Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn
-
Chương 3: Diện thánh
Ý của Chu Diệu là sợ nàng không phù hợp với sở thích của đế vương.
Hạ Vân Tự chỉ mỉm cười, đáp: “Mỗi người sẽ yêu thích một loài hoa khác nhau, nhưng mặt khác, mỗi loài hoa cũng sẽ khoe sắc theo cách riêng của mình. Trời không cho ta một khuôn mặt dịu dàng hiền thục, cố giả vờ mình dịu dàng hiền thục cũng không được.”
Những lời này rất chí lý. Chu Diệu ngắm nàng thật kỹ rồi gật đầu đồng ý. Nàng có một làn da trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt phượng quyến rũ hơi xếch lên, dù không chút phấn son cũng vô cùng kiều diễm, đúng là không thể giả vờ hiền dịu được, chi bằng cứ trang điểm lộng lẫy, môi đỏ yêu kiều, khoe toàn bộ vẻ rực rỡ của mình.
Họ không bàn đến chuyện này nữa mà nhàn rỗi nói những chuyện vu vơ khác, sau đó Chu Diệu liền cáo lui.
Hạ Vân Tự đích thân tiễn nàng ta ra cửa, tươi cười nói: “Rảnh rỗi thì sang đây chuyện vãn. Thục Phương Cung chỉ có ta và muội, chúng ta bầu bạn với nhau.”
“Được.” Chu Diệu mỉm cười, nhún người chào. “Thần thiếp cáo lui, tỷ tỷ đừng tiễn nữa.”
Hạ Vân Tự gật đầu, đứng ngoài cửa một lát, mãi đến khi bóng Chu Diệu xa dần mới quay vào trong.
Oanh Thời ra đón nàng, hỏi nhỏ: “Nương tử đã tin tưởng, có ý kết bạn với nàng ta sao?”
Hạ Vân Tự cười khẽ, giọng hờ hững. “Lúc đầu không hề tin tưởng nhưng sau khi báo lai lịch thì tạm thời tin nàng ta một chút, đến khi nhắc đến Thục Phương Cung lại tin nhiều hơn.”
Oanh Thời ngẩn ra: “Nô tỳ ngu dốt, tại sao vậy ạ?”
“Lúc nàng ta vừa lên tiếng, ta cứ tưởng nàng ta sẽ xúi giục ta đến trước mặt thái hậu hay hoàng thượng nói gì đó, không ngờ chỉ mang vấn đề mình do dự chưa quyết ra hỏi ta, nhìn có vẻ là người ngay thẳng.”
Oanh Thời nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng nếu nàng ta diễn kịch, muốn lấy lòng tin của người thì cũng không khó.”
Hạ Vân Tự gật đầu, bước qua bậc cửa phòng ngủ. “Cho nên mới chỉ tin nàng ta ba phần.”
Tuy nhiên với ba phần tin tưởng này cũng đủ để kết bạn xem sao.
Quan hệ trong chốn hậu cung này vốn cũng chẳng mong ai thật lòng, phần lớn là xem đối phương có ích cho mình hay không. Chẳng hạn như trước mắt, Đường bảo lâm đầu quân vào Chiêu Phi, mục đích là được đề bạt, còn những người khác sẽ tự tìm đường riêng. Nếu nàng không kết bạn với vài người thì sẽ có vẻ như thế lực quá non yếu.
Tối hôm đó quả nhiên là Đường Lan Chi thị tẩm. Sáng sớm hôm sau Chiêu Phi bèn sai người truyền lời đến các cung là hôm nay nàng ta không khỏe lắm, bảo các cung tần không cần đến ấn an.
Lúc chải đầu cho Hạ Vân Tự, Oanh Thời bẩm lại những lời này với nàng, còn nói khẽ: “Ngọc Sa đã nghe ngóng được sáng nay Chiêu Phi mời Đường bảo lâm cùng đến dùng bữa sáng.”
“Chứng tỏ tối qua nàng ta làm hoàng thượng vui vẻ.” Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta cũng dùng bữa đi. Lúc đến Thượng Thực Cục nhận thức ăn thì bảo họ lấy thêm một chén chè đậu xanh ướp đá về đây, lát nữa em theo ta đến Tử Thần Điện một chuyến.”
“Tử Thần Điện?” Bàn tay đang cầm chiếc lược gỗ của Oanh Thời hơi sựng lại. “Nương tử, theo quy định thì…”
Theo quy định, để tránh việc các phi tần tranh sủng rồi làm ra những chuyện khiến thiên tử phiền lòng, những người chưa thị tẩm không được tự ý diện kiến thánh thượng, nếu không đó là tội lớn. Trong cung phép tắc nghiêm ngặt, việc “tình cờ gặp gỡ” như trong tiểu thuyết nói là chuyện không thể xảy ra. Đã bảo đợi, thì cứ thành thật mà đợi. Như vậy, tuy không tránh khỏi việc có người lúc mới vào cung đắc tội với các tần phi nắm quyền mà mãi không được thị tẩm, phòng không gối chiếc đến già nhưng mặt khác thiên tử được thanh tịnh hơn nhiều.
Hạ Vân Tự dửng dưng: “Không sao. Có tỷ tỷ, hoàng thượng sẽ không vì chuyện này mà trách ta.”
“Đúng là không trách tội.” Oanh Thời ngập ngừng rồi nói tiếp.”Nô tỳ chỉ sợ nương tử đi thế này thì sẽ đắc tội với Chiêu Phi nương nương thôi.”
Thần sắc Hạ Vân Tự vẫn không thay đổi. “Chiêu Phi thì sớm muộn gì ta cũng đắc tội, vậy chi bằng đắc tội sớm đi để khỏi mất công vờ vịt.”
Búi tóc xong, Yến Thời nâng một bộ váy còn khá mới lên. Chất vải màu vàng mơ trông rất sáng, dọc theo mép váy còn thêu những hoa văn phức tạp mà rất tinh xảo. Hạ Vân Tự quay qua nhìn một cái, cau mày bảo: “Màu nhạt quá, đổi sang bộ màu cam ấy.”
Chỉ mới tin tưởng đôi chút nên có những lời nàng chưa nói hết với Chu Diệu. Nàng ăn mặc lộng lẫy như thế này là vì tướng mạo của mình, nhưng cũng không hoàn toàn vì tướng mạo.
Người trong cung đều cảm thấy hoàng đế thích người như Giai Huệ hoàng hậu nên đều bắt chước theo phong cách của tỷ ấy. Nhưng nàng biết, hoàng đế không chỉ thích kiểu ấy.
Vào cái ngày mà Đàm Tây Vương dâng Quý phi vào cung, nàng còn nhỏ, vừa lúc ở cung Tiêu Phòng làm bạn với tỷ tỷ. Hoàng đế cũng có mặt ở đó nên Quý phi liền đến thẳng cung Tiêu Phòng bái kiến đế hậu.
Lúc đó Quý phi ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy. Khoảnh khắc nàng ta khấu bái, Hạ Vân Tự nhìn thấy trong mắt người đàn ông trước nay chỉ có tỷ tỷ xuất hiện vẻ thích thú chưa từng có, ngay cả tỷ tỷ cũng vì thế mà sững sờ.
Đáng tiếc, lúc đó Quý phi đang lễ bái nên không nhìn thấy điều này. Quý phi cũng không ngốc, sau khi vào cung nghe ngóng được hoàng đế thích nữ tử dịu dàng hiền thục bèn thay đổi phong cách trước đó, không ăn mặc rực rỡ như trước.
……
Hạ Vân Tự ung dung dùng bữa sáng rồi đến Tử Thần Điện. Đến nơi, có lẽ là lúc hoàng đế đang bận rộn chuyện chính sự.
Bước xuống kiệu, nàng vừa định lên bậc thang thì có một hoạn quan trẻ ngăn lại, tươi cười hành lễ: “Hạ tài nhân, người cũng biết theo quy định…”
Hạ Vân Tự biết hắn không có quyền quyết định nên nói thẳng: “Vậy thì làm phiền quý nhân mời Phàn công công ra đây để ta nhắn vài câu.”
Phàn công công mà nàng nói chính là ngự tiền thái giám Phàn Ưng Đức, người đứng đầu tất cả các thái giám trong cung.
Theo lý mà nói, một tài nhân nho nhỏ vừa tiến cung như nàng không thể sai bảo Phàn công công, nhưng nghĩ đến thân phận Hạ tứ tiểu thư của nàng, trong lòng tiểu hoạn quan cũng có cân nhắc.
Hạ Vân Tự mỉm cười, nhét cho hắn một chiếc vòng ngọc. “Chỉ cần giúp ta truyền lời là được, còn gặp hay không tự Phàn công công sẽ quyết định.”
Chiếc vòng ngọc là hàng thượng phẩm, tiểu hoạn quan cúi đầu nhìn một cái, mắt lập tức sáng lên.
Dù sao chỉ nhắn một câu, Phàn công công không gặp, cùng lắm cũng chỉ bị mắng vài tiếng, cố chịu cũng chả mất mát gì.
Hạ Vân Tự nhìn hắn vào trong điện, không bao lâu liền thấy Phàn Ưng Đức – mặc bộ y phục cầu kỳ – vội vàng đi ra.
“Tài nhân nương tử.” Phàn Ưng Đức chắp tay hành lễ.
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Trời nóng, ta đã chuẩn bị cho tỷ phu chén chè đậu xanh, Phàn công công xem thử có tiện hay không?”
“Tiện, tiện.” Phàn Ưng Đức vô cùng khôn khéo, lập tức thay đổi theo cách xưng hô của nàng. “Mời tứ tiểu thư.”
Hoàng đế phê duyệt tấu chương ở gian trong, gian ngoài thường để không, thỉnh thoảng có việc cần triệu tập triều thần vào cung thì sẽ thương nghị ở đó.
Bên cạnh gian ngoài có một gian nhỏ hơn, là nơi cung nhân chuẩn bị trà nước. Phàn Ưng Đức xách hộp chè đậu xanh vào trong đó, đặt lên chiếc khay, không lâu sau liền bưng ra.
Oanh Thời vừa định đưa tay nhận thì Hạ Vân Tự đã ngăn lại, tự tay bưng lấy. “Không dám làm phiền công công, để ta.”
Phàn Ưng Đức hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, cung kính dâng khay chè lên cho nàng.
Vừa vào tới cửa gian trong, xung quanh chợt trở nên mát mẻ, cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Hạ Vân Tự ngước mắt lên liền nhìn thấy hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trước bàn, chuyên chú đọc tấu chương.
Y và Giai Huệ hoàng hậu Hạ Vân Chước cùng tuổi, lớn hơn Hạ Vân Tự tròn mười tuổi, ngoại hình khôi ngô anh tuấn. Tóc vấn trâm ngọc, quần áo màu đen huyền tôn lên vẻ uy nghi của đế vương. Nhìn dáng y phê duyệt tấu chương, từ xa xa đã hình dung ra được hình ảnh một vị minh quân trẻ tuổi.
Hạ Vân Tự bất giác nhớ đến những lời tỷ tỷ của mình đã nói từ rất lâu về trước. Lúc đó nàng mới mấy tuổi, chỉ là một thứ nữ mất mẹ, không nơi nương tựa, hoàn toàn dựa vào sự che chở của trưởng tỷ.
Lúc đó tỷ tỷ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vừa mới quen Hạ Huyền Thời[1] – lúc bấy giờ vẫn còn là quận vương. Nàng phát hiện tỷ tỷ thường cười trộm một mình. Nàng hồn nhiên không biết gì về tình cảm nam nữ, lại rất tò mò nên quấn lấy tỷ tỷ hỏi một tràng. “Ngài ấy trông thế nào? Đẹp lắm sao? Đẹp hơn đại ca nữa ư? Sao tỷ tỷ thích đến thế?”
Bị nàng dồn hỏi, Hạ Vân Chước rất xấu hổ. Nàng ôm muội muội đến ngồi cạnh mình, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời: “Lúc chàng nghiêm túc đọc sách trông rất đẹp.”
Sau này, tuy nàng vào cung rất nhiều lần nhưng chưa từng nhìn thấy y đọc sách. Bây giờ được gặp mới biết lời tỷ tỷ nói năm đó là thật.
Không lên tiếng, cũng không hành lễ, Hạ Vân Tự yên lặng bưng chén chè đậu xanh đi thẳng đến bên cạnh hoàng đế, đặt nó trước mặt y.
Chén chè đặt lên bàn tạo thành một tiếng động nhỏ, y liếc thấy bèn cau mày nói: “Vừa dùng bữa sáng xong, sao bây giờ…”
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lời đang nói cũng im bặt.
Hạ Vân Tự nhìn vào mắt y, phát hiện từ đáy mắt ấy ánh lên vẻ bất ngờ.
“Tứ muội muội?” Giọng y đầy nghi hoặc. “Sao muội lại tiến cung vào giờ này?”
Từ khi Giai Huệ hoàng hậu tạ thế, y đối với Hạ gia không tồi, đặc biệt là càng quan tâm chiếu cố nàng – muội muội thân thiết nhất của Giai Huệ hoàng hậu.
Nhưng sự quan tâm này cũng rất chừng mực. Chẳng hạn như dịp lễ tết, những tiểu thư nhà quan khác đều ở ngoài điện khấu đầu rồi về, còn nàng sẽ được y truyền vào trong điện uống chén trà. Hoặc đến sinh nhật, những người khác được một câu chúc mừng từ thiên tử đã là vinh hạnh, còn nàng sẽ có cung nhân đến tận nhà tặng lễ vật.
Cứ như thế, nếu không có dịp đặc biệt thì nàng cũng rất ít khi vào cung, cho nên y không hiểu sao nàng lại yết kiến vào lúc này.
Hạ Vân Tự mỉm cười không nói, mắt lơ đãng nhìn Phàn Ưng Đức một cái, hắn liền hiểu ý trả lời thay cho nàng. “Hoàng thượng, tứ tiểu thư bây giờ thành Hạ tài nhân trong cung rồi ạ.”
“Hạ tài nhân?” Hoàng đế cảm thấy rất bất ngờ.
Hạ Vân Tự cũng tỏ vẻ bất ngờ. “Hoàng thượng vẫn chưa biết ư?”
Nghe thế, y thoáng cau mày rồi lập tức điềm nhiên như thường.
Thầm thở dài trong bụng, Hạ Huyền Thời đáp: “Gần đây chính sự bận rộn, trẫm hoàn toàn không để tâm tới việc tuyển tú nên không biết muội vào cung.” Nói xong y liền hỏi Phàn Ưng Đức. “Sao mẫu hậu và Chiêu Phi không nói với trẫm?”
“Hoàng thượng.” Hạ Vân Tự kịp thời lên tiếng nhưng vẫn chưa sửa miệng xưng là “thần thiếp” mà vẫn xưng hô như cũ. “Thần nữ nói với thái hậu nếu hoàng thượng đã giao việc tuyển tú cho Chiêu Phi nương nương thì thần nữ sẽ tuân theo ý chỉ của nương nương. Từ khi tỷ tỷ và hoàng thượng thành hôn đến nay, Hạ gia đã nhận quá nhiều hoàng ân, thật sự không dám để người bận tâm đến thần nữ nữa.”
“Huống chi…” Nàng ngập ngừng, trong giọng nói có thêm chút bi thương. “Huống chi thần nữ tuân theo di ngôn của tỷ tỷ mới vào cung bầu bạn với tỷ phu, sao có thể làm trái quy định, gây ảnh hưởng đến thanh danh của tỷ tỷ.”
Nói xong, nàng cẩn trọng quan sát sắc mặt của y.
Y trao quyền cho Chiêu Phi tuyệt đối không phải để Chiêu Phi dối gạt mình những chuyện này.
————-
[1] Họ của nam chính là Hạ (贺) khác với Hạ (夏) trong họ của nữ chính, trong tiếng Trung cách đọc hai chữ này cũng khác, chỉ có âm Hán Việt là đọc giống.
Hạ Vân Tự chỉ mỉm cười, đáp: “Mỗi người sẽ yêu thích một loài hoa khác nhau, nhưng mặt khác, mỗi loài hoa cũng sẽ khoe sắc theo cách riêng của mình. Trời không cho ta một khuôn mặt dịu dàng hiền thục, cố giả vờ mình dịu dàng hiền thục cũng không được.”
Những lời này rất chí lý. Chu Diệu ngắm nàng thật kỹ rồi gật đầu đồng ý. Nàng có một làn da trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt phượng quyến rũ hơi xếch lên, dù không chút phấn son cũng vô cùng kiều diễm, đúng là không thể giả vờ hiền dịu được, chi bằng cứ trang điểm lộng lẫy, môi đỏ yêu kiều, khoe toàn bộ vẻ rực rỡ của mình.
Họ không bàn đến chuyện này nữa mà nhàn rỗi nói những chuyện vu vơ khác, sau đó Chu Diệu liền cáo lui.
Hạ Vân Tự đích thân tiễn nàng ta ra cửa, tươi cười nói: “Rảnh rỗi thì sang đây chuyện vãn. Thục Phương Cung chỉ có ta và muội, chúng ta bầu bạn với nhau.”
“Được.” Chu Diệu mỉm cười, nhún người chào. “Thần thiếp cáo lui, tỷ tỷ đừng tiễn nữa.”
Hạ Vân Tự gật đầu, đứng ngoài cửa một lát, mãi đến khi bóng Chu Diệu xa dần mới quay vào trong.
Oanh Thời ra đón nàng, hỏi nhỏ: “Nương tử đã tin tưởng, có ý kết bạn với nàng ta sao?”
Hạ Vân Tự cười khẽ, giọng hờ hững. “Lúc đầu không hề tin tưởng nhưng sau khi báo lai lịch thì tạm thời tin nàng ta một chút, đến khi nhắc đến Thục Phương Cung lại tin nhiều hơn.”
Oanh Thời ngẩn ra: “Nô tỳ ngu dốt, tại sao vậy ạ?”
“Lúc nàng ta vừa lên tiếng, ta cứ tưởng nàng ta sẽ xúi giục ta đến trước mặt thái hậu hay hoàng thượng nói gì đó, không ngờ chỉ mang vấn đề mình do dự chưa quyết ra hỏi ta, nhìn có vẻ là người ngay thẳng.”
Oanh Thời nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng nếu nàng ta diễn kịch, muốn lấy lòng tin của người thì cũng không khó.”
Hạ Vân Tự gật đầu, bước qua bậc cửa phòng ngủ. “Cho nên mới chỉ tin nàng ta ba phần.”
Tuy nhiên với ba phần tin tưởng này cũng đủ để kết bạn xem sao.
Quan hệ trong chốn hậu cung này vốn cũng chẳng mong ai thật lòng, phần lớn là xem đối phương có ích cho mình hay không. Chẳng hạn như trước mắt, Đường bảo lâm đầu quân vào Chiêu Phi, mục đích là được đề bạt, còn những người khác sẽ tự tìm đường riêng. Nếu nàng không kết bạn với vài người thì sẽ có vẻ như thế lực quá non yếu.
Tối hôm đó quả nhiên là Đường Lan Chi thị tẩm. Sáng sớm hôm sau Chiêu Phi bèn sai người truyền lời đến các cung là hôm nay nàng ta không khỏe lắm, bảo các cung tần không cần đến ấn an.
Lúc chải đầu cho Hạ Vân Tự, Oanh Thời bẩm lại những lời này với nàng, còn nói khẽ: “Ngọc Sa đã nghe ngóng được sáng nay Chiêu Phi mời Đường bảo lâm cùng đến dùng bữa sáng.”
“Chứng tỏ tối qua nàng ta làm hoàng thượng vui vẻ.” Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta cũng dùng bữa đi. Lúc đến Thượng Thực Cục nhận thức ăn thì bảo họ lấy thêm một chén chè đậu xanh ướp đá về đây, lát nữa em theo ta đến Tử Thần Điện một chuyến.”
“Tử Thần Điện?” Bàn tay đang cầm chiếc lược gỗ của Oanh Thời hơi sựng lại. “Nương tử, theo quy định thì…”
Theo quy định, để tránh việc các phi tần tranh sủng rồi làm ra những chuyện khiến thiên tử phiền lòng, những người chưa thị tẩm không được tự ý diện kiến thánh thượng, nếu không đó là tội lớn. Trong cung phép tắc nghiêm ngặt, việc “tình cờ gặp gỡ” như trong tiểu thuyết nói là chuyện không thể xảy ra. Đã bảo đợi, thì cứ thành thật mà đợi. Như vậy, tuy không tránh khỏi việc có người lúc mới vào cung đắc tội với các tần phi nắm quyền mà mãi không được thị tẩm, phòng không gối chiếc đến già nhưng mặt khác thiên tử được thanh tịnh hơn nhiều.
Hạ Vân Tự dửng dưng: “Không sao. Có tỷ tỷ, hoàng thượng sẽ không vì chuyện này mà trách ta.”
“Đúng là không trách tội.” Oanh Thời ngập ngừng rồi nói tiếp.”Nô tỳ chỉ sợ nương tử đi thế này thì sẽ đắc tội với Chiêu Phi nương nương thôi.”
Thần sắc Hạ Vân Tự vẫn không thay đổi. “Chiêu Phi thì sớm muộn gì ta cũng đắc tội, vậy chi bằng đắc tội sớm đi để khỏi mất công vờ vịt.”
Búi tóc xong, Yến Thời nâng một bộ váy còn khá mới lên. Chất vải màu vàng mơ trông rất sáng, dọc theo mép váy còn thêu những hoa văn phức tạp mà rất tinh xảo. Hạ Vân Tự quay qua nhìn một cái, cau mày bảo: “Màu nhạt quá, đổi sang bộ màu cam ấy.”
Chỉ mới tin tưởng đôi chút nên có những lời nàng chưa nói hết với Chu Diệu. Nàng ăn mặc lộng lẫy như thế này là vì tướng mạo của mình, nhưng cũng không hoàn toàn vì tướng mạo.
Người trong cung đều cảm thấy hoàng đế thích người như Giai Huệ hoàng hậu nên đều bắt chước theo phong cách của tỷ ấy. Nhưng nàng biết, hoàng đế không chỉ thích kiểu ấy.
Vào cái ngày mà Đàm Tây Vương dâng Quý phi vào cung, nàng còn nhỏ, vừa lúc ở cung Tiêu Phòng làm bạn với tỷ tỷ. Hoàng đế cũng có mặt ở đó nên Quý phi liền đến thẳng cung Tiêu Phòng bái kiến đế hậu.
Lúc đó Quý phi ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy. Khoảnh khắc nàng ta khấu bái, Hạ Vân Tự nhìn thấy trong mắt người đàn ông trước nay chỉ có tỷ tỷ xuất hiện vẻ thích thú chưa từng có, ngay cả tỷ tỷ cũng vì thế mà sững sờ.
Đáng tiếc, lúc đó Quý phi đang lễ bái nên không nhìn thấy điều này. Quý phi cũng không ngốc, sau khi vào cung nghe ngóng được hoàng đế thích nữ tử dịu dàng hiền thục bèn thay đổi phong cách trước đó, không ăn mặc rực rỡ như trước.
……
Hạ Vân Tự ung dung dùng bữa sáng rồi đến Tử Thần Điện. Đến nơi, có lẽ là lúc hoàng đế đang bận rộn chuyện chính sự.
Bước xuống kiệu, nàng vừa định lên bậc thang thì có một hoạn quan trẻ ngăn lại, tươi cười hành lễ: “Hạ tài nhân, người cũng biết theo quy định…”
Hạ Vân Tự biết hắn không có quyền quyết định nên nói thẳng: “Vậy thì làm phiền quý nhân mời Phàn công công ra đây để ta nhắn vài câu.”
Phàn công công mà nàng nói chính là ngự tiền thái giám Phàn Ưng Đức, người đứng đầu tất cả các thái giám trong cung.
Theo lý mà nói, một tài nhân nho nhỏ vừa tiến cung như nàng không thể sai bảo Phàn công công, nhưng nghĩ đến thân phận Hạ tứ tiểu thư của nàng, trong lòng tiểu hoạn quan cũng có cân nhắc.
Hạ Vân Tự mỉm cười, nhét cho hắn một chiếc vòng ngọc. “Chỉ cần giúp ta truyền lời là được, còn gặp hay không tự Phàn công công sẽ quyết định.”
Chiếc vòng ngọc là hàng thượng phẩm, tiểu hoạn quan cúi đầu nhìn một cái, mắt lập tức sáng lên.
Dù sao chỉ nhắn một câu, Phàn công công không gặp, cùng lắm cũng chỉ bị mắng vài tiếng, cố chịu cũng chả mất mát gì.
Hạ Vân Tự nhìn hắn vào trong điện, không bao lâu liền thấy Phàn Ưng Đức – mặc bộ y phục cầu kỳ – vội vàng đi ra.
“Tài nhân nương tử.” Phàn Ưng Đức chắp tay hành lễ.
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Trời nóng, ta đã chuẩn bị cho tỷ phu chén chè đậu xanh, Phàn công công xem thử có tiện hay không?”
“Tiện, tiện.” Phàn Ưng Đức vô cùng khôn khéo, lập tức thay đổi theo cách xưng hô của nàng. “Mời tứ tiểu thư.”
Hoàng đế phê duyệt tấu chương ở gian trong, gian ngoài thường để không, thỉnh thoảng có việc cần triệu tập triều thần vào cung thì sẽ thương nghị ở đó.
Bên cạnh gian ngoài có một gian nhỏ hơn, là nơi cung nhân chuẩn bị trà nước. Phàn Ưng Đức xách hộp chè đậu xanh vào trong đó, đặt lên chiếc khay, không lâu sau liền bưng ra.
Oanh Thời vừa định đưa tay nhận thì Hạ Vân Tự đã ngăn lại, tự tay bưng lấy. “Không dám làm phiền công công, để ta.”
Phàn Ưng Đức hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, cung kính dâng khay chè lên cho nàng.
Vừa vào tới cửa gian trong, xung quanh chợt trở nên mát mẻ, cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Hạ Vân Tự ngước mắt lên liền nhìn thấy hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trước bàn, chuyên chú đọc tấu chương.
Y và Giai Huệ hoàng hậu Hạ Vân Chước cùng tuổi, lớn hơn Hạ Vân Tự tròn mười tuổi, ngoại hình khôi ngô anh tuấn. Tóc vấn trâm ngọc, quần áo màu đen huyền tôn lên vẻ uy nghi của đế vương. Nhìn dáng y phê duyệt tấu chương, từ xa xa đã hình dung ra được hình ảnh một vị minh quân trẻ tuổi.
Hạ Vân Tự bất giác nhớ đến những lời tỷ tỷ của mình đã nói từ rất lâu về trước. Lúc đó nàng mới mấy tuổi, chỉ là một thứ nữ mất mẹ, không nơi nương tựa, hoàn toàn dựa vào sự che chở của trưởng tỷ.
Lúc đó tỷ tỷ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vừa mới quen Hạ Huyền Thời[1] – lúc bấy giờ vẫn còn là quận vương. Nàng phát hiện tỷ tỷ thường cười trộm một mình. Nàng hồn nhiên không biết gì về tình cảm nam nữ, lại rất tò mò nên quấn lấy tỷ tỷ hỏi một tràng. “Ngài ấy trông thế nào? Đẹp lắm sao? Đẹp hơn đại ca nữa ư? Sao tỷ tỷ thích đến thế?”
Bị nàng dồn hỏi, Hạ Vân Chước rất xấu hổ. Nàng ôm muội muội đến ngồi cạnh mình, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời: “Lúc chàng nghiêm túc đọc sách trông rất đẹp.”
Sau này, tuy nàng vào cung rất nhiều lần nhưng chưa từng nhìn thấy y đọc sách. Bây giờ được gặp mới biết lời tỷ tỷ nói năm đó là thật.
Không lên tiếng, cũng không hành lễ, Hạ Vân Tự yên lặng bưng chén chè đậu xanh đi thẳng đến bên cạnh hoàng đế, đặt nó trước mặt y.
Chén chè đặt lên bàn tạo thành một tiếng động nhỏ, y liếc thấy bèn cau mày nói: “Vừa dùng bữa sáng xong, sao bây giờ…”
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lời đang nói cũng im bặt.
Hạ Vân Tự nhìn vào mắt y, phát hiện từ đáy mắt ấy ánh lên vẻ bất ngờ.
“Tứ muội muội?” Giọng y đầy nghi hoặc. “Sao muội lại tiến cung vào giờ này?”
Từ khi Giai Huệ hoàng hậu tạ thế, y đối với Hạ gia không tồi, đặc biệt là càng quan tâm chiếu cố nàng – muội muội thân thiết nhất của Giai Huệ hoàng hậu.
Nhưng sự quan tâm này cũng rất chừng mực. Chẳng hạn như dịp lễ tết, những tiểu thư nhà quan khác đều ở ngoài điện khấu đầu rồi về, còn nàng sẽ được y truyền vào trong điện uống chén trà. Hoặc đến sinh nhật, những người khác được một câu chúc mừng từ thiên tử đã là vinh hạnh, còn nàng sẽ có cung nhân đến tận nhà tặng lễ vật.
Cứ như thế, nếu không có dịp đặc biệt thì nàng cũng rất ít khi vào cung, cho nên y không hiểu sao nàng lại yết kiến vào lúc này.
Hạ Vân Tự mỉm cười không nói, mắt lơ đãng nhìn Phàn Ưng Đức một cái, hắn liền hiểu ý trả lời thay cho nàng. “Hoàng thượng, tứ tiểu thư bây giờ thành Hạ tài nhân trong cung rồi ạ.”
“Hạ tài nhân?” Hoàng đế cảm thấy rất bất ngờ.
Hạ Vân Tự cũng tỏ vẻ bất ngờ. “Hoàng thượng vẫn chưa biết ư?”
Nghe thế, y thoáng cau mày rồi lập tức điềm nhiên như thường.
Thầm thở dài trong bụng, Hạ Huyền Thời đáp: “Gần đây chính sự bận rộn, trẫm hoàn toàn không để tâm tới việc tuyển tú nên không biết muội vào cung.” Nói xong y liền hỏi Phàn Ưng Đức. “Sao mẫu hậu và Chiêu Phi không nói với trẫm?”
“Hoàng thượng.” Hạ Vân Tự kịp thời lên tiếng nhưng vẫn chưa sửa miệng xưng là “thần thiếp” mà vẫn xưng hô như cũ. “Thần nữ nói với thái hậu nếu hoàng thượng đã giao việc tuyển tú cho Chiêu Phi nương nương thì thần nữ sẽ tuân theo ý chỉ của nương nương. Từ khi tỷ tỷ và hoàng thượng thành hôn đến nay, Hạ gia đã nhận quá nhiều hoàng ân, thật sự không dám để người bận tâm đến thần nữ nữa.”
“Huống chi…” Nàng ngập ngừng, trong giọng nói có thêm chút bi thương. “Huống chi thần nữ tuân theo di ngôn của tỷ tỷ mới vào cung bầu bạn với tỷ phu, sao có thể làm trái quy định, gây ảnh hưởng đến thanh danh của tỷ tỷ.”
Nói xong, nàng cẩn trọng quan sát sắc mặt của y.
Y trao quyền cho Chiêu Phi tuyệt đối không phải để Chiêu Phi dối gạt mình những chuyện này.
————-
[1] Họ của nam chính là Hạ (贺) khác với Hạ (夏) trong họ của nữ chính, trong tiếng Trung cách đọc hai chữ này cũng khác, chỉ có âm Hán Việt là đọc giống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook