Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
-
Quyển 1 - Chương 3: Tiếng sáo loạn nhịp
Đêm đen dày đặc, quân doanh Đại Lương đèn đuốc sáng choang.
Trong doanh trướng chủ soái ở chính giữa, đèn Bác Sơn thếp vàng sáng như ban ngày, trên kim án quét sơn đen bày một tấm bản đồ, một người đàn ông trẻ tuổi đang cúi đầu cầm bút tô vẽ gì đó.
Nhìn kĩ lại thì đó chính là người trẻ tuổi sáng sớm hôm nay thúc ngựa chạy như điên trên thảo nguyên Dã Tây. Lúc này chàng đã thay bộ y phục màu đen gọn ghẽ, mặc một chiếc cẩm bào tay áo hẹp cũng màu đen, trên cẩm bào có thêu hoa văn rồng vờn mây màu bạc, càng khiến khuôn mặt tuấn tú tỏ ra tinh khiết như sương, nhưng khí chất lại lạnh lùng cứng rắn như dao chém. Chàng còn rất trẻ, chỉ lẳng lặng ngồi đã có một khí thế mạnh mẽ thấu xương làm mọi người không dám coi thường.
Người đàn ông trẻ tuổi đang chăm chú vẽ vào tấm bản đồ, ngòi bút chấm mực nhẹ nhàng bay múa. Đột nhiên chàng nhướng mày, ngòi bút dừng lại, một giọt mực rỏ xuống để lại một điểm đen khó coi trên tấm lụa trắng như tuyết.
Một khúc quân ca cực kì khó nghe vang lên từ Dị Thiên Nhai cách đó không xa, bay thẳng vào trong doanh trại, chui vào trong tai mỗi người.
Phó tướng đứng bên cạnh nhìn giọt mực đen trên tấm lụa, sắc mặt còn đen hơn mực. Thế tử điện hạ bất chấp an nguy của bản thân, mấy lần xâm nhập doanh trại địch, xem xét địa hình xung quanh mấy tháng liền chính là để vẽ tấm bản đồ này. Mắt thấy đã sắp hoàn thành, vậy mà lại bị hỏng vì một khúc quân ca sai nhịp khó nghe.
Lúc này viên phó tướng thật sự chỉ hận không thể lôi người thổi sáo trên Dị Thiên Nhai xuống hành hung một trận.
Nhưng hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên khúc quân ca này được thổi, cũng không phải ngày đầu tiên thế tử đến đại doanh. Tiếng sáo có khó nghe đến mấy thì nghe mãi cũng sẽ quen, cùng lắm là trước khi đi ngủ mắng chửi vài tiếng như nhiều tướng sĩ ở đây. Tại sao hôm nay thế tử điện hạ lại có phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ người tinh thông âm luật sẽ khó chịu hơn khi nghe thấy một khúc nhạc sai nhịp hay sao?
Thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự chăm chú nhìn vết mực trên bản đồ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Lưu Chinh, Triệu Vô Cực và mấy thám báo phái ra ngoài đã về chưa?"
Phó tướng Lưu Chinh trả lời: "Còn chưa về".
Lâu Dự đặt bút xuống, vo tấm lụa trước mặt thành một cục ném sang bên cạnh.
Dù sao núi sông khe rãnh đều ở trong đầu, lúc cần dùng lại vẽ một bức khác là xong. Vừa rồi ngòi bút run lên là vì khúc quân ca trên Dị Thiên Nhai bị lạc một nốt.
Người thổi quân ca này mặc dù ngũ âm không thuộc thất khiếu không thông đến mức hiếm thấy, may mà ngu ngốc tới cực điểm thì lại có hồi quang phản chiếu, mặc dù thổi sai vô số nốt nhưng lần nào cũng sai ở cùng những nốt đó, chưa bao giờ thay đổi. Hôm nay đột nhiên người đó lại thổi sai một nốt khác, chắc hẳn phải có chuyện lạ gì.
"Sai người đến gần Dị Thiên Nhai tiếp ứng". Lâu Dự nhíu chặt hai hàng lông mày, lạnh giọng hạ lệnh.
"Rõ!" Lưu Chinh nhận lệnh quay đi.
Đám người đi cùng Triệu Vô Cực đó đều là những người xuất sắc trong thám báo doanh, lần này mạo hiểm cải trang tiến vào lãnh thổ Đại Sóc là để tìm hiểu một tin tức bí mật. Bí mật này cực kì quan trọng, nếu như là đúng thì sẽ có thể trở thành một ngòi nổ buộc Đại Lương và Đại Sóc lại khai chiến.
Mấy năm nay hai nước giả bộ duy trì cục diện chung sống yên bình, nhưng những người chinh chiến đã quen đều biết vẫn có rất nhiều cuộc giao tranh mang tính thăm dò ở khu vực biên giới, đốm lửa đã có xu thế đốt cháy cả cánh đồng.
Nhưng lần này thì khác. Nếu như công chúa An Ninh chết thật, đối phương nói rõ không muốn kết thân với nước Lương, nước Lương cần gì phải áp mặt nóng vào mông lạnh?
Người khác muốn tát ngươi, ngươi không thể giơ mặt ra cho người ta tát. Đại chiến sớm muộn cũng phải đến, không thể tránh né được.
Theo quan điểm của Lâu Dự, không bao giờ được đánh trận không có chuẩn bị. Đã sớm muộn kiểu gì cũng phải đánh thì nhất định một đòn phải trúng.
Mấy năm nay mài giáo mài gươm, dẫn tinh binh Hắc Vân kỵ đóng quân biên tái, đích thân nghiên cứu địa hình, tự tay huấn luyện binh lính, luyện cho đám sói con dưới tay kêu khóc không thôi, không bao giờ lười biếng việc quân chính là để chờ trận chiến này.
Chàng là người có địa vị cao quý, vốn không cần vất vả như vậy, nhưng chàng không quyến luyến sự phồn hoa của kinh thành, chủ động xin tiến về miền biên thuỳ tái ngoại chịu cực khổ khiến rất nhiều người kinh ngạc rơi cằm.
"Đám triều thần già nua mềm yếu này, khi gặp chuyện chỉ biết để phụ nữ ngăn cản".
Nghĩ đến vệt nước mắt của cô cô trước khi lên đường cầu thân, khóe miệng Lâu Dự lộ ra một nụ cười lạnh: "Dám lấy công chúa nước Lương ta thì phải đối đãi cho tử tế, nếu như lần này cô cô có gì bất trắc, ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá!"
Trong doanh trướng chủ soái ở chính giữa, đèn Bác Sơn thếp vàng sáng như ban ngày, trên kim án quét sơn đen bày một tấm bản đồ, một người đàn ông trẻ tuổi đang cúi đầu cầm bút tô vẽ gì đó.
Nhìn kĩ lại thì đó chính là người trẻ tuổi sáng sớm hôm nay thúc ngựa chạy như điên trên thảo nguyên Dã Tây. Lúc này chàng đã thay bộ y phục màu đen gọn ghẽ, mặc một chiếc cẩm bào tay áo hẹp cũng màu đen, trên cẩm bào có thêu hoa văn rồng vờn mây màu bạc, càng khiến khuôn mặt tuấn tú tỏ ra tinh khiết như sương, nhưng khí chất lại lạnh lùng cứng rắn như dao chém. Chàng còn rất trẻ, chỉ lẳng lặng ngồi đã có một khí thế mạnh mẽ thấu xương làm mọi người không dám coi thường.
Người đàn ông trẻ tuổi đang chăm chú vẽ vào tấm bản đồ, ngòi bút chấm mực nhẹ nhàng bay múa. Đột nhiên chàng nhướng mày, ngòi bút dừng lại, một giọt mực rỏ xuống để lại một điểm đen khó coi trên tấm lụa trắng như tuyết.
Một khúc quân ca cực kì khó nghe vang lên từ Dị Thiên Nhai cách đó không xa, bay thẳng vào trong doanh trại, chui vào trong tai mỗi người.
Phó tướng đứng bên cạnh nhìn giọt mực đen trên tấm lụa, sắc mặt còn đen hơn mực. Thế tử điện hạ bất chấp an nguy của bản thân, mấy lần xâm nhập doanh trại địch, xem xét địa hình xung quanh mấy tháng liền chính là để vẽ tấm bản đồ này. Mắt thấy đã sắp hoàn thành, vậy mà lại bị hỏng vì một khúc quân ca sai nhịp khó nghe.
Lúc này viên phó tướng thật sự chỉ hận không thể lôi người thổi sáo trên Dị Thiên Nhai xuống hành hung một trận.
Nhưng hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên khúc quân ca này được thổi, cũng không phải ngày đầu tiên thế tử đến đại doanh. Tiếng sáo có khó nghe đến mấy thì nghe mãi cũng sẽ quen, cùng lắm là trước khi đi ngủ mắng chửi vài tiếng như nhiều tướng sĩ ở đây. Tại sao hôm nay thế tử điện hạ lại có phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ người tinh thông âm luật sẽ khó chịu hơn khi nghe thấy một khúc nhạc sai nhịp hay sao?
Thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự chăm chú nhìn vết mực trên bản đồ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Lưu Chinh, Triệu Vô Cực và mấy thám báo phái ra ngoài đã về chưa?"
Phó tướng Lưu Chinh trả lời: "Còn chưa về".
Lâu Dự đặt bút xuống, vo tấm lụa trước mặt thành một cục ném sang bên cạnh.
Dù sao núi sông khe rãnh đều ở trong đầu, lúc cần dùng lại vẽ một bức khác là xong. Vừa rồi ngòi bút run lên là vì khúc quân ca trên Dị Thiên Nhai bị lạc một nốt.
Người thổi quân ca này mặc dù ngũ âm không thuộc thất khiếu không thông đến mức hiếm thấy, may mà ngu ngốc tới cực điểm thì lại có hồi quang phản chiếu, mặc dù thổi sai vô số nốt nhưng lần nào cũng sai ở cùng những nốt đó, chưa bao giờ thay đổi. Hôm nay đột nhiên người đó lại thổi sai một nốt khác, chắc hẳn phải có chuyện lạ gì.
"Sai người đến gần Dị Thiên Nhai tiếp ứng". Lâu Dự nhíu chặt hai hàng lông mày, lạnh giọng hạ lệnh.
"Rõ!" Lưu Chinh nhận lệnh quay đi.
Đám người đi cùng Triệu Vô Cực đó đều là những người xuất sắc trong thám báo doanh, lần này mạo hiểm cải trang tiến vào lãnh thổ Đại Sóc là để tìm hiểu một tin tức bí mật. Bí mật này cực kì quan trọng, nếu như là đúng thì sẽ có thể trở thành một ngòi nổ buộc Đại Lương và Đại Sóc lại khai chiến.
Mấy năm nay hai nước giả bộ duy trì cục diện chung sống yên bình, nhưng những người chinh chiến đã quen đều biết vẫn có rất nhiều cuộc giao tranh mang tính thăm dò ở khu vực biên giới, đốm lửa đã có xu thế đốt cháy cả cánh đồng.
Nhưng lần này thì khác. Nếu như công chúa An Ninh chết thật, đối phương nói rõ không muốn kết thân với nước Lương, nước Lương cần gì phải áp mặt nóng vào mông lạnh?
Người khác muốn tát ngươi, ngươi không thể giơ mặt ra cho người ta tát. Đại chiến sớm muộn cũng phải đến, không thể tránh né được.
Theo quan điểm của Lâu Dự, không bao giờ được đánh trận không có chuẩn bị. Đã sớm muộn kiểu gì cũng phải đánh thì nhất định một đòn phải trúng.
Mấy năm nay mài giáo mài gươm, dẫn tinh binh Hắc Vân kỵ đóng quân biên tái, đích thân nghiên cứu địa hình, tự tay huấn luyện binh lính, luyện cho đám sói con dưới tay kêu khóc không thôi, không bao giờ lười biếng việc quân chính là để chờ trận chiến này.
Chàng là người có địa vị cao quý, vốn không cần vất vả như vậy, nhưng chàng không quyến luyến sự phồn hoa của kinh thành, chủ động xin tiến về miền biên thuỳ tái ngoại chịu cực khổ khiến rất nhiều người kinh ngạc rơi cằm.
"Đám triều thần già nua mềm yếu này, khi gặp chuyện chỉ biết để phụ nữ ngăn cản".
Nghĩ đến vệt nước mắt của cô cô trước khi lên đường cầu thân, khóe miệng Lâu Dự lộ ra một nụ cười lạnh: "Dám lấy công chúa nước Lương ta thì phải đối đãi cho tử tế, nếu như lần này cô cô có gì bất trắc, ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook