Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
-
Quyển 10 - Chương 28
La phủ nằm ở phía tây trấn, tọa bắc hướng nam, chiếm đủ mười mẫu đất, là gia đình giàu nhất trong trấn.
Ruộng sen trên hồ, ruộng lúa xa gần, hàng quán trong trấn có quá nửa là của nhà họ La, dân chúng trong trấn cũng đa số phải dựa vào nhà họ La để kiếm miếng cơm.
Mùa hè hái sen, mùa thu đào ngó sen, lúa gạo thu hoạch, cá đánh bắt được đều bán cho nhà họ La, trừ nộp tiền địa tô còn có thể kiếm được chút bạc.
Bà Vương phụ trách thu tô cho nhà họ La eo to như thùng nước, mắt nhỏ mặt trái tim, diện mạo trời sinh cay nghiệt, ỷ vào có chút quyền lực mà kén cá chọn canh, bớt cân thiếu lạng cắt xén tiền công không từ thủ đoạn nào, cực kì đáng ghét.
Lúc Tiểu Hoa và Loan Loan đi tới, đội ngũ nộp tô còn chưa đông, phía trước chỉ có khoảng năm sáu người.
Nhìn bà Vương mặc váy in hoa mẫu đơn màu hồng, đầu đeo đầy châu ngọc cách đó không xa, Tiểu Hoa nhếch miệng lầu bầu: "Mỗi lần thu tô đều mặc lòe loẹt như bà mối, vàng ngọc trên đầu đều mua bằng tiền công cắt xén của chúng ta cả".
Loan Loan thấy bà Vương ngẩng đầu ưỡn ngực xanh đỏ loè loẹt rất giống một con gà trống sặc sỡ, không nhịn được bật cười.
Bà Vương đang cầm một chiếc vòng bằng dây sắt đo kích cỡ đài sen, hơi nhỏ một chút liền ném ra, những đài sen không lọt qua vòng sắt đó mới chịu nhận.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Loan cười, ánh mắt bà Vương trở nên sắc lạnh, hai tay lập tức chống nạnh theo thói quen.
"Hỏng rồi hỏng rồi, bà ta lại biến thành ấm trà, tiếp theo sẽ phải phun nước bọt". Vừa thấy tư thế này của bà ta, nghĩ đến cảnh bà ta chuẩn bị chửi mắng nước bọt tung tóe, Tôn Tiểu Hoa biết không chọc được, vội kéo Loan Loan quay đầu định chạy.
"Tôn Tiểu Hoa, đừng chạy!" Bà Vương ném chiếc vòng sắt trên tay, vội vã cất bước đuổi theo.
Tiểu Hoa tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng quay lại cười nịnh bợ: "Vương đại nương..."
Ai ngờ bà Vương còn cười nịnh bợ hơn cả Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, cháu tới rồi à?"
Quay sang nhìn về phía Loan Loan lại càng nhiệt tình hơn: "A, cô gái này thật là xinh đẹp, đến bà nhìn thấy cũng phải thích".
Tôn Tiểu Hoa kinh ngạc, nụ cười đông cứng trên mặt, đến tận lúc cơ mặt cứng đờ mới bừng tỉnh vỗ vỗ má, nói ngơ ngác: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ? Bà Vương bị nước ngấm vào đầu nên phát điên rồi à?"
Bà Vương thoáng lộ vẻ hung ác nhưng vẫn cố giữ bộ mặt tươi cười, xua bàn tay béo múp nói: "Chỉ là thu tô thôi mà, cần gì làm phiền hai cháu gái tự mình đưa tới? Sau này chính bà sẽ tự đến thu tô nhà họ Tôn, ngàn vạn lần không thể để hai cháu gái phải vất vả".
Tôn Tiểu Hoa đỡ cằm sắp rơi xuống đất, nghĩ đến một dãy giỏ trước cửa nhà mình, nói rất mạnh miệng: "Lần này bọn cháu không gánh sen đến không phải không có mà là có quá nhiều, hơn mười giỏ tất cả, bọn cháu không gánh được, bà tự đến nhà cháu mà nhận".
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ". Bà Vương xởi lởi sai gia đinh: "Thằng kia mau đến nhà Tiểu Hoa gánh hết về đây. Xếp vào loại tốt nhất, vừa cân mười tiền, không, một cân một lượng bạc".
Một lượng bạc một cân? Tôn Tiểu Hoa trợn mắt há mồm, lại hít sâu một hơi, thầm tính toán trong lòng. Với giá tiền này, số đài sen đó có thể bán được mấy trăm lượng bạc. Trời ạ, nhiều tiền quá, đủ để anh trai mình mua nhà mới, lấy vợ đẹp, còn có thể sửa sang lại nhà cửa, mẹ cũng không cần phải may vá thâu đêm suốt sáng đến hỏng mắt.
Tôn Tiểu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, cô bé bắt đầu hoài nghi bà Vương không phải bị nước ngấm vào đầu mà là đầu đã bị lợn gặm mất rồi, nếu không thái độ hôm nay làm sao lại khác thường đến vậy, không thèm nhìn mặt hàng đã ra giá trên trời.
Cô bé rụt rè chỉ chiếc vòng sắt, thấp thỏm hỏi: "Có phải dùng cái đó để đo không?"
"Không cần không cần, bà còn không tin được Tiểu Hoa sao? Không tin được Tiểu Hoa thì cũng phải tin cô gái này chứ". Bà Vương cười thịt mỡ rung rung.
Tôn Tiểu Hoa một lần nữa kinh ngạc rơi cằm, vẻ mặt toàn là thiếu tín nhiệm.
Bà Vương quan sát sắc mặt, thấy vẻ mặt "Đây là một âm mưu, chớ bị mắc lừa" của hai cô gái liền khẽ cắn môi móc một nén bạc lớn chừng hai mươi lượng ra nhét vào tay Tôn Tiểu Hoa: "Đây là tiền đặt cọc, số còn lại sẽ đưa đến tận nhà cháu".
Tôn Tiểu Hoa cầm nén bạc lớn, vẻ mặt ngỡ ngàng như đang mơ, sợ bà Vương đổi ý nên vội vã kéo Loan Loan chạy, vừa chạy vừa kêu lên: "Đã nói rồi là không được đổi ý".
"Không đổi không đổi". Nhìn hai cô bé chạy xa, bà Vương lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm cho hai bà cô này hài lòng.
Nghĩ đến người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình đêm qua, bà Vương cảm thấy khí lạnh vù vù sau gáy, sống lưng cũng lạnh toát theo, trời mùa hè nóng nực mà vẫn rùng mình một cái.
Trên đời này chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy, rõ ràng đẹp như từ tranh vẽ đi ra mà lại làm mọi người run rẩy không dám nhìn thẳng như Diêm La dưới địa ngục. Có điều lạnh lùng là chuyện lạnh lùng, người đó lại rất hào phóng vung tiền như rác, yêu cầu chỉ có một, làm cho cô bé nhà họ Tôn vui vẻ.
Nghĩ đến mấy đĩnh vàng dưới gối, bà Vương cười mỏi hết cơ mặt, thầm nghĩ không biết Tôn Tiểu Hoa quen biết thế nào với vị thần tài đó. Có điều... muốn cho tiền vì sao không đưa trực tiếp mà lại phải vòng vèo như vậy làm gì? Để mình lại kiếm được một món hời.
Thịt qua tay dính mỡ, không mút cũng phí.
Bà Vương hả lòng hả dạ, vừa hát khe khẽ vừa vặn eo thùng nước đi về La phủ.
"Chị, chuyện hôm nay thật là kì lạ". Mặc dù không hiểu tại sao nhưng tâm tình Tôn Tiểu Hoa vẫn rất tốt, nói vui vẻ: "Bà Vương có tiếng keo kiệt, không ngờ hôm nay lại hào phóng như vậy. Em dám cam đoan bà ta tuyệt đối không phải tự nhiên trở nên lương thiện, chắc chắn là đột nhiên trúng tà".
Không biết chừng đêm qua bà ta nằm mơ được phật cảm hóa nên đột nhiên tỉnh ngộ. Loan Loan thầm vui đùa trong lòng, cũng cảm thấy việc này kì dị khác thường không thể tưởng tượng nổi.
"Chị nói những đài sen đó không phải chị hái, vậy thì ai hái?" Tôn Tiểu Hoa lắc lắc bím tóc, thắc mắc: "Chẳng lẽ mẹ năm nào cũng đến chùa Phổ Ninh dâng hương làm Bồ Tát cảm động phái thần tiên hạ phàm?"
Loan Loan bật cười, lại có một hi vọng le lói.
Chẳng lẽ là anh ấy?
Vì sao nghĩ đến khả năng này, mình lại cảm thấy âm thầm vui mừng?
"Là ai cũng mặc kệ, bất kể là thần tiên hay yêu quái cũng được. Cầm bạc trắng trong tay mới là quan trọng". Tôn Tiểu Hoa vuốt nén bạc, cười tít mắt tính toán: "Mẹ biết được sẽ vui lắm. Em muốn mua bộ váy áo mới cho mẹ trước. Cây trâm bạc của chị Hồng Liên rất đẹp, em cũng phải đánh một cây. Sau đó mua cho anh trai một đôi giày da thật chắc để đến mùa đông anh ấy đỡ bị nẻ chân. Còn chị, chị muốn mua thứ gì?"
Loan Loan lắc đầu, tỏ ý mình không cần gì cả.
"Thế không được, dù thế nào cũng phải mua vài thứ. Chị xem như chị Hồng Liên kìa, son phấn vòng tay đầy đủ hết, còn chị thậm chí một hộp trang điểm cũng không có. Chị của em xinh đẹp thế này, một khi trang điểm cẩn thận, cả trấn Nam Bạc cũng không tìm được ai đẹp hơn chị. Đi nào, chị em mình đến cửa hàng mĩ phẩm".
Tôn Tiểu Hoa sốt ruột kéo tay Loan Loan đi đến chợ, trên đường không ngừng lải nhải.
Loan Loan cũng chỉ cười đi theo Tôn Tiểu Hoa.
Ruộng sen trên hồ, ruộng lúa xa gần, hàng quán trong trấn có quá nửa là của nhà họ La, dân chúng trong trấn cũng đa số phải dựa vào nhà họ La để kiếm miếng cơm.
Mùa hè hái sen, mùa thu đào ngó sen, lúa gạo thu hoạch, cá đánh bắt được đều bán cho nhà họ La, trừ nộp tiền địa tô còn có thể kiếm được chút bạc.
Bà Vương phụ trách thu tô cho nhà họ La eo to như thùng nước, mắt nhỏ mặt trái tim, diện mạo trời sinh cay nghiệt, ỷ vào có chút quyền lực mà kén cá chọn canh, bớt cân thiếu lạng cắt xén tiền công không từ thủ đoạn nào, cực kì đáng ghét.
Lúc Tiểu Hoa và Loan Loan đi tới, đội ngũ nộp tô còn chưa đông, phía trước chỉ có khoảng năm sáu người.
Nhìn bà Vương mặc váy in hoa mẫu đơn màu hồng, đầu đeo đầy châu ngọc cách đó không xa, Tiểu Hoa nhếch miệng lầu bầu: "Mỗi lần thu tô đều mặc lòe loẹt như bà mối, vàng ngọc trên đầu đều mua bằng tiền công cắt xén của chúng ta cả".
Loan Loan thấy bà Vương ngẩng đầu ưỡn ngực xanh đỏ loè loẹt rất giống một con gà trống sặc sỡ, không nhịn được bật cười.
Bà Vương đang cầm một chiếc vòng bằng dây sắt đo kích cỡ đài sen, hơi nhỏ một chút liền ném ra, những đài sen không lọt qua vòng sắt đó mới chịu nhận.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Loan cười, ánh mắt bà Vương trở nên sắc lạnh, hai tay lập tức chống nạnh theo thói quen.
"Hỏng rồi hỏng rồi, bà ta lại biến thành ấm trà, tiếp theo sẽ phải phun nước bọt". Vừa thấy tư thế này của bà ta, nghĩ đến cảnh bà ta chuẩn bị chửi mắng nước bọt tung tóe, Tôn Tiểu Hoa biết không chọc được, vội kéo Loan Loan quay đầu định chạy.
"Tôn Tiểu Hoa, đừng chạy!" Bà Vương ném chiếc vòng sắt trên tay, vội vã cất bước đuổi theo.
Tiểu Hoa tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng quay lại cười nịnh bợ: "Vương đại nương..."
Ai ngờ bà Vương còn cười nịnh bợ hơn cả Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, cháu tới rồi à?"
Quay sang nhìn về phía Loan Loan lại càng nhiệt tình hơn: "A, cô gái này thật là xinh đẹp, đến bà nhìn thấy cũng phải thích".
Tôn Tiểu Hoa kinh ngạc, nụ cười đông cứng trên mặt, đến tận lúc cơ mặt cứng đờ mới bừng tỉnh vỗ vỗ má, nói ngơ ngác: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ? Bà Vương bị nước ngấm vào đầu nên phát điên rồi à?"
Bà Vương thoáng lộ vẻ hung ác nhưng vẫn cố giữ bộ mặt tươi cười, xua bàn tay béo múp nói: "Chỉ là thu tô thôi mà, cần gì làm phiền hai cháu gái tự mình đưa tới? Sau này chính bà sẽ tự đến thu tô nhà họ Tôn, ngàn vạn lần không thể để hai cháu gái phải vất vả".
Tôn Tiểu Hoa đỡ cằm sắp rơi xuống đất, nghĩ đến một dãy giỏ trước cửa nhà mình, nói rất mạnh miệng: "Lần này bọn cháu không gánh sen đến không phải không có mà là có quá nhiều, hơn mười giỏ tất cả, bọn cháu không gánh được, bà tự đến nhà cháu mà nhận".
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ". Bà Vương xởi lởi sai gia đinh: "Thằng kia mau đến nhà Tiểu Hoa gánh hết về đây. Xếp vào loại tốt nhất, vừa cân mười tiền, không, một cân một lượng bạc".
Một lượng bạc một cân? Tôn Tiểu Hoa trợn mắt há mồm, lại hít sâu một hơi, thầm tính toán trong lòng. Với giá tiền này, số đài sen đó có thể bán được mấy trăm lượng bạc. Trời ạ, nhiều tiền quá, đủ để anh trai mình mua nhà mới, lấy vợ đẹp, còn có thể sửa sang lại nhà cửa, mẹ cũng không cần phải may vá thâu đêm suốt sáng đến hỏng mắt.
Tôn Tiểu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, cô bé bắt đầu hoài nghi bà Vương không phải bị nước ngấm vào đầu mà là đầu đã bị lợn gặm mất rồi, nếu không thái độ hôm nay làm sao lại khác thường đến vậy, không thèm nhìn mặt hàng đã ra giá trên trời.
Cô bé rụt rè chỉ chiếc vòng sắt, thấp thỏm hỏi: "Có phải dùng cái đó để đo không?"
"Không cần không cần, bà còn không tin được Tiểu Hoa sao? Không tin được Tiểu Hoa thì cũng phải tin cô gái này chứ". Bà Vương cười thịt mỡ rung rung.
Tôn Tiểu Hoa một lần nữa kinh ngạc rơi cằm, vẻ mặt toàn là thiếu tín nhiệm.
Bà Vương quan sát sắc mặt, thấy vẻ mặt "Đây là một âm mưu, chớ bị mắc lừa" của hai cô gái liền khẽ cắn môi móc một nén bạc lớn chừng hai mươi lượng ra nhét vào tay Tôn Tiểu Hoa: "Đây là tiền đặt cọc, số còn lại sẽ đưa đến tận nhà cháu".
Tôn Tiểu Hoa cầm nén bạc lớn, vẻ mặt ngỡ ngàng như đang mơ, sợ bà Vương đổi ý nên vội vã kéo Loan Loan chạy, vừa chạy vừa kêu lên: "Đã nói rồi là không được đổi ý".
"Không đổi không đổi". Nhìn hai cô bé chạy xa, bà Vương lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm cho hai bà cô này hài lòng.
Nghĩ đến người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình đêm qua, bà Vương cảm thấy khí lạnh vù vù sau gáy, sống lưng cũng lạnh toát theo, trời mùa hè nóng nực mà vẫn rùng mình một cái.
Trên đời này chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy, rõ ràng đẹp như từ tranh vẽ đi ra mà lại làm mọi người run rẩy không dám nhìn thẳng như Diêm La dưới địa ngục. Có điều lạnh lùng là chuyện lạnh lùng, người đó lại rất hào phóng vung tiền như rác, yêu cầu chỉ có một, làm cho cô bé nhà họ Tôn vui vẻ.
Nghĩ đến mấy đĩnh vàng dưới gối, bà Vương cười mỏi hết cơ mặt, thầm nghĩ không biết Tôn Tiểu Hoa quen biết thế nào với vị thần tài đó. Có điều... muốn cho tiền vì sao không đưa trực tiếp mà lại phải vòng vèo như vậy làm gì? Để mình lại kiếm được một món hời.
Thịt qua tay dính mỡ, không mút cũng phí.
Bà Vương hả lòng hả dạ, vừa hát khe khẽ vừa vặn eo thùng nước đi về La phủ.
"Chị, chuyện hôm nay thật là kì lạ". Mặc dù không hiểu tại sao nhưng tâm tình Tôn Tiểu Hoa vẫn rất tốt, nói vui vẻ: "Bà Vương có tiếng keo kiệt, không ngờ hôm nay lại hào phóng như vậy. Em dám cam đoan bà ta tuyệt đối không phải tự nhiên trở nên lương thiện, chắc chắn là đột nhiên trúng tà".
Không biết chừng đêm qua bà ta nằm mơ được phật cảm hóa nên đột nhiên tỉnh ngộ. Loan Loan thầm vui đùa trong lòng, cũng cảm thấy việc này kì dị khác thường không thể tưởng tượng nổi.
"Chị nói những đài sen đó không phải chị hái, vậy thì ai hái?" Tôn Tiểu Hoa lắc lắc bím tóc, thắc mắc: "Chẳng lẽ mẹ năm nào cũng đến chùa Phổ Ninh dâng hương làm Bồ Tát cảm động phái thần tiên hạ phàm?"
Loan Loan bật cười, lại có một hi vọng le lói.
Chẳng lẽ là anh ấy?
Vì sao nghĩ đến khả năng này, mình lại cảm thấy âm thầm vui mừng?
"Là ai cũng mặc kệ, bất kể là thần tiên hay yêu quái cũng được. Cầm bạc trắng trong tay mới là quan trọng". Tôn Tiểu Hoa vuốt nén bạc, cười tít mắt tính toán: "Mẹ biết được sẽ vui lắm. Em muốn mua bộ váy áo mới cho mẹ trước. Cây trâm bạc của chị Hồng Liên rất đẹp, em cũng phải đánh một cây. Sau đó mua cho anh trai một đôi giày da thật chắc để đến mùa đông anh ấy đỡ bị nẻ chân. Còn chị, chị muốn mua thứ gì?"
Loan Loan lắc đầu, tỏ ý mình không cần gì cả.
"Thế không được, dù thế nào cũng phải mua vài thứ. Chị xem như chị Hồng Liên kìa, son phấn vòng tay đầy đủ hết, còn chị thậm chí một hộp trang điểm cũng không có. Chị của em xinh đẹp thế này, một khi trang điểm cẩn thận, cả trấn Nam Bạc cũng không tìm được ai đẹp hơn chị. Đi nào, chị em mình đến cửa hàng mĩ phẩm".
Tôn Tiểu Hoa sốt ruột kéo tay Loan Loan đi đến chợ, trên đường không ngừng lải nhải.
Loan Loan cũng chỉ cười đi theo Tôn Tiểu Hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook