Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
-
Quyển 1 - Chương 2: Lời thề hai năm
"Truy Phong, chạy đua với nó nào!"
Cả người đàn ông và con tuấn mã đều đen như bóng đêm, chỉ có bốn vó con ngựa đó có một vòng lông trắng như tuyết, cực kì cao quý thần tuấn, thân cao chân dài không kém con ngựa màu đỏ tía đó bao nhiêu.
Ngựa sinh ra để chạy, lúc trước thấy đàn ngựa hoang lao qua như sấm rền dưới chân, con ngựa đỏ tía chiếm hết oai phong, con ngựa màu đen sớm đã muốn được so tài, chỉ có điều đã được huấn luyện nghiêm khắc nên không dám tự ý hành động khi chưa được chủ nhân cho phép. Lúc này vừa được chủ nhân ra lệnh, nó đâu còn nhẫn nhịn được nữa, bốn vó như bay dũng mãnh lao xuống dốc cao như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào đàn ngựa hoang vạn ngựa cùng phi.
Tốc độ của nó nhanh như điện, bốn vó như đạp tuyết cưỡi mây mang theo khí thế thẳng tiến không lui. Chỉ trong nháy mắt nó đã chạy tới trước đàn ngựa, lao thẳng tới chỗ con ngựa lớn màu đỏ tía, hơi thở của nó gần như thổi vào đầu con ngựa nọ.
Con ngựa đỏ tía trước đó đang cố ý giảm tốc độ, kiêu ngạo như đủng đỉnh dạo bước đột nhiên phát hiện kình địch, hơn nữa kình địch này còn là một kẻ vãng lai không thuộc đàn của mình. Khí thế vương giả của nó lập tức bị kích thích, không còn áp chế tốc độ, cánh mũi rung lên, bốn vó bung ra, bắt đầu toàn lực chạy như điên.
Đàn ngựa hoang cũng bị kích thích cùng chống lại kẻ từ bên ngoài tới, được con ngựa đỏ tía dẫn theo, tốc độ cả đàn chợt nâng cao như nước lũ cuồn cuộn lập tức nhấn chìm một người một ngựa màu đen đó.
Với tốc độ nhanh như vậy, trong vòng vây của nhiều ngựa như vậy, chỉ cần tốc độ của con tuấn mã màu đen hơi giảm bớt là người đàn ông trên ngựa sẽ khó thoát khỏi vận mệnh bị hất ngã rồi bị vạn con ngựa chà đạp. Dưới vô vàn vó ngựa này, chắc chắn không ai còn có cơ hội sống sót.
Trong tình thế nguy hiểm như vậy, người đàn ông trên con ngựa đen vẫn vững vàng như một tảng đá, vẫn bình tĩnh như nước hồ sâu, không chút hoang mang kéo cương, xoay ngựa, nghiêng người, tốc độ không hề giảm, lách qua khe hở giữa đàn ngựa với góc độ nhỏ nhất như kiếm sắc xuyên qua đám mây, một lần nữa chạy tới bên cạnh con ngựa đỏ tía.
Muốn giành được tiên cơ giữa vạn ngựa cùng phi, dĩ nhiên bảo mã là rất quan trọng, nhưng trình độ của kị sĩ còn quan trọng hơn, tốc độ, sức mạnh, góc độ, không thể thiếu bất cứ thứ nào. Vừa rồi người đàn ông này lách qua đàn ngựa thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra độ khó rất cao, cũng cực kì nguy hiểm. Từ đó có thể thấy thuật cưỡi ngựa của người này đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, quả thật rất khó tưởng tượng.
Gặp phải đối thủ thật sự, sự kiêu ngạo của con ngựa đỏ tía càng tràn ngập. Nó trợn mắt nhìn con ngựa màu đen bên cạnh, hơi thở phun mạnh, lần nữa tăng tốc.
Tuy nhiên con ngựa màu đen cũng không phải loại tầm thường, bốn vó guồng như gió, lông bờm tung bay, trong nháy mắt đã lại đuổi kịp đối thủ.
Hai ngựa một người hóa thành hai vệt tàn ảnh một đỏ một đen lao vút về phía ánh mặt trời sắp lặn xa xa, bỏ lại đàn ngựa hoang ở mãi đằng sau.
Gió thổi phần phật, người đàn ông trên ngựa tay áo tung bay, mắt càng ngày càng sáng, nụ cười càng ngày càng tươi.
Trong thời gian ăn một bữa cơm, hai con ngựa đã chạy được hơn mười dặm. Hơi thở của con ngựa đỏ tía đã nặng nề, trên cổ cũng lấp lánh mồ hôi.
Con ngựa màu đen cũng thở phì phò, cánh mũi không ngừng rung động.
Nhưng hai con ngựa vẫn tiếp tục chạy, tốc độ không hề giảm, chớp mắt đã đến dưới chân Dị Thiên Nhai, chỉ còn cách quân doanh Đại Sóc có vài dặm.
Xa xa nhìn thấy quân kì Đại Sóc phấp phới, người đàn ông áo đen ghìm cương ngựa, con Truy Phong màu đen hí dài một tiếng, giơ hai chân trước lên. Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ngựa cao giọng cười to, tinh thần phấn chấn: "Ngựa tốt! Hôm nay dừng ở đây, hôm khác lại tìm ngươi thi đấu".
Nhìn con ngựa đỏ tía biến mất sau Dị Thiên Nhai, Truy Phong dùng bốn vó cào cát vàng, thờ phì phì không chịu phục.
Ngũ quan như điêu khắc của người đàn ông giãn ra, tâm tình hiển nhiên hết sức khoan khoái, vỗ cổ ngựa cười nói: "Nó không có hàm thiếc, không có yên cương, ngươi phải chở thêm một người, đương nhiên bất lợi hơn nó. Lần sau ta thả ngươi ra, cho ngươi đến thảo nguyên Dã Tây này đua với nó một trận sảng khoái".
Truy Phong rất hiểu ý người, đôi mắt to trong như nước lộ ra vẻ chờ mong. Vốn nó cũng là vua trong loài ngựa, được huấn luyện chuyên nghiệp, thông hiểu các loại tránh né chiến thuật, hơn đám ngựa hoang không có quy củ đó vô số bậc, vốn vẫn cao ngạo coi khinh thiên hạ. Nhưng so với con ngựa đỏ tía, nó lại thiếu sự hoang dã tự do vô câu vô thúc, lần so tài này quả thật hơi uất ức và không cam lòng.
Chỉ dựa vào không hàm thiếc không yên cương, trần trụi ra trận thôi sao? Có bản lãnh thì chở thế tử nhà ta không ăn không uống hành quân cấp tốc năm trăm dặm thử xem ngươi có mệt nằm bò ra không!
Một lát sau ba người còn lại lần lượt chạy tới, một người trong đó vội vàng nói: "Thế tử, phía trước đã là quân doanh Đại Sóc, không thể đi tiếp được".
Người đàn ông áo đen trẻ tuổi ngồi trên ngựa, tư thế hiên ngang, khí thế ép người, nhìn quân kì Đại Sóc xa xa, đôi mắt như nước hồ nông sâu khó dò, trong giọng nói lại mang ngạo khí không cho phép nghi vấn: "Hai năm, trong vòng hai năm, ta phải làm cho thiết kị Đại Lương vui sướng rong ruổi vô câu vô thúc trên thảo nguyên hoang mạc này!"
Cả người đàn ông và con tuấn mã đều đen như bóng đêm, chỉ có bốn vó con ngựa đó có một vòng lông trắng như tuyết, cực kì cao quý thần tuấn, thân cao chân dài không kém con ngựa màu đỏ tía đó bao nhiêu.
Ngựa sinh ra để chạy, lúc trước thấy đàn ngựa hoang lao qua như sấm rền dưới chân, con ngựa đỏ tía chiếm hết oai phong, con ngựa màu đen sớm đã muốn được so tài, chỉ có điều đã được huấn luyện nghiêm khắc nên không dám tự ý hành động khi chưa được chủ nhân cho phép. Lúc này vừa được chủ nhân ra lệnh, nó đâu còn nhẫn nhịn được nữa, bốn vó như bay dũng mãnh lao xuống dốc cao như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào đàn ngựa hoang vạn ngựa cùng phi.
Tốc độ của nó nhanh như điện, bốn vó như đạp tuyết cưỡi mây mang theo khí thế thẳng tiến không lui. Chỉ trong nháy mắt nó đã chạy tới trước đàn ngựa, lao thẳng tới chỗ con ngựa lớn màu đỏ tía, hơi thở của nó gần như thổi vào đầu con ngựa nọ.
Con ngựa đỏ tía trước đó đang cố ý giảm tốc độ, kiêu ngạo như đủng đỉnh dạo bước đột nhiên phát hiện kình địch, hơn nữa kình địch này còn là một kẻ vãng lai không thuộc đàn của mình. Khí thế vương giả của nó lập tức bị kích thích, không còn áp chế tốc độ, cánh mũi rung lên, bốn vó bung ra, bắt đầu toàn lực chạy như điên.
Đàn ngựa hoang cũng bị kích thích cùng chống lại kẻ từ bên ngoài tới, được con ngựa đỏ tía dẫn theo, tốc độ cả đàn chợt nâng cao như nước lũ cuồn cuộn lập tức nhấn chìm một người một ngựa màu đen đó.
Với tốc độ nhanh như vậy, trong vòng vây của nhiều ngựa như vậy, chỉ cần tốc độ của con tuấn mã màu đen hơi giảm bớt là người đàn ông trên ngựa sẽ khó thoát khỏi vận mệnh bị hất ngã rồi bị vạn con ngựa chà đạp. Dưới vô vàn vó ngựa này, chắc chắn không ai còn có cơ hội sống sót.
Trong tình thế nguy hiểm như vậy, người đàn ông trên con ngựa đen vẫn vững vàng như một tảng đá, vẫn bình tĩnh như nước hồ sâu, không chút hoang mang kéo cương, xoay ngựa, nghiêng người, tốc độ không hề giảm, lách qua khe hở giữa đàn ngựa với góc độ nhỏ nhất như kiếm sắc xuyên qua đám mây, một lần nữa chạy tới bên cạnh con ngựa đỏ tía.
Muốn giành được tiên cơ giữa vạn ngựa cùng phi, dĩ nhiên bảo mã là rất quan trọng, nhưng trình độ của kị sĩ còn quan trọng hơn, tốc độ, sức mạnh, góc độ, không thể thiếu bất cứ thứ nào. Vừa rồi người đàn ông này lách qua đàn ngựa thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra độ khó rất cao, cũng cực kì nguy hiểm. Từ đó có thể thấy thuật cưỡi ngựa của người này đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, quả thật rất khó tưởng tượng.
Gặp phải đối thủ thật sự, sự kiêu ngạo của con ngựa đỏ tía càng tràn ngập. Nó trợn mắt nhìn con ngựa màu đen bên cạnh, hơi thở phun mạnh, lần nữa tăng tốc.
Tuy nhiên con ngựa màu đen cũng không phải loại tầm thường, bốn vó guồng như gió, lông bờm tung bay, trong nháy mắt đã lại đuổi kịp đối thủ.
Hai ngựa một người hóa thành hai vệt tàn ảnh một đỏ một đen lao vút về phía ánh mặt trời sắp lặn xa xa, bỏ lại đàn ngựa hoang ở mãi đằng sau.
Gió thổi phần phật, người đàn ông trên ngựa tay áo tung bay, mắt càng ngày càng sáng, nụ cười càng ngày càng tươi.
Trong thời gian ăn một bữa cơm, hai con ngựa đã chạy được hơn mười dặm. Hơi thở của con ngựa đỏ tía đã nặng nề, trên cổ cũng lấp lánh mồ hôi.
Con ngựa màu đen cũng thở phì phò, cánh mũi không ngừng rung động.
Nhưng hai con ngựa vẫn tiếp tục chạy, tốc độ không hề giảm, chớp mắt đã đến dưới chân Dị Thiên Nhai, chỉ còn cách quân doanh Đại Sóc có vài dặm.
Xa xa nhìn thấy quân kì Đại Sóc phấp phới, người đàn ông áo đen ghìm cương ngựa, con Truy Phong màu đen hí dài một tiếng, giơ hai chân trước lên. Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ngựa cao giọng cười to, tinh thần phấn chấn: "Ngựa tốt! Hôm nay dừng ở đây, hôm khác lại tìm ngươi thi đấu".
Nhìn con ngựa đỏ tía biến mất sau Dị Thiên Nhai, Truy Phong dùng bốn vó cào cát vàng, thờ phì phì không chịu phục.
Ngũ quan như điêu khắc của người đàn ông giãn ra, tâm tình hiển nhiên hết sức khoan khoái, vỗ cổ ngựa cười nói: "Nó không có hàm thiếc, không có yên cương, ngươi phải chở thêm một người, đương nhiên bất lợi hơn nó. Lần sau ta thả ngươi ra, cho ngươi đến thảo nguyên Dã Tây này đua với nó một trận sảng khoái".
Truy Phong rất hiểu ý người, đôi mắt to trong như nước lộ ra vẻ chờ mong. Vốn nó cũng là vua trong loài ngựa, được huấn luyện chuyên nghiệp, thông hiểu các loại tránh né chiến thuật, hơn đám ngựa hoang không có quy củ đó vô số bậc, vốn vẫn cao ngạo coi khinh thiên hạ. Nhưng so với con ngựa đỏ tía, nó lại thiếu sự hoang dã tự do vô câu vô thúc, lần so tài này quả thật hơi uất ức và không cam lòng.
Chỉ dựa vào không hàm thiếc không yên cương, trần trụi ra trận thôi sao? Có bản lãnh thì chở thế tử nhà ta không ăn không uống hành quân cấp tốc năm trăm dặm thử xem ngươi có mệt nằm bò ra không!
Một lát sau ba người còn lại lần lượt chạy tới, một người trong đó vội vàng nói: "Thế tử, phía trước đã là quân doanh Đại Sóc, không thể đi tiếp được".
Người đàn ông áo đen trẻ tuổi ngồi trên ngựa, tư thế hiên ngang, khí thế ép người, nhìn quân kì Đại Sóc xa xa, đôi mắt như nước hồ nông sâu khó dò, trong giọng nói lại mang ngạo khí không cho phép nghi vấn: "Hai năm, trong vòng hai năm, ta phải làm cho thiết kị Đại Lương vui sướng rong ruổi vô câu vô thúc trên thảo nguyên hoang mạc này!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook