Moonquakes, hiện tượng động đất trên mặt trăng.

Người ta nói rằng mặt trăng ở nơi xa mỗi năm có khoảng một nghìn lần chấn động, ánh trăng khẽ khàng run rẩy, nhưng người trên Trái Đất lại không hay biết chuyện này.

Giống như việc khi bạn đứng trước mặt tôi, trái tim tôi đập loạn nhịp, nhưng bạn vĩnh viễn không biết được điều đó.



Trích từ internet.

Sau khi trở về Giang Thành, Tần Tranh luôn cảm thấy như đang trong một giấc mộng xưa.

Ba năm rời khỏi thành phố này, trên thực tế thì nó cũng không thay đổi quá nhiều.

Đặc biệt là ký túc xá mới của cô còn đối diện trường đại học L, chỉ cách một con phố, cô hay có thói quen sau khi tan làm sẽ đi dạo xung quanh đây.

Những con đường quen thuộc, những cửa hàng quen thuộc, nhưng cô sẽ không bao giờ gặp lại những người quen thuộc nữa.

Vào đêm mưa của nhiều năm trước, nụ hôn nóng bỏng và cái ôm vong tình kia chính là một giấc mộng đẹp cũng là ác mộng đối với cô.

Hà Cạnh Thao nhắn tin trong nhóm chat mời bạn bè ăn cơm, mọi người đều đoán được chuyện sắp xảy ra.

[Phát thiệp mời?]

Hà Cạnh Thao gửi lại một icon đắc ý, làm cho các bạn học nam cười mắng anh ta, người ta vừa mới tốt nghiệp xong đã bị anh ta bắt giữ.

Trong đầu toàn nghĩ chuyện yêu đương, quả nhiên là người kết hôn sớm nhất.

Hứa Mộng @Tần Tranh hỏi cô có tới không, nhờ đó mà mọi người trong nhóm chat mới biết được chuyện Tần Tranh đã trở về Giang Thành.

[Tần Tranh, cậu trở về khi nào thế?]

Tần Tranh lúc đó đang bận rộn tăng ca, vẫn là Hà Cạnh Thao trả lời giúp cô, nói là trở về vào cuối năm ngoái.

Cuối năm ngoái, trùng hợp cũng là lúc Giang Nhất Nặc ầm ĩ muốn chia tay với Hà Cạnh Thao.

Trong khoảng thời gian đó Tần Tranh cũng đang bàn giao công việc, mấy lần bị hai người bọn họ kẹp giữa để giảng hòa, khá là phiền phức.

Sau đó cô thật sự không chịu nổi nữa, dứt khoát làm ngơ, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.

Sau khi cuộc cãi vã đó qua đi, Hà Cạnh Thao và Giang Nhất Nặc càng gắn bó keo sơn hơn trước, không bao lâu sau thì bàn tới chuyện kết hôn.

Một năm trôi qua, mọi thứ cũng gần như đã đâu vào đó.

Một lát sau, Hứa Mộng điện thoại tới.

Hứa Mộng mở loa ngoài, cô ấy vừa gập chân lại sơn móng vừa tán gẫu với cô.

Nói một hồi, chủ đề lại chuyển tới chuyện mấy năm nay của những người bạn học trong nhóm chat.

“Cậu biết không? Bạn học ở lại Giang Thành cũng khoảng mười mấy người, họp mặt lớp mỗi năm cũng chỉ có hai lần, chỉ có Việt Triêu Tịch là chưa lần nào tham dự.”

Tần Tranh đang bận công việc, nghe vậy cô hơi ngẩn ra.

Cô nhớ tới tin tức giải trí trong hai ngày nay, miệng nở một nụ cười nhạt: “Có lẽ là bận quá chăng.”

“Cũng phải.” Hứa Mộng thở dài, giọng điệu lười biếng nói: “Dù sao người ta cũng không cùng một thế giới với chúng ta.”

Tần Tranh tắt điện thoại, cô vẫn còn đắm chìm trong câu nói của Hứa Mộng.

Dù sao người ta cũng không cùng một thế giới với chúng ta.

Cho nên, sau này Việt Triêu Tịch chỉ có thể xuất hiện trong hồi ức của cô thôi sao?

Rõ ràng cô cách anh gần tới thế, nhưng lại chưa từng chạm mặt.

Cô thở dài, nhìn ngày tháng trên lịch, mồng 7 tháng Giêng Âm lịch, vừa hay là thời điểm đẹp để ngắm miệng núi lửa trên mặt trăng.

Cô đi tới kính thiên văn, điều chỉnh lại góc độ rồi nhìn về phía bầu trời phía Tây.

Thời tiết hôm nay rất tốt, cũng không có mây.

Chỉ tiếc là bầu trời Giang Thành ô nhiễm quá nghiêm trọng, cảnh tượng nhìn thấy hoàn toàn kém xa so với ba năm cô ở Thanh Đồng.

Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy có phải quyết định trở về của mình là sai lầm rồi chăng?

Chẳng mấy chốc đã tới ngày họp mặt bạn học, địa điểm mà Hà Cạnh Thao chọn là tiệm lẩu nổi tiếng trên mạng.

Sau khi mọi người đến đông đủ, bọn họ nhờ nhân viên phục vụ chụp một tấm hình chung, sau đó gửi lên nhóm chat.

Bức ảnh này thành công khiến cho người không ở Giang Thành chú ý tới, nhất thời trên nhóm chat không ngừng nhắn có tin nhắn mới.

Lúc điện thoại Lâm Dương vang lên tiếng chuông, anh ta đang chuẩn bị vớt một miếng thịt, vừa cúi đầu nhìn lướt qua, anh ta lập tức buông đũa xuống, đặt tay lên miệng ý bảo mọi người yên lặng.

“Việt Triêu Tịch, ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?”

Cái tên này vừa được nói ra, mọi người đồng loạt yên lặng.

“Không có, chỉ mới bắt đầu…” Vẻ mặt của Lâm Dương hơi thay đổi, giọng nói cũng hơi lớn lên: “Được, bây giờ tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Sau khi anh ta buông điện thoại xuống, mọi người trong chốc lát ồn ào bàn luận.

“Thật sự là Việt Triêu Tịch sao?”

“Cậu ấy cũng muốn tới à?”

Lâm Dương gật đầu, Hà Cạnh Thao ở bên cạnh vội vàng gọi người phục vụ tới để gọi thêm vài món ăn, sau đó tham gia vào đại quân đang bàn luận.

Việt Triêu Tịch là bạn học thời đại học với bọn họ, bố của anh là Việt Huy, một doanh nhân nổi tiếng.

Tuy rằng Việt Triêu Tịch luôn giữ thái độ khiêm tốn nhưng tin tức anh là phú nhị đại luôn được đồn thổi trong trường học.

Sau khi tốt nghiệp, anh cũng không tiếp quản công ty của bố mình mà cùng mấy người bạn mở một công ty khoa học kỹ thuật.

Mấy năm qua công ty phát triển không ngừng, bây giờ anh cũng được xem là một người khá nổi tiếng trong giới khoa học công nghệ.

Có người hỏi: “Mấy hôm trước mọi người có xem tin tức giải trí không?”

“Vị tiểu hoa Ưng Tuyết đó, hình như đã là lần thứ ba bị chụp ảnh chung với Việt Triêu Tịch rồi nhỉ?”

Lâm Dương là người thân với Việt Triêu Tịch nhất, anh ta lắc đầu: “Thân phận như Việt Triêu Tịch có lẽ sẽ không yêu đương với kiểu phụ nữ bình thường đâu, dù sao bọn họ cũng cần suy xét nhiều thứ lắm.”

Hứa Mộng cười nhạo một tiếng: “Đây là đang xem phụ nữ như món hàng gì sao?”

Lâm Dương quay đầu sang, nở nụ cười rồi chạm ly với cô ấy: “Bốn năm làm bạn học, cậu cũng biết cậu ấy không phải là loại người ăn chơi đàng điếm rồi mà, chẳng qua là mỗi người một nhu cầu, kiểu quan hệ rõ ràng đơn giản nhất.”

Hứa Mộng lui người lại chuẩn bị chạm ly với Tần Tranh, lúc này cô ấy mới phát hiện ly trước mặt Tần Tranh đã trống không.

Hứa Mộng chăm chú nhìn lại, trong chai rượu cũng trống không, cô ấy quay đầu thì thấy sắc mặt Tần Tranh đã ửng đỏ, khẽ nhướng mày.

“Cậu không sao chứ?”

Tần Tranh lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao, đã lâu rồi không gặp mọi người nên tớ vui quá thôi.”

Cô vừa nói xong thì cửa phòng bị mở ra, một luồng khí lạnh tràn vào phòng.

Nhìn người bước vào, đúng là Việt Triêu Tịch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương