Tranh Hương
-
C17: H
Edit: Juen
Trịnh Viêm nhẹ nhàng nắm tay Ảnh Thập Nhất, dùng một tay đỡ lấy sườn mặt y, đầu lưỡi tỉ mỉ hôn liếm Ảnh Thập Nhất, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Ảnh Thập Nhất được Trịnh Viêm ôm trong ngực, nghiêng người hôn môi cùng hắn, một tay đặt bên eo Trịnh Viêm của y cảm nhận cơ bắp đang căng cứng dưới lớp vải, và cả sự căng thẳng lẫn chờ mong của hắn.
Ảnh Thập Nhất cuối cùng cũng chìm đắm vào sự dịu dàng vốn có của Trịnh Viêm.
Vào khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, bóng dáng Trịnh Viêm và Trịnh Băng trong đầu y xoay chuyển không ngừng. Lúc này Ảnh Thập Nhất mới nhận ra, người lấp đầy sinh mệnh y không phải chủ nhân, mà chính là hai đứa nhỏ này.
Ảnh Thập Nhất trước giờ luôn là người bảo thủ, y không muốn dây dưa với hai người họ, không có can đảm nhận lấy ánh mắt của thế tục, cũng không thể chịu được người ngoài chỉ trỏ nói này nói nọ. Nếu đã không thật lòng yêu thương, sao có thể để mặc khúc mắc mà chân thành đối đãi được. (?)
Nhưng cuối cùng y vẫn đắm chìm vào đó.
Môi lưỡi triền miên, nụ hôn càng ngày càng sâu. Ảnh Thập Nhất phát ra một tiếng mũi trầm thấp, lúc này Trịnh Viêm mới ngừng lại, vành tai ửng lên.
Ca ca vẫn ngọt ngào như xưa…
“Ca ca…” Trịnh Viêm vuốt ve eo Ảnh Thập Nhất, tay từ từ chui vào trong vạt áo, vuốt ve cái bụng phẳng đầy săn chắc của y, lặng lẽ thăm dò điểm mấu chốt của Ảnh Thập Nhất. Lòng hắn đầy căng thẳng, chỉ sợ nghe thấy tiếng từ chối của y.
Ảnh Thập Nhất cảm nhận rõ ràng tay Trịnh Viêm đang sờ soạng cơ thể mình, sờ đến hô hấp y cũng hơi dồn dập, cơ thể vô thức giật nảy, hai tay vòng lấy cổ Trịnh Viêm. Vạt áo y bị nhẹ nhàng nới rộng, tuột xuống dưới vai, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực không chút mỡ thừa.
Trái với Trịnh Viêm một thân giáo bào đen trắng, dáng dấp không nhiễm bụi trần, vẻ mặt điềm tĩnh nom đầy chính trực, Ảnh Thập Nhất y phục bị kéo tuột một nửa, lộ cả bả vai, bụng vì bị vuốt ve mà thở gấp liên tục.
Ảnh Thập Nhất đột nhiên cảm thấy bản thân quá phóng đãng, y cắn môi muốn trốn thoát lại bị Trịnh Viêm nắm chặt lấy cổ tay, cả người bị Trịnh Viêm đè lên, nhẹ nhàng ép nằm xuống.
Trịnh Viêm khẽ hôn lên khóe miệng Ảnh Thập Nhất, khàn giọng nói: “Ca ca, huynh đừng đẩy ta ra.”
Dứt lời, hắn lấy ngón tay phẩy nhẹ, một làn gió thoảng xuất hiện thổi tắt ngọn nến, xung quanh đột ngột tối đi. Mượn ánh trăng, hắn thấy cơ thể hơi tái nhợt của y, cùng cặp mắt sâu mày rậm kia khiến đầu óc Trịnh Viêm trở nên trống rỗng.
Ca ca thật đẹp, có nhìn bao lần cũng không đủ.
Trịnh Viêm thầm thì bên tai Ảnh Thập Nhất, nắm chặt tay y: “Ca ca, Trịnh Viêm không dám khăng khăng giữ huynh ở lại đây, vậy nên huynh lưu lại nơi này vài ngày rồi mới đi nhé.” Giọng nói Trịnh Viêm có hơi run rẩy, “Những năm qua, ca ca có nhớ ta không?”
Hắn vẫn muốn hỏi. Mặc kệ ca ca hắn có muốn trả lời hay không.
Nếu ca ca nhớ hắn, y sẽ đến thăm hắn, nhưng y chưa một lần tới.
Bởi hai người họ chỉ là thứ nhỏ nhặt ca ca tiện tay nhặt về mà thôi, không có xuất thân cao quý, cũng không hiểu chuyện gây bao rắc rối cho y.
Nếu không có hai đứa trẻ bọn họ, hẳn ca ca sẽ sống rất vui vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng hắn nhớ ca ca sắp phát điên rồi.
“Ca ca…” Trịnh Viêm đợi mãi vẫn không được đáp lại, lòng vừa lạnh vừa đau, bất lực nắm chặt tay lại thành nắm đấm, bất đắc dĩ nói: “Lừa ta một lần cũng không được à…”
Giá như ca ca có thể nói một câu nhớ hắn, dối lòng cũng được, Trịnh Viêm hắn đã khát cầu bao năm rồi.
Ảnh Thập Nhất nằm dưới thân Trịnh Viêm, hai tay y yếu ớt đặt bên hông hắn nhạy cảm nhận ra nhịp tim dồn dập cùng cảm xúc đang dần xuống dốc của Trịnh Viêm.
“Nhớ chứ.” Ảnh Thập Nhất nhẹ nhàng vỗ về Trịnh Viêm. Ngoại trừ đáp ứng, y cũng không biết làm gì nữa.
Trịnh Viêm đờ người, sững sờ hồi lâu, rồi hắn cúi xuống dụi đầu vào hõm vai Ảnh Thập Nhất.
Giọng nói khẽ run, vô cùng cảm kích thì thầm bên tai Ảnh Thập Nhất: “Cảm ơn, cảm ơn huynh…”
Nếu Ảnh Thập Nhất biết trước hai đứa trẻ này sẽ đau khổ tới vậy, y cũng sẽ không nỡ lòng đuổi chúng đi.
Trịnh Viêm như thể tim đập lỡ một nhịp, cứng ngắc dựa người lên Ảnh Thập Nhất, đè nhẹ lên thân y, nhìn Ảnh Thập Nhất vẻ không dám tin.
Cả hai im lặng hồi lâu. Trịnh Viêm giơ tay phải lên, run rẩy nắm lấy tay Ảnh Thập Nhất, chậm chạp kéo qua, nhẹ nhàng đặt lên vật cứng giữa hai chân hắn.
Thành kính như đem tay của tượng Phật cao quý chạm vào vũng bùn ô uế.
Mọi thứ đều thuận lợi như nước chảy thành sông, khi Trịnh Viêm từ từ đâm vào giữa hai chân y, Ảnh Thập Nhất ôm chặt lấy hắn, đôi chân thon dài vô lực treo (?) bên eo Trịnh Viêm.
“Ừm… Đệ nhẹ chút…” Giữa môi lưỡi, tiếng rên rỉ vụn vặt không tự chủ phát ra. Ảnh Thập Nhất thả lỏng cơ thể, tiếp nhận sự tiến vào nhẹ nhàng của Trịnh Viêm. Dù hậu huyệt đã bị Trịnh Băng khai mở trở nên mềm mại, nhưng giờ lại chặt như cũ. Trịnh Viêm chậm rãi đưa đẩy thân dưới, chỉ sợ làm đau ca ca.
Hắn không dám nghĩ về việc mình có sướng hay không, chỉ dịu dàng đưa đẩy, nhẹ nhàng chạm tới nơi sâu nhất kia. Mỗi lần đâm vào điểm kia, Ảnh Thập Nhất đều khẽ run lên, ôm chặt lấy Trịnh Viêm.
“A… a… Trịnh Viêm… Đừng đâm vào chỗ đó… Ưm… a…”
Trịnh Viêm ánh mắt dịu dàng, ân cần đỡ lấy vòng eo đang lơ lửng của y. Đối với Trịnh Viêm mà nói, việc ca ca nguyện ý trao thân cho mình đã là thứ hắn chưa bao giờ dám cầu.
“Ca ca, tư thế này thoải mái hơn phải không?”
Hắn muốn ca ca thoải mái, mọi động tác đều nhẹ nhàng chậm rãi, để Ảnh Thập Nhất có đủ thời gian thích ứng.
Trịnh Viêm nhìn miệng huyệt hồng phớt của Ảnh Thập Nhất. Trịnh Băng dù ép buộc y nhưng cũng có dạo đầu đàng hoàng, không để ca ca bị thương tẹo nào.
Làm tình với Trịnh Viêm rất sướng. Ảnh Thập Nhất ngửa cổ lên, cảm nhận từng đợt khoái cảm truyền lên từ sâu trong ruột.
“Ca ca, ta muốn thành thân với huynh.” Trịnh Viêm từng chút từng chút đâm vào trong tiểu huyệt hồng nhuận, thở dốc thì thầm bên tai Ảnh Thập Nhất.
Ảnh Thập Nhất rên rỉ không ngừng, ôm lấy đầu Trịnh Viêm, đứt quãng nói: “Quả là song sinh ha… đến cầu hôn cũng y đúc…”
Trịnh Viêm đầu tiên sững sờ, rồi nghiến răng ken két, thân dưới đột ngột di chuyển dữ dội khiến chất lỏng nơi miệng huyệt trào ra bắn tung tóe, đâm đến Ảnh Thập Nhất thở dốc liên tục: “Đệ nhẹ thôi… chịu không nổi… Haa… A…”
Động tác bất ngờ trở nên mạnh bạo khiến Ảnh Thập Nhất không chịu nổi, vật cứng giữa hai chân bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng đục, dây lên giáo bào đen trắng của Trịnh Viêm, nhìn dâm loạn vô cùng.
“Ca ca chịu không nổi… Hai đứa các ngươi đều làm ca… không chịu nổi nữa…” Ảnh Thập Nhất hổn hển xin tha: “Viêm Nhi, tha ca ca đi…”
“Ca ca!” Tiếng “Viêm Nhi” này khiến toàn thân Trịnh Viêm phát hỏa, kích động đến không khống chế nổi, hắn dùng sức đâm rút vài chục lần rồi bắn tinh vào sâu trong miệng huyệt Ảnh Thập Nhất.
***
Trời ơi t ước gì có thể thay từ “ca ca” bằng “anh” quá huhuhu:(((( Tiếng Việt phải gọi là giàu đẹp kinh khủng, thốt một tiếng “anh ơi” trên giường ta nói nó lứng gấp trăm lần luôn á oe oe oe (nma đổi vậy thì t lại thấy không hợp bối cảnh lắm)
Nói chung cũng do trình độ nữa mn ạ, t từng đọc truyện cổ đại edit hướng thuần Việt rồi (đại loại là thay vì nói mẫu thân phụ thân ca ca các thứ thì nói là mẹ, cha, anh trai… đồ đó), cái lối giao tiếp và cả cách kể, tả phải gọi là vừa thơ vừa cuốn, nma tiếc là trình độ t chưa đâu vào đâu không dám phá cách như vậy:(((
Trịnh Viêm nhẹ nhàng nắm tay Ảnh Thập Nhất, dùng một tay đỡ lấy sườn mặt y, đầu lưỡi tỉ mỉ hôn liếm Ảnh Thập Nhất, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Ảnh Thập Nhất được Trịnh Viêm ôm trong ngực, nghiêng người hôn môi cùng hắn, một tay đặt bên eo Trịnh Viêm của y cảm nhận cơ bắp đang căng cứng dưới lớp vải, và cả sự căng thẳng lẫn chờ mong của hắn.
Ảnh Thập Nhất cuối cùng cũng chìm đắm vào sự dịu dàng vốn có của Trịnh Viêm.
Vào khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, bóng dáng Trịnh Viêm và Trịnh Băng trong đầu y xoay chuyển không ngừng. Lúc này Ảnh Thập Nhất mới nhận ra, người lấp đầy sinh mệnh y không phải chủ nhân, mà chính là hai đứa nhỏ này.
Ảnh Thập Nhất trước giờ luôn là người bảo thủ, y không muốn dây dưa với hai người họ, không có can đảm nhận lấy ánh mắt của thế tục, cũng không thể chịu được người ngoài chỉ trỏ nói này nói nọ. Nếu đã không thật lòng yêu thương, sao có thể để mặc khúc mắc mà chân thành đối đãi được. (?)
Nhưng cuối cùng y vẫn đắm chìm vào đó.
Môi lưỡi triền miên, nụ hôn càng ngày càng sâu. Ảnh Thập Nhất phát ra một tiếng mũi trầm thấp, lúc này Trịnh Viêm mới ngừng lại, vành tai ửng lên.
Ca ca vẫn ngọt ngào như xưa…
“Ca ca…” Trịnh Viêm vuốt ve eo Ảnh Thập Nhất, tay từ từ chui vào trong vạt áo, vuốt ve cái bụng phẳng đầy săn chắc của y, lặng lẽ thăm dò điểm mấu chốt của Ảnh Thập Nhất. Lòng hắn đầy căng thẳng, chỉ sợ nghe thấy tiếng từ chối của y.
Ảnh Thập Nhất cảm nhận rõ ràng tay Trịnh Viêm đang sờ soạng cơ thể mình, sờ đến hô hấp y cũng hơi dồn dập, cơ thể vô thức giật nảy, hai tay vòng lấy cổ Trịnh Viêm. Vạt áo y bị nhẹ nhàng nới rộng, tuột xuống dưới vai, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực không chút mỡ thừa.
Trái với Trịnh Viêm một thân giáo bào đen trắng, dáng dấp không nhiễm bụi trần, vẻ mặt điềm tĩnh nom đầy chính trực, Ảnh Thập Nhất y phục bị kéo tuột một nửa, lộ cả bả vai, bụng vì bị vuốt ve mà thở gấp liên tục.
Ảnh Thập Nhất đột nhiên cảm thấy bản thân quá phóng đãng, y cắn môi muốn trốn thoát lại bị Trịnh Viêm nắm chặt lấy cổ tay, cả người bị Trịnh Viêm đè lên, nhẹ nhàng ép nằm xuống.
Trịnh Viêm khẽ hôn lên khóe miệng Ảnh Thập Nhất, khàn giọng nói: “Ca ca, huynh đừng đẩy ta ra.”
Dứt lời, hắn lấy ngón tay phẩy nhẹ, một làn gió thoảng xuất hiện thổi tắt ngọn nến, xung quanh đột ngột tối đi. Mượn ánh trăng, hắn thấy cơ thể hơi tái nhợt của y, cùng cặp mắt sâu mày rậm kia khiến đầu óc Trịnh Viêm trở nên trống rỗng.
Ca ca thật đẹp, có nhìn bao lần cũng không đủ.
Trịnh Viêm thầm thì bên tai Ảnh Thập Nhất, nắm chặt tay y: “Ca ca, Trịnh Viêm không dám khăng khăng giữ huynh ở lại đây, vậy nên huynh lưu lại nơi này vài ngày rồi mới đi nhé.” Giọng nói Trịnh Viêm có hơi run rẩy, “Những năm qua, ca ca có nhớ ta không?”
Hắn vẫn muốn hỏi. Mặc kệ ca ca hắn có muốn trả lời hay không.
Nếu ca ca nhớ hắn, y sẽ đến thăm hắn, nhưng y chưa một lần tới.
Bởi hai người họ chỉ là thứ nhỏ nhặt ca ca tiện tay nhặt về mà thôi, không có xuất thân cao quý, cũng không hiểu chuyện gây bao rắc rối cho y.
Nếu không có hai đứa trẻ bọn họ, hẳn ca ca sẽ sống rất vui vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng hắn nhớ ca ca sắp phát điên rồi.
“Ca ca…” Trịnh Viêm đợi mãi vẫn không được đáp lại, lòng vừa lạnh vừa đau, bất lực nắm chặt tay lại thành nắm đấm, bất đắc dĩ nói: “Lừa ta một lần cũng không được à…”
Giá như ca ca có thể nói một câu nhớ hắn, dối lòng cũng được, Trịnh Viêm hắn đã khát cầu bao năm rồi.
Ảnh Thập Nhất nằm dưới thân Trịnh Viêm, hai tay y yếu ớt đặt bên hông hắn nhạy cảm nhận ra nhịp tim dồn dập cùng cảm xúc đang dần xuống dốc của Trịnh Viêm.
“Nhớ chứ.” Ảnh Thập Nhất nhẹ nhàng vỗ về Trịnh Viêm. Ngoại trừ đáp ứng, y cũng không biết làm gì nữa.
Trịnh Viêm đờ người, sững sờ hồi lâu, rồi hắn cúi xuống dụi đầu vào hõm vai Ảnh Thập Nhất.
Giọng nói khẽ run, vô cùng cảm kích thì thầm bên tai Ảnh Thập Nhất: “Cảm ơn, cảm ơn huynh…”
Nếu Ảnh Thập Nhất biết trước hai đứa trẻ này sẽ đau khổ tới vậy, y cũng sẽ không nỡ lòng đuổi chúng đi.
Trịnh Viêm như thể tim đập lỡ một nhịp, cứng ngắc dựa người lên Ảnh Thập Nhất, đè nhẹ lên thân y, nhìn Ảnh Thập Nhất vẻ không dám tin.
Cả hai im lặng hồi lâu. Trịnh Viêm giơ tay phải lên, run rẩy nắm lấy tay Ảnh Thập Nhất, chậm chạp kéo qua, nhẹ nhàng đặt lên vật cứng giữa hai chân hắn.
Thành kính như đem tay của tượng Phật cao quý chạm vào vũng bùn ô uế.
Mọi thứ đều thuận lợi như nước chảy thành sông, khi Trịnh Viêm từ từ đâm vào giữa hai chân y, Ảnh Thập Nhất ôm chặt lấy hắn, đôi chân thon dài vô lực treo (?) bên eo Trịnh Viêm.
“Ừm… Đệ nhẹ chút…” Giữa môi lưỡi, tiếng rên rỉ vụn vặt không tự chủ phát ra. Ảnh Thập Nhất thả lỏng cơ thể, tiếp nhận sự tiến vào nhẹ nhàng của Trịnh Viêm. Dù hậu huyệt đã bị Trịnh Băng khai mở trở nên mềm mại, nhưng giờ lại chặt như cũ. Trịnh Viêm chậm rãi đưa đẩy thân dưới, chỉ sợ làm đau ca ca.
Hắn không dám nghĩ về việc mình có sướng hay không, chỉ dịu dàng đưa đẩy, nhẹ nhàng chạm tới nơi sâu nhất kia. Mỗi lần đâm vào điểm kia, Ảnh Thập Nhất đều khẽ run lên, ôm chặt lấy Trịnh Viêm.
“A… a… Trịnh Viêm… Đừng đâm vào chỗ đó… Ưm… a…”
Trịnh Viêm ánh mắt dịu dàng, ân cần đỡ lấy vòng eo đang lơ lửng của y. Đối với Trịnh Viêm mà nói, việc ca ca nguyện ý trao thân cho mình đã là thứ hắn chưa bao giờ dám cầu.
“Ca ca, tư thế này thoải mái hơn phải không?”
Hắn muốn ca ca thoải mái, mọi động tác đều nhẹ nhàng chậm rãi, để Ảnh Thập Nhất có đủ thời gian thích ứng.
Trịnh Viêm nhìn miệng huyệt hồng phớt của Ảnh Thập Nhất. Trịnh Băng dù ép buộc y nhưng cũng có dạo đầu đàng hoàng, không để ca ca bị thương tẹo nào.
Làm tình với Trịnh Viêm rất sướng. Ảnh Thập Nhất ngửa cổ lên, cảm nhận từng đợt khoái cảm truyền lên từ sâu trong ruột.
“Ca ca, ta muốn thành thân với huynh.” Trịnh Viêm từng chút từng chút đâm vào trong tiểu huyệt hồng nhuận, thở dốc thì thầm bên tai Ảnh Thập Nhất.
Ảnh Thập Nhất rên rỉ không ngừng, ôm lấy đầu Trịnh Viêm, đứt quãng nói: “Quả là song sinh ha… đến cầu hôn cũng y đúc…”
Trịnh Viêm đầu tiên sững sờ, rồi nghiến răng ken két, thân dưới đột ngột di chuyển dữ dội khiến chất lỏng nơi miệng huyệt trào ra bắn tung tóe, đâm đến Ảnh Thập Nhất thở dốc liên tục: “Đệ nhẹ thôi… chịu không nổi… Haa… A…”
Động tác bất ngờ trở nên mạnh bạo khiến Ảnh Thập Nhất không chịu nổi, vật cứng giữa hai chân bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng đục, dây lên giáo bào đen trắng của Trịnh Viêm, nhìn dâm loạn vô cùng.
“Ca ca chịu không nổi… Hai đứa các ngươi đều làm ca… không chịu nổi nữa…” Ảnh Thập Nhất hổn hển xin tha: “Viêm Nhi, tha ca ca đi…”
“Ca ca!” Tiếng “Viêm Nhi” này khiến toàn thân Trịnh Viêm phát hỏa, kích động đến không khống chế nổi, hắn dùng sức đâm rút vài chục lần rồi bắn tinh vào sâu trong miệng huyệt Ảnh Thập Nhất.
***
Trời ơi t ước gì có thể thay từ “ca ca” bằng “anh” quá huhuhu:(((( Tiếng Việt phải gọi là giàu đẹp kinh khủng, thốt một tiếng “anh ơi” trên giường ta nói nó lứng gấp trăm lần luôn á oe oe oe (nma đổi vậy thì t lại thấy không hợp bối cảnh lắm)
Nói chung cũng do trình độ nữa mn ạ, t từng đọc truyện cổ đại edit hướng thuần Việt rồi (đại loại là thay vì nói mẫu thân phụ thân ca ca các thứ thì nói là mẹ, cha, anh trai… đồ đó), cái lối giao tiếp và cả cách kể, tả phải gọi là vừa thơ vừa cuốn, nma tiếc là trình độ t chưa đâu vào đâu không dám phá cách như vậy:(((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook