Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư
-
Chương 50
Vào thời khắc cuối cùng, Tần Tranh không nhịn được bấu chặt lấy da thịt anh, để lại nhiều vết móng tay trên lưng anh.
Khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng lên não cô, giống như những cơn sóng đánh vào vách núi, cuối cùng đột nhiên tản đi, chảy tới bộ phần khác trong cơ thể, thẩm thấu đến từng sợi dây thần kinh của cô.
Cô chìm trong khoái cảm ngập trời, vẫn chưa kịp hồi phục lại nhịp thở, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy ra, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn.
Nhưng mà, anh vẫn chưa bắn ra.
Việt Triêu Tịch cúi đầu, hôn lên khóe môi cô.
“Thoải mái không?”
Tần Tranh khẽ cắn môi, lại không lên tiếng.
Anh nhìn sắc mặt ửng hồng và dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô, môi chậm rãi đưa về phía trước, hôn lên hàng nước mắt lăn dài của cô.
Cuối cùng dừng lại ở khóe mắt cô, dùng một lực dịu dàng nhất liếm đi nước mắt của cô.
“Anh xin lỗi...”
Rõ ràng cô đã thích anh từ rất lâu, nhưng anh lại không nhận ra điều đó.
Tầm mắt anh rơi vào mặt dầy chuyền hình trăng khuyết kia, trong lòng đột nhiên mềm mại như có dòng nước đang chảy qua.
Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng, nửa mặt trăng hướng về phía tây.
Còn cả thanh gỗ cô tự mình treo lên kia nữa, ước nguyện trên đó là viết tên của anh.
Không ngờ Tần Tranh của năm hai mươi tuổi lại mong muốn có được anh, mà ngay lúc đó anh lại không hề hay biết, bỏ lỡ rất nhiều thứ.
“Anh xin lỗi... là tại anh không tốt...”
Ở nơi anh không nhìn thấy, lúc anh không biết, có lẽ cô đã chịu rất nhiều tủi thân.
Trái tim anh đau đớn vì cô.
Tần Tranh không biết lúc này anh đang nghĩ gì, chỉ biết bản thân cuối cùng cũng chờ được câu nói cô muốn nghe nhất.
Nhìn đường quai hàm nhẵn nhụi trước mắt, sườn cổ thon dài và yết hầu nhô ra rõ ràng kia thỉnh thoảng lại nhấp nhô lên xuống.
Gợi cảm cực kỳ.
Trái tim cô thoáng rung động, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm hôn yết hầu của anh rồi ngậm nó vào giữa môi.
Cả người Việt Triêu Tịch run lên, máu toàn thân như ngừng chảy.
Anh thở dốc một tiếng, xoay ngược cơ thể cô lại, bản thân thì đứng ở mép giường.
Vật nam tính cứng rắn dính đầy mật dịch, thân vật thô dài ướt đẫm sáng bóng, gân xanh càng trở nên rõ ràng hơn.
Chất lỏng trong suốt theo thân vật từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống mép giường.
Anh vẫn chưa kết thúc.
Anh đặt cô thành tư thế quỳ bò, Tần Tranh trực tiếp nằm trên gối đầu, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng.
Bên trong hoa huy*t vẫn còn đọng lại dư vị cao trào, cô thở hổn hển để mặc anh điều khiển.
Việt Triêu Tịch tách hai cánh mông cô ra, ánh mắt nóng rực nhìn xuống dưới.
Anh thấy rõ hoa huy*t vừa bị anh làm tới ửng đỏ, phần thịt mềm bên trong thậm chí còn bị lôi ra một ít, mật dịch trong suốt vẫn đang chảy ra.
Anh mắt anh càng u tối, thở dốc nặng nề, vật nam tính chống lên hai cánh thịt mềm mại kia, nhẹ nhàng đẩy đầu khấc vào, sau đó lại rút ra.
Quy đầu vừa mới đi vào đã bị miệng huyệt của cô cắn chặt.
Vách thịt của cô giống như một cơn lốc xoáy, gấp gáp không chờ nổi muốn cắn nuốt vật nam tính của anh, khát vọng muốn anh tiến vào thêm một lần nữa.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng đẩy quy đầu cực đại vào bên trong, khai phá hoa huy*t đang ướt át dầm dề, đâm thẳng vật thô cứng vào bên trong, lấp đầy cô chỉ trong chớp mắt.
“Ưm a...trướng quá...”
Cô không kìm được ngửa đầu rên rỉ, sống lưng tạo ra một đường cong duyên dáng.
Bầu ngực đầy đặn rũ trước người, đung đưa qua lại, dáng vẻ quyến rũ vô cùng.
Gương mặt cô đối diện với cánh đồng lúa xanh mướt được ánh chiều tà ngoài cửa cổ nhuộm đỏ, ánh nắng bắt đầu yếu đi, nửa bầu trời chuyể sang màu xanh lam mờ ảo.
Hô hấp cô dần chậm lại, hoa huy*t căng tràn đến cực độ, thân thể không ngừng run rẩy.
Tiếng hít thở của Việt Triêu Tịch cũng nặng đi, liên tục thở dốc, anh cúi đầu nhìn đồ vật thô to của mình chống đỡ miệng huyệt nhỏ nhắn đến trắng bệch, bao bọc vô cùng chặt chẽ.
Anh rên khẽ một tiếng, bắt lấy cánh mông cô, siết chặt vùng eo, mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Tư thế đứng khiến anh dễ dàng đâm rút, vật nam tính đỏ sẫm ra vào liên tục giữa bờ mông trắng nõn.
Cơ bắp toàn thân anh căng lên theo từng động tác, đường cong ở eo mông cũng hoàn toàn căng ra, chỗ lõm ở hai bên cánh mông cũng trở nên rõ ràng, rung rẩy theo chuyển động của anh.
Tư thế này giúp anh đi vào rất sâu, động tác cũng vừa nhanh vừa mạnh.
Thắt lưng của Tần Tranh nhanh chóng truyền đến cảm giác tê dại, hoa huy*t siết chặt lấy vật nam tính, khó nhọc co rút lại.
“A...Hưm...”
Việt Triêu Tịch ngửa đầu thở dốc, yết hầu liền tục lăn lộn, gân xanh ở cổ cũng nổi lên.
Bên trong cô ấm áp mềm mại, nhưng lại chặt chẽ đầy đặn, giống như vô số miệng nhỏ điên cuồng liếm mút lấy anh.
Anh không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, hai chân mở rộng ra một chút.
Anh giật mạnh hông, rút ra nửa vật nam tính rồi lại cắm sâu và bên trong.
Vách thịt của cô như có một lực hút, lúc anh đút vào trong thì lưu luyến mút chặt quy đầu, đến khi anh chuẩn bị rút ra lại gắt gao siết chặt lấy thân vật thô cứng.
Thân thể Tần Tranh như có một dòng điện, cơ thể cô kịch liệt run rẩy, mật dịch không ngừng trào ra bên ngoài, cả người một lần nữa chìm không khoái cảm tình dục mãnh liệt.
Khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng lên não cô, giống như những cơn sóng đánh vào vách núi, cuối cùng đột nhiên tản đi, chảy tới bộ phần khác trong cơ thể, thẩm thấu đến từng sợi dây thần kinh của cô.
Cô chìm trong khoái cảm ngập trời, vẫn chưa kịp hồi phục lại nhịp thở, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy ra, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn.
Nhưng mà, anh vẫn chưa bắn ra.
Việt Triêu Tịch cúi đầu, hôn lên khóe môi cô.
“Thoải mái không?”
Tần Tranh khẽ cắn môi, lại không lên tiếng.
Anh nhìn sắc mặt ửng hồng và dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô, môi chậm rãi đưa về phía trước, hôn lên hàng nước mắt lăn dài của cô.
Cuối cùng dừng lại ở khóe mắt cô, dùng một lực dịu dàng nhất liếm đi nước mắt của cô.
“Anh xin lỗi...”
Rõ ràng cô đã thích anh từ rất lâu, nhưng anh lại không nhận ra điều đó.
Tầm mắt anh rơi vào mặt dầy chuyền hình trăng khuyết kia, trong lòng đột nhiên mềm mại như có dòng nước đang chảy qua.
Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng, nửa mặt trăng hướng về phía tây.
Còn cả thanh gỗ cô tự mình treo lên kia nữa, ước nguyện trên đó là viết tên của anh.
Không ngờ Tần Tranh của năm hai mươi tuổi lại mong muốn có được anh, mà ngay lúc đó anh lại không hề hay biết, bỏ lỡ rất nhiều thứ.
“Anh xin lỗi... là tại anh không tốt...”
Ở nơi anh không nhìn thấy, lúc anh không biết, có lẽ cô đã chịu rất nhiều tủi thân.
Trái tim anh đau đớn vì cô.
Tần Tranh không biết lúc này anh đang nghĩ gì, chỉ biết bản thân cuối cùng cũng chờ được câu nói cô muốn nghe nhất.
Nhìn đường quai hàm nhẵn nhụi trước mắt, sườn cổ thon dài và yết hầu nhô ra rõ ràng kia thỉnh thoảng lại nhấp nhô lên xuống.
Gợi cảm cực kỳ.
Trái tim cô thoáng rung động, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm hôn yết hầu của anh rồi ngậm nó vào giữa môi.
Cả người Việt Triêu Tịch run lên, máu toàn thân như ngừng chảy.
Anh thở dốc một tiếng, xoay ngược cơ thể cô lại, bản thân thì đứng ở mép giường.
Vật nam tính cứng rắn dính đầy mật dịch, thân vật thô dài ướt đẫm sáng bóng, gân xanh càng trở nên rõ ràng hơn.
Chất lỏng trong suốt theo thân vật từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống mép giường.
Anh vẫn chưa kết thúc.
Anh đặt cô thành tư thế quỳ bò, Tần Tranh trực tiếp nằm trên gối đầu, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng.
Bên trong hoa huy*t vẫn còn đọng lại dư vị cao trào, cô thở hổn hển để mặc anh điều khiển.
Việt Triêu Tịch tách hai cánh mông cô ra, ánh mắt nóng rực nhìn xuống dưới.
Anh thấy rõ hoa huy*t vừa bị anh làm tới ửng đỏ, phần thịt mềm bên trong thậm chí còn bị lôi ra một ít, mật dịch trong suốt vẫn đang chảy ra.
Anh mắt anh càng u tối, thở dốc nặng nề, vật nam tính chống lên hai cánh thịt mềm mại kia, nhẹ nhàng đẩy đầu khấc vào, sau đó lại rút ra.
Quy đầu vừa mới đi vào đã bị miệng huyệt của cô cắn chặt.
Vách thịt của cô giống như một cơn lốc xoáy, gấp gáp không chờ nổi muốn cắn nuốt vật nam tính của anh, khát vọng muốn anh tiến vào thêm một lần nữa.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng đẩy quy đầu cực đại vào bên trong, khai phá hoa huy*t đang ướt át dầm dề, đâm thẳng vật thô cứng vào bên trong, lấp đầy cô chỉ trong chớp mắt.
“Ưm a...trướng quá...”
Cô không kìm được ngửa đầu rên rỉ, sống lưng tạo ra một đường cong duyên dáng.
Bầu ngực đầy đặn rũ trước người, đung đưa qua lại, dáng vẻ quyến rũ vô cùng.
Gương mặt cô đối diện với cánh đồng lúa xanh mướt được ánh chiều tà ngoài cửa cổ nhuộm đỏ, ánh nắng bắt đầu yếu đi, nửa bầu trời chuyể sang màu xanh lam mờ ảo.
Hô hấp cô dần chậm lại, hoa huy*t căng tràn đến cực độ, thân thể không ngừng run rẩy.
Tiếng hít thở của Việt Triêu Tịch cũng nặng đi, liên tục thở dốc, anh cúi đầu nhìn đồ vật thô to của mình chống đỡ miệng huyệt nhỏ nhắn đến trắng bệch, bao bọc vô cùng chặt chẽ.
Anh rên khẽ một tiếng, bắt lấy cánh mông cô, siết chặt vùng eo, mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Tư thế đứng khiến anh dễ dàng đâm rút, vật nam tính đỏ sẫm ra vào liên tục giữa bờ mông trắng nõn.
Cơ bắp toàn thân anh căng lên theo từng động tác, đường cong ở eo mông cũng hoàn toàn căng ra, chỗ lõm ở hai bên cánh mông cũng trở nên rõ ràng, rung rẩy theo chuyển động của anh.
Tư thế này giúp anh đi vào rất sâu, động tác cũng vừa nhanh vừa mạnh.
Thắt lưng của Tần Tranh nhanh chóng truyền đến cảm giác tê dại, hoa huy*t siết chặt lấy vật nam tính, khó nhọc co rút lại.
“A...Hưm...”
Việt Triêu Tịch ngửa đầu thở dốc, yết hầu liền tục lăn lộn, gân xanh ở cổ cũng nổi lên.
Bên trong cô ấm áp mềm mại, nhưng lại chặt chẽ đầy đặn, giống như vô số miệng nhỏ điên cuồng liếm mút lấy anh.
Anh không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, hai chân mở rộng ra một chút.
Anh giật mạnh hông, rút ra nửa vật nam tính rồi lại cắm sâu và bên trong.
Vách thịt của cô như có một lực hút, lúc anh đút vào trong thì lưu luyến mút chặt quy đầu, đến khi anh chuẩn bị rút ra lại gắt gao siết chặt lấy thân vật thô cứng.
Thân thể Tần Tranh như có một dòng điện, cơ thể cô kịch liệt run rẩy, mật dịch không ngừng trào ra bên ngoài, cả người một lần nữa chìm không khoái cảm tình dục mãnh liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook