“Đừng vì bị chúng tôi giữ chân mà lỡ mất việc gì nhé, Jude”, May thẳng thắn nói vài phút sau đó, biết rằng nghe vậy có vẻ thô lỗ, song cô rất muốn anh ta rời khỏi đây. Nếu Jude đi, sẽ không cơ hội nào để cái tên April Robine được nhắc tới cả... “Tôi tin rằng tất cả chúng tôi đều hiểu anh là người bận rộn như thế nào, còn Max và Will thì chắc chắn là sẽ ở lại đây tối nay”, cô nhẹ nhàng nói thêm.

Anh nhìn cô thách thức vài giây, có vẻ như sắp sửa nói cái gì đó, rồi lại đổi ý khi trút sự căng thẳng khỏi đôi vai mình. “Tôi đúng là phải tham gia vài thứ khi về khách sạn”, anh dịu dàng đồng ý, đặt chiếc cốc rỗng của mình xuống bàn.

Cô cũng sẵn sàng cá rằng anh có việc phải làm, May thừa nhận, nói chuyện với April Robine chẳng hạn - và có thể là không chỉ là nói chuyện. “Vậy thì chúng tôi không thể giữ anh thêm được nữa, đúng vậy không?”, cô ngọt ngào đáp lại.

Ánh mắt họ giao nhau - và đụng độ - như thể chỉ có hai người họ ở trong phòng - không ai trong số họ còn nhận thức được là còn có bốn người nữa có mặt khi họ tiếp tục giao chiến thầm lặng bằng ánh mắt.

“Sao chúng ta không đi xem Ginny và hai con như thế nào trong khi May và Jude chào tạm biệt nhỉ?” January nhanh trí đề xuất, đặt chiếc cốc rỗng xuống và nhìn March cùng hai người đàn ông kia chờ đợi.

“Ginny và hai con à...?” Max nhắc lại đầy vẻ nghi hoặc mặc dù đã đặt chiếc cốc xuống và chuẩn bị bước theo cô.

May nhìn anh ta khích lệ, cô rất mến người đàn ông thường tỏ ra nghiêm trọng hơn mức cần thiết này, biết rằng sự sôi nổi ấm áp của January chính là điều anh cần để làm tươi sáng hơn kiểu sống tương đối khắt khe trước đây.

“Đó là một bà mẹ”, Jude hài hước trấn an bạn. “Tớ sẽ gặp hai cậu vào ngày mai”, anh nói với hai bạn mình khi họ bước theo hôn thê ra khỏi bếp.

Để lại May đứng một mình với anh. Đó là điều cuối cùng mà cô mong muốn. Nhưng đồng thời cô cũng nhận ra rằng điều này có lẽ là cần thiết. Cô vẫn chưa nói xong những điều cần nói trước khi các em gái cùng hôn phu về đến nhà.

“Tôi biết, tôi biết.” Jude giơ tay lên ngăn như thể cô định nói. “Đừng nhắc đến David Melton, April Robine, hay vai diễn với các em gái của tôi. Tôi nói thế đúng chưa?”, anh bổ sung đầy châm chọc.

Cô thoáng nét cười. “Anh biết là mình làm thế rồi mà.” Cô nhăn mặt. “Chỉ là... tôi không muốn...” Cô nói một cách rắc rối, lắc lắc đầu.

Cô thậm chí không thể bắt đầu giải thích, không chỉ với người đàn ông này, mà với cả những người khác. Tất cả những gì cô biết là tình huống này, với việc hai em gái trở về nhà, đã đột nhiên trở nên quá phức tạp. Phức tạp đến mức cô chỉ muốn giấu mình đi cho đến khi nguy hiểm đã qua. Mà đó là việc mà cô không thể làm được!

Jude bước tới, đứng rất gần với cô, cúi nhìn đầy ái ngại khi vuốt nhẹ má cô. “Em đã từng nghe rằng chia sẻ đôi khi sẽ giúp ích hay không?”, anh trầm giọng nói.

May nấc, gần như một tiếng cười và cũng gần như tiếng khóc, cô khó nhọc nhận ra. “Không phải việc này”, cô nhẹ nhàng khẳng định và đương nhiên là không phải với Jude. “Họ đều rất hạnh phúc, đúng không?”, cô đăm chiêu nhìn về phía kho thóc nơi các em gái và hôn phu của họ chắc chắn là đang ngắm nghía con cừu cái và hai con mới sinh của nó.

Đầu ngón tay Jude dịch xuống dưới cằm, nâng cằm lên để cô nhìn trực diện vào mắt anh, đôi mắt xám sắc sảo dò xét. “Nhưng không phải em”, anh nói sau vài giây. “May, ý tôi vừa rồi thực sự không phải định nói em là cái nhọt ở...”

“Ở mông?”, cô rầu rĩ nói nốt.

“Anh thực sự định diễn đạt bằng tục ngữ”, anh khô khan đính chính, những ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cằm cô.

“Đúng, anh định nói thế mà.” May khẽ cười, mong anh dừng vuốt ve cô kiểu này, nhưng cô không còn đủ hơi sức để dừng anh lại. “Và tôi biết tôi là thế mà.” Cô nặng nhọc gật đầu. “Tôi chỉ... sau cùng thì có lẽ sẽ tốt hơn cho mọi người nếu chúng ta bán trang trại.” Cô thở dài đầy kích động, không còn chắc chắn điều gì là tốt nữa. Cho bất kỳ ai trong số họ.

Jude nheo mắt. “Em không thực sự nghĩ vậy đâu”, anh chậm rãi nói, khẽ lắc đầu.

“Này, chính anh là người muốn mua nó, nhớ không?” Cô ngờ vực nhắc anh. Điều cuối cùng mà cô mong là tranh luận với Jude về việc bán trang trại.

“Đúng thế.” Miệng anh mím lại rầu rĩ. “Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa”, anh nói với vẻ tự phẫn nộ.

May nhìn anh dò xét. Tối nay Jude có vẻ khác, với sự có mặt của hai người bạn thân nhất. Anh ta không hoàn toàn là một doanh nhân máu lạnh như thông thường anh ta thích thể hiện.

Cô mỉm cười. “Anh biết đấy, Jude, có thể anh không phải là một...”

“Cẩn thận đấy, May”, anh khô khan cảnh cáo.

“Tôi định nói là một doanh nhân cứng đầu như tôi đã nghĩ”, cô trách móc nói.

“Em đừng tin như thế”, anh nghiêm túc cảnh cáo. “Tối nay mang tính thân mật.”

Cô nhướn cặp mày đen. “Có nghĩa là tối mai sẽ là công việc?”, cô châm trọc.

Jude nhún vai tự giễu mình. “Tôi chưa muốn đi xa như thế.”

Cô cũng không. Họ dường như không thể ở chung một phòng lâu mà Jude lại không hôn hay vuốt ve cô - thật khó chịu khi mà May rất quyết tâm để không quá gần gũi với anh.

Mà giờ anh lại quá gần gũi, đứng sát cô, những ngón tay vuốt ve cằm khi hai bàn tay dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cô.

Cô đã yêu người đàn ông này, May bị sốc khi ngước nhìn anh và nhận ra điều đó.

Sao điều đó lại có thể xảy ra được?

Với tất cả mọi thứ đang diễn ra trong cuộc sống của cô - sự có mặt của David, của April Robine ở trong vùng, áp lực phải bán trang trại ngày càng tăng - làm sao cô có thể yêu Jude Marshall nhỉ?

Mắt anh trở nên nhạy bén. “Gì vậy?”, anh hỏi đầy quan tâm. “Em đột nhiên lại tái nhợt đi”, anh giải thích, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tái nhợt - cô kinh ngạc mình đã không sụm xuống khi có phát hiện đó về bản thân.

Môi mím lại khi cô giằng mạnh ra khỏi tay anh, một bức màn che phủ cái nhìn vốn rất thẳng thắn. “Tôi mệt”, cô đột ngột nói, cố tình không nhìn anh mà nhìn hai tay anh buông thõng xuống. “Đó... tôi thực lòng nghĩ là anh nên đi”, cô căng thẳng nói.

Bởi vì cô hoàn toàn lạc lối. Nếu không cô đã không...

Yêu Jude Marshall, rõ ràng anh là bạn của người mẹ bị xua đuổi, không phải điều khôn ngoan nên làm, đúng thế không?

Và cô gần như bị quá kích động, May run rẩy thầm nghĩ. Giờ thì bất kỳ giây phút nào cô cũng có thể bắt đầu nói lảm nhảm không đâu vào đâu, hoặc khóc, mà thế thì còn tệ hơn.

“Sau hết”, miệng cô mím lại cay độc, “tôi chắc rằng April đang chờ anh về khách sạn”.

Jude nheo mắt khi dường như đoán được nhận xét của cô là sự phản kháng cố ý.

Song cô còn có thể làm gì? Toàn bộ cuộc sống của cô dường như chao đảo khi giờ đây biết mình đã yêu người đàn ông này.

Và như hầu hết phụ nữ, cô có những giấc mơ về tình yêu đích thực và đám cưới. Nhưng trong những giấc mơ ban ngày không thường xuyên đó, cô luôn yêu một người cũng yêu cô, một người tình tốt bụng, quan tâm luôn muốn yêu thương và che chở cho cô trong phần đời còn lại, như cô yêu và trân trọng anh.

Jude Marshall trông đáng yêu như thể con bò đực độc cha cô đã mua vài năm trước, trước khi ông phải bán nó chỉ sau vài tuần vì không thể nào kiểm soát nổi nó; không ai có thể đến gần nó mà không có rủi ro bị húc.

Jude gần như là không thể chạm vào.

Anh ta cũng là bạn thân của một người phụ nữ cô sẽ luôn căm ghét và xem thường.

Jude nghiêm nghị nhìn May, nhìn những tình cảm thay đổi vùn vụt qua gương mặt thường rất bộc trực của cô để phân tích.

Cô ấy thường cố tình thô lỗ với anh về mối quan hệ của anh với April - anh không nghi ngờ gì điều này.

April...

Nếu May không cho anh câu trả lời anh mong muốn, có lẽ April sẽ làm điều đó. Nó đáng để anh thử, Jude quyết định.

“Tôi chắc là cô ấy đang đợi”, anh nhẹ nhàng trả lời sự chế nhạo cố ý của May, quyết định sẽ không rơi vào một cuộc tranh luận nữa - đặc biệt là khi đó là điều cô mong muốn. “Tôi sẽ đặt bàn cho chúng ta ở đâu đó và sẽ đón em lúc bảy rưỡi tối mai, được chứ?” Anh nói thêm vẻ chắc chắn khi cô định nói gì đó, “Khi mời một phụ nữ đi ăn bên ngoài thì anh thực sự muốn làm đúng như thế - và nó sẽ gồm cả việc đón em đi cùng”, anh bổ sung một cách dứt khoát.

Cô cau mày. “Tôi không nhớ đã từng được hỏi”.

Đúng, cô đã quá mệt mỏi cho một cuộc chiến nữa - và sẽ không dính vào. ít nhất là không phải với anh.

Anh mím miệng cương quyết. “Anh sẽ đón em vào lúc bảy rưỡi”, anh nhắc lại bình thản.

May tỏ vẻ chế nhạo khi nhìn anh giễu cợt. “Hãy đảm bảo rằng sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta cùng ăn tối ở khách sạn của anh nhé?”, cô chế giễu.

Jude hít một hơi sâu để kiềm chế trước khi trả lời. “Tôi chẳng phải giấu ai cả, May”, anh cục cằn nói.

“Không à?”, cô nhướn mày thách thức.

Một chút nữa thì anh lại vứt hết sự cẩn trọng, quay về quyết định trước đó của mình và sẽ hôn cô đến quên hết mọi sự - và điều này chắc chắn sẽ dẫn tới một cuộc tranh cãi nữa.

“Cha em nên tét vào mông em nhiều hơn khi em còn bé”, anh căng thẳng thốt ra, hai tay nắm chặt cạnh sườn như thể đang vật lộn với ham muốn ôm cô trong tay.

Cô lắc đầu có vẻ đăm chiêu. “Cha tôi không tin vào việc đánh đập để dạy các con mình.”

“Điều đó làm cho các ông chồng sẽ vất vả hơn nhiều đấy!”, anh nói qua loa.

May mỉm cười. “Max và Will xem ra không phàn nàn gì.”

“Chưa đấy thôi”, anh bác bỏ. Nụ cười của cô biến đi cũng đột ngột như khi xuất hiện.

“Sẽ không bao giờ”, cô bật ra đầy vẻ chắc chắn. “January và March đều là những phụ nữ đáng yêu.”

“Không phải em đang có chút thiên vị đấy chứ?” Jude chế giễu, biết rằng sẽ làm cô xù lông lên vì dám chỉ trích các em gái cô.

“Và có phải anh đang bực bội vì hai bạn thân nhất của anh lại sắp sửa cưới và sẽ từ bỏ nhóm độc thân ba người?”, cô thách thức đáp trả.

Jude thở mạnh. Không phải để thoát khỏi cơn tức giận. Không phải để đỡ phẫn nộ. Mà vì đâu đó trong lòng, anh hiểu rằng cô ấy nói đúng...

Anh đã kết bạn với Max và Will trong nhiều năm, ba người họ thường dành khá nhiều thời gian bên nhau, cùng chơi hết mình cũng như cùng làm việc hết mình. Quả thật cũng hơi đáng lo khi anh chợt nhận ra, với việc Max và Will gần đây đã đính hôn và đang chuẩn bị cưới, rằng thời kỳ đó giờ đã chấm dứt.

Và anh không cảm ơn May vì đã nhắc nhở mình về thực tế đó.

“Cứ xem sự thân thiết của chị em em, không phải câu ấy cũng đúng với em sao?”, anh giễu cợt, để rồi ngay sau đó ước gì mình chưa nói gì khi thấy May nhợt nhạt đi. Điều đó cho anh biết rằng lời châm chích của anh đã trúng đích. “Việc này chẳng đưa chúng ta đi tới đâu cả, May”, anh bỏ qua, quay đi một cách vội vã. “Dù cho em định chơi trò gì với cuộc nói chuyện này thì tôi cũng từ chối tham gia. Được chưa?”, anh khó khăn nói thêm, biết rằng mình gần như đã mất bình tĩnh. Điều này chưa bao giờ xảy ra. Như May đã tinh tế đoán ra ngay từ đầu, anh rất ít khi để lộ gì về bản thân mình, dù bằng lời nói hay qua thái độ, mà sự giận dữ thì chắc chắn sẽ hiện ra không sao giấu được.

Trừ việc giờ đây có vẻ như May Calendar đã vượt qua được cái rào chắn anh đã cố ý dựng lên che giấu tình cảm của mình, mà dường như cô ấy chẳng phải nỗ lực gì nhiều...

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì”, cô bỏ qua, bước tới phía cửa sổ bếp. “Họ đang quay lại đây, vậy...”

“Đã đến lúc tôi phải đi rồi”, anh nóng nảy nói nốt.

“May, nếu xem xét đến việc tôi đang làm ơn - không nhắc đến Melton hay April ấy mà”, anh giải thích khi cô nhìn anh chất vấn, “em nên lịch sự với tôi hơn một chút so với vài phút vừa qua”.

Miệng cô mím lại không có vẻ gì là cười. “Tôi e rằng anh sẽ không tìm thấy phẩm chất ấy ở tôi đâu”, cô dài giọng. “Không hơn gì so với tôi thấy ở anh cả”, cô sắc bén nói thêm.

“Giờ thì nếu anh không phiền, tôi phải dọn thêm giường cho các vị khách không chờ đợi của mình...”

Jude nheo mắt. “Em...”

“Vẫn ở đây à, Jude?” March Calendar mỉa mai khi là người đầu tiên trong bốn người bước vào bếp. “Chúng tôi cứ nghĩ anh đã đi lâu rồi cơ.”

“Vậy thì cô nghĩ sai rồi, phải không?” Jude nóng nảy buột mồm. Một cô gái nữa nhà Calendar cũng cần bị đánh vào mông đây. “Max, đi cùng với tôi ra xe chứ?”, anh nhẹ nhàng đề nghị.

“Không vấn đề gì”, bạn anh đồng ý, quay sang hôn nhẹ lên môi January trước khi theo Jude rời khỏi khu nhà.

Sẽ mất chút thời gian để quen dần với việc này, Jude buồn rầu nhận ra khi hai người đi về phía xe của anh. Max vốn luôn là người cô độc hơn trong ba người họ, anh thích các mối quan hệ nhưng không bao giờ cho phép bất kỳ cô gái nào quá gần gũi. Hiển nhiên điều này đã thay đổi, với tình yêu rõ rệt mà anh dành cho.

“Họ cũng được đấy chứ, đúng không?” Max kéo dài giọng khi dường như đoán được ít nhất là một vài ý nghĩ của Jude.

Nhưng không phải tất cả họ, ơn Chúa - vì Jude vừa mới đi đến một kết luận đáng giật mình rằng nếu anh không thận trọng, anh có thể đi đến kết cuộc là bị May Calendar bỏ bùa mê giống như hai em gái cô đã làm với các bạn của anh.

Thế quái nào mà lại như thế được nhỉ?

Nó xảy ra lúc nào nhỉ?

Hơn nữa, tại sao nó lại xảy ra được nhỉ? Điều cuối cùng mà anh cần, và điều cuối cùng mà anh muốn, là yêu đương ai đó, nói gì tới một người dễ xù lông như May.

“Jude?” Max hỏi vẻ quan tâm.

Anh giật mình nhìn bạn, nhận ra rằng Max vẫn đang chờ câu trả lời cho nhận xét bình thường của mình. Bình thường, đó là với Max thôi. Chứ không phải với Jude. “Được đấy”, anh khó khăn xác nhận. “Mặc dù tớ không lôi cậu ra đây để nói chuyện về chị em nhà Calendar”, anh cay nghiệt bổ sung.

“Không ư?” Max dựa vào chiếc xe họ thuê. “Trông cậu và May có vẻ đang tiến triển khá tốt khi chúng tớ quay về đấy chứ”, anh suy đoán.

“Đừng có bắt đầu”, Jude cảnh cáo, mắt ánh lên màu xám bạc. Max và Will có lẽ là hai người duy nhất quá hiểu anh và điều cuối cùng anh mong muốn là để họ nghĩ rằng anh quan tâm đến May ngoài khía cạnh công việc. “Tớ muốn mua trang trại này từ cô ta”, anh nghiến răng. “Tớ làm sao có thể thô lỗ với cô ta được.”

Max nhún vai. “Việc đó chẳng bao giờ ngăn cậu không thô lỗ với mọi người trước đây.”

“Cậu...” Jude không thể nhịn được - anh bật cười.

“Cậu nói đúng.” Anh gật đầu, vẫn còn cười. “Nhưng May đã rất vất vả tự xoay xở ở đây một mình.” Anh nhún vai. “Tớ... tớ thấy tội nghiệp cho cô ta.”

Max mở to mắt khi nghe thấy lời thú nhận.

Họ cũng sẽ như vậy, Jude bực tức thừa nhận. Nhưng cảm thấy tội nghiệp cho những người anh chuẩn bị hạ gục trong kinh doanh chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh cả. Song có lẽ để Max nghĩ như vậy sẽ tốt hơn là để anh ta đoán được Jude đang bối rối như thế nào về những tiến triển tình cảm của mình với May. Anh bối rối tới mức không biết có còn là mình không nữa đây.

“Cô ta cũng sẽ không biết ơn tớ về sự lo lắng ấy đâu”, anh nói tiếp một cách giễu cợt. “Cô ta có nhiều gai hơn cả một con nhím vậy!”

Max cười to tán thưởng. “Cậu không muốn nói về chị em nhà Calendar, vậy cậu lôi tớ ra đây làm gì nào?”

Jude ruỗi người. “Cậu nhớ April chứ?”, anh hỏi một cách đề phòng, dù biết rằng Max chắc chắn biết. Cả hai người đều trở thành bạn của April khi họ ở Mỹ.

“Dĩ nhiên rồi.” Max gật đầu. “Cô ấy thế nào sau khi tớ rời Mỹ?”

“Cô ấy đang ở đây”, Jude dứt khoát cắt ngang. “Ở khách sạn. Ồ, không phải ở chung với tớ”, anh nóng nảy bổ sung khi vẻ mặt Max chuyển sang vẻ nghi ngờ. “Cô ấy có một số việc riêng phải làm ở đây, do vậy chúng tớ đi cùng nhau, tất cả chỉ có thế thôi. Cậu đang nhìn tớ kiểu quái quỷ gì thế?”, anh chất vấn khi Max nhướn mày dò hỏi?

“Nhìn như thế nào?” Max đáp trả đầy vẻ vô tội.

“Ồ, thôi bỏ đi.” Jude cảm thấy quá bực bội, quá xao động để có thể giải quyết vấn đề ngay lúc này. “Vấn đề là May có vẻ ghét cô ấy ngay tức thì... Cậu lại thế rồi!”, anh bật ra khi một lần nữa Max lại nghi ngờ nhìn mình.

Max nhún vai. “April là một người phụ nữ tuyệt đẹp.”

“Việc April trông như thế nào chẳng có liên quan gì đến việc May ghét cô ấy. Như tớ có thể thấy thì May đã căm ghét cô ấy từ trước khi hai người họ gặp nhau cơ.” Anh thở dài mất kiên nhẫn.

“Thú vị đây”, Max chậm rãi thốt ra nho nhỏ.

“Thú vị hay không thì tất cả những gì tớ muốn là cậu hứa không được nhắc tới tên April trong nhà Calendar. Đừng hỏi.” Anh lại thở dài vì Max trông có vẻ khó hiểu hơn bao giờ hết. “Tớ vẫn chưa tìm hiểu được sự thật của câu chuyện đó là gì, nhưng khi nào biết tớ sẽ nói cho cậu, được % 34069 Chưa?”

“Được.” Max nhún vai, vươn người. “Gửi lời chào của tớ tới April nhé”, anh nói thêm khi Jude chui vào xe.

“Tớ sẽ làm thế.” Anh gật đầu trước khi lái xe đi, hy vọng Max sẽ không hiểu được việc mình vội vàng rời đi thực sự là vì sao.

Để thoát khỏi May và sự phức tạp của những tình cảm liên quan đến cô ấy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương