vết thương trên ngực hắn, nhìn Phong Vương tái xanh đang vuốt ngực khiếp sợ kia, rồi lại lại dời mắt nhìn đám thị vệ đang chen chúc đến gần, đột nhiên hiểu ra tất cả mọi chuyện. Giờ phút này, nàng cảm thấy thật mệt mỏi và chán nản…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương