Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
-
Quyển 10 - Chương 23
Bàn tay Lâu Dự cuối cùng cũng vuốt
lên mái tóc Loan Loan, mái tóc trơn mượt mát lạnh. Chàng khẽ thở dài một hơi, để trái tim gần như muốn xé tan lồng ngực nhảy ra ngoài hơi dịu
lại, nói tiếp: "Anh cho rằng sau khi nhìn thấy em mạnh khỏe, mình có thể dứt khoát kiên quyết quay đầu bước đi, trả lại em một bầu trời bình yên tĩnh lặng. Nhưng anh không làm được, nếu không có em, anh không biết
mình nên đi tiếp thế nào. Anh không muốn buông tay, anh còn ích kỉ và
ngang bướng hơn chính anh tưởng tượng, đúng không?"
Lâu Dự thở dài một tiếng, như nói cho nàng nghe lại cũng như nói cho chính mình nghe: "Dù bây giờ em không chịu tha thứ cho anh, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy em là anh đã hả lòng hả dạ. Năm tháng như nước chảy đá mòn, có thể hòa tan chết chóc, thù hận và hiểu lầm. Một ngày nào đó anh và em sẽ có thể thật lòng nhìn nhau một lần nữa, không còn bị ngăn cách bởi hiềm khích, em mắng anh ích kỉ cũng được, mắng anh ngang ngược cũng được, tóm lại anh quyết định không đi nữa, anh không muốn bỏ lỡ một lần để rồi lỡ mất cả đời".
Loan Loan vẫn không hề nhúc nhích, một giọt nước mắt trong suốt lại chậm rãi chảy ra từ hàng mi.
Âm thanh của Lâu Dự dừng bặt, lông mày khẽ nhướng lên, nhìn giọt nước mắt này, trong mắt từ từ hiện lên một sự chiều chuộng vô bờ.
Những chuyện sinh li tử biệt, âm mưu phản bội, quỷ kế mưu hại này quả thật quá mức nặng nề, phải cho nàng một thời gian mới có thể dần cởi bỏ được khúc mắc.
Có điều cũng không vấn đề gì, nàng còn sống đã là ơn huệ của trời cao, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, mình sẽ có rất nhiều thời gian để à ơi cưa cẩm.
Lâu Dự hạ quyết tâm nhất định không thể buông tay, lưu luyến vuốt mái tóc dài của nàng rồi đứng dậy đi ra.
Đợi tiếng chống nạng lộc cộc xa dần, Loan Loan ngồi dậy ôm chiếc chăn mỏng ngồi ngẩn người. Những nếp nhăn ngang dọc chằng chịt trên chăn giống hệt như tâm tình rối như tơ vò của nàng lúc này.
Tiếng bước chân một lần nữa vang lên ngoài cửa, ầm ầm như một loạt chiến xa nghiến lên mặt đất.
Hôm nay thật là náo nhiệt! Loan Loan thầm than một tiếng, một lần nữa xoay người nằm xuống giả vờ ngủ.
Cửa phòng bị đẩy ra kêu két một tiếng, người đi vào chính là Thác Bạt Hồng Đạt. Nhìn thấy Loan Loan nhắm mắt nằm trên giường, hắn cũng muốn nhẹ chân nhẹ tay giống như hai người trước đó, nhưng hắn bước đi luôn luôn hùng hổ như sấm rền gió giật, cực kì không quen bước đi rón rén, lúc này khập khiễng không khác gì gấu đen rơi vào hố bẫy.
Rầm! Không có gì ngoài dự liệu, cuối cùng hắn vẫn đá bay một chiếc ghế phát ra tiếng động kinh người.
Loan Loan cũng thấy đau thay cho chiếc đó. Nàng lắc đầu than thở, xoay người ngồi dậy, đôi mắt đẹp nhìn Thác Bạt Hồng Đạt chằm chằm, ánh mắt vừa ngán ngẩm lại vừa buồn cười.
Thác Bạt Hồng Đạt đang luống cuống tay chân đi nhặt ghế, thoáng nhìn thấy nàng ngồi ôm chăn cười với mình, bộ mặt đen sì lập tức như được trát son phấn, vừa đen vừa đỏ như rơi vào vại xì dầu, lúng túng gãi đầu cười ngây ngô: "Đánh... đánh thức ngươi à?"
Loan Loan nhếch miệng, gật đầu hết sức nghiêm túc.
Thác Bạt Hồng Đạt càng thêm khó xử, hai tay không biết để đâu, đành phải đưa lên giật mái tóc rối bù như bờm sư tử của mình, giận cá chém thớt: "Cái ghế đó chắn giữa đường, vướng chân vướng tay, chắc chắn là do hai tên mặt trắng để ở đó.
Hai tên mặt trắng đó đương nhiên chính là Lâu Dự và Dung Hàm.
Trong thời gian Loan Loan dưỡng bệnh, Dung Hàm nghiêm cấm người không phận sự tới quấy rầy. Mặc dù Thác Bạt Hồng Đạt cực kì bất mãn vì mình cũng bị xếp vào phạm trù người không phận sự, nhưng nhìn thấy Lâu Dự cũng bị Dung Hàm chặn lại ngoài cửa không lưu tình chút nào, lửa giận trong lòng lại lập tức biến mất.
Một tháng nay hắn như con sói bị cháy lông, nôn nóng tới tới lui lui bên ngoài phòng Loan Loan, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Loan Loan đỡ hơn, Dung Hàm mới cho phép hắn vào thăm nàng với điều kiện không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Thác Bạt Hồng Đạt mừng rỡ không kiềm chế được. Kì thực hắn đã đến từ lâu rồi, có điều Dung Hàm vẫn đang cho Loan Loan uống thuốc trong phòng nên đành phải đứng chờ xa xa. Đợi mãi đến lúc Dung Hàm ra ngoài, hắn đang hết sức phấn khởi định đi vào thì lại nhìn thấy Lâu Dự đi tới...
Sau khi tận mắt chứng kiến trận đại chiến giữa Lâu Dự và Lưu Hoài Ân, Thác Bạt Hồng Đạt liền sinh ra một tình cảm cực kì phức tạp đối với Lâu Dự.
Ngưỡng mộ, kính sợ, còn có một chút sùng bái mà chính hắn không chịu thừa nhận. Chính vì tình cảm phức tạp này nên khi nhìn thấy Lâu Dự đi tới, lần đầu tiên Thác Bạt Hồng Đạt không xù lông lên mà kiềm chế được bản thân mình, ngoan ngoãn ngồi chờ mãi ngoài xa.
Chắc hẳn Loan Loan đã ngủ nên Lâu Dự mới vào chẳng bao lâu đã đi ra. Thác Bạt Hồng Đạt hết sức phấn khởi lập tức chạy tới, không ngờ lại hậu đậu đá đổ ghế đánh thức Loan Loan dậy.
Thác Bạt Hồng Đạt chán nản giật tóc mình, thấy hắn sắp sửa nhổ hết tóc thành sư cọ, Loan Loan cuối cùng cũng bật cười hì hì.
Thấy nàng cười, Thác Bạt Hồng Đạt lập tức vui lên. Hắn vốn chính là một kẻ tính tình thẳng như ruột ngựa, chưa bao giờ biết vòng vo, vội vã dựng chiếc ghế đáng thương đó lên, đặt mông ngồi xuống bên giường nhìn Loan Loan: "Loan Loan, ngươi đỡ hơn nhiều rồi. Lúc đó mặt ngươi trắng như... trắng như..."
Hắn vò đầu bứt tai tìm từ ngữ, cuối cùng sáng mắt lên nói: "Trắng như bánh bao mẹ ta làm".
Loan Loan không nhịn được, lại bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt đen sì của Thác Bạt Hồng Đạt lại đỏ hơn vài phần. Hắn quyết định tuân thủ bổn phận, không học đòi lối khoe chữ của hai gã mặt trắng đó nữa, chăm chú quan sát Loan Loan, cười ha ha nói: "Để ta xem nào. Bây giờ ngươi có thể ngồi, có thể cười, sắc mặt cũng không trắng kinh người như trước nữa.
Ngươi không biết chứ hôm đó quả thực ta suýt nữa đã chết khiếp, may mà Dung mặt trắng... À, Dung Hàm đã cứu được ngươi. Ngươi biết đấy, y thuật của hắn còn cao hơn cả ông nội, quả cũng có chút bản lãnh".
Đúng vậy, ta luôn có thể quen biết những người có bản lãnh, người nọ chẳng phải văn võ song toàn, được coi là long phượng trong loài người đó sao?
Chợt nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, ánh mắt sáng ngời của Loan Loan dần dần tối đi.
Thác Bạt Hồng Đạt mặc dù thô lỗ, đầu óc cũng không phải rất nhanh nhạy, nhưng được cái hắn đã đặt toàn bộ một chút nhạy cảm ít ỏi đến mức đáng thương của mình lên người Loan Loan, rất nhiều năm toàn tâm toàn ý với nàng, vì thế cũng có thể phỏng đoán được một vài tâm tư của nàng.
Lúc này thấy sắc mặt nàng buồn bã, trong lòng hắn cũng khó chịu như trát một lớp vôi, nổi cáu nói: "Hai tên mặt trắng đó rất đáng ghét đúng không? Cái gì mà ngươi thích ta ta thích ngươi, nghe đã thấy sốt ruột. Thích một người phải giống ta đây này, chỉ cần ngươi vui vẻ là mọi chuyện đều tốt đẹp".
Loan Loan cảm động, chỉ ấm trà trên bàn ra hiệu cho hắn rót cho mình chén nước. Thác Bạt Hồng Đạt rất thích được nàng sai khiến, lập tức cực kì mừng rỡ đi rót một chén trà nóng, hết sức thận trọng đưa cho Loan Loan.
Loan Loan nhấp một ngụm trà, lại thấy gã này thò đầu tới, hỏi thẳng băng: "Loan Loan, ngươi có thích ta không?"
Phụt! Loan Loan phun ngụm trà ra ngoài.
Thác Bạt Hồng Đạt vội vàng dùng tay áo lau cho nàng, tiếp tục hỏi không hề vòng vo: "Ta, Lâu Dự, Dung Hàm, ngươi thích ai?"
Loan Loan lắc đầu, cười không nhịn được.
"Đều không thích à?" Thác Bạt Hồng Đạt rất thất vọng, nói không cam lòng: "Trừ Dung Hàm, ta và Lâu Dự đều khỏe mạnh giỏi đánh nhau, nếu ở trong bộ lạc Sơn Dương đều là dũng sĩ hạng nhất. Các cô gái đều thích dũng sĩ, tại sao ngươi lại không thích?"
Thấy hắn không hiểu nổi vấn đề, Loan Loan đành phải gật đầu.
"Đều thích à? Vậy ngươi thích ai nhất?" Thác Bạt Hồng Đạt to cao như gấu, lại nằm bò bên giường như chó con, ánh mắt sáng rực tràn ngập chờ mong tha thiết.
Sao lại có câu hỏi củ chuối thế này? Thích cũng có nhiều kiểu thích khác nhau, người nhà hay bạn bè cũng là thích cả, ngươi bắt ta phải so sánh kiểu gì?
Biết gã Thác Bạt Hồng Đạt có EQ siêu thấp này không sao hiểu nổi, Loan Loan vừa cười vừa thở dài, sợ hắn đau lòng khó chịu nên đành phải đưa tay chỉ hắn.
Thác Bạt Hồng Đạt vui như mở cờ trong bụng, nắm tay Loan Loan nói: "Loan Loan, đừng để ý tới hai tên đó, không bằng cùng ta về núi Tuyết Phong chơi một thời gian. Núi Tuyết Phong mùa xuân khắp nơi là hoa cỏ suối trong, phong cảnh đẹp lắm, chắc chắn ngươi sẽ thích, tâm tình tự nhiên sẽ tốt hơn".
Ngón tay Loan Loan dừng lại trên không. Rời đi?
Trong lòng rối như tơ vò không sao tìm được đầu mối, nhất thời không biết nên đối mặt với Lâu Dự thế nào. Cứ rụt đầu né tránh như rùa đen mãi cũng không phải một biện pháp tốt. Không biết chừng sau khi đi khỏi đây, mình sẽ có thể thu xếp được tâm tình, thấy rõ được lòng mình.
Lâu Dự thở dài một tiếng, như nói cho nàng nghe lại cũng như nói cho chính mình nghe: "Dù bây giờ em không chịu tha thứ cho anh, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy em là anh đã hả lòng hả dạ. Năm tháng như nước chảy đá mòn, có thể hòa tan chết chóc, thù hận và hiểu lầm. Một ngày nào đó anh và em sẽ có thể thật lòng nhìn nhau một lần nữa, không còn bị ngăn cách bởi hiềm khích, em mắng anh ích kỉ cũng được, mắng anh ngang ngược cũng được, tóm lại anh quyết định không đi nữa, anh không muốn bỏ lỡ một lần để rồi lỡ mất cả đời".
Loan Loan vẫn không hề nhúc nhích, một giọt nước mắt trong suốt lại chậm rãi chảy ra từ hàng mi.
Âm thanh của Lâu Dự dừng bặt, lông mày khẽ nhướng lên, nhìn giọt nước mắt này, trong mắt từ từ hiện lên một sự chiều chuộng vô bờ.
Những chuyện sinh li tử biệt, âm mưu phản bội, quỷ kế mưu hại này quả thật quá mức nặng nề, phải cho nàng một thời gian mới có thể dần cởi bỏ được khúc mắc.
Có điều cũng không vấn đề gì, nàng còn sống đã là ơn huệ của trời cao, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, mình sẽ có rất nhiều thời gian để à ơi cưa cẩm.
Lâu Dự hạ quyết tâm nhất định không thể buông tay, lưu luyến vuốt mái tóc dài của nàng rồi đứng dậy đi ra.
Đợi tiếng chống nạng lộc cộc xa dần, Loan Loan ngồi dậy ôm chiếc chăn mỏng ngồi ngẩn người. Những nếp nhăn ngang dọc chằng chịt trên chăn giống hệt như tâm tình rối như tơ vò của nàng lúc này.
Tiếng bước chân một lần nữa vang lên ngoài cửa, ầm ầm như một loạt chiến xa nghiến lên mặt đất.
Hôm nay thật là náo nhiệt! Loan Loan thầm than một tiếng, một lần nữa xoay người nằm xuống giả vờ ngủ.
Cửa phòng bị đẩy ra kêu két một tiếng, người đi vào chính là Thác Bạt Hồng Đạt. Nhìn thấy Loan Loan nhắm mắt nằm trên giường, hắn cũng muốn nhẹ chân nhẹ tay giống như hai người trước đó, nhưng hắn bước đi luôn luôn hùng hổ như sấm rền gió giật, cực kì không quen bước đi rón rén, lúc này khập khiễng không khác gì gấu đen rơi vào hố bẫy.
Rầm! Không có gì ngoài dự liệu, cuối cùng hắn vẫn đá bay một chiếc ghế phát ra tiếng động kinh người.
Loan Loan cũng thấy đau thay cho chiếc đó. Nàng lắc đầu than thở, xoay người ngồi dậy, đôi mắt đẹp nhìn Thác Bạt Hồng Đạt chằm chằm, ánh mắt vừa ngán ngẩm lại vừa buồn cười.
Thác Bạt Hồng Đạt đang luống cuống tay chân đi nhặt ghế, thoáng nhìn thấy nàng ngồi ôm chăn cười với mình, bộ mặt đen sì lập tức như được trát son phấn, vừa đen vừa đỏ như rơi vào vại xì dầu, lúng túng gãi đầu cười ngây ngô: "Đánh... đánh thức ngươi à?"
Loan Loan nhếch miệng, gật đầu hết sức nghiêm túc.
Thác Bạt Hồng Đạt càng thêm khó xử, hai tay không biết để đâu, đành phải đưa lên giật mái tóc rối bù như bờm sư tử của mình, giận cá chém thớt: "Cái ghế đó chắn giữa đường, vướng chân vướng tay, chắc chắn là do hai tên mặt trắng để ở đó.
Hai tên mặt trắng đó đương nhiên chính là Lâu Dự và Dung Hàm.
Trong thời gian Loan Loan dưỡng bệnh, Dung Hàm nghiêm cấm người không phận sự tới quấy rầy. Mặc dù Thác Bạt Hồng Đạt cực kì bất mãn vì mình cũng bị xếp vào phạm trù người không phận sự, nhưng nhìn thấy Lâu Dự cũng bị Dung Hàm chặn lại ngoài cửa không lưu tình chút nào, lửa giận trong lòng lại lập tức biến mất.
Một tháng nay hắn như con sói bị cháy lông, nôn nóng tới tới lui lui bên ngoài phòng Loan Loan, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Loan Loan đỡ hơn, Dung Hàm mới cho phép hắn vào thăm nàng với điều kiện không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Thác Bạt Hồng Đạt mừng rỡ không kiềm chế được. Kì thực hắn đã đến từ lâu rồi, có điều Dung Hàm vẫn đang cho Loan Loan uống thuốc trong phòng nên đành phải đứng chờ xa xa. Đợi mãi đến lúc Dung Hàm ra ngoài, hắn đang hết sức phấn khởi định đi vào thì lại nhìn thấy Lâu Dự đi tới...
Sau khi tận mắt chứng kiến trận đại chiến giữa Lâu Dự và Lưu Hoài Ân, Thác Bạt Hồng Đạt liền sinh ra một tình cảm cực kì phức tạp đối với Lâu Dự.
Ngưỡng mộ, kính sợ, còn có một chút sùng bái mà chính hắn không chịu thừa nhận. Chính vì tình cảm phức tạp này nên khi nhìn thấy Lâu Dự đi tới, lần đầu tiên Thác Bạt Hồng Đạt không xù lông lên mà kiềm chế được bản thân mình, ngoan ngoãn ngồi chờ mãi ngoài xa.
Chắc hẳn Loan Loan đã ngủ nên Lâu Dự mới vào chẳng bao lâu đã đi ra. Thác Bạt Hồng Đạt hết sức phấn khởi lập tức chạy tới, không ngờ lại hậu đậu đá đổ ghế đánh thức Loan Loan dậy.
Thác Bạt Hồng Đạt chán nản giật tóc mình, thấy hắn sắp sửa nhổ hết tóc thành sư cọ, Loan Loan cuối cùng cũng bật cười hì hì.
Thấy nàng cười, Thác Bạt Hồng Đạt lập tức vui lên. Hắn vốn chính là một kẻ tính tình thẳng như ruột ngựa, chưa bao giờ biết vòng vo, vội vã dựng chiếc ghế đáng thương đó lên, đặt mông ngồi xuống bên giường nhìn Loan Loan: "Loan Loan, ngươi đỡ hơn nhiều rồi. Lúc đó mặt ngươi trắng như... trắng như..."
Hắn vò đầu bứt tai tìm từ ngữ, cuối cùng sáng mắt lên nói: "Trắng như bánh bao mẹ ta làm".
Loan Loan không nhịn được, lại bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt đen sì của Thác Bạt Hồng Đạt lại đỏ hơn vài phần. Hắn quyết định tuân thủ bổn phận, không học đòi lối khoe chữ của hai gã mặt trắng đó nữa, chăm chú quan sát Loan Loan, cười ha ha nói: "Để ta xem nào. Bây giờ ngươi có thể ngồi, có thể cười, sắc mặt cũng không trắng kinh người như trước nữa.
Ngươi không biết chứ hôm đó quả thực ta suýt nữa đã chết khiếp, may mà Dung mặt trắng... À, Dung Hàm đã cứu được ngươi. Ngươi biết đấy, y thuật của hắn còn cao hơn cả ông nội, quả cũng có chút bản lãnh".
Đúng vậy, ta luôn có thể quen biết những người có bản lãnh, người nọ chẳng phải văn võ song toàn, được coi là long phượng trong loài người đó sao?
Chợt nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, ánh mắt sáng ngời của Loan Loan dần dần tối đi.
Thác Bạt Hồng Đạt mặc dù thô lỗ, đầu óc cũng không phải rất nhanh nhạy, nhưng được cái hắn đã đặt toàn bộ một chút nhạy cảm ít ỏi đến mức đáng thương của mình lên người Loan Loan, rất nhiều năm toàn tâm toàn ý với nàng, vì thế cũng có thể phỏng đoán được một vài tâm tư của nàng.
Lúc này thấy sắc mặt nàng buồn bã, trong lòng hắn cũng khó chịu như trát một lớp vôi, nổi cáu nói: "Hai tên mặt trắng đó rất đáng ghét đúng không? Cái gì mà ngươi thích ta ta thích ngươi, nghe đã thấy sốt ruột. Thích một người phải giống ta đây này, chỉ cần ngươi vui vẻ là mọi chuyện đều tốt đẹp".
Loan Loan cảm động, chỉ ấm trà trên bàn ra hiệu cho hắn rót cho mình chén nước. Thác Bạt Hồng Đạt rất thích được nàng sai khiến, lập tức cực kì mừng rỡ đi rót một chén trà nóng, hết sức thận trọng đưa cho Loan Loan.
Loan Loan nhấp một ngụm trà, lại thấy gã này thò đầu tới, hỏi thẳng băng: "Loan Loan, ngươi có thích ta không?"
Phụt! Loan Loan phun ngụm trà ra ngoài.
Thác Bạt Hồng Đạt vội vàng dùng tay áo lau cho nàng, tiếp tục hỏi không hề vòng vo: "Ta, Lâu Dự, Dung Hàm, ngươi thích ai?"
Loan Loan lắc đầu, cười không nhịn được.
"Đều không thích à?" Thác Bạt Hồng Đạt rất thất vọng, nói không cam lòng: "Trừ Dung Hàm, ta và Lâu Dự đều khỏe mạnh giỏi đánh nhau, nếu ở trong bộ lạc Sơn Dương đều là dũng sĩ hạng nhất. Các cô gái đều thích dũng sĩ, tại sao ngươi lại không thích?"
Thấy hắn không hiểu nổi vấn đề, Loan Loan đành phải gật đầu.
"Đều thích à? Vậy ngươi thích ai nhất?" Thác Bạt Hồng Đạt to cao như gấu, lại nằm bò bên giường như chó con, ánh mắt sáng rực tràn ngập chờ mong tha thiết.
Sao lại có câu hỏi củ chuối thế này? Thích cũng có nhiều kiểu thích khác nhau, người nhà hay bạn bè cũng là thích cả, ngươi bắt ta phải so sánh kiểu gì?
Biết gã Thác Bạt Hồng Đạt có EQ siêu thấp này không sao hiểu nổi, Loan Loan vừa cười vừa thở dài, sợ hắn đau lòng khó chịu nên đành phải đưa tay chỉ hắn.
Thác Bạt Hồng Đạt vui như mở cờ trong bụng, nắm tay Loan Loan nói: "Loan Loan, đừng để ý tới hai tên đó, không bằng cùng ta về núi Tuyết Phong chơi một thời gian. Núi Tuyết Phong mùa xuân khắp nơi là hoa cỏ suối trong, phong cảnh đẹp lắm, chắc chắn ngươi sẽ thích, tâm tình tự nhiên sẽ tốt hơn".
Ngón tay Loan Loan dừng lại trên không. Rời đi?
Trong lòng rối như tơ vò không sao tìm được đầu mối, nhất thời không biết nên đối mặt với Lâu Dự thế nào. Cứ rụt đầu né tránh như rùa đen mãi cũng không phải một biện pháp tốt. Không biết chừng sau khi đi khỏi đây, mình sẽ có thể thu xếp được tâm tình, thấy rõ được lòng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook